Hầu Môn Độc Phi
-
Chương 25: Đại thiếu gia của Vân gia
Ở của sau của An Bình hầu phủ, một tố y nam tử lặng lẽ ra khỏi cửa, thật cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, thấy không có người, liền rất nhanh bước ra khỏi ngõ nhỏ.
Nam tử mặc dù dáng người tinh tế, nhưng khí chất, cử chỉ lại hoàn toàn giống một nam tử, bất quá, nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra ánh mắt nam tử rất thanh tú, mặc dù là cố ý che dấu, nhưng vẫn giống nữ giả nam trang.
An Ninh thừa dịp hôm nay đại phu nhân vào trong phật đường, An Như Yên nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, tìm một cơ hội sai đi Bích Châu, một người ra Hầu phủ, này đó thời gian, nàng cẩn thận đánh giá , còn có rất nhiều sự tình cần nàng đi làm, Bích Châu mặc dù xem nàng là chủ tử, nhưng còn là một nha đầu đơn thuần, nếu làm cho nàng biết được kế hoạch của chính mình, sợ là sẽ dễ dàng lộ manh mối trước mặt mọi người, mạo hiểm như vậy tại sao lại phải làm!
Trong thời gian này nàng luôn nhờ người hỏi thăm tin tức, An Ninh chạy thẳng đến thành tây, không bao lâu, một ngôi miếu đổ nát xuất hiện trước mặt nàng , An Bình mâu quang vi liễm , cước bộ dừng lại một chút , tiếp tục bước đến phía trước!
Ngôi miếu đổ nát này do hằng năm thiếu tu sửa nên trở nên đổ nát không chịu nổi, liền ngay cả ăn xin cũng không muốn ở nơi này, An Ninh nước vào ngôi miếu, lại ngưởi thấy một mùi rượu nồng nặc gay mủi từ trước cửa miếu xộc đến,An Ninh nhíu mày,nhìn về phía một góc sáng sủa lại nhìn thấy một nam nhân đang cầm bình rượu uống liên tục,con ngươi không khỏi trở nên thâm trầm, ẩn dấu một tia tức giận.
Quần áo rách nát dơ bẩn, mái tóc bù xù xõa tán loạn ở trên vai,nghiễm nhiên giống như bộ dáng của một kẻ ăn xin, duy nhất chỉ lộ ra một khuôn mặt khiến người ta biết đây cũng là một chàng trai tuấn tú
Nam tử giống như phát hiện ra sự tồn tại của an bình, tay cầm vò rượu dừng một chút, rất nhanh đánh giá người tới một phen, có chút nhíu mày, "Đây là địa bàn của ta, tiểu cô nương nếu là muốn mượn ở, giao tiền ra liền có thể."
Vừa mới nói xong, một bạc vụn liền rơi trên mặt đất, nam tử vừa thấy, liền không ngừng tiến lên, muốn đem bạc cầm trong tay, nhưng còn chưa chạm đến, một cái chân liền xuất hiện dẫm lên khối bạc
"Ngày xưa Vân gia đại thiếu gia, Cẩm Vân công tử, phong lưu phóng khoáng, hôm nay nhưng lại rơi vào kết cục như thế này , chỉ một lượng bạc có thể làm cho ngươi giống một con chó phủ phục dưới chân người khác sao?” An Ninh lạnh giọng mở miệng, không một chút lưu tình, lời nói ra như một lợi kiếm bình thường ẩn hiện tài năng trong đó.
Thân hình nam tử ngẩn ra, lại ngửa đầu lên trời cười ha ha mấy tiếng, thân thể ngửa về phía sau tựa vào trên vách tường, "Làm sao lại là Vân gia đại thiếu gia? Càng thêm không có Cẩm vân công tử! Này thiếu gia công tử làm sao có thể xuất hiện trong một ngôi miếu đổ nát như thế này, nơi đây chỉ có khất cái xin cơm......”
"Khất cái" hai chữ còn chưa nói xong, liền cảm giác trên mặt một trận nóng đau rát một bạt tai hung hăng đánh vào trên mặt hắn, mắt nam tử lộ ra hung quang, đôi mắt sắc bén trừng vị cô nương giả trang nam tử trước mắt
" Một cái tát này ,là ta thay những nạn nhân đã chết oan uổng của Vân gia đánh ngươi!" An Ninh chống lại tầm mắt của hắn, ánh mắt như đao,
"Ngươi nhanh như vậy liền đã quên trăm nhân khẩu của Vân gia đã chết như thế nào sao?"
Nam tử vi giật mình, còn chưa phản ứng lại , thì một bạt tai lại giáng xuống má bên kia, năm ngón tay hồng hồng hiền rõ trên gương mặt đang khiếp sợ của nam tử, đang lúc hắn còn đang khiếp sợ lại nghe được thanh âm của nữ tử vang lên trên đầu
“Cái tát này là ta thay phụ thân ngươi đánh!" An Ninh cắn chặt hàm răng, hai tay gắt gao nắm lại ,
“Miễn tử kim bài của Vân gia dùng ở trên người của ngươi , lại đổi lấy một người vô dụng, hừ, phụ thân của ngươi nếu biết được hôm nay ngươi chật vật cùng sa đọa như thế này, nhìn ngươi tham sống sợ chết, sợ là dù người đã chất cũng không thể nhắm mắt”
Dứt lời, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt nam tử bỗng nhiên chuyển biến, giống như trong khoảnh khắc có cái gì trong mắt nam tử đã bị đánh tan, An Ninh xem ở trong mắt, khí thế vẫn sắc bén như trước, nàng biết, hôm nay nàng đã đánh tỉnh được nam nhân này, chỉ là như vậy vẫn chưa đủ,trong long có ý, An Ninh không chút do dự hướng tới mặt nam tử hung hăng đánh…
Ba một tiếng, vang vọng toàn bộ ngôi miếu đổ nát, một cái tát này, nguyên bản nam tử có thể tránh đi, nhưng là, hắn lại mặc cho An Ninh đánh, trong ánh mắt đờ đẫn ẩn chứa một nỗi bi thương tràn ngập.
“Một cái tát này , ta là thay chính ngươi đánh!" An Ninh thu hồi tay lại, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, "Cả ngày sống mơ mơ màng màng, dùng rượu gây tê chính mình, ngươi không làm thất vọng ai? Ngươi là huyết mạch duy nhất của Vân gia, như vậy đần độn, tham sống sợ chết, ngươi còn không bằng người đã chết , vừa vặn hoàn toàn chặt đứt Vân gia huyết mạch đi."
Những lời này giống như chạm đến bóng đêm ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng của nam tử, tay nam tử đột nhiên buông lỏng, vò rượu rơi xuống đất vang lên anh thanh mãnh liệt, mùi rượu tràn ngập ra.
Chặt đứt huyết mạch? Cha dùng tấm miễn tử kim bài duy nhất để bảo hộ hắn một mạng, chính là muốn kéo dài huyết mạch duy nhất của Vân gia, nhưng là…..nghĩ đến nhưng việc hai năm qua hắn đã làm, nam tử thê lương rống to một tiếng, hắn đã làm những gì? Từ khi Đông Tấn khai quốc tới nay, Vân gia chính là một trong tứ đại gia tộc, một gia tộc vinh sủng với nhiều thế hệ cương liệt , trong người hắn chảy huyết mạch của Vân gia, nhưng trong hai năm này hành độngcủa hắn đã làm nhục dòng máu Vân gia đang chảy trong người hắn!
Hắn như thế nào lại làm thất vọng hơn trăm mạng người của Vân gia!
"A..."
Năm đó thảm án của Vân gia , hắn nhìn cha mẹ thúc bá huyết tẩy đoạn đầu đài, hắn từng thề muốn thay Vân gia đòi lại công đạo, nhưng là, hai năm nay hắn lại cố ý trốn tránh trách nhiệm cùng sự thật!
Hắn thực xin lỗi phụ thân, càng thêm thực xin lỗi mọi người của Vân gia !
An Ninh nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng biết, ba cái tát này, xem như đã đánh tỉnh hắn, "Nếu muốn thay Vân gia lấy lại công đạo, chấn hưng lại Vân gia, ba ngày sau, gặp nhau tại ngội đình cách thành tây mười dặm”
An Ninh thản nhiên nói một câu, liền xoay người ra cửa, đang lâm vào bi thống cùng tự trách than thể nam tử bỗng cứng lại, giương mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mắt, có chút nhíu mi, "Ngươi là ai?"
Nữ tử này tựa hồ biết rất nhiều chuyện, mà nàng lại có mục đích gì?
An Ninh dừng chân lại, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi mở miệng, "Lần trước gặp mặt tại đại thọ năm mươi tuổi của cậu, đã là chuyện tình của năm năm trước rồi nhỉ, biểu ca đương nhiên nhớ không được."
Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra Vân gia đại thiếu gia ngày xưa, từng là một người tuấn tú lịch sự, một Cẩm Vân công tử phong hoa tuyệt đại, mà nàng bất quá chỉ là một nữ oa mười tuổi.
Nam tử thân thể ngẩn ra, nhìn bóng dáng nàng rời đi, nhãn tình sáng lên, nhưng lại phá lên cười một cách điên cuồng.
Ninh Nhi? Đúng là Ninh Nhi!
Ha ha... Hảo, tốt! Năm đó tiểu nha đầu kia nhưng lại có thể quyết đoán như hôm nay, thật không hổ danh là nữ như của bác Vân Trăn, không hổ huyết mạch của Vân gia!
"Ba ngày sau, mười dặm đình xin đợi di giá của biểu muội!."
Lúc này nam tử giống như thấy được hy vọng, phong thái khôi phục vài phần phong tư của Vân Cẩm công tử, mãn nhãn kiên định, nhớ tới mới vừa rồi Ninh Nhi cấp chính mình ba cái tát kia, trên mặt đau như có lửa thêu đốt , biểu muội không tiếc dùng phương pháp như vậy để đánh tỉnh hắn, hắn lại có thể nào làm phụ long hảo tâm của biểu muội đây!
Nghe được ước định truyền đến từ phía sau, trên mặt An Ninh nở rộ ra một chút tươi cười.
Đấu cùng với đại phu nhân, muốn thù từ kiếp trước, muốn lay động địa vị của Ly vương , nàng phải xây dựng thế lực của chính mình, mới đủ để chống lại những người đó!
Đại thiếu gia Vân gia, khôn khéo, tài trí hơn người, mười bảy tuổi đạt danh hiệu trạng nguyên, mười tám tuổi liền hỗ trợ quản lý sản nghiệp Vân gia , năng lực của hắn không thể khinh thường, hiện tại, hắn tuyệt vọng sống tại đây, ngày sau nhất định sẽ trở thành trợ lục cường đại trợ lực cho nàng.
Nam tử mặc dù dáng người tinh tế, nhưng khí chất, cử chỉ lại hoàn toàn giống một nam tử, bất quá, nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra ánh mắt nam tử rất thanh tú, mặc dù là cố ý che dấu, nhưng vẫn giống nữ giả nam trang.
An Ninh thừa dịp hôm nay đại phu nhân vào trong phật đường, An Như Yên nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, tìm một cơ hội sai đi Bích Châu, một người ra Hầu phủ, này đó thời gian, nàng cẩn thận đánh giá , còn có rất nhiều sự tình cần nàng đi làm, Bích Châu mặc dù xem nàng là chủ tử, nhưng còn là một nha đầu đơn thuần, nếu làm cho nàng biết được kế hoạch của chính mình, sợ là sẽ dễ dàng lộ manh mối trước mặt mọi người, mạo hiểm như vậy tại sao lại phải làm!
Trong thời gian này nàng luôn nhờ người hỏi thăm tin tức, An Ninh chạy thẳng đến thành tây, không bao lâu, một ngôi miếu đổ nát xuất hiện trước mặt nàng , An Bình mâu quang vi liễm , cước bộ dừng lại một chút , tiếp tục bước đến phía trước!
Ngôi miếu đổ nát này do hằng năm thiếu tu sửa nên trở nên đổ nát không chịu nổi, liền ngay cả ăn xin cũng không muốn ở nơi này, An Ninh nước vào ngôi miếu, lại ngưởi thấy một mùi rượu nồng nặc gay mủi từ trước cửa miếu xộc đến,An Ninh nhíu mày,nhìn về phía một góc sáng sủa lại nhìn thấy một nam nhân đang cầm bình rượu uống liên tục,con ngươi không khỏi trở nên thâm trầm, ẩn dấu một tia tức giận.
Quần áo rách nát dơ bẩn, mái tóc bù xù xõa tán loạn ở trên vai,nghiễm nhiên giống như bộ dáng của một kẻ ăn xin, duy nhất chỉ lộ ra một khuôn mặt khiến người ta biết đây cũng là một chàng trai tuấn tú
Nam tử giống như phát hiện ra sự tồn tại của an bình, tay cầm vò rượu dừng một chút, rất nhanh đánh giá người tới một phen, có chút nhíu mày, "Đây là địa bàn của ta, tiểu cô nương nếu là muốn mượn ở, giao tiền ra liền có thể."
Vừa mới nói xong, một bạc vụn liền rơi trên mặt đất, nam tử vừa thấy, liền không ngừng tiến lên, muốn đem bạc cầm trong tay, nhưng còn chưa chạm đến, một cái chân liền xuất hiện dẫm lên khối bạc
"Ngày xưa Vân gia đại thiếu gia, Cẩm Vân công tử, phong lưu phóng khoáng, hôm nay nhưng lại rơi vào kết cục như thế này , chỉ một lượng bạc có thể làm cho ngươi giống một con chó phủ phục dưới chân người khác sao?” An Ninh lạnh giọng mở miệng, không một chút lưu tình, lời nói ra như một lợi kiếm bình thường ẩn hiện tài năng trong đó.
Thân hình nam tử ngẩn ra, lại ngửa đầu lên trời cười ha ha mấy tiếng, thân thể ngửa về phía sau tựa vào trên vách tường, "Làm sao lại là Vân gia đại thiếu gia? Càng thêm không có Cẩm vân công tử! Này thiếu gia công tử làm sao có thể xuất hiện trong một ngôi miếu đổ nát như thế này, nơi đây chỉ có khất cái xin cơm......”
"Khất cái" hai chữ còn chưa nói xong, liền cảm giác trên mặt một trận nóng đau rát một bạt tai hung hăng đánh vào trên mặt hắn, mắt nam tử lộ ra hung quang, đôi mắt sắc bén trừng vị cô nương giả trang nam tử trước mắt
" Một cái tát này ,là ta thay những nạn nhân đã chết oan uổng của Vân gia đánh ngươi!" An Ninh chống lại tầm mắt của hắn, ánh mắt như đao,
"Ngươi nhanh như vậy liền đã quên trăm nhân khẩu của Vân gia đã chết như thế nào sao?"
Nam tử vi giật mình, còn chưa phản ứng lại , thì một bạt tai lại giáng xuống má bên kia, năm ngón tay hồng hồng hiền rõ trên gương mặt đang khiếp sợ của nam tử, đang lúc hắn còn đang khiếp sợ lại nghe được thanh âm của nữ tử vang lên trên đầu
“Cái tát này là ta thay phụ thân ngươi đánh!" An Ninh cắn chặt hàm răng, hai tay gắt gao nắm lại ,
“Miễn tử kim bài của Vân gia dùng ở trên người của ngươi , lại đổi lấy một người vô dụng, hừ, phụ thân của ngươi nếu biết được hôm nay ngươi chật vật cùng sa đọa như thế này, nhìn ngươi tham sống sợ chết, sợ là dù người đã chất cũng không thể nhắm mắt”
Dứt lời, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt nam tử bỗng nhiên chuyển biến, giống như trong khoảnh khắc có cái gì trong mắt nam tử đã bị đánh tan, An Ninh xem ở trong mắt, khí thế vẫn sắc bén như trước, nàng biết, hôm nay nàng đã đánh tỉnh được nam nhân này, chỉ là như vậy vẫn chưa đủ,trong long có ý, An Ninh không chút do dự hướng tới mặt nam tử hung hăng đánh…
Ba một tiếng, vang vọng toàn bộ ngôi miếu đổ nát, một cái tát này, nguyên bản nam tử có thể tránh đi, nhưng là, hắn lại mặc cho An Ninh đánh, trong ánh mắt đờ đẫn ẩn chứa một nỗi bi thương tràn ngập.
“Một cái tát này , ta là thay chính ngươi đánh!" An Ninh thu hồi tay lại, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, "Cả ngày sống mơ mơ màng màng, dùng rượu gây tê chính mình, ngươi không làm thất vọng ai? Ngươi là huyết mạch duy nhất của Vân gia, như vậy đần độn, tham sống sợ chết, ngươi còn không bằng người đã chết , vừa vặn hoàn toàn chặt đứt Vân gia huyết mạch đi."
Những lời này giống như chạm đến bóng đêm ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng của nam tử, tay nam tử đột nhiên buông lỏng, vò rượu rơi xuống đất vang lên anh thanh mãnh liệt, mùi rượu tràn ngập ra.
Chặt đứt huyết mạch? Cha dùng tấm miễn tử kim bài duy nhất để bảo hộ hắn một mạng, chính là muốn kéo dài huyết mạch duy nhất của Vân gia, nhưng là…..nghĩ đến nhưng việc hai năm qua hắn đã làm, nam tử thê lương rống to một tiếng, hắn đã làm những gì? Từ khi Đông Tấn khai quốc tới nay, Vân gia chính là một trong tứ đại gia tộc, một gia tộc vinh sủng với nhiều thế hệ cương liệt , trong người hắn chảy huyết mạch của Vân gia, nhưng trong hai năm này hành độngcủa hắn đã làm nhục dòng máu Vân gia đang chảy trong người hắn!
Hắn như thế nào lại làm thất vọng hơn trăm mạng người của Vân gia!
"A..."
Năm đó thảm án của Vân gia , hắn nhìn cha mẹ thúc bá huyết tẩy đoạn đầu đài, hắn từng thề muốn thay Vân gia đòi lại công đạo, nhưng là, hai năm nay hắn lại cố ý trốn tránh trách nhiệm cùng sự thật!
Hắn thực xin lỗi phụ thân, càng thêm thực xin lỗi mọi người của Vân gia !
An Ninh nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng biết, ba cái tát này, xem như đã đánh tỉnh hắn, "Nếu muốn thay Vân gia lấy lại công đạo, chấn hưng lại Vân gia, ba ngày sau, gặp nhau tại ngội đình cách thành tây mười dặm”
An Ninh thản nhiên nói một câu, liền xoay người ra cửa, đang lâm vào bi thống cùng tự trách than thể nam tử bỗng cứng lại, giương mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mắt, có chút nhíu mi, "Ngươi là ai?"
Nữ tử này tựa hồ biết rất nhiều chuyện, mà nàng lại có mục đích gì?
An Ninh dừng chân lại, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi mở miệng, "Lần trước gặp mặt tại đại thọ năm mươi tuổi của cậu, đã là chuyện tình của năm năm trước rồi nhỉ, biểu ca đương nhiên nhớ không được."
Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra Vân gia đại thiếu gia ngày xưa, từng là một người tuấn tú lịch sự, một Cẩm Vân công tử phong hoa tuyệt đại, mà nàng bất quá chỉ là một nữ oa mười tuổi.
Nam tử thân thể ngẩn ra, nhìn bóng dáng nàng rời đi, nhãn tình sáng lên, nhưng lại phá lên cười một cách điên cuồng.
Ninh Nhi? Đúng là Ninh Nhi!
Ha ha... Hảo, tốt! Năm đó tiểu nha đầu kia nhưng lại có thể quyết đoán như hôm nay, thật không hổ danh là nữ như của bác Vân Trăn, không hổ huyết mạch của Vân gia!
"Ba ngày sau, mười dặm đình xin đợi di giá của biểu muội!."
Lúc này nam tử giống như thấy được hy vọng, phong thái khôi phục vài phần phong tư của Vân Cẩm công tử, mãn nhãn kiên định, nhớ tới mới vừa rồi Ninh Nhi cấp chính mình ba cái tát kia, trên mặt đau như có lửa thêu đốt , biểu muội không tiếc dùng phương pháp như vậy để đánh tỉnh hắn, hắn lại có thể nào làm phụ long hảo tâm của biểu muội đây!
Nghe được ước định truyền đến từ phía sau, trên mặt An Ninh nở rộ ra một chút tươi cười.
Đấu cùng với đại phu nhân, muốn thù từ kiếp trước, muốn lay động địa vị của Ly vương , nàng phải xây dựng thế lực của chính mình, mới đủ để chống lại những người đó!
Đại thiếu gia Vân gia, khôn khéo, tài trí hơn người, mười bảy tuổi đạt danh hiệu trạng nguyên, mười tám tuổi liền hỗ trợ quản lý sản nghiệp Vân gia , năng lực của hắn không thể khinh thường, hiện tại, hắn tuyệt vọng sống tại đây, ngày sau nhất định sẽ trở thành trợ lục cường đại trợ lực cho nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook