Hậu Cung Hi Phi Truyện
-
Chương 38: Lý vệ
Edit: Ớt Hiểm
Hóa ra mình đã quá xem nhẹ sự ảnh hưởng của việc ngủ lại Khắc Vân Khai Nguyệt quán, ngay cả Lý thị cũng cố ý sai Tình Dung tới nhắc nhở rằng hiện giờ mình quá nổi bật, đã là cái gai trong mắt mọi người.
“Cái gì mà căng căng giãn giãn chứ?” Thủy Nguyệt không hiểu Lý phúc tấn sai Tình Dung đi xa như vậy chỉ để nói mấy chữ này là để làm gì, nên nàng khều Mặc Ngọc hỏi nhỏ.
Mặc Ngọc lắc đầu nói: “Ta cũng không hiểu lắm, chắc ý muốn nhắc cô nương cẩn thận một chút. Các ngươi không biết đó thôi, hôm nay lúc thỉnh an đích phúc tấn, Niên phúc tấn ganh tỵ với cô nương thiếu điều muốn thổ huyết, nàng ta tìm đủ mọi cách soi mói cô nương, nếu không có đích phúc tấn và Lý phúc tấn ra mặt thì e là không dễ gì về được đây.”
“Hừ, ganh tỵ cũng đáng, dù sao nàng ta cũng không thích cô nương lâu rồi, việc của Tiểu Tràng Tử ta vẫn còn nhớ rõ, nói cho cùng, cũng vì nàng ta sợ có một ngày cô nương sẽ đoạt mất địa vị và sủng ái của nàng ta mà thôi.” Thủy Tú khinh thường nói.
“Nhất… nhất định… là… là… như vậy.” Ngay cả Tiểu Lộ Tử cũng không nhịn được ráng nói chen vào, việc Niên thị hại Tiểu Tràng Tử ra nông nỗi này, cả đời hắn cũng không quên.
Tiểu Tràng Tử là người cẩn trọng và nhạy bén nhất trong số mấy người bọn họ, nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi, nhất thời thỏa mãn sẽ gây hại cho bản thân mình. ‘Căng giãn vừa phải’ ý là căng chùng có mức độ, thu phóng tự nhiên, làm chuyện gì cũng phải giữ cân bằng. Xem ra Lý phúc tấn đã nhìn thấy được, hiện tại cô nương có vẻ vinh sủng vô hạn, nhưng thật ra giống như đang đi trên dây thép, chỉ cần một bước sẩy chân thì sẽ rơi ngay xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.”
“Ngươi có đọc sách ư?” Lăng Nhã ngạc nhiên hỏi, bán mình làm nô thường đều là người xuất thân nghèo khổ, áo cơm còn không đủ chứ đừng nói chi tới đọc sách viết chữ, như mấy người Mặc Ngọc, Thủy Tú, đều không biết chữ, ngay cả tên mình còn không biết viết. Nay nàng nghe được nhũng lời của Tiểu Tràng Tửthì biết hắn là người đã từng đọc sách, nên rất tò mò.
Tiểu Tràng Tử vội trả lời: “Hồi bẩm cô nương, trước khi gặp thiên tai, nhà nô tài cũng có chút của cải, nên nô tài may mắn được học hành mấy năm, cũng biết được mấy chữ.”
Tiểu Tràng Tử nhớ lại, người nhà cho hắn học hành tại học đường tư thục cũng vì hi vọng hắn chuyên tâm đọc sách, sau này có thể thi đỗ Tú tài đậu Tiến sĩ, tiếc là lũ lụt kéo tới, cuốn trôi hết mọi hi vọng của họ, gia sản không còn, người cũng không còn, chỉ còn sót lại mỗi một mình Tiểu Tràng Tử hắn, vì kiếm miếng ăn, hắn không thể không bán mình làm nô, mặc người quát mắng xem thường.
Lăng Nhã cảm động, không nén được sự tiếc rẻ thay Tiểu Tràng Tử, lại hỏi: “Tên thật của ngươi là gì?”
Tiểu Tràng Tử vuốt gáy, hơi ngượng ngùng cười, nói: “Tên thật của nô tài là Lý Vệ, sau khi vào phủ, Cao quản gia nói tên này khó nghe, nên sửa lại thành họ Tràng, gọi là Tràng Vệ.”
“Tràng vệ?” Vừa nghe tên này, Lăng Nhã xém chút bật cười, khó lắm mới nhịn được, nét mặt cực kỳ cổ quái.
Nàng nhịn được nhưng mấy người Mặc Ngọc thì không, kể cả Tiểu Lộ Tử, bọn họ đều là lần đầu tiên nghe được cái tên này, vừa nghe hai chữ ‘Tràng Vệ’ thì lập tức cười tới ngã trước ngã sau, ngã trái ngã phải.
Thủy Tú cúi xuống giúp Mặc Ngọc lau nước mắt, thở hổn hển nói: “Tràng… Tràng vệ chẳng phải là ruột già sao? Ta hỏi… ta hỏi Tiểu Tràng Tử ngươi có phải đã làm gì đắc tội với Cao… Cao quản gia hay không, nếu không sao hắn lại đem chữ Lý hay như vậy đổi thành chữ Tràng chứ, ruột ơi ruột, hiểu thì còn biết là gọi ngươi, không hiểu sẽ tưởng là ai đó đang gọi ruột già ruột non chạy ra ngoài nữa đó.”
“Biết ngay là các ngươi sẽ cười ta, chỉ có cô nương là tốt, chỉ có người là không cười.” Tiểu Tràng Tử thở phì phò nói một câu, trước giờ không biết hắn đã thầm rủa Cao Phúc bao nhiều lần, sửa cái gì không sửa, lại sửa thành một chữ như vậy, nếu hắn không tin chắc đó là lần đầu tiên hắn gặp Cao quản gia, thì đã nghĩ có phải trước đó mình đã làm gì đắc tội lão ấy hay không.
“Được rồi, các ngươi đừng cười nữa.” Hai bên má của Lăng Nhã giật giật, trận cười này nuốt vào cũng quá vất vả cho nàng. Đợi mọi người ngừng cười, Lăng Nhã mới ung dung xoa hai bên má hơi nhức của mình, nhìn Tiểu Tràng Tử nói: “Nếu ngươi đã từng đọc sách thì lúc rãnh rỗi hãy chỉ bảo cho mấy người Mặc Ngọc một ít đi, biết vài chữ cũng có chỗ để dùng, sau này có nhiều việc ta còn muốn nhờ tới các ngươi. Còn nữa, từ hôm nay ngươi hãy khôi phục lại tên họ đi, a mã ngạch nương của ngươi có linh thiêng trên trời cũng mong mỏi ngươi có thể lưu truyền Lý thị.”
Vừa nghe phải đọc sách viết chữ, mù chữ như mấy người Mặc Ngọc liền cảm thấy khổ sở, nhưng họ biết cô nương là vì muốn tốt cho bọn họ, nên cũng không phản đối.
Vui vẻ qua đi, thấy Lăng Nhã vẫn còn mặt ủ mày chau, Lý Vệ to gan hỏi: “Cô nương, thứ cho nô tài lắm miệng, quá nổi bật chỉ sợ là hại nhiều hơn lợi, nếu ngay cả Lý phúc tấn cũng đã cố tình dặn dò, cho thấy tình cảnh của người hiện không tốt lắm, trong phủ này, đố kỵ người không chỉ một mình Niên phúc tấn đâu, chúng ta hiện giờ thế lực đơn mỏng, chi bằng cứ tạm tránh đi mũi nhọn này.”
Lăng Nhã khẩy nhẹ mấy hạt dưa mật, tăm bạc thỉnh thoảng chạm vào chén băng phát ra tiếng ‘Đinh’ giòn tan: “Ta biết.” Ngừng lại một chút, nàng lại tiếp: “Các ngươi hành sự ở bên ngoài cũng cần phải cẩn thận, nhất định không được thấy ta có chút sủng ái thì tùy ý làm bậy, nếu có người vi phạm, ta sẽ không bỏ qua.”
Thấy mọi người đồng loạt vâng lời, Lăng Nhã định bảo bọn họ ra ngoài thì thấy Tiểu Lộ Tử cứ kéo kéo áo của Lý Vệ, còn nét mặt của Lý Vệ thì như có gì đó muốn nói mà lại không dám, nàng liền hỏi xem có chuyện gì.
Lý Vệ do dự một lát, nhìn nhìn Tiểu Lộ Tử thấy hắn có vẻ sốt ruột, đành cắn răng nói: “Cô nương, người phải đề phòng Lý phúc tấn.”
Trong lòng Lăng Nhã hơi kinh hãi, nhưng trên mặt làm như không có việc gì, vành tai rung nhẹ, nói: “Vì sao lại nói như vậy?”
Lời đã nói ra rồi, không lý nào lại thu hồi lại, Lý Vệ tới sát bên Lăng Nhã, không màng ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nói: “Cô nương có còn nhớ nô tài từng nhắc tới Chu cách cách?” Thấy Lăng Nhã gật đầu, hắn nói tiếp: “Nô tài và Tiểu Lộ Tử từng hầu hạ Chu cách cách một thời gian, tâm địa của Chu cách cách rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất hòa thuận, ngoại trừ cô nương, Chu cách cách là người duy nhất không đánh chửi Tiểu Lộ Tử. Ngày đó nàng ta rất được Bối lặc gia sủng ái, còn có thai hài tử, Bối lặc gia nói chỉ cần nàng ta sinh hạ bình an, bất luận là nam hay nữ đều sẽ phong nàng là thứ phúc tấn, mà lúc đó nàng ta và Lý phúc tấn quan hệ cực tốt.”
“Ngươi nói nàng ta chết bất đắc kỳ tử cùng với hài tử trong bụng.” Môi răng của nàng chạm vào nhau, tựa như không phải là giọng nói của chính mình.
Tiểu Lộ Tử ở bên cạnh buồn bã rớm nước mắt, Lý Vệ nhìn hắn một cái, thương cảm nói: “Chết bất đắc kỳ tử là do mọi người nói thôi, sự thật là Chu cách cách tự vẫn.” Giữa ánh mắt kinh hoảng của mọi người, hắn tiếp tục nói: “Lúc đó Chu cách cách đã mang thai được bảy tháng, nàng ta bỗng giống như bị ma nhập, điên điên khùng khùng nhảy nhót khóc lóc không ngừng, còn một mực nói rằng mình đang mang một ma thai, không thể để nó chào đời, thậm chí còn muốn lấy kéo đâm vào bụng, hạ nhân cực chẳng đã đành phải trói nàng ta lại, sau khi đại phu tới bắt mạch thì nói Chu cách cách bị bệnh điên, không chữa được. Bối lặc gia biết được thì sai người trông chừng nàng, đợi sinh hạ hài tử xong thì mới nghĩ cách tiếp. Ai ngờ đâu vào một đêm, Chu cách cách lựa lúc người canh giữ ngủ say liền mở trói thoát ra, treo cổ tự vẫn.”
“Tất cả những chuyện này có liên quan gì tới Lý phúc tấn? Ta thấy nàng ta cũng là một người tốt mà.” Thủy Tú hơi khó hiểu.
Lăng Nhã ném tăm bạc vào trong chén băng, phủi phủi tay, giọng lạnh lùng: “Lúc đó Niên thị chưa vào phủ, mọi việc trong phủ là do Lý thị coi quản, nếu vậy đại phu thỉnh mạch an thai cho Chu cách cách cũng là do nàng ta mời tới. Đại phu có thể không chữa được bệnh điên, nhưng lại có thể làm cho một người bình thường biến thành điên.”
Vấn đề này nàng từng vô tình nghe Dung Viễn nói đến, có những loại thuốc nhìn như vô hại những khi trộn lẫn với nhau có thể làm cho người ta tâm hư hỏa vượng, lâu dần sẽ hóa điên.
Tăm bạc trong chén băng mờ mịt như có khói lạnh bốc lên, mấy người Thủy Tú không nhịn được mà rùng mình, nếu sự thật là như vậy, Lý phúc tấn kia quả là đáng sợ.
“Bọn nô tài cũng chỉ hoài nghi thôi, sự thật ra sao cũng không thể nào biết được. Nô tài kể chuyện này với cô nương, chỉ vì hi họng cô nương có thể đề phòng Lý phúc tấn một chút, đừng tin tưởng hết lòng.”
“Ta biết rồi.” Lăng Nhã trả lời ngoài dự đoán của mọi người, nàng đi đến trước cửa sổ khắc hoa, ở đó đặt một bình sứ Hoàng ngọc, trong bình cắm mấy cành Ngọc trâm hoa vừa mới hái, hoa cũng như tên, trắng tinh như ngọc.
“Trên đời này không có chuyện tự nhiên hận ai cũng không có chuyện tự nhiên tốt với ai, ngay cả Ôn tỷ tỷ cũng từng nói với ta rằng, ngày ấy nàng ta giúp ta mời đại phu cũng có tính toán đến lợi ích, huống chi là Lý thị.” Nàng dùng sức ngắt một đóa Ngọc trâm hoa đưa lên ngắm nghía: “Người này ngoài mặt hiền lành, nhưng lòng dạ thâm sâu, lấy lòng ta chẳng qua chỉ vì muốn mượn sức ta để củng cố địa vị trong phủ bối lặc này, trong mắt Lý thị, ta cùng lắm chỉ là một quân cờ.” Ngày đó do tình thế bức bách nên nàng phải giao hảo với Lý thị, nhưng trong đáy lòng nàng chưa bao giờ tin tưởng Lý thị như đã tin Ôn Như Ngôn.
Nàng xoay người, nhẹ nhàng cắm đóa Ngọc trâm hoa lên mái tóc của Thủy Tú, nhàn nhạt nói: “Ta vốn không nghĩ sẽ nói những điều này ra, nhưng nói rồi cũng tốt, sau này các ngươi ăn nói đều phải vô cùng thận trọng.”
“Nô tỳ hiểu rõ.” Thủy Tú cúi đầu nói, mấy người còn lại cũng nhất nhất gật đầu, sống trong phủ bối lặc này, quan trọng nhất là phải giữ cái miệng của mình thật tốt, phải hiểu rõ cái gì nên nói và cái gì không nên nói, không phải chủ tử nào cũng dễ trò chuyện như Lăng Nhã vậy.
[Tác giả có lời muốn nói]: Ta thấy có rất nhiều đọc giả nói ta viết càng ngày càng chậm, muốn bỏ tác phẩm này, nhưng ta thật sự bất đắc dĩ, ta đã cố gắng viết, nhưng một ngàn từ các ngươi chỉ xem trong một phút đồng hồ, mà ta phải viết trong một hai tiếng đồng hồ, có khi không có cảm xúc, đến nỗi cả một ngày viết không ra nổi một chữ. Nếu các ngươi không thể thông cảm, ta thật sự cũng không có cách nào, ta chỉ có thể tận lực viết viết viết, tận lực làm cho mọi người mỗi ngày đều thấy được chương mới, cảm ơn.
Lời của Tác giả cũng là lời của Editor, có những đoạn văn/câu văn tối nghĩa, vì muốn bạn đọc dễ hiểu và mạch văn thông suốt với nhau, Ớt phải suy nghĩ chỉnh sửa trau chuốt tới tận nửa ngày. Mấy chục chương vừa qua, cách xưng hô của các nhân vật lúc thì ‘ta – ngươi’, lúc thì ‘huynh – muội’, lúc thì ‘thiếp – chàng’… Không phải ta nhầm lẫn, mà ta muốn truyền đạt tới mọi người cảm xúc chân thật nhất của nhân vật. Ớt edit rất có tâm, mong mọi người ủng hộ.
Hóa ra mình đã quá xem nhẹ sự ảnh hưởng của việc ngủ lại Khắc Vân Khai Nguyệt quán, ngay cả Lý thị cũng cố ý sai Tình Dung tới nhắc nhở rằng hiện giờ mình quá nổi bật, đã là cái gai trong mắt mọi người.
“Cái gì mà căng căng giãn giãn chứ?” Thủy Nguyệt không hiểu Lý phúc tấn sai Tình Dung đi xa như vậy chỉ để nói mấy chữ này là để làm gì, nên nàng khều Mặc Ngọc hỏi nhỏ.
Mặc Ngọc lắc đầu nói: “Ta cũng không hiểu lắm, chắc ý muốn nhắc cô nương cẩn thận một chút. Các ngươi không biết đó thôi, hôm nay lúc thỉnh an đích phúc tấn, Niên phúc tấn ganh tỵ với cô nương thiếu điều muốn thổ huyết, nàng ta tìm đủ mọi cách soi mói cô nương, nếu không có đích phúc tấn và Lý phúc tấn ra mặt thì e là không dễ gì về được đây.”
“Hừ, ganh tỵ cũng đáng, dù sao nàng ta cũng không thích cô nương lâu rồi, việc của Tiểu Tràng Tử ta vẫn còn nhớ rõ, nói cho cùng, cũng vì nàng ta sợ có một ngày cô nương sẽ đoạt mất địa vị và sủng ái của nàng ta mà thôi.” Thủy Tú khinh thường nói.
“Nhất… nhất định… là… là… như vậy.” Ngay cả Tiểu Lộ Tử cũng không nhịn được ráng nói chen vào, việc Niên thị hại Tiểu Tràng Tử ra nông nỗi này, cả đời hắn cũng không quên.
Tiểu Tràng Tử là người cẩn trọng và nhạy bén nhất trong số mấy người bọn họ, nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi, nhất thời thỏa mãn sẽ gây hại cho bản thân mình. ‘Căng giãn vừa phải’ ý là căng chùng có mức độ, thu phóng tự nhiên, làm chuyện gì cũng phải giữ cân bằng. Xem ra Lý phúc tấn đã nhìn thấy được, hiện tại cô nương có vẻ vinh sủng vô hạn, nhưng thật ra giống như đang đi trên dây thép, chỉ cần một bước sẩy chân thì sẽ rơi ngay xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.”
“Ngươi có đọc sách ư?” Lăng Nhã ngạc nhiên hỏi, bán mình làm nô thường đều là người xuất thân nghèo khổ, áo cơm còn không đủ chứ đừng nói chi tới đọc sách viết chữ, như mấy người Mặc Ngọc, Thủy Tú, đều không biết chữ, ngay cả tên mình còn không biết viết. Nay nàng nghe được nhũng lời của Tiểu Tràng Tửthì biết hắn là người đã từng đọc sách, nên rất tò mò.
Tiểu Tràng Tử vội trả lời: “Hồi bẩm cô nương, trước khi gặp thiên tai, nhà nô tài cũng có chút của cải, nên nô tài may mắn được học hành mấy năm, cũng biết được mấy chữ.”
Tiểu Tràng Tử nhớ lại, người nhà cho hắn học hành tại học đường tư thục cũng vì hi vọng hắn chuyên tâm đọc sách, sau này có thể thi đỗ Tú tài đậu Tiến sĩ, tiếc là lũ lụt kéo tới, cuốn trôi hết mọi hi vọng của họ, gia sản không còn, người cũng không còn, chỉ còn sót lại mỗi một mình Tiểu Tràng Tử hắn, vì kiếm miếng ăn, hắn không thể không bán mình làm nô, mặc người quát mắng xem thường.
Lăng Nhã cảm động, không nén được sự tiếc rẻ thay Tiểu Tràng Tử, lại hỏi: “Tên thật của ngươi là gì?”
Tiểu Tràng Tử vuốt gáy, hơi ngượng ngùng cười, nói: “Tên thật của nô tài là Lý Vệ, sau khi vào phủ, Cao quản gia nói tên này khó nghe, nên sửa lại thành họ Tràng, gọi là Tràng Vệ.”
“Tràng vệ?” Vừa nghe tên này, Lăng Nhã xém chút bật cười, khó lắm mới nhịn được, nét mặt cực kỳ cổ quái.
Nàng nhịn được nhưng mấy người Mặc Ngọc thì không, kể cả Tiểu Lộ Tử, bọn họ đều là lần đầu tiên nghe được cái tên này, vừa nghe hai chữ ‘Tràng Vệ’ thì lập tức cười tới ngã trước ngã sau, ngã trái ngã phải.
Thủy Tú cúi xuống giúp Mặc Ngọc lau nước mắt, thở hổn hển nói: “Tràng… Tràng vệ chẳng phải là ruột già sao? Ta hỏi… ta hỏi Tiểu Tràng Tử ngươi có phải đã làm gì đắc tội với Cao… Cao quản gia hay không, nếu không sao hắn lại đem chữ Lý hay như vậy đổi thành chữ Tràng chứ, ruột ơi ruột, hiểu thì còn biết là gọi ngươi, không hiểu sẽ tưởng là ai đó đang gọi ruột già ruột non chạy ra ngoài nữa đó.”
“Biết ngay là các ngươi sẽ cười ta, chỉ có cô nương là tốt, chỉ có người là không cười.” Tiểu Tràng Tử thở phì phò nói một câu, trước giờ không biết hắn đã thầm rủa Cao Phúc bao nhiều lần, sửa cái gì không sửa, lại sửa thành một chữ như vậy, nếu hắn không tin chắc đó là lần đầu tiên hắn gặp Cao quản gia, thì đã nghĩ có phải trước đó mình đã làm gì đắc tội lão ấy hay không.
“Được rồi, các ngươi đừng cười nữa.” Hai bên má của Lăng Nhã giật giật, trận cười này nuốt vào cũng quá vất vả cho nàng. Đợi mọi người ngừng cười, Lăng Nhã mới ung dung xoa hai bên má hơi nhức của mình, nhìn Tiểu Tràng Tử nói: “Nếu ngươi đã từng đọc sách thì lúc rãnh rỗi hãy chỉ bảo cho mấy người Mặc Ngọc một ít đi, biết vài chữ cũng có chỗ để dùng, sau này có nhiều việc ta còn muốn nhờ tới các ngươi. Còn nữa, từ hôm nay ngươi hãy khôi phục lại tên họ đi, a mã ngạch nương của ngươi có linh thiêng trên trời cũng mong mỏi ngươi có thể lưu truyền Lý thị.”
Vừa nghe phải đọc sách viết chữ, mù chữ như mấy người Mặc Ngọc liền cảm thấy khổ sở, nhưng họ biết cô nương là vì muốn tốt cho bọn họ, nên cũng không phản đối.
Vui vẻ qua đi, thấy Lăng Nhã vẫn còn mặt ủ mày chau, Lý Vệ to gan hỏi: “Cô nương, thứ cho nô tài lắm miệng, quá nổi bật chỉ sợ là hại nhiều hơn lợi, nếu ngay cả Lý phúc tấn cũng đã cố tình dặn dò, cho thấy tình cảnh của người hiện không tốt lắm, trong phủ này, đố kỵ người không chỉ một mình Niên phúc tấn đâu, chúng ta hiện giờ thế lực đơn mỏng, chi bằng cứ tạm tránh đi mũi nhọn này.”
Lăng Nhã khẩy nhẹ mấy hạt dưa mật, tăm bạc thỉnh thoảng chạm vào chén băng phát ra tiếng ‘Đinh’ giòn tan: “Ta biết.” Ngừng lại một chút, nàng lại tiếp: “Các ngươi hành sự ở bên ngoài cũng cần phải cẩn thận, nhất định không được thấy ta có chút sủng ái thì tùy ý làm bậy, nếu có người vi phạm, ta sẽ không bỏ qua.”
Thấy mọi người đồng loạt vâng lời, Lăng Nhã định bảo bọn họ ra ngoài thì thấy Tiểu Lộ Tử cứ kéo kéo áo của Lý Vệ, còn nét mặt của Lý Vệ thì như có gì đó muốn nói mà lại không dám, nàng liền hỏi xem có chuyện gì.
Lý Vệ do dự một lát, nhìn nhìn Tiểu Lộ Tử thấy hắn có vẻ sốt ruột, đành cắn răng nói: “Cô nương, người phải đề phòng Lý phúc tấn.”
Trong lòng Lăng Nhã hơi kinh hãi, nhưng trên mặt làm như không có việc gì, vành tai rung nhẹ, nói: “Vì sao lại nói như vậy?”
Lời đã nói ra rồi, không lý nào lại thu hồi lại, Lý Vệ tới sát bên Lăng Nhã, không màng ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nói: “Cô nương có còn nhớ nô tài từng nhắc tới Chu cách cách?” Thấy Lăng Nhã gật đầu, hắn nói tiếp: “Nô tài và Tiểu Lộ Tử từng hầu hạ Chu cách cách một thời gian, tâm địa của Chu cách cách rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất hòa thuận, ngoại trừ cô nương, Chu cách cách là người duy nhất không đánh chửi Tiểu Lộ Tử. Ngày đó nàng ta rất được Bối lặc gia sủng ái, còn có thai hài tử, Bối lặc gia nói chỉ cần nàng ta sinh hạ bình an, bất luận là nam hay nữ đều sẽ phong nàng là thứ phúc tấn, mà lúc đó nàng ta và Lý phúc tấn quan hệ cực tốt.”
“Ngươi nói nàng ta chết bất đắc kỳ tử cùng với hài tử trong bụng.” Môi răng của nàng chạm vào nhau, tựa như không phải là giọng nói của chính mình.
Tiểu Lộ Tử ở bên cạnh buồn bã rớm nước mắt, Lý Vệ nhìn hắn một cái, thương cảm nói: “Chết bất đắc kỳ tử là do mọi người nói thôi, sự thật là Chu cách cách tự vẫn.” Giữa ánh mắt kinh hoảng của mọi người, hắn tiếp tục nói: “Lúc đó Chu cách cách đã mang thai được bảy tháng, nàng ta bỗng giống như bị ma nhập, điên điên khùng khùng nhảy nhót khóc lóc không ngừng, còn một mực nói rằng mình đang mang một ma thai, không thể để nó chào đời, thậm chí còn muốn lấy kéo đâm vào bụng, hạ nhân cực chẳng đã đành phải trói nàng ta lại, sau khi đại phu tới bắt mạch thì nói Chu cách cách bị bệnh điên, không chữa được. Bối lặc gia biết được thì sai người trông chừng nàng, đợi sinh hạ hài tử xong thì mới nghĩ cách tiếp. Ai ngờ đâu vào một đêm, Chu cách cách lựa lúc người canh giữ ngủ say liền mở trói thoát ra, treo cổ tự vẫn.”
“Tất cả những chuyện này có liên quan gì tới Lý phúc tấn? Ta thấy nàng ta cũng là một người tốt mà.” Thủy Tú hơi khó hiểu.
Lăng Nhã ném tăm bạc vào trong chén băng, phủi phủi tay, giọng lạnh lùng: “Lúc đó Niên thị chưa vào phủ, mọi việc trong phủ là do Lý thị coi quản, nếu vậy đại phu thỉnh mạch an thai cho Chu cách cách cũng là do nàng ta mời tới. Đại phu có thể không chữa được bệnh điên, nhưng lại có thể làm cho một người bình thường biến thành điên.”
Vấn đề này nàng từng vô tình nghe Dung Viễn nói đến, có những loại thuốc nhìn như vô hại những khi trộn lẫn với nhau có thể làm cho người ta tâm hư hỏa vượng, lâu dần sẽ hóa điên.
Tăm bạc trong chén băng mờ mịt như có khói lạnh bốc lên, mấy người Thủy Tú không nhịn được mà rùng mình, nếu sự thật là như vậy, Lý phúc tấn kia quả là đáng sợ.
“Bọn nô tài cũng chỉ hoài nghi thôi, sự thật ra sao cũng không thể nào biết được. Nô tài kể chuyện này với cô nương, chỉ vì hi họng cô nương có thể đề phòng Lý phúc tấn một chút, đừng tin tưởng hết lòng.”
“Ta biết rồi.” Lăng Nhã trả lời ngoài dự đoán của mọi người, nàng đi đến trước cửa sổ khắc hoa, ở đó đặt một bình sứ Hoàng ngọc, trong bình cắm mấy cành Ngọc trâm hoa vừa mới hái, hoa cũng như tên, trắng tinh như ngọc.
“Trên đời này không có chuyện tự nhiên hận ai cũng không có chuyện tự nhiên tốt với ai, ngay cả Ôn tỷ tỷ cũng từng nói với ta rằng, ngày ấy nàng ta giúp ta mời đại phu cũng có tính toán đến lợi ích, huống chi là Lý thị.” Nàng dùng sức ngắt một đóa Ngọc trâm hoa đưa lên ngắm nghía: “Người này ngoài mặt hiền lành, nhưng lòng dạ thâm sâu, lấy lòng ta chẳng qua chỉ vì muốn mượn sức ta để củng cố địa vị trong phủ bối lặc này, trong mắt Lý thị, ta cùng lắm chỉ là một quân cờ.” Ngày đó do tình thế bức bách nên nàng phải giao hảo với Lý thị, nhưng trong đáy lòng nàng chưa bao giờ tin tưởng Lý thị như đã tin Ôn Như Ngôn.
Nàng xoay người, nhẹ nhàng cắm đóa Ngọc trâm hoa lên mái tóc của Thủy Tú, nhàn nhạt nói: “Ta vốn không nghĩ sẽ nói những điều này ra, nhưng nói rồi cũng tốt, sau này các ngươi ăn nói đều phải vô cùng thận trọng.”
“Nô tỳ hiểu rõ.” Thủy Tú cúi đầu nói, mấy người còn lại cũng nhất nhất gật đầu, sống trong phủ bối lặc này, quan trọng nhất là phải giữ cái miệng của mình thật tốt, phải hiểu rõ cái gì nên nói và cái gì không nên nói, không phải chủ tử nào cũng dễ trò chuyện như Lăng Nhã vậy.
[Tác giả có lời muốn nói]: Ta thấy có rất nhiều đọc giả nói ta viết càng ngày càng chậm, muốn bỏ tác phẩm này, nhưng ta thật sự bất đắc dĩ, ta đã cố gắng viết, nhưng một ngàn từ các ngươi chỉ xem trong một phút đồng hồ, mà ta phải viết trong một hai tiếng đồng hồ, có khi không có cảm xúc, đến nỗi cả một ngày viết không ra nổi một chữ. Nếu các ngươi không thể thông cảm, ta thật sự cũng không có cách nào, ta chỉ có thể tận lực viết viết viết, tận lực làm cho mọi người mỗi ngày đều thấy được chương mới, cảm ơn.
Lời của Tác giả cũng là lời của Editor, có những đoạn văn/câu văn tối nghĩa, vì muốn bạn đọc dễ hiểu và mạch văn thông suốt với nhau, Ớt phải suy nghĩ chỉnh sửa trau chuốt tới tận nửa ngày. Mấy chục chương vừa qua, cách xưng hô của các nhân vật lúc thì ‘ta – ngươi’, lúc thì ‘huynh – muội’, lúc thì ‘thiếp – chàng’… Không phải ta nhầm lẫn, mà ta muốn truyền đạt tới mọi người cảm xúc chân thật nhất của nhân vật. Ớt edit rất có tâm, mong mọi người ủng hộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook