Thẩm Nịnh Nhược không sợ cửa sổ sát đất, cô thậm chí cảm thấy phong cảnh thật sự cũng không tệ lắm, đặc biệt khi đưa mắt ngắm qua một mảnh mông lung, so với lúc thấy rõ ràng càng thêm vài phần ý cảnh.

Cô kiến nghị Khâu Dạng lần sau cũng ngồi trên ghế sô pha đơn thử một lần, nhưng bầu không khí tối qua không thích hợp để nói.

Bởi vì Khâu Dạng một khi đã ngủ xong nàng liền mặc kệ mọi thứ, cũng không có chút ôn tồn nói, tắm rửa xong thậm chí chẳng thèm nói "Chúc ngủ ngon" luôn, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ.

Không đúng, đây còn không phải đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

Nhưng điều này khiến Thẩm Nịnh Nhược đột nhiên nghĩ đến một từ mà cô đã thấy trên mạng hai ngày trước—— Rút chỉ vô tình.

Đáng tiếc Khâu Dạng tạm thời vô tình không đứng dậy, bởi vì còn thiếu nợ, hơn nữa nợ này sẽ càng ngày càng nhiều.

Tối hôm qua Thẩm Nịnh Nhược vốn dĩ có tâm tư muốn ngủ với Khâu Dạng, nhưng nó kéo dài bao lâu, nếu từ lúc bắt đầu Khâu Dạng cảm thấy rằng cô không tuân theo các quy tắc, vậy Khâu Dạng không thừa nhận thì phải làm sao?

Trên đời này chỉ có cô gái ngoan ngoãn như Khâu Dạng mới thật sự tin chuyện ma quỷ mà cô nói thôi.

Trong một khoảnh khác, Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy chính mình thật xấu xa, cô ngoài mặt thì dùng thân mình giúp Khâu Dạng dời đi sự chú ý khỏi chuyện thất tình, nhưng thực chất lại dùng điều này để thỏa mãn dục vọng ích kỷ của bản thân.

Nhưng cô liền rất nhanh mà nghĩ thông suốt, bởi vì cô cho rằng mình là đang giúp Khâu Dạng, hơn nữa hiệu quả rất rõ ràng.

Thẩm Nịnh Nhược muốn phát triển mối quan hệ lâu dài với Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược biết chính mình không thể nóng vội, muốn ăn cá cả phải thả câu dài, món nợ trước mắt kia chỉ là cá tôm nhỏ bé, Thẩm Nịnh Nhược hoàn toàn không để vào mắt.
1

Nhưng Khâu Dạng cũng không phải là cá lớn gì, mà là một con cừu nhỏ.

Thẩm Nịnh Nhược đối cái xưng hô này cùng hình tượng phía trên, ở trong mắt cô Khâu Dạng thuần khiết giống như con cừu nhỏ vậy.

Suy nghĩ một hồi lâu, tâm tình Thẩm Nịnh Nhược thực không tồi, đang trên đường lái xe đến công ty lại cất cao giọng hát, cô khẽ ngâm nga, nhưng khi chờ đèn đỏ cô lại nhìn dòng xe cộ và đám đông xung quanh, trong đầu lại nhớ tới Khâu Dạng tối hôm qua, như là như thế nào cũng không đủ với cô, tối hôm qua hành cô ở trên sô pha tới vài hiệp mới bỏ qua.

Không thể không thừa nhận là sự sung sướng mà Khâu Dạng mang lại cho cô đêm qua đã đạt đến một đỉnh cao mới, đến mức chỉ cần nhớ lại, cô sẽ cảm thấy cơ thể mình nóng bừng và bủn rủn tay chân.

Nhưng khi cô bước xuống xe, Thẩm Nịnh Nhược liền bày ra bộ dáng lạnh lùng xa cách, bầu không khí xung quanh cô đột nhiên trở nên lạnh ngang, nhân viên của Kỳ Diệu đang đứng đợi thang máy bên cạnh nhìn thấy cô khẽ cau mày, trong lòng âm thầm cảm thấy vận may của mình không tốt lắm.

Tổng giám của bọn họ không dễ chọc, nhiều hạng cô giao cho cũng nhiều lần bị trả lại với vẻ không hài lòng, tuy rằng cô không mắng người nhưng mỗi lần đều một khuôn mặt lạnh tanh, ai thấy cũng đều có chút khiếp sợ.

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không rảnh bận tâm đến bọn họ, cô đang tự hỏi về một vấn đề cô đã bỏ qua vào sáng nay, đó là Khâu Dạng chẳng lẽ muốn kéo vali đến công ty sao?


Khâu Dạng đương nhiên sẽ không làm như vậy, cái vali hành lý thật sự quá bắt mắt, nếu lôi nó đến công ty sẽ không khỏi thu hút ánh nhìn.

Nàng tranh thủ thời gian về nhà trước rồi mới đến công ty.

May mắn lúc rời khách sạn còn tương đối sớm, hơn nữa cũng may hôm nay đoạn đường này không quá ùn tắc, nàng vẫn công ty đúng giờ như hàng ngày, hơn nữa thần sắc nhìn cũng không khác lạ.

Hôm nay đã là thứ năm, ngày mai chính là thứ sáu, cuộc sống hạnh phúc cuối tuần sẽ bắt đầu vào buổi tối.

Mọi người đều như là có hi vọng, thoạt nhìn so với ngày hôm qua tinh thần tốt hơn rất nhiều, Khâu Dạng cũng bị lây nhiễm một chút, đôi mắt cũng sáng ngời hơn.

Huống hồ tối hôm qua nàng còn ngủ rất ngon.

Trong cuộc họp buổi sáng, Cù Ngôn cùng các tổ viên đã nhấn mạnh tầm quan trọng của lần hợp tác này với Kỳ Diệu, thực ra mọi người đều hiểu rõ, nhưng hiện tại hợp đồng đã ký, cùng với những hợp đồng trước kia tính chất không giống nhau, bởi vậy đều đem những việc cần chú ý nhớ một lượt.

Nhắc tới Kỳ Diệu không thể không nhắc đến Thẩm Nịnh Nhược, về danh tiếng vị Thẩm tổng giám này có rất nhiều tin đồn thất thiệt, Cù Ngôn muốn mọi người bớt loan truyền về những tin đồn đó, nếu không sẽ có chút ảnh hưởng.

Khâu Dạng theo các tổ viên khác gật đầu, nhưng trong lòng càng cảm thấy nàng và Thẩm Nịnh Nhược như đang vụng trộm vậy - tình quái dị cảm.

Ai có thể ngờ đến nàng và vị tổng giám nổi tiếng Thẩm Nịnh Nhược này có liên hệ đâu chứ?
Là một mối quan hệ không chính đáng.

Sau khi họp buổi sáng xong, Khâu Dạng liền có chút thất thần, nàng không phải nhớ lại chuyện mình làm vào tối hôm qua mà là đang tự hỏi về lần trả nợ tiếp theo.

Tối hôm qua nàng và Thẩm Nịnh Nhược không có thảo luận đến vấn đề này, nàng hoàn thành nhiệm vụ lúc sau liền ngủ thiếp đi, sáng nay cũng chưa nói mấy câu liền tới công ty, bởi vậy hiện tại chỉ có thể bị động mà chờ thông báo.

Hạng mục hợp tác giữa hai công ty đã bắt đầu đi vào hoạt động, Khâu Dạng trước bỏ qua chuyện này, bận rộn với công việc của mình.

Vậy chờ thông báo đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến sự nghiệp của nàng là được.

Tuy rằng Khâu Dạng không cố tình chờ đợi, nhưng đã một ngày không nhận được tin từ Thẩm Nịnh Nhược, nàng vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Hiện tại ấn tượng về Thẩm Ninh Nhược trong mắt nàng có chút... Kỳ quái, nàng còn tưởng rằng tối nay sẽ lại bị gọi đến trả nợ.
1

Nhưng không đi cũng tốt, Khâu Dạng cũng không có xíu mất mát nào, ngược lại nàng còn cảm thấy thư thái không ít.


Nhưng theo đó cuối tuần sắp đến, Khâu Dạng liền khó tránh khỏi lại có chút hoảng hốt, nàng đã đồng ý trả nợ rồi, hơn nữa còn muốn trả sớm cho xong, chỉ là chủ nợ này lúc nóng vội lúc thì trì hoãn, khiến cho nàng nắm không chuẩn tâm tư.

Trong nháy mắt đã là thứ sáu, sau khi tan tầm Khâu Dạng trở về nhà, nàng ôm Bình Tử chơi một lát rồi lại dán mắt vào di động.

Chờ tới 6 giờ công ty Kỳ Diệu tan tầm rồi, nàng mím môi, gọi điện thoại cho Thẩm Nịnh Nhược.
Nàng không muốn kéo dài thêm nữa.

Một trong những mong muốn hiện tại của nàng là sớm kết thúc mối quan hệ này.

Thẩm Nịnh Nhượcmất vài giây mới nghe máy, mở miệng lạnh lùng nói một câu: "Làm sao vậy?"

Khác với giọng điệu khi trước mặt nàng, Khâu Dương lập tức nhận ra điều này: "Không có việc gì."

"Chị bận đi."

"Hai ngày nay tôi tăng ca." Thẩm Ninh Nhược giải thích trước khi nàng ngắt điện thoại, giọng nói dịu đi nửa phần tràn ngập mệt mỏi vô tận, "Sợ ảnh hưởng công việc của em, nên tôi mới không liên hệ cho em."

Khâu Dạng vuốt ve bộ lông mềm mại của Bình Tử, rũ rũ mí mắt mình, "Ừm" một tiếng: "Tôi biết rồi."

Nàng lại nói: "Chị cứ bận đi."

Thẩm Nịnh Nhược nghĩ nghĩ, lại nhẹ giọng nói: "Tôi rất nhớ em, Tiểu Dương."

Khâu Dạng lòng nao nao và đôi môi mím chặt hơi nhếch lên, giọng nói Thẩm Nịnh Nhược nghe rất dễ chịu, khi thì thầm vào tai nàng càng cảm thấy đến có chút mị hoặc người.

Hiện tại cũng làm Khâu Dạng có chút hoảng hốt.

Nàng không đáp lại vội vàng mà ngắt điện thoại đi, đầu óc có chút loạn, trong chốc lát nghĩ chính mình đang lợi dụng Thẩm Nịnh Nhược, trong chốc lát lại nghĩ chính mình đang trả nợ.
Nhưng không bao lâu lực chú ý đã bị dời đi, cửa vang lên hai tiếng đập cửa.

Khâu Dạng đi ra mở cửa, liền thấy Miêu Nghệ cho nàng một cái túi: "Cho cậu, Dạng Dạng, cửa hàng lạp xưởng siêu ngon hôm nay vừa mở cửa trở lại nên mình mua cho cậu một ít."

Khâu Dạng cười nhận lấy: "Cảm ơn."


"Đừng chuyển tiền cho mình đấy." Miêu Nghệ vẻ mặt mang theo chút ghét bỏ, "Đây là vì mình chúc mừng cậu đã thoát khỏi tra nữ nên mới mua."

"Cậu xem cậu đi, lại nói cảm ơn nữa rồi."

Khâu Dạng suy nghĩ một chút, nhìn Miêu Nghệ: "Đêm nay cậu có bận việc gì nữa không?"

"Không có."

"Cày phim có tính không?"

Khâu Dạng nói còn cười cười: "Hiếm lắm mới tới cuối tuần, sao chúng ta lại không uống rượu, lúc trước mình có mua hai bình rượu vang đỏ còn không có uống."

"Được a!" Miêu Nghệ lập tức đồng ý, "Mình sẽ đặt chút đồ ăn ngoài, vừa vặn có một bộ phim vừa tung lên mạng chưa xem, nhà cậu có máy chiếu chúng ta cùng nhau xem đi."

"Mình sẽ đặt đồ ăn ngoài."

"Được, mình về phòng tắm rửa một cái." Miêu Nghệ đưa túi lạp xưởng cho Khâu Dạng, " Cho cậu trước."

Khâu Dạng cầm theo hai cái túi đóng cửa lại, Bình Tử ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt khờ dại nhìn nàng.

Khâu Dạng đem túi bỏ vào tủ lạnh trước, mới ngồi xổm trước mặt Bình Tử, nói với giọng điệu nghiêm túc của người mẹ già: "Người ta chăm sóc cho con một tuần, ta phải trả ơn lại, tuy rằng là bạn bè, nhưng ta cũng không muốn mang nợ."

Nhưng không muốn thiếu nợ Thẩm Nịnh Nhược không giống nhau.

Lúc trước bởi vì sự hiện diện của Đào Tư Nhàn, rất khó cùng Miêu Nghệ gặp nhau như vậy, Khâu Dạng cảm thấy rằng điều đó thật hiếm có được, cũng cảm thấy tương đối tự do.

Bây giờ nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, quay đầu nhìn lại, kỹ năng diễn xuất của Đào Tư Nhàn cũng rất tốt, thể hiện sự chiếm hữu của cô ta ở khắp mọi nơi, lúc này mới làm Khâu Dạng hiểu lầm sâu sắc.

Khâu Dạng gọi rất nhiều đồ ăn , hơn nữa còn lạp xưởng, bày ra hơn phân nửa bàn trà.

Ánh mặt trời đã tối sầm đi, rèm cửa cũng đã kéo lên, máy chiếu trong phòng bắt đầu chiếu bộ phim Miêu Nghệ đã nói.

"Máy chiếu là một trong những thứ có thể nâng cao hạnh phúc nhất." Miêu Nghệ rót rượu cho mình và Khâu Dạng, "Năm nay mình cũng sẽ mua một cái, mỗi ngày chỉ ngồi trên ghế sô pha xem phim cũng quá thỏa mãn."

Khâu Dạng tán đồng: "Đúng vậy."

Nàng cầm lấy ly rượu cùng Miêu Nghệ cụng ly, trên mặt lộ ra nụ cười tự nhiên, nàng lại nói: "Không sao đâu, cậu không cần phải vội, cậu có thể tới nhà mình xem, dù sao ngày thường mình cũng không hay mở."

"Được!" Miêu Nghệ ngửa đầu uống ly rượu sạch sẽ.

Khâu Dạng cũng không ngăn lại, nàng cũng trực tiếp uống hết ly rượu vừa rót xong.


Hai bình rượu vang đỏ này ban đầu được mua để uống vào Ngày lễ tình nhân trắng năm nay, nhưng Đào Tư Nhàn lại kết hôn vào ngày đó.

Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy thật buồn cười, Khâu Dạng cũng không chú ý bộ phim đang chiếu gì mà uống cạn ly rượu.

Miêu Nghệ là bạn thân của nàng, cũng đoán được nàng đang nghĩ gì nên không lên tiếng an ủi nàng, cứ để nàng tiếp tục uống.

Nhưng Miêu Nghệ cũng không nhàn rỗi, cũng uống theo không ít, đồ ăn trước mặt không thể nào ăn hết, rất nhanh đã uống hơn một bình.

Khâu Dạng cảm thấy hơi chóng mặt, tửu lượng nàng cũng không tệ lắm, nhưng cũng không thể uống không ngừng nghỉ như vậy được.

Nàng ngã người ra sau dựa vào sô pha, Bình Tử đang nằm ngủ trên sô pha, sau khi bị nàng chạm vào không hài lòng hằm hừ lên hai tiếng rồi tiếp tục ngủ.

Đúng lúc này điện thoại của Khâu Dạng vang lên, là chủ nợ gọi đến.

Khâu Dạng cầm điện thoại, do dự vài giây, vẫn cầm điện thoại di động lảo đảo đi đến ban công bên cạnh, nghe điện thoại.

Nàng mở cửa sổ, muốn gió thổi vào mặt mình, nhưng gió đêm nay không hợp tác lắm, chạm vào người nàng cũng không dịu dàng như vậy.

"Làm sao vậy?" Khâu Dạng trả lời y như câu Thẩm Nịnh Nhược đã nói khi nàng nghe điện thoại lúc chiều.

Được lắm, rất tốt. Vô cùng bình đẳng.
1

Thẩm Nịnh Nhược lập tức nhìn ra được có cái gì không đúng: "Em uống rượu sao?"

"Đúng vậy." Khâu Dạng không phủ nhận, nàng nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ được nhiệt độ ban đêm.

"Sao lại không gọi cho tôi?."

"Thẩm Nịnh Nhược." Khâu Dạng gọi tên cô một tiếng, "Tôi vì cái gì phải gọi cho chị, tôi và chị, không thân đến như vậy."

Thẩm Nịnh Nhược nghe nàng nói đứt quãng, cười khẽ một tiếng: "Phải, chúng ta không thân đến như vậy, cho nên mới biết đối phương nhạy cảm chỗ nào."

Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, Khâu Dạng nghe vậy trong đầu hiện lên một bóng người, lông mi run lên, nhiều ngày như vậy hoài nghi hỏi: "Cậu có từng thích tôi hay không a?"
Thẩm Nịnh Nhược hơi giật mình, giây tiếp theo, lại nghe thấy Khâu Dạng hàm hồ mà nói ba chữ: "Đào Tư Nhàn."
3

"Rốt cuộc cậu có từng thích tôi hay không ......"
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm đại tổng giám: Nắm tay siết chặt!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương