Hậu Cung Nghi Tu Truyện
-
Chương 21-2
Chu Nghi Tu ngồi ở vị trí đứng đầu chư phi nên nhìn thấy rõ ràng. Huyền Lăng vừa dứt lời, Chu Nhu Tắc liền siết chặt cây tì bà trong tay, khuôn mặt cũng trở nên cứng ngắc, hoàn toàn không còn vẻ tươi cười lúc tấu nhạc.
Tỷ tỷ ơi là tỷ tỷ, không biết bây giờ ngươi nghĩ thế nào nhỉ? Canh thị chỉ đắc sủng vài hôm đã mang long thai, còn ngươi thì thịnh sủng một năm trời, để ta coi lần này ngươi nổi nóng tới mức nào.
Mọi người đứng dậy, nâng chén kính Huyền Lăng, đồng thanh nói, “Chúc mừng Hoàng thượng. Chúc mừng Canh Thuận nghi!”
Huyền Lăng ngửa lời, uống một hơi cạn sạch.
“Nô tì cung chúc Tứ lang và Canh muội muội sớm có hoàng tử.” Ánh mắt của Chu Nhu Tắc hạ xuống, xen lẫn một tia ảm đạm.
“Uyển Uyển có lòng, trẫm luôn ngóng trông một ngày, nàng vì trẫm hạ sinh long tử.” Huyền Lăng ôm lấy vai Nhu Tắc, dịu dàng nói.
Nàng ta cười miễn cưỡng, đáp lại, “Nô tì cũng vậy, mong sao trời xanh hiểu cho tâm ý.”
Huyền Lăng cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Canh thị mặc dù có thai, nhưng Chu Nhu Tắc mới là người hắn yêu nhất. Thấy nàng không vì vậy mà sinh lòng ghen, hắn vô cùng cao hứng, cất giọng nói, “Truyền ý chỉ của trẫm, tấn phong Canh thị làm Chính Tứ phẩm Dung hoa, lệnh cho Thái y viện phải hết mực chăm sóc, sớm ngày hạ sinh hoàng tử bình an. Việc ăn uống của Dung hoa, Nội vụ phủ cần để ý cẩn thận, tuyệt đối không được có nửa điểm sai lầm, bằng không, trẫm sẽ phạt nặng!”
Chư phi lại nâng chén chúc mừng Canh thị. Chu Nghi Tu ra vẻ thờ ơ. Móng tay của Chu Nhu Tắc càng lúc càng bấu chặt cây đàn, khuôn mặt trở nên kích động.
Yến hội đã tàn, Nhàn Quý phi quay trở về Chiêu Dương điện. Việc Canh thị có thai đã truyền khắp hậu cung. Tú Hạ múc nước, giúp Chu Nghi Tu rửa sạch lớp trang điểm trên mặt. Nàng ta vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa, cười nói, “Nương nương, Canh Dung hoa có thai, Đại Tiểu thư hẳn là sốt ruột lắm!”
Chu Nghi Tu dùng khăn nóng lau người, đáp lại, “Sốt ruột hay không là chuyện của nàng, chúng ta chỉ việc yên lặng ở trong cung là được.”
“Nhưng mà nương nương, Hoàng thượng khó khăn lắm mới có đứa con thứ hai này, nhất định sẽ phá lệ chiếu cố Canh Dung hoa, chúng ta lại sắp có trò hay để xem rồi!”
Ngày kế tiếp, Chu Nghi Tu bảo Tiễn Thu chuẩn bị lễ vật đưa sang Thọ Kỳ cung. Canh thị vừa có thai, cửa cung tưởng chừng như bị đạp nát, người tới tặng lễ chúc mừng ào ạt. Vừa bước vào trong, Chu Nghi Tu liền nhìn thấy một bàn đầy những thứ. Nàng cười với Canh thị, “Bản cung đến chậm, không tưởng tượng được chỗ của muội muội đã thành cả núi đồ rồi.”
Canh thị thấy nàng đến, trong lòng cảm kích ân huệ ngày trước, đích thân ngồi dậy nghênh đón. Chu Nghi Tu vội nói, “Không cần đa lễ. Mau nằm xuống đi, bây giờ muội là quý nhân đấy.”
Canh Tĩnh Ngôn có chút ngượng ngùng, tựa vào đầu giường rồi đáp, “Quý phi nương nương, tần thiếp thực không dám nhận.”
“Sao lại không dám chứ? Muội mang long thai, về sau sinh hạ hoàng tử. Phúc khí này, không phải người thường có thể so sánh được đâu!” Chu Nghi Tu chợt hồi tưởng lại kiếp trước. Thời gian này, Dư Ly đâu có chào đời? Vậy mà hiện tại Canh thị mang thai, xem ra, có thể sinh hạ hay không vẫn là chuyện không nói trước được.
“Không hẳn là Hoàng tử đâu. Tần thiếp thực lòng mong một Công chúa vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện.” Canh Tĩnh Ngôn khiêm tốn nói.
“Hoàng tử dĩ nhiên tốt, Công chúa cũng được. Đều là con của Hoàng thượng, người nhất định hết lòng yêu thương chúng. Bản cung thực lòng ngóng trông, càng nhiêu đứa nhỏ càng tốt, ngày sau Dư Phong có người chơi cùng.” Chu Nghi Tu nói xong liền quay đầu, “Tiễn Thu, mang qua đây.”
“Dạ.” Tiễn Thu cầm một cái hộp lớn bước tới, mở ra, bên trong là bức tượng Quan Âm. Nàng ta nói, “Đây là tượng Quan Âm Tống Tử làm từ bạch ngọc do Vân Nam tiến cống. Quý phi nương nương cố ý thỉnh từ các vị cao tăng ở Bảo Hoa điện để cầu phúc, hôm nay mang tặng Dung hoa, chúc mừng Dung hoa có tin vui.”
“Bạch ngọc này là thứ trân quý, huống chi tượng Quan Âm sống động như thật, tần thiếp thực không dám nhận, xin Quý phi nương nương giữ lại.” Canh Tĩnh Ngôn mở miệng từ chối. Chu Nghi Tu ra tay hào phóng, lại tự thân đến chúc mừng, so với Chu Nhu Tắc chỉ kêu Thính Tuyết đến đưa lễ còn tốt hơn nhiều. Tâm của Canh Tĩnh Ngôn càng lúc càng hướng về phía vị Nhàn Quý phi này.
“Bản cung mang lễ đến, muội còn muốn bản cung mang lễ trở về? Chuyện này truyền ra, mặt mũi bản cung biết để vào đâu? Bản cung nghĩ muội đang có thai nên đưa tới tượng Quan Âm Tống Tử, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho muội và Hoàng thượng sớm ngày có được Hoàng tử.” Nói xong, Chu Nghi Tu vỗ nhẹ bụng của Canh Tĩnh Ngôn.
Chu Nghi Tu là người thông minh, dĩ nhiên sẽ không mang đồ ăn đến tặng, lỡ như bị kẻ nào đó động tay động chân, bản thân mình vô duyên vô cớ phải gánh lấy tội thực không hay chút nào. Bây giờ tặng cho nàng ta bức tượng, vừa thể hiện tâm ý, vừa không có kẽ hở cho người khác hãm hại, trừ khi Canh thị bị người ta dùng tượng đánh vào bụng.
“Nương nương đã nói vậy, tần thiếp nếu còn từ chối thì thực bất kính.” Canh Tĩnh Ngôn cảm kích vô cùng, quay sang phân phó thị tỳ, “Thúy Quả, mau đưa tượng Quan Âm của nương nương đặt ở trong cung.”
“Muội muội mang thai, ăn uống phải cẩn thận hơn một chút. Uống ít trà thôi, đừng ăn đồ cay nóng kẻo độc. Còn nữa, mỗi ngày ở trong cung nên chăm đi qua đi lại nhiều hơn, lúc sinh đứa nhỏ mới sức, đừng có suốt ngày nằm mãi...” Chu Nghi Tu là người từng trải, ân cần dặn dò rất nhiều.
Canh Tĩnh Ngôn nghiêm cẩn nghe theo rồi nói, “Lời của nương nương so với mấy người tặng lễ kia đáng tin hơn nhiều. Từ khi tần thiếp có thai, trong lòng quả thực sợ hãi.”
Chu Nghi Tu cười, nói, “Bản cung nói nhiều rồi, có điều, nữ nhân sinh con là đại sự, cẩn thận hơn trước là chuyện nên làm.”
Trở lại Chiêu Dương điện, Chu Nghi Tu mở miệng hỏi Tiễn Thu, “Canh Dung hoa là do ai chăm sóc?”
Tiễn Thu đáp, “Dạ, là Chương thái y Chương Di, hắn là người am hiểu phụ khoa nhất ở trong cung.”
Nghe vậy, Chu Nghi Tu hơi vuốt cằm, “Hoàng thượng xem ra rất coi trọng cái thai này.”
“Cũng không phải sao? Trước mắt, Hoàng thượng chỉ có một mình Đại Hoàng tử, con nối dòng ít ỏi. Đám triều thần bên ngoài đang nhốn nháo, nghị luận ào ào về Đại Tiểu thư.” Lúc nhắc tới Chu Nhu Tắc, Tiễn Thu liền lộ ra vẻ khinh miệt.
“Canh Tĩnh Ngôn mang thai, ai nấy đều chú ý. Bản cung thực muốn xem, cái ghế Hoàng hậu này tỷ tỷ còn ngồi bao lâu nữa đây? Ngươi mau truyền lệnh xuống, bảo mọi người trong cung của ta cách xa Thọ Kỳ cung một chút, tránh chuốc họa vào thân.”
“Nô tỳ đã hiểu. Mũi tên đã nhắm vào chim đầu đàn. Canh Dung hoa đột ngột có thai, hậu cung này mấy ai mà không đỏ mắt?” Tiễn Thu và Chu Nghi Tu, chủ tớ ăn ý, một câu liền thấu hiểu.
“Hội Xuân đâu?”
“Đang ở cùng Nhiễm Đông ạ. Nhiễm Đông có nói qua, dạo này nàng ta yên tĩnh hơn trước, khôn lên không ít.”
Chu Nghi Tu cười nhẹ, “Bảo Nhiễm Đông và nàng ta chú ý động tĩnh các cung.”
Việc Canh thị hoài thai tựa như viên đá ném xuống mặt hồ hậu cung yên tĩnh. Phi Hương điện Đoan phi và Nhân An điện Cam Tu Nghi chỉ đành thở dài, buồn cho bản thân phúc bạc. Diên Hi cung Miêu thị vốn khinh thường Canh Tĩnh Ngôn, tự cho rằng nhan sắc mình hơn nàng ta, nay thấy nàng ta mang thai thì không nhịn được. Miêu thị đập nát cái bình hoa, đứng ở trong tẩm điện mà mắng, “Chỉ biết làm bộ dạng nhút nhát để quyến rũ Hoàng thượng, còn bày đặt ra vẻ đáng thương! Hồ ly mị tử! Ngươi tưởng cái bụng của ngươi giỏi lắm sao?!”
“Nương nương bớt giận, chỉ mới hai tháng thôi, ai biết được là có thành hay không...” Thải Ngọc là nha hoàn hồi môn của Miêu thị, vội ra miệng khuyên ngăn chủ tử.
Miêu thị thu lại cơn tức, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Phải rồi, mang thai thì sao chứ? Sinh được hay không lại là chuyện khác.”
Thải Ngọc quét mắt một cái, tên tiểu thái giám đứng ở bên cạnh liền vội vàng thu dọn mảnh sứ đã vỡ. Nàng ta tiếp tục nói, “Nương nương đừng tức giận làm gì. Canh Dung hoa đó có thai, trừ Quý phi, ai mà không hận nàng ta? Chỉ sợ Hoàng hậu còn căm hận gấp trăm ngàn lần.”
Miêu thị nghe vậy liền nở nụ cười, “Đúng rồi. Hoàng hậu được Hoàng thượng yêu thích như vậy, đến giờ cũng không có tin vui, dĩ nhiên phải hận chết ả kia rồi. Ngươi đi thăm dò động tĩnh chỗ Cam Tuyền cung một chút, để xem bên kia có hành động gì.”
Tỷ tỷ ơi là tỷ tỷ, không biết bây giờ ngươi nghĩ thế nào nhỉ? Canh thị chỉ đắc sủng vài hôm đã mang long thai, còn ngươi thì thịnh sủng một năm trời, để ta coi lần này ngươi nổi nóng tới mức nào.
Mọi người đứng dậy, nâng chén kính Huyền Lăng, đồng thanh nói, “Chúc mừng Hoàng thượng. Chúc mừng Canh Thuận nghi!”
Huyền Lăng ngửa lời, uống một hơi cạn sạch.
“Nô tì cung chúc Tứ lang và Canh muội muội sớm có hoàng tử.” Ánh mắt của Chu Nhu Tắc hạ xuống, xen lẫn một tia ảm đạm.
“Uyển Uyển có lòng, trẫm luôn ngóng trông một ngày, nàng vì trẫm hạ sinh long tử.” Huyền Lăng ôm lấy vai Nhu Tắc, dịu dàng nói.
Nàng ta cười miễn cưỡng, đáp lại, “Nô tì cũng vậy, mong sao trời xanh hiểu cho tâm ý.”
Huyền Lăng cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Canh thị mặc dù có thai, nhưng Chu Nhu Tắc mới là người hắn yêu nhất. Thấy nàng không vì vậy mà sinh lòng ghen, hắn vô cùng cao hứng, cất giọng nói, “Truyền ý chỉ của trẫm, tấn phong Canh thị làm Chính Tứ phẩm Dung hoa, lệnh cho Thái y viện phải hết mực chăm sóc, sớm ngày hạ sinh hoàng tử bình an. Việc ăn uống của Dung hoa, Nội vụ phủ cần để ý cẩn thận, tuyệt đối không được có nửa điểm sai lầm, bằng không, trẫm sẽ phạt nặng!”
Chư phi lại nâng chén chúc mừng Canh thị. Chu Nghi Tu ra vẻ thờ ơ. Móng tay của Chu Nhu Tắc càng lúc càng bấu chặt cây đàn, khuôn mặt trở nên kích động.
Yến hội đã tàn, Nhàn Quý phi quay trở về Chiêu Dương điện. Việc Canh thị có thai đã truyền khắp hậu cung. Tú Hạ múc nước, giúp Chu Nghi Tu rửa sạch lớp trang điểm trên mặt. Nàng ta vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa, cười nói, “Nương nương, Canh Dung hoa có thai, Đại Tiểu thư hẳn là sốt ruột lắm!”
Chu Nghi Tu dùng khăn nóng lau người, đáp lại, “Sốt ruột hay không là chuyện của nàng, chúng ta chỉ việc yên lặng ở trong cung là được.”
“Nhưng mà nương nương, Hoàng thượng khó khăn lắm mới có đứa con thứ hai này, nhất định sẽ phá lệ chiếu cố Canh Dung hoa, chúng ta lại sắp có trò hay để xem rồi!”
Ngày kế tiếp, Chu Nghi Tu bảo Tiễn Thu chuẩn bị lễ vật đưa sang Thọ Kỳ cung. Canh thị vừa có thai, cửa cung tưởng chừng như bị đạp nát, người tới tặng lễ chúc mừng ào ạt. Vừa bước vào trong, Chu Nghi Tu liền nhìn thấy một bàn đầy những thứ. Nàng cười với Canh thị, “Bản cung đến chậm, không tưởng tượng được chỗ của muội muội đã thành cả núi đồ rồi.”
Canh thị thấy nàng đến, trong lòng cảm kích ân huệ ngày trước, đích thân ngồi dậy nghênh đón. Chu Nghi Tu vội nói, “Không cần đa lễ. Mau nằm xuống đi, bây giờ muội là quý nhân đấy.”
Canh Tĩnh Ngôn có chút ngượng ngùng, tựa vào đầu giường rồi đáp, “Quý phi nương nương, tần thiếp thực không dám nhận.”
“Sao lại không dám chứ? Muội mang long thai, về sau sinh hạ hoàng tử. Phúc khí này, không phải người thường có thể so sánh được đâu!” Chu Nghi Tu chợt hồi tưởng lại kiếp trước. Thời gian này, Dư Ly đâu có chào đời? Vậy mà hiện tại Canh thị mang thai, xem ra, có thể sinh hạ hay không vẫn là chuyện không nói trước được.
“Không hẳn là Hoàng tử đâu. Tần thiếp thực lòng mong một Công chúa vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện.” Canh Tĩnh Ngôn khiêm tốn nói.
“Hoàng tử dĩ nhiên tốt, Công chúa cũng được. Đều là con của Hoàng thượng, người nhất định hết lòng yêu thương chúng. Bản cung thực lòng ngóng trông, càng nhiêu đứa nhỏ càng tốt, ngày sau Dư Phong có người chơi cùng.” Chu Nghi Tu nói xong liền quay đầu, “Tiễn Thu, mang qua đây.”
“Dạ.” Tiễn Thu cầm một cái hộp lớn bước tới, mở ra, bên trong là bức tượng Quan Âm. Nàng ta nói, “Đây là tượng Quan Âm Tống Tử làm từ bạch ngọc do Vân Nam tiến cống. Quý phi nương nương cố ý thỉnh từ các vị cao tăng ở Bảo Hoa điện để cầu phúc, hôm nay mang tặng Dung hoa, chúc mừng Dung hoa có tin vui.”
“Bạch ngọc này là thứ trân quý, huống chi tượng Quan Âm sống động như thật, tần thiếp thực không dám nhận, xin Quý phi nương nương giữ lại.” Canh Tĩnh Ngôn mở miệng từ chối. Chu Nghi Tu ra tay hào phóng, lại tự thân đến chúc mừng, so với Chu Nhu Tắc chỉ kêu Thính Tuyết đến đưa lễ còn tốt hơn nhiều. Tâm của Canh Tĩnh Ngôn càng lúc càng hướng về phía vị Nhàn Quý phi này.
“Bản cung mang lễ đến, muội còn muốn bản cung mang lễ trở về? Chuyện này truyền ra, mặt mũi bản cung biết để vào đâu? Bản cung nghĩ muội đang có thai nên đưa tới tượng Quan Âm Tống Tử, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho muội và Hoàng thượng sớm ngày có được Hoàng tử.” Nói xong, Chu Nghi Tu vỗ nhẹ bụng của Canh Tĩnh Ngôn.
Chu Nghi Tu là người thông minh, dĩ nhiên sẽ không mang đồ ăn đến tặng, lỡ như bị kẻ nào đó động tay động chân, bản thân mình vô duyên vô cớ phải gánh lấy tội thực không hay chút nào. Bây giờ tặng cho nàng ta bức tượng, vừa thể hiện tâm ý, vừa không có kẽ hở cho người khác hãm hại, trừ khi Canh thị bị người ta dùng tượng đánh vào bụng.
“Nương nương đã nói vậy, tần thiếp nếu còn từ chối thì thực bất kính.” Canh Tĩnh Ngôn cảm kích vô cùng, quay sang phân phó thị tỳ, “Thúy Quả, mau đưa tượng Quan Âm của nương nương đặt ở trong cung.”
“Muội muội mang thai, ăn uống phải cẩn thận hơn một chút. Uống ít trà thôi, đừng ăn đồ cay nóng kẻo độc. Còn nữa, mỗi ngày ở trong cung nên chăm đi qua đi lại nhiều hơn, lúc sinh đứa nhỏ mới sức, đừng có suốt ngày nằm mãi...” Chu Nghi Tu là người từng trải, ân cần dặn dò rất nhiều.
Canh Tĩnh Ngôn nghiêm cẩn nghe theo rồi nói, “Lời của nương nương so với mấy người tặng lễ kia đáng tin hơn nhiều. Từ khi tần thiếp có thai, trong lòng quả thực sợ hãi.”
Chu Nghi Tu cười, nói, “Bản cung nói nhiều rồi, có điều, nữ nhân sinh con là đại sự, cẩn thận hơn trước là chuyện nên làm.”
Trở lại Chiêu Dương điện, Chu Nghi Tu mở miệng hỏi Tiễn Thu, “Canh Dung hoa là do ai chăm sóc?”
Tiễn Thu đáp, “Dạ, là Chương thái y Chương Di, hắn là người am hiểu phụ khoa nhất ở trong cung.”
Nghe vậy, Chu Nghi Tu hơi vuốt cằm, “Hoàng thượng xem ra rất coi trọng cái thai này.”
“Cũng không phải sao? Trước mắt, Hoàng thượng chỉ có một mình Đại Hoàng tử, con nối dòng ít ỏi. Đám triều thần bên ngoài đang nhốn nháo, nghị luận ào ào về Đại Tiểu thư.” Lúc nhắc tới Chu Nhu Tắc, Tiễn Thu liền lộ ra vẻ khinh miệt.
“Canh Tĩnh Ngôn mang thai, ai nấy đều chú ý. Bản cung thực muốn xem, cái ghế Hoàng hậu này tỷ tỷ còn ngồi bao lâu nữa đây? Ngươi mau truyền lệnh xuống, bảo mọi người trong cung của ta cách xa Thọ Kỳ cung một chút, tránh chuốc họa vào thân.”
“Nô tỳ đã hiểu. Mũi tên đã nhắm vào chim đầu đàn. Canh Dung hoa đột ngột có thai, hậu cung này mấy ai mà không đỏ mắt?” Tiễn Thu và Chu Nghi Tu, chủ tớ ăn ý, một câu liền thấu hiểu.
“Hội Xuân đâu?”
“Đang ở cùng Nhiễm Đông ạ. Nhiễm Đông có nói qua, dạo này nàng ta yên tĩnh hơn trước, khôn lên không ít.”
Chu Nghi Tu cười nhẹ, “Bảo Nhiễm Đông và nàng ta chú ý động tĩnh các cung.”
Việc Canh thị hoài thai tựa như viên đá ném xuống mặt hồ hậu cung yên tĩnh. Phi Hương điện Đoan phi và Nhân An điện Cam Tu Nghi chỉ đành thở dài, buồn cho bản thân phúc bạc. Diên Hi cung Miêu thị vốn khinh thường Canh Tĩnh Ngôn, tự cho rằng nhan sắc mình hơn nàng ta, nay thấy nàng ta mang thai thì không nhịn được. Miêu thị đập nát cái bình hoa, đứng ở trong tẩm điện mà mắng, “Chỉ biết làm bộ dạng nhút nhát để quyến rũ Hoàng thượng, còn bày đặt ra vẻ đáng thương! Hồ ly mị tử! Ngươi tưởng cái bụng của ngươi giỏi lắm sao?!”
“Nương nương bớt giận, chỉ mới hai tháng thôi, ai biết được là có thành hay không...” Thải Ngọc là nha hoàn hồi môn của Miêu thị, vội ra miệng khuyên ngăn chủ tử.
Miêu thị thu lại cơn tức, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Phải rồi, mang thai thì sao chứ? Sinh được hay không lại là chuyện khác.”
Thải Ngọc quét mắt một cái, tên tiểu thái giám đứng ở bên cạnh liền vội vàng thu dọn mảnh sứ đã vỡ. Nàng ta tiếp tục nói, “Nương nương đừng tức giận làm gì. Canh Dung hoa đó có thai, trừ Quý phi, ai mà không hận nàng ta? Chỉ sợ Hoàng hậu còn căm hận gấp trăm ngàn lần.”
Miêu thị nghe vậy liền nở nụ cười, “Đúng rồi. Hoàng hậu được Hoàng thượng yêu thích như vậy, đến giờ cũng không có tin vui, dĩ nhiên phải hận chết ả kia rồi. Ngươi đi thăm dò động tĩnh chỗ Cam Tuyền cung một chút, để xem bên kia có hành động gì.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook