Giọng Khâu Dạng vốn dĩ mềm mại còn ngọt ngào, hiện tại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Thẩm Nịnh Nhược, còn nhiều vài phần nhu ý, dị thường mà mỹ vị mê người, làm Thẩm Nịnh Nhược yết hầu bất giác mà lăn lăn.

Toàn thân cô dường như có rất nhiều cơ quan, chỉ cần Khâu Dạng tùy tiện chạm vào một cái, tất cả các công tắc đều có thể được kích hoạt, làm trong mắt, trong đầu và trong thế giới cô chỉ có Khâu Dạng.

Thẩm Nịnh Nhược tim đập đã nhanh càng nhanh hơn, nụ hôn trên khuôn mặt dường như vẫn còn hơi ấm của đôi môi Khâu Dạng, sánh vai lại có thể ngửi được hương thơm trên người Khâu Dạng, cô không ngờ tới Khâu Dạng sẽ hỏi cô như vậy, cô thất thần vài giây, mới có thể đưa ra phản ứng: "Chị......"

Lớn như vậy lần đầu tiên cảm thấy nói chuyện khó khăn như thế, cô còn bị Khâu Dạng nhìn chăm chăm vào, mặt cũng nóng lên theo.

"Chị, chị......" Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy giờ phút này chính mình như bị nói lắp, một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói.

"Em nói em có thể gửi ảnh và video của Bình Tử cho chị." Khâu Dạng lúc này đang vuốt lại tóc cho cô, "Không có nói không cho chị cùng em về nhà."

Khâu Dạng cũng sẽ lợi dụng sơ hở trong lời nói của cô, là nàng đã học được từ Thẩm Nịnh Nhược.
1

Dùng khá tốt, từ phản ứng Thẩm Nịnh Nhược liền đã nhìn ra, Khâu Dạng tâm tình tức khắc vui vẻ không ít.

"Chị biết em có ý này." Thẩm Nịnh Nhược gật đầu, tiếp Khâu Dạng nói.

Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, mặc dù tim vẫn còn đập nhanh, đặc biệt lúc Khâu Dạng vuốt tóc cho cô, không biết là vô tình hay cố ý, đầu ngón tay từ vành tai cô lướt xuống, làm cô càng thêm không thể hô hấp đều đều, nhưng cô không muốn biểu hiện ra quá rõ.

Bởi vì Khâu Dạng nói đúng, cô là muốn ngủ cùng Khâu Dạng, ngặt nỗi cảm mạo còn chưa khỏi, nên cô chỉ có thể đem ý nghĩ như vậy nuốt trở lại vào bụng.

Chờ hết bệnh rồi lại nói, huống chi "bà dì" của Khâu Dạng còn chưa hoàn toàn hết, hai người đều không quá được.

Nhưng sự khống chế của cô đối với Khâu Dạng dường như đang mất đi từng chút một, rõ ràng lúc mới vừa quen biết nàng còn có thể giữ được sự điềm tĩnh.

Cô rất muốn hôn Khâu Dạng, rất muốn Khâu Dạng ôm lấy cô, hoặc có thể chỉ một cái nhìn của Khâu Dạng là cô có thể tước bỏ vũ khí đầu hàng.

Trước khi gặp được Khâu Dạng, cô hoàn toàn không biết gì về điều đó, nhưng bây giờ cảm giác này quá mạnh mẽ khiến cô cảm thấy hụt hẫng.

Vì thế Thẩm Nịnh Nhược hiện tại đã biết rõ thân thể cô đói - khát như thế nguyên nhân không phải vì lớn tuổi, mà bởi vì Khâu Dạng.

Mà một hành động tùy ý của Khâu Dạng đều giống như cho cô uống xuân dược, bởi vậy mới có thể làm cô có phản ứng kịch liệt như vậy, làm lồng ngực cô chấn động phát ra tiếng vọng.


Bên trong xe không gian tương đối nhỏ hẹp, hai người đến gần đều có thể nghe rõ ràng mọi thứ, bên tai Khâu Dạng là tiếng hô hấp không có tiết tấu của Thẩm Nịnh Nhược, nàng cũng theo yết hầu làm cái động tác nuốt xuống, cảm thấy môi lưỡi đều khô khốc, không khỏi liếm một chút.

Lần này nàng đã bị Thẩm Nịnh Nhược nhìn thấy, nàng như thể hóa thân thành pháo, mà Khâu Dạng vừa mới vô ý thức động tác trực tiếp bật lửa cho cô, ở trong lòng cô vang lên bùm bùm, hoả tinh văng tứ tung.

Nhưng hiện tại cô không thể hôn Khâu Dạng, cũng sẽ không cùng Khâu Dạng ở trong xe phát sinh cái gì.

Cổ họng Thẩm Nịnh Nhược càng thêm khẩn sáp, giọng cô vẫn còn chứa giọng mũi cảm mạo, cô lại liếc mắt nhìn Khâu Dạng: "Chị đưa em trở về trước."

Khâu Dạng sửng sốt: "Được."

Nàng không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược sẽ nói như vậy, nhưng cũng không có nói ra ý kiến phản đối, chỉ nhắc nhở nói: "Vậy chị thắt đai an toàn vào đi."

Nội tâm Khâu Dạng âm thầm thừa nhận, vừa rồi là nàng cố ý, nàng đương nhiên biết cử chỉ ngượng ngùng của Thẩm Nịnh Nhược là có ý gì, rốt cuộc các nàng luôn luôn rất có sự ăn ý, nên nàng mới cố ý nói ra câu này, hơn nữa còn dùng xưng hô đêm nay mới nghe Diêu Dao nói với Thẩm Nịnh Nhược.

"Nhược Nhược", nghe vô cùng đáng yêu, căn bản không thể đem cái tên này với Thẩm tổng giám lạnh lùng không liên quan gì khi đặt cùng nhau.

Xe hơi lái ra khỏi tầng hầm bãi đỗ xe, Khâu Dạng nhìn ngoài cửa sổ, mấp máy môi mấy lần, nàng còn đang suy nghĩ về cái xưng hô "Nhược Nhược" này, chỉ là không có phát ra âm thanh.

Hiện tại trên đường trở về thông thoáng hơn rất nhiều, chỉ có chờ đèn đỏ mà thôi, Thẩm Nịnh Nhược một đường nhìn phía trước, môi mím chặt, cho đến khi đưa Khâu Dạng đến cửa tiểu khu, mới khẽ mở cánh môi: "Tới rồi."

"Được."

"Vậy chị trở về chú ý an toàn."

Thẩm Nịnh Nhược dùng giọng mũi "Ừm" một tiếng, cô quay đầu, nhìn Khâu Dạng mở đai an toàn, cánh cửa mở ra một tiếng kẽo kẹt, đang muốn đẩy cửa ra, cô liền giữ chặt cổ tay trái của Khâu Dạng, kéo nàng ngã theo về hướng mình.

Khâu Dạng bị cô kéo như vậy, cằm trực tiếp dựa ở đầu vai cô.

Cửa xe ghế phụ khe hở còn đó, có người từ bên cạnh đi ngang qua, tiếng nói chuyện phiếm chạy vào trong xe, hai người đều có thể rõ ràng mà nghe thấy.

Khâu Dạng chóp mũi đều là mùi hương chanh trên người Thẩm Nịnh Nhược, tươi mát phác mũi, vô cùng dễ chịu.

Nàng có thể đoán được Thẩm Nịnh Nhược vì cái gì lại đột nhiên kéo nàng như vậy, nhưng lại cảm thấy đáp án có chút mơ hồ.


Thẩm Nịnh Nhược hít vào một hơi thật sâu, thời điểm cô chậm rãi hướng ra ngoài thở ra, gọi Khâu Dạng một tiếng: "Tiểu Dương."

Khâu Dạng chớp hạ đôi mắt: "Làm sao vậy?"

Nàng hiện tại cái gì cũng thấy không rõ, nhưng trên mũi nàng có một cọng tóc của Thẩm Nịnh Nhược, sợi tóc này theo động tác Thẩm Nịnh Nhược chậm rãi quét qua người nàng, ngứa ngáy tê dại.

"Trở về có thể gửi ảnh chụp và video của Mập Mạp cho chị." Giọng Thẩm Nịnh Nhược trầm một chút, liền vang ở bên tai Thẩm Nịnh Nhược, mặc dù bây giờ cô bị cảm mạo, nhưng tiếng nói nghe tới cũng trước sau như một rất dễ nghe, còn nhiều vài phần cảm giác không giống nhau.

Khâu Dạng đồng ý nói: "Được, em biết rồi."

Miệng lưỡi nàng như đang dỗ dành một đứa con nít, Thẩm Nịnh Nhược có thể nghe ra.

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược cũng không buồn bực, cô cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Tay phải Khâu Dạng đã bám lấy vai Thẩm Nịnh Nhược để không cho chính mình ngã xuống, cả người đều dựa vào ở trên người cô, Thẩm Nịnh Nhược hô hấp lại trầm trầm, cuối cùng thân thể vẫn không có thể nhịn được mà xao động, đem đầu chính mình vừa quay đầu, dùng chóp mũi đẩy lên cằm Khâu Dạng, rồi từ từ di chuyển lên để xoa xoa đôi tai nhỏ và dễ thương của Khâu Dạng.

Chỉ tiếc là cô không thể hôn nên cô chỉ có thể làm loại hành động này.

Nhưng nhiều ít cũng làm thân thể cô giảm bớt xao động, ôm Khâu Dạng một hồi lâu, bên ngoài người qua đường đi ngang qua một đợt lại một đợt, Thẩm Nịnh Nhược mới buông nàng ra: "Trở về đi."

Ba chữ này cô nói được rất nhẹ nhàng, trên thực tế cô chính mình tiêu tốn rất nhiều tinh lực.

Cảm mạo sẽ lây bệnh, cô không muốn Tiểu Dương cũng khó chịu giống như cô, đặc biệt là cô không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người khác, hơn nữa uống thuốc cũng rất đắng.

"Ừm." Khâu Dạng lên tiếng, buông tay đẩy cửa xe mở ra, chờ khi đứng trên mặt đất, nàng lại xoay người khom lưng vẫy Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược thò lại gần, má trái cũng bị Khâu Dạng hôn một cái: "Em mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, như vậy mới cân xứng."
4

"Em nói rất đúng." Khoé miệng Thẩm Nịnh Nhược không thể khống chế mà giương lên.

Cuối cùng Khâu Dạng cũng thấy cô lộ ra tươi cười, mới có chút yên lòng, cuối cùng lại cứ theo lẽ thường dặn dò: "Nhớ phải uống nhiều nước và uống thuốc đó nha."


"Chị nhớ rõ rồi."

"Vậy chị đi về đây."

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."
2

Thẩm Nịnh Nhược nhìn cửa xe đóng lại, lại nhìn Khâu Dạng quay mặt đi vào tiểu khu, chờ đến nhìn không thấy bóng người nữa, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Lòng bàn tay cô giờ phút này có chút nóng, phủ một tầng mồ hôi mỏng, cô trước tiên đem áo khoác vest cởi ra, cảm thấy cơn khó chịu bị đánh tan vài phần, lúc này mới một lần nữa khởi động xe, rời khỏi nơi này.

Sau khi Khâu Dạng trở về liền đi tắm, mới dần dần bình tĩnh xuống.

Nói trắng ra, nếu Thẩm Nịnh Nhược không cảm mạo, Khâu Dạng cũng không có tới "bà dì", hôm nay tình hình khẳng định sẽ tương đối kịch liệt.

Cơ thể của nàng và Thẩm Nịnh Nhược giống như hai thỏi nam châm siêu bền, dễ dính vào nhau thì sẽ không dễ tách ra.

Thực ra cô có chút sợ hãi, nhất thời cố gắng kiềm chế bản thân, không để phản ứng của mình lộ ra như vậy.

Mà hiện tại hoàn toàn bình tĩnh, Khâu Dạng ngồi ở trên sô pha ôm Bình Tử, mày nhẹ nhàng ninh lên.

Bình Tử ban ngày ngủ rất nhiều, hiện tại Khâu Dạng đã trở về, nó tự nhiên có chút dính người, đầu nó được Khâu Dạng xoa, thoải mái mà híp đôi mắt.

"Bình Tử." Khâu Dạng nhìn vào đôi mắt tròn xoe của nó, "Mẹ bắt đầu hiểu được cảm giác của con khi động dục rồi."
5

Bình Tử là một con mèo cái, một năm trước làm tuyệt dục, nó động dục không tính là sớm, liền không sai biệt lắm một năm mới bắt đầu có phản ứng.

Khi đó Bình Tử đã cạn kiệt sức lực, hễ nhìn thấy người là la hét ầm ĩ, khi vỗ mông là vọt lên cao, trong lúc Đào Tư Nhàn bị Bình Tử nhiễu đến tâm phiền ý loạn, liền đi ra ngoài ở một thời gian, Khâu Dạng chỉ nghĩ rằng cô ta thực sự không thể chịu đựng được và cần một môi trường yên tĩnh, vì vậy nàng không nghĩ nhiều về điều đó.

Hiện tại hồi tưởng một chút, Bình Tử ở kỳ động dục chỉ là lấy cớ thôi, Khâu Dạng nghĩ đến điều này khóe miệng liền áp xuống.

Mà lúc ấy Khâu Dạng không có ý định cho Bình Tử đi giao phối, chờ kỳ động dục kết thúc liền cho nó đi làm tuyệt dục, cho đến nay Bình Tử không còn bị tra tấn như thế này nữa.

Khâu Dạng cảm thấy rằng nàng không khoa trương như thời kỳ động dục của động vật, nhưng vẫn là có thể hiểu được.


Bởi vì quá bất ngờ trước sự yêu thích và luyến tiếc thân thể của Thẩm Ninh Nhược, cái này làm cho nàng có chút mờ mịt, không biết thời kỳ như vậy phải tiếp tục bao lâu, nhưng nàng lại không thể giống như Bình Tử mà đi tuyệt dục, chỉ có thể tĩnh hạ tâm tới hoặc là được giải quyết.

Ngặt nỗi nàng lại tới "bà dì". Còn Thẩm Nịnh Nhược thì đang cảm mạo.

Bình Tử nghe không hiểu gì, nhưng nó biết mama của nó đang tâm sự, vì thế nó mở to mắt, "Meow" một tiếng, làm như trả lời.

Khâu Dạng lại lấy di động xem thời gian, đoán rằng Thẩm Nịnh Nhược cũng đã tắm rửa xong, mới gửi ảnh và video của Bình Tử cho Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược qua mười phút mới từ phòng tắm đi ra, cô lau tóc lấy di động đặt ở trên bàn trà, click mở vừa thấy ảnh chụp cùng video của Bình Tử, cùng với chân Khâu Dạng.

Khâu Dạng mặc váy ngủ, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng mịn, ảnh chụp chính bàn chân nàng, Bình Tử liền ghé vào trên đùi nàng.

Thẩm Nịnh Nhược:......
1

Thật không dám giấu giếm, cô lại đang ghen với con mèo béo Bình Tử này.

Cô ho khan hai tiếng, lại sụt sịt cái mũi, lúc này mới phản hồi lại tin nhắn của Khâu Dạng: 【 Chờ chị khoẻ chị sẽ tới sờ nó. 】
3

Ngoài mặt thì nói rất đứng đắn nhưng Khâu Dạng nhìn hàng chữ này giữa mày liền giật giật một chút.

Nàng không hy vọng Thẩm Nịnh Nhược sờ Bình Tử mà hy vọng Thẩm Nịnh Nhược sờ nàng. Khoảnh khắc cái ý tưởng này loé lên, Khâu Dạng liền lập tức click mở ứng dụng âm nhạc, mở cho chính mình 《 tĩnh tâm chú 》 lên nghe.
6

Nàng không muốn đi tắm lần nữa.

Nhưng《 Tĩnh tâm chú 》 không có một chút hiệu quả nào, mắt Khâu Dạng nhắm lại, nhưng đầu óc nàng cô bắt đầu tự tưởng tượng.

Vết ấn dâu tây trên ngực Thẩm Nịnh Nhược biến mất chưa? Khâu Dạng không biết, nhưng nàng rất muốn lại để lại trên người Thẩm Nịnh Nhược thêm hai cái nữa.
1

Rất muốn rất muốn.

_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Dương: Cứu mạng
Nhược Nhược: Cứu mạng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương