Hậu Cung Thăng Cấp Ký
-
Chương 70: Mưu kế trong việc trị tội
Kỷ Trà Huyên cho Hoàng thái y lui ra.
Hoàng thái y cung kính hành lễ, sau đó rời đi, lại đứng ở nơi này, cũng không phải chuyện tốt.
Làm thái y, kiêng kị nhất là tham dự vào âm mưu trong hậu cung. Hôm nay gặp phải cứ xem như hắn gặp vận rủi, nhưng có thể thoát thân, trở về phải bảo phu nhân đichùa thắp hương mới được.
Thục phi nói: "Nếu Giản thục nghi trong sạch, bản cung sẽ không ở lâu."
Kỷ Trà Huyên nói: "Nương nương giữ phượng nghi, lại dễ tin lời kẻ khác nói như vậy,không biết về sau trong cung sẽ xuất hiện bao nhiêu chuyện bất bình đây?"
Thục phi lạnh nhạt nói: "Thục nghi nói sai rồi, nếu thục nghi có chứng cớ chứng minh mình trong sạch, bản cung cũng không thể làm như vậy. Bản cung luôn muốn xử lý công bằng, mặc kệ người đó lúc trước có quan hệ tốt với bản cung như thế nào, chỉ cần mắc lỗi, bị mọi người nghi ngờ, bản cung nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra."
Lại nhìn Đan dung hoa, bình thản nói: "Còn không mau xin lỗi Thục nghi đi?" Lại nóivới Kỷ Trà Huyên: "Mọi người cũng là tỷ muội, Đan dung hoa cũng quá đa nghi rồi, tuy rằng hiểu lầm Thục nghi, nhưng Thục nghi luôn miệng nói lấy hoàng hậu nương nương làm tấm gương, hoàng hậu nương nương luôn nhân từ hào phóng, chắc thục nghi cũng sẽ không so đo!"
Kỷ Trà Huyên cũng không thèm ngước mắt lên, hôm nay ả ta muốn làm mất mặt Tĩnh An hiên, bây giờ còn muốn xé một tầng nữa sao.
"Hoàng hậu nương nương rất hiền lành hào phỏng với các tỷ muội trong cung, nhưng cũng phải thành lập trên nền tảng các vị tỷ muội tuân thủ quy củ, lễ nghi. Nhưng Đan dung hoa lại nói xấu chủ vị, tung lời đồn, rối loạn cung đình, những việc này đã đủ gây thành tội lớn, vì Thục phi nương nương quá nhân từ, mới khiến những kẻ tiểu nhân như thế này gây chuyện."
Thục phi nhìn Kỷ Trà Huyên bằng ánh mắt sắc bén, nàng lập bẫy bắt người lập uy thôi, ả ta biết không ngăn cản được. hiện nay ngoài mặt thì khen ả ta, ngầm nói ả ta ngu xuẩn không phân biệt được trắng đen.
Điều này cũng đủ khiến ả tức giận, lúc này Bảo Tiếc luôn hầu hạ bên cạnh không nhịn được lôi kéo tay áo Thục phi, Thục phi tỉnh táo lại, nếu ả ta lại quát Kỷ Trà Huyên trong Tĩnh An hiên, vậy lí do soát cung vì công bằng nghiêm minh cung rất giả dối.
Mắt thấy Thục phi không nói gì, Đan dung hoa nóng nảy, Khiêm dung hoa che giấu sựtức giận trong mắt.
Kỷ Trà Huyên đi đến trước mặt Đan dung hoa, lạnh nhạt nói: "Hóa ra trong mắt Đan dung hoa, bản cung là người rắn rết như thế sao."
Đan dung hoa cắn chặt răng, lập tức quỳ xuống dập đầu, nói: "Nương nương, đều do Khiêm dung hoa khiến tần thiếp hiểu lầm nương nương."
Kỷ Trà Huyên nhìn qua thấy Khiêm dung hoa không còn vẻ mặt bình tĩnh nữa.
"nói bậy, do ngươi tự suy đoán Giản thục nghi hạ độc, còn muốn lôi kéo ta vào."
Đan dung hoa nói: "Nếu không phải ngươi lặp lại nói hư hương thảo làm bụng trụy đau trong kì kinh nguyệt, sao ta có thể nghi ngờ Giản thục nghi"
Khiêm dung hoa nói: "Là tự ngươi hỏi, ta chỉ trả lời thôi."
Lúc này Đan dung hoa hiểu rõ Khiêm dung hoa chuẩn bị đổ hết tội lỗi cho nàng ta.
"rõ ràng ngươi nói người của ngươi thấy cung nữ của Tĩnh An hiên cất giấu hư hương thảo, nếu không sao ta có thể tin ngươi."
Khiêm dung hoa tát nàng ta, nói: "Con tiện nhân này, vừa nói xấu Giản thục nghi, bây giờ còn muốn nói xấu ta."
Thục phi nhíu mày, nàng ta đang nghĩ lợi dụng hai người họ làm mất mặt Kỷ Trà Huyên có phải sai lầm không?
Kỷ Trà Huyên cười nhạo nhìn hai người họ làm trò hề.
thì ra là thế, Khiêm dung hoa lại còn định lấy giả làm thật, sau đó kích động Đan dung hoa. Nếu Kỷ Trà Huyên không đoán sai, hai người này nói chuyện, tất nhiên không có người khác nghe được.
Thấy hai người bắt đầu đánh nhau, Thục phi vỗ bàn, quát: "Dừng tay cho bản cung, hai chủ tử đánh nhau trước mặt nô tài còn ra thể thống gì!"
Hai người từ từ buông tay ra, Thục phi sờ trán, nói: "Những chuyện còn lại, thục nghi tự xử lý thôi, bản cung quay về." Bảo Tiếc vội vàng đỡ Thục phi đứng dậy, một đám người đi ra ngoài điện.
Thục phi đi ngang qua bên cạnh Đan dung hoa cùng Khiêm dung hoa, Đan dung hoa kêu lên: "Nương nương..."
Thục phi nói: "Ngươi thề thốt thục nghi hại ngươi, vì sự yên ổn trong hậu cung bản cung mới làm ra động tác lớn như vậy, hôm nay sau khi thục nghi phạt ngươi, ngày mai bản cung cũng sẽ trị tội ngươi."
nói xong, Thục phi mang theo nhân đi rồi.
trên khuôn mặt Kỷ Trà Huyên nở nụ cười có ý nghĩa không rõ, ngày mai lại xử phạt, đây là muốn bảo vệ Đan dung hoa.
"Khiêm dung hoa, Đan dung hoa nói thật sao, ngươi thật sự thấy cung nữ của bản cung cất dấu hư hương thảo sao?"
Khiêm dung hoa lập tức đáp lại: "Đan dung hoa dám nói xấu nương nương, nói xấu tần thiếp cũng không ngạc nhiên."
Kỷ Trà Huyên nhìn Đan dung hoa, lúc này Đan dung hoa đã hiểu rõ mọi chuyện, trước tiên nói nàng ta nói xấu Kỷ Trà Huyên, câu nói kế tiếp nếu không có chứng cớ, cũngkhông thể tạo thành chứng cứ nàng ta phạm tội.
Nàng ta khó được thông minh một lát, thẳng tắp quỳ xuống nhận tội.
"Tần thiếp có tội."
Kỷ Trà Huyên không nói gì.
Đan dung hoa còn nói thêm: "Lúc này cách quốc khánh quá gần, hoàng hậu nương nương có thai lại là việc vui rất lớn, nương nương."
Kỷ Trà Huyên cười khẽ: "Ngươi đang uy hiếp bản cung sao?"
Đan dung hoa thưa: "Tần thiếp không dám, cho dù nương nương trừng phạt tần thiếp như thế nào, tần thiếp vĩnh viễn ghi nhớ ân đức của nương nương."
Kỷ Trà Huyên cúi người xuống, nhìn mặt Đan dung hoa, thật tái nhợt, nhưng vẫn còn nét đẹp khác.
Đan dung hoa chạm đến ánh mắt của Kỷ Trà Huyên, không tự chủ được cúi đầu.
Kỷ Trà Huyên đi đến bên tai Đan dung hoa, nói bằng giọng nói chỉ hai người nghe thấy: "Bản cung chán ghét bị người khác uy hiếp nhất, nhất là bị một quân cờ người khác lợi dụng uy hiếp."
Đan dung hoa hoảng sợ nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Kỷ Trà Huyên lại đứng lên, không trả lời nàng ta, nhưng dáng đứng thẳng tắp cùng sắc mặt lạnh lẽo, đã bộc lộ ra sự lạnh lùng của nàng.
"Đan dung hoa đầu tiên nói xấu nương nương, sau đó lại nói xấu tần thiếp, phải trừng trị nghiêm khắc kẻ tiểu nhân như thế." Khiêm dung hoa đột nhiên nói.
Đan dung hoa vội vàng nói với Kỷ Trà Huyên: "Nương nương, tần thiếp nói xấu nương nương là lỗi của tần thiếp, nhưng lúc trước Khiêm dung hoa cũng có ý đồ nói xấu nương nương, nương nương cũng phải trừng trị để gìn giữ quy củ trong cung."
Khiêm dung hoa cười nhạo nhìn nàng ta, trong lòng không cho là đúng, tuy nàng ta có vị phân thấp, nhưng chỉ cần mẫu thân còn ở, nàng ta còn không phải sợ gì. Lúc này nàng ta lại hi vọng mình bị phạt nặng, cũng dễ cho mẫu thân vào cung nói chuyện cùng biểu ca, thái hậu.
Kỷ Trà Huyên thấy Khiêm dung hoa không tranh luận, hiểu rõ trong lòng. Nàng nói: "Phùng ma ma, đi cầm ấn phượng đến đây."
"Vâng, nô tì sẽ đi ngay."
Kỷ Trà Huyên ngồi vào ghế chủ vị, nhìn ánh mắt của hai người đã thấy có sự đối địch.
Trong điện chỉ còn tiếng Đan dung hoa âm thầm gạt nước mắt.
một lát sau, Phùng ma ma mang ấn phượng tới, cung nữ phía sau bà còn mang theo trang giấy cùng bút.
Hai người đứng hầu trước mặt Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên cầm bút lên.
Đan dung hoa hất tay áo ra, lúc này, trong phòng cực kì yên tĩnh.
Sau khi Kỷ Trà Huyên đặt bút, tiếng hô hấp trong điện càng to hơn. Chỉ thấy Kỷ Trà Huyên cầm ấn phượng, sau đó đóng dấu.
Phùng ma ma nhận lấy mệnh lệnh Kỷ Trà Huyên đưa qua, sau đó liếc nhìn nội dung, lập tức sửng sốt.
Kỷ Trà Huyên vẫy tay, nói: "Thông báo việc này đến các cung thôi."
Phùng ma ma liếc mắt nhìn Đan dung hoa, cuối cùng đồng ý gật đầu.
Kỷ Trà Huyên lại nhìn Đan dung hoa, nói: "Đan dung hoa không tuân thủ quy củ, nóixấu chủ vị, thậm chí làm ảnh hưởng đến sự yên bình trong hậu cung, chỉ một tội này cũng đủ ban tội chết cho ngươi, nhưng, quốc khánh sắp đến, cũng không dễ dàng thấy máu. Bản cung lấy ấn phượng ra lệnh, phạt Đan dung hoa Chu thị bị vả miệng năm mươi lần, phạt lương bổng trong một năm."
Đan dung hoa thở phào nhẹ nhõm.
"Tạ ơn nương nương."
"Đưa Đan dung hoa ra toà phạt đi."
Đan dung hoa mở to hai mắt, toà phạt là nơi phi tần bị phạt hình, phi tần bị phạt ở đây tất nhiên lưu lại chỗ bẩn. Muốn bò lên trên, càng khó khăn hơn. Nếu phi tần khôngmắc phải sai lầm lớn, cùng lắm cũng chỉ bị phạt trong cung điện của mình, rất ít bị đưa ra tòa phạt.
Tiểu Thuật tử lập tức bịt miệng Đan dung hoa, sau đó sai người kéo nàng ta qua, còn có Phùng ma ma đi cùng.
Càng ít người trong đại điện hơn.
Kỷ Trà Huyên nhìn Khiêm dung hoa, thân thể Khiêm dung hoa không kiềm chế được phải lui lại.
"Nếu Khiêm dung hoa nói Đan dung hoa cũng nói xấu ngươi, bản cung ban cho ngươimột ân điển, cho ngươi ra tay thực hiện hình phạt đi!" Kỷ Trà Huyên không hề hoang mang nói.
Khiêm dung hoa gượng cười nói: "Nương nương còn chưa ra tay đánh phạt, tần thiếp nào dám..."
không chờ nàng ta nói hết câu, Kỷ Trà Huyên đã mỉm cười nói: "Dung hoa đứng lên lạinói."
Khiêm dung hoa nghi ngờ, nhưng Kỷ Trà Huyên đột nhiên đỡ nàng ta đứng dậy.
Hai người đối mặt, Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng nói: "Hôm nay bản cung phát hiện đượcmột ít chuyện thú vị ở điện phía nam trong Phương Hoa hiên của dung hoa, bản cung có nên sai người điều tra để chứng minh sự trong sạch của dung hoa không?"
Trong mắt Khiêm dung hoa hiện lên nét nghi ngờ sợ hãi.
Kỷ Trà Huyên lại cười như không cười.
Trong lòng Khiêm dung hoa nhảy dựng lên, chẳng lẽ nàng ta bắt được người nàng sai tới sao? không đúng, nếu bắt được, nàng ta có thể trực tiếp trị tội nàng. Sau đó, ánh mắt nàng ta sáng lên, trong lòng càng khinh thường người đang đứng trước mắt.
Kỷ Trà Huyên dường như không phát hiện, nói: "Tử Châu, Lục Châu, đưa Khiêm dung hoa đi qua."
Khiêm dung hoa nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nói: "Chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào, phải dựa vào dung hoa rồi."
Khiêm dung hoa âm thầm tính kế, không thể khiến người ta bắt được điểm yếu, đắc tội một người dung hoa thất sủng lại ngốc nghếch thì sao chứ?
"Tần thiếp tạ ơn nương nương."
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Nhìn nàng ta rời đi, Kỷ Trà Huyên quay về nội điện.
Nếu không phải người hầu trong Tĩnh An hiên đã sớm bí mật trung thành với nàng, có lẽ nàng đã thật sự bị vu oan.
Khiêm dung hoa dễ đối phó, đại trưởng công chúa lại không dễ đối phó.
Cho nên, khi Kỷ Trà Huyên biết Khiêm dung hoa bất chợt muốn làm ra chuyện vu oan giá họa, cũng không lấy ra chứng cứ đối phó Khiêm dung hoa. Như vậy không đủ để chèn ép nàng ta, nhưng lại dễ dàng bị cắn ngược lại một cái.
không bằng lợi dụng nàng ta làm việc, như vậy cũng có nhiều lợi ích hơn.
Kỷ Trà Huyên tiếp tục quay về nội điện nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ nàng lại không ngủ được, bởi vì nàng còn muốn chờ tin tức.
So sánh với sự yên tĩnh trong Tĩnh An hiên, hậu cung lại vô cùng náo nhiệt.
một đạo ý chỉ khiến chủ tử các cung tụ tập ở toà phạt.
Đan dung hoa nhìn càng ngày càng nhiều phi tần đi đến, còn đều là người quen ngày xưa, trừ mấy người chủ vị, gần như tất cả phi tần đều đến đông đủ.
Sao lại thế này? Vì sao những người này đến đây?
Phùng ma ma bình tĩnh tuyên đọc ý chỉ, Đan dung hoa phẫn nộ cười, đã sớm đoán được người có thù tất báo như Kỷ Trà Huyên sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta.
nói cái gì triệu tập mọi người đi lại xem hình, để cảnh báo người trong hậu cung, thậtra còn không phải đến nhục nhã nàng ta sao.
Nghe mấy người phía dưới đang thì thầm nói nhỏ, mấy người tài nhân trước kia khôngđược sủng ái cũng đang chê cười nàng ta.
Đan dung hoa hung hăng trừng mắt nhìn qua, nhưng vị tài nhân kia càng cười vui vẻ hơn, thậm chí càng nói to hơn.
Khiêm dung hoa đứng trước mặt Đan dung hoa, nhìn thấy một màn như vậy, càng thêm khinh thường Đan dung hoa hơn.
Phùng ma ma lạnh nhạt nói: "Canh giờ đã đến."
Khiêm dung hoa nhận lớn thanh đánh mồm trên mâm.
Nhìn Khiêm dung hoa từ từ đến gần, nụ cười yếu ớt của ả ta lại đau mắt như vậy, Đan dung hoa không ngừng nhớ tới ả ta dẫn dắt nàng hiểu lầm như thế nào. Nàng ta biếtẩn ý của Kỷ Trà Huyên, nhưng đối mặt người này, nàng ta vẫn hận đến tận xương tủy.
Hoàng thái y cung kính hành lễ, sau đó rời đi, lại đứng ở nơi này, cũng không phải chuyện tốt.
Làm thái y, kiêng kị nhất là tham dự vào âm mưu trong hậu cung. Hôm nay gặp phải cứ xem như hắn gặp vận rủi, nhưng có thể thoát thân, trở về phải bảo phu nhân đichùa thắp hương mới được.
Thục phi nói: "Nếu Giản thục nghi trong sạch, bản cung sẽ không ở lâu."
Kỷ Trà Huyên nói: "Nương nương giữ phượng nghi, lại dễ tin lời kẻ khác nói như vậy,không biết về sau trong cung sẽ xuất hiện bao nhiêu chuyện bất bình đây?"
Thục phi lạnh nhạt nói: "Thục nghi nói sai rồi, nếu thục nghi có chứng cớ chứng minh mình trong sạch, bản cung cũng không thể làm như vậy. Bản cung luôn muốn xử lý công bằng, mặc kệ người đó lúc trước có quan hệ tốt với bản cung như thế nào, chỉ cần mắc lỗi, bị mọi người nghi ngờ, bản cung nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra."
Lại nhìn Đan dung hoa, bình thản nói: "Còn không mau xin lỗi Thục nghi đi?" Lại nóivới Kỷ Trà Huyên: "Mọi người cũng là tỷ muội, Đan dung hoa cũng quá đa nghi rồi, tuy rằng hiểu lầm Thục nghi, nhưng Thục nghi luôn miệng nói lấy hoàng hậu nương nương làm tấm gương, hoàng hậu nương nương luôn nhân từ hào phóng, chắc thục nghi cũng sẽ không so đo!"
Kỷ Trà Huyên cũng không thèm ngước mắt lên, hôm nay ả ta muốn làm mất mặt Tĩnh An hiên, bây giờ còn muốn xé một tầng nữa sao.
"Hoàng hậu nương nương rất hiền lành hào phỏng với các tỷ muội trong cung, nhưng cũng phải thành lập trên nền tảng các vị tỷ muội tuân thủ quy củ, lễ nghi. Nhưng Đan dung hoa lại nói xấu chủ vị, tung lời đồn, rối loạn cung đình, những việc này đã đủ gây thành tội lớn, vì Thục phi nương nương quá nhân từ, mới khiến những kẻ tiểu nhân như thế này gây chuyện."
Thục phi nhìn Kỷ Trà Huyên bằng ánh mắt sắc bén, nàng lập bẫy bắt người lập uy thôi, ả ta biết không ngăn cản được. hiện nay ngoài mặt thì khen ả ta, ngầm nói ả ta ngu xuẩn không phân biệt được trắng đen.
Điều này cũng đủ khiến ả tức giận, lúc này Bảo Tiếc luôn hầu hạ bên cạnh không nhịn được lôi kéo tay áo Thục phi, Thục phi tỉnh táo lại, nếu ả ta lại quát Kỷ Trà Huyên trong Tĩnh An hiên, vậy lí do soát cung vì công bằng nghiêm minh cung rất giả dối.
Mắt thấy Thục phi không nói gì, Đan dung hoa nóng nảy, Khiêm dung hoa che giấu sựtức giận trong mắt.
Kỷ Trà Huyên đi đến trước mặt Đan dung hoa, lạnh nhạt nói: "Hóa ra trong mắt Đan dung hoa, bản cung là người rắn rết như thế sao."
Đan dung hoa cắn chặt răng, lập tức quỳ xuống dập đầu, nói: "Nương nương, đều do Khiêm dung hoa khiến tần thiếp hiểu lầm nương nương."
Kỷ Trà Huyên nhìn qua thấy Khiêm dung hoa không còn vẻ mặt bình tĩnh nữa.
"nói bậy, do ngươi tự suy đoán Giản thục nghi hạ độc, còn muốn lôi kéo ta vào."
Đan dung hoa nói: "Nếu không phải ngươi lặp lại nói hư hương thảo làm bụng trụy đau trong kì kinh nguyệt, sao ta có thể nghi ngờ Giản thục nghi"
Khiêm dung hoa nói: "Là tự ngươi hỏi, ta chỉ trả lời thôi."
Lúc này Đan dung hoa hiểu rõ Khiêm dung hoa chuẩn bị đổ hết tội lỗi cho nàng ta.
"rõ ràng ngươi nói người của ngươi thấy cung nữ của Tĩnh An hiên cất giấu hư hương thảo, nếu không sao ta có thể tin ngươi."
Khiêm dung hoa tát nàng ta, nói: "Con tiện nhân này, vừa nói xấu Giản thục nghi, bây giờ còn muốn nói xấu ta."
Thục phi nhíu mày, nàng ta đang nghĩ lợi dụng hai người họ làm mất mặt Kỷ Trà Huyên có phải sai lầm không?
Kỷ Trà Huyên cười nhạo nhìn hai người họ làm trò hề.
thì ra là thế, Khiêm dung hoa lại còn định lấy giả làm thật, sau đó kích động Đan dung hoa. Nếu Kỷ Trà Huyên không đoán sai, hai người này nói chuyện, tất nhiên không có người khác nghe được.
Thấy hai người bắt đầu đánh nhau, Thục phi vỗ bàn, quát: "Dừng tay cho bản cung, hai chủ tử đánh nhau trước mặt nô tài còn ra thể thống gì!"
Hai người từ từ buông tay ra, Thục phi sờ trán, nói: "Những chuyện còn lại, thục nghi tự xử lý thôi, bản cung quay về." Bảo Tiếc vội vàng đỡ Thục phi đứng dậy, một đám người đi ra ngoài điện.
Thục phi đi ngang qua bên cạnh Đan dung hoa cùng Khiêm dung hoa, Đan dung hoa kêu lên: "Nương nương..."
Thục phi nói: "Ngươi thề thốt thục nghi hại ngươi, vì sự yên ổn trong hậu cung bản cung mới làm ra động tác lớn như vậy, hôm nay sau khi thục nghi phạt ngươi, ngày mai bản cung cũng sẽ trị tội ngươi."
nói xong, Thục phi mang theo nhân đi rồi.
trên khuôn mặt Kỷ Trà Huyên nở nụ cười có ý nghĩa không rõ, ngày mai lại xử phạt, đây là muốn bảo vệ Đan dung hoa.
"Khiêm dung hoa, Đan dung hoa nói thật sao, ngươi thật sự thấy cung nữ của bản cung cất dấu hư hương thảo sao?"
Khiêm dung hoa lập tức đáp lại: "Đan dung hoa dám nói xấu nương nương, nói xấu tần thiếp cũng không ngạc nhiên."
Kỷ Trà Huyên nhìn Đan dung hoa, lúc này Đan dung hoa đã hiểu rõ mọi chuyện, trước tiên nói nàng ta nói xấu Kỷ Trà Huyên, câu nói kế tiếp nếu không có chứng cớ, cũngkhông thể tạo thành chứng cứ nàng ta phạm tội.
Nàng ta khó được thông minh một lát, thẳng tắp quỳ xuống nhận tội.
"Tần thiếp có tội."
Kỷ Trà Huyên không nói gì.
Đan dung hoa còn nói thêm: "Lúc này cách quốc khánh quá gần, hoàng hậu nương nương có thai lại là việc vui rất lớn, nương nương."
Kỷ Trà Huyên cười khẽ: "Ngươi đang uy hiếp bản cung sao?"
Đan dung hoa thưa: "Tần thiếp không dám, cho dù nương nương trừng phạt tần thiếp như thế nào, tần thiếp vĩnh viễn ghi nhớ ân đức của nương nương."
Kỷ Trà Huyên cúi người xuống, nhìn mặt Đan dung hoa, thật tái nhợt, nhưng vẫn còn nét đẹp khác.
Đan dung hoa chạm đến ánh mắt của Kỷ Trà Huyên, không tự chủ được cúi đầu.
Kỷ Trà Huyên đi đến bên tai Đan dung hoa, nói bằng giọng nói chỉ hai người nghe thấy: "Bản cung chán ghét bị người khác uy hiếp nhất, nhất là bị một quân cờ người khác lợi dụng uy hiếp."
Đan dung hoa hoảng sợ nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Kỷ Trà Huyên lại đứng lên, không trả lời nàng ta, nhưng dáng đứng thẳng tắp cùng sắc mặt lạnh lẽo, đã bộc lộ ra sự lạnh lùng của nàng.
"Đan dung hoa đầu tiên nói xấu nương nương, sau đó lại nói xấu tần thiếp, phải trừng trị nghiêm khắc kẻ tiểu nhân như thế." Khiêm dung hoa đột nhiên nói.
Đan dung hoa vội vàng nói với Kỷ Trà Huyên: "Nương nương, tần thiếp nói xấu nương nương là lỗi của tần thiếp, nhưng lúc trước Khiêm dung hoa cũng có ý đồ nói xấu nương nương, nương nương cũng phải trừng trị để gìn giữ quy củ trong cung."
Khiêm dung hoa cười nhạo nhìn nàng ta, trong lòng không cho là đúng, tuy nàng ta có vị phân thấp, nhưng chỉ cần mẫu thân còn ở, nàng ta còn không phải sợ gì. Lúc này nàng ta lại hi vọng mình bị phạt nặng, cũng dễ cho mẫu thân vào cung nói chuyện cùng biểu ca, thái hậu.
Kỷ Trà Huyên thấy Khiêm dung hoa không tranh luận, hiểu rõ trong lòng. Nàng nói: "Phùng ma ma, đi cầm ấn phượng đến đây."
"Vâng, nô tì sẽ đi ngay."
Kỷ Trà Huyên ngồi vào ghế chủ vị, nhìn ánh mắt của hai người đã thấy có sự đối địch.
Trong điện chỉ còn tiếng Đan dung hoa âm thầm gạt nước mắt.
một lát sau, Phùng ma ma mang ấn phượng tới, cung nữ phía sau bà còn mang theo trang giấy cùng bút.
Hai người đứng hầu trước mặt Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên cầm bút lên.
Đan dung hoa hất tay áo ra, lúc này, trong phòng cực kì yên tĩnh.
Sau khi Kỷ Trà Huyên đặt bút, tiếng hô hấp trong điện càng to hơn. Chỉ thấy Kỷ Trà Huyên cầm ấn phượng, sau đó đóng dấu.
Phùng ma ma nhận lấy mệnh lệnh Kỷ Trà Huyên đưa qua, sau đó liếc nhìn nội dung, lập tức sửng sốt.
Kỷ Trà Huyên vẫy tay, nói: "Thông báo việc này đến các cung thôi."
Phùng ma ma liếc mắt nhìn Đan dung hoa, cuối cùng đồng ý gật đầu.
Kỷ Trà Huyên lại nhìn Đan dung hoa, nói: "Đan dung hoa không tuân thủ quy củ, nóixấu chủ vị, thậm chí làm ảnh hưởng đến sự yên bình trong hậu cung, chỉ một tội này cũng đủ ban tội chết cho ngươi, nhưng, quốc khánh sắp đến, cũng không dễ dàng thấy máu. Bản cung lấy ấn phượng ra lệnh, phạt Đan dung hoa Chu thị bị vả miệng năm mươi lần, phạt lương bổng trong một năm."
Đan dung hoa thở phào nhẹ nhõm.
"Tạ ơn nương nương."
"Đưa Đan dung hoa ra toà phạt đi."
Đan dung hoa mở to hai mắt, toà phạt là nơi phi tần bị phạt hình, phi tần bị phạt ở đây tất nhiên lưu lại chỗ bẩn. Muốn bò lên trên, càng khó khăn hơn. Nếu phi tần khôngmắc phải sai lầm lớn, cùng lắm cũng chỉ bị phạt trong cung điện của mình, rất ít bị đưa ra tòa phạt.
Tiểu Thuật tử lập tức bịt miệng Đan dung hoa, sau đó sai người kéo nàng ta qua, còn có Phùng ma ma đi cùng.
Càng ít người trong đại điện hơn.
Kỷ Trà Huyên nhìn Khiêm dung hoa, thân thể Khiêm dung hoa không kiềm chế được phải lui lại.
"Nếu Khiêm dung hoa nói Đan dung hoa cũng nói xấu ngươi, bản cung ban cho ngươimột ân điển, cho ngươi ra tay thực hiện hình phạt đi!" Kỷ Trà Huyên không hề hoang mang nói.
Khiêm dung hoa gượng cười nói: "Nương nương còn chưa ra tay đánh phạt, tần thiếp nào dám..."
không chờ nàng ta nói hết câu, Kỷ Trà Huyên đã mỉm cười nói: "Dung hoa đứng lên lạinói."
Khiêm dung hoa nghi ngờ, nhưng Kỷ Trà Huyên đột nhiên đỡ nàng ta đứng dậy.
Hai người đối mặt, Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng nói: "Hôm nay bản cung phát hiện đượcmột ít chuyện thú vị ở điện phía nam trong Phương Hoa hiên của dung hoa, bản cung có nên sai người điều tra để chứng minh sự trong sạch của dung hoa không?"
Trong mắt Khiêm dung hoa hiện lên nét nghi ngờ sợ hãi.
Kỷ Trà Huyên lại cười như không cười.
Trong lòng Khiêm dung hoa nhảy dựng lên, chẳng lẽ nàng ta bắt được người nàng sai tới sao? không đúng, nếu bắt được, nàng ta có thể trực tiếp trị tội nàng. Sau đó, ánh mắt nàng ta sáng lên, trong lòng càng khinh thường người đang đứng trước mắt.
Kỷ Trà Huyên dường như không phát hiện, nói: "Tử Châu, Lục Châu, đưa Khiêm dung hoa đi qua."
Khiêm dung hoa nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nói: "Chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào, phải dựa vào dung hoa rồi."
Khiêm dung hoa âm thầm tính kế, không thể khiến người ta bắt được điểm yếu, đắc tội một người dung hoa thất sủng lại ngốc nghếch thì sao chứ?
"Tần thiếp tạ ơn nương nương."
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Nhìn nàng ta rời đi, Kỷ Trà Huyên quay về nội điện.
Nếu không phải người hầu trong Tĩnh An hiên đã sớm bí mật trung thành với nàng, có lẽ nàng đã thật sự bị vu oan.
Khiêm dung hoa dễ đối phó, đại trưởng công chúa lại không dễ đối phó.
Cho nên, khi Kỷ Trà Huyên biết Khiêm dung hoa bất chợt muốn làm ra chuyện vu oan giá họa, cũng không lấy ra chứng cứ đối phó Khiêm dung hoa. Như vậy không đủ để chèn ép nàng ta, nhưng lại dễ dàng bị cắn ngược lại một cái.
không bằng lợi dụng nàng ta làm việc, như vậy cũng có nhiều lợi ích hơn.
Kỷ Trà Huyên tiếp tục quay về nội điện nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ nàng lại không ngủ được, bởi vì nàng còn muốn chờ tin tức.
So sánh với sự yên tĩnh trong Tĩnh An hiên, hậu cung lại vô cùng náo nhiệt.
một đạo ý chỉ khiến chủ tử các cung tụ tập ở toà phạt.
Đan dung hoa nhìn càng ngày càng nhiều phi tần đi đến, còn đều là người quen ngày xưa, trừ mấy người chủ vị, gần như tất cả phi tần đều đến đông đủ.
Sao lại thế này? Vì sao những người này đến đây?
Phùng ma ma bình tĩnh tuyên đọc ý chỉ, Đan dung hoa phẫn nộ cười, đã sớm đoán được người có thù tất báo như Kỷ Trà Huyên sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta.
nói cái gì triệu tập mọi người đi lại xem hình, để cảnh báo người trong hậu cung, thậtra còn không phải đến nhục nhã nàng ta sao.
Nghe mấy người phía dưới đang thì thầm nói nhỏ, mấy người tài nhân trước kia khôngđược sủng ái cũng đang chê cười nàng ta.
Đan dung hoa hung hăng trừng mắt nhìn qua, nhưng vị tài nhân kia càng cười vui vẻ hơn, thậm chí càng nói to hơn.
Khiêm dung hoa đứng trước mặt Đan dung hoa, nhìn thấy một màn như vậy, càng thêm khinh thường Đan dung hoa hơn.
Phùng ma ma lạnh nhạt nói: "Canh giờ đã đến."
Khiêm dung hoa nhận lớn thanh đánh mồm trên mâm.
Nhìn Khiêm dung hoa từ từ đến gần, nụ cười yếu ớt của ả ta lại đau mắt như vậy, Đan dung hoa không ngừng nhớ tới ả ta dẫn dắt nàng hiểu lầm như thế nào. Nàng ta biếtẩn ý của Kỷ Trà Huyên, nhưng đối mặt người này, nàng ta vẫn hận đến tận xương tủy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook