Hầu Gái Của Sói
-
Chương 5
Vì tiếng gọi của Hisung nên tôi đi lên tầng 2
"Vâng, cậu gọi tôi ạ?"
"Mang cho tôi một ít nước"
"Nước..
có ở cạnh cậu đấy!"
"Không phải..
tôi muốn nói là cái này nè"
"Vâng, bây giờ tôi sẽ mang lên cho cậu"
"Uhm"
Không biết một ngày tôi mang nước đến bao nhiêu lần.
Tôi cũng chả biết tại sao lại sai tôi mang nước hoài như vậy.
"Cô Mari"
"Dạ?"
"Một lần nữa thôi.."
"Vâng..
haha"
"Lần thứ 2 rồi thưa cậu chủ"
"Vậy thì từng này thôi"
Phía sau là Clarie hầu gái búp bê, tôi mang nước bỏ đá lạnh vào rồi đến phòng Hisung
"Lần thứ 2 rồi thưa cậu"
"Ha~nữa thêm nữa"
"Dạ?"
"Vừa đến thì đá đã tan rồi"
"..
-_-+"
"Ah..
tôi biết rồi"
"Nước..
tự làm đi ạ"
"Gì..
gì hả? Cứ như vậy mà đi hả! Người hầu mà bảo tôi tự làm hả"
"Lần này hãy tự mình đi lấy đi ạ, ngài Hisung"
"Ơ"
"Tôi chỉ làm từng ấy thôi"
Rời khỏi phòng Hisung, đi ra ngoài hành lang và nhìn thấy người đàn ông đang đi phía đối diện
"Ah"
"Tôi cũng muốn nước..
" Tôi sẽ đi lấy ngay, thưa ngài Enoch "
" Uh "
Tôi lại đến nhà bếp, xách ấm nước và ly nước lên trên bàn ăn
" Maria, đây là lần đầu đến phòng của các cậu chủ hả "
" Vâng..
vì trời nóng nên tôi lấy nước mát cho cậu chủ "
" Những cậu chủ trở nên nhẹ nhàng "
" Dạ? Là sao ạ? "
" Ah, đầu tiên mang nước cho cậu chủ trước rồi nói sau nhé "
" Ah đúng rồi, đợi tôi một lát ạ "
" Hoohoot "
Sau là tiếng cười của Clarie, tôi đi đến phòng của Enoch.
Phòng của Enoch ở tầng 1, bức tường mà nhìn phía bên đối diện cửa hành lang là phòng của người đó.
[cốc cốc cốc]
" Ngài Enoch, Maria đây "
"...!"
Có lẻ không có ai ở trong phòng
" Tôi vào được không "
Tôi định quay trở lại nhà bếp.
Lúc đó tôi nghe tiếng mở cửa ở phía sau.
Quay lại nhìn phí sau, Enoch chỉ im lăng nhìn xuống tôi.
" Ah, ngài Enoch "
" Xin lỗi, tôi không nghe thấy "
" Ah..
vâng "
" Vào đi "
Tôi theo người đó vào trong phòng
Enoch đang đọc sách, cầm cuốn sách đang đặt trên bàn lên và ngồi xuống trướcbàn.
Rót nước vào cái ly không, tôi vừa rót nước vừa nhìn người đó.
Có lẻ đang tập trung đọc sách.
Tôi nhìn xung quanh phòng.
" Sách nhiều thật đấy "
" Gì chứ "
" Có vẻ như càng ngày càng nhiều "
" Có lẻ vậy "
Người đó đang đọc thì đóng sách lại và lấy một quyển trên bàn
" Đây "
" Ah..
tôi "
Enoch đưa quyển sách cho tôi.
Quyển sách được dán ảnh gia đình hơi cũ ở trên góc.
Màu sắc bìa sách là màu hoa văn
Màu hoa văn..
để xem, tôi không biết là màu gì.
Cái đó quá mờ và màu sắc không rõ
" Thử đọc cái này một lần đi.
Thú vị lắm đấy.
Là sách tiểu thuyết, ngày xưa tôi cũng hay đọc lắm "
" Ah, vâng..
cảm ơn cậu "
" Đó.."
Tôi cúi đầu cảm ơn rồi vội vàng đi ra
Không thể nghe hết câu nói của người đó rồi chạy ra ngoài.
Thật xấu hổ.
Không phải vì nhận quyển sách từ người đó..
Vì nhận quyển sách mà không thể đọc.
Nhận quyển sách mà đến tên sách cũng không thể đọc được..
Tôi không biết chữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook