Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
-
Chương 53
- Edit by Link -
Lưu Viễn lập tức đứng lên, hai tay cẩn thận đặt cạnh người, thấp thỏm gọi một tiếng: "Trịnh, Trịnh tổng..."
Trịnh Lãng Yến không thèm để ý cất bước tới chỗ ngồi của mình, rõ ràng là trông anh rất thản nhiên nhưng lại khiến người ta cảm giác tiếng bước chân của anh vô cùng có lực. Bàn tay thon dài của anh xuôi bên người, ngón tay thon gõ nhẹ lên bàn dài có quy tắc, gõ theo tiết tấu chậm rãi nhưng lại như tiếng chuông đòi mạng dần dần tới gần khiến người ta không rét mà run.
Lưu Viễn không nhịn được hơi co rúm lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Trịnh Lãng Yến gõ nhẹ một đường, mãi đến khi dừng lại bên cạnh Lưu Viễn, ánh mắt của anh híp lại, sau đó ngón tay gõ xuống một cái.
Sau khi tiếng gõ nặng nề trôi qua, anh mới thấp giọng nói chuyện tùy tiện: "Ngồi đi."
"Hả? À vâng Trịnh tổng..." Lưu Viễn hơi giật mình một chút rồi nhanh chóng lần mò ngồi xuống ghế.
Ông ta vừa ngồi vừa lải nhải chuẩn bị tiếp lời: "Trịnh tổng, ngài xem... A!"
Ngay khi ông ta đặt hết toàn bộ trọng lượng xuống, một giây sau cái ghế dưới người chợt bị ai đó đá văng, cái ghế lật ra đụng vào cái ghế bên cạnh phát ra tiếng vang ầm ầm.
Lưu Viễn bị dọa giật mình la lên một tiếng, ngay khi ông ta cho là mình sẽ ngã ngồi trên mặt đất thì cổ áo lại bị ai đó chợt nắm chặt.
Gương mặt tuấn tú âm trầm của Trịnh Lãng Yến dần phóng đại ngay trước mắt ông ta, hô hấp của ông ta bị cánh tay có lực của anh nắm chặt, mặt Lưu Viễn phồng thành màu gan heo, chân gần như nhấc khỏi mặt đất. Ông ta chỉ có thể hốt hoảng giơ tay bắt lấy tay Trịnh Lãng Yến, cầu xin anh buông ra.
Đoạn Nghị Cách cũng bị hành động đột ngột này của Trịnh Lãng Yến làm cho giật mình, tay chống lên mép bàn ngồi thẳng dậy.
Trông Trịnh Lãng Yến như ung dung nhấc người lên nhưng cơ bắp trên cánh tay căng ra trong âu phục đã tiết lộ sự phẫn nộ của anh lúc này. Ánh mắt anh âm u nặng nề, bên trong lóe lên tức giận.
Anh gật đầu một cái, giọng nói lại bình tĩnh lạnh lùng: "Nãy ông nói hậu đài của Lâm Tiếu không cứng à?"
Lưu Viễn vỗ cánh tay như kìm sắt của anh, há to miệng nhưng chỉ có thể thều thào. Ông ta vừa định giải thích thì một giây sau đã bị người đàn ông nắm cổ áo ném mạnh ra ngoài. Trong giây phút hô hấp được thông suốt, cả người Lưu Viễn đập vào cái ghế vừa bị đạp ra khi nãy, sau đó đập vào mặt sàn lạnh lẽo cứng rắn.
Ông ta rên rỉ một tiếng, đau đến mức cuộn mình lại, hô hấp cũng buộc dừng lại, bên tai là giọng nói âm trầm đột ngột của Trịnh Lãng Yến.
"Không cứng thật à?"
Đế giày da gõ trên mặt sàn phát ra từng tiếng lanh lảnh vang dội, Trịnh Lãng Yến co đầu gối ngồi xổm xuống nhìn vẻ mặt đau đớn của người kia, giữa lông mày mang theo ý lạnh.
Lần này Lưu Viễn hoàn toàn luống cuống, ông ta giãy giụa muốn ngồi dậy nắm ống quần của Trịnh Lãng Yến.
"Trịnh, Trịnh tổng, tôi thật sự không biết Lâm Tiếu là người của ngài. Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội. Tôi phấn đấu rất nhiều năm mới có được thành tựu như bây giờ, tôi đã cống hiến không nhỏ trong sự nghiệp đạo diễn, ngài không thể triệt đường sống của tôi như vậy được đâu..."
Trịnh Lãng Yến lập tức chán ghét nhíu mày né tránh ông ta, nắm tóc Lưu Viễn kéo đầu ông ta về phía sau tạo thành một độ cong khó tưởng tượng nổi, giọng nói lạnh lẽo đến đáy vực.
"Ông dựa vào đâu mà cảm thấy ông đã động vào Lâm Tiếu rồi nhưng tôi vẫn sẽ buông tha cho ông?"
"Trịnh tổng, tôi có thể cho Lâm Tiếu diễn vai nữ chính, thật đó!"
Trịnh Lãng Yến như nghe được một câu chuyện hài, châm biếm cong môi: "Mẹ mày, cái này mà cũng nói được à!"
Bởi vì anh không xử lý sớm một chút nên mới để tên khốn này lợi dụng cơ hội.
Trịnh Lãng Yến nhớ lại lúc trước Đoạn Nghị Cách nói Lâm Tiếu khóc cả đoạn đường, trái tim lập tức cảm thấy co rút, đau đến mức không thể thở nổi.
Anh hất mạnh đầu Lưu Viễn ra, sau đó chợt đứng lên.
Lưu Viễn chịu đựng đau đớn đến mức mắt nổi đom đóm, vô thức nắm lấy ống quần anh, vì thành tựu khổ cực tích lũy và tương lai, ông ta đã định là phải làm cháu rồi. Ngón tay ông ta vừa chạm vào ống quần Trịnh Lãng Yến, cả người đã bị đá văng ra, một giây sau giày da lạnh lẽo của người đàn ông đã giẫm lên cổ họng ông ta.
Chân Trịnh Lãng Yến hơi dùng sức, anh đứng ngược chiều ánh sáng giống như một vị thần không thể xâm phạm. Khuỷu tay anh hơi chống lên đầu gối của cái chân đang dùng sức, cả thân trên khom xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
"Ông muốn chết à?"
Dưới chân lại gia tăng thêm chút lực, người đàn ông nằm dưới đất bắt đầu trợn trắng mắt.
Đoạn Nghị Cách thấy tình hình không ổn, vội đi tới kéo Trịnh Lãng Yến ra: "Anh Yến, anh ra ngoài hít thở không khí trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho em là được."
Lưu Viễn ho khan, sắc mặt đỏ lên, nước mắt cũng chảy ra.
Ông ta há to miệng thở hổn hển, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã nghe thấy Đoạn Nghị Cách nói: "Ăn năn hối cải thay đổi làm người lần nữa đi, trong vòng này bớt đi mấy tên rác rưởi như ông cũng chẳng có gì là không tốt, bớt được tai họa cho nữ minh tinh và xã hội."
...
Lúc Đoạn Nghị Cách đi ra, tìm một vòng mới tìm được Trịnh Lãng Yến đang dựa vào vách tường nhà vệ sinh hút thuốc.
Giữa khói thuốc mịt mù, gương mặt thanh lãnh của người đàn ông như ẩn như hiện, mùi của thuốc lá không bằng xì gà nhưng lại mang đến công hiệu tĩnh tâm tốt nhất mà người ta mong muốn.
Lúc trước khi nói muốn về nước, Trịnh Lãng Yến đã bắt đầu đổi sang hút xì gà, chỉ qua miệng không qua phổi, hương vị cũng không quá nồng, khó khăn lắm mới chặn được cơn nghiện, rất ít khi có tình huống khói thuốc mịt mù như bây giờ. Điều này đã lộ ra cảm xúc chập trùng và cơn phẫn nộ không thể lấn át của anh.
Đoạn Nghị Cách thở dài một hơi nhưng trái tim cũng nhấc lên sít sao.
Cậu ta hơi tới gần, khẽ gọi một tiếng: "Anh Yến."
Trịnh Lãng Yến không trả lời, môi mỏng khẽ nhếch lên, khói thuốc trắng hoàn mỹ chậm rãi nhả ra từ miệng anh, che khuất gương mặt tuấn tú giống như gương mặt xinh đẹp hời hợt của Lâm Tiếu.
Đoạn Nghị Cách học theo dựa vào song song với anh, bắt đầu bàn giao: "Bộ phim kia tìm đạo diễn mới, hai ngày nữa là có thể vào vị trí. Mấy nữ diễn viên có quan hệ với Lưu Viễn cũng sẽ bị vạch trần chung với bê bối của ông ta, đoàn làm phim đã chuẩn bị tuyển người mới rồi."
Trịnh Lãng Yến không trả lời, ánh mắt thanh lãnh nhắm lại, giữa đầu lông mày vẫn là nỗi sầu chưa vơi.
Đoạn Nghị Cách dời mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ như tùy ý hỏi thăm: "Anh Yến, anh đang lo chuyện của chị Lâm à?"
Khói thuốc trong miệng lại vòng qua phổi, thở phà ra, làm thế nào cũng không thể lấp đầy mảnh đất trong tim.
Trịnh Lãng Yến lên tiếng, giọng nói khàn khàn vì vừa hút thuốc: "Tôi nên về sớm một chút để cô ấy không cần chịu khổ một mình nhiều như vậy."
Đoạn Nghị Cách cong môi cười khổ: "Còn sớm cỡ nào được nữa? Anh ráng chạy xong chương trình học mà không biết ngày đêm, làm theo từng chỉ thị của bác Trịnh bắt đầu đầu tư làm ăn, còn phải hòa giải với người của ông ấy rồi tự mình đầu tư mở công ty. Bây giờ mới mấy năm đâu, anh đã rót vào trong mình bao nhiêu rượu và khói rồi? Mạng cũng sắp gom vào rồi đấy..."
Cậu ta nói xong câu cuối cùng, hồi ức mấy năm qua dâng lên như thủy triều, cũng không vui vẻ gì mấy.
Đoạn Nghị Cách im lặng, một hồi lâu sau Trịnh Lãng Yến vẫn khàn giọng nói: "Cô ấy trách tôi cũng đúng."
"Anh Yến, nếu để em nói thì..." Đoạn Nghị Cách nhìn anh, sắc mặt cũng trầm xuống: "Rõ ràng anh và chị Lâm quan tâm nhau, cũng nhớ nhau, nói ra thì chị ấy cũng chỉ đau lòng cho anh mà thôi. Cho chị ấy một chút thời gian thì sẽ không có chuyện chia ly nữa."
Cậu ta đưa cho anh một viên kẹo cao su, ra hiệu: "Đừng để chị ấy lo lắng."
Trịnh Lãng Yến bắt giữ được chữ nào đó trong lời của Đoạn Nghị Cách, anh hơi khựng lại rồi dập điếu thuốc trong tay, vứt vào thùng rác. Anh cũng không nhận kẹo cao su, vẫy tay đi thẳng vào văn phòng mình.
Màn cửa dày đặc trong phòng nghỉ không kéo ra, điều hòa cũng được mở, có tiếng động rất nhỏ, chậm rãi thổi gió.
Ánh mắt Trịnh Lãng Yến thích ứng với bóng đêm, anh nhanh chóng nhìn quanh căn phòng trống rỗng một vòng, trái tim chợt trầm xuống. Cơ bắp của anh căng ra, tay nắm lấy cửa khựng lại, vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu đã liếc thấy một cục nhô lên trên chiếc giường ảm đạm.
Trái tim anh lập tức yên ổn lại.
Anh khẽ khép cánh cửa sau lưng, bước chân nhẹ nhàng thử tới gần, mãi đến khi đứng bên mép giường, dưới ổ chăn mỏng chính là cơ thể mềm mại của cô. Anh hơi khom người là có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, nó lập tức che đi mùi khói làm anh càng tham lam muốn có nhiều hơn.
Hô hấp thanh cạn của Lâm Tiếu cũng gần trong gang tấc.
Tay Trịnh Lãng Yến không kiềm chế được chống ở một bên đầu cô, ánh mắt thích ứng với ánh sáng mờ tối, có thể chuẩn xác bắt được gương mặt thon gầy xinh đẹp của cô.
Dáng ngủ của Lâm Tiếu vô cùng yên tĩnh, hai mắt hơi khép lại, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mím, trước ngực nhẹ nhàng phập phồng. Sự tham lam trong mắt anh lập tức bại lộ hoàn toàn, cơ thể cũng không tự chủ được tới gần.
Mấy năm nay anh nhớ cô, nhớ cảm giác khi sờ vào cô, nhớ mọi thứ đến phát điên. Trong giây phút sắp kề sát tới, máu trong người anh như muốn sôi trào. Trịnh Lãng Yến nhắm mắt lại bình ổn hô hấp, anh cảm thấy bản thân mình kích động đến mức mạch máu cũng sắp vỡ ra.
Đôi môi đỏ dưới thân thở ra chút hơi thở thanh cạn, sau đó Lâm Tiếu khẽ "ưm" một tiếng, cơ thể hơi nhúc nhích. Cả người Trịnh Lãng Yến cứng đờ, chợt đứng thẳng dậy.
Trong phút chốc mở mắt ra, ánh mắt anh đối mặt với đôi mắt dần rõ ràng trong bóng đêm của Lâm Tiếu. Cô hời hợt dịu dàng nhìn anh như xuyên thủng toàn bộ ý nghĩ tham lam bị anh giấu kín trong lòng khi nãy. Trịnh Lãng Yến lập tức giống như đại cẩu ăn vụng sơn hào hải vị của chủ nhân bị phát hiện, tay chân luống cuống cứng đờ.
Một giây sau, anh chợt quay đi như chuẩn bị chạy trốn.
"Trịnh Lãng Yến."
Sau lưng lại truyền tới tiếng gọi mềm mại của Lâm Tiếu mang theo một chút ngái ngủ. Trịnh Lãng Yến lập tức như bị đóng đinh tại chỗ, chân không nhấc lên nổi.
Lâm Tiếu chậm rãi chống tay ngồi dậy, giọng nói vẫn mềm mại: "Rót giùm em ly nước, em khát."
Trịnh Lãng Yến đứng tại chỗ ba giây mới tiêu hóa được thông tin trong lời cô. Không phải là đuổi anh đi, cũng không phải chất vấn mà là giống như anh chưa từng rời đi, chợt giao cho anh làm một việc thân mật nho nhỏ.
Trịnh Lãng Yến mặc tây trang phẳng phiu, bước chân gần như có chút lảo đảo. Anh đáp lại hai tiếng rồi rối ren đi tìm ly nước, sau đó lại vòng tới văn phòng rót một ly nước ấm.
Lúc anh đi vào lần nữa, Lâm Tiếu đã mở đèn nhỏ đầu giường, ánh sáng vàng chiếu sáng gương mặt vô cùng dịu dàng của cô.
Trịnh Lãng Yến đưa ly nước tới, không ngờ Lâm Tiếu lại cầm tay cậu uống hai hớp rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trịnh Lãng Yến quay lại để ly nước trong tay lên bàn nhỏ cạnh giường, đầu óc của anh hơi cứng đờ, thậm chí còn đang nghĩ có phải Lâm Tiếu vẫn chưa tỉnh ngủ hay không nên mới chịu ôn nhu với anh như vậy. Anh vừa định xoay người lại thì sau lưng đã có một đôi cánh tay mảnh khanh vòng qua, duỗi về phía trước, vòng qua ôm eo anh cách một lớp âu phục, sau đó hai tay nhẹ nhàng giam lại trước người anh.
Bóng lưng Trịnh Lãng Yến cứng đờ, lần này anh đã hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Gương mặt Lâm Tiếu khẽ dán lên âu phục bóng loáng làm bằng sợi tổng hợp của anh rồi nhắm mắt lại, dường như là vì mới tỉnh ngủ nên giọng cô vẫn mềm nhũn.
"Lúc nãy Vân Vân gọi điện thoại nói Phiến Tử bị thương ở tay, vết thương không nặng nhưng phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cậu ấy đang thực tập ở bệnh viện ngoại khoa."
Trịnh Lãng Yến trố mắt không biết nói tiếp cái gì: "À..."
"Khi nãy dạ dày em hơi khó chịu nên định nằm một chút, không ngờ lại ngủ quên mất."
Giọng nói nhu hòa rung động truyền tới, trái tim Trịnh Lãng Yến cũng rung động theo.
"Ừm... Còn khó chịu không?"
Gương mặt mềm mại nhẹ nhàng cọ lên cách vải áo, Lâm Tiếu lắc đầu, giọng cũng nhỏ đi một chút: "Em đợi anh lâu lắm rồi."
Trịnh Lãng Yến để mặc cho cô ôm, trong đầu bắt đầu lặp đi lặp lại một suy nghĩ: Cô đang nói nãy giờ cô đã chờ anh lâu lắm rồi, hay là nói mấy năm nay đang chờ anh.
Suy nghĩ rối bời, trái tim lại khẽ quặn đau, Trịnh Lãng Yến chỉ có thể thấp giọng nói: "Anh xin lỗi."
Lâm Tiếu hít sâu một hơi rồi hỏi anh: "Anh hút thuốc à?"
Giọng nói của cô là khẳng định.
Trịnh Lãng Yến còn chưa kịp trả lời thì cô khẽ hít vào, đột nhiên hỏi: "Trịnh Lãng Yến, mấy năm nay anh sống có tốt không?"
Lưu Viễn lập tức đứng lên, hai tay cẩn thận đặt cạnh người, thấp thỏm gọi một tiếng: "Trịnh, Trịnh tổng..."
Trịnh Lãng Yến không thèm để ý cất bước tới chỗ ngồi của mình, rõ ràng là trông anh rất thản nhiên nhưng lại khiến người ta cảm giác tiếng bước chân của anh vô cùng có lực. Bàn tay thon dài của anh xuôi bên người, ngón tay thon gõ nhẹ lên bàn dài có quy tắc, gõ theo tiết tấu chậm rãi nhưng lại như tiếng chuông đòi mạng dần dần tới gần khiến người ta không rét mà run.
Lưu Viễn không nhịn được hơi co rúm lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Trịnh Lãng Yến gõ nhẹ một đường, mãi đến khi dừng lại bên cạnh Lưu Viễn, ánh mắt của anh híp lại, sau đó ngón tay gõ xuống một cái.
Sau khi tiếng gõ nặng nề trôi qua, anh mới thấp giọng nói chuyện tùy tiện: "Ngồi đi."
"Hả? À vâng Trịnh tổng..." Lưu Viễn hơi giật mình một chút rồi nhanh chóng lần mò ngồi xuống ghế.
Ông ta vừa ngồi vừa lải nhải chuẩn bị tiếp lời: "Trịnh tổng, ngài xem... A!"
Ngay khi ông ta đặt hết toàn bộ trọng lượng xuống, một giây sau cái ghế dưới người chợt bị ai đó đá văng, cái ghế lật ra đụng vào cái ghế bên cạnh phát ra tiếng vang ầm ầm.
Lưu Viễn bị dọa giật mình la lên một tiếng, ngay khi ông ta cho là mình sẽ ngã ngồi trên mặt đất thì cổ áo lại bị ai đó chợt nắm chặt.
Gương mặt tuấn tú âm trầm của Trịnh Lãng Yến dần phóng đại ngay trước mắt ông ta, hô hấp của ông ta bị cánh tay có lực của anh nắm chặt, mặt Lưu Viễn phồng thành màu gan heo, chân gần như nhấc khỏi mặt đất. Ông ta chỉ có thể hốt hoảng giơ tay bắt lấy tay Trịnh Lãng Yến, cầu xin anh buông ra.
Đoạn Nghị Cách cũng bị hành động đột ngột này của Trịnh Lãng Yến làm cho giật mình, tay chống lên mép bàn ngồi thẳng dậy.
Trông Trịnh Lãng Yến như ung dung nhấc người lên nhưng cơ bắp trên cánh tay căng ra trong âu phục đã tiết lộ sự phẫn nộ của anh lúc này. Ánh mắt anh âm u nặng nề, bên trong lóe lên tức giận.
Anh gật đầu một cái, giọng nói lại bình tĩnh lạnh lùng: "Nãy ông nói hậu đài của Lâm Tiếu không cứng à?"
Lưu Viễn vỗ cánh tay như kìm sắt của anh, há to miệng nhưng chỉ có thể thều thào. Ông ta vừa định giải thích thì một giây sau đã bị người đàn ông nắm cổ áo ném mạnh ra ngoài. Trong giây phút hô hấp được thông suốt, cả người Lưu Viễn đập vào cái ghế vừa bị đạp ra khi nãy, sau đó đập vào mặt sàn lạnh lẽo cứng rắn.
Ông ta rên rỉ một tiếng, đau đến mức cuộn mình lại, hô hấp cũng buộc dừng lại, bên tai là giọng nói âm trầm đột ngột của Trịnh Lãng Yến.
"Không cứng thật à?"
Đế giày da gõ trên mặt sàn phát ra từng tiếng lanh lảnh vang dội, Trịnh Lãng Yến co đầu gối ngồi xổm xuống nhìn vẻ mặt đau đớn của người kia, giữa lông mày mang theo ý lạnh.
Lần này Lưu Viễn hoàn toàn luống cuống, ông ta giãy giụa muốn ngồi dậy nắm ống quần của Trịnh Lãng Yến.
"Trịnh, Trịnh tổng, tôi thật sự không biết Lâm Tiếu là người của ngài. Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội. Tôi phấn đấu rất nhiều năm mới có được thành tựu như bây giờ, tôi đã cống hiến không nhỏ trong sự nghiệp đạo diễn, ngài không thể triệt đường sống của tôi như vậy được đâu..."
Trịnh Lãng Yến lập tức chán ghét nhíu mày né tránh ông ta, nắm tóc Lưu Viễn kéo đầu ông ta về phía sau tạo thành một độ cong khó tưởng tượng nổi, giọng nói lạnh lẽo đến đáy vực.
"Ông dựa vào đâu mà cảm thấy ông đã động vào Lâm Tiếu rồi nhưng tôi vẫn sẽ buông tha cho ông?"
"Trịnh tổng, tôi có thể cho Lâm Tiếu diễn vai nữ chính, thật đó!"
Trịnh Lãng Yến như nghe được một câu chuyện hài, châm biếm cong môi: "Mẹ mày, cái này mà cũng nói được à!"
Bởi vì anh không xử lý sớm một chút nên mới để tên khốn này lợi dụng cơ hội.
Trịnh Lãng Yến nhớ lại lúc trước Đoạn Nghị Cách nói Lâm Tiếu khóc cả đoạn đường, trái tim lập tức cảm thấy co rút, đau đến mức không thể thở nổi.
Anh hất mạnh đầu Lưu Viễn ra, sau đó chợt đứng lên.
Lưu Viễn chịu đựng đau đớn đến mức mắt nổi đom đóm, vô thức nắm lấy ống quần anh, vì thành tựu khổ cực tích lũy và tương lai, ông ta đã định là phải làm cháu rồi. Ngón tay ông ta vừa chạm vào ống quần Trịnh Lãng Yến, cả người đã bị đá văng ra, một giây sau giày da lạnh lẽo của người đàn ông đã giẫm lên cổ họng ông ta.
Chân Trịnh Lãng Yến hơi dùng sức, anh đứng ngược chiều ánh sáng giống như một vị thần không thể xâm phạm. Khuỷu tay anh hơi chống lên đầu gối của cái chân đang dùng sức, cả thân trên khom xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
"Ông muốn chết à?"
Dưới chân lại gia tăng thêm chút lực, người đàn ông nằm dưới đất bắt đầu trợn trắng mắt.
Đoạn Nghị Cách thấy tình hình không ổn, vội đi tới kéo Trịnh Lãng Yến ra: "Anh Yến, anh ra ngoài hít thở không khí trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho em là được."
Lưu Viễn ho khan, sắc mặt đỏ lên, nước mắt cũng chảy ra.
Ông ta há to miệng thở hổn hển, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã nghe thấy Đoạn Nghị Cách nói: "Ăn năn hối cải thay đổi làm người lần nữa đi, trong vòng này bớt đi mấy tên rác rưởi như ông cũng chẳng có gì là không tốt, bớt được tai họa cho nữ minh tinh và xã hội."
...
Lúc Đoạn Nghị Cách đi ra, tìm một vòng mới tìm được Trịnh Lãng Yến đang dựa vào vách tường nhà vệ sinh hút thuốc.
Giữa khói thuốc mịt mù, gương mặt thanh lãnh của người đàn ông như ẩn như hiện, mùi của thuốc lá không bằng xì gà nhưng lại mang đến công hiệu tĩnh tâm tốt nhất mà người ta mong muốn.
Lúc trước khi nói muốn về nước, Trịnh Lãng Yến đã bắt đầu đổi sang hút xì gà, chỉ qua miệng không qua phổi, hương vị cũng không quá nồng, khó khăn lắm mới chặn được cơn nghiện, rất ít khi có tình huống khói thuốc mịt mù như bây giờ. Điều này đã lộ ra cảm xúc chập trùng và cơn phẫn nộ không thể lấn át của anh.
Đoạn Nghị Cách thở dài một hơi nhưng trái tim cũng nhấc lên sít sao.
Cậu ta hơi tới gần, khẽ gọi một tiếng: "Anh Yến."
Trịnh Lãng Yến không trả lời, môi mỏng khẽ nhếch lên, khói thuốc trắng hoàn mỹ chậm rãi nhả ra từ miệng anh, che khuất gương mặt tuấn tú giống như gương mặt xinh đẹp hời hợt của Lâm Tiếu.
Đoạn Nghị Cách học theo dựa vào song song với anh, bắt đầu bàn giao: "Bộ phim kia tìm đạo diễn mới, hai ngày nữa là có thể vào vị trí. Mấy nữ diễn viên có quan hệ với Lưu Viễn cũng sẽ bị vạch trần chung với bê bối của ông ta, đoàn làm phim đã chuẩn bị tuyển người mới rồi."
Trịnh Lãng Yến không trả lời, ánh mắt thanh lãnh nhắm lại, giữa đầu lông mày vẫn là nỗi sầu chưa vơi.
Đoạn Nghị Cách dời mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ như tùy ý hỏi thăm: "Anh Yến, anh đang lo chuyện của chị Lâm à?"
Khói thuốc trong miệng lại vòng qua phổi, thở phà ra, làm thế nào cũng không thể lấp đầy mảnh đất trong tim.
Trịnh Lãng Yến lên tiếng, giọng nói khàn khàn vì vừa hút thuốc: "Tôi nên về sớm một chút để cô ấy không cần chịu khổ một mình nhiều như vậy."
Đoạn Nghị Cách cong môi cười khổ: "Còn sớm cỡ nào được nữa? Anh ráng chạy xong chương trình học mà không biết ngày đêm, làm theo từng chỉ thị của bác Trịnh bắt đầu đầu tư làm ăn, còn phải hòa giải với người của ông ấy rồi tự mình đầu tư mở công ty. Bây giờ mới mấy năm đâu, anh đã rót vào trong mình bao nhiêu rượu và khói rồi? Mạng cũng sắp gom vào rồi đấy..."
Cậu ta nói xong câu cuối cùng, hồi ức mấy năm qua dâng lên như thủy triều, cũng không vui vẻ gì mấy.
Đoạn Nghị Cách im lặng, một hồi lâu sau Trịnh Lãng Yến vẫn khàn giọng nói: "Cô ấy trách tôi cũng đúng."
"Anh Yến, nếu để em nói thì..." Đoạn Nghị Cách nhìn anh, sắc mặt cũng trầm xuống: "Rõ ràng anh và chị Lâm quan tâm nhau, cũng nhớ nhau, nói ra thì chị ấy cũng chỉ đau lòng cho anh mà thôi. Cho chị ấy một chút thời gian thì sẽ không có chuyện chia ly nữa."
Cậu ta đưa cho anh một viên kẹo cao su, ra hiệu: "Đừng để chị ấy lo lắng."
Trịnh Lãng Yến bắt giữ được chữ nào đó trong lời của Đoạn Nghị Cách, anh hơi khựng lại rồi dập điếu thuốc trong tay, vứt vào thùng rác. Anh cũng không nhận kẹo cao su, vẫy tay đi thẳng vào văn phòng mình.
Màn cửa dày đặc trong phòng nghỉ không kéo ra, điều hòa cũng được mở, có tiếng động rất nhỏ, chậm rãi thổi gió.
Ánh mắt Trịnh Lãng Yến thích ứng với bóng đêm, anh nhanh chóng nhìn quanh căn phòng trống rỗng một vòng, trái tim chợt trầm xuống. Cơ bắp của anh căng ra, tay nắm lấy cửa khựng lại, vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu đã liếc thấy một cục nhô lên trên chiếc giường ảm đạm.
Trái tim anh lập tức yên ổn lại.
Anh khẽ khép cánh cửa sau lưng, bước chân nhẹ nhàng thử tới gần, mãi đến khi đứng bên mép giường, dưới ổ chăn mỏng chính là cơ thể mềm mại của cô. Anh hơi khom người là có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, nó lập tức che đi mùi khói làm anh càng tham lam muốn có nhiều hơn.
Hô hấp thanh cạn của Lâm Tiếu cũng gần trong gang tấc.
Tay Trịnh Lãng Yến không kiềm chế được chống ở một bên đầu cô, ánh mắt thích ứng với ánh sáng mờ tối, có thể chuẩn xác bắt được gương mặt thon gầy xinh đẹp của cô.
Dáng ngủ của Lâm Tiếu vô cùng yên tĩnh, hai mắt hơi khép lại, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mím, trước ngực nhẹ nhàng phập phồng. Sự tham lam trong mắt anh lập tức bại lộ hoàn toàn, cơ thể cũng không tự chủ được tới gần.
Mấy năm nay anh nhớ cô, nhớ cảm giác khi sờ vào cô, nhớ mọi thứ đến phát điên. Trong giây phút sắp kề sát tới, máu trong người anh như muốn sôi trào. Trịnh Lãng Yến nhắm mắt lại bình ổn hô hấp, anh cảm thấy bản thân mình kích động đến mức mạch máu cũng sắp vỡ ra.
Đôi môi đỏ dưới thân thở ra chút hơi thở thanh cạn, sau đó Lâm Tiếu khẽ "ưm" một tiếng, cơ thể hơi nhúc nhích. Cả người Trịnh Lãng Yến cứng đờ, chợt đứng thẳng dậy.
Trong phút chốc mở mắt ra, ánh mắt anh đối mặt với đôi mắt dần rõ ràng trong bóng đêm của Lâm Tiếu. Cô hời hợt dịu dàng nhìn anh như xuyên thủng toàn bộ ý nghĩ tham lam bị anh giấu kín trong lòng khi nãy. Trịnh Lãng Yến lập tức giống như đại cẩu ăn vụng sơn hào hải vị của chủ nhân bị phát hiện, tay chân luống cuống cứng đờ.
Một giây sau, anh chợt quay đi như chuẩn bị chạy trốn.
"Trịnh Lãng Yến."
Sau lưng lại truyền tới tiếng gọi mềm mại của Lâm Tiếu mang theo một chút ngái ngủ. Trịnh Lãng Yến lập tức như bị đóng đinh tại chỗ, chân không nhấc lên nổi.
Lâm Tiếu chậm rãi chống tay ngồi dậy, giọng nói vẫn mềm mại: "Rót giùm em ly nước, em khát."
Trịnh Lãng Yến đứng tại chỗ ba giây mới tiêu hóa được thông tin trong lời cô. Không phải là đuổi anh đi, cũng không phải chất vấn mà là giống như anh chưa từng rời đi, chợt giao cho anh làm một việc thân mật nho nhỏ.
Trịnh Lãng Yến mặc tây trang phẳng phiu, bước chân gần như có chút lảo đảo. Anh đáp lại hai tiếng rồi rối ren đi tìm ly nước, sau đó lại vòng tới văn phòng rót một ly nước ấm.
Lúc anh đi vào lần nữa, Lâm Tiếu đã mở đèn nhỏ đầu giường, ánh sáng vàng chiếu sáng gương mặt vô cùng dịu dàng của cô.
Trịnh Lãng Yến đưa ly nước tới, không ngờ Lâm Tiếu lại cầm tay cậu uống hai hớp rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trịnh Lãng Yến quay lại để ly nước trong tay lên bàn nhỏ cạnh giường, đầu óc của anh hơi cứng đờ, thậm chí còn đang nghĩ có phải Lâm Tiếu vẫn chưa tỉnh ngủ hay không nên mới chịu ôn nhu với anh như vậy. Anh vừa định xoay người lại thì sau lưng đã có một đôi cánh tay mảnh khanh vòng qua, duỗi về phía trước, vòng qua ôm eo anh cách một lớp âu phục, sau đó hai tay nhẹ nhàng giam lại trước người anh.
Bóng lưng Trịnh Lãng Yến cứng đờ, lần này anh đã hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Gương mặt Lâm Tiếu khẽ dán lên âu phục bóng loáng làm bằng sợi tổng hợp của anh rồi nhắm mắt lại, dường như là vì mới tỉnh ngủ nên giọng cô vẫn mềm nhũn.
"Lúc nãy Vân Vân gọi điện thoại nói Phiến Tử bị thương ở tay, vết thương không nặng nhưng phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cậu ấy đang thực tập ở bệnh viện ngoại khoa."
Trịnh Lãng Yến trố mắt không biết nói tiếp cái gì: "À..."
"Khi nãy dạ dày em hơi khó chịu nên định nằm một chút, không ngờ lại ngủ quên mất."
Giọng nói nhu hòa rung động truyền tới, trái tim Trịnh Lãng Yến cũng rung động theo.
"Ừm... Còn khó chịu không?"
Gương mặt mềm mại nhẹ nhàng cọ lên cách vải áo, Lâm Tiếu lắc đầu, giọng cũng nhỏ đi một chút: "Em đợi anh lâu lắm rồi."
Trịnh Lãng Yến để mặc cho cô ôm, trong đầu bắt đầu lặp đi lặp lại một suy nghĩ: Cô đang nói nãy giờ cô đã chờ anh lâu lắm rồi, hay là nói mấy năm nay đang chờ anh.
Suy nghĩ rối bời, trái tim lại khẽ quặn đau, Trịnh Lãng Yến chỉ có thể thấp giọng nói: "Anh xin lỗi."
Lâm Tiếu hít sâu một hơi rồi hỏi anh: "Anh hút thuốc à?"
Giọng nói của cô là khẳng định.
Trịnh Lãng Yến còn chưa kịp trả lời thì cô khẽ hít vào, đột nhiên hỏi: "Trịnh Lãng Yến, mấy năm nay anh sống có tốt không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook