Hầu Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Đổi Chồng
-
Chương 28: Định hôn
[Edited by Andie Trần]
Thấy Cố Duẫn Tu tay ôm nai con quay trở về, vẻ mặt Hầu phu nhân vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể phân phó người đem thuốc đến.
Vi thị nhìn mặt Giang Lam Tuyết, thấy nàng vẫn là bình tĩnh như nước, trong lòng cũng thở dài một tiếng.
Cố Duẫn Tu tự mình băng bó cho nai con. Nai con sau khi được băng bó ổn thỏa cũng ngoan ngoãn cuộn mình nằm ở dưới bàn, rúc vào cạnh chân Cố Duẫn Tu.
Hầu phu nhân cười nói: "Vật nhỏ này xem ra cũng có linh tính a".
"Đúng vậy, lại còn có vận khí tốt nữa. Nương khi quay về Hầu phủ hãy mang nó theo cùng, ta cũng phải đi rồi". Cố Duẫn Tu nói xong lại nhìn thoáng qua Giang Lam Tuyết lúc này đang nhìn ngắm nai con, không để ý đến hắn. Nhìn nai con cũng được thôi, dù sao cũng là nai con hắn đem về.
Hầu phu nhân thấy nhi tử nhất định khăng khăng đòi đi khỏi lại cảm thấy khi có hắn ở đây, mẹ con Giang Lam Tuyết cũng không được tự nhiên liền thả hắn đi.
Cố Duẫn Tu đi rồi cả sơn trang cũng chỉ còn lại toàn nữ nhân. Không có Cố Duẫn Tu ở đây Giang Lam Tuyết cũng thả lỏng hơn đôi chút. Ngày tháng còn rất dài, nếu như mỗi ngày đều vì chuyện như vậy mà buồn bực thì sống làm gì? Do vậy những ngày sau đó Giang Lam Tuyết thoải mái tận hưởng ở thôn trang chơi thêm mấy ngày. Quản hắn cái gì mà Hầu phủ, cái gì Thế tử, cái gì mà thánh chỉ tứ hôn, nàng hiện tại chỉ muốn quăng hết mọi thứ ra sau đầu, vui vui vẻ vẻ chơi đùa.
Hôm nay muốn đem giấy mực cùng màu nước ra họa cảnh, ngày mai lại muốn đem đàn đến ngâm nga, ngày kia lại có thể sai người đem hương liệu ra chế hương, hôm khác lại sai gia nhân đem nguyên liệu đến ủ rượu, muốn vui vẻ như thế nào liền như thế nấy.
Vi thị cũng không nghĩ đến khuê nữ nhà mình lại có thể thong thả chơi đùa không kiêng nể như vậy, đang định tìm nàng nói vài câu lại bắt gặp cảnh khuê nữ một mình ngồi ở rừng mai đánh đàn. Dáng vẻ giống như Mai tiên tử, trông nàng vui vẻ như vậy cũng tốt. Vốn dĩ hôn sự này không thể từ chối đã là ủy khuất nàng, vậy cứ mặc nàng muốn làm gì thì làm, chỉ cần nàng vui vẻ là được. Hơn nữa Hầu phu nhân đối với chuyện Giang Lam Tuyết "càn quấy" như vậy cũng không thấy phiền mà còn thập phần cao hứng.
Hầu phu nhân ban đầu cũng không ngờ Giang Lam Tuyết lại đa tài đa nghệ như vậy. Lần trước gặp mặt bà cũng chỉ cảm thấy bộ dạng nàng xinh đẹp, khí chất không thua gì đám quý nữ, khuê tú trong kinh thành, bây giờ lại thấy tài nghệ của nàng hơn người, lần này là Hầu phủ nhà bà nhặt được bảo bối rồi a. Chỉ có nhi tử ngốc nghếch nhà bà không có mắt nhìn, không chịu thân cận cùng nàng. Nhi tử không biết cố gắng, vậy thì người làm nương như bà phải càng thêm nỗ lực. Những ngày Giang Lam Tuyết ở thôn trang Hầu phu nhân đối với nàng có thể nói là hữu cầu tất ứng, muốn gì được đấy. Những gì Giang Lam Tuyết muốn liền mang đến cho nàng, nàng không cần cũng mang đến, chiếu cố thập phần chu đáo.
Hầu phu nhân thật sự cảm thấy Giang Lam Tuyết là một cô nương rất tốt, trong lòng đối với nàng là "mẹ chồng nhìn tức phụ, càng nhìn càng thấy thích". Giang Lam Tuyết vừa là người hiểu quy củ đại lễ, vừa hào phóng không ngượng ngùng, lại đa tài đa nghệ, quả thật vừa vặn đáp ứng vượt mức tiêu chuẩn tức phụ hoàn mỹ mà Hầu phu nhân luôn chờ mong. Hầu phu nhân hận không thể ngay lập tức đem nàng rước về Hầu phủ.
Buổi tối trước khi quay về, Hầu phu nhân đơn độc đến tìm Vi thị tán gẫu. Kỳ thật trong lòng Giang Lam Tuyết lại hiểu rõ, lần này hẳn là muốn định hôn kỳ đi. Giang Lam Tuyết hướng Vi thị nhìn nhìn, Vi thị hiểu ý gật đầu, bảo nàng yên tâm.
Vi thị vừa đến gần, Hầu phu nhân liền thân thiết cười khanh khách mời bà ngồi. Nhiều ngày ở chung như vậy, Vi thị cũng cảm thấy Hầu phu nhân tính tình không tồi, không có bày ra bộ dáng đại nhân, lại thật lòng yêu thích khuê nữ nhà mình. Bà cũng mặt mang ý cười ngồi xuống bên cạnh Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân cười nói: "Ta cũng không nói vòng vo nữa. Ta thật lòng yêu thích hài tử Lam Tuyết này, muốn để nàng sớm gả đến một chút. Không phải sang năm Lam Tuyết sẽ làm lễ cập kê sao, chi bằng chúng ta song hỷ lâm môn, tổ chức hôn lễ luôn một lượt?".
Vi thị sớm có chuẩn bị, cũng không gấp gáp, chỉ cười nói: "Không sợ phu nhân chê cười. Hôn sự lần này quả thật có chút gấp, nhà chúng ta lại không nghĩ sẽ đem khuê nữ gả đi sớm như vậy, cả của hồi môn cũng chưa có chuẩn bị. Hơn nữa ta cũng chỉ có một cái khuê nữ là nàng. Ngài cũng thấy tính tình nàng còn trẻ con ham vui như thế, ta nghĩ muốn đem nàng giữ lại hai năm để dạy dỗ thêm".
Hầu phu nhân cũng không phải thật sự muốn đem người rước vào cửa nhanh như vậy, bà chỉ tỏ vẻ bản thân gấp gáp để thăm dò đối phương. Nghe Vị thị đáp thế cũng tỏ vẻ đã hiểu, cười nói: "Lam Tuyết như vậy ta thấy rất tốt rồi, làm gì có chỗ nào cần dạy dỗ thêm chứ. Tâm ý của Giang phu nhân ta có thể hiểu. Ta cũng vì quá yêu thích Lam Tuyết, mới gấp như vậy. Vậy chuyện này đợi cuối năm hẳn tính, lại thêm nửa năm chọn này lành".
Vi thị không nhanh không chậm nói: "Năm sau không phải không được. Chỉ là năm sau là dương năm, là năm hạn của ta, sợ phạm hướng. Ta chỉ có một cái khuê nữ, muốn giữ nàng ở lại lâu thêm mấy năm, lưu đến mười tám tuổi cũng không muộn. Đợi nàng lớn thêm chút nữa, tính tình cũng có thể trầm ổn thêm".
Hầu phu nhân nghe vậy, trong lòng có chút không vui. Lam Tuyết năm nay mới mười bốn lưu đến mười tám, kia không phải là còn rất nhiều năm sao. Bất quá Hầu phu nhân cũng có thể lý giải, nếu như bà cũng có một khuê nữ tốt như vậy, bà cũng luyến tiếc gả đi ra ngoài. Hầu phu nhân cười cười: "Kia như vậy cũng được, liền định ở năm Thân. Không kị tuổi người nào, cũng là năm tốt, tháng giêng liền cứ vậy định đi".
Vi thị nghĩ Hầu phu nhân đã nhượng bộ, liền cười nói: "Như thế là tốt nhất, ta cũng đủ thời gian chuẩn bị của hồi môn cho nàng".
Hầu phu nhân cười nói: "Bất quá ta là thật lòng ưa thích khuê nữ này của phu nhân, hận không thể mỗi ngày đều gọi nàng đến phủ bồi ta, Giang phu nhân sẽ không để ý chứ".
Chuyện này Vi thị đương nhiên sẽ đáp ứng.
Một lát sau Vi thị quay lại, Giang Lam Tuyết liền hỏi: "Nương, ngày thành hôn ngài vài Hầu phu nhân định là khi nào?"
Vi thị cười cười: "Qủy linh tinh, ngươi làm sao biết chúng ta là bàn đến việc này!"
Giang Lam Tuyết cười nói: "Chẳng lẽ không phải".
Vi thị gật gật đầu: "Phải, là ba năm sau".
Ba năm sau, nàng lúc đó cũng mười bảy, kiếp trước xuất giá là lúc nàng mới mười sáu. Kéo dài thêm một năm, như vậy cũng khá tốt, Giang Lam Tuyết trong lòng rất vừa lòng.
Giang Lam Tuyết ôm eo Vi thị: "Nếu là để đến năm ta bảy mươi tuổi mới thành thân thì tốt rồi, cả đời bồi nương".
Vi thị cười: "Nói xằng bậy cái gì đó! Đợi đến khi người bảy mươi, người ta cưới ngươi về làm cái gì, làm lão tổ tông hay sao!"
Giang Lam Tuyết thầm nghĩ: Hiện tại ta mười bảy tuổi, gả qua đó cũng sẽ làm "Tổ tông" của cả nhà bọn họ! Ít nhất thì cũng phải làm "Tổ tông" của tên Cố Duẫn Tu kia!
Trước khi rời đi sơn trang, Hầu phu nhân tự mình đến tiễn bọn họ, cầm theo đàn cổ mà Lam Tuyết dùng trong những ngày qua tặng cho nàng. Giang Lam Tuyết biết rõ đàn này lai lịch không tầm thường, là đồ trong cung ngự ban. Hầu phu nhân đối với nàng thật hào phóng a! Đàn này ở kiếp trước nàng còn chưa có được đụng đến đâu.
Hầu phu nhân đổi lại muốn Giang Lam Tuyết cho bà một bức tranh, Giang Lam Tuyết đương nhiên hào phóng đáp ứng. Người ta cũng đã đem đàn cổ quý giá tặng cho nàng, nàng vẽ xấu như vậy mà bà còn yêu thích thì nàng có gì phải tiếc.
Lúc tiễn bọn họ quay về, Hầu phu nhân quyến luyến nắm tay Giang Lam Tuyết không muốn buông: "Ta thật không muốn để ngươi quay về sớm như vậy. Sau này nhất định phải thường xuyến đến Hầu phủ thăm ta".
Giang Lam Tuyết cười đồng ý.
Bọn họ theo đường cũ về lại Ngân Châu thành, dọc theo đường đi thuận thuận lợi lợi. Đến khi về đến cửa nhà lại thấy trước cửa vây quanh là một đám người, bọn họ cãi cọ ầm ĩ, bộ dáng dữ tợn.
Trong đám người có kẻ tinh mắt nhận ra xe ngựa của Hầu phủ liền gọi cả bọn vây quanh xe, hướng vào trong xe mắng: "Giang phủ ỷ thế hiếp người, ỷ vào việc là thông gia của Hầu phủ mà ức hiếp dân chúng!"
Vi thị trong lòng bùng lửa giận: "Nhất định là đại phòng lại giở trò yêu ma quỷ quái! Gần đây thân thể lão thái gia không tốt, không quản bọn họ, bọn họ liền như khỉ mà bày trò nhảy nhót!"
Giang Lam Tuyết đè tay nương nàng: "Trước hết chúng ta cứ hỏi xem tình huống rốt cuộc là như thế nào đã".
"Ngươi cứ ngồi ở trong xe, để nương nói chuyện với bọn hắn" Vi thị xốc màn xe, liếc mắt nhìn qua một lượt liền bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc: "Sao lại có người Mạnh gia ở đây!".
Những người vây quanh xe ngựa lúc này lại bắt đầu ầm ĩ: "Giang phủ ỷ thế hiếp người, vô cớ chối bỏ hôn ước!"
Nghe vậy Vi thị liền hiểu rõ phần nào nguyên do. Nhất định là đại phòng thấy Lam Tuyết cùng Hầu phủ đã đính hôn, tự cho là nước lên thì thuyền lên, muốn tìm cành cao khác mà bám vào. Trong lòng Vi thị vô cùng oán giận: "Đại phòng sao lại có thể làm ra chuyện thất đức như vậy!"
Giang Lam Tuyết cũng đã nhớ ra kiếp trước chuyện này cũng đã xảy ra. Chỉ là sau đó Giang Lam Hân vẫn gả cho Mạnh gia nên nàng cũng chẳng thèm để ý đến.
"Đâu ra chuyện tốt cho bọn họ hưởng như vậy! Bọn họ làm như vậy rốt cuộc phiền phức vẫn là đổ lên đầu chúng ta!" Vi thị cả giận.
"Nương đừng lo lắng, tổ phụ vẫn còn ở đó, người nhất định sẽ không mặc kệ chuyện lần này đâu" Giang Lam Tuyết khuyên nhủ.
"Nếu không phải là vì tổ phụ ngươi, ta đã sớm phân gia với bọn đại phòng rồi!".
Giang Lam Tuyết cười cười: "Mọi chuyện nào có dễ như nương nghĩ. Hiện tại có đánh chết bọn họ, đại phòng cũng nhất định không chịu phân".
Lại qua một hồi lâu, cổng lớn Giang gia vẫn đóng chặt, người vây xem càng ngày càng nhiều.
Giang Lam Tuyết cảm thấy để yên như vậy cũng không phải biện pháp, liền nói: "Nương, ta đi hỏi xem, đám người đó không dám làm gì ta đâu ".
"Không được, ngươi ở yên đó cho nương, một cô nương gia như ngươi ra ngoài có thể làm được gì chứ?!" Vi thị ngàn vạn lần không muốn khuê nữ dính vào mớ phiền phức này. Đại phòng dựa vào cái gì gây chuyện xong lại trốn tránh trong nhà không chịu ra, lại muốn để khuê nữ của bà ra mặt dọn mớ hỗn độn này cho bọn họ!
Giang Lam Tuyết ngồi ở trong xe ngựa ngồi đến mệt mỏi, chỉ nghĩ hảo hảo hoạt động gân cốt. Giang Lam Tuyết nói: "Ta chỉ hỏi một chút, nương cứ lưu tại trong này này".
Vi thị muốn cản cũng cản không được, Giang Lam Tuyết đã đi ra ngoài.
Giang Lam Tuyết xốc màn bước ra, đứng ở đầu xe. Mọi người thấy Giang Lam Tuyết ra ngoài liền vây thành một đám quanh nàng, bắt đầu ầm ĩ. Khóe môi Giang Lam Tuyết mang theo ý cười nhàn nhạt, trên mặt lại lạnh lùng, khí chất không giận mà uy. Nàng dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói một tiếng: "Yên tĩnh một chút!".
Đám người đang vây xem thấy đây là một cô nương xinh đẹp, kiều mị, lại bước ra từ xe của Hầu phủ liền biết đây hẳn là vị tiểu thư cùng Hầu phủ định hôn – Giang Tam cô nương, quả nhiên là một mĩ nhân. Xung quanh lại vang tiếng xì xào.
"Yên lặng một chút, các ngươi ở đây rốt cuộc là muốn giải quyết vấn đề hay là muốn gây náo loạn? Nếu muốn giải quyết vấn đề thì tiếp sau đây ta hỏi cái gì đáp cái nấy. Còn muốn gây náo loạn, vậy thì các ngươi chờ đến cuối cùng xem được cái gì tốt a!" Giang Lam Tuyết lạnh lùng cảnh cáo.
Những người này cũng không phải thật sự muốn đến gây rối, đơn giản cho rằng Giang phủ vì thể diện nhất định sẽ xuống nước, lại không ngờ bọn họ đóng chặt cửa, đám người này trót leo lên lưng cọp, lên dễ xuống khó, chỉ có thể tiếp tục náo loạn.
Người đại diện cho Mạnh gia lên tiếng: "Chúng ta không nghĩ muốn gây rối, chúng ta chỉ cần một câu trả lời thỏa đáng! Bọn họ thế nhưng khinh người quá đáng, ngay cả cửa cũng không mở!"
"Muốn nói chuyện phải trái cũng không thể làm ầm ĩ lên như vậy. Lúc này, các vị lão gia, công tử của Giang gia đều không có ở nhà, trong nhà chỉ có người già, nữ nhân và tiểu hài tử, các ngươi lựa ngay thời điểm này mà tới, lại còn hùng hổ như vậy, ai dám mở cửa?" Giang Lam Tuyết hừ nhẹ.
Có vài người đang đứng vây xem hiểu chuyện cũng phụ họa với Giang Lam Tuyết: "Đúng vậy, đúng vậy".
Giang Lam Tuyết lại hòa khí nói: "Các ngươi muốn nói chuyện phải trái, điều này đương nhiên hợp tình hợp lý. Nhưng phương thức này của các ngươi lại quá manh động, đến lúc đó vốn dĩ các ngươi có lý cũng thành không có lý. Các ngươi nghĩ xem ta nói như vậy đúng hay không đúng?"
Đám người Mạnh gia không nói lời nào, tựa hồ cũng thừa nhận lời Giang Lam Tuyết nói không sai.
"Các ngươi chặn cửa lớn, còn vây chặn xe ngựa của ta, chúng ta nếu là thật ỷ thế hiếp người, đã sớm đem các ngươi bắt lấy. Các ngươi nói đúng không?" Giang Lam Tuyết lại nói. Người đại diện cho Mạnh gia nhìn Giang Lam Tuyết một lát liền cảm thấy tiểu cô nương này thật không đơn giản, khó trách lại được Hầu phủ để mắt đến.
"Các ngươi muốn công đạo, Giang phủ khẳng định sẽ cho các ngươi. Bây giờ các ngươi vui lòng tránh sang một bên để ta đi vào. Mạnh gia cũng chọn ra một vị phu nhân, nương tử biết cách ăn nói đến đây, chúng ta sẽ để nàng vào" Giọng Giang Lam Tuyết không nhanh không chậm.
Người đại diện Mạnh gia cũng không làm khó nàng: "Đã có Giang Tam cô nương bảo đảm, chúng ta sẽ tin, liền chiếu theo lời cô nương nói mà làm. Chúng ta đi về trước".
Giang Lam Tuyết vừa lòng gật gật đầu: "Như vậy mới đúng, bằng không thông gia lại thành kẻ thù, tới đó hai bên đều chẳng có gì tốt".
Giang Lam Tuyết quay lại xe, nàng phải đợi người Mạnh gia giải tán hết mới đi xuống.
"Bảo bối, lần này ngươi xuất trận sợ là đã kinh động khắp cả Ngân Châu thành này rồi". Vi thị thở dài.
Giang Lam Tuyết cười cười, chuyện này có thấm gì.
"Nương đừng lo lắng, ta nói có lý có lẽ, lại không thật sự như lời bọn họ "ỷ thế hiếp người", ta sợ cái gì chứ".
"Nương còn không phải vì lo ngươi bị người ta nghe nhầm đồn bậy, lại mang tiếng đanh đá hung hãn, như vậy không hay chút nào".
"Miệng của chúng sinh không quản được. Bọn họ có nói sao ta cũng không sợ". Giang Lam Tuyết vén rèm lên, thấy người đều tản đi hết mới bảo Vân Thi đi xuống gõ cửa.
Vân Thi gõ cửa thật lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, tức giận đến mức hai tay chống bên hông, đứng ở cửa hét to một tiếng, lúc này người gác cổng đang đứng bên trong mới đem cửa mở ra.
"Như thế nào đến bây giờ mới mở cửa! Để Tam tiểu thư chờ thật lâu!" Vân Thi cả giận.
Gia nhân thấy người vây trước cổng đều đã giải tán mới nói: "Ta không biết Tam tiểu thư đã trở lại a".
Vân Thi trừng mắt nhìn hắn một cái, quay trở lại xe ngựa, đem Giang Lam Tuyết cùng Vi thị đỡ xuống dưới.
Xa phu của Hầu phủ khi quay về liền đem việc này báo cho quản gia, quản gia lại tâu lên với Hầu phu nhân. Hầu phu nhân vừa nghe liền thẳng thắn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Không hổ là cô nương khiến ta liếc mắt một phen liền nhìn trúng! Quả nhiên biểu hiện rất tốt, đám người gan nhỏ như thỏ kia sau lần này hẳn sẽ không dám đến gây sự. Bộ dáng xinh đẹp, lại thêm khí thế và tài năng này của nàng vô cùng xứng với vị trí Thế tử phu nhân. Sau này bọn họ về lại kinh thành cũng không sợ bị người bắt nạt".
Giang Lam Tuyết sau khi về viện thay đổi xiêm y liền đi đến thỉnh an tổ phụ, chuyện lớn lần này náo lớn như vậy mà tổ phụ cũng không ra mặt, chỉ sợ là thân mình không khỏe.
Khi đến nơi, Giang lão thái gia quả thật đang nằm ở trên giường, hai mắt khép hờ, hơi thở gấp gáp, cũng không biết là giận nên sinh bệnh hay là bệnh cũ trở nặng.
Giang Lam Tuyết đi đến trước giường nhỏ giọng gọi một tiếng: "Tổ phụ, ta đã trở về".
Giang lão thái gia nghe thấy giọng tôn nữ, lúc này mới mở mắt ra: "Lam Tuyết đã về rồi à, đám người vây trước cổng như thế nào rồi? Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ?"
Giang Lam Tuyết lắc đầu: "Bọn họ đều đã giải tán hết rồi. Cháu gái bất hiếu, tổ phụ thân mình không khoẻ, ta còn ra cửa lêu lổng".
"Nha đầu ngốc, ta đây là bị bọn họ chọc giận, không liên quan đến ngươi". Giang lão gia tử lắc đầu.
Bên ngoài cửa, Chu thị mang theo Giang Lam Hân đi vào. Bọn họ nào có đến tìm Giang lão thái gia, bọn họ muốn tìm Giang Lam Tuyết. Thế nhưng Giang Lam Tuyết còn lâu mới thèm để ý đến hai người, nàng chẳng có kiên nhẫn để quản chuyện của bọn họ. Giang Lam Tuyết bưng chén thuốc trong tay, từng muỗng từng muỗng đút cho tổ phụ, Giang lão thái gia đương nhiên cũng không thèm nhìn đến bọn họ.
Chu thị ở một bên chờ lâu liền không kiên nhẫn nổi, liếm môi nói với Giang Lam Tuyết: "Lam Tuyết, nghe nói đám người bên ngoài đã bị ngươi đuổi đi rồi? Ngươi rốt cuộc đã nói với bọn họ như thế nào a?"
Giang Lam Tuyết làm như không nghe đến lời Chu thị, vẫn luôn đem sự chú ý đặt hết vào việc đút thuốc cho tổ phụ, đợi đến khi chén thuốc nhìn thấy đáy mới nói: "Ta bảo bọn họ ngày mai hãy quay lại, đừng cản trở đường vào nhà của ta".
"Quay... lại! Còn tiếp tục nữa sao!" Chu thị nghe xong nóng nảy, "Ngày mai chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngươi cũng không thể mặc kệ a!"
"Cút ra ngoài cho ta! Lam Hân lần này nhất định phải gả đến Mạnh gia!" Giang lão gia tử cả giận, "Giang gia chúng ta không phải hạn người nịnh trên dẫm dưới, thất tín bội nghĩa!"
Giang Lam Tuyết thấy tổ phụ lai kích động, vội trấn an: "Tổ phụ xin ngài bớt giận, không cần tức giận hại thân mình".
Chu thị thấy Giang lão thái gia phát hỏa cũng không dám nhiều lời, đành phải đứng ở một bên chờ. Giang Lam Tuyết đem tổ phụ dỗ ngủ, mới ra khỏi phòng.
Hai mẹ con Chu thị vội theo sau, Chu thị nói: "Lam Tuyết, ngày mai bọn họ đến, ngươi cần phải giúp Đại bá nương đem bọn họ đuổi đi! Nhị tỷ ngươi làm sao có thể gả đến nhà bọn họ được chứ!"
Giang Lam Tuyết kinh ngạc nói: "Đại bá nương vừa rồi không nghe rõ lời tổ phụ nói sao?"
"Lời đó chẳng qua là do tổ phụ ngươi tức giận nói nhầm thôi!" Chu thị đem cái mặt dày vô sỉ biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Giang Lam Tuyết cười cười: "Hôm nay ta làm như vậy chẳng qua là vì bọn họ cản đường hồi phủ của ta nên mới khuyên nhủ bọn họ quay về trước, ngày mai hẳn đến. Còn những chuyện khác, ta không quản được. Đại bá nương cũng quá xem trọng ta, ta chỉ là tiểu cô nương, chuyện này náo loạn như vậy ta làm sao giải quyết. Mạnh gia không phải là nhà mà Đại bá nương coi trọng sao, vì sao lần này lại bảo là không tốt?"
Biết rõ cố hỏi! Chu thị trong lòng giận, lại không dám đắc tội Giang Lam Tuyết, chỉ có thể miễn cưỡng trưng ra nụ cười: "Ban đầu là do ta không biết tên tiểu tử nhà bọn họ vậy mà lại có chút bệnh kín......"
Giang Lam Tuyết lạnh mặt: "Hóa ra là như vậy, bọn họ sao còn dám nháo loạn! Ngày mai chúng ta liền đến Châu phủ nha môn đi tố cáo bọn họ trước lừa gạt, sau lại còn dám gây rối. Ta xem bọn họ còn dám hống hách nữa hay không!"
Việc này vốn là Chu thị thuận miệng bịa chuyện, thấy Giang Lam Tuyết thật muốn làm lớn chuyện, vội cản lại: "Này không được, nếu đem chuyện xấu trong nhà bọn họ nói ra như vậy thất đức lắm a!"
"Tại sao không được nói, chúng ta đem chuyện này nói ra ngoài, bọn họ sẽ không thể lừa gạt thêm nhà khác nữa! Đều là phận nữ nhi, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn cô nương nhà khác nhảy vào hố lửa! Ngày mai ta nhất định phải đến nha môn cáo trạng!" Lời Giang Lam Tuyết vô cùng chính đáng.
"Không được không được......" Chu thị thẳng xua tay, "Việc này vẫn là giao cho người lớn chúng ta xử lý đi".
"Nga, kia đại bá nương còn có việc sao? Nếu không còn việc gì ta liền trở về phòng nghỉ ngơi".
Chu thị thấy Giang Lam Tuyết đường muối không ăn, đành phải thả nàng đi.
Giang Lam Tuyết trở lại trong phòng, đem lời Chu thị nói với nàng kể cho Vi thị nghe, Vi thị nghe xong cười nói: "Nha đầu ngươi quả thật là càng lúc càng lợi hại!"
"Ta chỉ không thích nhìn bọn họ nhảy nhót như vậy a! Lúc đầu thấy Mạnh gia người ta giàu có liền vội vàng muốn đem khuê nữ gả đi. Nay thấy ta phải gả cho Hầu phủ, các nàng liền muốn từ hôn. Lỡ như ta không gả đến Hầu phủ nữa, nhị tỷ không tìm thấy nhà khác tốt hơn, nhất định bọn họ sẽ đem nước bẩn hắt hết lên người ta!"
"Chờ đến lúc Đại bá cùng phụ thân ngươi trở về, chuyện này cứ để bọn họ thương lượng, ngươi cũng đừng động". Vi thị nói.
"Ta mới không thèm đến quản đâu". Giang Lam Tuyết cười nói.
Ngày hôm sau, Mạnh gia thật sự đã cử người đến, những lời Chu thị đã chuẩn bị từ trước còn chưa kịp nói đã bị tiếng gậy gõ trên đất của Giang lão thái gia ngăn lại, Giang Lam Hân nhất định phải gả cho Mạnh gia.
Vốn chuyện này chẳng có chút liên quan đến Giang Lam Tuyết nhưng chỉ vì nàng không chịu ra mặt nói giúp mẹ con Chu thị, các nàng liền đem thù hận trút hết lên đầu Giang Lam Tuyết.
Qua mấy hôm, Giang Lam Tuyết chợt nhớ đến một chuyện, chính là Kiều Tố Nương. Ngày ấy nàng khuyện Kiều Tố Nương không nên gả cho Cố Duẫn Tu, kết quả là chính nàng lại định hôn ước cùng hắn, lỡ như Kiều Tố Nương hiểu lầm nàng thì làm sao bây giờ?
Khi còn ở sơn trang Giang Lam Tuyết có tạo ra một số hương liệu có mùi rất thơm, nàng liền vịn vào cớ này hẹn Kiều Tố Nương ra gặp mặt. Bảo Vân Thi đem bái thiếp đưa đến Kiều phủ, chẳng bao lâu liền có hồi âm. Vẫn như mọi lần Kiều Tố Nương luôn hoan nghênh nàng đến thăm. Giang Lam Tuyết đợi hôm sau liền cầm theo hương đi đến Kiều gia.
Kiều Tố Nương vẫn giống như trước kia thân thiết đón nàng. Hai người theo lệ cũ tiến vào trong phòng trò chuyện. Không đợi Giang Lam Tuyết xin lỗi, Kiều Tố Nương đã an ủi trước: "Ngươi nhất định là rất khổ sở, ta biết ngươi vốn không muốn gả cho hắn".
Giang Lam Tuyết nghe Kiều Tố Nương nói như vậy, lập tức đỏ vành mắt, một là cảm động vì Tố Nương không trách nàng còn an ủi nàng, hai là vì Tố Nương hiểu nàng.
Kiều Tố Nương vội lấy ra khăn: "Ngươi đừng khóc a. Đây cũng là chuyện không có biện pháp thay đổi, Hoàng Thượng tứ hôn, ngươi có thể làm gì được chứ".
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: "Là không có biện pháp, chỉ có thể nhận mệnh".
Kiều Tố Nương thở dài: "Mệnh của nữ tử chúng ta chính là mệnh khổ, hôn sự đều không phải do chính mình làm chủ".
Giang Lam Tuyết cảm thấy lời nói của Kiều Tố Nương có ẩn ý, hỏi: "Nhà ngươi cũng đã nghị hôn cho ngươi rồi sao?"
Kiều Tố Nương gật gật đầu: "Kỳ thật trước khi đến Ngân Châu, trong nhà đã định thân cho ta".
"Là nhà nào?" Giang Lam Tuyết hỏi.
"Là một cái họ hàng xa ở kinh thành. Ta cảm thấy Ngân Châu khá tốt, ta không nghĩ gả đến kinh thành đi". Kiều Tố Nương thở dài.
Giang Lam Tuyết nhìn Kiều Tố Nương, thấy ánh mắt nàng triền miên, tựa hồ như đang nghĩ đến người nào, liền cười trêu ghẹo: "Ở Ngân Châu có cái gì tốt? Có phải hay không là người tốt?"
"Ân. Người ở đây rất tốt, không phải nơi này có ngươi sao". Kiều Tố Nương cũng cười.
"Trừ bỏ ta, còn có ai? Không có công tử nào sao?" Giang Lam Tuyết trêu ghẹo nàng.
Kiều Tố Nương mặt đỏ lên, đánh tay Giang Lam Tuyết một cái, Giang Lam Tuyết thấy thế trong lòng căng thẳng, thật sự là có sao.
"Mau nói, là ai?".
Kiều Tố Nương nhìn Giang Lam Tuyết, cắn môi thẹn thùng: "Chỉ nghe người ta gọi hắn Hứa công tử, cũng không biết tên họ".
Giang Lam Tuyết cười, khẳng định là Hứa Thính Tùng. Quả nhiên là bọn họ là duyên thiên định.
"Hắn tại sao lại là người tốt? Ngươi kể ta nghe một chút". Giang Lam Tuyết cười nói.
"Ngày ấy phụ thân có mở tiệc mời vài vị công tử đến, trong nhà chúng ta có một vị lão nô bộc, trời sinh tướng mạo xấu xí, chân còn bị thọt, ai gặp cũng lộ vẻ chán ghét, chỉ trừ người nọ. Hắn không những không chê lão nô còn giúp hắn. Người này hẳn là một vị phẩm tính cao khiết hơn người".
Chuyện này tám chính phần là Hứa Thính Tùng kia làm ra.
"Vậy hắn dung mạo có được không?" Giang Lam Tuyết cố ý trêu Kiều Tố Nương.
Kiều Tố Nương mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng mà gật đầu. Tiện đà lại thì thầm: "Nhưng mà vô ích thôi..."
"Sao lại vô ích? Nếu đã có hảo cảm với hắn, ngươi liền tranh thủ đi a! Ta đây là Hoàng Thượng tứ hôn không có biện pháp, cùng ngươi lại không giống nhau!" Giang Lam Tuyết nói.
"Có thể sao?" Kiều Tố Nương dè dặt.
"Chi bằng cứ thử một lần, nếu không sau này lại hối hận, ngươi cứ cân nhắc lời ta nói một chút?"
Kiều Tố Nương gật gật đầu: "Ân, ta đã biết".
Giang Lam Tuyết cũng biết để giải quyết hôn ước kia của Kiều Tố Nương sẽ không dễ dàng, bất quá cuối cùng vẫn là người có tình rồi sẽ vẫn ở cạnh nhau, trong lòng lại không có gì lo lắng.
Đảo mắt liền tới hai mươi bảy tháng chạp, năm nay Giang gia đều đã định hai mối hôn nhân, lại thêm đầu xuân Giang Lam Ngọc sẽ xuất giá, từ trên xuống dưới một mảnh không khí vui mừng.
Ngày này, Mạnh gia đưa Lễ Thỉnh Kỳ đến. Trải qua lần trước sự, Mạnh gia không những không oán giận Giang gia, ngược lại càng khách khí, tặng hai xe đại lễ. Chu thị chào hỏi đủ, đối với nữ tế cũng không chán ghét như trước.
Thấy nữ tế đại phòng tới tặng lễ, Giang Lam Tuyết trong lòng liền nghĩ đến việc Cố Duẫn Tu hôm nay hẳn là cũng đến.
Vi thị cũng nghĩ đến khả năng Thế tử đến, nên dặn riêng Giang Lam Tuyết: "Nếu Thế tử đến, ngươi tốt xấu gì cũng nên cười với hắn một cái, đừng bày mặt than với hắn. Ta thấy người ngày thường đều cười nhiều như vậy nhưng vừa gặp hắn liền không cười nữa".
Giang Lam Tuyết ngoài miệng đáp lời, căn bản lại không hướng để trong lòng.
Đến buổi chiều, người cuối cùng cũng đến, cũng mang theo hai xe đại lễ, còn dắt theo nai con lần trước hắn cứu. Nai con thật sự rất ngoan, để mặc hắn dắt đi, chọc cho Giang Kế Viễn cùng Vi thị bật cười.
Giang Bình Nghĩa nhìn thấy nai con kia vô cùng cao hứng, Cố Duẫn Tu lén lút dụ dỗ Giang Bình Nghĩa gọi hai tiếng tỷ phu, mới cho Giang Bình Nghĩa đem nai con dắt đi chơi.
Giang Lam Tuyết ở một bên làm bộ không thấy, không nghe.
Giang Kế Viễn cùng Vi thị mượn cớ rời đi, để cho hai người bọn họ không gian riêng.
Giang Bình Nghĩa đem nai con dắt đi rồi, Cố Duẫn Tu gãi gãi đầu, lại gần Giang Lam Tuyết tìm đề tài để nói.
"Thợ rèn Ô bên kia thật sự rất có tài". Cố Duẫn Tu vắt óc tìm một đề tài mà hắn cho rằng Giang Lam Tuyết tuyệt đối sẽ muốn nghe.
"Đó là chuyện tốt". Giang Lam Tuyết gật gật đầu.
"Ta ở quân doanh khá tốt". Cố Duẫn Tu lại nói.
Ai thèm quan tâm ngươi chứ? Giang Lam Tuyết nhìn thoáng qua Cố Duẫn Tu, hắn gầy đi rất nhiều. Nếu như đời này hắn vẫn tiếp tục ngây ngốc trong quân doanh, hẳn sẽ không lại như trước, phát tướng thành heo.
"Ta ở nhà cũng khá tốt". Giang Lam Tuyết nhàn nhạt đáp lời.
Cả hai tiếp tục trầm mặc thêm một lúc lâu, Cố Duẫn Tu lại nói: "Ta có làm một thứ tặng cho nàng......"
Thấy Giang Lam Tuyết không phản ứng, Cố Duẫn Tu tiếp tục: "Nàng thích liền nhận lấy, không thích liền ném, chỉ là đừng ném trước mặt ta là được".
Cố Duẫn Tu nói xong liền từ trong lòng ngực móc vật nhìn giống như trâm cài tóc đưa tới trước mặt Giang Lam Tuyết, thấy Giang Lam Tuyết không nhận, liền đặt trên trà án bên người nàng.
Giang Lam Tuyết quay đầu nhìn nhìn, quả thật là một cây trâm, hẳn là tự tay hắn làm, bởi vì tay nghề thật sự chẳng ra gì.
"Cảm ơn". Giang Lam Tuyết khách khí một tiếng, lại im lặng.
Cố Duẫn Tu cũng không nói lời nào, hai người liền như vậy ngồi.
Cũng không biết phải làm sao, mắt thấy trời đã tối rồi, phu thê Giang Kế Viễn cũng không có trở lại, Giang Bình Nghĩa cũng không thấy, Giang Lam Tuyết cảm thấy có điểm kỳ quái.
Hai người nhìn nhau một cái, Giang Lam Tuyết nói: "Trời không còn sớm, Thế tử gia cần phải trở về".
"Ta chờ nai con của ta". Cố Duẫn Tu cứng miệng.
Giang Lam Tuyết đành phải đi ra ngoài tìm Giang Bình Nghĩa, tìm một vòng không tìm được, cũng không tìm thấy phụ mẫu nàng. Hôm nay rốt cuộc mọi người làm sao vậy? Giang Lam Tuyết hồ nghi mà đi đến phòng của phụ mẫu tìm người. Đi tới cửa lại nghe đến một thanh âm quen thuộc —— là tam biểu ca.
Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, mình đang bị dập sml bởi E-learning và deadlines nên ra truyện chậm. Lần nữa cảm ơn mọi người vì đã kiên nhẫn chờ nha.
- -------------------------------------------------------------------------
*: Lễ cưới của người Trung Quốc phải trải qua nhiều lễ nghi khác nhau, cụ thể đó là 6 lễ nghi như nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, thân nghinh. Sáu lễ nghi này đều có một nghi thức khác nhau:
Lễ Nạp Thái: Hay còn gọi là lễ làm mối, tức là nhà trai sẽ mời bà mối đến nhà gái để đề nghị kết thông gia. Nếu như nhà gái đã đồng ý thì nhà trai sẽ tiến hàng chuẩn bị lễ vật đến nhà gái để có thể cầu hôn.
Lễ Vấn Danh: Lễ Vấn Danh tức là xem bát tự, nghi lễ này sẽ được diễn ra bằng việc bà mối sẽ hỏi ngày tháng năm sinh của cô dâu và họ tên của cô dây để có thể xin ngày lành tháng tốt diễn ra đám cưới.
Lễ Nạp Cát: Đây là nghi lễ được diễn ra sau khi nhà trai đã chọn được ngày lành, nhà trai sẽ nhờ người đến báo cho nhà gái về ngày lành tháng tốt sẽ diễn ra đám cưới.
Lễ Nạp Tệ: Đây là nghi lễ nhà trai chọn ngày lành đến nhà gái để tiến hành đính hôn.
Lễ Thỉnh Kỳ: Lễ Thỉnh Kỳ tức là nghi lễ xin ngày giờ để cử hành hôn lễ (lễ cưới).
Lễ Thân Nghinh: Đây là nghi lễ được xem là quan trọng nhất trong sáu lễ, vào ngày diễn ra đám cưới đã định thì chú rể sẽ tự mình đến nhà gái để rước cô dâu về nhà mình. Trong lễ nghi này thì chú rể có thể đi bộ hoặc ngồi kiệu đến rước cô dâu về, thông thường sẽ có tám người khiêng kiệu.
Thấy Cố Duẫn Tu tay ôm nai con quay trở về, vẻ mặt Hầu phu nhân vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể phân phó người đem thuốc đến.
Vi thị nhìn mặt Giang Lam Tuyết, thấy nàng vẫn là bình tĩnh như nước, trong lòng cũng thở dài một tiếng.
Cố Duẫn Tu tự mình băng bó cho nai con. Nai con sau khi được băng bó ổn thỏa cũng ngoan ngoãn cuộn mình nằm ở dưới bàn, rúc vào cạnh chân Cố Duẫn Tu.
Hầu phu nhân cười nói: "Vật nhỏ này xem ra cũng có linh tính a".
"Đúng vậy, lại còn có vận khí tốt nữa. Nương khi quay về Hầu phủ hãy mang nó theo cùng, ta cũng phải đi rồi". Cố Duẫn Tu nói xong lại nhìn thoáng qua Giang Lam Tuyết lúc này đang nhìn ngắm nai con, không để ý đến hắn. Nhìn nai con cũng được thôi, dù sao cũng là nai con hắn đem về.
Hầu phu nhân thấy nhi tử nhất định khăng khăng đòi đi khỏi lại cảm thấy khi có hắn ở đây, mẹ con Giang Lam Tuyết cũng không được tự nhiên liền thả hắn đi.
Cố Duẫn Tu đi rồi cả sơn trang cũng chỉ còn lại toàn nữ nhân. Không có Cố Duẫn Tu ở đây Giang Lam Tuyết cũng thả lỏng hơn đôi chút. Ngày tháng còn rất dài, nếu như mỗi ngày đều vì chuyện như vậy mà buồn bực thì sống làm gì? Do vậy những ngày sau đó Giang Lam Tuyết thoải mái tận hưởng ở thôn trang chơi thêm mấy ngày. Quản hắn cái gì mà Hầu phủ, cái gì Thế tử, cái gì mà thánh chỉ tứ hôn, nàng hiện tại chỉ muốn quăng hết mọi thứ ra sau đầu, vui vui vẻ vẻ chơi đùa.
Hôm nay muốn đem giấy mực cùng màu nước ra họa cảnh, ngày mai lại muốn đem đàn đến ngâm nga, ngày kia lại có thể sai người đem hương liệu ra chế hương, hôm khác lại sai gia nhân đem nguyên liệu đến ủ rượu, muốn vui vẻ như thế nào liền như thế nấy.
Vi thị cũng không nghĩ đến khuê nữ nhà mình lại có thể thong thả chơi đùa không kiêng nể như vậy, đang định tìm nàng nói vài câu lại bắt gặp cảnh khuê nữ một mình ngồi ở rừng mai đánh đàn. Dáng vẻ giống như Mai tiên tử, trông nàng vui vẻ như vậy cũng tốt. Vốn dĩ hôn sự này không thể từ chối đã là ủy khuất nàng, vậy cứ mặc nàng muốn làm gì thì làm, chỉ cần nàng vui vẻ là được. Hơn nữa Hầu phu nhân đối với chuyện Giang Lam Tuyết "càn quấy" như vậy cũng không thấy phiền mà còn thập phần cao hứng.
Hầu phu nhân ban đầu cũng không ngờ Giang Lam Tuyết lại đa tài đa nghệ như vậy. Lần trước gặp mặt bà cũng chỉ cảm thấy bộ dạng nàng xinh đẹp, khí chất không thua gì đám quý nữ, khuê tú trong kinh thành, bây giờ lại thấy tài nghệ của nàng hơn người, lần này là Hầu phủ nhà bà nhặt được bảo bối rồi a. Chỉ có nhi tử ngốc nghếch nhà bà không có mắt nhìn, không chịu thân cận cùng nàng. Nhi tử không biết cố gắng, vậy thì người làm nương như bà phải càng thêm nỗ lực. Những ngày Giang Lam Tuyết ở thôn trang Hầu phu nhân đối với nàng có thể nói là hữu cầu tất ứng, muốn gì được đấy. Những gì Giang Lam Tuyết muốn liền mang đến cho nàng, nàng không cần cũng mang đến, chiếu cố thập phần chu đáo.
Hầu phu nhân thật sự cảm thấy Giang Lam Tuyết là một cô nương rất tốt, trong lòng đối với nàng là "mẹ chồng nhìn tức phụ, càng nhìn càng thấy thích". Giang Lam Tuyết vừa là người hiểu quy củ đại lễ, vừa hào phóng không ngượng ngùng, lại đa tài đa nghệ, quả thật vừa vặn đáp ứng vượt mức tiêu chuẩn tức phụ hoàn mỹ mà Hầu phu nhân luôn chờ mong. Hầu phu nhân hận không thể ngay lập tức đem nàng rước về Hầu phủ.
Buổi tối trước khi quay về, Hầu phu nhân đơn độc đến tìm Vi thị tán gẫu. Kỳ thật trong lòng Giang Lam Tuyết lại hiểu rõ, lần này hẳn là muốn định hôn kỳ đi. Giang Lam Tuyết hướng Vi thị nhìn nhìn, Vi thị hiểu ý gật đầu, bảo nàng yên tâm.
Vi thị vừa đến gần, Hầu phu nhân liền thân thiết cười khanh khách mời bà ngồi. Nhiều ngày ở chung như vậy, Vi thị cũng cảm thấy Hầu phu nhân tính tình không tồi, không có bày ra bộ dáng đại nhân, lại thật lòng yêu thích khuê nữ nhà mình. Bà cũng mặt mang ý cười ngồi xuống bên cạnh Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân cười nói: "Ta cũng không nói vòng vo nữa. Ta thật lòng yêu thích hài tử Lam Tuyết này, muốn để nàng sớm gả đến một chút. Không phải sang năm Lam Tuyết sẽ làm lễ cập kê sao, chi bằng chúng ta song hỷ lâm môn, tổ chức hôn lễ luôn một lượt?".
Vi thị sớm có chuẩn bị, cũng không gấp gáp, chỉ cười nói: "Không sợ phu nhân chê cười. Hôn sự lần này quả thật có chút gấp, nhà chúng ta lại không nghĩ sẽ đem khuê nữ gả đi sớm như vậy, cả của hồi môn cũng chưa có chuẩn bị. Hơn nữa ta cũng chỉ có một cái khuê nữ là nàng. Ngài cũng thấy tính tình nàng còn trẻ con ham vui như thế, ta nghĩ muốn đem nàng giữ lại hai năm để dạy dỗ thêm".
Hầu phu nhân cũng không phải thật sự muốn đem người rước vào cửa nhanh như vậy, bà chỉ tỏ vẻ bản thân gấp gáp để thăm dò đối phương. Nghe Vị thị đáp thế cũng tỏ vẻ đã hiểu, cười nói: "Lam Tuyết như vậy ta thấy rất tốt rồi, làm gì có chỗ nào cần dạy dỗ thêm chứ. Tâm ý của Giang phu nhân ta có thể hiểu. Ta cũng vì quá yêu thích Lam Tuyết, mới gấp như vậy. Vậy chuyện này đợi cuối năm hẳn tính, lại thêm nửa năm chọn này lành".
Vi thị không nhanh không chậm nói: "Năm sau không phải không được. Chỉ là năm sau là dương năm, là năm hạn của ta, sợ phạm hướng. Ta chỉ có một cái khuê nữ, muốn giữ nàng ở lại lâu thêm mấy năm, lưu đến mười tám tuổi cũng không muộn. Đợi nàng lớn thêm chút nữa, tính tình cũng có thể trầm ổn thêm".
Hầu phu nhân nghe vậy, trong lòng có chút không vui. Lam Tuyết năm nay mới mười bốn lưu đến mười tám, kia không phải là còn rất nhiều năm sao. Bất quá Hầu phu nhân cũng có thể lý giải, nếu như bà cũng có một khuê nữ tốt như vậy, bà cũng luyến tiếc gả đi ra ngoài. Hầu phu nhân cười cười: "Kia như vậy cũng được, liền định ở năm Thân. Không kị tuổi người nào, cũng là năm tốt, tháng giêng liền cứ vậy định đi".
Vi thị nghĩ Hầu phu nhân đã nhượng bộ, liền cười nói: "Như thế là tốt nhất, ta cũng đủ thời gian chuẩn bị của hồi môn cho nàng".
Hầu phu nhân cười nói: "Bất quá ta là thật lòng ưa thích khuê nữ này của phu nhân, hận không thể mỗi ngày đều gọi nàng đến phủ bồi ta, Giang phu nhân sẽ không để ý chứ".
Chuyện này Vi thị đương nhiên sẽ đáp ứng.
Một lát sau Vi thị quay lại, Giang Lam Tuyết liền hỏi: "Nương, ngày thành hôn ngài vài Hầu phu nhân định là khi nào?"
Vi thị cười cười: "Qủy linh tinh, ngươi làm sao biết chúng ta là bàn đến việc này!"
Giang Lam Tuyết cười nói: "Chẳng lẽ không phải".
Vi thị gật gật đầu: "Phải, là ba năm sau".
Ba năm sau, nàng lúc đó cũng mười bảy, kiếp trước xuất giá là lúc nàng mới mười sáu. Kéo dài thêm một năm, như vậy cũng khá tốt, Giang Lam Tuyết trong lòng rất vừa lòng.
Giang Lam Tuyết ôm eo Vi thị: "Nếu là để đến năm ta bảy mươi tuổi mới thành thân thì tốt rồi, cả đời bồi nương".
Vi thị cười: "Nói xằng bậy cái gì đó! Đợi đến khi người bảy mươi, người ta cưới ngươi về làm cái gì, làm lão tổ tông hay sao!"
Giang Lam Tuyết thầm nghĩ: Hiện tại ta mười bảy tuổi, gả qua đó cũng sẽ làm "Tổ tông" của cả nhà bọn họ! Ít nhất thì cũng phải làm "Tổ tông" của tên Cố Duẫn Tu kia!
Trước khi rời đi sơn trang, Hầu phu nhân tự mình đến tiễn bọn họ, cầm theo đàn cổ mà Lam Tuyết dùng trong những ngày qua tặng cho nàng. Giang Lam Tuyết biết rõ đàn này lai lịch không tầm thường, là đồ trong cung ngự ban. Hầu phu nhân đối với nàng thật hào phóng a! Đàn này ở kiếp trước nàng còn chưa có được đụng đến đâu.
Hầu phu nhân đổi lại muốn Giang Lam Tuyết cho bà một bức tranh, Giang Lam Tuyết đương nhiên hào phóng đáp ứng. Người ta cũng đã đem đàn cổ quý giá tặng cho nàng, nàng vẽ xấu như vậy mà bà còn yêu thích thì nàng có gì phải tiếc.
Lúc tiễn bọn họ quay về, Hầu phu nhân quyến luyến nắm tay Giang Lam Tuyết không muốn buông: "Ta thật không muốn để ngươi quay về sớm như vậy. Sau này nhất định phải thường xuyến đến Hầu phủ thăm ta".
Giang Lam Tuyết cười đồng ý.
Bọn họ theo đường cũ về lại Ngân Châu thành, dọc theo đường đi thuận thuận lợi lợi. Đến khi về đến cửa nhà lại thấy trước cửa vây quanh là một đám người, bọn họ cãi cọ ầm ĩ, bộ dáng dữ tợn.
Trong đám người có kẻ tinh mắt nhận ra xe ngựa của Hầu phủ liền gọi cả bọn vây quanh xe, hướng vào trong xe mắng: "Giang phủ ỷ thế hiếp người, ỷ vào việc là thông gia của Hầu phủ mà ức hiếp dân chúng!"
Vi thị trong lòng bùng lửa giận: "Nhất định là đại phòng lại giở trò yêu ma quỷ quái! Gần đây thân thể lão thái gia không tốt, không quản bọn họ, bọn họ liền như khỉ mà bày trò nhảy nhót!"
Giang Lam Tuyết đè tay nương nàng: "Trước hết chúng ta cứ hỏi xem tình huống rốt cuộc là như thế nào đã".
"Ngươi cứ ngồi ở trong xe, để nương nói chuyện với bọn hắn" Vi thị xốc màn xe, liếc mắt nhìn qua một lượt liền bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc: "Sao lại có người Mạnh gia ở đây!".
Những người vây quanh xe ngựa lúc này lại bắt đầu ầm ĩ: "Giang phủ ỷ thế hiếp người, vô cớ chối bỏ hôn ước!"
Nghe vậy Vi thị liền hiểu rõ phần nào nguyên do. Nhất định là đại phòng thấy Lam Tuyết cùng Hầu phủ đã đính hôn, tự cho là nước lên thì thuyền lên, muốn tìm cành cao khác mà bám vào. Trong lòng Vi thị vô cùng oán giận: "Đại phòng sao lại có thể làm ra chuyện thất đức như vậy!"
Giang Lam Tuyết cũng đã nhớ ra kiếp trước chuyện này cũng đã xảy ra. Chỉ là sau đó Giang Lam Hân vẫn gả cho Mạnh gia nên nàng cũng chẳng thèm để ý đến.
"Đâu ra chuyện tốt cho bọn họ hưởng như vậy! Bọn họ làm như vậy rốt cuộc phiền phức vẫn là đổ lên đầu chúng ta!" Vi thị cả giận.
"Nương đừng lo lắng, tổ phụ vẫn còn ở đó, người nhất định sẽ không mặc kệ chuyện lần này đâu" Giang Lam Tuyết khuyên nhủ.
"Nếu không phải là vì tổ phụ ngươi, ta đã sớm phân gia với bọn đại phòng rồi!".
Giang Lam Tuyết cười cười: "Mọi chuyện nào có dễ như nương nghĩ. Hiện tại có đánh chết bọn họ, đại phòng cũng nhất định không chịu phân".
Lại qua một hồi lâu, cổng lớn Giang gia vẫn đóng chặt, người vây xem càng ngày càng nhiều.
Giang Lam Tuyết cảm thấy để yên như vậy cũng không phải biện pháp, liền nói: "Nương, ta đi hỏi xem, đám người đó không dám làm gì ta đâu ".
"Không được, ngươi ở yên đó cho nương, một cô nương gia như ngươi ra ngoài có thể làm được gì chứ?!" Vi thị ngàn vạn lần không muốn khuê nữ dính vào mớ phiền phức này. Đại phòng dựa vào cái gì gây chuyện xong lại trốn tránh trong nhà không chịu ra, lại muốn để khuê nữ của bà ra mặt dọn mớ hỗn độn này cho bọn họ!
Giang Lam Tuyết ngồi ở trong xe ngựa ngồi đến mệt mỏi, chỉ nghĩ hảo hảo hoạt động gân cốt. Giang Lam Tuyết nói: "Ta chỉ hỏi một chút, nương cứ lưu tại trong này này".
Vi thị muốn cản cũng cản không được, Giang Lam Tuyết đã đi ra ngoài.
Giang Lam Tuyết xốc màn bước ra, đứng ở đầu xe. Mọi người thấy Giang Lam Tuyết ra ngoài liền vây thành một đám quanh nàng, bắt đầu ầm ĩ. Khóe môi Giang Lam Tuyết mang theo ý cười nhàn nhạt, trên mặt lại lạnh lùng, khí chất không giận mà uy. Nàng dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói một tiếng: "Yên tĩnh một chút!".
Đám người đang vây xem thấy đây là một cô nương xinh đẹp, kiều mị, lại bước ra từ xe của Hầu phủ liền biết đây hẳn là vị tiểu thư cùng Hầu phủ định hôn – Giang Tam cô nương, quả nhiên là một mĩ nhân. Xung quanh lại vang tiếng xì xào.
"Yên lặng một chút, các ngươi ở đây rốt cuộc là muốn giải quyết vấn đề hay là muốn gây náo loạn? Nếu muốn giải quyết vấn đề thì tiếp sau đây ta hỏi cái gì đáp cái nấy. Còn muốn gây náo loạn, vậy thì các ngươi chờ đến cuối cùng xem được cái gì tốt a!" Giang Lam Tuyết lạnh lùng cảnh cáo.
Những người này cũng không phải thật sự muốn đến gây rối, đơn giản cho rằng Giang phủ vì thể diện nhất định sẽ xuống nước, lại không ngờ bọn họ đóng chặt cửa, đám người này trót leo lên lưng cọp, lên dễ xuống khó, chỉ có thể tiếp tục náo loạn.
Người đại diện cho Mạnh gia lên tiếng: "Chúng ta không nghĩ muốn gây rối, chúng ta chỉ cần một câu trả lời thỏa đáng! Bọn họ thế nhưng khinh người quá đáng, ngay cả cửa cũng không mở!"
"Muốn nói chuyện phải trái cũng không thể làm ầm ĩ lên như vậy. Lúc này, các vị lão gia, công tử của Giang gia đều không có ở nhà, trong nhà chỉ có người già, nữ nhân và tiểu hài tử, các ngươi lựa ngay thời điểm này mà tới, lại còn hùng hổ như vậy, ai dám mở cửa?" Giang Lam Tuyết hừ nhẹ.
Có vài người đang đứng vây xem hiểu chuyện cũng phụ họa với Giang Lam Tuyết: "Đúng vậy, đúng vậy".
Giang Lam Tuyết lại hòa khí nói: "Các ngươi muốn nói chuyện phải trái, điều này đương nhiên hợp tình hợp lý. Nhưng phương thức này của các ngươi lại quá manh động, đến lúc đó vốn dĩ các ngươi có lý cũng thành không có lý. Các ngươi nghĩ xem ta nói như vậy đúng hay không đúng?"
Đám người Mạnh gia không nói lời nào, tựa hồ cũng thừa nhận lời Giang Lam Tuyết nói không sai.
"Các ngươi chặn cửa lớn, còn vây chặn xe ngựa của ta, chúng ta nếu là thật ỷ thế hiếp người, đã sớm đem các ngươi bắt lấy. Các ngươi nói đúng không?" Giang Lam Tuyết lại nói. Người đại diện cho Mạnh gia nhìn Giang Lam Tuyết một lát liền cảm thấy tiểu cô nương này thật không đơn giản, khó trách lại được Hầu phủ để mắt đến.
"Các ngươi muốn công đạo, Giang phủ khẳng định sẽ cho các ngươi. Bây giờ các ngươi vui lòng tránh sang một bên để ta đi vào. Mạnh gia cũng chọn ra một vị phu nhân, nương tử biết cách ăn nói đến đây, chúng ta sẽ để nàng vào" Giọng Giang Lam Tuyết không nhanh không chậm.
Người đại diện Mạnh gia cũng không làm khó nàng: "Đã có Giang Tam cô nương bảo đảm, chúng ta sẽ tin, liền chiếu theo lời cô nương nói mà làm. Chúng ta đi về trước".
Giang Lam Tuyết vừa lòng gật gật đầu: "Như vậy mới đúng, bằng không thông gia lại thành kẻ thù, tới đó hai bên đều chẳng có gì tốt".
Giang Lam Tuyết quay lại xe, nàng phải đợi người Mạnh gia giải tán hết mới đi xuống.
"Bảo bối, lần này ngươi xuất trận sợ là đã kinh động khắp cả Ngân Châu thành này rồi". Vi thị thở dài.
Giang Lam Tuyết cười cười, chuyện này có thấm gì.
"Nương đừng lo lắng, ta nói có lý có lẽ, lại không thật sự như lời bọn họ "ỷ thế hiếp người", ta sợ cái gì chứ".
"Nương còn không phải vì lo ngươi bị người ta nghe nhầm đồn bậy, lại mang tiếng đanh đá hung hãn, như vậy không hay chút nào".
"Miệng của chúng sinh không quản được. Bọn họ có nói sao ta cũng không sợ". Giang Lam Tuyết vén rèm lên, thấy người đều tản đi hết mới bảo Vân Thi đi xuống gõ cửa.
Vân Thi gõ cửa thật lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, tức giận đến mức hai tay chống bên hông, đứng ở cửa hét to một tiếng, lúc này người gác cổng đang đứng bên trong mới đem cửa mở ra.
"Như thế nào đến bây giờ mới mở cửa! Để Tam tiểu thư chờ thật lâu!" Vân Thi cả giận.
Gia nhân thấy người vây trước cổng đều đã giải tán mới nói: "Ta không biết Tam tiểu thư đã trở lại a".
Vân Thi trừng mắt nhìn hắn một cái, quay trở lại xe ngựa, đem Giang Lam Tuyết cùng Vi thị đỡ xuống dưới.
Xa phu của Hầu phủ khi quay về liền đem việc này báo cho quản gia, quản gia lại tâu lên với Hầu phu nhân. Hầu phu nhân vừa nghe liền thẳng thắn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Không hổ là cô nương khiến ta liếc mắt một phen liền nhìn trúng! Quả nhiên biểu hiện rất tốt, đám người gan nhỏ như thỏ kia sau lần này hẳn sẽ không dám đến gây sự. Bộ dáng xinh đẹp, lại thêm khí thế và tài năng này của nàng vô cùng xứng với vị trí Thế tử phu nhân. Sau này bọn họ về lại kinh thành cũng không sợ bị người bắt nạt".
Giang Lam Tuyết sau khi về viện thay đổi xiêm y liền đi đến thỉnh an tổ phụ, chuyện lớn lần này náo lớn như vậy mà tổ phụ cũng không ra mặt, chỉ sợ là thân mình không khỏe.
Khi đến nơi, Giang lão thái gia quả thật đang nằm ở trên giường, hai mắt khép hờ, hơi thở gấp gáp, cũng không biết là giận nên sinh bệnh hay là bệnh cũ trở nặng.
Giang Lam Tuyết đi đến trước giường nhỏ giọng gọi một tiếng: "Tổ phụ, ta đã trở về".
Giang lão thái gia nghe thấy giọng tôn nữ, lúc này mới mở mắt ra: "Lam Tuyết đã về rồi à, đám người vây trước cổng như thế nào rồi? Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ?"
Giang Lam Tuyết lắc đầu: "Bọn họ đều đã giải tán hết rồi. Cháu gái bất hiếu, tổ phụ thân mình không khoẻ, ta còn ra cửa lêu lổng".
"Nha đầu ngốc, ta đây là bị bọn họ chọc giận, không liên quan đến ngươi". Giang lão gia tử lắc đầu.
Bên ngoài cửa, Chu thị mang theo Giang Lam Hân đi vào. Bọn họ nào có đến tìm Giang lão thái gia, bọn họ muốn tìm Giang Lam Tuyết. Thế nhưng Giang Lam Tuyết còn lâu mới thèm để ý đến hai người, nàng chẳng có kiên nhẫn để quản chuyện của bọn họ. Giang Lam Tuyết bưng chén thuốc trong tay, từng muỗng từng muỗng đút cho tổ phụ, Giang lão thái gia đương nhiên cũng không thèm nhìn đến bọn họ.
Chu thị ở một bên chờ lâu liền không kiên nhẫn nổi, liếm môi nói với Giang Lam Tuyết: "Lam Tuyết, nghe nói đám người bên ngoài đã bị ngươi đuổi đi rồi? Ngươi rốt cuộc đã nói với bọn họ như thế nào a?"
Giang Lam Tuyết làm như không nghe đến lời Chu thị, vẫn luôn đem sự chú ý đặt hết vào việc đút thuốc cho tổ phụ, đợi đến khi chén thuốc nhìn thấy đáy mới nói: "Ta bảo bọn họ ngày mai hãy quay lại, đừng cản trở đường vào nhà của ta".
"Quay... lại! Còn tiếp tục nữa sao!" Chu thị nghe xong nóng nảy, "Ngày mai chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngươi cũng không thể mặc kệ a!"
"Cút ra ngoài cho ta! Lam Hân lần này nhất định phải gả đến Mạnh gia!" Giang lão gia tử cả giận, "Giang gia chúng ta không phải hạn người nịnh trên dẫm dưới, thất tín bội nghĩa!"
Giang Lam Tuyết thấy tổ phụ lai kích động, vội trấn an: "Tổ phụ xin ngài bớt giận, không cần tức giận hại thân mình".
Chu thị thấy Giang lão thái gia phát hỏa cũng không dám nhiều lời, đành phải đứng ở một bên chờ. Giang Lam Tuyết đem tổ phụ dỗ ngủ, mới ra khỏi phòng.
Hai mẹ con Chu thị vội theo sau, Chu thị nói: "Lam Tuyết, ngày mai bọn họ đến, ngươi cần phải giúp Đại bá nương đem bọn họ đuổi đi! Nhị tỷ ngươi làm sao có thể gả đến nhà bọn họ được chứ!"
Giang Lam Tuyết kinh ngạc nói: "Đại bá nương vừa rồi không nghe rõ lời tổ phụ nói sao?"
"Lời đó chẳng qua là do tổ phụ ngươi tức giận nói nhầm thôi!" Chu thị đem cái mặt dày vô sỉ biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Giang Lam Tuyết cười cười: "Hôm nay ta làm như vậy chẳng qua là vì bọn họ cản đường hồi phủ của ta nên mới khuyên nhủ bọn họ quay về trước, ngày mai hẳn đến. Còn những chuyện khác, ta không quản được. Đại bá nương cũng quá xem trọng ta, ta chỉ là tiểu cô nương, chuyện này náo loạn như vậy ta làm sao giải quyết. Mạnh gia không phải là nhà mà Đại bá nương coi trọng sao, vì sao lần này lại bảo là không tốt?"
Biết rõ cố hỏi! Chu thị trong lòng giận, lại không dám đắc tội Giang Lam Tuyết, chỉ có thể miễn cưỡng trưng ra nụ cười: "Ban đầu là do ta không biết tên tiểu tử nhà bọn họ vậy mà lại có chút bệnh kín......"
Giang Lam Tuyết lạnh mặt: "Hóa ra là như vậy, bọn họ sao còn dám nháo loạn! Ngày mai chúng ta liền đến Châu phủ nha môn đi tố cáo bọn họ trước lừa gạt, sau lại còn dám gây rối. Ta xem bọn họ còn dám hống hách nữa hay không!"
Việc này vốn là Chu thị thuận miệng bịa chuyện, thấy Giang Lam Tuyết thật muốn làm lớn chuyện, vội cản lại: "Này không được, nếu đem chuyện xấu trong nhà bọn họ nói ra như vậy thất đức lắm a!"
"Tại sao không được nói, chúng ta đem chuyện này nói ra ngoài, bọn họ sẽ không thể lừa gạt thêm nhà khác nữa! Đều là phận nữ nhi, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn cô nương nhà khác nhảy vào hố lửa! Ngày mai ta nhất định phải đến nha môn cáo trạng!" Lời Giang Lam Tuyết vô cùng chính đáng.
"Không được không được......" Chu thị thẳng xua tay, "Việc này vẫn là giao cho người lớn chúng ta xử lý đi".
"Nga, kia đại bá nương còn có việc sao? Nếu không còn việc gì ta liền trở về phòng nghỉ ngơi".
Chu thị thấy Giang Lam Tuyết đường muối không ăn, đành phải thả nàng đi.
Giang Lam Tuyết trở lại trong phòng, đem lời Chu thị nói với nàng kể cho Vi thị nghe, Vi thị nghe xong cười nói: "Nha đầu ngươi quả thật là càng lúc càng lợi hại!"
"Ta chỉ không thích nhìn bọn họ nhảy nhót như vậy a! Lúc đầu thấy Mạnh gia người ta giàu có liền vội vàng muốn đem khuê nữ gả đi. Nay thấy ta phải gả cho Hầu phủ, các nàng liền muốn từ hôn. Lỡ như ta không gả đến Hầu phủ nữa, nhị tỷ không tìm thấy nhà khác tốt hơn, nhất định bọn họ sẽ đem nước bẩn hắt hết lên người ta!"
"Chờ đến lúc Đại bá cùng phụ thân ngươi trở về, chuyện này cứ để bọn họ thương lượng, ngươi cũng đừng động". Vi thị nói.
"Ta mới không thèm đến quản đâu". Giang Lam Tuyết cười nói.
Ngày hôm sau, Mạnh gia thật sự đã cử người đến, những lời Chu thị đã chuẩn bị từ trước còn chưa kịp nói đã bị tiếng gậy gõ trên đất của Giang lão thái gia ngăn lại, Giang Lam Hân nhất định phải gả cho Mạnh gia.
Vốn chuyện này chẳng có chút liên quan đến Giang Lam Tuyết nhưng chỉ vì nàng không chịu ra mặt nói giúp mẹ con Chu thị, các nàng liền đem thù hận trút hết lên đầu Giang Lam Tuyết.
Qua mấy hôm, Giang Lam Tuyết chợt nhớ đến một chuyện, chính là Kiều Tố Nương. Ngày ấy nàng khuyện Kiều Tố Nương không nên gả cho Cố Duẫn Tu, kết quả là chính nàng lại định hôn ước cùng hắn, lỡ như Kiều Tố Nương hiểu lầm nàng thì làm sao bây giờ?
Khi còn ở sơn trang Giang Lam Tuyết có tạo ra một số hương liệu có mùi rất thơm, nàng liền vịn vào cớ này hẹn Kiều Tố Nương ra gặp mặt. Bảo Vân Thi đem bái thiếp đưa đến Kiều phủ, chẳng bao lâu liền có hồi âm. Vẫn như mọi lần Kiều Tố Nương luôn hoan nghênh nàng đến thăm. Giang Lam Tuyết đợi hôm sau liền cầm theo hương đi đến Kiều gia.
Kiều Tố Nương vẫn giống như trước kia thân thiết đón nàng. Hai người theo lệ cũ tiến vào trong phòng trò chuyện. Không đợi Giang Lam Tuyết xin lỗi, Kiều Tố Nương đã an ủi trước: "Ngươi nhất định là rất khổ sở, ta biết ngươi vốn không muốn gả cho hắn".
Giang Lam Tuyết nghe Kiều Tố Nương nói như vậy, lập tức đỏ vành mắt, một là cảm động vì Tố Nương không trách nàng còn an ủi nàng, hai là vì Tố Nương hiểu nàng.
Kiều Tố Nương vội lấy ra khăn: "Ngươi đừng khóc a. Đây cũng là chuyện không có biện pháp thay đổi, Hoàng Thượng tứ hôn, ngươi có thể làm gì được chứ".
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: "Là không có biện pháp, chỉ có thể nhận mệnh".
Kiều Tố Nương thở dài: "Mệnh của nữ tử chúng ta chính là mệnh khổ, hôn sự đều không phải do chính mình làm chủ".
Giang Lam Tuyết cảm thấy lời nói của Kiều Tố Nương có ẩn ý, hỏi: "Nhà ngươi cũng đã nghị hôn cho ngươi rồi sao?"
Kiều Tố Nương gật gật đầu: "Kỳ thật trước khi đến Ngân Châu, trong nhà đã định thân cho ta".
"Là nhà nào?" Giang Lam Tuyết hỏi.
"Là một cái họ hàng xa ở kinh thành. Ta cảm thấy Ngân Châu khá tốt, ta không nghĩ gả đến kinh thành đi". Kiều Tố Nương thở dài.
Giang Lam Tuyết nhìn Kiều Tố Nương, thấy ánh mắt nàng triền miên, tựa hồ như đang nghĩ đến người nào, liền cười trêu ghẹo: "Ở Ngân Châu có cái gì tốt? Có phải hay không là người tốt?"
"Ân. Người ở đây rất tốt, không phải nơi này có ngươi sao". Kiều Tố Nương cũng cười.
"Trừ bỏ ta, còn có ai? Không có công tử nào sao?" Giang Lam Tuyết trêu ghẹo nàng.
Kiều Tố Nương mặt đỏ lên, đánh tay Giang Lam Tuyết một cái, Giang Lam Tuyết thấy thế trong lòng căng thẳng, thật sự là có sao.
"Mau nói, là ai?".
Kiều Tố Nương nhìn Giang Lam Tuyết, cắn môi thẹn thùng: "Chỉ nghe người ta gọi hắn Hứa công tử, cũng không biết tên họ".
Giang Lam Tuyết cười, khẳng định là Hứa Thính Tùng. Quả nhiên là bọn họ là duyên thiên định.
"Hắn tại sao lại là người tốt? Ngươi kể ta nghe một chút". Giang Lam Tuyết cười nói.
"Ngày ấy phụ thân có mở tiệc mời vài vị công tử đến, trong nhà chúng ta có một vị lão nô bộc, trời sinh tướng mạo xấu xí, chân còn bị thọt, ai gặp cũng lộ vẻ chán ghét, chỉ trừ người nọ. Hắn không những không chê lão nô còn giúp hắn. Người này hẳn là một vị phẩm tính cao khiết hơn người".
Chuyện này tám chính phần là Hứa Thính Tùng kia làm ra.
"Vậy hắn dung mạo có được không?" Giang Lam Tuyết cố ý trêu Kiều Tố Nương.
Kiều Tố Nương mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng mà gật đầu. Tiện đà lại thì thầm: "Nhưng mà vô ích thôi..."
"Sao lại vô ích? Nếu đã có hảo cảm với hắn, ngươi liền tranh thủ đi a! Ta đây là Hoàng Thượng tứ hôn không có biện pháp, cùng ngươi lại không giống nhau!" Giang Lam Tuyết nói.
"Có thể sao?" Kiều Tố Nương dè dặt.
"Chi bằng cứ thử một lần, nếu không sau này lại hối hận, ngươi cứ cân nhắc lời ta nói một chút?"
Kiều Tố Nương gật gật đầu: "Ân, ta đã biết".
Giang Lam Tuyết cũng biết để giải quyết hôn ước kia của Kiều Tố Nương sẽ không dễ dàng, bất quá cuối cùng vẫn là người có tình rồi sẽ vẫn ở cạnh nhau, trong lòng lại không có gì lo lắng.
Đảo mắt liền tới hai mươi bảy tháng chạp, năm nay Giang gia đều đã định hai mối hôn nhân, lại thêm đầu xuân Giang Lam Ngọc sẽ xuất giá, từ trên xuống dưới một mảnh không khí vui mừng.
Ngày này, Mạnh gia đưa Lễ Thỉnh Kỳ đến. Trải qua lần trước sự, Mạnh gia không những không oán giận Giang gia, ngược lại càng khách khí, tặng hai xe đại lễ. Chu thị chào hỏi đủ, đối với nữ tế cũng không chán ghét như trước.
Thấy nữ tế đại phòng tới tặng lễ, Giang Lam Tuyết trong lòng liền nghĩ đến việc Cố Duẫn Tu hôm nay hẳn là cũng đến.
Vi thị cũng nghĩ đến khả năng Thế tử đến, nên dặn riêng Giang Lam Tuyết: "Nếu Thế tử đến, ngươi tốt xấu gì cũng nên cười với hắn một cái, đừng bày mặt than với hắn. Ta thấy người ngày thường đều cười nhiều như vậy nhưng vừa gặp hắn liền không cười nữa".
Giang Lam Tuyết ngoài miệng đáp lời, căn bản lại không hướng để trong lòng.
Đến buổi chiều, người cuối cùng cũng đến, cũng mang theo hai xe đại lễ, còn dắt theo nai con lần trước hắn cứu. Nai con thật sự rất ngoan, để mặc hắn dắt đi, chọc cho Giang Kế Viễn cùng Vi thị bật cười.
Giang Bình Nghĩa nhìn thấy nai con kia vô cùng cao hứng, Cố Duẫn Tu lén lút dụ dỗ Giang Bình Nghĩa gọi hai tiếng tỷ phu, mới cho Giang Bình Nghĩa đem nai con dắt đi chơi.
Giang Lam Tuyết ở một bên làm bộ không thấy, không nghe.
Giang Kế Viễn cùng Vi thị mượn cớ rời đi, để cho hai người bọn họ không gian riêng.
Giang Bình Nghĩa đem nai con dắt đi rồi, Cố Duẫn Tu gãi gãi đầu, lại gần Giang Lam Tuyết tìm đề tài để nói.
"Thợ rèn Ô bên kia thật sự rất có tài". Cố Duẫn Tu vắt óc tìm một đề tài mà hắn cho rằng Giang Lam Tuyết tuyệt đối sẽ muốn nghe.
"Đó là chuyện tốt". Giang Lam Tuyết gật gật đầu.
"Ta ở quân doanh khá tốt". Cố Duẫn Tu lại nói.
Ai thèm quan tâm ngươi chứ? Giang Lam Tuyết nhìn thoáng qua Cố Duẫn Tu, hắn gầy đi rất nhiều. Nếu như đời này hắn vẫn tiếp tục ngây ngốc trong quân doanh, hẳn sẽ không lại như trước, phát tướng thành heo.
"Ta ở nhà cũng khá tốt". Giang Lam Tuyết nhàn nhạt đáp lời.
Cả hai tiếp tục trầm mặc thêm một lúc lâu, Cố Duẫn Tu lại nói: "Ta có làm một thứ tặng cho nàng......"
Thấy Giang Lam Tuyết không phản ứng, Cố Duẫn Tu tiếp tục: "Nàng thích liền nhận lấy, không thích liền ném, chỉ là đừng ném trước mặt ta là được".
Cố Duẫn Tu nói xong liền từ trong lòng ngực móc vật nhìn giống như trâm cài tóc đưa tới trước mặt Giang Lam Tuyết, thấy Giang Lam Tuyết không nhận, liền đặt trên trà án bên người nàng.
Giang Lam Tuyết quay đầu nhìn nhìn, quả thật là một cây trâm, hẳn là tự tay hắn làm, bởi vì tay nghề thật sự chẳng ra gì.
"Cảm ơn". Giang Lam Tuyết khách khí một tiếng, lại im lặng.
Cố Duẫn Tu cũng không nói lời nào, hai người liền như vậy ngồi.
Cũng không biết phải làm sao, mắt thấy trời đã tối rồi, phu thê Giang Kế Viễn cũng không có trở lại, Giang Bình Nghĩa cũng không thấy, Giang Lam Tuyết cảm thấy có điểm kỳ quái.
Hai người nhìn nhau một cái, Giang Lam Tuyết nói: "Trời không còn sớm, Thế tử gia cần phải trở về".
"Ta chờ nai con của ta". Cố Duẫn Tu cứng miệng.
Giang Lam Tuyết đành phải đi ra ngoài tìm Giang Bình Nghĩa, tìm một vòng không tìm được, cũng không tìm thấy phụ mẫu nàng. Hôm nay rốt cuộc mọi người làm sao vậy? Giang Lam Tuyết hồ nghi mà đi đến phòng của phụ mẫu tìm người. Đi tới cửa lại nghe đến một thanh âm quen thuộc —— là tam biểu ca.
Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, mình đang bị dập sml bởi E-learning và deadlines nên ra truyện chậm. Lần nữa cảm ơn mọi người vì đã kiên nhẫn chờ nha.
- -------------------------------------------------------------------------
*: Lễ cưới của người Trung Quốc phải trải qua nhiều lễ nghi khác nhau, cụ thể đó là 6 lễ nghi như nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, thân nghinh. Sáu lễ nghi này đều có một nghi thức khác nhau:
Lễ Nạp Thái: Hay còn gọi là lễ làm mối, tức là nhà trai sẽ mời bà mối đến nhà gái để đề nghị kết thông gia. Nếu như nhà gái đã đồng ý thì nhà trai sẽ tiến hàng chuẩn bị lễ vật đến nhà gái để có thể cầu hôn.
Lễ Vấn Danh: Lễ Vấn Danh tức là xem bát tự, nghi lễ này sẽ được diễn ra bằng việc bà mối sẽ hỏi ngày tháng năm sinh của cô dâu và họ tên của cô dây để có thể xin ngày lành tháng tốt diễn ra đám cưới.
Lễ Nạp Cát: Đây là nghi lễ được diễn ra sau khi nhà trai đã chọn được ngày lành, nhà trai sẽ nhờ người đến báo cho nhà gái về ngày lành tháng tốt sẽ diễn ra đám cưới.
Lễ Nạp Tệ: Đây là nghi lễ nhà trai chọn ngày lành đến nhà gái để tiến hành đính hôn.
Lễ Thỉnh Kỳ: Lễ Thỉnh Kỳ tức là nghi lễ xin ngày giờ để cử hành hôn lễ (lễ cưới).
Lễ Thân Nghinh: Đây là nghi lễ được xem là quan trọng nhất trong sáu lễ, vào ngày diễn ra đám cưới đã định thì chú rể sẽ tự mình đến nhà gái để rước cô dâu về nhà mình. Trong lễ nghi này thì chú rể có thể đi bộ hoặc ngồi kiệu đến rước cô dâu về, thông thường sẽ có tám người khiêng kiệu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook