Hậu Cung Nghi Tu Truyện
-
Chương 19-2
Chu Nghi Tu vội vàng chạy tới Châu Quang điện thuộc Cam Tuyền cung. Dư Phong khóc mãi không thôi, nhũ mẫu dỗ thế nào cũng chẳng chịu nín. Chu Nhu Tắc vội ôm lấy hắn, hắn càng khóc lớn hơn, khóc đến nỗi đỏ cả mặt. Huyền Lăng không còn cách nào khác, nghe nội thị báo Chu Nghi Tu đến, liền vội nói, “Mau tuyên nàng ấy vào!”
Chu Nghi Tu hành lễ đâu đó xong xuôi, Huyền Lăng gọi nàng qua dỗ đứa nhỏ. Dư Phong vừa được ôm vào lòng mẫu thân liền nín khóc, chỉ còn những tiếng thút thít, nấc nghẹn.
“Đại Hoàng tử còn nhỏ, khó tránh khỏi kêu khóc. Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thứ tội.”
“Đều tại bản cung không tốt, vốn dĩ chỉ muốn nhìn đứa nhỏ một chút, nào ngờ khéo quá hóa vụng.” Sắc mặt Chu Nhu Tắc không tốt, vừa nãy nàng ta đã cố gắng cúi thấp người để dỗ Dư Phong, vậy mà đứa nhỏ còn không chịu cho nàng ta mặt mũi, đúng là không biết điều!
“Thật ra là ý của trẫm. Uyển Uyển thích Phong nhi như vậy, trẫm chỉ muốn họ thân với nhau hơn một chút.” Huyền Lăng ở một bên nói chen vào.
“Tâm ý của tỷ tỷ, muội muội rất hiểu. Hoàng thượng, đứa nhỏ hay dỗi là chuyện thường tình, đôi lúc nô tì cũng phải chiều theo hắn.” Chu Nghi Tu tiếp tục nói, “Không lâu nữa, khi tỷ tỷ có con rồi, mẫu tử tình thâm, không chừng Hoàng thượng còn phát ghen với hắn nữa kìa.”
Huyền Lăng quay đầu qua nhìn Nhu Tắc, “Uyển Uyển, nàng sẽ làm như thế thật sao?”
Khuôn mặt Chu Nhu Tắc nhất thời đỏ bừng cả lên. Nàng ta cúi đầu, không nói gì cả, nắm lấy bả vai của Huyền Lăng. Nghi Tu gọi nhũ mẫu, bảo ôm đứa nhỏ đi xuống, còn mình thì vội chuyển sang đề tài khác, “Muội muội hôm nay có đưa tới mấy cành mai đỏ, không biết tỷ tỷ có thích không?”
“Đẹp lắm. Muội muội có lòng.” Nhu Tắc nhìn thấy Chu Nghi Tu cười, nhưng ánh mắt nàng lại lạnh lẽo vô cùng thì cảm thấy run cả người. Không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với muội muội, nàng ta đều có cảm giác kỳ lạ, khiến nàng ta không thể phát ra cái uy của một vị Hoàng hậu.
“Uyển Uyển, nàng lạnh sao?” Nhất cử nhất động của Chu Nhu Tắc đều không lọt khỏi tầm mắt của Huyền Lăng. Thấy nàng co rúm người, hắn lập tức quan tâm.
“Lò sưởi đốt lâu rồi, có lẽ cũng nên cho thêm ít than.” Chu Nghi Tu nói.
Huyền Lăng lập tức phân phó Lý Trường, “Y theo lời của Quý phi mà làm đi.”
Chu Nghi Tu thấy sự việc vừa rồi đã qua đi liền đứng dậy, nói, “Trời đã không còn sớm nữa. Nô tì nên hồi cung rồi, ngày khác sẽ lại đến vấn an tỷ tỷ.”
Huyền Lăng không để lắm, hơi nâng tay, “Ái phi về đi.”
“Nương nương, hôm nay trời nắng, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?” Hội Xuân thấy chủ tử sau khi trở về từ Cam Tuyền cung cứ mãi phiền muộn, liền nghĩ đủ cách để chủ tử được vui.
Nghi Tu hiểu ý tốt của Hội Xuân, nàng gật đầu đồng ý.
Mới ra cửa đã gặp người. Người nọ thấy Chu Nghi Tu, vội bước tới cúi chào, “Tần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.”
Chu Nghi Tu nhìn ra là Cẩn Tần, nàng cười với nàng ta, “Muội muội không cần đa lễ. Không ngờ bản cung và muội muội đều có nhã hứng đến đây ngắm tuyết.”
Cẩn Tần trang điểm theo lối thuần khiết, áo màu lục phối cùng váy dài màu trăng non, trên tóc cài đôi thoa ngọc bích, đứng giữa nơi đầy tuyết trắng như hòa làm một thể. Nàng ta cung kính, “Tần thiếp ở trong cung mãi cũng buồn, thỉnh thoảng mới ra cửa, không dám nhận lời nói của nương nương.”
“Muội còn trẻ, nên ăn mặc rực rỡ hơn một chút.” Chu Nghi Tu ra vẻ quan tâm.
Gương mặt Cẩn Tần chợt thoáng qua chút thương cảm, “Tần thiếp ở phân vị Tần nhỏ bé, nào dám so sánh cùng các vị nương nương. Huống chi, Hoàng thượng có lẽ đã sớm quên tần thiếp, tần thiếp có trang điểm rực rỡ cũng không có ai xem.”
Chu Nghi Tu khẽ lắc đầu, Cẩn Tần quả thực là người không có đầu óc. Dám nói ra lời như vậy, nếu lọt vào tai kẻ khác, chỉ e nàng ta sẽ bị gán vào tội oán hận Hoàng đế. Kiếp trước, nàng giúp nàng ta dọn sạch đối thủ, kiếp này, nàng sẽ không làm như vậy nữa. Chu Nghi Tu không ra tay cũng có người khác thay nàng trừ đi Cẩn Tần.
“Muội muội hà tất nói ra lời ấy? Hoàng thượng không nhớ đến muội, tại sao không nghĩ cách để người chú ý đến, mà lại ở đây coi nhẹ bản thân mình?”
“Ý tốt của nương nương, tần thiếp xin nhận. Nhưng mà, trong mắt của Hoàng thượng nào có tần thiếp?” Cẩn Tần nói xong, nơi khóe mắt đã có mấy giọt lệ.
Nghi Tu thầm nghĩ, thà rằng chính mình thu nạp Cẩn Tần, còn hơn để nàng ta về phe Chu Nhu Tắc, sau này đợi cơ hội thuận lợi có thể đẩy ngã vị tỷ tỷ kia. Nàng lặng lẽ đánh giá nàng ta một phen, “Hình như trên người muội muội có mùi huân hương?”
“Mũi của nương nương nhạy thật đấy! Đây là túi thơm do thần thiếp làm ra.” Cẩn Tần lấy từ bên hông ra một cái hồng bao.
“Có phải bên trong có hương hoa mai?” Nghi Tu vốn tinh thông y đạo, bất kỳ loại dược thảo nào cũng không thoát được cái mũi của nàng.
“Đúng vậy, còn có lá thông, lá trúc. Tuy rằng không phải là báu vật gì, nhưng mùi hương này vô cùng thanh nhã.” Cẩn Tần thấy Nhàn Quý phi hứng thú liền hồ hởi nói.
Chu Nghi Tu nghe xong thì cười, “Muội muội rất khéo tay, nhưng có điều, lá trúc kia quá nồng, át đi cái hương thơm thanh khiết của hoa mai, để chúng cùng một chỗ e là không hợp với nhau.”
Cẩn Tần hơi ngơ ngác rồi hiểu ra, lúc này mới khuỵu gối xuống, “Đa tạ nương nương chỉ điểm, tần thiếp cảm kích vô cùng.”
“Muội muội là người thông minh. Bản cung cũng nên trở về rồi.” Chu Nghi Tu xoay gót, trở lại Phượng Nghi cung.
Trên đường về, Hội Xuân không kìm được tò mò liền hỏi chủ tử, “Nương nương, Hoàng thượng có lẽ đã sớm quên đi vị Cẩn Tần nhỏ bé kia rồi.”
Chu Nghi Tu nghe vậy liền lườm Hội Xuân một cái, “Nàng ta có được sủng ái hay không không quan trọng, mấu chốt ở chỗ, bản cũng sẽ giúp nàng nhưng Hoàng hậu thì không. Huống hồ, nếu thật sự nàng ta may mắn được sủng ái, tất nghĩ đến bản cung đầu tiên. Hoàng hậu không phải luôn khen ngợi nàng ta “im lặng ngoan ngoãn” hay sao? Cẩn Tần được sủng, tỷ tỷ cũng không thể phản đối. Dám có ý muốn đoạt Phong nhi của bản cung, bản cung ngại gì mà không để tỷ tỷ nhường ít yêu thương của Hoàng thượng cho kẻ khác?”
“Với tính tình của Hoàng hậu, xem ra chỉ có thể nhẫn nhịn. Người xem, lúc nào nàng ta cũng chiếm lấy Hoàng thượng, nhưng gần một năm rồi mà chẳng có tin vui...”
“Im ngay! Những lời này muốn nói là có thể nói sao? Nếu để kẻ khác vô tình nghe thấy, ngươi có một trăm cái miệng cũng không đủ đền tội!” Chu Nghi Tu cả giận, quát lên.
Hội Xuân sợ tới mức quỳ xuống đất thỉnh tội, “Nô tỳ lỡ lời, xin nương nương thứ tội.”
Chu Nghi Tu thở dài, “Cũng tại ta ngày thường quá chiều ngươi! Sau khi hồi cung, ngươi theo Nhiễm Đông mà học lại quy củ. Bản cung không cần người quá mồm mép ở bên cạnh!”
“... Nô tỳ tuân mệnh.” Hội Xuân lặng lẽ lui ra.
Mấy ngày sau, hậu cung truyền ra tin tức, Huyền Lăng sủng hạnh Cẩn Tần, thăng vị cho nàng ta lên Tòng Tứ phẩm Thuận nghi.
Chu Nghi Tu hành lễ đâu đó xong xuôi, Huyền Lăng gọi nàng qua dỗ đứa nhỏ. Dư Phong vừa được ôm vào lòng mẫu thân liền nín khóc, chỉ còn những tiếng thút thít, nấc nghẹn.
“Đại Hoàng tử còn nhỏ, khó tránh khỏi kêu khóc. Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thứ tội.”
“Đều tại bản cung không tốt, vốn dĩ chỉ muốn nhìn đứa nhỏ một chút, nào ngờ khéo quá hóa vụng.” Sắc mặt Chu Nhu Tắc không tốt, vừa nãy nàng ta đã cố gắng cúi thấp người để dỗ Dư Phong, vậy mà đứa nhỏ còn không chịu cho nàng ta mặt mũi, đúng là không biết điều!
“Thật ra là ý của trẫm. Uyển Uyển thích Phong nhi như vậy, trẫm chỉ muốn họ thân với nhau hơn một chút.” Huyền Lăng ở một bên nói chen vào.
“Tâm ý của tỷ tỷ, muội muội rất hiểu. Hoàng thượng, đứa nhỏ hay dỗi là chuyện thường tình, đôi lúc nô tì cũng phải chiều theo hắn.” Chu Nghi Tu tiếp tục nói, “Không lâu nữa, khi tỷ tỷ có con rồi, mẫu tử tình thâm, không chừng Hoàng thượng còn phát ghen với hắn nữa kìa.”
Huyền Lăng quay đầu qua nhìn Nhu Tắc, “Uyển Uyển, nàng sẽ làm như thế thật sao?”
Khuôn mặt Chu Nhu Tắc nhất thời đỏ bừng cả lên. Nàng ta cúi đầu, không nói gì cả, nắm lấy bả vai của Huyền Lăng. Nghi Tu gọi nhũ mẫu, bảo ôm đứa nhỏ đi xuống, còn mình thì vội chuyển sang đề tài khác, “Muội muội hôm nay có đưa tới mấy cành mai đỏ, không biết tỷ tỷ có thích không?”
“Đẹp lắm. Muội muội có lòng.” Nhu Tắc nhìn thấy Chu Nghi Tu cười, nhưng ánh mắt nàng lại lạnh lẽo vô cùng thì cảm thấy run cả người. Không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với muội muội, nàng ta đều có cảm giác kỳ lạ, khiến nàng ta không thể phát ra cái uy của một vị Hoàng hậu.
“Uyển Uyển, nàng lạnh sao?” Nhất cử nhất động của Chu Nhu Tắc đều không lọt khỏi tầm mắt của Huyền Lăng. Thấy nàng co rúm người, hắn lập tức quan tâm.
“Lò sưởi đốt lâu rồi, có lẽ cũng nên cho thêm ít than.” Chu Nghi Tu nói.
Huyền Lăng lập tức phân phó Lý Trường, “Y theo lời của Quý phi mà làm đi.”
Chu Nghi Tu thấy sự việc vừa rồi đã qua đi liền đứng dậy, nói, “Trời đã không còn sớm nữa. Nô tì nên hồi cung rồi, ngày khác sẽ lại đến vấn an tỷ tỷ.”
Huyền Lăng không để lắm, hơi nâng tay, “Ái phi về đi.”
“Nương nương, hôm nay trời nắng, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?” Hội Xuân thấy chủ tử sau khi trở về từ Cam Tuyền cung cứ mãi phiền muộn, liền nghĩ đủ cách để chủ tử được vui.
Nghi Tu hiểu ý tốt của Hội Xuân, nàng gật đầu đồng ý.
Mới ra cửa đã gặp người. Người nọ thấy Chu Nghi Tu, vội bước tới cúi chào, “Tần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.”
Chu Nghi Tu nhìn ra là Cẩn Tần, nàng cười với nàng ta, “Muội muội không cần đa lễ. Không ngờ bản cung và muội muội đều có nhã hứng đến đây ngắm tuyết.”
Cẩn Tần trang điểm theo lối thuần khiết, áo màu lục phối cùng váy dài màu trăng non, trên tóc cài đôi thoa ngọc bích, đứng giữa nơi đầy tuyết trắng như hòa làm một thể. Nàng ta cung kính, “Tần thiếp ở trong cung mãi cũng buồn, thỉnh thoảng mới ra cửa, không dám nhận lời nói của nương nương.”
“Muội còn trẻ, nên ăn mặc rực rỡ hơn một chút.” Chu Nghi Tu ra vẻ quan tâm.
Gương mặt Cẩn Tần chợt thoáng qua chút thương cảm, “Tần thiếp ở phân vị Tần nhỏ bé, nào dám so sánh cùng các vị nương nương. Huống chi, Hoàng thượng có lẽ đã sớm quên tần thiếp, tần thiếp có trang điểm rực rỡ cũng không có ai xem.”
Chu Nghi Tu khẽ lắc đầu, Cẩn Tần quả thực là người không có đầu óc. Dám nói ra lời như vậy, nếu lọt vào tai kẻ khác, chỉ e nàng ta sẽ bị gán vào tội oán hận Hoàng đế. Kiếp trước, nàng giúp nàng ta dọn sạch đối thủ, kiếp này, nàng sẽ không làm như vậy nữa. Chu Nghi Tu không ra tay cũng có người khác thay nàng trừ đi Cẩn Tần.
“Muội muội hà tất nói ra lời ấy? Hoàng thượng không nhớ đến muội, tại sao không nghĩ cách để người chú ý đến, mà lại ở đây coi nhẹ bản thân mình?”
“Ý tốt của nương nương, tần thiếp xin nhận. Nhưng mà, trong mắt của Hoàng thượng nào có tần thiếp?” Cẩn Tần nói xong, nơi khóe mắt đã có mấy giọt lệ.
Nghi Tu thầm nghĩ, thà rằng chính mình thu nạp Cẩn Tần, còn hơn để nàng ta về phe Chu Nhu Tắc, sau này đợi cơ hội thuận lợi có thể đẩy ngã vị tỷ tỷ kia. Nàng lặng lẽ đánh giá nàng ta một phen, “Hình như trên người muội muội có mùi huân hương?”
“Mũi của nương nương nhạy thật đấy! Đây là túi thơm do thần thiếp làm ra.” Cẩn Tần lấy từ bên hông ra một cái hồng bao.
“Có phải bên trong có hương hoa mai?” Nghi Tu vốn tinh thông y đạo, bất kỳ loại dược thảo nào cũng không thoát được cái mũi của nàng.
“Đúng vậy, còn có lá thông, lá trúc. Tuy rằng không phải là báu vật gì, nhưng mùi hương này vô cùng thanh nhã.” Cẩn Tần thấy Nhàn Quý phi hứng thú liền hồ hởi nói.
Chu Nghi Tu nghe xong thì cười, “Muội muội rất khéo tay, nhưng có điều, lá trúc kia quá nồng, át đi cái hương thơm thanh khiết của hoa mai, để chúng cùng một chỗ e là không hợp với nhau.”
Cẩn Tần hơi ngơ ngác rồi hiểu ra, lúc này mới khuỵu gối xuống, “Đa tạ nương nương chỉ điểm, tần thiếp cảm kích vô cùng.”
“Muội muội là người thông minh. Bản cung cũng nên trở về rồi.” Chu Nghi Tu xoay gót, trở lại Phượng Nghi cung.
Trên đường về, Hội Xuân không kìm được tò mò liền hỏi chủ tử, “Nương nương, Hoàng thượng có lẽ đã sớm quên đi vị Cẩn Tần nhỏ bé kia rồi.”
Chu Nghi Tu nghe vậy liền lườm Hội Xuân một cái, “Nàng ta có được sủng ái hay không không quan trọng, mấu chốt ở chỗ, bản cũng sẽ giúp nàng nhưng Hoàng hậu thì không. Huống hồ, nếu thật sự nàng ta may mắn được sủng ái, tất nghĩ đến bản cung đầu tiên. Hoàng hậu không phải luôn khen ngợi nàng ta “im lặng ngoan ngoãn” hay sao? Cẩn Tần được sủng, tỷ tỷ cũng không thể phản đối. Dám có ý muốn đoạt Phong nhi của bản cung, bản cung ngại gì mà không để tỷ tỷ nhường ít yêu thương của Hoàng thượng cho kẻ khác?”
“Với tính tình của Hoàng hậu, xem ra chỉ có thể nhẫn nhịn. Người xem, lúc nào nàng ta cũng chiếm lấy Hoàng thượng, nhưng gần một năm rồi mà chẳng có tin vui...”
“Im ngay! Những lời này muốn nói là có thể nói sao? Nếu để kẻ khác vô tình nghe thấy, ngươi có một trăm cái miệng cũng không đủ đền tội!” Chu Nghi Tu cả giận, quát lên.
Hội Xuân sợ tới mức quỳ xuống đất thỉnh tội, “Nô tỳ lỡ lời, xin nương nương thứ tội.”
Chu Nghi Tu thở dài, “Cũng tại ta ngày thường quá chiều ngươi! Sau khi hồi cung, ngươi theo Nhiễm Đông mà học lại quy củ. Bản cung không cần người quá mồm mép ở bên cạnh!”
“... Nô tỳ tuân mệnh.” Hội Xuân lặng lẽ lui ra.
Mấy ngày sau, hậu cung truyền ra tin tức, Huyền Lăng sủng hạnh Cẩn Tần, thăng vị cho nàng ta lên Tòng Tứ phẩm Thuận nghi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook