Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!
Chương 64: Trúng chiêu

Khi Tiểu Đồ trả lời, giọng nói rất thành thực, “Nghiêm Xương Thạch không phải là người tốt!”

“Cố Thần với Nghiêm Xương Thạch tại sao lại thành thế này?”

Tiểu Đồ có chút ấp ùng, “Chính là ... là ... vì phụ nữ! Nghe nói cách đây không lâu vị hôn thê trước của Cố Thần đã cũng Nghiêm Xương Thạch bí mật đính hôn rồi. Sau đó Nghiêm Xương Thạch lấy cớ rút khỏi công trình, còn âm thầm ra tay cản trở”

Hứa Đồng nhíu mày, “Lão ta có ý định làm khó dễ Cố Thần?”

Cố Thần gật đầu nói phải, lại đáp: “Nghe nói Cố Thần ... à, Cố tổng, bị Nghiêm Xương Thạch lấy thúng úp voi. Dù nhà họ Cố có là gia tộc đại tài đại thế, nhưng người đời có câu, dân không cùng quan đấu, quan không cùng trộm đấu. Cho nên chỉ cần nhẫn nại, chắc Cố tổng nhất định sẽ không lựa chọn lật mặt với Nghiêm Xương Thạch!”

Dừng lại một chút, mang theo vài phần do dự còn nói: “Nghe nói Đồng tỷ quan hệ với Cố tổng rất tốt, nói vậy tức là vị hôn thê trước đây của Cố tổng nhất định sẽ không bỏ qua, Đông tỷ nên cẩn thận một chút!”

Nghe hắn nói xong, Hứa Đồng không khỏi giương mắt, “Cách nói năng, kiến thức của cậu thực không tầm thường, tại sao lại đến nơi này? Tôi tin cậu có nhiều lựa chọn tốt hơn.”

Tiểu Đồ ngại ngùng cười, “Đâu có, tôi cơm còn ăn không đủ no, cũng may Tráng ca chịu thu nhận!”

Hứa Đồng trầm ngâm gật đầu, đưa mắt nhìn con dao trong tay hắn, thuận miêng khen một câu: “Chiếc dao này thật đẹp!”

Tiểu Đồ vội vã mang cây dao ra phía trước, dùng chiếc bao vải ở trước ngực lau qua, “Con dao này rất khó tìm được chiếc thư hai. Đồng tỷ, nếu chị thích thì cầm đi, bình thường cũng có thể dùng để phòng thân!”

Hứa Đồng vốn không có ý định xem, nhưng thấy người đối diện nhiệt tình như vậy, ngay cả chuôi dao đều lau sạch mới đưa qua, nếu không nhận có vẻ có chút không phải, cô cười cười, nhận lấy. Nắm con dao ở trong tay, xoay hai vòng xem xét, khen một câu, “Không sai, rất vừa tay, thật là thứ tốt! Nhưng đối với tôi thì vô dụng, gặp nguy hiểm có khi còn làm thương chính mình, cho nên cậu vẫn giữ lại là hơn!”

Tiểu Đồ đưa tay nhận lại con dao, cười hỏi Hứa Đồng: “Đồng tỷ còn chuyện gì muốn hỏi sao?”

Hứa Đồng lắc đầu, “Cậu đi ra cùng bọn họ đi.”

Tiểu Đồ vâng một tiếng, hai ba bước Hứa Đồng đã không nhìn thấy bóng dáng cậu ta. Cô nhíu mày thật chặt, lập tức đi tìm Đường Tráng, dặn dò anh: “Đề phòng người tên Tiểu Đồ này”

Đường Tráng không khỏi hỏi: “Cậu ta có gì không được sao?”

“Có chút lạ, cũng nên để ý, dù sao cẩn thận vẫn hơn”

Đường Tráng nghĩ lại, cảm thấy Hứa Đồng nói có lí, liền gật đầu đồng ý.

●]3]●

Hết dỗi, Hứa Đồng lại vô cùng lo lắn cho Cố Thần. Quảng trường Cẩm Tú vốn là một công trình có quy mô rất lớn. Sau khi Chính phủ tiếp quản hạng mục này, lại quyết định mở rộng kiến thiết, đem nơi này trở thành quảng trường lớn nhất cả nước thậm chí là Châu Á, nên đầu tư rất lớn. Ngày bàn giao công trình ngày càng gần, Nghiêm Xương Thạch lại đột nhiên dở mặt đâm ngang, lần này đối với Cố Thần mà nói, sự việc đã trở nên rất khó giải quyết.

Hứa Đồng lo lắng, cô gọi điện cho thư kí Trịnh, hỏi tình hình của Cố Thần. Thư kí Trịnh nói với cô: “Tôi cùng Cố tổng hiện tại đang ở C thị. Dự định vài ngày sau có thể trở về. Cố tổng hiện giờ đang cùng phía đối tác họp, tạm thời không thể nghe máy. Cô có muốn đợi Cố tổng kết thúc cuộc họp tiếp điện hay không?”

Hứa Đồng suy nghĩ một chút nói: “Không cần, đợi mọi người trở về rồi nói sau. Cứ để cho anh ấy tập trung giải quyết công việc.”

Cúp máy, Hứa Đồng ngồi yên trên sôfa, bất động thật lâu không rõ vì cái gì, trong lòng luôn có cảm giác bất an. Cô cảm thấy dường như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra. Sẽ là chuyện gì đây?

●]3]●

Ngày hôm sau, trong lúc Hứa Đồng còn ngủ, mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào. Không thể tiếp tục ngủ, cô đứng dậy rửa mặt. Vừa xong, chợt bên ngoài cửa sổ có người kêu cô: “Đồng tỷ, Đồng tỷ, Tráng ca gọi chị ra đây một chút!”

Hứa Đồng ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Đồ đang đứng ở trước. Thấy cô đi ra, Tiểu Đồ vội vàng nói: “Đồng tỷ, nhanh, có người sáng sớm đã đến, nói sẽ giải tỏa Lão Nhai, hạn trong vòng ba ngày bàn giao mặt bằng, nếu không sẽ cưỡng chế giải tỏa!”

Hứa Đồng nghe xong kinh ngạc, “Bọn họ là ai?”

Tiểu Đồ đáp: “Là người ở công ty Nghiêm Xương Thạch!”

Hứa Đồng nghe xong cảm thấy tình thế vô cùng nghiêm trọng, vừa cùng Tiểu Đồ vội vã chạy đi, vừa hỏi hắn: “Người của Đường Tráng đâu?”

Tiểu Đồ trả lời: “Tráng ca đã trở về gọi người, anh ấy bảo em tới gọi chị một tiếng, nói chị thông minh phản ứng nhanh, gọi chị ra trước. Bên ngoài đều là những người lớn tuổi ở Lão Nhai, Tráng ca nói chị đừng để cho những tên kia làm họ bị thương!”

Hứa Đồng nghe cậu ta nói như vậy, không hề nghi ngờ gì, tiến đến phía đang tranh cãi ầm ĩ, còn dặn dò Tiểu Đồ: “Cậu nhanh chạy về quán mạt chược, nói bọn Tiểu Ngũ Nhị Hoa ngăn Đường Tráng lại, đừng để anh ấy dẫn người lại đây. Nếu anh ấy bị kích động chỉ sợ sẽ không cứu vãn nổi sự việc!”

Cô cảm thấy việc phát sinh hôm nay thật kì lạ, nói giải tỏa liền giải tỏa, nhanh như vậy, rất không hợp lý. Không biết bọn chúng làm trò gì, nên phải cực kì cẩn thận, không thể để trúng kế. Vạn nhất Đường Tráng mang theo người đến, chắc chắn chỉ ba phút sau sẽ có xe cảnh sát đến bắt họ đi. Tiểu Đồ nghe xong lời cô nói, lập tức đồng ý, quay đầu thục mạng chạy về quán mạt chược.

Hứa Đồng nhìn theo cậu ta, đáy lòng trào lên một cảm giác lạ. Trong lúc nhất thời không thể nhận ra được cảm giác này vì sao mà có. Tiếng tranh cãi phía trước càng ngày càng lớn, Hứa Đồng bất chấp, nổi giận đùng đùng hướng đến.

●]3]●

Sự tình đến tột cùng phát sinh như thế nào, Hứa Đồng căn bản không hiểu được. Cô chỉ là nhìn thấy có người đến làm loạn ở Lão Nhai, tức giận chạy vào đám người cùng tranh cãi. Sau khi cô đến, đám người kia đang giữ ưu thế biến thành yếu thế. Trên đời này, có thể só sánh với mồm mép Hứa Đồng chắc không quá vài người. Vì vậy bọn người kia trở nên có chút bối rối, chúng mang người đi đến phía trước vây quanh, cùng Hứa Đồng và những người ở Lão Nhai lời qua tiếng lại.

Trong hỗn loạn, Hứa Đồng cảm thấy ngực mình bị người kia đẩy. Mặc kệ là hắn vô tình hay cố ý, đối với Hứa Đồng mà nói, hành động này làm cô thực sự tức giận.

Cô dùng sức đẩy người đó, lại mắng hắn một câu: “Anh dám động vào tôi, có phải chán sống hay không?” Người đó bị cô đẩy lùi về sau hai bước, sau đó lấy được thăng bàng tiến lại, nhìn Hứa Đồng rống lên chửi bậy. Sau đó, Hứa Đồng cảm thấy từ phía sau có một lực rất lớn đẩy cô nhằm hướng người nọ lao về phía trước. Cùng lúc đó, bên cạnh mình có bóng người vụt qua, cao giọng quát: “Mày muốn làm gì!” Cô cũng muốn hỏi hắn muốn làm gì? Làm sao đang yên đang lành lại ở phía sau đẩy cô. Nhưng lực đẩy quá mạnh, cô không kịp mở miệng, cũng không kịp giữ thăng bằng, chân vẫn lao về phía trước.

Sau đó, cô đâm vào người nọ. Cô đẩy hắn ra, nghiêng người đi lại nghe thấy tiếng người bên cạnh: “Cô muốn làm gì! Mau dừng tay lại!”

Cô ngạc nhiên không hiểu, hắn thực ra là muốn nói đến cái gì? Cô không kịp nghi hoặc, người kia so với cô cao lớn hơn nhiều, tại sao lại giữ thăng bằng kém như vậy. Sau khi hai người va chạm, hắn không thể đứng vững. Cô dùng sức đẩy người đó ra, nhưng hắn lại không hề nhúc nhích.

Bỗng nhiên cô nghe thấy bên cạnh có tiếng người kêu rất to: “Giết người! Giết người! Có giết người!”

Mới đầu cô còn mơ mơ tỉnh tỉnh không biết chuyện gì xảy ra. Dần dần thấy quần áo ẩm ướt, cô lấy tay sờ, đẩy người kia ra. Cô thấy trên người hắn cắm một chuôi dao rất sâu, chung quanh mũi dao kia, máu rỉ ra thành dòng.

Người nọ đau đớn rên rỉ, thanh âm ngày càng nhỏ, hô hấp ngày càng yếu. Hứa Đồng cúi đầu nhìn mình, trong lòng bàn tay đều là máu, nhìn thấy ghê người. Cô nhíu mày lại, nhìn người đó co quắp nằm trên đất.

Thật buồn cười, hắn phẫn giận dãy dụa đưa tay, run run chỉ về phía cô, muốn nói điều gì đó lại không có sức nói ra, như thể “Cô ta là hung thủ giết người”.

------

Cô không kiên nhẫn, đứng lên, thản nhiên nói với vị cảnh sát “Người không phải tôi làm bị thương” Vị cảnh sát kia vẻ mặt đốn mạt, nóng nẩy nói, “Ở đây tất cả mọi người đều nghe thấy cô mắng “Anh dám động vào tôi, có phải chán sống hay không?” Sau đó liền nhằm phía người bị thương lao đến cho hắn một dao, bây giờ lại nói vậy sao?”

Hứa Đồng theo dõi ông ta, lẳng lặng nói: “Tôi không xông lên, có người ở sau lưng đẩy tôi, các ông nên đi tìm người đó mà hỏi, hung thủ thực sự là hắn, không phải tôi!”

Vị cảnh sát kia nhíu mày, trên mặt hiện lên một chút ngạc nhiên. Trong lòng Hứa Đồng khẽ cười lạnh. Quả nhiên vị cảnh sát này đã bị Nghiêm Xương Thạch mua chuộc. Cô vừa đề cập đến chân tướng sự việc, ông ta liền muốn gạt phắt đi. Ở trong lòng bọn họ, cô chắc chắn sẽ phải một phen nước mắt nước mũi đầm đìa, cho đên khi bị xử vẫn không biết mình tại sao mà chết mới đúng.

Vị cảnh sát kia rất nhanh thu lại cảm xúc trên mặt, quát hỏi cô: “Đừng có ý đồ vu oan giáng họa! Việc này là người khác làm, nhưng trên con dao dấu vân tay đều là của cô, cô giải thích thế nào?”

Hứa Đồng cười một cái, dường như không thèm giải thích. Kì thật chúng cần gì phải làm điều thừa thãi, thẩm vấn cô làm gì? Mọi người trong lòng đều biết rỗ ràng, đây là kế hoạch của Nghiêm Xương Thạch., dù cho nói cái gì đều là ngụy biện, đều là ngoan cố không chịu nhận tội. Mà cho dù cô có nhận hay không, chỉ cần bọn thổ phỉ kia hợp tác với cảnh sát, khẳng định một mực chắc chắn hung thủ là cô, thì tội danh kia cho dù thật hay giả, thì cũng làm gì còn cần đến cô có chịu nhận tội hay không?

Hứa Đồng nhìn vị cảnh sát kia, mỉm cười nói: “Đồng chí cảnh sát, ông cũng không biết trên dao kia tại sao có vân tay của tôi sao? Tôi còn tưởng trước đó Nghiêm Xương Thạch đã nói cho ông rồi cơ!”

Vị cảnh sát kia nghe cô nói như vậy, khuôn mặt tối lại, hung tợn cảnh cáo cô: “Cô không cần vì muốn trốn tội mà có ý đồ bôi nhọ người thi hành công vụ! Như vậy tội càng thêm tội!”

Hứa Đồng cười lạnh, “Tội? Tội gì? Đây đều là các người muốn gán tội cho người khác. Chẳng lẽ ông thật sự không biết chân tướng là cái gì sao? Được rồi, coi như là ông không biết đi, như vậy để tôi nói cho, rốt cuộc là thế nào nhé!”

Cô dừng lại một lúc, lấy hơi nói tiếp: “Chuyện kì thật rất dễ dàng nhận thấy. Đồng chí cảnh sát, tưởng tôi không biết gì quả thật hoang đường! Chẳng qua là Nghiêm Xương Thạch cho người trà trộn vào lấy vân tay của tôi, sau đó lại phái người đến giải tỏa Lão Nhai – ông ta có thủ tục giải tỏa hợp pháp này chắc đi đường ngang ngõ tắt mất không ít tiền đi, đương nhiên không loại trừ khả năng các ông ở giữa tận lực giúp ông ta làm sự nghiệp kiến thiết xây dựng tổ quốc – Tiếp theo, ông ta đạo diễn một màn hỗn loạn đem tội giết người đổ lên đầu tôi, làm cho tôi trước mặt bao nhiêu người hết đường chối cãi. Không chỉ như vậy, ông ta còn sớm mua chuộc các ông, nhất định phải đem tội danh này từ giả làm thật, tống bằng được tôi vào tù, để cho hắn có tý mặt mũi ở trước người đàn bà kia, tôi nói có đúng không, ngài cảnh sát!”

Những lời Hứa Đồng nói làm vị cảnh sát kia chảy mồ hôi lạnh xuống. Công tác nhiều năm như vậy, muốn làm cho người khác nhận tội, chưa bao giờ ông ta cảm thấy khó như hôm nay. Cô gái này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đầu óc cực kì sắc bén, có thể trong thời gian ngắn ngủi thông suốt toàn bộ sự tình. Về sau, ông ta nhất định phải cẩn thận hơn, quả là một khúc xương khó nhằn, không thể coi thường. Một khi cô ta có thể tìm được chứng cớ chứng thực những điều cô ta nói là đúng, khi đó đúng là đại họa.

Hứa Đồng nhìn thấy vị cảnh sát kia sắc mặt xanh mét, không khỏi cười ra tiếng, “Từ đầu đến đuôi chỉ là một màn kịch mà thôi. Cái gọi là người vô tội bị thương kia, không chừng vài ngày nữa sẽ được xuất viện. Đống chí cảnh sát, ông nhất định phải nắm chắc thời gian, trước khi hắn xuất viện nhanh nhanh định tội tôi, bằng không, đợi đến khi hắn không có việc gì hoặc là có người đến giúp tôi lật lại bản án, chỉ sợ đến lúc đấy đã quá muộn!”

Vị cảnh sát kia tức giận nghiến răng, “Tôi chưa bao giờ gặp qua tên tội phạm nào càn rỡ như cô! Trên dao có vân tay của cô, bên cạnh mọi người nghe thấy cô kêu gào giết người, cô lại còn có thể đem tội danh đổ lên đầu người khác. Cô còn trẻ tuổi như vậy mà có thể lật ngược đen trắng, thật vô liêm sỉ!”

Giờ phút này, Hứa Đồng như nhìn thấy Chương Thực Đồng đang ở trước mặt. Cô không nhịn được cười rộ lên, cười đến nước mắt chảy ra. Thật châm chọc, những lời này nên dùng cho chính bọn họ mới đúng, lại bị bọn họ đẩy sang cho người khác. Cô ngừng cười, nhìn vị cảnh sát kia hỏi: “Ngay từ đầu ông đã nhấn mạnh, trên dao có dấu vân tay của tôi, ý muốn nói, nếu tôi vô tội, nếu hung thủ là người khác, vì sao trên dao không có dấu vân tay người đó? Tiên sinh, tôi không tin ông ở trong ngành nhiều năm như vật không biết có tiểu xảo – dùng băng dính quấn vào đầu ngón tay, vì thế đừng nói là vân tay, ngay cả mồ hôi cũng không thể dính vào một chút!”

Vị cảnh sát kia sắc mặt kinh hãi, một câu cũng nói không nên lời. Giờ phút này ông ta chỉ cảm thấy hối hận, hối hận trước đã quá mức khinh địch. Cô gái trước mắt này cái gì cũng biết, mỗi câu cô ta nói ra, quả thật khó đối phó.

Lúc này có người gõ cửa tiến vào, cúi người nói nhỏ với ông ta gì đó. Hứa Đồng nhìn thấy, khuôn mặt ông ta sáng lên, gật gật đầu nói với người kia một câu: “Tôi đã biết, cậu ra ngoài trước đi!” Trong giọng nói khó có thể che dấu sự vui mừng. Sau đó ông ta quay về phía Hứa Đồng, lớn giọng tuyên bố: “Hứa Đồng, những gì cô vừa nói chẳng qua chỉ là ngụy biên! Tôi nói cho cô biết, bây giờ, lời nói dối của cô đã bị vạch trần! Người vô tội kia bị thương nặng đã không thể tiếp tục điều trị! Nếu đây là một màn diễn, làm sao có khả năng xuống tay độc ác như vậy?”

Hứa Đồng nghe xong không khỏi run lên, thì ra người đó đã chết. Với kết quả này, ai sẽ tin lời cô nói, rằng bọn hắn thực ra là cùng hội cùng thuyền?

“Hứa Đồng, tôi xem cô lần này còn lấy cái gì để chối cãi!” Hứa Đồng bắt đầu thấy bất an, hai ngày rồi người nhà cũng chưa đến gặp cô. Đám cảnh sát ra vẻ đạo mạo kia lúc nào thẩm vấn cô cũng lặp đi lặp lại: “Hứa Đồng, cô nên thành thật nhận tội đi! Trên hung khí có dấu vân tay của cô, những người đứng xem đều thấy cô cùng người bị hại to tiếng qua lại, còn hỏi đối phương là chán sống sao. Sau đó anh ta ngã vào người cô, lúc tách ra trên người đã bị đâm. Tiếp theo đưa đến bệnh viện không trụ được mà phải bỏ mình. Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, cô nên ngoan ngoãn nhận tội đi. Nếu không, cho dù cô kiên trì không nhận, nhưng với những chứng cớ này chúng tôi cũng có thể có cơ sở khép tội cô!”

Hứa Đồng không khỏi cười lạnh: “Các người đều nói, cho dù tôi không chịu nhận tội, cũng có thể khép tội tôi, vậy tại sao mỗi ngày còn lôi tôi ra thẩm vấn? Ăn no không có việc gì làm sao? Tùy các người làm thế nào, tôi không nhận là không nhận! Nhận cái gì kì thật cũng không quan trọng, không phải sao?” Kịch bản này Nghiêm Xương Thạch vốn đã an bài tốt, bọn họ chỉ từng bước hoàn thành vai diễn. Nếu muốn nói sự việc ngoài kịch bản duy nhất thì đó là người kia ngoài ý muốn bỏ mạng. Thật bất hạnh, chẳng qua là một màn diễn đi hãm hại người khác, kết quả lại làm chính mình mất mạng, cái này không phải báo ứng thì gọi là cái gì?”

Mọi người thẩm vấn bị bộ dáng bất cần của cô làm cho tức giận, “Hứa Đồng cô nghiêm túc một chút! Cô nghĩ đây là nơi nào? Nhà cô hay là cái chợ! Nghĩ muốn nói hươu nói vượn gì thì nói sao! tốt nhât nên thành thật, đừng vu oan giáng họa cho người khác, làm cho mình tội càng thêm nặng!”

Hứa Đồng không kiên nhẫn đáp, “Thật là kì quái, tại sao các vị cảnh sát đều thích mắng người khác là nói hươu nói vượn nhỉ? Kì thật, các người so với bất kì người nào khác mới là nói hươu nói vượn!” Mấy vị cảnh sát này bị cô làm cho mất mặt, không khỏi nguyền rủa cô: “Quả không thuốc nào chữa được! Thái độ cô như vậy, nhất định sẽ bị nghiêm trị!”

●]3]●

Hai ngày sau, người nhà rốt cuộc đến thăm cô.

Đường Tráng cùng Dương Dương vừa xuất hiện, Hứa Đồng lập tức ngây người. Trên mặt bọn họ đều mang theo vết thương. Thậm chí cánh tay Đường Tráng còn bó thạch cao. Giọng nói Hứa Đồng run run, mắt ướt nước. “Sao lại thế này? Tại sao mọi người bị thương?! Có phải hay không bị Nghiêm Xương Thạch làm! Chú Đường đâu? Chú Đường tại sao không tới? Chú ấy cũng bị thương sao?”

Bị nhốt trong trại giam mấy ngày nay, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt. Nhưng khi nhìn thấy những người thân của mình bị thương, cô rốt cuộc không nhịn được, đáy mắt nóng lên. Bọn họ vì cô mà bị thương, cô cảm thấy thực áy náy, đau lòng.

Đường Tráng vội vàng an ủi cô. “Nha đầu, em đừng vậy, ba anh không việc gì. Quả thật là do tên họ Nghiêm kia làm. Lúc bọn chúng đến quấy rồi, ba đang ở trên phường hỏi tại sao em bị bắt, những người đó chỉ đến cửa hàng, ba cũng không bị thương, chỉ có các anh em trong quán mạt chược thôi. Hôm ấy, anh hỏi Tiểu Đồ có chuyện gì, bỗng nhiên liền có một đám người tiến vào quán, không nói hai lời ra tay đánh người! Tên Tiểu Đồ lúc ấy còn làm cho đám người kia chặn cửa sau, nói không cho người nào chạy thoát. Mấy anh em nghe thấy lời này hoàn toàn nổi giận, không quản người khác đều đánh thẳng về phía hắn. Không thể ngờ được hắn là đàn anh của bọn kia, chúng ta giữ lấy hắn, bọn kia không dám động thủ. Mọi người liền kéo hắn làm con tin chạy ra khỏi Lão Nhai, lại đánh cho hắn chết khiếp xong nhét vào thùng rác, đưa ba anh trốn đi!”

Hứa Đồng nghe Đường Tráng nói xong, hai hàm răng nghiến lại, mắt mở trừng trừng, tay nắm thành quyền, run giọng hỏi: “Trên đời này còn có công lý hay không? Chẳng lẽ cứ để cho tên họ Nghiêm ấy lấy thúng úp voi sao!”

Đường Tráng dừng lại, Dương Dương tiếp tục lời anh: “Mấy ngày nay, Đường Tráng cùng chú Đường cũng không dám về nhà, vì vẫn có người của bọn chúng canh ở đó và quán mạt chược, trong tay đều cầm dao. Chúng ta cũng đã báo cảnh sát nhưng thật buồn cười là sau khi báo thì ngược lại đám người kia tìm được chúng ta, may mà mọi người tinh ý chạy trước. Hứa Đồng, mấy ngày nay chúng ta không phải là không muốn đến thăm ngươi, thật sự là bị Nghiêm Xương Thạch vậy chặt nên không dám hành động thiếu suy nghĩ!”

Môi Hứa Đồng đã bắt đầu run lên, “Vậy mọi người bây giờ đến thăm ta, có thể có nguy hiểm hay không?”

Đường Tráng nói: “Đừng lo lắng, hiện tại không có việc gì! Em vừa bị bắt đi, Dương Dương đã sai Tiểu Ngũ đem mọi việc báo cho thư kí Trịnh, bảo cô ấy nói cho Cố Thần. Cố Thần sau khi nghe được tin tức, cái gì cũng không màng liền lập tức trở về. Bởi vì nơi anh ta đang ở không có sân bay, anh ta liền lái xe hai ngày liền không ngủ lập tức trở về!” Dừng lại một chút, anh hơi quanh co nói, “Tiểu Đồng, anh ta không đi cùng đến thăm em, em đừng suy nghĩ nhiều. Sau khi anh ta trở về, lập tức điều tra chân tướng sự việc, lại dàn xếp chỗ ở cho bọn anh, tìm vệ sĩ, ra ngoài cũng phái xe, mọi người mới có thể an toàn. Em không cần lo lắng, hiện tại việc gì anh ta cũng không quản, chỉ chuyên tâm đối phó với Nghiêm Xương Thạch! Em nhất định phải biết, tuy rằng anh ta không tới, nhưng anh ta xem trọng em hơn so với bất kì thứ gì.

Hứa Đồng rầu rĩ, “Hi vọng anh ấy có thể giúp em thoát tội!”

●]3]●

Rất nhiều ngày sau, Đường Hưng Bang đến thăm cô, Đường Tráng cùng Dương Dương đến thăm cô, Tiểu Ngũ Nhị Hoa đến thăm cô, thậm chí cả thư kí Trịnh cũng đến, duy chỉ có Cố Thần vẫn chẳng thấy đâu. Hứa Đồng ngoài miệng không hỏi, nhưng trên mặt cũng hiện lên thất vọng cùng mất mát.

Dương Dương nhịn không được thở dài, khuyên cô: “Lấy lại tinh thần đi! Rất nhanh thôi có thể ra ngoài! Mọi người đều đang cố gắng hết sức, chính ngươi cũng phải chịu đựng, cùng chúng ta cố gắng!”

Hứa Đồng day day thái dương, có chút nhụt chí, “Đã nhiều ngày như vậy, nếu có thể thả đã sớm thả. Tất cả chứng cứ đều bất lợi cho ta, Nghiêm Xương Thạch lại tác oai tác quái, bọn chúng sớm đã ăn dây với nhau, ngươi nói, ta còn có thể thoát được lưới của hắn sao?”

Dương Dương không khỏi rầu rĩ.

Hứa Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi cô: “Anh ấy ... thế nào?” Vì sao vẫn không chịu đến thăm cô?

Dương Dương lại thở dài, “Thật không biết hai người các ngươi đang làm cái gì. Anh ta thì chạy đôn chạy đáo cả ngày không có thời gian ngủ, người mù cũng nhìn ra được anh ta đối với ngươi lo lắng bao nhiêu, nhưng vô luận thế nào cũng không chịu đến thăm! Hứa Đồng, hai người các ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Hứa Đồng trầm mặc trong chốc lát, hỏi cô: “Anh ấy thực sự bận sao? Ngươi bảo thư kí Trịnh quan tâm đến anh ấy, bảo anh ấy ăn uống nghỉ ngơi, nếu sau này anh ấy ngã quỵ, chúng ta đều không có hi vọng!” Nghe thấy Dương Dương nói hắn vì mình mà chạy ngược chạy xuôi, cô cảm thấy thoải mái. Hắn không đến thăm cô, nhất định có lí của hắn. Chỉ cần trong lòng hắn có cô, thể là đủ.

Dương Dương lại nói cho cô: “Hứa Đồng, Cố Thần hiện tại tâm trạng thực dọa người. Vốn tưởng liên kết với một số đối tác cùng đối phó với Nghiêm Xương Thạch, nhưng những người đó đều sợ thiệt thân, tất cả đều rút lui. Cố Thần nói cho chúng ta yên tâm, không có người hỗ trợ cũng không quan trọng, một mình anh ta, cho dù có tán gia bại sản cũng phải cùng họ Nghiêm kia sống chết một phen!”

Hứa Đồng cười rộ lên: “Thật không? Anh ấy nói như vậy sao? Cho dù tán gia bại sản cùng muốn cùng họ Nghiêm kia sống chết một phen?”

Dương Dương nhìn cô gật đầu, “Nếu có một từ là giả, sau này ta sẽ không thể sinh con!”

Hứa Đồng nhắm mắt lại, trong lòng thoải mái, thở dài một hơi. Nước mắt lặng lẽ thấm ướt hai má cô. Cô nhớ rõ trước kia lúc đi thăm mộ mẹ, cô nói với chú Đường trong nhà Cố Thần tiền tài như vậy, xây dựng nghĩa trang này thật không đáng kể, cô nói với chú Đường đừng vì chuyện nho nhỏ này của hắn mà bị hù. Chú Đường vì thế mà cười nói với cô “Chẳng nhẽ phải làm cho hắn tán gia bại sản mới chứng minh được hắn thật lòng với cháu sao?” Không thể tưởng tượng được một câu nói đùa khi ấy, cho tới bây giờ lại thành lời sấm(1). Hứa Đồng mở mắt ra, nhìn Dương Dương nhẹ nhàng nói: “Dương Dương, giúp ta nói với Cố Thần. Chuyện cá cược kia, ta thua!”

●]3]●

Hứa Đồng cảm thấy hối hận. Nếu biết trước sẽ có một kiếp nạn như vậy chờ cô, cô nhất định sẽ không tùy tiện, sẽ không dỗi hắn, không bao giờ so đo thứ vô nghĩa kia. Cô hối hận không thể nói với hắn một từ yêu. Về sau cũng không biết khi nào mới có thể nói được.

Không biết còn hay không có cơ hội ở dưới ánh nắng mặt trời tự mình nói cho hắn: Đúng, Cố Thần, em yêu anh!

●]3]●

Dương Dương đem những lời của Hứa Đồng nói cho Cố Thần. Người đàn ông kiêu ngạo này, sau khi nghe được vài câu đơn giản đó, trên mặt có biết bao đau đớn. Dương Dương nhìn hắn, trong lòng không khỏi bi thương, rơi nước mắt. Cô xoay người rời đi, trả lại yên tĩnh cho Cố Thần.

Bên cạnh không còn người khác, Cố Thần ngã vào trong ghế da, mặt hướng ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn. Bầu trời mông lung như có một tầng bụi, làm cho lòng người một mảnh đen tối. Dĩ vãng, nụ cười của cô có thể xua tan mây đen trong lòng hắn, nhưng hiện tại, cô lại bị đưa vào nhà giam, vô vọng đau khổ. Hắn nhớ cô, hắn nghĩ đến những gì cô gặp phải mà đau đớn, khẽ cúi đầu day day thái dương.

Một lúc lâu sau, hắn xoay người lấy ra trong ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, chậm rãi mở. Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, vừa nhìn đã thấy sự tinh xảo kì công trong đó. Cố Thần đem chiếc nhẫn lấy ra, đưa đến trước mắt. Đây là chiếc nhẫn hắn đã không tiếc công sức tìm nhà thiết kế trang sức danh tiếng chế tác theo yêu cầu để cầu hôn cô. Ban đầu hắn suy nghĩ như thế này: Chờ lần tiếp theo hai người gặp mặt, nhẫn đã chế tác xong, đến lúc đó hắn có thể cầu hôn cô. Mặc dù lần trước cô giận hắn, nhưng hắn tin cô sẽ vui vẻ nhận lời. Vốn tưởng mang đến cho cô một sự bất ngờ, cho nên trước khi chiếc nhẫn hoàn thành, hắn kiên trì không nói. Nhưng thật không ngờ, khi nhẫn đến tay thì cũng chẳng thể đưa cho cô.

Nắm chiếc nhẫn trong tay, lòng hắn như có dao cắt. Hắn chưa bao giờ hối hận giống như thế này. Nếu sớm biết sẽ có hôm nay, ngày đó cô hỏi hắn có gì muốn nói hay không, hắn nhất định sẽ không mạnh miệng, nhất định sẽ không cố chấp, không nên kiên trì đợi nhẫn hoàn thành mới mở miệng. Hắn biết mọi người đều ngạc nhiên, hắn vì sao không đến thăm cô. Có trời biết hắn có nhớ cô bao nhiêu. Lần cuối cùng hai người gặp mặt, cô ương bướng nói: “Lần sau gặp mặt nếu anh còn không nói, như vậy coi như chúng ta cả đời không có duyên đi!” Hắn rất sợ hãi những lời này sẽ linh nghiệm.

Khi gặp lại cô, hắn nhất định sẽ cầm nhẫn nói: “Lấy anh nhé!” Nhưng những lời này, đối với cô và hắn thiêng liêng như vậy. Cô căn bản cũng không có tội gì, cô không thể ở trong trại giam nhận lời cầu hôn của hắn. Cho nên trước khi cô đi ra, hắn sẽ không gặp cô. Hắn sẽ không tiếc trả giá bất cứ điều gì để đưa cô ra ngoài, dành cho cô một lời cầu hôn quang minh chính đại. Hắn nhất định sẽ không để cho người đàn bà ác độc kia đắc ý.

Hắn đưa nhẫn lên môi, nhắm mắt lại, bàn tay nắm thật chặt. Mi tâm hắn nhíu lại, trong lòng đau đớn nhớ nhung.

Bàn tay hắn vẫn nắm thật chặt, chiếc nhẫn cắm vào có chút đau, cho đến khi cả người run lên mới dừng lại. Hắn nhẹ nhàng gọi một chữ “Dao Dao!” Thanh âm rất nhanh tan trong không khí, nhưng có biết bao day dứt nhớ nhung vẫn còn vương vấn quanh đây, như có một sợi dây vô hình cuốn lấy lắn, đem hắn trói chặt lại, giãy dụa mãi cũng không có cách nào giải thoát.

-------------------

(1) Sấm truyền, tiên tri

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương