Hầu Phu Nhân
-
Chương 1
1.
Ta tên Tống Đường, là đích tiểu thư của phủ Thành Quốc Công, trời sinh đã có dung mạo xinh đẹp, nổi bật giữa các quý nữ.
Hoàng đế từng ám chỉ với phụ thân của ta rằng ngài muốn chỉ hôn ta cho thái tử đương triều.
Nhưng có biết bao kẻ thèm thuồng vị trí thái tử phi của Đông Cung. Quý phi nương nương thổi gió bên gối, cuối cùng đổi được Hoàng đế chỉ dụ, đưa cháu gái bên nhà mẹ đẻ của mình trở thành thái tử phi.
Lại vì để loại trừ ngầm họa, nàng ta khuyên hoàng đế chỉ hôn ta cho vị Vĩnh Xương Hầu lớn hơn ta mười tuổi.
Mẹ ta tức giận đến đổ bệnh, cha ta lòng đầy phiền muộn cũng chỉ có thể bất lực thở dài.
“Vĩnh Xương Hầu mười hai tuổi đã ra chiến trường, chinh chiến ngoài biên ải cũng đã mười bốn năm, vì triều đình lập được nhiều chiến công hiển hách. Có thể được gả cho ngài ấy, là phúc của nữ nhi Tống thị.” Ta nói với cha mẹ.
Ta còn cho người đem những lời này truyền ra ngoài. Hoàng đế nghe được, tất nhiên vô cùng vui vẻ, đến cả Quý phi cũng khen ta là kẻ thức thời. Nhà chồng tương lai của ta lại càng không thể bắt lỗi được gì.
Đóng cửa lại, mẹ ta còn đương ốm nặng, kéo lấy tay ta mà nói rằng: “Tình hình trong phủ Vĩnh Xương Hầu phức tạp, là con gái ta mệnh khổ.”
Vĩnh Xương Hầu Chu Thế Đình, năm nay hai mươi sáu tuổi, có hai người thiếp.
Một người là muội muội của phó tướng của hắn, đã theo hắn suốt sáu năm, tinh thông binh pháp, giỏi cưỡi ngựa, lại mạnh mẽ dứt khoát, rất được Vĩnh Xương Hầu thương yêu.
Một người là được tiên Thái Hậu ban hôn. Là thứ nữ của một viên quan trong kinh thành, dung mạo xinh đẹp, lại hiểu biết lễ nghĩa. Sau khi lão Hầu gia qua đời vẫn luôn ở bên kề cận lão phu nhân, hiện tại phụ trách việc nội trợ trong Hầu phủ.
Hai vị này, một người được Vĩnh Xương Hầu yêu thương, một người được lão phu nhân coi trọng, trong Hầu phủ chẳng còn chỗ nào cho ta nữa.
Cũng bởi lẽ này, không một gia tộc quyền quý nào nguyện ý gả đích nữ của mình cho Vĩnh Xương Hầu, mà Hầu phủ lại chướng mắt những nữ nhi thứ xuất.
Có kẻ thèm muốn quyền thế của Chu Thế Đình, nhưng lại không đành lòng để con gái nhà mình chịu khổ.
Một đạo thánh chỉ ban hôn khiến cả kinh thành đều ồn ào muốn xem náo nhiệt.
Vĩnh Xương Hầu Chu Thế Đình hiện còn đang ngoài biên cương, hôn sự của chúng ta được giao cho Lễ Bộ phụ trách, lễ cưới được định vào một năm sau.
Ta cử người đi nghe ngóng về Vĩnh Xương Hầu. Cuối cùng tìm được vị nhũ mẫu lúc trước của hắn, vị này sớm đã rời khỏi Hầu phủ. Đợi khi ta hỏi được cho rõ ràng, liền bắt đầu chuẩn bị hai việc: luyện tập bắn cung và học làm đồ ngọt.
Các chị em họ đều cười nhạo ta: “Có bệnh thì vái tứ phương. Nàng ta hẳn là gấp đến điên rồi.”
Một vị tướng quân đã ở trong quân ngũ nhiều năm, người ngoài dâng nữ nhân tới cho hắn, hầu hết đều nghiên cứu qua sở thích của hắn ta. Một nữ tử biết bắn cung không phải là của hiếm, làm sao có thể khiến hắn ta tán thưởng.
Lại nói, nam nhân nào có mấy kẻ thích ăn đồ ngọt cơ chứ.
“… Nhũ mẫu của Vĩnh Xương Hầu cũng chỉ nói là ngài ấy hồi nhỏ thích ăn đồ ngọt. Giờ ngài ấy cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi.” Mẹ ta lo sợ ta chỉ đang phí công vô ích.
Ta vẫn mặc kệ.
Vì luyện tập bắn cung, ta mời về một vị danh sư, mỗi ngày đều kiên trì tập luyện hai canh giờ, hồi đầu cả hai cánh tay đều bị luyện đến sưng tấy nhức mỏi, sau lại thành quen.
Lại nói mỗi ngày ta đều theo mẹ học những công việc nội trợ. Thật ra những việc này ta đã bắt đầu được dạy kể từ khi lên tám, cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Chỉ là dần dần, những điều mẹ dạy ta càng lúc càng sâu, tất nhiên cũng gồm cả một số thủ đoạn trong nội viện.
Thời hạn một năm rất nhanh đã tới.
Ba ngày trước hôn lễ, Chu Thế Đình khải hoàn hồi triều, từ bỏ chức tướng quân, cũng đem binh phù hoàn trả lại.
Người thiếp được hắn thương yêu cũng theo hắn trở về.
Hai ngày trước hôn lễ, có một nữ tử mặc áo đỏ cưỡi ngựa đi tới phủ nhà ta, thái độ khiêu khích nói với gia đinh gác cổng: “Tam tiểu thư nhà họ Tống không tiếp khách sao?”
Kẻ hầu trong nhà đều biết chuyện, ai ai cũng nhất mực cẩn trọng không dám để những lời này truyền tới nhà trong.
Nhưng chẳng có chuyện nào có thể giấu khỏi viện của ta, những lời này, ta nghe thấy rồi.
Ta không ra ngoài gặp nàng ta.
Nữ tử áo đỏ cười lớn, mắng ta là kẻ hèn nhát rồi vênh váo rời đi. Đám nha hoàn xung quanh ta nghe được đều rất giận dữ.
Ta chỉ mỉm cười lắc đầu.
Theo lời hạ nhân nói, nữ nhân vô cùng kiêu ngạo và hống hách đó có làn da màu bánh mật, trông vừa phóng khoáng lại vừa bá đạo.
Một ngày trước hôn lễ, có một bức thư nặc danh được gửi tới phủ, nói rằng Vĩnh Xương Hầu là một kẻ tàn bạo khát máu, kêu ta đào hôn.
“Hầu gia đã từ biên ải trở về, lại từ quan trả binh phù, ắt cũng chẳng còn là kẻ mãng phu chỉ biết đánh đánh giết giết khi xưa nữa.” Ta nói với mẹ.
Mẹ ta nắm chặt lấy tay ta, nói: “Đường Nhi, hay là chúng ta cứ truyền ra rằng con có bệnh, đem mối hôn sự này hủy đi. Con gả vào đó quả thực là đi vào hang hùm miệng cọp.”
“Hoàng đế ban hôn, chúng ta muốn hủy liền hủy được sao? Lẽ nào mạng sống của trên dưới lớn nhỏ nhà họ Tống chúng ta cũng đều không cần nữa sao?” Ta nói.
Mẹ ta không kìm nổi nước mắt.
Cứ như vậy, ngày đại hôn của chúng ta đến rồi.
Huynh trưởng cõng ta, bước qua thùy hoa môn, đặt ta ngồi trên kiệu hoa.
Kiệu hoa được đưa đến phủ Vĩnh Xương Hầu.
Bái đường xong, trong hỷ phòng liền truyền đến một trận náo nhiệt.
Khăn trùm đầu đỏ vừa được tân lang nâng lên, ta liền nghe thấy tiếng đám đông hít vào một hơi thật sâu.
Lời nghị luận chẳng biết là vô tình hay hữu ý truyền đến bên tai: “Quả thực là một mỹ nhân tuyệt sắc.”
“Đúng là quốc sắc thiên hương.”
Ta vội vàng ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Thế Đình.
Chu Thế Đình có làn da ngăm đen, vầng trán rộng, lông mày rậm, mũi cao và đôi môi mỏng, vô cùng khí khái. Hắn đứng giữa đám đông, dáng người cao và thẳng tắp, giống như một cây thương sắc nhọn được cuốn trong vải đỏ vậy.
Đồng tử của hắn tối sầm, lẳng lặng quan sát khuôn mặt ta, chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
Ta nhanh chóng cụp mắt xuống.
Sau khi những nữ quyến tới náo động phòng rời đi, nha hoàn bồi giá của ta liền tiến đến giúp ta tẩy trang, thay y phục.
Một canh giờ sau, Chu Thế Đình trở lại tân phòng.
Trong viện liền có người tới hầu hạ hắn tắm rửa thay đồ.
“…Hầu gia, lão phu nhân cảm thấy không khỏe. Mời ngài qua xem một chút.” Một nha hoàn bước vào nói.
Chu Thế Đình có hai người thiếp, một người là Nguyệt Nương, là người luôn kề cạnh lão phu nhân, người còn lại là Thiền Thiền, là người cùng hắn từ biên cương trở về. Người hôm nay muốn gọi hắn đi giữa đêm tân hôn là Nguyệt Nương.
Chu Thế Đình liếc nhìn ta: “Phu nhân hãy nghỉ ngơi trước, ta đi rồi sẽ quay lại.”
Ta thưa vâng.
Đêm khuya, lúc Chu Thế Đình trở về phòng, ta đang ngồi ăn bánh củ ấu dưới ánh đèn.
Thấy hắn bước vào, ta giả vờ hoảng hốt: “Hầu gia, sức khỏe của lão phu nhân thế nào rồi?”
“Một chút chuyện nhỏ. Không có gì đáng ngại.” Hắn nói.
Lại hỏi ta: “Nàng đang ăn thứ gì vậy?”
“Chỉ là một chút điểm tâm mà thiếp tự làm, đều đựng trong chiếc hộp nhỏ thiếp mang theo tới đây.”
Ta đáp. “Hầu gia muốn thử một chút không? Vừa hay thiếp mới pha xong trà Vân Vụ, rất hợp dùng chung với bánh củ ấu.”
Chu Thế Đình ngồi xuống.
Hắn ăn một miếng bánh củ ấu, ánh mắt hơi sáng lên. Chẳng nói chẳng rằng mà chỉ lấy thêm một miếng bánh khác.
Ta cũng lặng lẽ mà ăn thêm một miếng bánh.
“…Cũng không còn sớm nữa. Nghỉ ngơi thôi.” Hắn nói.
Ta thưa vâng.
Lại tắm rửa một hồi, ta cởi hài nằm lên giường trước, rồi hắn tiến vào, thả màn xuống.
Ánh nến lung linh.
Hương vị của bánh củ ấu trong đêm tân hôn đó có chút ngọt ngào.
Ngày hôm sau ta dậy sớm, cùng hắn đến thỉnh an lão phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của ta.
Mẹ chồng của ta gương mặt hiền từ, khi nhìn đến ta, trong ánh mắt bà có chút kinh ngạc. Nguyệt Nương đứng cạnh lão phu nhân, dưới mắt có chút quầng thâm không che giấu được, nhất định là đêm qua ngủ không yên giấc.
Còn vị nữ tử ngày hôm đó nay đã đổi sang một bộ váy màu hồng nhạt, đứng thẳng lưng.
Mọi người trong Hầu phủ đều nhìn về phía ta.
Sau khi ta dâng trà kính lão phu nhân, Nguyệt Nương và Thiền Thiền cũng dâng trà kính ta.
“Từ nay chúng ta đều là người một nhà, hai vị muội muội cùng ta hỗ trợ lẫn nhau giữ cho hậu trạch an ổn, gia nghiệp hưng thịnh.” Ta vừa nói vừa cầm lễ vật tặng cho họ.
Mẹ chồng ta gật đầu: “Trong nhà hòa thuận tất hưng thịnh. Nguyệt Nương, kể từ ngày hôm nay, con hãy giao lại toàn bộ việc trong nhà trong phu nhân đi.”
Ta vội vàng lắc đầu: “Mẹ, việc này không gấp. Con dâu mới vào phủ, nếu lỡ làm sai việc gì, thì không phải là phạm tội lớn rồi sao.”
Lại nói: “Hầu gia nay cũng đã hồi kinh rồi, đợi đến khi Nguyệt Nương có hỷ, lúc đó lại giao cho con quản lý cũng không muộn.”
Nguyệt Nương nghe vậy liền sửng sốt, Thiền Thiền cũng có chút biến sắc.
Chu Thế Đình hung hăng liếc nhìn Thiền Thiền. Thiền Thiền liền rụt vai lại, không dám lên tiếng.
Sau đó mẹ chồng khen ta là người điềm tĩnh, Chu Thế Đình cho rằng ta không phải là kẻ xốc nổi, Nguyệt Nương đối với ta cũng bớt đi vài phần cảnh giác, Thiền Thiền cũng nhận ra rằng ta không phải là quả hồng mềm dễ bắt nạt.
Nơi “hang hùm miệng cọp” này, ta đã bước vào rồi, cũng đã bước vững rồi.
2.
Ta muốn nhanh chóng mang thai.
Nhưng kể từ sau đêm tân hôn, Thiền Thiền ngày nào cũng quấn lấy Chu Thế Đình. Hắn chỉ trở về viện chính cho có lệ, đêm nào cũng đến nghỉ lại trong phòng của Thiền Thiền.
Chỉ một đêm động phòng không đủ để giúp ta hoài thai.
Chu Thế Đình rất yêu thích Thiền Thiền, điều này ta và Nguyệt Nương đều có thể nhìn ra được.
Hoàn cảnh của ta và Nguyệt Nương giống nhau nhưng cũng rất khác nhau: Nguyệt Nương yêu Chu Thế Đình, còn ta thì không.
Vì lẽ này, Nguyệt Nương so với ta còn khó chịu hơn nhiều, mỗi lần nhìn thấy Thiền Thiền, Nguyệt Nương đều gấp đến sắp không nhịn được mà muốn trở mặt với nàng ta. Còn đối với ta, mặc kệ Thiền Thiền muốn bày ra bộ dáng khiêu khích đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần nàng ta không làm ra hành động gì quá phận, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta.
Nguyệt Nương là người được tiên Thái hậu ban hôn cho Chu Thế Đình, nàng ta tuy chỉ là thứ nữ của một viên quan trong kinh thành, nhưng lại có cả tài học và mỹ mạo, dã tâm tất nhiên không nhỏ.
Nàng ta cũng không phải là kẻ dưới.
Nàng ta đã tính toán muốn đoạt lấy Chu Thế Đình từ tay Thiền Thiền.
Đối với những thủ đoạn trong nội viện, Nguyệt Nương tất nhiên hiểu rõ hơn, lại có chống lưng là lão phu nhân, rất nhanh đã chọc cho Thiền Thiền tức giận đến không thể kiềm chế.
Thiền Thiền trước mặt mọi người tát Nguyệt Nương một cái.
Lão phu nhân tức giận vô cùng.
“Đường Nhi, chuyện này con đến xử lý đi.” Lão phu nhân nói với ta.
Bà ấy không muốn trách tội nhi tử của mình nên gọi ta tới xử trí Thiền Thiền.
Ta chiếu theo gia quy, sai Thiền Thiền tới từ đường chịu phạt quỳ.
Thời điểm này, Chu Thế Đình đã tới Binh Bộ nhậm chức thượng thư.
Hắn trên người có không ít việc, không thể ngày nào cũng có mặt trong phủ đệ.
Thiền Thiền lớn lên ở vùng biên cương, tính tình hống hách lại tàn độc, tất nhiên không ngoan ngoãn tới từ đường chịu phạt quỳ.
Hạ nhân nhận lệnh muốn hộ tống nàng ta tới từ đường liền bị nàng ta đánh đập. Nàng ta sau đó bắt lấy một con ngựa phi thẳng ra khỏi cửa.
Ta lập tức cưỡi lên một con ngựa khác muốn đuổi theo nàng ta, nha hoàn bồi giá của ta liền đưa tới cho ta một cây cung ngắn.
Chứng kiến một màn này, Thiền Thiền suýt chút nữa là bật cười thành tiếng: Một vị phu nhân suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong nội viện, sao có thể cưỡi ngựa và bắn cung?
Lại nói nàng ta là người lớn lên ở biên ải, tất nhiên rất giỏi cưỡi ngựa, một người như ta sao có thể đuổi kịp nàng ta đây?
Vậy mà ta lại có thể vừa cưỡi ngựa vừa giương cung, hướng về phía cổng lớn trên phố b ắn ra một mũi tên, đem búi tóc trên đầu Thiền Thiền rơi tán loạn.
Thiền Thiền kinh ngạc.
Người trên phố đứng lại xem náo nhiệt, ta hét lớn: “Đứng lại, còn dám bỏ chạy thì ta sẽ bắn vào chân trái của ngươi.”
Thiền Thiền kinh hãi, nhưng nàng ta vẫn mặc kệ lời đe dọa của ta.
Chân trái truyền đến một trận đau, nàng ta tựa hồ sắp ngã khỏi ngựa, đúng lúc đó Chu Thế Đình xuất hiện tại cổng lớn trên phố, chặn trước Thiền Thiền.
Một cảnh này hắn chứng kiến rất rõ ràng.
Hắn trầm lặng nhìn về phía ta
Thiền Thiền phủ phục trước mũi giày của hắn, khóc lóc thảm thiết: “Tướng quân, Tướng quân, bọn họ ỷ ngài không có trong phủ đệ liền hợp lại ức hiếp thiếp thân.”
Chu Thế Đình lẳng lặng nhìn nàng ta: “Thiền Thiền, nàng muốn quay lại biên cương không?”
Thiền Thiền kinh ngạc: “Ngài nói gì cơ?”
“Nếu nàng đã không muốn quay lại biên cương, sao dám làm càn ép đến chủ mẫu phải phi ngựa đuổi theo nàng, còn có quy củ hay không?” Chu Thế Đình sắc mặt tối sầm.
Thiền Thiền choáng váng: “Tướng quân, chân của ta…”
Chu Thế Đình nhìn xuống chân của nàng ta, rồi lại nhìn qua phía ta. Hắn ra lệnh cho tùy tùng của mình: “Khiêng Thiền Thiền về đi.”
Chân của Thiền Thiền bị tên bắn trúng nhưng vết thương không sâu, không tổn hại đến xương cốt.
Sau khi băng bó đơn giản, Chu Thế Đình đích thân đưa nàng ta đến từ đường, kêu nàng ta đóng cửa suy nghĩ nửa tháng.
Khi Chu Thế Đình trở lại viện chính, ta đã làm xong bánh dương đào cùng trà để mời hắn.
Hắn ăn liền một lúc ba miếng, rồi quay sang hỏi ta: “Chuyện hôm nay là như thế nào?”
“Hầu gia, chi bằng người đi hỏi Thiền Thiền đi, thiếp e là…”
“Ta muốn nghe nàng kể.” Hắn nói “Nàng là chính thê của ta, là người được bệ hạ ban hôn, cũng chính là nữ chủ nhân của Hầu phủ. Ta sẽ chỉ tin lời của nàng.”
Ta đem tranh chấp giữa Thiền Thiền và Nguyệt Nương thuật lại ngắn gọn.
Chỉ là ta kể lại có hơi qua loa một chút, đôi chỗ bóng gió nhắc đến cả hai bên, nhưng cũng chẳng hề thêm mắm dặm muối.
Sau đó ta lại nói:
“Hầu gia, Nguyệt Nương là người được tiên Thái hậu ban hôn cho ngài, đều là ân điển của hoàng gia. Hiện tại, trong phủ đệ có thêm Thiền Thiền, lại có thêm ta, khiến nàng ta bất an.
Ta tuy là không rõ, nhưng cũng có nghe được lời rằng Nguyệt Nương chưa từng hầu hạ Hầu gia, nàng ta vào phủ mấy năm nay, cũng chỉ luôn trung thành hầu hạ bên cạnh lão phu nhân.
Đến nay nàng ta vẫn chưa được hầu hạ Hầu gia, tương lai không có con cái, nàng ta có thể không sốt ruột sao? Nàng ta đi đến bước đường này xét về tình có thể hiểu được.”
Lại nói tới Thiền Thiền: “Nàng ta bản tính hoạt bát, chưa hiểu được sự cẩn trọng cần có của nữ tử trong kinh thành, nhưng lại là mỹ nhân trong lòng Hầu gia. Ta và mẹ cũng không nghĩ muốn nàng ta phải thay đổi hoàn toàn tính khí của mình.”
Cuối cùng nói rằng: “Cả hai nàng đều không sai, nhưng chuyện ầm ĩ cũng đã xảy ra rồi. Hầu gia, là lỗi của ta không quản được việc trong nhà, đều là do ta không kiểm soát được họ.”
Chu Thế Đình vô thức ăn hết nửa đ ĩa bánh dương đào. Hắn ăn uống no nê, tâm trạng tất nhiên cũng tốt hơn.
“Không liên quan tới nàng, nàng cũng chỉ vừa mới vào phủ, chuyện này ta sẽ xử lý.” Chu Thế Đình nói.
Ta còn cho là, đêm hôm ấy hắn sẽ nghỉ lại ở chỗ của Nguyệt Nương.
Không ngờ rằng, hắn chỉ tới chỗ Nguyệt Nương thăm hỏi một hồi, lại cảnh cáo nàng ta mấy câu, sau đó trở về viện chính.
Trong suốt những ngày Thiền Thiền bị cấm túc, Chu Thế Đình đều nghỉ lại ở phòng của ta.
Hắn mới chỉ hai mươi sáu, tuổi trẻ cường tráng, tất nhiên không lạnh nhạt với ta.
Ta sẽ sớm mang thai thôi.
Đối với chuyện này, ta tương đối hài lòng, nước đi đầu tiên của ta sắp hoàn thành rồi.
Là chủ mẫu của Hầu phủ, ta nhất định phải có con cái.
Chu Thế Đình ôm lấy ta, cắn nhẹ vào tai ta: “Nàng bắn cung rất giỏi, Tống Đường. Lần này hoàng thất đã làm được một chuyện tốt, ban cho ta một nữ nhân tốt.”
Đêm ấy, ta không tài nào ngủ được. Ta thực mong được trở về nhà mẹ đẻ.
Ta muốn nói với mẹ của ta rằng, những nỗ lực ta bỏ ra một năm qua không hề vô ích.
Ta đã nói rồi, làm chủ mẫu nhà quyền quý không khó, ta làm được.
Cũng đã làm khá tốt.
Thế nhưng mọi chuyện sau đó lại không hề suôn sẻ như ta tưởng tượng.
Ta tên Tống Đường, là đích tiểu thư của phủ Thành Quốc Công, trời sinh đã có dung mạo xinh đẹp, nổi bật giữa các quý nữ.
Hoàng đế từng ám chỉ với phụ thân của ta rằng ngài muốn chỉ hôn ta cho thái tử đương triều.
Nhưng có biết bao kẻ thèm thuồng vị trí thái tử phi của Đông Cung. Quý phi nương nương thổi gió bên gối, cuối cùng đổi được Hoàng đế chỉ dụ, đưa cháu gái bên nhà mẹ đẻ của mình trở thành thái tử phi.
Lại vì để loại trừ ngầm họa, nàng ta khuyên hoàng đế chỉ hôn ta cho vị Vĩnh Xương Hầu lớn hơn ta mười tuổi.
Mẹ ta tức giận đến đổ bệnh, cha ta lòng đầy phiền muộn cũng chỉ có thể bất lực thở dài.
“Vĩnh Xương Hầu mười hai tuổi đã ra chiến trường, chinh chiến ngoài biên ải cũng đã mười bốn năm, vì triều đình lập được nhiều chiến công hiển hách. Có thể được gả cho ngài ấy, là phúc của nữ nhi Tống thị.” Ta nói với cha mẹ.
Ta còn cho người đem những lời này truyền ra ngoài. Hoàng đế nghe được, tất nhiên vô cùng vui vẻ, đến cả Quý phi cũng khen ta là kẻ thức thời. Nhà chồng tương lai của ta lại càng không thể bắt lỗi được gì.
Đóng cửa lại, mẹ ta còn đương ốm nặng, kéo lấy tay ta mà nói rằng: “Tình hình trong phủ Vĩnh Xương Hầu phức tạp, là con gái ta mệnh khổ.”
Vĩnh Xương Hầu Chu Thế Đình, năm nay hai mươi sáu tuổi, có hai người thiếp.
Một người là muội muội của phó tướng của hắn, đã theo hắn suốt sáu năm, tinh thông binh pháp, giỏi cưỡi ngựa, lại mạnh mẽ dứt khoát, rất được Vĩnh Xương Hầu thương yêu.
Một người là được tiên Thái Hậu ban hôn. Là thứ nữ của một viên quan trong kinh thành, dung mạo xinh đẹp, lại hiểu biết lễ nghĩa. Sau khi lão Hầu gia qua đời vẫn luôn ở bên kề cận lão phu nhân, hiện tại phụ trách việc nội trợ trong Hầu phủ.
Hai vị này, một người được Vĩnh Xương Hầu yêu thương, một người được lão phu nhân coi trọng, trong Hầu phủ chẳng còn chỗ nào cho ta nữa.
Cũng bởi lẽ này, không một gia tộc quyền quý nào nguyện ý gả đích nữ của mình cho Vĩnh Xương Hầu, mà Hầu phủ lại chướng mắt những nữ nhi thứ xuất.
Có kẻ thèm muốn quyền thế của Chu Thế Đình, nhưng lại không đành lòng để con gái nhà mình chịu khổ.
Một đạo thánh chỉ ban hôn khiến cả kinh thành đều ồn ào muốn xem náo nhiệt.
Vĩnh Xương Hầu Chu Thế Đình hiện còn đang ngoài biên cương, hôn sự của chúng ta được giao cho Lễ Bộ phụ trách, lễ cưới được định vào một năm sau.
Ta cử người đi nghe ngóng về Vĩnh Xương Hầu. Cuối cùng tìm được vị nhũ mẫu lúc trước của hắn, vị này sớm đã rời khỏi Hầu phủ. Đợi khi ta hỏi được cho rõ ràng, liền bắt đầu chuẩn bị hai việc: luyện tập bắn cung và học làm đồ ngọt.
Các chị em họ đều cười nhạo ta: “Có bệnh thì vái tứ phương. Nàng ta hẳn là gấp đến điên rồi.”
Một vị tướng quân đã ở trong quân ngũ nhiều năm, người ngoài dâng nữ nhân tới cho hắn, hầu hết đều nghiên cứu qua sở thích của hắn ta. Một nữ tử biết bắn cung không phải là của hiếm, làm sao có thể khiến hắn ta tán thưởng.
Lại nói, nam nhân nào có mấy kẻ thích ăn đồ ngọt cơ chứ.
“… Nhũ mẫu của Vĩnh Xương Hầu cũng chỉ nói là ngài ấy hồi nhỏ thích ăn đồ ngọt. Giờ ngài ấy cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi.” Mẹ ta lo sợ ta chỉ đang phí công vô ích.
Ta vẫn mặc kệ.
Vì luyện tập bắn cung, ta mời về một vị danh sư, mỗi ngày đều kiên trì tập luyện hai canh giờ, hồi đầu cả hai cánh tay đều bị luyện đến sưng tấy nhức mỏi, sau lại thành quen.
Lại nói mỗi ngày ta đều theo mẹ học những công việc nội trợ. Thật ra những việc này ta đã bắt đầu được dạy kể từ khi lên tám, cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Chỉ là dần dần, những điều mẹ dạy ta càng lúc càng sâu, tất nhiên cũng gồm cả một số thủ đoạn trong nội viện.
Thời hạn một năm rất nhanh đã tới.
Ba ngày trước hôn lễ, Chu Thế Đình khải hoàn hồi triều, từ bỏ chức tướng quân, cũng đem binh phù hoàn trả lại.
Người thiếp được hắn thương yêu cũng theo hắn trở về.
Hai ngày trước hôn lễ, có một nữ tử mặc áo đỏ cưỡi ngựa đi tới phủ nhà ta, thái độ khiêu khích nói với gia đinh gác cổng: “Tam tiểu thư nhà họ Tống không tiếp khách sao?”
Kẻ hầu trong nhà đều biết chuyện, ai ai cũng nhất mực cẩn trọng không dám để những lời này truyền tới nhà trong.
Nhưng chẳng có chuyện nào có thể giấu khỏi viện của ta, những lời này, ta nghe thấy rồi.
Ta không ra ngoài gặp nàng ta.
Nữ tử áo đỏ cười lớn, mắng ta là kẻ hèn nhát rồi vênh váo rời đi. Đám nha hoàn xung quanh ta nghe được đều rất giận dữ.
Ta chỉ mỉm cười lắc đầu.
Theo lời hạ nhân nói, nữ nhân vô cùng kiêu ngạo và hống hách đó có làn da màu bánh mật, trông vừa phóng khoáng lại vừa bá đạo.
Một ngày trước hôn lễ, có một bức thư nặc danh được gửi tới phủ, nói rằng Vĩnh Xương Hầu là một kẻ tàn bạo khát máu, kêu ta đào hôn.
“Hầu gia đã từ biên ải trở về, lại từ quan trả binh phù, ắt cũng chẳng còn là kẻ mãng phu chỉ biết đánh đánh giết giết khi xưa nữa.” Ta nói với mẹ.
Mẹ ta nắm chặt lấy tay ta, nói: “Đường Nhi, hay là chúng ta cứ truyền ra rằng con có bệnh, đem mối hôn sự này hủy đi. Con gả vào đó quả thực là đi vào hang hùm miệng cọp.”
“Hoàng đế ban hôn, chúng ta muốn hủy liền hủy được sao? Lẽ nào mạng sống của trên dưới lớn nhỏ nhà họ Tống chúng ta cũng đều không cần nữa sao?” Ta nói.
Mẹ ta không kìm nổi nước mắt.
Cứ như vậy, ngày đại hôn của chúng ta đến rồi.
Huynh trưởng cõng ta, bước qua thùy hoa môn, đặt ta ngồi trên kiệu hoa.
Kiệu hoa được đưa đến phủ Vĩnh Xương Hầu.
Bái đường xong, trong hỷ phòng liền truyền đến một trận náo nhiệt.
Khăn trùm đầu đỏ vừa được tân lang nâng lên, ta liền nghe thấy tiếng đám đông hít vào một hơi thật sâu.
Lời nghị luận chẳng biết là vô tình hay hữu ý truyền đến bên tai: “Quả thực là một mỹ nhân tuyệt sắc.”
“Đúng là quốc sắc thiên hương.”
Ta vội vàng ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Thế Đình.
Chu Thế Đình có làn da ngăm đen, vầng trán rộng, lông mày rậm, mũi cao và đôi môi mỏng, vô cùng khí khái. Hắn đứng giữa đám đông, dáng người cao và thẳng tắp, giống như một cây thương sắc nhọn được cuốn trong vải đỏ vậy.
Đồng tử của hắn tối sầm, lẳng lặng quan sát khuôn mặt ta, chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
Ta nhanh chóng cụp mắt xuống.
Sau khi những nữ quyến tới náo động phòng rời đi, nha hoàn bồi giá của ta liền tiến đến giúp ta tẩy trang, thay y phục.
Một canh giờ sau, Chu Thế Đình trở lại tân phòng.
Trong viện liền có người tới hầu hạ hắn tắm rửa thay đồ.
“…Hầu gia, lão phu nhân cảm thấy không khỏe. Mời ngài qua xem một chút.” Một nha hoàn bước vào nói.
Chu Thế Đình có hai người thiếp, một người là Nguyệt Nương, là người luôn kề cạnh lão phu nhân, người còn lại là Thiền Thiền, là người cùng hắn từ biên cương trở về. Người hôm nay muốn gọi hắn đi giữa đêm tân hôn là Nguyệt Nương.
Chu Thế Đình liếc nhìn ta: “Phu nhân hãy nghỉ ngơi trước, ta đi rồi sẽ quay lại.”
Ta thưa vâng.
Đêm khuya, lúc Chu Thế Đình trở về phòng, ta đang ngồi ăn bánh củ ấu dưới ánh đèn.
Thấy hắn bước vào, ta giả vờ hoảng hốt: “Hầu gia, sức khỏe của lão phu nhân thế nào rồi?”
“Một chút chuyện nhỏ. Không có gì đáng ngại.” Hắn nói.
Lại hỏi ta: “Nàng đang ăn thứ gì vậy?”
“Chỉ là một chút điểm tâm mà thiếp tự làm, đều đựng trong chiếc hộp nhỏ thiếp mang theo tới đây.”
Ta đáp. “Hầu gia muốn thử một chút không? Vừa hay thiếp mới pha xong trà Vân Vụ, rất hợp dùng chung với bánh củ ấu.”
Chu Thế Đình ngồi xuống.
Hắn ăn một miếng bánh củ ấu, ánh mắt hơi sáng lên. Chẳng nói chẳng rằng mà chỉ lấy thêm một miếng bánh khác.
Ta cũng lặng lẽ mà ăn thêm một miếng bánh.
“…Cũng không còn sớm nữa. Nghỉ ngơi thôi.” Hắn nói.
Ta thưa vâng.
Lại tắm rửa một hồi, ta cởi hài nằm lên giường trước, rồi hắn tiến vào, thả màn xuống.
Ánh nến lung linh.
Hương vị của bánh củ ấu trong đêm tân hôn đó có chút ngọt ngào.
Ngày hôm sau ta dậy sớm, cùng hắn đến thỉnh an lão phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của ta.
Mẹ chồng của ta gương mặt hiền từ, khi nhìn đến ta, trong ánh mắt bà có chút kinh ngạc. Nguyệt Nương đứng cạnh lão phu nhân, dưới mắt có chút quầng thâm không che giấu được, nhất định là đêm qua ngủ không yên giấc.
Còn vị nữ tử ngày hôm đó nay đã đổi sang một bộ váy màu hồng nhạt, đứng thẳng lưng.
Mọi người trong Hầu phủ đều nhìn về phía ta.
Sau khi ta dâng trà kính lão phu nhân, Nguyệt Nương và Thiền Thiền cũng dâng trà kính ta.
“Từ nay chúng ta đều là người một nhà, hai vị muội muội cùng ta hỗ trợ lẫn nhau giữ cho hậu trạch an ổn, gia nghiệp hưng thịnh.” Ta vừa nói vừa cầm lễ vật tặng cho họ.
Mẹ chồng ta gật đầu: “Trong nhà hòa thuận tất hưng thịnh. Nguyệt Nương, kể từ ngày hôm nay, con hãy giao lại toàn bộ việc trong nhà trong phu nhân đi.”
Ta vội vàng lắc đầu: “Mẹ, việc này không gấp. Con dâu mới vào phủ, nếu lỡ làm sai việc gì, thì không phải là phạm tội lớn rồi sao.”
Lại nói: “Hầu gia nay cũng đã hồi kinh rồi, đợi đến khi Nguyệt Nương có hỷ, lúc đó lại giao cho con quản lý cũng không muộn.”
Nguyệt Nương nghe vậy liền sửng sốt, Thiền Thiền cũng có chút biến sắc.
Chu Thế Đình hung hăng liếc nhìn Thiền Thiền. Thiền Thiền liền rụt vai lại, không dám lên tiếng.
Sau đó mẹ chồng khen ta là người điềm tĩnh, Chu Thế Đình cho rằng ta không phải là kẻ xốc nổi, Nguyệt Nương đối với ta cũng bớt đi vài phần cảnh giác, Thiền Thiền cũng nhận ra rằng ta không phải là quả hồng mềm dễ bắt nạt.
Nơi “hang hùm miệng cọp” này, ta đã bước vào rồi, cũng đã bước vững rồi.
2.
Ta muốn nhanh chóng mang thai.
Nhưng kể từ sau đêm tân hôn, Thiền Thiền ngày nào cũng quấn lấy Chu Thế Đình. Hắn chỉ trở về viện chính cho có lệ, đêm nào cũng đến nghỉ lại trong phòng của Thiền Thiền.
Chỉ một đêm động phòng không đủ để giúp ta hoài thai.
Chu Thế Đình rất yêu thích Thiền Thiền, điều này ta và Nguyệt Nương đều có thể nhìn ra được.
Hoàn cảnh của ta và Nguyệt Nương giống nhau nhưng cũng rất khác nhau: Nguyệt Nương yêu Chu Thế Đình, còn ta thì không.
Vì lẽ này, Nguyệt Nương so với ta còn khó chịu hơn nhiều, mỗi lần nhìn thấy Thiền Thiền, Nguyệt Nương đều gấp đến sắp không nhịn được mà muốn trở mặt với nàng ta. Còn đối với ta, mặc kệ Thiền Thiền muốn bày ra bộ dáng khiêu khích đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần nàng ta không làm ra hành động gì quá phận, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta.
Nguyệt Nương là người được tiên Thái hậu ban hôn cho Chu Thế Đình, nàng ta tuy chỉ là thứ nữ của một viên quan trong kinh thành, nhưng lại có cả tài học và mỹ mạo, dã tâm tất nhiên không nhỏ.
Nàng ta cũng không phải là kẻ dưới.
Nàng ta đã tính toán muốn đoạt lấy Chu Thế Đình từ tay Thiền Thiền.
Đối với những thủ đoạn trong nội viện, Nguyệt Nương tất nhiên hiểu rõ hơn, lại có chống lưng là lão phu nhân, rất nhanh đã chọc cho Thiền Thiền tức giận đến không thể kiềm chế.
Thiền Thiền trước mặt mọi người tát Nguyệt Nương một cái.
Lão phu nhân tức giận vô cùng.
“Đường Nhi, chuyện này con đến xử lý đi.” Lão phu nhân nói với ta.
Bà ấy không muốn trách tội nhi tử của mình nên gọi ta tới xử trí Thiền Thiền.
Ta chiếu theo gia quy, sai Thiền Thiền tới từ đường chịu phạt quỳ.
Thời điểm này, Chu Thế Đình đã tới Binh Bộ nhậm chức thượng thư.
Hắn trên người có không ít việc, không thể ngày nào cũng có mặt trong phủ đệ.
Thiền Thiền lớn lên ở vùng biên cương, tính tình hống hách lại tàn độc, tất nhiên không ngoan ngoãn tới từ đường chịu phạt quỳ.
Hạ nhân nhận lệnh muốn hộ tống nàng ta tới từ đường liền bị nàng ta đánh đập. Nàng ta sau đó bắt lấy một con ngựa phi thẳng ra khỏi cửa.
Ta lập tức cưỡi lên một con ngựa khác muốn đuổi theo nàng ta, nha hoàn bồi giá của ta liền đưa tới cho ta một cây cung ngắn.
Chứng kiến một màn này, Thiền Thiền suýt chút nữa là bật cười thành tiếng: Một vị phu nhân suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong nội viện, sao có thể cưỡi ngựa và bắn cung?
Lại nói nàng ta là người lớn lên ở biên ải, tất nhiên rất giỏi cưỡi ngựa, một người như ta sao có thể đuổi kịp nàng ta đây?
Vậy mà ta lại có thể vừa cưỡi ngựa vừa giương cung, hướng về phía cổng lớn trên phố b ắn ra một mũi tên, đem búi tóc trên đầu Thiền Thiền rơi tán loạn.
Thiền Thiền kinh ngạc.
Người trên phố đứng lại xem náo nhiệt, ta hét lớn: “Đứng lại, còn dám bỏ chạy thì ta sẽ bắn vào chân trái của ngươi.”
Thiền Thiền kinh hãi, nhưng nàng ta vẫn mặc kệ lời đe dọa của ta.
Chân trái truyền đến một trận đau, nàng ta tựa hồ sắp ngã khỏi ngựa, đúng lúc đó Chu Thế Đình xuất hiện tại cổng lớn trên phố, chặn trước Thiền Thiền.
Một cảnh này hắn chứng kiến rất rõ ràng.
Hắn trầm lặng nhìn về phía ta
Thiền Thiền phủ phục trước mũi giày của hắn, khóc lóc thảm thiết: “Tướng quân, Tướng quân, bọn họ ỷ ngài không có trong phủ đệ liền hợp lại ức hiếp thiếp thân.”
Chu Thế Đình lẳng lặng nhìn nàng ta: “Thiền Thiền, nàng muốn quay lại biên cương không?”
Thiền Thiền kinh ngạc: “Ngài nói gì cơ?”
“Nếu nàng đã không muốn quay lại biên cương, sao dám làm càn ép đến chủ mẫu phải phi ngựa đuổi theo nàng, còn có quy củ hay không?” Chu Thế Đình sắc mặt tối sầm.
Thiền Thiền choáng váng: “Tướng quân, chân của ta…”
Chu Thế Đình nhìn xuống chân của nàng ta, rồi lại nhìn qua phía ta. Hắn ra lệnh cho tùy tùng của mình: “Khiêng Thiền Thiền về đi.”
Chân của Thiền Thiền bị tên bắn trúng nhưng vết thương không sâu, không tổn hại đến xương cốt.
Sau khi băng bó đơn giản, Chu Thế Đình đích thân đưa nàng ta đến từ đường, kêu nàng ta đóng cửa suy nghĩ nửa tháng.
Khi Chu Thế Đình trở lại viện chính, ta đã làm xong bánh dương đào cùng trà để mời hắn.
Hắn ăn liền một lúc ba miếng, rồi quay sang hỏi ta: “Chuyện hôm nay là như thế nào?”
“Hầu gia, chi bằng người đi hỏi Thiền Thiền đi, thiếp e là…”
“Ta muốn nghe nàng kể.” Hắn nói “Nàng là chính thê của ta, là người được bệ hạ ban hôn, cũng chính là nữ chủ nhân của Hầu phủ. Ta sẽ chỉ tin lời của nàng.”
Ta đem tranh chấp giữa Thiền Thiền và Nguyệt Nương thuật lại ngắn gọn.
Chỉ là ta kể lại có hơi qua loa một chút, đôi chỗ bóng gió nhắc đến cả hai bên, nhưng cũng chẳng hề thêm mắm dặm muối.
Sau đó ta lại nói:
“Hầu gia, Nguyệt Nương là người được tiên Thái hậu ban hôn cho ngài, đều là ân điển của hoàng gia. Hiện tại, trong phủ đệ có thêm Thiền Thiền, lại có thêm ta, khiến nàng ta bất an.
Ta tuy là không rõ, nhưng cũng có nghe được lời rằng Nguyệt Nương chưa từng hầu hạ Hầu gia, nàng ta vào phủ mấy năm nay, cũng chỉ luôn trung thành hầu hạ bên cạnh lão phu nhân.
Đến nay nàng ta vẫn chưa được hầu hạ Hầu gia, tương lai không có con cái, nàng ta có thể không sốt ruột sao? Nàng ta đi đến bước đường này xét về tình có thể hiểu được.”
Lại nói tới Thiền Thiền: “Nàng ta bản tính hoạt bát, chưa hiểu được sự cẩn trọng cần có của nữ tử trong kinh thành, nhưng lại là mỹ nhân trong lòng Hầu gia. Ta và mẹ cũng không nghĩ muốn nàng ta phải thay đổi hoàn toàn tính khí của mình.”
Cuối cùng nói rằng: “Cả hai nàng đều không sai, nhưng chuyện ầm ĩ cũng đã xảy ra rồi. Hầu gia, là lỗi của ta không quản được việc trong nhà, đều là do ta không kiểm soát được họ.”
Chu Thế Đình vô thức ăn hết nửa đ ĩa bánh dương đào. Hắn ăn uống no nê, tâm trạng tất nhiên cũng tốt hơn.
“Không liên quan tới nàng, nàng cũng chỉ vừa mới vào phủ, chuyện này ta sẽ xử lý.” Chu Thế Đình nói.
Ta còn cho là, đêm hôm ấy hắn sẽ nghỉ lại ở chỗ của Nguyệt Nương.
Không ngờ rằng, hắn chỉ tới chỗ Nguyệt Nương thăm hỏi một hồi, lại cảnh cáo nàng ta mấy câu, sau đó trở về viện chính.
Trong suốt những ngày Thiền Thiền bị cấm túc, Chu Thế Đình đều nghỉ lại ở phòng của ta.
Hắn mới chỉ hai mươi sáu, tuổi trẻ cường tráng, tất nhiên không lạnh nhạt với ta.
Ta sẽ sớm mang thai thôi.
Đối với chuyện này, ta tương đối hài lòng, nước đi đầu tiên của ta sắp hoàn thành rồi.
Là chủ mẫu của Hầu phủ, ta nhất định phải có con cái.
Chu Thế Đình ôm lấy ta, cắn nhẹ vào tai ta: “Nàng bắn cung rất giỏi, Tống Đường. Lần này hoàng thất đã làm được một chuyện tốt, ban cho ta một nữ nhân tốt.”
Đêm ấy, ta không tài nào ngủ được. Ta thực mong được trở về nhà mẹ đẻ.
Ta muốn nói với mẹ của ta rằng, những nỗ lực ta bỏ ra một năm qua không hề vô ích.
Ta đã nói rồi, làm chủ mẫu nhà quyền quý không khó, ta làm được.
Cũng đã làm khá tốt.
Thế nhưng mọi chuyện sau đó lại không hề suôn sẻ như ta tưởng tượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook