Tiễn Hoàng thượng về nghỉ rồi, Hoàng hậu mới quay lại, nghiêm mặt nhìn bọn nô tài đang quỳ mọp dưới đất:

- Bát canh kia đâu, còn không mau mang đến?

Vừa dứt lời, một nô tì đã đẩy cửa bước vào, trên đôi tay còn run run vì sợ hãi là một chiếc khay đựng bát canh còn sót lại, vội vàng đưa tới bên người Hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn qua, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, bèn hỏi vị thái y đang đứng cạnh:

- Diêu Hạ, ngươi thử kiểm tra xem canh này có gì lạ không?

Diêu thái y không dám chậm trễ, nhanh chóng rút trâm bạc ra thử, thế nhưng hoàn toàn không thấy dấu vết của việc có độc. Triệu Thục Nghi nhíu mày:

- Không có gì? Có chắc chắn đây là bát canh Mai phi đã dùng trước khi đi nghỉ không?

- Bẩm nương nương, quả đúng là bát canh này. Nô tì đã đi theo cung nữ kia đến thiện phòng, chứng kiến nàng ta đã rót canh từ chiếc nồi ban nãy, không sai đâu ạ. - Ngọc Hòa, cung nữ bên người Hoàng hậu đáp.

- Kì lạ thật... Diêu thái y, bát canh này quả thật không có vấn đề gì sao? - Hoàng hậu dường như không hài lòng về kết quả này, hỏi lại.

- Bẩm nương nương, đúng vậy. Đây chỉ là canh gà nhân sâm bình thường, còn có tác dụng nhuận khí, tốt cho thai phụ, chính vi thần là người khuyên Mai phi nương nương dùng loại canh này, nương nương mỗi ngày đều uống, không hiểu sao đến hôm nay...

- Bổn cung biết rồi, ngươi lui ra trước đi. - Hoàng hậu phất tay, để những người khác lui ra ngoài rồi đi đến bên giường của Mai phi, lạnh giọng nói với Ngọc Hòa - Ngươi đi lấy thực đơn những món hôm nay Mai phi đã thử qua cho ta, từng loại thức ăn đều phải ghi rõ, không được sót thứ gì.

- Nô tì tuân mệnh.

Đợi Ngọc Hòa đi rồi, Triệu Thục Nghi mới ngồi xuống bên cạnh Mai phi, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào cái bụng đã có phần rõ ràng của nàng ta, cuối cùng chỉ thở dài rồi trở về cung của mình.

Hài tử vô tội, Mai An, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, bổn cung không muốn nhìn thấy bất cứ ai phải bỏ mạng trong chốn hoàng cung này nữa, cho dù đó chỉ là một thai nhi còn chưa ra đời...

- --

Sáng hôm sau, tin tức Mai phi động thai đã sớm lan khắp hậu cung. Các phi tần tụ tập trong Cảnh Phượng cung cũng bị tin tức này làm kinh ngạc, phần lớn đều là hả hê, bởi ai mà không biết ngày hôm qua Mai phi đã kiêu ngạo thế nào, một ánh mắt cũng không thèm lướt qua những người đang đứng dưới chúc tụng nàng ta. Trong các vị phẩm Phi, người duy nhất khiến những người khác không khinh thường không ghen tị âu cũng chỉ có Lan phi, cũng là người đang nuôi dưỡng Hoàng tử duy nhất của Hoàng đế.

Đợi tiếng xì xầm qua rồi, Hoàng hậu mới từ từ bước ra, vừa ngồi xuống chính vị đã tung đòn phủ đầu:

- Các vị muội muội hẳn đều biết việc của Mai phi rồi đi? Hoàng thượng đối với việc này cực kì tức giận, giao cho bổn cung toàn quyền điều tra, còn nói rằng nhất định phải tìm ra kẻ hãm hại, ai dám che giấu sẽ xử phạt nặng như kẻ đó. Bổn cung cảm thấy các vị muội muội ngồi đây cũng không phải không biết suy nghĩ, có ai nguyện ý nói cho bổn cung những gì mình biết hay không?

Không một tiếng đáp lại. Cho dù là ai thì cũng lo sợ trước khí thế này của Hoàng hậu. Triệu Hoàng hậu từ trước đến nay xử phạt nghiêm minh, không ngại dùng những hình thức tàn bạo để tìm ra kẻ có tội, lần này Hoàng thượng lại tức giận như vậy, cho dù là kẻ to gan hãm hại Mai phi hay những người khác đều đổ mồ hôi lạnh. Các vị phi tần không ngừng nhìn quanh, chỉ mong kẻ phạm tội là người không liên quan đến mình, tránh bị cùng lôi xuống bùn đen. Thục phi đối với chuyện này cũng không kém phần bất ngờ. Nàng ta còn chưa thực sự trở mặt với Mai phi mà đã có kẻ thiếu đầu óc làm ra một màn như vậy, không những không hại được Mai phi mà còn khiến cho ả cảnh giác hơn. Hiện giờ tâm tư của Hoàng đế quá khó đoán, nàng ta còn chưa biết nên xuống tay bên Diệp Hiền dung hay Mai phi trước, nước cờ này cho dù là của ai thì cũng quá ngu xuẩn.

Không thấy ai trả lời mình, Hoàng hậu cũng không bất ngờ, cười nhạt:

- Các vị muội muội nếu không tiện nói ở đây thì không cần, khi nào thấy tiện có thể đến gặp bổn cung. Hiện tại bổn cung vì chuyện này mà tâm trạng không tốt, không thể tiếp chuyện mọi người lâu được, tất cả về đi.

Diệp Phương Nhã cùng với các phi tần chào Hoàng hậu xong thì trở về cung của mình, trong lúc đi ngang qua Thục phi liền bị nàng ta cầm tay, djuj dàng nói:

- Diệp muội, thân thể vẫn tốt chứ?

- Cảm ơn tỉ tỉ quan tâm, muội vẫn ổn. - Diệp Phương Nhã đối với người như Thục phi luôn không muốn tiếp xúc quá lâu, tránh lộ sơ hở, bèn tìm cớ thoái lui, cũng không quên khích khéo nàng ta - Hôm nay Hoàng thượng có tới ghé thăm muội, muội không dám chậm trễ, xin phép đi trước.

Vừa dứt lời, nàng có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình khẽ siết lại, nhưng Thục phi nhanh chóng nở nụ cười lay động lòng người:

- Vậy sao? Được Hoàng thượng quan tâm như vậy, muội cũng thật may mắn, bổn cung không làm phiền nữa.

Nói đoạn, nàng ta quay người rời đi. Diệp Phương Nhã nhìn bóng nàng ta rời đi, cũng lên kiệu trở về cung của mình. Trở về Di Hòa cung, nàng đã sớm thấy thái giám tổng quản của Hoàng đế đứng ở ngoài, vui vẻ tiến đến đỡ nàng:

- Nương nương, Hoàng thượng đã ở bên trong đợi người.

Diệp Phương Nhã nghe thấy vậy liền tăng nhanh cước bộ. Vừa vào đến nơi, nàng đã ôm chầm lấy người đang quay lưng về phía mình, dịu dàng hỏi:

- Hôm nay Hoàng thượng tan triều sớm vậy sao?

- Không có nhiều việc cần bẩm tấu, trẫm liền đến đây bồi nàng, không được sao? - Hương thoang thoảng từ người Diệp Phương Nhã khiến Mạc Kỳ Thiên thư giãn không ít - Cũng đã sang tháng thứ ba rồi, nàng có cảm thấy mệt mỏi gì không?

- Thần thiếp rất ổn. - Diệp Phương Nhã tựa vào lưng Mạc Kỳ Thiên, để hắn cảm nhận được phần bụng hơi nhô ra của nàng - Thái y nói khi mang thai phải giữ tinh thần thoải mái, Hoàng thượng lại thường xuyên ghé thăm thiếp như vậy, thiếp thực sự thấy rất vui vẻ.

- Xin lỗi, không thể lúc nào cũng bồi bên nàng... - Mạc Kỳ Thiên hơi nhíu mày. Việc hai phi tử cùng mang thai là điều chưa từng có tiền lệ, làm thế nào để cân bằng giữa hai người khiến hắn vô cùng đau đầu, thành ra đối với ai cũng cảm thấy chưa đủ quan tâm. - Trẫm...

- Suỵt. - Diệp Phương Nhã đưa tay lên ngăn lời hắn định nói tiếp - Hài tử của ta hay Mai phi thì đều là hài tử của Người, Người vẫn đang quan tâm cả hai mà, không phải sao? Ngược lại chính là Hoàng thượng, Người phải bảo trọng thân thể, đừng khiến bản thân mệt mỏi.

- Trẫm biết rồi. - Mạc Kỳ Thiên đặt nhẹ lên môi Diệp Phương Nhã một nụ hôn - Cảm ơn nàng, Nhã Nhã.

***

Lời tác giả: Chào mọi người, sau một thời gian dài thì mình đã trở lại đây:( một tháng qua Watt lỗi quá, thực sự không vào được, hiện tại mình vẫn phải đổi vpn, viết trên điện thoại rất khó nên chương ra rất chậm:( Dù sao thì vẫn cảm ơn mọi người đã ủng hộ ♡

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương