Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
-
Chương 44
- Edit by Link -
Cái tát này rất tàn nhẫn, tiếng vang lớn qua đi, toàn bộ thư phòng đều yên tĩnh lại. Thư ký Ngôn sững sờ tại chỗ, tay cha Trịnh run rẩy nhìn người đối diện.
Mặt Trịnh Lãng Yến bị tát nghiêng sang một bên, gò má của cậu khẽ giật giật, đầu lưỡi chống xuống quai hàm. Cậu chỉ cảm thấy nơi đó nóng bỏng, cảm giác chết lặng qua đi thì đau đớn mới ùa tới. Dường như Trịnh Lãng Yến đã thanh tỉnh lại một chút nên nhíu mày, cắn răng quay đầu lại.
"Vâng, tôi là tên khốn nên mới tin ông sẽ giúp nhà họ Khổng."
Nhìn thấy sắc mặt của cha Trịnh ngày càng khó coi, cuối cùng Ngôn Ý cũng tỉnh táo đi tới thuyết phục Trịnh Lãng Yến: "Tiểu Trịnh tổng, Trịnh tổng cũng vì tốt cho cậu thôi. Trịnh tổng, ngài cũng bớt giận, Tiểu Trịnh tổng vẫn còn nhỏ, chắc chắn sẽ có ngày cậu ấy hiểu ra thôi."
Cha Trịnh bị tức không nhẹ, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, bàn tay đổi thành ngón tay chỉ vào Trịnh Lãng Yến một hồi mới vừa tức vừa không làm gì được mà nói: "Thư ký Ngôn, cậu nhanh chóng xử lý thủ tục cho nó cút ra nước ngoài đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi."
Trong mắt Trịnh Lãng Yến hiện lên tơ máu vì tức giận và tổn thương, gương mặt đẹp trai căng ra.
Nghe ông ta nói vậy, cậu chợt cong môi châm biếm: "Chê tôi chướng mắt à? Được thôi."
Ngôn Ý thấy Trịnh Lãng Yến vẫn không biết điều khiêu khích cơn tức của cha Trịnh, anh ta nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu Trịnh tổng, cậu tỉnh táo lại trước đã..."
Trịnh Lãng Yến không thèm quan tâm tới anh ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cha Trịnh: "Muốn tôi ra nước ngoài cũng không phải là không được."
Ngôn Ý tưởng là cậu đã nghĩ thông suốt, nét mặt vừa thả lỏng thì lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trịnh Lãng Yến: "Ông đồng ý với tôi, buông tha cho nhà họ Khổng trước."
Sắc mặt cha Trịnh trầm xuống, mẹ Trịnh bị tiếng động trong thư phòng đánh thức, mơ hồ nghe như hai cha con đang cãi nhau nên bà ấy vội khoác áo chạy ra. Vừa mới tới cửa thư phòng đã thấy cha Trịnh vung tay tát mạnh lên mặt Trịnh Lãng Yến.
Sau đó là giọng nói tức giận của ông ta: "Khôn nhà dại chợ, còn chưa có lớn mà đã bị đàn bà thao túng rồi!"
Tiếng bạt tai vô cùng vang dội trong màn đêm tĩnh mịch trống trãi, mẹ Trịnh bị dọa hết hồn, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Bà ấy vội đi tới vài bước kéo Trịnh Lãng Yến xem thử, đau lòng đến mức giọng nói cũng khàn đi: "Ông làm gì vậy hả? Đang êm đang đẹp đánh con trai làm gì!"
"Nhìn đứa con trai ngoan của bà đi!" Cha Trịnh đang nổi nóng: "Bị con nhỏ nhà họ Khổng làm cho chết mê chết mệt như vậy, sớm muộn gì cũng bán nhà thôi!"
Mẹ Trịnh nhìn dấu tay rõ ràng trên gương mặt trắng nõn của Trịnh Lãng Yến, đau lòng lặng lẽ rơi nước mắt. Tay bà run rẩy sờ thử lên mặt Trịnh Lãng Yến, khóc lóc bảo vệ con: "A Yến vẫn còn nhỏ, có biết gì về tình yêu đâu? Nó chơi đùa thôi, ông tức giận như thế làm gì?"
Trịnh Lãng Yến cứ cố tình bướng bỉnh vào ngay lúc này, cậu còn nhấn mạnh với cha Trịnh: "Tôi không có chơi đùa, tôi nghiêm túc với Lâm Tiếu, chúng tôi sẽ bên nhau suốt đời!"
"Mày!"
Cha Trịnh nhất thời lại giơ tay lên, mẹ Trịnh gắt gao đẩy Trịnh Lãng Yến một cái, vất vả lắm mới đẩy được một chút, bà ấy nhỏ giọng khuyên cậu: "A Yến, bây giờ cha đang tức lắm rồi, con bớt tranh cãi lại đi..."
Mẹ Trịnh vừa dứt lời đã quay người lại, gắt gao bảo vệ Trịnh Lãng Yến sau lưng mình.
Bà ấy vì cậu mà khóc lóc, không màng đến hình tượng khí chất của một phu nhân, giằng co với cha Trịnh: "Ông muốn đánh thì đánh cả tôi luôn đi!"
Cha Trịnh tức giận không thôi, chỉ vào mẹ Trịnh trách móc: "Cũng vì bà cưng nó như vậy nên mới làm hư nó đó, bà chả hiểu gì cả."
Trong lúc nhất thời, biệt thự vốn yên tĩnh trở nên ầm ĩ không thôi. Thư ký Ngôn là người ngoài cũng là cấp dưới, anh ta không tiện khuyên chuyện nhà của cấp trên, đành phải đến bên cạnh cha Trịnh thuận khí cho ông ta, tiện thể hạ giọng bắt tay làm việc.
"Trịnh tổng, dù sao Tiểu Trịnh tổng vẫn còn nhỏ, tuổi dậy thì cũng là thời kỳ phản nghịch, nghe theo cậu ấy một chút, có lẽ cậu ấy chơi chán rồi bỏ thôi."
Cha Trịnh bị tức không nhẹ, ông ta bình ổn một hồi nhưng hô hấp vẫn khó khăn.
Từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa từng đánh Trịnh Lãng Yến, mấy người khác thì không nỡ cũng không dám đánh cậu, ngay cả nói nặng cũng không ai dám. Bây giờ đột ngột đánh hai lần như vậy, không ai chịu đựng được cả.
Mẹ Trịnh nhìn dấu ngón tay dần sưng lên trên mặt Trịnh Lãng Yến mà đau lòng không thôi, giọng cũng trở nên nghẹn ngào. Cha Trịnh ngước mắt, ánh mắt Trịnh Lãng Yến vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta mang theo sự quật cường và chán ghét không phù hợp với độ tuổi của cậu.
Cuối cùng ông ta cũng hoãn lại cảm xúc, dùng khí thế ngày thường của mình nói với Trịnh Lãng Yến: "Những thứ của mày đều là tao cho mày, mày không có tư cách bàn điều kiện với tao."
Trịnh Lãng Yến cong môi, nụ cười vô cùng châm chọc và thờ ơ, không chút do dự quay người rời đi.
Sau lưng lập tức truyền tới tiếng gọi nghẹn ngào của mẹ Trịnh: "A Yến, trễ vậy rồi con còn đi đâu nữa? Đừng làm mẹ lo lắng mà..."
Bóng lưng của thiếu niên vừa cứng rắn lại lạnh lẽo, bàn tay vừa mới đánh xong của cha Trịnh cũng run rẩy tê dại. Ông ta chống hai tay lên bàn, dùng sức một chút, trước khi Trịnh Lãng Yến bước ra ngoài thì trầm giọng lên tiếng.
"Ra nước Mỹ học ba năm, hoàn thành việc học rồi về tiếp nhận công ty trong nhà."
Trịnh Lãng Yến dừng bước lại, cậu không quay đầu, nghe thấy cha Trịnh nói tiếp: "Nếu con làm được thì cha có thể cho nhà họ Khổng một cơ hội, để Khổng Kỳ tiếp tục ở lại Khổng thị, còn chuyện có thể đoạt lại công ty hay không thì phải xem năng lực của nó."
Trịnh Lãng Yến thẳng lưng đứng giữa ánh sáng chói mắt trong hành lang và thư phòng, trông cậu như một thiên sứ trước khi sa đọa.
Cậu hơi khựng lại rồi nói không chút do dự nào: "Được thôi, chỉ cần ông buông tha cho nhà họ Khổng là được."
Mắt cha Trịnh híp lại rồi nói tiếp: "Trước đó thì con không được về nước, nhất là không được đi tìm Lâm Tiếu."
Mẹ Trịnh nghe xong lập tức phát cáu, bà ấy nắm góc bàn tuyệt vọng nhìn cha Trịnh: "Ông có ý gì? Mắc gì mà không cho A Yến về thăm tôi? Vậy chúng ta cũng chấm dứt luôn đi."
"Bà ầm ĩ cái gì? Bà không yên tâm thì đi sang Mỹ với nó đi, nó bị bà chiều hư thế này thì tương lai làm sao tiếp nhận Trịnh thị được?" Cha Trịnh trầm mặc trách cứ mẹ Trịnh.
Tay xuôi bên người của Trịnh Lãng Yến nắm chặt lại, mãi đến khi hoàn toàn mất đi tri giác về bọn họ, anh nghe thấy giọng nói nặng nề của mình: "Được thôi, chỉ cần sau này ông không chèn ép nhà họ Khổng nữa."
Cha Trịnh nhìn Trịnh Lãng Yến rồi thở dài một hơi, sau đó tính bàn điều kiện: "Con quen ai cũng được, chơi đùa hay nghiêm túc đều được nhưng người này không thể là Lâm Tiếu."
Lần này Trịnh Lãng Yến không hề do dự, giọng nói vô cùng kiên định: "Cái này không được."
Cha Trịnh vừa mới khẽ thở phào thì trái tim lại nhấc lên, ông ta nhíu mày nhìn bóng lưng chất phát của thiếu niên.
Trịnh Lãng Yến đứng ở cửa ra vào, mắt nhìn vào ô cửa sổ cuối cùng của hành lang dài dằng dặc, bóng đêm không thể xen vào, tia sáng cũng không thể chiếu ra. Lần đầu tiên cậu phát hiện hóa ra thỏa hiệp lại là thứ đau đớn khó tả như thế, giọng của cậu vừa trầm xuống, lập tức nghĩ tới Lâm Tiếu, nghĩ tới những người nhà họ Khổng.
"Những cái còn lại tôi đều đồng ý, chỉ cần ông buông tha cho nhà họ Khổng."
Cha Trịnh cũng nhíu chặt mày, ông ta vẫn cho rằng mình hiểu rõ đứa con trai này, từ nhỏ sống trong nhung lụa, kiêu ngạo lớn lên còn mang theo một chút ngây thơ không nên có, nhưng ông ta chỉ không biết đứa con trai này còn có một mặt nặng tình như vậy, và cả liều lĩnh nữa.
Ông ta hơi khom lưng, chợt cảm thấy một chút già cỗi mà mỏi mệt hỏi Trịnh Lãng Yến: "Nếu cha nhất quyết bắt hai đứa chia tay thì sao?"
Trịnh Lãng Yến thu hồi ánh mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt như hấp thu tĩnh mịch đêm khuya, giọng cũng bay xa.
"Vậy ông coi như không có đứa con trai như tôi là được rồi."
...
Lâm Tiếu ngủ không ngon cho lắm, mấy ngày gần đây nhiệt độ ngày đêm có sự chênh lệch hơi lớn, trời bắt đầu lạnh xuống. Chân cô vừa duỗi ra ngoài chăn, đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh nên giật mình tỉnh lại, màn hình điện thoại đặt trên tủ đầu giường lóe lên, vang lên tiếng chuông rất nhỏ.
Lâm Tiếu ngơ ngẩn một hồi mới thanh tỉnh được chút ít, cô phát hiện bản thân mình không phải đang mơ. Thế là cô vội cầm di động lên, bên trên là tên của Trịnh Lãng Yến.
"Tiếu Tiếu..." Giọng nói của Trịnh Lãng Yến hơi dao động, đặt dưới màn đêm lại càng thêm thâm trầm: "Xin lỗi cậu, mình làm cậu thức giấc rồi à?"
Lâm Tiếu liếc nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài màn cửa, bởi vì vừa mới tỉnh giấc nên giọng cô có chút nũng nịu mềm mại: "Muộn vậy rồi sao còn chưa ngủ nữa?"
Cô vừa tiện nhìn sang thời gian, hơn bốn giờ sáng mà giọng của Trịnh Lãng Yến nghe vẫn còn tỉnh táo.
Trịnh Lãng Yến mở rộng cửa sổ nhìn bãi cỏ cũng bị bóng đêm nhuộm một màu đen kịt, cậu muốn cười nhưng lại chạm tới vết rách bên khóe môi làm đau rát. Cậu cắn răng chịu đựng không bật thành tiếng, tỉnh táo lại trêu chọc cô: "Nhớ cậu, không ngủ được."
Gương mặt Lâm Tiếu chui vào trong ổ chăn ấm áp, nơi đó có mùi hương sữa tắm và dầu gội thơm ngát của bản thân. Cô không khỏi đỏ mặt nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Không phải ban ngày mới gặp hả?"
"Không đủ." Giọng của Trịnh Lãng Yến nặng nề mang theo vẻ hiển nhiên, Lâm Tiếu câm nín một hồi.
Qua một lát, cô khẽ hỏi: "Ngày mai mình phải tới lớp huấn luyện ở đại học thành phố C, cậu có muốn đi cùng không? Nhưng mà có lẽ không thể về ngay trong ngày được đâu."
Lúc trước Trịnh Lãng Yến đã biết chuyện này, đồng thời còn lì lợm bám cô thật lâu nhưng Lâm Tiếu vẫn không nói gì. Lần này chỉ vì một câu nói nhớ của cậu mà cô đã nhanh chóng mềm lòng, chủ động hỏi cậu có muốn đi cùng hay không. Trịnh Lãng Yến cảm thấy nỗi đau chết người khi nãy chợt bị ném vào trong bình mật, mềm mại đến mức rối tinh rối mù nhưng lại làm cậu càng đau hơn.
Tiếu Tiếu của cậu tốt vậy đó...
Gió đêm lặng lẽ thổi qua gò má nóng bỏng, cũng che kín giọng nói của Trịnh Lãng Yến trong gió: "Được."
Mặt của cậu dán vào màn hình nhưng chỉ cảm thấy màn hình di động vô cùng lạnh lẽo và cứng rắn.
"Tiếu Tiếu, sao cậu tốt vậy chứ."
"Tốt đến mức khiến mình không thể làm gì cậu được..."
—
Cái tát này rất tàn nhẫn, tiếng vang lớn qua đi, toàn bộ thư phòng đều yên tĩnh lại. Thư ký Ngôn sững sờ tại chỗ, tay cha Trịnh run rẩy nhìn người đối diện.
Mặt Trịnh Lãng Yến bị tát nghiêng sang một bên, gò má của cậu khẽ giật giật, đầu lưỡi chống xuống quai hàm. Cậu chỉ cảm thấy nơi đó nóng bỏng, cảm giác chết lặng qua đi thì đau đớn mới ùa tới. Dường như Trịnh Lãng Yến đã thanh tỉnh lại một chút nên nhíu mày, cắn răng quay đầu lại.
"Vâng, tôi là tên khốn nên mới tin ông sẽ giúp nhà họ Khổng."
Nhìn thấy sắc mặt của cha Trịnh ngày càng khó coi, cuối cùng Ngôn Ý cũng tỉnh táo đi tới thuyết phục Trịnh Lãng Yến: "Tiểu Trịnh tổng, Trịnh tổng cũng vì tốt cho cậu thôi. Trịnh tổng, ngài cũng bớt giận, Tiểu Trịnh tổng vẫn còn nhỏ, chắc chắn sẽ có ngày cậu ấy hiểu ra thôi."
Cha Trịnh bị tức không nhẹ, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, bàn tay đổi thành ngón tay chỉ vào Trịnh Lãng Yến một hồi mới vừa tức vừa không làm gì được mà nói: "Thư ký Ngôn, cậu nhanh chóng xử lý thủ tục cho nó cút ra nước ngoài đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi."
Trong mắt Trịnh Lãng Yến hiện lên tơ máu vì tức giận và tổn thương, gương mặt đẹp trai căng ra.
Nghe ông ta nói vậy, cậu chợt cong môi châm biếm: "Chê tôi chướng mắt à? Được thôi."
Ngôn Ý thấy Trịnh Lãng Yến vẫn không biết điều khiêu khích cơn tức của cha Trịnh, anh ta nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu Trịnh tổng, cậu tỉnh táo lại trước đã..."
Trịnh Lãng Yến không thèm quan tâm tới anh ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cha Trịnh: "Muốn tôi ra nước ngoài cũng không phải là không được."
Ngôn Ý tưởng là cậu đã nghĩ thông suốt, nét mặt vừa thả lỏng thì lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trịnh Lãng Yến: "Ông đồng ý với tôi, buông tha cho nhà họ Khổng trước."
Sắc mặt cha Trịnh trầm xuống, mẹ Trịnh bị tiếng động trong thư phòng đánh thức, mơ hồ nghe như hai cha con đang cãi nhau nên bà ấy vội khoác áo chạy ra. Vừa mới tới cửa thư phòng đã thấy cha Trịnh vung tay tát mạnh lên mặt Trịnh Lãng Yến.
Sau đó là giọng nói tức giận của ông ta: "Khôn nhà dại chợ, còn chưa có lớn mà đã bị đàn bà thao túng rồi!"
Tiếng bạt tai vô cùng vang dội trong màn đêm tĩnh mịch trống trãi, mẹ Trịnh bị dọa hết hồn, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Bà ấy vội đi tới vài bước kéo Trịnh Lãng Yến xem thử, đau lòng đến mức giọng nói cũng khàn đi: "Ông làm gì vậy hả? Đang êm đang đẹp đánh con trai làm gì!"
"Nhìn đứa con trai ngoan của bà đi!" Cha Trịnh đang nổi nóng: "Bị con nhỏ nhà họ Khổng làm cho chết mê chết mệt như vậy, sớm muộn gì cũng bán nhà thôi!"
Mẹ Trịnh nhìn dấu tay rõ ràng trên gương mặt trắng nõn của Trịnh Lãng Yến, đau lòng lặng lẽ rơi nước mắt. Tay bà run rẩy sờ thử lên mặt Trịnh Lãng Yến, khóc lóc bảo vệ con: "A Yến vẫn còn nhỏ, có biết gì về tình yêu đâu? Nó chơi đùa thôi, ông tức giận như thế làm gì?"
Trịnh Lãng Yến cứ cố tình bướng bỉnh vào ngay lúc này, cậu còn nhấn mạnh với cha Trịnh: "Tôi không có chơi đùa, tôi nghiêm túc với Lâm Tiếu, chúng tôi sẽ bên nhau suốt đời!"
"Mày!"
Cha Trịnh nhất thời lại giơ tay lên, mẹ Trịnh gắt gao đẩy Trịnh Lãng Yến một cái, vất vả lắm mới đẩy được một chút, bà ấy nhỏ giọng khuyên cậu: "A Yến, bây giờ cha đang tức lắm rồi, con bớt tranh cãi lại đi..."
Mẹ Trịnh vừa dứt lời đã quay người lại, gắt gao bảo vệ Trịnh Lãng Yến sau lưng mình.
Bà ấy vì cậu mà khóc lóc, không màng đến hình tượng khí chất của một phu nhân, giằng co với cha Trịnh: "Ông muốn đánh thì đánh cả tôi luôn đi!"
Cha Trịnh tức giận không thôi, chỉ vào mẹ Trịnh trách móc: "Cũng vì bà cưng nó như vậy nên mới làm hư nó đó, bà chả hiểu gì cả."
Trong lúc nhất thời, biệt thự vốn yên tĩnh trở nên ầm ĩ không thôi. Thư ký Ngôn là người ngoài cũng là cấp dưới, anh ta không tiện khuyên chuyện nhà của cấp trên, đành phải đến bên cạnh cha Trịnh thuận khí cho ông ta, tiện thể hạ giọng bắt tay làm việc.
"Trịnh tổng, dù sao Tiểu Trịnh tổng vẫn còn nhỏ, tuổi dậy thì cũng là thời kỳ phản nghịch, nghe theo cậu ấy một chút, có lẽ cậu ấy chơi chán rồi bỏ thôi."
Cha Trịnh bị tức không nhẹ, ông ta bình ổn một hồi nhưng hô hấp vẫn khó khăn.
Từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa từng đánh Trịnh Lãng Yến, mấy người khác thì không nỡ cũng không dám đánh cậu, ngay cả nói nặng cũng không ai dám. Bây giờ đột ngột đánh hai lần như vậy, không ai chịu đựng được cả.
Mẹ Trịnh nhìn dấu ngón tay dần sưng lên trên mặt Trịnh Lãng Yến mà đau lòng không thôi, giọng cũng trở nên nghẹn ngào. Cha Trịnh ngước mắt, ánh mắt Trịnh Lãng Yến vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta mang theo sự quật cường và chán ghét không phù hợp với độ tuổi của cậu.
Cuối cùng ông ta cũng hoãn lại cảm xúc, dùng khí thế ngày thường của mình nói với Trịnh Lãng Yến: "Những thứ của mày đều là tao cho mày, mày không có tư cách bàn điều kiện với tao."
Trịnh Lãng Yến cong môi, nụ cười vô cùng châm chọc và thờ ơ, không chút do dự quay người rời đi.
Sau lưng lập tức truyền tới tiếng gọi nghẹn ngào của mẹ Trịnh: "A Yến, trễ vậy rồi con còn đi đâu nữa? Đừng làm mẹ lo lắng mà..."
Bóng lưng của thiếu niên vừa cứng rắn lại lạnh lẽo, bàn tay vừa mới đánh xong của cha Trịnh cũng run rẩy tê dại. Ông ta chống hai tay lên bàn, dùng sức một chút, trước khi Trịnh Lãng Yến bước ra ngoài thì trầm giọng lên tiếng.
"Ra nước Mỹ học ba năm, hoàn thành việc học rồi về tiếp nhận công ty trong nhà."
Trịnh Lãng Yến dừng bước lại, cậu không quay đầu, nghe thấy cha Trịnh nói tiếp: "Nếu con làm được thì cha có thể cho nhà họ Khổng một cơ hội, để Khổng Kỳ tiếp tục ở lại Khổng thị, còn chuyện có thể đoạt lại công ty hay không thì phải xem năng lực của nó."
Trịnh Lãng Yến thẳng lưng đứng giữa ánh sáng chói mắt trong hành lang và thư phòng, trông cậu như một thiên sứ trước khi sa đọa.
Cậu hơi khựng lại rồi nói không chút do dự nào: "Được thôi, chỉ cần ông buông tha cho nhà họ Khổng là được."
Mắt cha Trịnh híp lại rồi nói tiếp: "Trước đó thì con không được về nước, nhất là không được đi tìm Lâm Tiếu."
Mẹ Trịnh nghe xong lập tức phát cáu, bà ấy nắm góc bàn tuyệt vọng nhìn cha Trịnh: "Ông có ý gì? Mắc gì mà không cho A Yến về thăm tôi? Vậy chúng ta cũng chấm dứt luôn đi."
"Bà ầm ĩ cái gì? Bà không yên tâm thì đi sang Mỹ với nó đi, nó bị bà chiều hư thế này thì tương lai làm sao tiếp nhận Trịnh thị được?" Cha Trịnh trầm mặc trách cứ mẹ Trịnh.
Tay xuôi bên người của Trịnh Lãng Yến nắm chặt lại, mãi đến khi hoàn toàn mất đi tri giác về bọn họ, anh nghe thấy giọng nói nặng nề của mình: "Được thôi, chỉ cần sau này ông không chèn ép nhà họ Khổng nữa."
Cha Trịnh nhìn Trịnh Lãng Yến rồi thở dài một hơi, sau đó tính bàn điều kiện: "Con quen ai cũng được, chơi đùa hay nghiêm túc đều được nhưng người này không thể là Lâm Tiếu."
Lần này Trịnh Lãng Yến không hề do dự, giọng nói vô cùng kiên định: "Cái này không được."
Cha Trịnh vừa mới khẽ thở phào thì trái tim lại nhấc lên, ông ta nhíu mày nhìn bóng lưng chất phát của thiếu niên.
Trịnh Lãng Yến đứng ở cửa ra vào, mắt nhìn vào ô cửa sổ cuối cùng của hành lang dài dằng dặc, bóng đêm không thể xen vào, tia sáng cũng không thể chiếu ra. Lần đầu tiên cậu phát hiện hóa ra thỏa hiệp lại là thứ đau đớn khó tả như thế, giọng của cậu vừa trầm xuống, lập tức nghĩ tới Lâm Tiếu, nghĩ tới những người nhà họ Khổng.
"Những cái còn lại tôi đều đồng ý, chỉ cần ông buông tha cho nhà họ Khổng."
Cha Trịnh cũng nhíu chặt mày, ông ta vẫn cho rằng mình hiểu rõ đứa con trai này, từ nhỏ sống trong nhung lụa, kiêu ngạo lớn lên còn mang theo một chút ngây thơ không nên có, nhưng ông ta chỉ không biết đứa con trai này còn có một mặt nặng tình như vậy, và cả liều lĩnh nữa.
Ông ta hơi khom lưng, chợt cảm thấy một chút già cỗi mà mỏi mệt hỏi Trịnh Lãng Yến: "Nếu cha nhất quyết bắt hai đứa chia tay thì sao?"
Trịnh Lãng Yến thu hồi ánh mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt như hấp thu tĩnh mịch đêm khuya, giọng cũng bay xa.
"Vậy ông coi như không có đứa con trai như tôi là được rồi."
...
Lâm Tiếu ngủ không ngon cho lắm, mấy ngày gần đây nhiệt độ ngày đêm có sự chênh lệch hơi lớn, trời bắt đầu lạnh xuống. Chân cô vừa duỗi ra ngoài chăn, đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh nên giật mình tỉnh lại, màn hình điện thoại đặt trên tủ đầu giường lóe lên, vang lên tiếng chuông rất nhỏ.
Lâm Tiếu ngơ ngẩn một hồi mới thanh tỉnh được chút ít, cô phát hiện bản thân mình không phải đang mơ. Thế là cô vội cầm di động lên, bên trên là tên của Trịnh Lãng Yến.
"Tiếu Tiếu..." Giọng nói của Trịnh Lãng Yến hơi dao động, đặt dưới màn đêm lại càng thêm thâm trầm: "Xin lỗi cậu, mình làm cậu thức giấc rồi à?"
Lâm Tiếu liếc nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài màn cửa, bởi vì vừa mới tỉnh giấc nên giọng cô có chút nũng nịu mềm mại: "Muộn vậy rồi sao còn chưa ngủ nữa?"
Cô vừa tiện nhìn sang thời gian, hơn bốn giờ sáng mà giọng của Trịnh Lãng Yến nghe vẫn còn tỉnh táo.
Trịnh Lãng Yến mở rộng cửa sổ nhìn bãi cỏ cũng bị bóng đêm nhuộm một màu đen kịt, cậu muốn cười nhưng lại chạm tới vết rách bên khóe môi làm đau rát. Cậu cắn răng chịu đựng không bật thành tiếng, tỉnh táo lại trêu chọc cô: "Nhớ cậu, không ngủ được."
Gương mặt Lâm Tiếu chui vào trong ổ chăn ấm áp, nơi đó có mùi hương sữa tắm và dầu gội thơm ngát của bản thân. Cô không khỏi đỏ mặt nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Không phải ban ngày mới gặp hả?"
"Không đủ." Giọng của Trịnh Lãng Yến nặng nề mang theo vẻ hiển nhiên, Lâm Tiếu câm nín một hồi.
Qua một lát, cô khẽ hỏi: "Ngày mai mình phải tới lớp huấn luyện ở đại học thành phố C, cậu có muốn đi cùng không? Nhưng mà có lẽ không thể về ngay trong ngày được đâu."
Lúc trước Trịnh Lãng Yến đã biết chuyện này, đồng thời còn lì lợm bám cô thật lâu nhưng Lâm Tiếu vẫn không nói gì. Lần này chỉ vì một câu nói nhớ của cậu mà cô đã nhanh chóng mềm lòng, chủ động hỏi cậu có muốn đi cùng hay không. Trịnh Lãng Yến cảm thấy nỗi đau chết người khi nãy chợt bị ném vào trong bình mật, mềm mại đến mức rối tinh rối mù nhưng lại làm cậu càng đau hơn.
Tiếu Tiếu của cậu tốt vậy đó...
Gió đêm lặng lẽ thổi qua gò má nóng bỏng, cũng che kín giọng nói của Trịnh Lãng Yến trong gió: "Được."
Mặt của cậu dán vào màn hình nhưng chỉ cảm thấy màn hình di động vô cùng lạnh lẽo và cứng rắn.
"Tiếu Tiếu, sao cậu tốt vậy chứ."
"Tốt đến mức khiến mình không thể làm gì cậu được..."
—
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook