Hậu Cung Kế
-
Chương 105: Uy hiếp
Editor: Lục sung nghi.
Beta: Vy tu nghi.
Trương Ôn tần muốn ở Trường Xuân cung, nàng đã sinh một công chúa đáng lẽ muốn sinh thêm một hoàng tử nữa. Nhưng từ lúc sinh Tam công chúa ra, Hoàng Thượng đối với nàng rất lãnh đạm.
Chỉ là, trước kia Trương Ôn tần cũng không được sủng ái. Chủ yếu là do vận khí nàng tốt, thị tẩm vài lần liền mang thai.
Cuối cùng sinh ra một công chúa. Khiến Trương Ôn tần rất thất vọng.
Thục phi được sủng, ở Trường Xuân cung lại không có người khác, hơn nữa Thục phi đang có thai. Nếu nàng tiến vào Trường Xuân cung, lúc đó sẽ có cơ hội hầu hạ Hoàng Thượng. Nể tình nàng sinh Tam công chúa, Hoàng Thượng sẽ đến chỗ nàng, đến lúc đó mang thai còn không phải sớm hay muộn sao?
Ai biết, Hoàng Hậu một lời từ chối, một chút thương lượng tìm đường sống cũng không có.
Trương Ôn tần không dám nói gì nữa, chỉ có thể chuyển đến điện Phương Linh.
Không sai, điện Phương Linh chính là chỗ ở ban đầu của Lý Già La. Trương Ôn tần chính là chọn nơi ở trước kia của nàng ta. Trong lòng cũng mong mình có thể dính chút vận khí của Thục phi.
Triệu Hoàng Hậu cũng mặc kệ nàng, nàng muốn ở thì ở. Chỉ cần không giống như thiêu thân*.
* Một loài bọ thích lao đầu vào chỗ ánh sáng. Chắc ý nói ở đây là "đừng ngu ngốc mà gây chuyện".
Triệu Hoàng Hậu giam lỏng hết những người trong cung đó.
Trừ bỏ Trịnh tiệp dư đã chết, Trương Ôn tần chuyển đi, còn 2 vị Mỹ nhân mới tuyển vào.
Chuyện này xảy ra, hai người này đều nơm nớp lo sợ.
Các nàng cảm thấy sao mình lại xui xẻo như vậy, mới tiến cung, còn chưa thị tẩm, liền xảy ra chuyện xui. Lại còn là chết người!
Bị giam trong phòng không ra được, còn bị người thẩm vấn.
Triệu Hoàng Hậu cho người từng bước thẩm vấn, nàng thì trở về Khôn Ninh cung, Xuân Oanh xoa trán một hồi, lúc này mới thả lỏng một chút.
Trong cung mỗi ngày đều có chuyện, mấu chốt là xử lý như thế nào.
"Nương nương, ngài chuyển Trương Ôn tần ra ngoài, lỡ đâu nàng ta là hung thủ, chẳng phải là?"
"Ngươi muốn nói, nàng ta vì muốn chuyển đến Trường Xuân cung, cho nên mới ngầm hại Trịnh tiệp dư?" Triệu Hoàng Hậu hỏi.
"Cũng không phải là không có khả năng này." Nữ nhân trong cung vì tiền đồ, chuyện gì mà chẳng dám làm.
Triệu Hoàng Hậu lắc đầu, "Bản cung cho rằng không phải Trương Ôn tần, nếu thật sự là nàng ta thì tuyệt đối sẽ không nói ra muốn chuyển đến Trường Xuân cung. Như vậy chẳng phải là để cho người khác hoài nghi chính mình sao?"
"Nếu Trương Ôn tần chính là nghĩ nhiều người hoài nghi nàng ta, nên cố ý nói thế thì sao?"
"Nàng không có thông minh đến vậy!" Triệu Hoàng Hậu nói: "Cẩn thận chỗ Trịnh tiệp dư, trong phòng, cả người hầu, bao gồm người nhà bọn họ."
Trịnh tiệp dư đã bị áp đi xuống, người khác sao còn muốn giết nàng ta?
Nếu nói nàng ta ngược đãi cung nhân giống như trước đây rồi bị cung nhân phản kháng. Nhưng từ lúc bị Hoàng Thượng vắng vẻ, cung nhân cũng không sợ nàng ta nữa. Muốn ngược đãi người khác cũng không có điều kiện mà làm.
Chẳng lẽ Trịnh tiệp dư thấy điều không nên nhìn vì vậy bị người giết?
Nhưng từ nơi nào lại có độc dược? Cũng không liên quan đến nội vụ phủ, hiện tại người nội vụ phủ là tâm phúc Hoàng Thượng, nếu quả thật có liên quan nội vụ phủ, chẳng phải là đánh trên mặt Hoàng Thượng ư?
Triệu Hoàng Hậu nghĩ đến điểm này, cả kinh, không được, chuyện này, phải nhanh chóng nói một câu với Hoàng Thượng, tránh làm hỏng việc.
"Đi hỏi thăm một chút, hiện tại Hoàng Thượng đang ở nơi nào. Trừ bỏ Trường Xuân cung, các nơi khác thì đều nói bản cung có chuyện thỉnh Hoàng Thượng lại đây một chuyến."
Từ lúc Võ đại lão gia tê liệt nằm trên giường, Triệu Hoàng Hậu đối với Thục phi càng yên tâm hơn. Ba năm nay, biểu hiện của Thục phi cũng chính là nguyên nhân khiến Triệu Hoàng Hậu yên tâm.
Nếu về sau nhất định muốn chọn một, nàng liền chọn một người thích hợp, mình vừa được lợi lại cũng có thể khiến Hoàng Thượng thích. Hơn nữa, nhà mẹ đẻ Thục phi không đuọce trọng dụng, cũng không sợ về sau Võ gia gây chuyện.
Cho nên Triệu Hoàng Hậu cho Thục phi mặt mũi.
"Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng ở Trường Xuân cung."
"Thay đồ cho bản cung, bản cung muốn gặp Hoàng Thượng."
Tay Lý Già La có chút đau, Hoàng Thượng hưng trí đến, liền tự mình xoa tay cho nàng. Đang vui vẻ làm, bên ngoài bẩm báo hoàng hậu tới.
Lý Già La nhanh chóng rút tay về, người cũng đứng lên, Hoàng Hậu tới, nàng phải hành lễ.
Tam hoàng tử đang ở trong nội thất ngủ say mê, cũng không quấy rầy hắn.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu." Triệu Hoàng Hậu đỡ Thục phi dậy "Ngươi mang bầu lớn rồi, về sau không cần hành lễ."
"Hoàng Thượng, thần thiếp có việc muốn thương lượng cùng với Hoàng Thượng. Là chuyện Trịnh tiệp dư."
Lý Già La vội nói: "Thần thiếp vào xem Lạc nhi." Lý Già La chủ động lảng tránh.
Triệu Hoàng Hậu: "Thục phi không cần đi, bản cung cũng muốn nghe ý kiến của ngươi. Thật sự, bản cung cũng không biết làm sao, nhiều người thương lượng cũng tốt. Hoàng Thượng, người nói phải không?"
Triệu Hoàng Hậu không ngại bán thể diện cho Thục phi.
Hoàng Thượng nghe xong cười nói: "Thục phi không cần đi, Hoàng Hậu tìm ngươi thương lượng, cũng là bởi vì tín nhiệm ngươi."
Triệu Hoàng Hậu thầm nghĩ, thành công. Nàng không ngại cho Hoàng Thượng biết, mình cùng Thục phi không có xung đột lợi ích, hai người có thể cùng tồn tại.
Lý Già La nghe vậy cũng không rời đi nữa, đối với chuyện Trịnh tiệp dư, nàng đương nhiên biết tin tức. Nghe một chút, cũng không có việc gì.
Triệu Hoàng Hậu ngồi vào chỗ của mình nhìn Hoàng Thượng nói: "Thần thiếp cho người thẩm vấn người hầu hạ Trịnh tiệp dư. Đều nói Trịnh tiệp dư đêm qua ngủ sớm, thấy nàng ta ngủ, cũng tắt đèn đi ngủ. Ai biết buổi sáng hôm nay thấy Trịnh tiệp mãi vẫn chưa dậy, liền đi xem, kết quả nhìn đến Trịnh tiệp dư chết trên giường của mình.
Thái y tra xét, là trong chăn có độc mà chết, nhưng thần thiếp cho người cẩn thận lục soát. Không phát hiện nơi hạ độc. Cơm chiều là mang từ Ngự Thiện phòng về, bởi vì sợ cho nên cung nữ của Trịnh tiệp dư cũng khai báo thành thật, khi các nàng đưa cơm cho Trịnh tiệp dư, đều có ăn một ít." Tần phi bị thất sủng, đồ ăn tất nhiên là bị cắt xén.
"Cho nên thần thiếp cảm thấy, trong đồ ăn không có vấn đề. Hoàng Thượng, thần thiếp lo lắng tiếp tục tra được, sẽ tra tới nội vụ phủ."
Nội vụ phủ là người của hoàng thượng, xảy ra chuyện, thật đúng là vẽ mặt cho Hoàng Thượng.
Triệu Hoàng Hậu ám chỉ rõ ràng, Lý Già La liếc mắt nhìn thần sắc thật bình thường của Triệu Hoàng Hậu.
Có phải người Vương gia giở trò quỷ hay không, xem Hoàng Thượng nghĩ như thế nào đây.
Dù sao, lúc trước là người của Vương gia quản lý nội vụ phủ, Hoàng Thượng thấy nội vụ phủ luôn có sai lầm. Cho nên chuyển người Vương gia ra, thay mới.
Nếu bây giờ nội vụ phủ có gì sai, thì cũng như gián tiếp nói Hoàng thượng sai lầm. Không nên thay đổi người, dù thay đổi ai, đều sẽ có sai lầm, hoàn toàn không phải người Vương gia sai.
Lý Già La cảm thấy Triệu Hoàng Hậu là người lợi hại, tưởng như không làm gì nhưng lại đánh một quyền về phía Vương gia.
Hơn nữa còn ở trước mặt Lý Già La, nàng ta muốn tự nói với nàng, Triệu Hoàng Hậu cùng người Vương gia cũng là bất hòa.
Mặc dù mọi người đều biết sự thật này, nhưng thật sự ám chỉ thẳng thắn như vậy với Lý Già La, đây là lần đầu tiên?
Lý Già La nói: "Thần thiếp cảm thấy, không thể đổ cho nội vụ phủ, từ lúc người nội vụ phủ thay đổi. Mỗi lần thần thiếp nhận được gì đóđều tốt hơn so với trước kia. Hơn nữa, quan mới nhận chức thường càng quản nghiêm nội vụ phủ. Làm sao có khả năng phạm sai lầm? Nếu là phạm, cũng là người khác vu oan hãm hại. Hoàng Thượng, Trịnh tiệp dư chết, thần thiếp cảm thấy vẫn nên tra từ trong cung. Mà không phải tìm xem độc dược là từ đâu đến. Độc dược không thể tự giết chết người, chỉ có người dùng độc để giết."
Lời của Lý Già La hoàn toàn gạt nội vụ phủ qua một bên, hơn nữa bình thường nội vụ phủ làm việc cũng rất đắc lực.
Triệu Hoàng Hậu nghe xong gật đầu, "Thục phi nói cũng đúng, quả thật không liên quan đến nội vụ phủ, chỉ sợ có người muốn đổ tội lên quan nội vụ phủ." Cho nên, Hoàng Thượng ngài phải phòng bị mới được.
Hoàng Thượng: "Hoàng Hậu cùng Thục phi nói đều có lý, việc này, Hoàng Hậu mau chóng điều tra rõ, tìm thủ phạm, làm cho hậu cung an tĩnh lại."
Mục đích của Hoàng Hậu đã đạt tới, rất nhanh cáo từ.
Hàng năm trong cung đều có người chết, trừ phi là người quan trọng mới có thể truy tìm nguyên nhân. Mặc khác, người không quan trọng thì đâu tất yếu.
Trịnh tiệp dư chết, hoàn toàn có thể nói là có người hầu ghi hận trong lòng, vì báo thù cho tỷ muội hoặc nguyên nhân linh tinh, cho nên mới hạ độc hại Trịnh tiệp dư.
Tìm một người thế tội, cũng không phải không thể. Chỉ là nếu như có thể tìm ra hung phạm, Triệu Hoàng Hậu cũng không có không nguyện ý.
Nếu như hoàng tự xảy ra chuyện, Hoàng Thượng khẳng định muốn nghiêm khắc đem người tra ra, nhưng đây là Trịnh tiệp dư đã thất sủng, nàng ta chết cũng tạo ra ảnh hưởng không lớn.
"Cô cô, về sau ngài đừng giúp ta, đây đều là mệnh của ta." Ngọc Lan đôi mắt đỏ hoe nói.
Hạ cô cô vội vàng khuyên: "Ngọc Lan, còn có một năm nữa ngươi có thể xuất cung về nhà, cô cô nhất định giúp ngươi!"
Nói chuyện là Hạ cô cô và Hòa Ngọc Lan ở Xuân Phương cung.
Trong lòng Hạ cô cô, Ngọc Lan giống như một đứa con của bà. Mắt thấy có hy vọng ra cung, kết quả lại như sét đánh ngang tai, Ngọc Lan lại bị Mẫn công công coi trọng, muốn Ngọc Lan gả cho hắn.
Mẫn công công, Mẫn Hoài An này tâm tư âm trầm gian xảo, nay còn theo hầu Vương Sung nghi, người như vậy các nàng làm sao đấu được?
Mẫn Hoài An trong lúc vô tình đụng phải Ngọc Lan, liền nảy sinh tâm tư với Ngọc Lan. Nhưng làm một thái giám chân thực, một đời còn có thể sao? Hạ cô cô không muốn Ngọc Lan bị phá hủy.
"Cô cô, ngài đừng đi, không có ích lợi gì còn liên lụy cả ngài. Mẫn công công nói, nếu ta không đồng ý, hắn cũng sẽ khiến ta đồng ý." Ngọc Lan đã quyết tâm muốn chết.
Bởi vì Ngọc Lan biết, nếu gả cho Mẫn Hoài An, sau này chỉ có thể nhận vô tận tra tấn. Nàng biết Mẫn Hoài An nhiều năm trước có thê tử, nhưng theo Mẫn Hoài An mới mấy tháng liền bị tra tấn đến chết, với người ngoài chỉ nói bị bệnh chết, ai có thể nói gì?
Những cung nữ như các nàng mệnh đều không đáng giá, ai cũng sẽ không đi thăm dò vì sao một cung nữ lại chết .
"Không Ngọc Lan, cô cô không sợ, ta có điểm yếu của Mẫn Hoài An trong tay. Cô cô cùng hắn đi đàm phán, hắn sẽ từ bỏ ý định này."
Hạ cô cô nói tiếp: "Qua ngày mai, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi đều không được quản. Sống tốt một năm sau đó ra cung, cũng có thể sống tốt. Nếu có người hỏi ngươi cái gì, ngươi đều nói không biết, nghe rõ chưa?"
"Cô cô, ngài muốn làm gì?" Ngọc Lan lo lắng nắm tay Hạ cô cô.
"Ta chỉ muốn ngươi sống tốt qua ngày, ta đây một đời không thể ra cung, nhưng hi vọng ngươi có thể thay ta hoàn thành nguyện vọng này."
"Nếu ngươi còn xem ta là cô cô, thì không được hỏi gì cả. Không thì ta coi như chưa từng biết ngươi!" Hạ cô cô nghiêm khắc nói.
Đến buổi tối, Hạ cô cô thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, một mình đến một nơi hoang vu ở Yêu Nguyệt cung
Yêu Nguyệt cung là lãnh cung, ở địa phương này gặp người cũng không ai phát hiện.
Âm thanh Mẫn Hoài An phía sau vang lên, "Như Lan, vài năm không gặp đâu thể ngờ chúng ta lại gặp nhau ở lãnh cung này?"
Hạ cô cô quay đầu, đối Mẫn Hoài An nói: "Mẫn công công, kính xin ngươi tha Ngọc Lan."
"Ngọc Lan? Ngươi nói tiểu cô nương kia, ta đây là vì nàng ấy, đi theo ta ai dám khinh thường?" Mẫn Hoài An nói: "Không thể vì một câu nói, mà muốn ta thả người đi."
"Mẫn Hoài An, ngươi có thể tìm người khác, chính là Ngọc Lan không được."
"Ngươi có tư cách gì đến yêu cầu ta? Hử?" Mẫn công công cười lạnh nói: "Ta cùng ngươi không có giao tình gì."
Hạ cô cô nghe xong, nhìn chằm chằm Mẫn Hoài An, "Trịnh tiệp dư là do ngươi giết chết."
Một câu vừa thốt ra, Mẫn Hoài An lập tức bóp chặt cổ Hạ cô cô: "Nói, làm sao ngươi biết?"
Hắn làm vô cùng sạch sẽ, không nghĩ tới còn có người biết?
"Ngươi không cần quan tâm ta làm sao biết, ngươi chỉ cần thả Ngọc Lan, ta cam đoan, không nói chuyện này ra."
Mẫn Hoài An cười nói: "Ngươi nói cũng không ai tin tưởng, bất cứ việc gì đều phải có chứng cớ, ngươi nói là ta giết thì ta cũng có thể nói ngươi giết, mọi người sẽ tin ai? "
"Phải không? Nhưng nếu là người khác biết, ngươi cùng Trịnh tiệp dư có quan hệ gì, xem người là tin tưởng ngươi hay tin tưởng ta!" Hạ cô cô cho dù bị bóp cổ, cũng không sợ hãi chút nào.
"Ngươi cứ bóp chết ta đi, hôm nay nếu dám mời ngươi tới thì đã hoàn toàn chuẩn bị, chỉ cần ngày mai ta vừa chết, sẽ có người đem chuyện ngươi cùng Trịnh tiệp dư nói ra, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ xuống dưới cùng ta." Hạ cô cô nói.
Mẫn Hoài An buông lỏng cổ Hạ cô cô: "Được rồi, chỉ là tiểu cung nữ, bỏ thì bỏ. Nhưng nếu ngươi dám tiết lộ nửa câu, ta sẽ cho ngươi biết cảm giác sống không bằng chết!"
"Cái gì gọi là sống không bằng chết." Giọng nói Vương Vũ Lộ đột nhiên vang lên, Mẫn Hoài An cùng Hạ cô cô giật mình, không nghĩ đến còn có người ở bên cạnh nghe.
"Mẫn công công, sao bản cung lại nghe người ta nói, cái chết của Trịnh tiệp dư có liên quan tới ngươi. Trước kia ngươi có quan hệ gì với Trịnh tiệp dư? Hạ cô cô, sao ngươi cùng công công trong cung bản cung lại ở đây?" Vương Vũ Lộ nhàn nhạt cười hỏi.
Vương Vũ Lộ nói ra những lời này, cũng chính là nghe được hai người nói chuyện.
Mẫn Hoài An không biết từ lúc nào bị Vương Sung nghi nhìn đến, nay trực tiếp vừa vặn bắt được.
Hiện tại điểm yếu trong tay hắn hoàn toàn vô dụng. Bởi vì trong tay Vương Sung nghi có điểm yếu của hắn. Nàng ta thật có tính nhẫn nại, hắn luôn cho rằng một giọt nước cũng không lọt, thế nhưng ai biết liền bể. Cũng là chính mình khinh địch.
Vương Sung nghi có thể một mình đến đây, khẳng định là có chuẩn bị, trong cung Trịnh tiệp dư mới chết, nếu lại chết một cái sung nghi, chuyện liền lớn.
Mẫn Hoài An bỏ đi ý định giết người bịt miệng, nhìn Vương Sung nghi nói: "Nương nương, chuyện trước kia chúng ta đều quên đi, hi vọng nương nương chớ nên trách tội."
Vương Vũ Lộ: "Bản cung sợ, lúc nào đó Mẫn công công ngươi lấy chuyện của bản cung nói. Nhưng bây giờ thì ta yên tâm, bản cung biết ngươi cùng Trịnh tiệp dư có quan hệ bất thường. Mẫn công công có quan hệ gì với Trịnh tiệp dư? Không ngại cùng bản cung nói chứ?"
"Hạ cô cô, hắn không muốn nói vậy ngươi nói đi. Ngươi yêu cầu chuyện gì, bản cung có thể cho người làm, thế nào? Còn có thể thả ngươi cùng Ngọc Lan đi ra cung."
"Nương nương, nô tỳ không bằng lòng ra cung, hôm nay tất cả việc này, Ngọc Lan đều không biết." Hạ cô cô nói.
"Ngươi yên tâm, bản cung ân oán rõ ràng, tuyệt đối sẽ không liên lụy người vô tội. Bản cung đây, bị người uy hiếp nên mới bất đắc dĩ mà dây vào. Cứ thế đi, Hạ cô cô, ngươi đến chỗ bản cung hầu việc thấy thế nào?"
Hạ cô cô nói: "Đa tạ ý tốt của nương nương, chỉ là nô tỳ đã quen ở Xuân Phương cung."
Beta: Vy tu nghi.
Trương Ôn tần muốn ở Trường Xuân cung, nàng đã sinh một công chúa đáng lẽ muốn sinh thêm một hoàng tử nữa. Nhưng từ lúc sinh Tam công chúa ra, Hoàng Thượng đối với nàng rất lãnh đạm.
Chỉ là, trước kia Trương Ôn tần cũng không được sủng ái. Chủ yếu là do vận khí nàng tốt, thị tẩm vài lần liền mang thai.
Cuối cùng sinh ra một công chúa. Khiến Trương Ôn tần rất thất vọng.
Thục phi được sủng, ở Trường Xuân cung lại không có người khác, hơn nữa Thục phi đang có thai. Nếu nàng tiến vào Trường Xuân cung, lúc đó sẽ có cơ hội hầu hạ Hoàng Thượng. Nể tình nàng sinh Tam công chúa, Hoàng Thượng sẽ đến chỗ nàng, đến lúc đó mang thai còn không phải sớm hay muộn sao?
Ai biết, Hoàng Hậu một lời từ chối, một chút thương lượng tìm đường sống cũng không có.
Trương Ôn tần không dám nói gì nữa, chỉ có thể chuyển đến điện Phương Linh.
Không sai, điện Phương Linh chính là chỗ ở ban đầu của Lý Già La. Trương Ôn tần chính là chọn nơi ở trước kia của nàng ta. Trong lòng cũng mong mình có thể dính chút vận khí của Thục phi.
Triệu Hoàng Hậu cũng mặc kệ nàng, nàng muốn ở thì ở. Chỉ cần không giống như thiêu thân*.
* Một loài bọ thích lao đầu vào chỗ ánh sáng. Chắc ý nói ở đây là "đừng ngu ngốc mà gây chuyện".
Triệu Hoàng Hậu giam lỏng hết những người trong cung đó.
Trừ bỏ Trịnh tiệp dư đã chết, Trương Ôn tần chuyển đi, còn 2 vị Mỹ nhân mới tuyển vào.
Chuyện này xảy ra, hai người này đều nơm nớp lo sợ.
Các nàng cảm thấy sao mình lại xui xẻo như vậy, mới tiến cung, còn chưa thị tẩm, liền xảy ra chuyện xui. Lại còn là chết người!
Bị giam trong phòng không ra được, còn bị người thẩm vấn.
Triệu Hoàng Hậu cho người từng bước thẩm vấn, nàng thì trở về Khôn Ninh cung, Xuân Oanh xoa trán một hồi, lúc này mới thả lỏng một chút.
Trong cung mỗi ngày đều có chuyện, mấu chốt là xử lý như thế nào.
"Nương nương, ngài chuyển Trương Ôn tần ra ngoài, lỡ đâu nàng ta là hung thủ, chẳng phải là?"
"Ngươi muốn nói, nàng ta vì muốn chuyển đến Trường Xuân cung, cho nên mới ngầm hại Trịnh tiệp dư?" Triệu Hoàng Hậu hỏi.
"Cũng không phải là không có khả năng này." Nữ nhân trong cung vì tiền đồ, chuyện gì mà chẳng dám làm.
Triệu Hoàng Hậu lắc đầu, "Bản cung cho rằng không phải Trương Ôn tần, nếu thật sự là nàng ta thì tuyệt đối sẽ không nói ra muốn chuyển đến Trường Xuân cung. Như vậy chẳng phải là để cho người khác hoài nghi chính mình sao?"
"Nếu Trương Ôn tần chính là nghĩ nhiều người hoài nghi nàng ta, nên cố ý nói thế thì sao?"
"Nàng không có thông minh đến vậy!" Triệu Hoàng Hậu nói: "Cẩn thận chỗ Trịnh tiệp dư, trong phòng, cả người hầu, bao gồm người nhà bọn họ."
Trịnh tiệp dư đã bị áp đi xuống, người khác sao còn muốn giết nàng ta?
Nếu nói nàng ta ngược đãi cung nhân giống như trước đây rồi bị cung nhân phản kháng. Nhưng từ lúc bị Hoàng Thượng vắng vẻ, cung nhân cũng không sợ nàng ta nữa. Muốn ngược đãi người khác cũng không có điều kiện mà làm.
Chẳng lẽ Trịnh tiệp dư thấy điều không nên nhìn vì vậy bị người giết?
Nhưng từ nơi nào lại có độc dược? Cũng không liên quan đến nội vụ phủ, hiện tại người nội vụ phủ là tâm phúc Hoàng Thượng, nếu quả thật có liên quan nội vụ phủ, chẳng phải là đánh trên mặt Hoàng Thượng ư?
Triệu Hoàng Hậu nghĩ đến điểm này, cả kinh, không được, chuyện này, phải nhanh chóng nói một câu với Hoàng Thượng, tránh làm hỏng việc.
"Đi hỏi thăm một chút, hiện tại Hoàng Thượng đang ở nơi nào. Trừ bỏ Trường Xuân cung, các nơi khác thì đều nói bản cung có chuyện thỉnh Hoàng Thượng lại đây một chuyến."
Từ lúc Võ đại lão gia tê liệt nằm trên giường, Triệu Hoàng Hậu đối với Thục phi càng yên tâm hơn. Ba năm nay, biểu hiện của Thục phi cũng chính là nguyên nhân khiến Triệu Hoàng Hậu yên tâm.
Nếu về sau nhất định muốn chọn một, nàng liền chọn một người thích hợp, mình vừa được lợi lại cũng có thể khiến Hoàng Thượng thích. Hơn nữa, nhà mẹ đẻ Thục phi không đuọce trọng dụng, cũng không sợ về sau Võ gia gây chuyện.
Cho nên Triệu Hoàng Hậu cho Thục phi mặt mũi.
"Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng ở Trường Xuân cung."
"Thay đồ cho bản cung, bản cung muốn gặp Hoàng Thượng."
Tay Lý Già La có chút đau, Hoàng Thượng hưng trí đến, liền tự mình xoa tay cho nàng. Đang vui vẻ làm, bên ngoài bẩm báo hoàng hậu tới.
Lý Già La nhanh chóng rút tay về, người cũng đứng lên, Hoàng Hậu tới, nàng phải hành lễ.
Tam hoàng tử đang ở trong nội thất ngủ say mê, cũng không quấy rầy hắn.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu." Triệu Hoàng Hậu đỡ Thục phi dậy "Ngươi mang bầu lớn rồi, về sau không cần hành lễ."
"Hoàng Thượng, thần thiếp có việc muốn thương lượng cùng với Hoàng Thượng. Là chuyện Trịnh tiệp dư."
Lý Già La vội nói: "Thần thiếp vào xem Lạc nhi." Lý Già La chủ động lảng tránh.
Triệu Hoàng Hậu: "Thục phi không cần đi, bản cung cũng muốn nghe ý kiến của ngươi. Thật sự, bản cung cũng không biết làm sao, nhiều người thương lượng cũng tốt. Hoàng Thượng, người nói phải không?"
Triệu Hoàng Hậu không ngại bán thể diện cho Thục phi.
Hoàng Thượng nghe xong cười nói: "Thục phi không cần đi, Hoàng Hậu tìm ngươi thương lượng, cũng là bởi vì tín nhiệm ngươi."
Triệu Hoàng Hậu thầm nghĩ, thành công. Nàng không ngại cho Hoàng Thượng biết, mình cùng Thục phi không có xung đột lợi ích, hai người có thể cùng tồn tại.
Lý Già La nghe vậy cũng không rời đi nữa, đối với chuyện Trịnh tiệp dư, nàng đương nhiên biết tin tức. Nghe một chút, cũng không có việc gì.
Triệu Hoàng Hậu ngồi vào chỗ của mình nhìn Hoàng Thượng nói: "Thần thiếp cho người thẩm vấn người hầu hạ Trịnh tiệp dư. Đều nói Trịnh tiệp dư đêm qua ngủ sớm, thấy nàng ta ngủ, cũng tắt đèn đi ngủ. Ai biết buổi sáng hôm nay thấy Trịnh tiệp mãi vẫn chưa dậy, liền đi xem, kết quả nhìn đến Trịnh tiệp dư chết trên giường của mình.
Thái y tra xét, là trong chăn có độc mà chết, nhưng thần thiếp cho người cẩn thận lục soát. Không phát hiện nơi hạ độc. Cơm chiều là mang từ Ngự Thiện phòng về, bởi vì sợ cho nên cung nữ của Trịnh tiệp dư cũng khai báo thành thật, khi các nàng đưa cơm cho Trịnh tiệp dư, đều có ăn một ít." Tần phi bị thất sủng, đồ ăn tất nhiên là bị cắt xén.
"Cho nên thần thiếp cảm thấy, trong đồ ăn không có vấn đề. Hoàng Thượng, thần thiếp lo lắng tiếp tục tra được, sẽ tra tới nội vụ phủ."
Nội vụ phủ là người của hoàng thượng, xảy ra chuyện, thật đúng là vẽ mặt cho Hoàng Thượng.
Triệu Hoàng Hậu ám chỉ rõ ràng, Lý Già La liếc mắt nhìn thần sắc thật bình thường của Triệu Hoàng Hậu.
Có phải người Vương gia giở trò quỷ hay không, xem Hoàng Thượng nghĩ như thế nào đây.
Dù sao, lúc trước là người của Vương gia quản lý nội vụ phủ, Hoàng Thượng thấy nội vụ phủ luôn có sai lầm. Cho nên chuyển người Vương gia ra, thay mới.
Nếu bây giờ nội vụ phủ có gì sai, thì cũng như gián tiếp nói Hoàng thượng sai lầm. Không nên thay đổi người, dù thay đổi ai, đều sẽ có sai lầm, hoàn toàn không phải người Vương gia sai.
Lý Già La cảm thấy Triệu Hoàng Hậu là người lợi hại, tưởng như không làm gì nhưng lại đánh một quyền về phía Vương gia.
Hơn nữa còn ở trước mặt Lý Già La, nàng ta muốn tự nói với nàng, Triệu Hoàng Hậu cùng người Vương gia cũng là bất hòa.
Mặc dù mọi người đều biết sự thật này, nhưng thật sự ám chỉ thẳng thắn như vậy với Lý Già La, đây là lần đầu tiên?
Lý Già La nói: "Thần thiếp cảm thấy, không thể đổ cho nội vụ phủ, từ lúc người nội vụ phủ thay đổi. Mỗi lần thần thiếp nhận được gì đóđều tốt hơn so với trước kia. Hơn nữa, quan mới nhận chức thường càng quản nghiêm nội vụ phủ. Làm sao có khả năng phạm sai lầm? Nếu là phạm, cũng là người khác vu oan hãm hại. Hoàng Thượng, Trịnh tiệp dư chết, thần thiếp cảm thấy vẫn nên tra từ trong cung. Mà không phải tìm xem độc dược là từ đâu đến. Độc dược không thể tự giết chết người, chỉ có người dùng độc để giết."
Lời của Lý Già La hoàn toàn gạt nội vụ phủ qua một bên, hơn nữa bình thường nội vụ phủ làm việc cũng rất đắc lực.
Triệu Hoàng Hậu nghe xong gật đầu, "Thục phi nói cũng đúng, quả thật không liên quan đến nội vụ phủ, chỉ sợ có người muốn đổ tội lên quan nội vụ phủ." Cho nên, Hoàng Thượng ngài phải phòng bị mới được.
Hoàng Thượng: "Hoàng Hậu cùng Thục phi nói đều có lý, việc này, Hoàng Hậu mau chóng điều tra rõ, tìm thủ phạm, làm cho hậu cung an tĩnh lại."
Mục đích của Hoàng Hậu đã đạt tới, rất nhanh cáo từ.
Hàng năm trong cung đều có người chết, trừ phi là người quan trọng mới có thể truy tìm nguyên nhân. Mặc khác, người không quan trọng thì đâu tất yếu.
Trịnh tiệp dư chết, hoàn toàn có thể nói là có người hầu ghi hận trong lòng, vì báo thù cho tỷ muội hoặc nguyên nhân linh tinh, cho nên mới hạ độc hại Trịnh tiệp dư.
Tìm một người thế tội, cũng không phải không thể. Chỉ là nếu như có thể tìm ra hung phạm, Triệu Hoàng Hậu cũng không có không nguyện ý.
Nếu như hoàng tự xảy ra chuyện, Hoàng Thượng khẳng định muốn nghiêm khắc đem người tra ra, nhưng đây là Trịnh tiệp dư đã thất sủng, nàng ta chết cũng tạo ra ảnh hưởng không lớn.
"Cô cô, về sau ngài đừng giúp ta, đây đều là mệnh của ta." Ngọc Lan đôi mắt đỏ hoe nói.
Hạ cô cô vội vàng khuyên: "Ngọc Lan, còn có một năm nữa ngươi có thể xuất cung về nhà, cô cô nhất định giúp ngươi!"
Nói chuyện là Hạ cô cô và Hòa Ngọc Lan ở Xuân Phương cung.
Trong lòng Hạ cô cô, Ngọc Lan giống như một đứa con của bà. Mắt thấy có hy vọng ra cung, kết quả lại như sét đánh ngang tai, Ngọc Lan lại bị Mẫn công công coi trọng, muốn Ngọc Lan gả cho hắn.
Mẫn công công, Mẫn Hoài An này tâm tư âm trầm gian xảo, nay còn theo hầu Vương Sung nghi, người như vậy các nàng làm sao đấu được?
Mẫn Hoài An trong lúc vô tình đụng phải Ngọc Lan, liền nảy sinh tâm tư với Ngọc Lan. Nhưng làm một thái giám chân thực, một đời còn có thể sao? Hạ cô cô không muốn Ngọc Lan bị phá hủy.
"Cô cô, ngài đừng đi, không có ích lợi gì còn liên lụy cả ngài. Mẫn công công nói, nếu ta không đồng ý, hắn cũng sẽ khiến ta đồng ý." Ngọc Lan đã quyết tâm muốn chết.
Bởi vì Ngọc Lan biết, nếu gả cho Mẫn Hoài An, sau này chỉ có thể nhận vô tận tra tấn. Nàng biết Mẫn Hoài An nhiều năm trước có thê tử, nhưng theo Mẫn Hoài An mới mấy tháng liền bị tra tấn đến chết, với người ngoài chỉ nói bị bệnh chết, ai có thể nói gì?
Những cung nữ như các nàng mệnh đều không đáng giá, ai cũng sẽ không đi thăm dò vì sao một cung nữ lại chết .
"Không Ngọc Lan, cô cô không sợ, ta có điểm yếu của Mẫn Hoài An trong tay. Cô cô cùng hắn đi đàm phán, hắn sẽ từ bỏ ý định này."
Hạ cô cô nói tiếp: "Qua ngày mai, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi đều không được quản. Sống tốt một năm sau đó ra cung, cũng có thể sống tốt. Nếu có người hỏi ngươi cái gì, ngươi đều nói không biết, nghe rõ chưa?"
"Cô cô, ngài muốn làm gì?" Ngọc Lan lo lắng nắm tay Hạ cô cô.
"Ta chỉ muốn ngươi sống tốt qua ngày, ta đây một đời không thể ra cung, nhưng hi vọng ngươi có thể thay ta hoàn thành nguyện vọng này."
"Nếu ngươi còn xem ta là cô cô, thì không được hỏi gì cả. Không thì ta coi như chưa từng biết ngươi!" Hạ cô cô nghiêm khắc nói.
Đến buổi tối, Hạ cô cô thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, một mình đến một nơi hoang vu ở Yêu Nguyệt cung
Yêu Nguyệt cung là lãnh cung, ở địa phương này gặp người cũng không ai phát hiện.
Âm thanh Mẫn Hoài An phía sau vang lên, "Như Lan, vài năm không gặp đâu thể ngờ chúng ta lại gặp nhau ở lãnh cung này?"
Hạ cô cô quay đầu, đối Mẫn Hoài An nói: "Mẫn công công, kính xin ngươi tha Ngọc Lan."
"Ngọc Lan? Ngươi nói tiểu cô nương kia, ta đây là vì nàng ấy, đi theo ta ai dám khinh thường?" Mẫn Hoài An nói: "Không thể vì một câu nói, mà muốn ta thả người đi."
"Mẫn Hoài An, ngươi có thể tìm người khác, chính là Ngọc Lan không được."
"Ngươi có tư cách gì đến yêu cầu ta? Hử?" Mẫn công công cười lạnh nói: "Ta cùng ngươi không có giao tình gì."
Hạ cô cô nghe xong, nhìn chằm chằm Mẫn Hoài An, "Trịnh tiệp dư là do ngươi giết chết."
Một câu vừa thốt ra, Mẫn Hoài An lập tức bóp chặt cổ Hạ cô cô: "Nói, làm sao ngươi biết?"
Hắn làm vô cùng sạch sẽ, không nghĩ tới còn có người biết?
"Ngươi không cần quan tâm ta làm sao biết, ngươi chỉ cần thả Ngọc Lan, ta cam đoan, không nói chuyện này ra."
Mẫn Hoài An cười nói: "Ngươi nói cũng không ai tin tưởng, bất cứ việc gì đều phải có chứng cớ, ngươi nói là ta giết thì ta cũng có thể nói ngươi giết, mọi người sẽ tin ai? "
"Phải không? Nhưng nếu là người khác biết, ngươi cùng Trịnh tiệp dư có quan hệ gì, xem người là tin tưởng ngươi hay tin tưởng ta!" Hạ cô cô cho dù bị bóp cổ, cũng không sợ hãi chút nào.
"Ngươi cứ bóp chết ta đi, hôm nay nếu dám mời ngươi tới thì đã hoàn toàn chuẩn bị, chỉ cần ngày mai ta vừa chết, sẽ có người đem chuyện ngươi cùng Trịnh tiệp dư nói ra, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ xuống dưới cùng ta." Hạ cô cô nói.
Mẫn Hoài An buông lỏng cổ Hạ cô cô: "Được rồi, chỉ là tiểu cung nữ, bỏ thì bỏ. Nhưng nếu ngươi dám tiết lộ nửa câu, ta sẽ cho ngươi biết cảm giác sống không bằng chết!"
"Cái gì gọi là sống không bằng chết." Giọng nói Vương Vũ Lộ đột nhiên vang lên, Mẫn Hoài An cùng Hạ cô cô giật mình, không nghĩ đến còn có người ở bên cạnh nghe.
"Mẫn công công, sao bản cung lại nghe người ta nói, cái chết của Trịnh tiệp dư có liên quan tới ngươi. Trước kia ngươi có quan hệ gì với Trịnh tiệp dư? Hạ cô cô, sao ngươi cùng công công trong cung bản cung lại ở đây?" Vương Vũ Lộ nhàn nhạt cười hỏi.
Vương Vũ Lộ nói ra những lời này, cũng chính là nghe được hai người nói chuyện.
Mẫn Hoài An không biết từ lúc nào bị Vương Sung nghi nhìn đến, nay trực tiếp vừa vặn bắt được.
Hiện tại điểm yếu trong tay hắn hoàn toàn vô dụng. Bởi vì trong tay Vương Sung nghi có điểm yếu của hắn. Nàng ta thật có tính nhẫn nại, hắn luôn cho rằng một giọt nước cũng không lọt, thế nhưng ai biết liền bể. Cũng là chính mình khinh địch.
Vương Sung nghi có thể một mình đến đây, khẳng định là có chuẩn bị, trong cung Trịnh tiệp dư mới chết, nếu lại chết một cái sung nghi, chuyện liền lớn.
Mẫn Hoài An bỏ đi ý định giết người bịt miệng, nhìn Vương Sung nghi nói: "Nương nương, chuyện trước kia chúng ta đều quên đi, hi vọng nương nương chớ nên trách tội."
Vương Vũ Lộ: "Bản cung sợ, lúc nào đó Mẫn công công ngươi lấy chuyện của bản cung nói. Nhưng bây giờ thì ta yên tâm, bản cung biết ngươi cùng Trịnh tiệp dư có quan hệ bất thường. Mẫn công công có quan hệ gì với Trịnh tiệp dư? Không ngại cùng bản cung nói chứ?"
"Hạ cô cô, hắn không muốn nói vậy ngươi nói đi. Ngươi yêu cầu chuyện gì, bản cung có thể cho người làm, thế nào? Còn có thể thả ngươi cùng Ngọc Lan đi ra cung."
"Nương nương, nô tỳ không bằng lòng ra cung, hôm nay tất cả việc này, Ngọc Lan đều không biết." Hạ cô cô nói.
"Ngươi yên tâm, bản cung ân oán rõ ràng, tuyệt đối sẽ không liên lụy người vô tội. Bản cung đây, bị người uy hiếp nên mới bất đắc dĩ mà dây vào. Cứ thế đi, Hạ cô cô, ngươi đến chỗ bản cung hầu việc thấy thế nào?"
Hạ cô cô nói: "Đa tạ ý tốt của nương nương, chỉ là nô tỳ đã quen ở Xuân Phương cung."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook