Hầu Môn Kiêu Nữ
-
Chương 36: Ngoài ý muốn (1)
- Ta cũng có thể chỉ điểm cho ngươi, chỉ là quan hệ phu thê, ta còn làm cho chính mình loạn thành một đoàn, không tư cách giáo ngươi.
Lão phu nhân cười chua xót:
- Nhị nha đầu, tùy duyên đi, nhân duyên...... Duyên phận tới tránh không được, dựa theo tính tình của ngươi, sống cùng ai cũng có thể trôi qua ngày lành. Trên đá Tam Sinh có khắc tên họ, nếu là ngươi, ngươi trốn không thoát, chớ có cưỡng cầu.
- Tôn nữ hiểu tổ mẫu muốn tốt cho tôn nữ.
Khương Lộ Dao cong khóe môi, nếu chỉ dựa vào duyên phận, mặc cho số phận, thì có chút bi quan.
Ở trước mặt lão phu nhân, đừng nói những việc này mới ổn, tổ phụ tổ mẫu hiểu lầm mâu thuẫn rất sâu......
Lão phu nhân đem hôn nhân biến thành cục diện riêng, đúng là không có tư cách dạy dỗ nàng, huống chi nàng cũng không thể cùng tổ mẫu nói đến những chuyện này.
- Ngươi nha, nếu không bị thiệt thòi, sẽ không suy nghĩ cẩn thận, trên đời này sao có thể mọi chuyện như tâm ý của ngươi?
Lão phu nhân nhìn ra Khương Lộ Dao không chịu nhận mệnh:
- Ta giúp ngươi nhìn đề điểm, so với một mình ngươi hồ nháo thì tốt hơn nhiều.
- Tổ mẫu.
- Được rồi, ngươi không cần ở trước mặt ta làm nũng, ta sợ lát nữa nương ngươi lại tới tìm ta đòi đồ tốt.
Lão phu nhân mỉm cười chọt chọt trán của Khương Lộ Dao:
- Không muốn chịu thiệt, lại dám tính kế trên đầu ta, như thế nào, nương ngươi chuẩn bị bạc làm của hồi môn cho ngươi không đủ dùng?
Khương Lộ Dao chỉ có thể hắc hắc ngây ngô cười:
- Người nới rộng ngón tay một chút, đã đủ cho mẫu thân tôn nữ vui sướng nửa ngày, gần đây tôn nữ phải nhìn ca ca đọc sách, còn muốn giúp tổ mẫu quản phụ thân, thật sự là không thể giúp mẫu thân kiếm bạc...Tổ mẫu cũng biết tính tình của mẫu thân tôn nữ, một ngày không có bạc ăn cơm cũng không vô, vì thân thể mẫu thân tôn nữ mà suy nghĩ, tổ mẫu a, người hào phóng một chút đi, đồ vật gì mà người không thích cứ việc đưa cho mẫu thân tôn nữ giúp người bảo quản.
- Quỷ nha đầu, thật sự là quỷ nha đầu, ta chưa thấy ai đòi đồ tốt lại còn đúng tình hợp lý như thế, ta cho nương ngươi thứ tốt, còn phải cảm kích ngươi?
- Ca ca cầu tiến, phụ thân ít gây hoạ, tổ mẫu cũng bớt lo nha, kỳ thật tôn nữ thà kiếm bạc, cũng không muốn quản bọn họ...
Khương Lộ Dao đầy bụng ủy khuất, nhưng hai má phấn nộn lại thỏa mãn hạnh phúc tươi cười:
- Người lại không vất vả nha, chính là giơ tay, là có thể kiếm mấy trăm lượng, còn tôn nữ trăm lo nghìn việc, nhìn mọi chuyện đều phải nhọc lòng, tổ mẫu, người nói xem tôn nữ có thể không thành thục sao?
Lão phu nhân cười khanh khách nha hoàn, ma ma canh giữ ở cửa cũng nghe thấy.
Đám hạ nhân hơi kinh ngạc, hầu hạ lão phu nhân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe thấy chủ tử cười vui vẻ cao hứng như thế.
Nhị tiểu thư thật là lợi hại, khó trách nhị gia được ký danh đích tử.
Trên đường lớn, xe ngựa của Tần vương phi đi một đường thông suốt, chỉ cần không phải là thái tử phi cùng hoàng hậu đi ra ngoài, bất luận mệnh phụ triều thần gì cũng phải nhường đường cho Tần vương phi.
- Nguyên Hoa Cư đã thu thập thỏa đáng?
Tần Vương phi từ từ uống trà, dò hỏi Vương ma ma hầu cận bên cạnh, màn xe bị gió nhẹ cuốn động, từ trong khe hở có thể nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa là Triệu Đạc Dật.
Quân tử nhẹ nhàng chính là ý trung lang của rất nhiều thiếu nữ khuê các, Tần vương phi cong khóe miệng:
- Dật nhi cũng nên thành thân.
Trong xe ngựa bố trí đan xen quý phái, chương hiển Đại Minh đệ nhất danh môn phú quý.
Tần vương phi trang điểm nhẹ nhàng, mặc cũng không khoa trương, nhưng trên người nàng đeo mỗi một loại vật phẩm trang sức đều có lai lịch.
- Nô tỳ đã sớm an bài, không thể trì hoãn nghênh đón Biểu tiểu thư.
- Vương phủ có bí mật khó giữ không thể để nhiều người biết, thế tử vẫn luôn có khúc mắc với Anh nhi, ta thấy hôn ước với Vĩnh Ninh hầu phủ cũng sắp có hiệu lực, ta không muốn vì giữ Anh nhi ở vương phủ lại có cái gì nhiễu loạn, nói hạ nhân chú ý một chút, không nên nói lung tung, không được để thế tử biết.
Vương ma ma nâng mí mắt, lộ ra thần sắc ý nịnh nọt:
- Vương phi điện hạ, hãy yên tâm, điều không nên nói, nô tỳ ngàn vạn lần sẽ không để người truyền tới tai thế tử.
Tần vương phi vuốt ve tách trà, móng tay phản phất qua hoa văn trên tách trà:
- Ta cũng vì muốn tốt cho thế tử, tuy Anh nhi mọi thứ đều xuất sắc, dung mạo thanh lệ, nhưng thân phụ lại sớm thệ, như thế nào cũng không xứng với thế tử, cho dù hắn không có hôn ước, tỷ tỷ của ta thủ tiết nhiều năm cũng không yên tâm để Anh nhi gả cho hắn.
- Tuy biểu tiểu thư vô phụ, nhưng nàng vẫn luôn được Từ đại nhân quan ái, lớn lên như quý nữ, nô tỳ nghe nói, Giang Nam Tổng đốc Từ đại nhân xem biểu tiểu thư như thân sinh khuê nữ, biểu tiểu thư chưa từng chịu ủy khuất, lần này vào kinh cũng là tuyển thân phận...Hoàng thượng rất coi trọng Từ đại nhân, không chừng biểu tiểu thư sẽ bị chỉ định cho hoàng tử.
- Cho nên chuyện Anh nhi vào kinh, ngàn vạn lần không thể để thế tử biết.
- Nô tỳ hiểu rõ.
Tần Vương phi rũ mi, ở Vĩnh Ninh hầu phủ bị " ủy khuất " đối nàng mà nói cũng không đáng gì.
Lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa rất khó đối phó, nhưng đối thủ của nàng chưa bao giờ là Gia Mẫn quận chúa.
Còn Khương Lộ Dao...... Cũng chỉ so với nữ tử tầm thường thông minh hơn một chút mà thôi.
- Cao thủ tịch mịch, người cùng ta đánh cờ không phải là Gia Mẫn quận chúa, cũng không phải là thế tử phi......Mà là một nữ nhân thông minh đến mức tận cùng.
Tần vương phi lẩm bẩm nói một câu dù bị người khác nghe được cũng không thể hiểu.
Huống hồ người được lưu tại bên người phụng dưỡng đều là trung tâm đáng tin cậy.
Nàng không tốt, nô tài cũng không có ngày lành.
- Mẫu phi, phía trước là điểm tâm mà mẫu phi thích nhất, nhi tử đi mua cho người.
- Dật nhi cũng mệt mỏi cả ngày, không cần đi Đạo Hương Cư.
- Không có việc gì, cũng gần đây, huống chi nhi tử không mệt.
Triệu Đạc Dật giục ngựa đi Đạo Hương Cư mua điểm tâm, vương phủ không thiếu đầu bếp, nhưng Đạo Hương Cư làm điểm là tổ truyền, người khác học không được.
Cho dù là hoàng thượng hay nương nương cũng thiên vị điểm tâm ở Đại Hương Cư vài phần.
Tần Vương phi cười như không cười nhìn thứ tử đi mua điểm tâm cho nàng, thật sự thú vị.
Sáng sớm Khương Lộ Dao bưng canh bổ đi vào thư phòng, trên cổ Khương Mân Cẩn cột dây thừng, chỉ cần gật đầu một cái, là bị dây thừng kéo tỉnh, hiện giờ trạng thái của hắn chính là nhắm mắt há mồm, ngồi cũng có thể ngủ?
- Ca ca...Ca ca...
- A.
Vành mắt Khương Mân Cẩn thâm đen, đưa tay vuốt mặt:
- Ta không ngủ, ta muốn đọc sách...Tiểu muội, hay là muội đứng bên cạnh dùng cái dùi chọt ta một chút? Ta...Ta không nỡ đánh chính mình.
Khương Lộ Dao đem canh bổ đặt lên bàn, cầm lấy mấy mục khảo đề trên bàn, lật vài tờ, còn may là không dính nước miếng:
- Ca cả đêm chịu khổ, đọc được mấy thiên?
Nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc như vậy, cho dù không thông minh, cũng có thể đọc được năm thiên.
- Đọc được tam thiên, chỉ là...
Khương Mân Cẩn rụt cổ, cởi dây thừng trên cổ xuống:
- Một thiên cũng chưa nhớ kỹ.
-...
Khương Lộ Dao không biết nên khóc hay nên cười, Khương Mân Cẩn giống như một con tiểu cẩu bị vứt bỏ gục xuống đầu.
Hai lỗ tai phảng phất cũng rũ xuống, vì thức đêm thâm đen vầng mắt...Không cần tỏ ra đáng thương có được không?
Nàng mềm lòng, thiệt tình chịu không nổi lão ca.
- Ca ca, ca đi ngủ một lát đi, muội giúp ca soạn đề mục, một lát nữa để phụ thân đi hỏi thăm xem năm nay ai là chủ khảo...Nếu không được, muội giúp ca kéo quan hệ, còn không phải sẽ đậu tú tài sao? Vẫn rất dễ dàng, năm nay nhất định sẽ để ca thú được Tiêu biểu tỷ.
- Thật sự?
- Ừ.
Khương Lộ Dao sờ đầu huynh trưởng:
- Ngoan, đi ngủ một lát đi, ca chịu khổ như vậy, sẽ thương tổn thân thể.
- Ta sẽ đi ngủ một canh giờ, tiểu muội một lát nữa nhất định phải gọi ta...Ta thật sự chỉ ngủ một canh giờ.
- Uống canh bổ đi rồi ngủ.
Khương Lộ Dao đưa canh bổ cho Khương Mân Cẩn uống, chờ Khương Mân Cẩn rời đi, nàng bắt đầu soạn đề, đột nhiên phát giác......
Không đúng, sao việc này lại đến phiên nàng an bài?
Vỗ vỗ cái trán, Khương Lộ Dao suy nghĩ cẩn thận, kỳ thật phụ huynh, mẫu thân đều quá phúc hắc, biết nhiều khổ nhiều, cũng không thể bỏ mặt bọn họ.
Khương Lộ Dao không chịu nổi bọn họ chịu khổ, chỉ có thể để bản thân vất vả một chút.
Nàng nhìn cổ văn cũng muốn say xe, từ trên xuống dưới không có dấu chấm câu......
Loại văn chương này, Khương Mân Cẩn ngâm nga không vào cũng bình thường.
Nàng bắt đầu ngắt câu, lại đem năm mươi thiên bát cổ văn mà Tiêu Giải Nguyên viết dựa theo tứ thư ngũ kinh tách ra.
Tra tìm từ trên xuống dưới, khảo đề trung dung chiếm một nửa, đại học cũng có mười đạo tả hữu.
Lấy xác suất tới tính, đại học trung dung Tiêu Giải Nguyên xem trọng nhất......
Nếu có thể tìm huyện lệnh hiểu biết cách ra đề, chưa chắc không thể thu nhỏ phạm vi.
Khương Lộ Dao đọc kỹ quy định trường thi, nếu có thể qua trận đầu khảo đề, như vậy tú tài nhất định có thể nắm trong tay.
- Nhị tiểu thư, không phải người còn muốn đi Tiêu gia sao?
Mạt Lị nhắc nhở:
- Xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng.
Khương Lộ Dao đem khảo đề phân loại xong, đứng dậy nói:
- Đừng gọi ca ca ta dậy, để hắn ngủ đi, đọc sách cũng không thể nóng lòng.
Mạt Lị nhếch miệng cười trộm, người hay mềm lòng nhất chính là nhị tiểu thư.
Trên dưới nhị phòng đã sớm biết nhị tiểu thư là người mạnh miệng mềm lòng, nhị tiểu thư rất đau nhị thiếu gia.
Lão phu nhân cười chua xót:
- Nhị nha đầu, tùy duyên đi, nhân duyên...... Duyên phận tới tránh không được, dựa theo tính tình của ngươi, sống cùng ai cũng có thể trôi qua ngày lành. Trên đá Tam Sinh có khắc tên họ, nếu là ngươi, ngươi trốn không thoát, chớ có cưỡng cầu.
- Tôn nữ hiểu tổ mẫu muốn tốt cho tôn nữ.
Khương Lộ Dao cong khóe môi, nếu chỉ dựa vào duyên phận, mặc cho số phận, thì có chút bi quan.
Ở trước mặt lão phu nhân, đừng nói những việc này mới ổn, tổ phụ tổ mẫu hiểu lầm mâu thuẫn rất sâu......
Lão phu nhân đem hôn nhân biến thành cục diện riêng, đúng là không có tư cách dạy dỗ nàng, huống chi nàng cũng không thể cùng tổ mẫu nói đến những chuyện này.
- Ngươi nha, nếu không bị thiệt thòi, sẽ không suy nghĩ cẩn thận, trên đời này sao có thể mọi chuyện như tâm ý của ngươi?
Lão phu nhân nhìn ra Khương Lộ Dao không chịu nhận mệnh:
- Ta giúp ngươi nhìn đề điểm, so với một mình ngươi hồ nháo thì tốt hơn nhiều.
- Tổ mẫu.
- Được rồi, ngươi không cần ở trước mặt ta làm nũng, ta sợ lát nữa nương ngươi lại tới tìm ta đòi đồ tốt.
Lão phu nhân mỉm cười chọt chọt trán của Khương Lộ Dao:
- Không muốn chịu thiệt, lại dám tính kế trên đầu ta, như thế nào, nương ngươi chuẩn bị bạc làm của hồi môn cho ngươi không đủ dùng?
Khương Lộ Dao chỉ có thể hắc hắc ngây ngô cười:
- Người nới rộng ngón tay một chút, đã đủ cho mẫu thân tôn nữ vui sướng nửa ngày, gần đây tôn nữ phải nhìn ca ca đọc sách, còn muốn giúp tổ mẫu quản phụ thân, thật sự là không thể giúp mẫu thân kiếm bạc...Tổ mẫu cũng biết tính tình của mẫu thân tôn nữ, một ngày không có bạc ăn cơm cũng không vô, vì thân thể mẫu thân tôn nữ mà suy nghĩ, tổ mẫu a, người hào phóng một chút đi, đồ vật gì mà người không thích cứ việc đưa cho mẫu thân tôn nữ giúp người bảo quản.
- Quỷ nha đầu, thật sự là quỷ nha đầu, ta chưa thấy ai đòi đồ tốt lại còn đúng tình hợp lý như thế, ta cho nương ngươi thứ tốt, còn phải cảm kích ngươi?
- Ca ca cầu tiến, phụ thân ít gây hoạ, tổ mẫu cũng bớt lo nha, kỳ thật tôn nữ thà kiếm bạc, cũng không muốn quản bọn họ...
Khương Lộ Dao đầy bụng ủy khuất, nhưng hai má phấn nộn lại thỏa mãn hạnh phúc tươi cười:
- Người lại không vất vả nha, chính là giơ tay, là có thể kiếm mấy trăm lượng, còn tôn nữ trăm lo nghìn việc, nhìn mọi chuyện đều phải nhọc lòng, tổ mẫu, người nói xem tôn nữ có thể không thành thục sao?
Lão phu nhân cười khanh khách nha hoàn, ma ma canh giữ ở cửa cũng nghe thấy.
Đám hạ nhân hơi kinh ngạc, hầu hạ lão phu nhân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe thấy chủ tử cười vui vẻ cao hứng như thế.
Nhị tiểu thư thật là lợi hại, khó trách nhị gia được ký danh đích tử.
Trên đường lớn, xe ngựa của Tần vương phi đi một đường thông suốt, chỉ cần không phải là thái tử phi cùng hoàng hậu đi ra ngoài, bất luận mệnh phụ triều thần gì cũng phải nhường đường cho Tần vương phi.
- Nguyên Hoa Cư đã thu thập thỏa đáng?
Tần Vương phi từ từ uống trà, dò hỏi Vương ma ma hầu cận bên cạnh, màn xe bị gió nhẹ cuốn động, từ trong khe hở có thể nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa là Triệu Đạc Dật.
Quân tử nhẹ nhàng chính là ý trung lang của rất nhiều thiếu nữ khuê các, Tần vương phi cong khóe miệng:
- Dật nhi cũng nên thành thân.
Trong xe ngựa bố trí đan xen quý phái, chương hiển Đại Minh đệ nhất danh môn phú quý.
Tần vương phi trang điểm nhẹ nhàng, mặc cũng không khoa trương, nhưng trên người nàng đeo mỗi một loại vật phẩm trang sức đều có lai lịch.
- Nô tỳ đã sớm an bài, không thể trì hoãn nghênh đón Biểu tiểu thư.
- Vương phủ có bí mật khó giữ không thể để nhiều người biết, thế tử vẫn luôn có khúc mắc với Anh nhi, ta thấy hôn ước với Vĩnh Ninh hầu phủ cũng sắp có hiệu lực, ta không muốn vì giữ Anh nhi ở vương phủ lại có cái gì nhiễu loạn, nói hạ nhân chú ý một chút, không nên nói lung tung, không được để thế tử biết.
Vương ma ma nâng mí mắt, lộ ra thần sắc ý nịnh nọt:
- Vương phi điện hạ, hãy yên tâm, điều không nên nói, nô tỳ ngàn vạn lần sẽ không để người truyền tới tai thế tử.
Tần vương phi vuốt ve tách trà, móng tay phản phất qua hoa văn trên tách trà:
- Ta cũng vì muốn tốt cho thế tử, tuy Anh nhi mọi thứ đều xuất sắc, dung mạo thanh lệ, nhưng thân phụ lại sớm thệ, như thế nào cũng không xứng với thế tử, cho dù hắn không có hôn ước, tỷ tỷ của ta thủ tiết nhiều năm cũng không yên tâm để Anh nhi gả cho hắn.
- Tuy biểu tiểu thư vô phụ, nhưng nàng vẫn luôn được Từ đại nhân quan ái, lớn lên như quý nữ, nô tỳ nghe nói, Giang Nam Tổng đốc Từ đại nhân xem biểu tiểu thư như thân sinh khuê nữ, biểu tiểu thư chưa từng chịu ủy khuất, lần này vào kinh cũng là tuyển thân phận...Hoàng thượng rất coi trọng Từ đại nhân, không chừng biểu tiểu thư sẽ bị chỉ định cho hoàng tử.
- Cho nên chuyện Anh nhi vào kinh, ngàn vạn lần không thể để thế tử biết.
- Nô tỳ hiểu rõ.
Tần Vương phi rũ mi, ở Vĩnh Ninh hầu phủ bị " ủy khuất " đối nàng mà nói cũng không đáng gì.
Lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa rất khó đối phó, nhưng đối thủ của nàng chưa bao giờ là Gia Mẫn quận chúa.
Còn Khương Lộ Dao...... Cũng chỉ so với nữ tử tầm thường thông minh hơn một chút mà thôi.
- Cao thủ tịch mịch, người cùng ta đánh cờ không phải là Gia Mẫn quận chúa, cũng không phải là thế tử phi......Mà là một nữ nhân thông minh đến mức tận cùng.
Tần vương phi lẩm bẩm nói một câu dù bị người khác nghe được cũng không thể hiểu.
Huống hồ người được lưu tại bên người phụng dưỡng đều là trung tâm đáng tin cậy.
Nàng không tốt, nô tài cũng không có ngày lành.
- Mẫu phi, phía trước là điểm tâm mà mẫu phi thích nhất, nhi tử đi mua cho người.
- Dật nhi cũng mệt mỏi cả ngày, không cần đi Đạo Hương Cư.
- Không có việc gì, cũng gần đây, huống chi nhi tử không mệt.
Triệu Đạc Dật giục ngựa đi Đạo Hương Cư mua điểm tâm, vương phủ không thiếu đầu bếp, nhưng Đạo Hương Cư làm điểm là tổ truyền, người khác học không được.
Cho dù là hoàng thượng hay nương nương cũng thiên vị điểm tâm ở Đại Hương Cư vài phần.
Tần Vương phi cười như không cười nhìn thứ tử đi mua điểm tâm cho nàng, thật sự thú vị.
Sáng sớm Khương Lộ Dao bưng canh bổ đi vào thư phòng, trên cổ Khương Mân Cẩn cột dây thừng, chỉ cần gật đầu một cái, là bị dây thừng kéo tỉnh, hiện giờ trạng thái của hắn chính là nhắm mắt há mồm, ngồi cũng có thể ngủ?
- Ca ca...Ca ca...
- A.
Vành mắt Khương Mân Cẩn thâm đen, đưa tay vuốt mặt:
- Ta không ngủ, ta muốn đọc sách...Tiểu muội, hay là muội đứng bên cạnh dùng cái dùi chọt ta một chút? Ta...Ta không nỡ đánh chính mình.
Khương Lộ Dao đem canh bổ đặt lên bàn, cầm lấy mấy mục khảo đề trên bàn, lật vài tờ, còn may là không dính nước miếng:
- Ca cả đêm chịu khổ, đọc được mấy thiên?
Nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc như vậy, cho dù không thông minh, cũng có thể đọc được năm thiên.
- Đọc được tam thiên, chỉ là...
Khương Mân Cẩn rụt cổ, cởi dây thừng trên cổ xuống:
- Một thiên cũng chưa nhớ kỹ.
-...
Khương Lộ Dao không biết nên khóc hay nên cười, Khương Mân Cẩn giống như một con tiểu cẩu bị vứt bỏ gục xuống đầu.
Hai lỗ tai phảng phất cũng rũ xuống, vì thức đêm thâm đen vầng mắt...Không cần tỏ ra đáng thương có được không?
Nàng mềm lòng, thiệt tình chịu không nổi lão ca.
- Ca ca, ca đi ngủ một lát đi, muội giúp ca soạn đề mục, một lát nữa để phụ thân đi hỏi thăm xem năm nay ai là chủ khảo...Nếu không được, muội giúp ca kéo quan hệ, còn không phải sẽ đậu tú tài sao? Vẫn rất dễ dàng, năm nay nhất định sẽ để ca thú được Tiêu biểu tỷ.
- Thật sự?
- Ừ.
Khương Lộ Dao sờ đầu huynh trưởng:
- Ngoan, đi ngủ một lát đi, ca chịu khổ như vậy, sẽ thương tổn thân thể.
- Ta sẽ đi ngủ một canh giờ, tiểu muội một lát nữa nhất định phải gọi ta...Ta thật sự chỉ ngủ một canh giờ.
- Uống canh bổ đi rồi ngủ.
Khương Lộ Dao đưa canh bổ cho Khương Mân Cẩn uống, chờ Khương Mân Cẩn rời đi, nàng bắt đầu soạn đề, đột nhiên phát giác......
Không đúng, sao việc này lại đến phiên nàng an bài?
Vỗ vỗ cái trán, Khương Lộ Dao suy nghĩ cẩn thận, kỳ thật phụ huynh, mẫu thân đều quá phúc hắc, biết nhiều khổ nhiều, cũng không thể bỏ mặt bọn họ.
Khương Lộ Dao không chịu nổi bọn họ chịu khổ, chỉ có thể để bản thân vất vả một chút.
Nàng nhìn cổ văn cũng muốn say xe, từ trên xuống dưới không có dấu chấm câu......
Loại văn chương này, Khương Mân Cẩn ngâm nga không vào cũng bình thường.
Nàng bắt đầu ngắt câu, lại đem năm mươi thiên bát cổ văn mà Tiêu Giải Nguyên viết dựa theo tứ thư ngũ kinh tách ra.
Tra tìm từ trên xuống dưới, khảo đề trung dung chiếm một nửa, đại học cũng có mười đạo tả hữu.
Lấy xác suất tới tính, đại học trung dung Tiêu Giải Nguyên xem trọng nhất......
Nếu có thể tìm huyện lệnh hiểu biết cách ra đề, chưa chắc không thể thu nhỏ phạm vi.
Khương Lộ Dao đọc kỹ quy định trường thi, nếu có thể qua trận đầu khảo đề, như vậy tú tài nhất định có thể nắm trong tay.
- Nhị tiểu thư, không phải người còn muốn đi Tiêu gia sao?
Mạt Lị nhắc nhở:
- Xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng.
Khương Lộ Dao đem khảo đề phân loại xong, đứng dậy nói:
- Đừng gọi ca ca ta dậy, để hắn ngủ đi, đọc sách cũng không thể nóng lòng.
Mạt Lị nhếch miệng cười trộm, người hay mềm lòng nhất chính là nhị tiểu thư.
Trên dưới nhị phòng đã sớm biết nhị tiểu thư là người mạnh miệng mềm lòng, nhị tiểu thư rất đau nhị thiếu gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook