Hậu Cung Thăng Cấp Ký
-
Chương 20: Tâm kế của hoàng hậu
Beta: Bé Ka & Ishtar
Hoàng hậu nhìn về phía bóng lưng của Triệu Tồn Hi, trong lòng cực kỳ khổ sở. Nhưng nàng có năng lực làm như thế nào? Nàng không ra tay, nàng làm sao còn có chỗ dung thân trong hậu cung này.
Khuyết ma ma đỡ lấy hoàng hậu đang lung lay sắp đổ, trong lòng đau xót.
Tình cảnh của nương nương năm đó, buộc nàng phải đưa ra lựa chọn như vậy!
”Nương nương, đại công chúa chắc đã về cung rồi.”
Hoàng hậu vừa nghe, lập tức khôi phục lại tâm tình.
”Chúng ta về cung.”
Khuyết ma ma vội vàng gật đầu.
Quả nhiên, trở lại Chiêu Phượng cung, liền trông thấy đại công chúa. Trong lòng hoàng hậu mềm nhũn, vội vàng gọi công chúa đi đến bên người nàng.
Khuyết ma ma nhanh chóng phân phó cung nữ dọn thức ăn cho hoàng hậu cùng công chúa.
Đến đêm, hoàng hậu chờ công chúa nghỉ ngơi, sau đó mới trở lại tẩm cung của mình.
”Nương nương, người hãy nghỉ ngơi một chút!”
Hoàng hậu lắc lắc đầu: “Ma ma, bản cung không có lòng dạ nào đi ngủ.”
Khuyết ma ma nói: “Nương nương xin lấy thân thể làm trọng, công chúa và hậu cung còn cần nương nương.”
Hoàng hậu khẽ thở dài: “Ma ma, hoàng thượng có lẽ biết...”
Khuyết ma ma nói: “Nương nương, không cần suy nghĩ nhiều! Nếu như đã biết, hoàng thượng sao có thể không hỏi tội người!”
”Còn câu nói cuối cùng hôm nay của hoàng thượng thì sao?”
Khuyết ma ma thở dài: “Thái hậu có ý kiến với nương nương, hoàng thượng có lẽ đang nhắc nhở nương nương.”
Hoàng hậu suy nghĩ miên man, cũng chỉ có cách nói này của Khuyết ma ma là dễ dàng chấp nhận nhất.
Nàng vội vã hỏi: “Ma ma, đã thật sự xử lý sạch sẽ chưa?”
Khuyết ma ma nói: “Nương nương yên tâm, sẽ không lưu lại một dấu vết nào.”
Hoàng hậu nhắm mắt lại.
”Vậy thì tốt!”
Khuyết ma ma nói: “Trước khi gặp chuyện không may nương nương đã đi thỉnh cầu hoàng thượng sắc phong cho Đức phi cùng Thường phi cũng đã đủ để thoát khỏi hiềm nghi, hơn nữa động thủ vốn là nô tài mà hai vị phi tử mang tiến cung từ nhà mình, dù sao cũng không liên lụy đến nương nương.”
Hoàng hậu rốt cục yên tâm, tuy rằng tổn thất quân cờ quan trọng yếu vào bên người hai vị phi tử, nhưng cuối cùng cũng trừ bỏ được một mối họa lớn.
Thẩm thị hận Thường phi nhiều như thế nào, trong lòng hoàng hậu cực kỳ rõ ràng.
Giữa hai người trừ bỏ ân oán cá nhân, còn bởi vì phụ thân của Thường phi đi đầu yêu cầu nghiêm trị Thẩm Tử Sơn, cho nên, hai người này có thể nói là thù sâu như biển.
Hoàng hậu chỉ cần phái người nói cho nàng ta biết, tất nhiên Thẩm thị sẽ không nhẫn nại được.
Hơn nữa nàng biết chỗ ở của em trai Thẩm thị, không sợ nàng ta ‘được ăn cả ngã về không’. Thẩm thị có chút ít võ nghệ, lại có người giúp đỡ, Thường phi muốn không gặp nạn cũng khó. Hoàng hậu từ buổi sáng không thấy Thường phi đến, nàng liền dự đoán buổi chiều Thường phi ắt hẳn sẽ tói.
Về phần Thẩm thị ra khỏi lãnh cung như thế nào, đều do đại hoàng tử.
Triều viên là địa phương mà công chúa và hoàng tử hay chơi đùa nhất, mà đại hoàng tử luôn luôn thích chơi thả diều tại Triều viên.
Hơn nữa Triều viên chỉ cách lãnh cung một bức tường thật cao.
Đại hoàng tử tuy rằng đã đi thư viện, nhưng cuối cùng vẫn là đứa nhỏ. Tuy hắn thông minh, nhưng bởi vì Đức phi từng mất đi một đứa nhỏ, Đức phi càng cực kỳ coi trọng đứa con này. Điều này cũng tạo ra tính cách cực kỳ bá đạo của đại hoàng tử.
Dây diều trong tay đại hoàng tử bị đứt, lại rơi xuống lãnh cung, đại hoàng tử bị người bên cạnh nói vài câu, liền mang theo một đám người đi một vòng lớn tiến vào lãnh cung, vừa mới tiến vào, liền gặp chuyện không may, cũng tạo cơ hội cho Thẩm thị có thể vụng trộm trốn đi ra ngoài.
Thẩm thị là người thông minh, sau khi chớp đúng thời cơ sẽ xuống tay, nàng ta không muốn tiếp tục sống. Hoàng hậu chính là muốn làm Thường phi đẻ non, nhưng Thẩm thị lại muốn Thường phi cùng chết với nàng ta.
Chính là nàng ta không nghĩ tới, mạng của Thường phi còn rất lớn. Nàng bị ngã từ trên cỗ kiệu xuống đất, lại bị Thẩm thị đẩy xuống nước thế nhưng còn có thể bảo vệ tính mạng.
Thù hận của Thẩm thị cùng Thường phi đã nói lên “Chân tướng”, hơn nữa chân tướng này không có một lỗ hổng nào. Hoàng hậu liền dựa theo ý chỉ của hoàng thượng tra xem ai thả Thẩm thị ra.
Vừa mới tra xét, liền tra ra Đức phi, Đức phi hết đường chối cãi. Bởi vì bình thường Đức phi luôn luôn đồng ý với những yêu cầu của đại hoàng tử, đại hoàng tử kiên trì, người bên cạnh hắn tự nhiên phải giúp hắn làm được.
Lãnh cung không có ý chỉ của thái hậu, hoàng thượng, ý của hoàng hậu, là chỗ bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện xâm nhập.
Cho nên người hầu bên người đại hoàng tử liền tranh cãi cùng thủ vệ ở lãnh cung, rất nhanh tạo thành tình huống hỗn loạn. Nếu là bình thường, chuyện này nhiều lắm phạt những nô tài này mấy gậy, nhưng liên quan đến việc Thường phi đẻ non, việc nhỏ cũng biến thành việc lớn!
Cho nên Đức phi bị giam cầm vẫn là nhẹ.
Về phần Thường phi vì sao cũng bị giam cầm, đều là bởi vì những người khuyên bảo đại hoàng tử đi nhặt lại diều đều là cơ sở ngầm sâu nhất của Thường phi ở Đức Nghi cung, những thái giám này nhận được ý chỉ của Thường phi chính là trừ bỏ đại hoàng tử.
Cho nên, đầu tiên hắn khuyến khích đại hoàng tử đi lãnh cung, khi thủ vệ ở lãnh cung tranh cãi cùng các vị cung nữ thái giám, tên thái giám này thế nhưng khuyến khích đại hoàng tử trèo lên cây to bên ngoài lãnh cung.
Đây cũng là chứng cứ gián tiếp tố cáo Thường phi, đệ đệ của tên thái giám này còn ở trong tay phụ thân của Thường phi, dưới chứng cớ vô cùng xác thực, Thường phi tuy cực kỳ oán hận cũng không có cách nào. Hơn nữa, nàng thật sự đã ra kế sách diệt trừ đại hoàng tử. Có lẽ, đến tận bây giờ Thường phi đều cho rằng tại tên nô tài vụng về kia làm hỏng chuyện!
Một lần tính kế này, tìm không ra sai lầm nào của hoàng hậu.
Lẽ ra, mưu hại hoàng tử, cũng đủ để khiến Thường phi bị hỏi tội xử trí. Nhưng Thường phi vừa mới đẻ non, cậu của nàng còn đang chinh chiến bên ngoài, cho nên sự việc này bị hoàng đế đè lại.
”Ma ma, ngày mai đưa thẻ bài của phi tần mới vào cung tới Diên Thành cung.”
”Nương nương, ngài...”
”Hậu cung yên tĩnh lâu lắm rồi, lúc này cũng nên đổi mấy gương mặt mới được sủng ái!”
”Nương nương, cả Ninh tu hoa cùng Chu tu hoa?”
Hoàng hậu cười lạnh: “Ngay cả khi bản cung nhúng tay, hoàng thượng còn có thể không nhớ được các nàng?”
Khuyết ma ma thở dài trong lòng, hai vị này không chỉ xuất sắc, gia thế của các nàng cũng không thể khiến hoàng thượng bỏ qua.
”Lão nô đi làm ngay!”
Khuyết ma ma còn chưa đi tới cửa, hoàng hậu đột nhiên nói: “Ma ma, vẫn nên chia làm hai nhóm.”
Khuyết ma ma sửng sốt.
Hoàng hậu nói: “Trước hết đưa lên thẻ bài của những người có vị phân từ mỹ nhân trở đi, ba ngày sau lại đưa lên số còn lại.”
Khuyết ma ma gật gật đầu.
Hoàng hậu nhìn trăng sáng ở bên ngoài, chậm rãi nắm chặt tay.
Đêm nay, hoàng thượng vẫn chưa gọi phi tần nào thị tẩm ở Diên Thành cung, hắn xử lý chính sự nửa ngày, liền đi cung điện của Vân tần.
Người trong hậu cung đều thở dài.
Có con nối dòng chính là tốt, chẳng sợ chính là một cái công chúa.
Ngày thứ hai, Chiêu Phượng điện.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trên cùng, vẻ mặt Vân tần không có một chút đắc ý, ngược lại càng thêm khiêm tốn với hoàng hậu.
Kỷ Trà Huyên cúi đầu, trong lòng có suy tính.
Hoàng hậu nhìn đến một đàn muội muội như hoa như ngọc này, trong mắt buồn bã, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ ung dung đẹp đẽ cao quý thuộc về hoàng hậu.
Nàng làm đúng trách nhiệm của hoàng hậu, chỉ bảo mọi người ở đây một lúc, làm đúng bổn phận, nghiêm cẩn tuân theo cung quy, Kỷ Trà Huyên nghe những lời này, trong lòng đã thoáng suy đoán ra.
Quả nhiên, sau khi giáo huấn xong, hoàng hậu nói: “Bản cung đã đăng kí thân phận của các vị muội muội vào thể bài, bắt đầu từ hôm nay, các muội liền có thể phụng dưỡng hoàng thượng, bản cung hi vọng các vị muội muội có thể an ủi thiên nhan, sớm có hoàng tự.” Người cũ trong cung đều có sắc mặt khác nhau, mà nhóm người mới ào ào lộ ra sắc mặt hưng phấn ngượng ngùng.
Kỷ Trà Huyên tâm lạnh nhạt.
Kỷ Trà Phù nắm chặt khăn trong tay.
Hai người các nàng, một người là do thái hậu dẫn vào, một người là bị hoàng hậu lợi dụng. Hai nàng được thị tẩm đều ở lúc còn chưa làm xong thẻ bài, nếu thẻ bài của phi tần mới còn chưa làm xong, hoàng thượng tự nhiên sẽ không chọn người mới, cho nên thị tẩm trừ bỏ người cũ trong cung chính là tỷ muội các nàng.
Tuy rằng dự đoán được hoàng hậu sẽ làm hậu cung trở nên náo nhiệt, nhưng là không nghĩ tới động tác của hoàng hậu sẽ nhanh như vậy.
Sau khi buổi thỉnh an kết thúc, phi tần các cung đều trở về thật sớm, xem ra tin tức sẽ được thị tẩm này kích thích không ít người.
Thích Phương cung bây giờ đang trong thời kỳ giam cầm, cho nên, Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù nói với nhau mấy câu cũng tách ra rời đi.
Hôm đó, trong lòng tất cả phi tần đều cực kỳ khẩn trương.
Thẳng đến khi có thánh chỉ, trong lòng các phi tần tuy rằng sớm có dự đoán, nhưng vẫn tránh không được cảm thấy thất vọng.
Đêm nay, là Ninh tu hoa được gọi đi thị tẩm!
Chú thích:
Con nối dòng: con cái để nối dõi cho hoàng gia.
Thiên nhan: Một cách gọi khác của hoàng thượng.
Hoàng hậu nhìn về phía bóng lưng của Triệu Tồn Hi, trong lòng cực kỳ khổ sở. Nhưng nàng có năng lực làm như thế nào? Nàng không ra tay, nàng làm sao còn có chỗ dung thân trong hậu cung này.
Khuyết ma ma đỡ lấy hoàng hậu đang lung lay sắp đổ, trong lòng đau xót.
Tình cảnh của nương nương năm đó, buộc nàng phải đưa ra lựa chọn như vậy!
”Nương nương, đại công chúa chắc đã về cung rồi.”
Hoàng hậu vừa nghe, lập tức khôi phục lại tâm tình.
”Chúng ta về cung.”
Khuyết ma ma vội vàng gật đầu.
Quả nhiên, trở lại Chiêu Phượng cung, liền trông thấy đại công chúa. Trong lòng hoàng hậu mềm nhũn, vội vàng gọi công chúa đi đến bên người nàng.
Khuyết ma ma nhanh chóng phân phó cung nữ dọn thức ăn cho hoàng hậu cùng công chúa.
Đến đêm, hoàng hậu chờ công chúa nghỉ ngơi, sau đó mới trở lại tẩm cung của mình.
”Nương nương, người hãy nghỉ ngơi một chút!”
Hoàng hậu lắc lắc đầu: “Ma ma, bản cung không có lòng dạ nào đi ngủ.”
Khuyết ma ma nói: “Nương nương xin lấy thân thể làm trọng, công chúa và hậu cung còn cần nương nương.”
Hoàng hậu khẽ thở dài: “Ma ma, hoàng thượng có lẽ biết...”
Khuyết ma ma nói: “Nương nương, không cần suy nghĩ nhiều! Nếu như đã biết, hoàng thượng sao có thể không hỏi tội người!”
”Còn câu nói cuối cùng hôm nay của hoàng thượng thì sao?”
Khuyết ma ma thở dài: “Thái hậu có ý kiến với nương nương, hoàng thượng có lẽ đang nhắc nhở nương nương.”
Hoàng hậu suy nghĩ miên man, cũng chỉ có cách nói này của Khuyết ma ma là dễ dàng chấp nhận nhất.
Nàng vội vã hỏi: “Ma ma, đã thật sự xử lý sạch sẽ chưa?”
Khuyết ma ma nói: “Nương nương yên tâm, sẽ không lưu lại một dấu vết nào.”
Hoàng hậu nhắm mắt lại.
”Vậy thì tốt!”
Khuyết ma ma nói: “Trước khi gặp chuyện không may nương nương đã đi thỉnh cầu hoàng thượng sắc phong cho Đức phi cùng Thường phi cũng đã đủ để thoát khỏi hiềm nghi, hơn nữa động thủ vốn là nô tài mà hai vị phi tử mang tiến cung từ nhà mình, dù sao cũng không liên lụy đến nương nương.”
Hoàng hậu rốt cục yên tâm, tuy rằng tổn thất quân cờ quan trọng yếu vào bên người hai vị phi tử, nhưng cuối cùng cũng trừ bỏ được một mối họa lớn.
Thẩm thị hận Thường phi nhiều như thế nào, trong lòng hoàng hậu cực kỳ rõ ràng.
Giữa hai người trừ bỏ ân oán cá nhân, còn bởi vì phụ thân của Thường phi đi đầu yêu cầu nghiêm trị Thẩm Tử Sơn, cho nên, hai người này có thể nói là thù sâu như biển.
Hoàng hậu chỉ cần phái người nói cho nàng ta biết, tất nhiên Thẩm thị sẽ không nhẫn nại được.
Hơn nữa nàng biết chỗ ở của em trai Thẩm thị, không sợ nàng ta ‘được ăn cả ngã về không’. Thẩm thị có chút ít võ nghệ, lại có người giúp đỡ, Thường phi muốn không gặp nạn cũng khó. Hoàng hậu từ buổi sáng không thấy Thường phi đến, nàng liền dự đoán buổi chiều Thường phi ắt hẳn sẽ tói.
Về phần Thẩm thị ra khỏi lãnh cung như thế nào, đều do đại hoàng tử.
Triều viên là địa phương mà công chúa và hoàng tử hay chơi đùa nhất, mà đại hoàng tử luôn luôn thích chơi thả diều tại Triều viên.
Hơn nữa Triều viên chỉ cách lãnh cung một bức tường thật cao.
Đại hoàng tử tuy rằng đã đi thư viện, nhưng cuối cùng vẫn là đứa nhỏ. Tuy hắn thông minh, nhưng bởi vì Đức phi từng mất đi một đứa nhỏ, Đức phi càng cực kỳ coi trọng đứa con này. Điều này cũng tạo ra tính cách cực kỳ bá đạo của đại hoàng tử.
Dây diều trong tay đại hoàng tử bị đứt, lại rơi xuống lãnh cung, đại hoàng tử bị người bên cạnh nói vài câu, liền mang theo một đám người đi một vòng lớn tiến vào lãnh cung, vừa mới tiến vào, liền gặp chuyện không may, cũng tạo cơ hội cho Thẩm thị có thể vụng trộm trốn đi ra ngoài.
Thẩm thị là người thông minh, sau khi chớp đúng thời cơ sẽ xuống tay, nàng ta không muốn tiếp tục sống. Hoàng hậu chính là muốn làm Thường phi đẻ non, nhưng Thẩm thị lại muốn Thường phi cùng chết với nàng ta.
Chính là nàng ta không nghĩ tới, mạng của Thường phi còn rất lớn. Nàng bị ngã từ trên cỗ kiệu xuống đất, lại bị Thẩm thị đẩy xuống nước thế nhưng còn có thể bảo vệ tính mạng.
Thù hận của Thẩm thị cùng Thường phi đã nói lên “Chân tướng”, hơn nữa chân tướng này không có một lỗ hổng nào. Hoàng hậu liền dựa theo ý chỉ của hoàng thượng tra xem ai thả Thẩm thị ra.
Vừa mới tra xét, liền tra ra Đức phi, Đức phi hết đường chối cãi. Bởi vì bình thường Đức phi luôn luôn đồng ý với những yêu cầu của đại hoàng tử, đại hoàng tử kiên trì, người bên cạnh hắn tự nhiên phải giúp hắn làm được.
Lãnh cung không có ý chỉ của thái hậu, hoàng thượng, ý của hoàng hậu, là chỗ bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện xâm nhập.
Cho nên người hầu bên người đại hoàng tử liền tranh cãi cùng thủ vệ ở lãnh cung, rất nhanh tạo thành tình huống hỗn loạn. Nếu là bình thường, chuyện này nhiều lắm phạt những nô tài này mấy gậy, nhưng liên quan đến việc Thường phi đẻ non, việc nhỏ cũng biến thành việc lớn!
Cho nên Đức phi bị giam cầm vẫn là nhẹ.
Về phần Thường phi vì sao cũng bị giam cầm, đều là bởi vì những người khuyên bảo đại hoàng tử đi nhặt lại diều đều là cơ sở ngầm sâu nhất của Thường phi ở Đức Nghi cung, những thái giám này nhận được ý chỉ của Thường phi chính là trừ bỏ đại hoàng tử.
Cho nên, đầu tiên hắn khuyến khích đại hoàng tử đi lãnh cung, khi thủ vệ ở lãnh cung tranh cãi cùng các vị cung nữ thái giám, tên thái giám này thế nhưng khuyến khích đại hoàng tử trèo lên cây to bên ngoài lãnh cung.
Đây cũng là chứng cứ gián tiếp tố cáo Thường phi, đệ đệ của tên thái giám này còn ở trong tay phụ thân của Thường phi, dưới chứng cớ vô cùng xác thực, Thường phi tuy cực kỳ oán hận cũng không có cách nào. Hơn nữa, nàng thật sự đã ra kế sách diệt trừ đại hoàng tử. Có lẽ, đến tận bây giờ Thường phi đều cho rằng tại tên nô tài vụng về kia làm hỏng chuyện!
Một lần tính kế này, tìm không ra sai lầm nào của hoàng hậu.
Lẽ ra, mưu hại hoàng tử, cũng đủ để khiến Thường phi bị hỏi tội xử trí. Nhưng Thường phi vừa mới đẻ non, cậu của nàng còn đang chinh chiến bên ngoài, cho nên sự việc này bị hoàng đế đè lại.
”Ma ma, ngày mai đưa thẻ bài của phi tần mới vào cung tới Diên Thành cung.”
”Nương nương, ngài...”
”Hậu cung yên tĩnh lâu lắm rồi, lúc này cũng nên đổi mấy gương mặt mới được sủng ái!”
”Nương nương, cả Ninh tu hoa cùng Chu tu hoa?”
Hoàng hậu cười lạnh: “Ngay cả khi bản cung nhúng tay, hoàng thượng còn có thể không nhớ được các nàng?”
Khuyết ma ma thở dài trong lòng, hai vị này không chỉ xuất sắc, gia thế của các nàng cũng không thể khiến hoàng thượng bỏ qua.
”Lão nô đi làm ngay!”
Khuyết ma ma còn chưa đi tới cửa, hoàng hậu đột nhiên nói: “Ma ma, vẫn nên chia làm hai nhóm.”
Khuyết ma ma sửng sốt.
Hoàng hậu nói: “Trước hết đưa lên thẻ bài của những người có vị phân từ mỹ nhân trở đi, ba ngày sau lại đưa lên số còn lại.”
Khuyết ma ma gật gật đầu.
Hoàng hậu nhìn trăng sáng ở bên ngoài, chậm rãi nắm chặt tay.
Đêm nay, hoàng thượng vẫn chưa gọi phi tần nào thị tẩm ở Diên Thành cung, hắn xử lý chính sự nửa ngày, liền đi cung điện của Vân tần.
Người trong hậu cung đều thở dài.
Có con nối dòng chính là tốt, chẳng sợ chính là một cái công chúa.
Ngày thứ hai, Chiêu Phượng điện.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trên cùng, vẻ mặt Vân tần không có một chút đắc ý, ngược lại càng thêm khiêm tốn với hoàng hậu.
Kỷ Trà Huyên cúi đầu, trong lòng có suy tính.
Hoàng hậu nhìn đến một đàn muội muội như hoa như ngọc này, trong mắt buồn bã, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ ung dung đẹp đẽ cao quý thuộc về hoàng hậu.
Nàng làm đúng trách nhiệm của hoàng hậu, chỉ bảo mọi người ở đây một lúc, làm đúng bổn phận, nghiêm cẩn tuân theo cung quy, Kỷ Trà Huyên nghe những lời này, trong lòng đã thoáng suy đoán ra.
Quả nhiên, sau khi giáo huấn xong, hoàng hậu nói: “Bản cung đã đăng kí thân phận của các vị muội muội vào thể bài, bắt đầu từ hôm nay, các muội liền có thể phụng dưỡng hoàng thượng, bản cung hi vọng các vị muội muội có thể an ủi thiên nhan, sớm có hoàng tự.” Người cũ trong cung đều có sắc mặt khác nhau, mà nhóm người mới ào ào lộ ra sắc mặt hưng phấn ngượng ngùng.
Kỷ Trà Huyên tâm lạnh nhạt.
Kỷ Trà Phù nắm chặt khăn trong tay.
Hai người các nàng, một người là do thái hậu dẫn vào, một người là bị hoàng hậu lợi dụng. Hai nàng được thị tẩm đều ở lúc còn chưa làm xong thẻ bài, nếu thẻ bài của phi tần mới còn chưa làm xong, hoàng thượng tự nhiên sẽ không chọn người mới, cho nên thị tẩm trừ bỏ người cũ trong cung chính là tỷ muội các nàng.
Tuy rằng dự đoán được hoàng hậu sẽ làm hậu cung trở nên náo nhiệt, nhưng là không nghĩ tới động tác của hoàng hậu sẽ nhanh như vậy.
Sau khi buổi thỉnh an kết thúc, phi tần các cung đều trở về thật sớm, xem ra tin tức sẽ được thị tẩm này kích thích không ít người.
Thích Phương cung bây giờ đang trong thời kỳ giam cầm, cho nên, Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù nói với nhau mấy câu cũng tách ra rời đi.
Hôm đó, trong lòng tất cả phi tần đều cực kỳ khẩn trương.
Thẳng đến khi có thánh chỉ, trong lòng các phi tần tuy rằng sớm có dự đoán, nhưng vẫn tránh không được cảm thấy thất vọng.
Đêm nay, là Ninh tu hoa được gọi đi thị tẩm!
Chú thích:
Con nối dòng: con cái để nối dõi cho hoàng gia.
Thiên nhan: Một cách gọi khác của hoàng thượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook