Hậu Cung Hi Phi Truyện
-
Chương 97: ‘chim sẻ rình sau’
Edit: Ớt Hiểm
Lý thị trăm ngàn lần không tin được tối nay lại phải đối diện với hai con người mà chỉ có một câu chuyện, giờ khắc này đã không thể dùng hai từ kinh hãi để diễn tả nổi nữa, nàng liên tục lùi về sau mấy bước, sau đó mới gắng gượng đứng lại cho vững, mởi miệng nói: “Ngươi nghe lén ta và Linh Tịch nói chuyện?
“Cần gì phải nghe lén.” Na Lạp thị cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Ngươi cho rằng việc mình làm trời đất không hay sao, chưa từng nghĩ tới câu ‘lưới trời tuy thưa mà khó lọt’ ư, ngoài Linh Tịch ra, còn có người thấy ngươi sai Tình Dung đi làm chuyện ác, hơn nữa, còn kể lại với ta không sót một chữ.”
“Vậy là từ đầu ngươi đã biết rõ mọi chuyện, mà lại cố tình không hay?” Lúc hỏi câu này, da dầu của Lý thị tê rần, giống như có ngàn vạn con sâu nhỏ bò trên đó, khiến nàng vô cùng kinh sợ.
“Chuyện ta biết không chỉ có bấy nhiêu, ta còn biết ngươi cho người tung tin đồn trong phủ, nói Nữu Hỗ Lộc thị rắp tâm hãm hại Hoằng Huy, nhân lúc ta đang mang nỗi đau mất con, giúp ngươi diệt trừ Nữu Hỗ Lộc thị. Lý Nguyệt Như, ván cờ này của ngươi cũng hoàn hảo lắm.” Na Lạp thị ngước mắt lên, tràn đầy thù hận, mười ngón tay lộ ra khỏi ống tay áo run lên, nếu không có lý trí chế ngự, đôi tay này đã sớm nằm trên cổ của Lý thị rồi.
“Cho tới tận hôm nay, dù là đích thê, ta cũng chưa từng đối xử tệ với các ngươi, thậm chí còn thường xuyên nhượng nhịn, không sợ bị các ngươi nói mềm yếu nhu nhược, chỉ mong cả phủ trên dưới có thể tề tề chỉnh chỉnh, yên yên ổn ổn. Nhưng cuối cùng đổi lấy được gì? Là Hoằng Huy phải chết!” Nói tới đây, mắt Na Lạp thị trừng to tới muốn nứt ra, từng bước tiến tới gần Lý thị đang vô cùng kinh hoảng: “Không phải trượt chân, không phải tai nạn, mà là do ngươi trăm phương nghìn kế hại chết nó, thậm chí còn nhẫn tâm để Linh Tịch chết đuối theo, khiến cho người người không ai nghi ngờ tới ngươi. Lý Nguyệt Như, ngươi quả là tàn độc! Biết rõ Hoằng Huy chính là mạng sống của ta, chỉ vì mưu tính của bản thân mà giết nó, Hoằng Huy chỉ mới có tám tuổi thôi, nó chưa từng hại ai, mà lại chết một cách oan ức như vậy! Từ lúc nó chết đi, mỗi ngày của ta đều đau cháy ruột gan. Ta thề rằng, nhất định phải khiến cho kẻ hại nó chết không được tử tế!”
Lý thị cũng không biết một Na Lạp thị dịu dàng mềm yếu trước giờ, lại còn có một bộ mặt tàn nhẫn đến thế, nhất thời không tiếp thu được, liên tục lùi về phía sau, cho đến khi chạm phải vách tường, mới lẩm lẩm: “Cho nên, từ lúc đó, ngươi đã âm thầm sắp đặt mọi thứ, chỉ để báo thù?”
“Không sai!” Khóe miệng Na Lạp thị hiện lên một nụ cười cay độc: “Tất cả tất cả đều là để cho các ngươi nhận lấy báo ứng, ngươi cũng được, Nữu Hỗ Lộc thị cũng được, đều như nhau cả thôi.” Tuy Hoằng Huy không phải do Nữu Hỗ Lộc thị hại chết, nhưng nếu nàng ta không chỉ cho nó thả diều gì đó, thì Hoằng Huy cũng sẽ không tới một nơi vắng vẻ như Kiêm Gia trì, Lý thị cũng sẽ không có cơ hội ra tay, cho nên, đối với Na Lạp thị đã không còn lý trí kia, Lăng Nhã vốn là đồng phạm với Lý thị, nàng không tìm được lí do để buông tha cho Lăng Nhã.
“Tâm kế của ngươi thật thâm sâu, chỉ giận là ta không phát hiện ra.” Giọng Lý thị đầy oán hận, nàng vẫn luôn dụng tâm đề phòng từng người từng người bên cạnh, chỉ riêng Na Lạp thị, lại cảm thấy không hề nguy hiểm, nhưng cuối cùng, nàng ta lại là mối nguy lớn nhất.
“Bí mật này vĩnh viễn sẽ không có ai biết được.” Hộ giáp bén nhọn lạnh lẽo xẹt qua gương mặt của Lý thị, tạo thành một vết xước rướm máu, nhìn ánh mắt đau đớn đầy giận dữ của Lý thị, nàng lạnh lùng nói tiếp: “Đừng mơ đi báo với Vương gia, từ lúc ta vừa đặt chân vào đây, ngươi đã là một người chết!”
“Không!” Nghe được chữ ‘chết’, Lý thị như một con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy chồm lên, gạt bỏ sợ hãi trong lòng, hét lớn: “Vương gia đã nói tha mạng cho ta, ngươi không có quyền giết ta!”
Na Lạp thị cười nhạt, đưa lưỡi hồng liếm nhẹ vết máu trên đầu hộ giáp, mùi máu tanh khiến nàng muốn phun ra, nhưng trong lòng lại thỏa mãn không tả được, đây, chính là máu của kẻ thù. Hoằng Huy, con ở trên trời có nhìn thấy không, Ngạch nương đang báo thù cho con, đuổi tận giết tuyệt những người đã gây tổn hại cho con!
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu.” Na Lạp thị cười, máu dính trên môi khiến người khác run sợ, mờ ảo giống hệt như quỷ sứ trong bóng đêm, nàng gằn từng chữ: “Ta sẽ để ngươi lấy cái chết tạ tội.”
Lý thị còn chưa kịp mở miệng chống đối, thì Na Lạp thị đã cong môi nói tiếp: “Có phải ngươi rất muốn biết tại sao Lưu bà bà lại thoát chết không?”
Bí mật giấu kín trong lòng lần lượt bị Na Lạp thị khui ra, khiến Lý thị cảm thấy mình trần trụi không che đậy nổi, sợ hãi dành cho Na Lạp thị tăng lên gấp bội, dường như không còn kìm chế được.
“Bởi vì... không chỉ có một người đuổi giết Lưu bà bà.” Na Lạp thị cười nhẹ, đuôi mắt thon dài nheo lại: “Nếu ta đã không còn hài tử, thì người khác cũng không được phép có, hài tử của Diệp Tú vốn không nên sống sót, đáng giận là Lưu bà bà lòng tham không đáy, nhận bạc của ta rồi còn muốn lấy thêm của ngươi, đồng ý giúp ngươi thâu long chuyển phượng. Vở kịch này ngỡ đã xong xuôi, ai ngờ trong bụng Diệp Tú lại là long phượng thai, bà ta bóp chết nữ hài xong tới báo kết quả với ta, rồi lại âm thầm đưa nam hài tới chỗ của ngươi, biến thành hài tử của ngươi.”
Lý thị nằm mơ cũng không ngờ được bên trong lại còn có một âm mưu như thế, mặt tái đi, trong lòng cũng hiểu rõ nguyên nhân mình thảm bại, nàng chỉ tay vào mặt Na Lạp thị, lạnh lùng nói: “Ta đã hiều, đuổi giết Lưu bà bà, ngoài ta ra, còn có ngươi, lúc đó ta đã thắc mắc, một lão phụ như Lưu bà bà làm sao có đủ khả năng trốn thoát, cho dù có ‘địa lợi’ cũng không thể không có chút thương tổn, thì ra là ngươi phái người đi cứu bà ta, còn tìm người khác hủy dung giả là xác của bà ta, khiến ta không hiểu là ai đã giết Lưu bà bà, nhưng lại không thể điều tra được.”
“Sau khi ta biết ngươi thâu long chuyển phượng, liền hiểu đây là cơ hội ngàn năm có một, khiến ngươi vạn kiếp bất phúc, ngươi đối phó với Nữu Hỗ Lộc thị, ta vốn không phản đối, dù sao sớm muộn gì thì nàng ta cũng chết, nhưng so ra, ta thích mạng của ngươi hơn, mà, Lưu bà bà chính là bùa đòi mạng!” Mắt Na Lạp thị sảng khoái như có chứa máu tươi, vết máu còn dính trên môi nàng khiến trái tim người khác như muốn nhảy ta khỏi lồng ngực, so với dáng vẻ ôn hòa trước đây, nàng lúc này như một người hoàn toàn khác biệt.
“Ta với Vương gia kết tóc đã nhiều năm, sao lại không biết trong lòng ngài ấy nghĩ gì, ngày đó, sau khi Ôn Như Ngôn cầu tình, dù ngài ấy không nói gì, nhưng trong lòng ta đã hoài nghi, ta biết Vương gia sẽ âm thầm cho điều tra rõ chuyện này, nên ta mới đưa Lưu bà bà về quê, sau đó cho người ngày đêm canh giữ, rất nhanh đã có người tới tìm, muốn đưa bà ta về kinh thành. Ta nói với Lưu bà bà, chỉ cần bà ta tố cáo và đổ mọi tội lỗi cho ngươi, ta sẽ giữ lại mạng sống cho bà ta, vì tính mạng, dĩ nhiên chuyện gì bà ta cũng đồng ý.” Nói tới đây, Na Lạp thị ghé sát vào tai Lý thị, thì thào như thở: “Muội muội, ngươi ngàn tính vạn tính, cái gì cũng nghĩ tới, nhưng ngươi đã quên rằng, còn có ta, cho nên cuối cùng ngươi chỉ là một con bò ngựa mà thôi, không phải là chim sẻ.”
Bò ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
“Tại sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này?” Lý thị bị ép sát vào tường, muốn thoát khỏi nữ nhân đáng sợ trước mắt mình cũng không được.
Na Lạp thị cười khẩy rồi đứng thẳng người lên, nói: “Tính ra ngươi và ta cũng từng là tỷ muội, sao ta có thể nhẫn tâm để muội làm một con quỷ hồ đồ dưới âm tào địa phủ được chứ, nên nhân lúc này, nói cho muội rõ ràng minh bạch.”
Mặt Lý thị biến sắc, hoảng loạn lắc đầu, miệng nói không thành câu: “Ta... ta sẽ... sẽ không để ngươi giết ra, ngươi tránh ra đi.” Nàng nhặt được dưới đất một khúc gỗ mục, múa may loạn xạ, khúc gỗ kia không biết nằm đó đã bao lâu, bị khua tứ tung khiến cả phòng đầy bụi. Na Lạp thị chán ghét phủi phủi tay áo, lui lại vài bước, Na Lạp thị chỉ vừa lui một bước chân, Lý thị đã nhào ngay ra cửa, muốn vội vã thoát khỏi nữ nhân khiến nàng không thở nổi này, nàng muốn đi nói cho Dận Chân biết, Na Lạp thị mới là người đáng sợ nhất, nhưng, dù nàng cố gắng tới đâu cũng không thể mở được cánh cửa nhìn có vẻ không hề chắc chắn kia.
“Thả ta ra! Ta muốn gặp Vương gia, thả ta ra!” Nàng đập cửa không ngừng, nhưng chẳng ai quan tâm tới, ngược lại còn khiến mình lảo đảo ngã nhào ngay bậc cửa, nhếch nhác thảm hại...
Lý thị trăm ngàn lần không tin được tối nay lại phải đối diện với hai con người mà chỉ có một câu chuyện, giờ khắc này đã không thể dùng hai từ kinh hãi để diễn tả nổi nữa, nàng liên tục lùi về sau mấy bước, sau đó mới gắng gượng đứng lại cho vững, mởi miệng nói: “Ngươi nghe lén ta và Linh Tịch nói chuyện?
“Cần gì phải nghe lén.” Na Lạp thị cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Ngươi cho rằng việc mình làm trời đất không hay sao, chưa từng nghĩ tới câu ‘lưới trời tuy thưa mà khó lọt’ ư, ngoài Linh Tịch ra, còn có người thấy ngươi sai Tình Dung đi làm chuyện ác, hơn nữa, còn kể lại với ta không sót một chữ.”
“Vậy là từ đầu ngươi đã biết rõ mọi chuyện, mà lại cố tình không hay?” Lúc hỏi câu này, da dầu của Lý thị tê rần, giống như có ngàn vạn con sâu nhỏ bò trên đó, khiến nàng vô cùng kinh sợ.
“Chuyện ta biết không chỉ có bấy nhiêu, ta còn biết ngươi cho người tung tin đồn trong phủ, nói Nữu Hỗ Lộc thị rắp tâm hãm hại Hoằng Huy, nhân lúc ta đang mang nỗi đau mất con, giúp ngươi diệt trừ Nữu Hỗ Lộc thị. Lý Nguyệt Như, ván cờ này của ngươi cũng hoàn hảo lắm.” Na Lạp thị ngước mắt lên, tràn đầy thù hận, mười ngón tay lộ ra khỏi ống tay áo run lên, nếu không có lý trí chế ngự, đôi tay này đã sớm nằm trên cổ của Lý thị rồi.
“Cho tới tận hôm nay, dù là đích thê, ta cũng chưa từng đối xử tệ với các ngươi, thậm chí còn thường xuyên nhượng nhịn, không sợ bị các ngươi nói mềm yếu nhu nhược, chỉ mong cả phủ trên dưới có thể tề tề chỉnh chỉnh, yên yên ổn ổn. Nhưng cuối cùng đổi lấy được gì? Là Hoằng Huy phải chết!” Nói tới đây, mắt Na Lạp thị trừng to tới muốn nứt ra, từng bước tiến tới gần Lý thị đang vô cùng kinh hoảng: “Không phải trượt chân, không phải tai nạn, mà là do ngươi trăm phương nghìn kế hại chết nó, thậm chí còn nhẫn tâm để Linh Tịch chết đuối theo, khiến cho người người không ai nghi ngờ tới ngươi. Lý Nguyệt Như, ngươi quả là tàn độc! Biết rõ Hoằng Huy chính là mạng sống của ta, chỉ vì mưu tính của bản thân mà giết nó, Hoằng Huy chỉ mới có tám tuổi thôi, nó chưa từng hại ai, mà lại chết một cách oan ức như vậy! Từ lúc nó chết đi, mỗi ngày của ta đều đau cháy ruột gan. Ta thề rằng, nhất định phải khiến cho kẻ hại nó chết không được tử tế!”
Lý thị cũng không biết một Na Lạp thị dịu dàng mềm yếu trước giờ, lại còn có một bộ mặt tàn nhẫn đến thế, nhất thời không tiếp thu được, liên tục lùi về phía sau, cho đến khi chạm phải vách tường, mới lẩm lẩm: “Cho nên, từ lúc đó, ngươi đã âm thầm sắp đặt mọi thứ, chỉ để báo thù?”
“Không sai!” Khóe miệng Na Lạp thị hiện lên một nụ cười cay độc: “Tất cả tất cả đều là để cho các ngươi nhận lấy báo ứng, ngươi cũng được, Nữu Hỗ Lộc thị cũng được, đều như nhau cả thôi.” Tuy Hoằng Huy không phải do Nữu Hỗ Lộc thị hại chết, nhưng nếu nàng ta không chỉ cho nó thả diều gì đó, thì Hoằng Huy cũng sẽ không tới một nơi vắng vẻ như Kiêm Gia trì, Lý thị cũng sẽ không có cơ hội ra tay, cho nên, đối với Na Lạp thị đã không còn lý trí kia, Lăng Nhã vốn là đồng phạm với Lý thị, nàng không tìm được lí do để buông tha cho Lăng Nhã.
“Tâm kế của ngươi thật thâm sâu, chỉ giận là ta không phát hiện ra.” Giọng Lý thị đầy oán hận, nàng vẫn luôn dụng tâm đề phòng từng người từng người bên cạnh, chỉ riêng Na Lạp thị, lại cảm thấy không hề nguy hiểm, nhưng cuối cùng, nàng ta lại là mối nguy lớn nhất.
“Bí mật này vĩnh viễn sẽ không có ai biết được.” Hộ giáp bén nhọn lạnh lẽo xẹt qua gương mặt của Lý thị, tạo thành một vết xước rướm máu, nhìn ánh mắt đau đớn đầy giận dữ của Lý thị, nàng lạnh lùng nói tiếp: “Đừng mơ đi báo với Vương gia, từ lúc ta vừa đặt chân vào đây, ngươi đã là một người chết!”
“Không!” Nghe được chữ ‘chết’, Lý thị như một con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy chồm lên, gạt bỏ sợ hãi trong lòng, hét lớn: “Vương gia đã nói tha mạng cho ta, ngươi không có quyền giết ta!”
Na Lạp thị cười nhạt, đưa lưỡi hồng liếm nhẹ vết máu trên đầu hộ giáp, mùi máu tanh khiến nàng muốn phun ra, nhưng trong lòng lại thỏa mãn không tả được, đây, chính là máu của kẻ thù. Hoằng Huy, con ở trên trời có nhìn thấy không, Ngạch nương đang báo thù cho con, đuổi tận giết tuyệt những người đã gây tổn hại cho con!
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu.” Na Lạp thị cười, máu dính trên môi khiến người khác run sợ, mờ ảo giống hệt như quỷ sứ trong bóng đêm, nàng gằn từng chữ: “Ta sẽ để ngươi lấy cái chết tạ tội.”
Lý thị còn chưa kịp mở miệng chống đối, thì Na Lạp thị đã cong môi nói tiếp: “Có phải ngươi rất muốn biết tại sao Lưu bà bà lại thoát chết không?”
Bí mật giấu kín trong lòng lần lượt bị Na Lạp thị khui ra, khiến Lý thị cảm thấy mình trần trụi không che đậy nổi, sợ hãi dành cho Na Lạp thị tăng lên gấp bội, dường như không còn kìm chế được.
“Bởi vì... không chỉ có một người đuổi giết Lưu bà bà.” Na Lạp thị cười nhẹ, đuôi mắt thon dài nheo lại: “Nếu ta đã không còn hài tử, thì người khác cũng không được phép có, hài tử của Diệp Tú vốn không nên sống sót, đáng giận là Lưu bà bà lòng tham không đáy, nhận bạc của ta rồi còn muốn lấy thêm của ngươi, đồng ý giúp ngươi thâu long chuyển phượng. Vở kịch này ngỡ đã xong xuôi, ai ngờ trong bụng Diệp Tú lại là long phượng thai, bà ta bóp chết nữ hài xong tới báo kết quả với ta, rồi lại âm thầm đưa nam hài tới chỗ của ngươi, biến thành hài tử của ngươi.”
Lý thị nằm mơ cũng không ngờ được bên trong lại còn có một âm mưu như thế, mặt tái đi, trong lòng cũng hiểu rõ nguyên nhân mình thảm bại, nàng chỉ tay vào mặt Na Lạp thị, lạnh lùng nói: “Ta đã hiều, đuổi giết Lưu bà bà, ngoài ta ra, còn có ngươi, lúc đó ta đã thắc mắc, một lão phụ như Lưu bà bà làm sao có đủ khả năng trốn thoát, cho dù có ‘địa lợi’ cũng không thể không có chút thương tổn, thì ra là ngươi phái người đi cứu bà ta, còn tìm người khác hủy dung giả là xác của bà ta, khiến ta không hiểu là ai đã giết Lưu bà bà, nhưng lại không thể điều tra được.”
“Sau khi ta biết ngươi thâu long chuyển phượng, liền hiểu đây là cơ hội ngàn năm có một, khiến ngươi vạn kiếp bất phúc, ngươi đối phó với Nữu Hỗ Lộc thị, ta vốn không phản đối, dù sao sớm muộn gì thì nàng ta cũng chết, nhưng so ra, ta thích mạng của ngươi hơn, mà, Lưu bà bà chính là bùa đòi mạng!” Mắt Na Lạp thị sảng khoái như có chứa máu tươi, vết máu còn dính trên môi nàng khiến trái tim người khác như muốn nhảy ta khỏi lồng ngực, so với dáng vẻ ôn hòa trước đây, nàng lúc này như một người hoàn toàn khác biệt.
“Ta với Vương gia kết tóc đã nhiều năm, sao lại không biết trong lòng ngài ấy nghĩ gì, ngày đó, sau khi Ôn Như Ngôn cầu tình, dù ngài ấy không nói gì, nhưng trong lòng ta đã hoài nghi, ta biết Vương gia sẽ âm thầm cho điều tra rõ chuyện này, nên ta mới đưa Lưu bà bà về quê, sau đó cho người ngày đêm canh giữ, rất nhanh đã có người tới tìm, muốn đưa bà ta về kinh thành. Ta nói với Lưu bà bà, chỉ cần bà ta tố cáo và đổ mọi tội lỗi cho ngươi, ta sẽ giữ lại mạng sống cho bà ta, vì tính mạng, dĩ nhiên chuyện gì bà ta cũng đồng ý.” Nói tới đây, Na Lạp thị ghé sát vào tai Lý thị, thì thào như thở: “Muội muội, ngươi ngàn tính vạn tính, cái gì cũng nghĩ tới, nhưng ngươi đã quên rằng, còn có ta, cho nên cuối cùng ngươi chỉ là một con bò ngựa mà thôi, không phải là chim sẻ.”
Bò ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
“Tại sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này?” Lý thị bị ép sát vào tường, muốn thoát khỏi nữ nhân đáng sợ trước mắt mình cũng không được.
Na Lạp thị cười khẩy rồi đứng thẳng người lên, nói: “Tính ra ngươi và ta cũng từng là tỷ muội, sao ta có thể nhẫn tâm để muội làm một con quỷ hồ đồ dưới âm tào địa phủ được chứ, nên nhân lúc này, nói cho muội rõ ràng minh bạch.”
Mặt Lý thị biến sắc, hoảng loạn lắc đầu, miệng nói không thành câu: “Ta... ta sẽ... sẽ không để ngươi giết ra, ngươi tránh ra đi.” Nàng nhặt được dưới đất một khúc gỗ mục, múa may loạn xạ, khúc gỗ kia không biết nằm đó đã bao lâu, bị khua tứ tung khiến cả phòng đầy bụi. Na Lạp thị chán ghét phủi phủi tay áo, lui lại vài bước, Na Lạp thị chỉ vừa lui một bước chân, Lý thị đã nhào ngay ra cửa, muốn vội vã thoát khỏi nữ nhân khiến nàng không thở nổi này, nàng muốn đi nói cho Dận Chân biết, Na Lạp thị mới là người đáng sợ nhất, nhưng, dù nàng cố gắng tới đâu cũng không thể mở được cánh cửa nhìn có vẻ không hề chắc chắn kia.
“Thả ta ra! Ta muốn gặp Vương gia, thả ta ra!” Nàng đập cửa không ngừng, nhưng chẳng ai quan tâm tới, ngược lại còn khiến mình lảo đảo ngã nhào ngay bậc cửa, nhếch nhác thảm hại...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook