Hầu Môn Độc Phi
-
Chương 180: Chương 105.6
"Như thế liền đa tạ hoàng thượng ." An Ninh tự nhiên là sẽ không cự tuyệt, xoay người rời đi trước khi đi ánh mắt cố ý đảo qua Minh Nguyệt công chúa, thấy trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười, đáy mắt xẹt qua một đạo hào quang.
Hải Táp, Vân Cẩm, An Ninh ba người ra khỏi hoàng cung, trực tiếp lên xe ngựa, Hải Táp rốt cục thì nhịn không được , "Vì sao không giết Minh Nguyệt công chúa kia?"
"Sao huynh biết ta sẽ không giết? Muốn giết nàng, cũng không phải là ở thời điểm mới vừa rồi, Minh Nguyệt công chúa chung quy là nữ nhi Sùng Chính đế, dù ông ta kiêng dè với huynh nhưng dù sao ông ta cũng là một hoàng đế, ta cũng không muốn huynh vừa ly khai thì nhị công tử này liền trở thành đích ngắm của hoàng thượng." An Ninh liễm mi, vuốt ve ngọc bội rũ xuống bên hông, nếu mới vừa rồi trước mặt Sùng Chính đế giết Minh Nguyệt công chúa, Sùng Chính đế tuy rằng mặt ngoài sẽ không nói cái gì nhưng trong lòng sợ rằng sẽ luôn có khúc mắc, vì nghĩ đến đại cục về sau, không nên hoàn toàn đắc tội với Sùng Chính đế .
"Vậy nàng còn kế hoạch khác sao?" Hải Táp nhíu mày, lam mâu lóe ra quang mang hứng thú.
An Ninh thản nhiên quét hắn liếc mắt một cái, ý có điều chỉ nói, "Này chỉ sợ còn cần phiền toái Hải Táp công tử, đi một chuyến !"
An Ninh trong lòng tự nhiên là có tính toán mới có thể như vừa rồi tạm thời không giết Minh Nguyệt công chúa.
"Được, chuyện này đơn giản, phải làm như thế nào, nàng chỉ cần phân phó là được." Hải Táp vừa nghe thấy An Ninh nói muốn hắn đi làm chuyện này, hắn tự nhiên là càng thêm hưng trí, ánh mắt nóng bỏng nhìn An Ninh đợi nàng phân phó.
"Lần trước ta có dặn ngươi xử lý thất bước xà, bây giờ nó có còn trên tay ngươi không?" thanh âm An Ninh cực kỳ bình tĩnh, giống như đang nói về chuyện thời tiết bình thường, nhìn ánh mắt giật mình của Hải Táp, khóe miệng khẽ nhếch, "Là nên đem nó đưa đến trên tay chủ nhân chân chính của nó ."
"Ha ha... Tốt, chuyện này liền giao cho ta, cam đoan đem con thất bước xà kia đưa trả lại cho Minh Nguyệt công chúa hoàn hảo không tổn hao gì, nói vậy chứ ta nghĩ nếu nàng ta thấy được nó thì chắc chắn sẽ thập phần cao hứng!" Hải Táp vỗ đùi, ha ha cười nói, sự tình như thế này lại để cho hắn đi làm, quả thực chính là tuyệt mỹ, ngày ấy Minh Nguyệt công chúa nghĩ rằng chén canh mà nàng ăn chính là canh thất bước xà , hiển nhiên là sai lầm , canh ngày ấy mà nàng ta ăn , bất quá chỉ là canh xà bình thường thôi, đó là An Ninh dọa nàng ta nên mới cố ý để nàng ta nghĩ rằng đó là canh của con thất bước xà, hiện tại, sợ không phải nàng ta ăn phải độc xà mà là độc xà ăn nàng ta nha!
Ha ha, đêm nay, hắn quyết định đến hoàng cung một chuyến... Đêm, trong hoàng cung,tại tẩm cung của Minh Nguyệt công chúa.
Hôm nay Minh Nguyệt công chúa ở ngoài ngự thư phòng bị dọa sợ tới mức cả người vô lực, ngay cả chân cũng không thể đứng lên nổi, vẫn là hoàng hậu nương nương phân phó cung nhân đến đỡ Minh Nguyệt công chúa về tẩm cung.
Sau khi trở lại tẩm cung, Minh Nguyệt công chúa liền vẫn nằm ở trên tháp, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, hồi lâu không thể khôi phục lại, đến lúc dùng bữa tối, Minh Nguyệt công chúa ăn qua loa vài thứ tâm trạng mới đỡ hơn một chút, sau khi tinh thần tốt lên liền phân phó cung nữ chuẩn bị nước tắm, nàng muốn tắm rửa dâng hương một phen cho tốt để xả đi đợt xui xẻo này.
Tắm rửa cho tốt rồi Minh Nguyệt công chúa mới trở về phòng bảo cung nữ đến châm huân hương sau đó liền cho tất cả mọi người lui xuống, ngồi ở trên tháp suy nghĩ mọi chuyện xảy ra hôm nay, khi trong đầu hiện ra bóng dáng nhị công tử lập tức mâu quang cũng lạnh như băng.
Nàng có thể nuốt xuống cục tức này sao? Không, nàng không thể! Nếu nàng thật sự nuốt xuống vậy thì đã không phải là Minh Nguyệt công chúa nàng, điển hình cho việc không chấm dứt khi chưa dứt sinh mạng, cực kỳ ngoan độc. Hôm nay lại bêu xấu một công chúa như nàng trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng nàng càng thêm ghen ghét,nó chỉ có tăng lên chứ không hề ít đi.
Hiện tại nàng không thể nào động đến tên nhị công tử này, nhưng nàng tin chắc một ngày nào đó nàng sẽ có cơ hội(có ko có ko, chị ấy đang hoang tưởng đúng hem????)
"Nhị công tử, chúng ta cứ chờ xem!" Khóe miệng Minh Nguyệt công chúa gợi lên một chút âm lãnh, nhị công tử nên trăm ngàn lần cầu xin thần linh phù hộ cho hắn có thể vĩnh viễn may mắn như vậy.
Mệt mỏi đánh úp lại, Minh Nguyệt công chúa ngáp một cái, đứng dậy đi tới bên giường lớn, từng bước một, từng bước tiến lên, xốc lên tấm chăn dày, không chút để ý đến thứ được giấu dưới tấm chăn là một con rắn màu bạc đang thè ra cái lưỡi màu đỏ tươi.
"A..." Minh Nguyệt công chúa chỉ cảm thấy trên lưng đau xót, lập tức bừng tỉnh đứng dậy,nhìn lướt đến con rắn màu bạc nằm trên giường đang hướng tới nàng thè ra chiếc lưỡi đỏ tươi.
Sắc mặt Minh Nguyệt công chúa nhất thời trắng bệch, "Tiểu... Tiểu Thất..."
Ánh mắt dời từ con vật nhỏ sang tấm lưng của mình, đau đớn kia rất rõ ràng, nghĩ đến cái gì, cả người Minh Nguyệt công chúa lảo đảo một cái.
Tiểu Thất cắn nàng? Không có ai so với nàng càng biết con thất bước xà này lợi hại thế nào, chỉ với một lần cắn thì chất độc này chắc chắn cũng đã lan tràn khắp toàn thân của nàng, độc của thất bước xà khiến người trúng độc trong bảy bước thì chết…Minh Nguyệt công chúa nắm chặt bàn tay , đối mặt với tiểu thất đang thè lưỡi ra với nàng khiến nàng muốn chạy trốn nhưng chỉ cần nàng đi ra bảy bước thì tương đương với việc nàng sẽ mất mạng, ngay cả con đường giãy dụa để sống cũng đều không có!
Hai mắt của Tiểu Thất vẫn như trước trừng mắt nhìn nàng, tựa hồ đối với lần cắn vừa rồi khiến nó không hài lòng, lại hướng tới chỗ Minh Nguyệt công chúa đang muốn chạy trốn..."A... Cứu mạng... Cứu..." Tiếng kinh hô của Minh Nguyệt công chúa ở trong tẩm cung vang lên, rơi vào tai của người bên ngoài, mà lúc trên nóc nhà xuất hiện một nam tử mặc xiêm y màu đen, người này giống như hòa cùng một thể với bóng đêm nhưng đôi lam mâu kia lại phát ra ánh sáng như ngọc,đây không phải chính là Hải Táp sao?
Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Minh Nguyệt công chúa, khóe miệng Hải Táp giơ lên một chút độ cong, "Hừ, tự làm bậy không thể sống, nuôi dưỡng một con thất bước xà để hại người, hôm nay lại bị thất bước xà giết chết, nhân quả báo ứng, coi như là trừng phạt đối với ngươi !"
Hải Táp, Vân Cẩm, An Ninh ba người ra khỏi hoàng cung, trực tiếp lên xe ngựa, Hải Táp rốt cục thì nhịn không được , "Vì sao không giết Minh Nguyệt công chúa kia?"
"Sao huynh biết ta sẽ không giết? Muốn giết nàng, cũng không phải là ở thời điểm mới vừa rồi, Minh Nguyệt công chúa chung quy là nữ nhi Sùng Chính đế, dù ông ta kiêng dè với huynh nhưng dù sao ông ta cũng là một hoàng đế, ta cũng không muốn huynh vừa ly khai thì nhị công tử này liền trở thành đích ngắm của hoàng thượng." An Ninh liễm mi, vuốt ve ngọc bội rũ xuống bên hông, nếu mới vừa rồi trước mặt Sùng Chính đế giết Minh Nguyệt công chúa, Sùng Chính đế tuy rằng mặt ngoài sẽ không nói cái gì nhưng trong lòng sợ rằng sẽ luôn có khúc mắc, vì nghĩ đến đại cục về sau, không nên hoàn toàn đắc tội với Sùng Chính đế .
"Vậy nàng còn kế hoạch khác sao?" Hải Táp nhíu mày, lam mâu lóe ra quang mang hứng thú.
An Ninh thản nhiên quét hắn liếc mắt một cái, ý có điều chỉ nói, "Này chỉ sợ còn cần phiền toái Hải Táp công tử, đi một chuyến !"
An Ninh trong lòng tự nhiên là có tính toán mới có thể như vừa rồi tạm thời không giết Minh Nguyệt công chúa.
"Được, chuyện này đơn giản, phải làm như thế nào, nàng chỉ cần phân phó là được." Hải Táp vừa nghe thấy An Ninh nói muốn hắn đi làm chuyện này, hắn tự nhiên là càng thêm hưng trí, ánh mắt nóng bỏng nhìn An Ninh đợi nàng phân phó.
"Lần trước ta có dặn ngươi xử lý thất bước xà, bây giờ nó có còn trên tay ngươi không?" thanh âm An Ninh cực kỳ bình tĩnh, giống như đang nói về chuyện thời tiết bình thường, nhìn ánh mắt giật mình của Hải Táp, khóe miệng khẽ nhếch, "Là nên đem nó đưa đến trên tay chủ nhân chân chính của nó ."
"Ha ha... Tốt, chuyện này liền giao cho ta, cam đoan đem con thất bước xà kia đưa trả lại cho Minh Nguyệt công chúa hoàn hảo không tổn hao gì, nói vậy chứ ta nghĩ nếu nàng ta thấy được nó thì chắc chắn sẽ thập phần cao hứng!" Hải Táp vỗ đùi, ha ha cười nói, sự tình như thế này lại để cho hắn đi làm, quả thực chính là tuyệt mỹ, ngày ấy Minh Nguyệt công chúa nghĩ rằng chén canh mà nàng ăn chính là canh thất bước xà , hiển nhiên là sai lầm , canh ngày ấy mà nàng ta ăn , bất quá chỉ là canh xà bình thường thôi, đó là An Ninh dọa nàng ta nên mới cố ý để nàng ta nghĩ rằng đó là canh của con thất bước xà, hiện tại, sợ không phải nàng ta ăn phải độc xà mà là độc xà ăn nàng ta nha!
Ha ha, đêm nay, hắn quyết định đến hoàng cung một chuyến... Đêm, trong hoàng cung,tại tẩm cung của Minh Nguyệt công chúa.
Hôm nay Minh Nguyệt công chúa ở ngoài ngự thư phòng bị dọa sợ tới mức cả người vô lực, ngay cả chân cũng không thể đứng lên nổi, vẫn là hoàng hậu nương nương phân phó cung nhân đến đỡ Minh Nguyệt công chúa về tẩm cung.
Sau khi trở lại tẩm cung, Minh Nguyệt công chúa liền vẫn nằm ở trên tháp, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, hồi lâu không thể khôi phục lại, đến lúc dùng bữa tối, Minh Nguyệt công chúa ăn qua loa vài thứ tâm trạng mới đỡ hơn một chút, sau khi tinh thần tốt lên liền phân phó cung nữ chuẩn bị nước tắm, nàng muốn tắm rửa dâng hương một phen cho tốt để xả đi đợt xui xẻo này.
Tắm rửa cho tốt rồi Minh Nguyệt công chúa mới trở về phòng bảo cung nữ đến châm huân hương sau đó liền cho tất cả mọi người lui xuống, ngồi ở trên tháp suy nghĩ mọi chuyện xảy ra hôm nay, khi trong đầu hiện ra bóng dáng nhị công tử lập tức mâu quang cũng lạnh như băng.
Nàng có thể nuốt xuống cục tức này sao? Không, nàng không thể! Nếu nàng thật sự nuốt xuống vậy thì đã không phải là Minh Nguyệt công chúa nàng, điển hình cho việc không chấm dứt khi chưa dứt sinh mạng, cực kỳ ngoan độc. Hôm nay lại bêu xấu một công chúa như nàng trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng nàng càng thêm ghen ghét,nó chỉ có tăng lên chứ không hề ít đi.
Hiện tại nàng không thể nào động đến tên nhị công tử này, nhưng nàng tin chắc một ngày nào đó nàng sẽ có cơ hội(có ko có ko, chị ấy đang hoang tưởng đúng hem????)
"Nhị công tử, chúng ta cứ chờ xem!" Khóe miệng Minh Nguyệt công chúa gợi lên một chút âm lãnh, nhị công tử nên trăm ngàn lần cầu xin thần linh phù hộ cho hắn có thể vĩnh viễn may mắn như vậy.
Mệt mỏi đánh úp lại, Minh Nguyệt công chúa ngáp một cái, đứng dậy đi tới bên giường lớn, từng bước một, từng bước tiến lên, xốc lên tấm chăn dày, không chút để ý đến thứ được giấu dưới tấm chăn là một con rắn màu bạc đang thè ra cái lưỡi màu đỏ tươi.
"A..." Minh Nguyệt công chúa chỉ cảm thấy trên lưng đau xót, lập tức bừng tỉnh đứng dậy,nhìn lướt đến con rắn màu bạc nằm trên giường đang hướng tới nàng thè ra chiếc lưỡi đỏ tươi.
Sắc mặt Minh Nguyệt công chúa nhất thời trắng bệch, "Tiểu... Tiểu Thất..."
Ánh mắt dời từ con vật nhỏ sang tấm lưng của mình, đau đớn kia rất rõ ràng, nghĩ đến cái gì, cả người Minh Nguyệt công chúa lảo đảo một cái.
Tiểu Thất cắn nàng? Không có ai so với nàng càng biết con thất bước xà này lợi hại thế nào, chỉ với một lần cắn thì chất độc này chắc chắn cũng đã lan tràn khắp toàn thân của nàng, độc của thất bước xà khiến người trúng độc trong bảy bước thì chết…Minh Nguyệt công chúa nắm chặt bàn tay , đối mặt với tiểu thất đang thè lưỡi ra với nàng khiến nàng muốn chạy trốn nhưng chỉ cần nàng đi ra bảy bước thì tương đương với việc nàng sẽ mất mạng, ngay cả con đường giãy dụa để sống cũng đều không có!
Hai mắt của Tiểu Thất vẫn như trước trừng mắt nhìn nàng, tựa hồ đối với lần cắn vừa rồi khiến nó không hài lòng, lại hướng tới chỗ Minh Nguyệt công chúa đang muốn chạy trốn..."A... Cứu mạng... Cứu..." Tiếng kinh hô của Minh Nguyệt công chúa ở trong tẩm cung vang lên, rơi vào tai của người bên ngoài, mà lúc trên nóc nhà xuất hiện một nam tử mặc xiêm y màu đen, người này giống như hòa cùng một thể với bóng đêm nhưng đôi lam mâu kia lại phát ra ánh sáng như ngọc,đây không phải chính là Hải Táp sao?
Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Minh Nguyệt công chúa, khóe miệng Hải Táp giơ lên một chút độ cong, "Hừ, tự làm bậy không thể sống, nuôi dưỡng một con thất bước xà để hại người, hôm nay lại bị thất bước xà giết chết, nhân quả báo ứng, coi như là trừng phạt đối với ngươi !"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook