Hậu Cung Hi Phi Truyện
-
Chương 23: Đích phúc tấn
Edit: Ớt Hiểm.
Ngày chín tháng hai, Hoàng đế Khang Hi nam tuần lần thứ năm, Tứ a ca Dận Chân, Bát a ca Dận Tự, Thập a ca Dận Ngã, Thập Tam a ca Dận Tường cùng các đại thần đi theo hộ giá. Thái tử Dận Nhưng ở lại kinh thành giám quốc, nếu có chuyện gì trọng đại thì cho khoái mã phi tám trăm dặm tới cấp báo.
Khi Dận Chân rời phủ, đích phúc tấn dắt theo mọi người đến đưa tiễn, đây là lần đầu tiên Lăng Nhã gặp Ô Lạt Na Lạp thị, đó là một nữ nhân đoan trang hiền hậu, chỉ vì nhiền năm dưỡng bệnh, ít tiếp xúc với ánh mặt trời nên gương mặt hơi tái nhợt, trông mất tự nhiên. Bên cạnh nàng và Lý thị có hai tiểu hài tử, là trưởng tử và thứ nữ của Dận Chân, Hoằng Huy và Linh Tịch. Trưởng nữ của Dận Chân ra đời chưa được một tháng đã chết non, thứ tử cũng chết vào năm ba tuổi, cho nên hiện tại dưới gối của hắn chỉ còn lại một nữ một nhi.
Trong các vị nữ nhân, nổi bật nhất vẫn là Niên thị, nàng ta mặc một bộ cẩm y màu đỏ lựu, cố áo viền vàng, bên dưới là váy dài xếp ly, điểm trên đó là hàng trăm viên trân châu tròn trịa không tì vết, hai bên búi tóc cài trâm vàng tua ngọc, chuỗi ngọc thật dài rũ xuống tận vai, giúp cho dung nhan vốn đã diễm lệ của nàng càng trở nên chói mắt, khiến người khác nhìn không chớp. Khí thế như vầy còn giống đích phúc tấn hơn cả Na Lạp thị kia.
“Bối lặc gia, lần này ngài mang theo một mình Cẩu Nhi có đủ không, hay là gọi thêm vài người nữa đi cùng?” Na Lạp thị hơi lo lắng hỏi, sợ Dận Chân bên ngoài thiếu người hầu hạ.
“Đi cùng Hoàng a mã mà còn lo thiếu người hầu hạ sao? Có Cẩu Nhi để ta sai vặt là đủ rồi, nàng không cần lo lắng, ngược lại chính nàng phải bảo trọng thân mình, nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Dận Chân nhàn nhạt nói, từ năm Khang Hi thứ ba mươi, hắn tuân mệnh lập Na Lạp thị làm đích phúc tấn đến nay đã mười bốn năm, Dận Chân vẫn luôn đối đãi với nàng tương kính như tân, nhưng tình cảm lại không sâu đậm.
“Thiếp thân biết… khụ… khụ khụ…” Cơ thể Na Lạp thị vốn đã yếu ớt, nay đứng lâu như vậy nên chịu không nổi mà ho nhẹ. Lúc này Hoằng Huy đã tám tuổi, cực kỳ hiểu chuyện, hắn vội vàng nhón chân lên vuốt vuốt ngực cho nàng.
“Thân mình tỷ tỷ không tốt, đừng đứng ở chỗ gió to như vầy, coi chừng bệnh tình thêm nặng.” Niên thị đỡ lấy bàn tay lạnh lẽo của Na Lạp thị, vẻ mặt tỏ ra quan tâm.
“Ta không sao, vẫn còn chịu được.” Na Lạp thị nhẹ nhàng cười nói.
“Được rồi, các ngươi đều quay trở vào đi, ta phải đi rồi.” Nói xong, Dận Chân xoay người phóng lên con Hãn Huyết Bảo Mã mà Cẩu Nhi dắt tới, ánh mắt nhìn qua mọi người một lượt, khi tới Lăng Nhã thì dừng lại, Lăng Nhã kín đáo nở một nụ cười trong veo với hắn.
Hoằng Huy và Linh Tịch nhìn nhau, đồng thời bước lên trước quỳ xuống đất khấu đầu, đồng thanh nói: “Nhi tử/Nữ nhi cung tiễn a mã.”
“Đứng lên hết đi.” Khi đối mặt với cốt nhục thân sinh của mình, biểu hiện của Dận Chân cũng rất nhu hòa: “Ta không có ở trong phủ, các con phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm biết chưa? Nhất là Hoằng Huy, nếu khi trở về ta mà nghe Tống tiên sinh cáo trạng, ta sẽ phạt con sao chép ‘Luận ngữ’ một trăm lần.” Tống tiên sinh là Tây tịch tiên sinh mà Dận Chân đặc biệt mời đến để dạy Hoằng Huy.
Hoằng Huy lè lưỡi nhỏ giọng thưa: “Nhi tử không dám.”
Linh Tịch chỉ nhỏ hơn Hoằng Huy có một tháng tuổi, bọn chúng thường xuyên gây gỗ với nhau, lúc này Linh Tịch thấy Hoằng Huy bị răn dạy thì trong lòng cười trộm, nhưng trên mặt lại nghiêm túc nói: “A mã yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ trông chừng hắn, không cho hắn làm bậy.”
Dận Chân sao lại không biết Linh Tịch đang nghĩ gì cơ chứ, lập tức mắng yêu: “Con cũng đừng vội đắc ý, sau khi trở về ta sẽ kiểm tra cầm kỳ thi họa của con, chỉ cần ta thấy không có tiến bộ, thì sẽ phạt con mười ngày không được ra khỏi phòng.”
Linh Tịch vừa nghe câu này lập tức mất hứng, cái miệng nhỏ chu lên, lẩm bẩm: “A mã là người xấu.”
“Tính tình không được nhỏ mọn, còn không mau nhận lỗi với a mã.” Lý thị kéo nàng ra một bên nhỏ giọng răn dạy.
“Không sao.” Dận Chân không cho Lý thị có cơ hội nói tiếp, quay qua Linh Tịch: “Được rồi, đợi a mã trở về, nếu con có thể phá bỏ được thế cờ mà lần trước a mã lưu lại thì a mã sẽ nói Thập Tam thúc đưa bộ cờ ngọc Thất thải linh lung tới tặng cho con, chẳng phải con đã thích lâu rồi sao?”
“Thật không a mã?” Vừa nghe tên cờ ngọc, những gì không vui trước đó chỉ còn là hư không, đôi mắt mong đợi của Linh Tịch nhìn chằm chằm vào Dận Chân. Vì bộ cờ ngọc đó mà nàng đã cầu xin a mã rất nhiều lần, nhưng mà a mã nhất định không cho.
“Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy.” Thấp thoáng trong giọng nói của Dận Chân có vài phần dịu dàng, ngay sau đó hắn giật cương quay đầu giục ngựa phi về Tử Cấm Thành, Cẩu Nhi theo sát bên cạnh.
Nhìn theo bóng dáng của Dận Chân cho đến khi mất hẳn, Na Lạp thị mới quay người trở về, khi đi ngang qua Lăng Nhã thì dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi chính là Nữu Hỗ Lộc thị?”
Lăng Nhã vội nhún thân cúi đầu, giọng nói có chút khẩn trương, đáp lời: “Thiếp thân Nữu Hỗ Lộc thị gặp qua đích phúc tấn, đích phúc tấn cát tường.”
Na Lạp thị cẩn thận nhìn Lăng Nhã rồi khen một câu: “Quả nhiên là một nữ nhân xinh đẹp, khó trách Bối lặc gia coi trọng như vậy, cho phép ngươi chuyển tới Tịnh Tư cư.”
“Bối lặc gia hậu ban, thiếp thân cảm thấy hổ thẹn.” Lăng Nhã cung kính: “Được đích phúc tấn và các vị phúc tấn không những không chê bai mà còn ban thưởng, thiếp thân cảm động đến rơi nước mắt.”
“Thôi, chỉ là một chút quy tắc thôi, không phải là hậu thưởng gì, muội muội thích là được rồi.” Niên thị dùng hộ giáp khảm ba tấc vàng trong bảo khố gẩy gẩy chiếc khuyên tai ngọc, làm như vô ý nói, khi ánh mắt liếc qua Lăng Nhã thì môi đỏ cong lên, tạo ra một nụ cười lạnh thấu xương cùng… địch ý!
Lý thị đứng ở phía sau che miệng cười, tiến lên nói khẽ: “Nghe nói trong số quà ban thưởng mà muội muội nhận được, có một bức tranh Phúc thọ Như ý có giá trị liên thành. Nếu ngay cả cái này mà cũng gọi là ‘chút quy tắc’ thì những thứ chúng ta ban thưởng kia chẳng phải chỉ là rác rưởi thôi sao?”
“Muội muội chỉ thuận miệng nói một câu thôi, tỷ tỷ đừng quá để ý.” Niên thị cùng Lý thị xưa nay không hợp, bằng mặt nhưng không lằng lòng, nên nàng chỉ trả lời cho qua, sau khi nghe Na Lạp thị nói có chút mệt mỏi thì liền vịn tay thị nữ hồi phủ trước, hành động kia giống như nàng ta mới chính là đích phúc tấn của phủ bối lặc.
“Tỷ tỷ, người đã quá dung túng nàng ta rồi.” Lý thị nhìn theo bóng Niên thị đã đi xa, lo lắng sốt ruột nói với Na Lạp thị.
Na Lạp thị cười, vuốt ve mặt của Hoằng Huy, nói: “Kệ nàng ta đi, ai bảo Bối lặc gia coi trọng nàng ta chứ.” Nói tới đây nàng chuyển ánh mắt lên gương mặt khiêm tốn của Lăng Nhã, giọng nói dịu dàng: “Có đồng ý tới viện của ta ngồi một chút không?
Lăng Nhã vội vàng ‘dạ’, đỡ Na Lạp thị chậm rãi đi về chính điện. Lý thị đi theo bên cạnh, Linh Tịch đã được giao cho nhũ mẫu đưa về trước. Những người khác cũng từ từ tản đi, chỉ còn lại thứ phúc tấn Diệp thị đứng lại, hung hăng trừng mắt liếc Lăng Nhã một lúc rồi mới rời đi.
Vừa bước vào sân viện đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, Na Lạp thị giao Hoằng Huy cho nhũ mẫu dẫn đi thư phòng đọc sách, Phỉ Thúy bưng một chén thuốc đen nâu đến, nhẹ giọng nói: “Phúc tấn, tới giờ uống thuốc rồi.”
Na Lạp thị nhíu mày, nhắm mắt bưng chén thuốc lên uống một hơi, sợ rằng chậm một chút thì sẽ phun hết ra, cho đến khi Phỉ Thúy đưa cho nàng một miếng mứt hoa quả đã chuẩn bị sẵn, bỏ vào trong miệng rồi hai hàng chân mày của nàng mới từ từ giãn ra. Rất lâu sau nàng mở mắt, nhổ hạt vào trong ống sứ, thở ra, nói: “Uống lâu vậy rồi mà vẫn cảm thấy thuốc này đắng không chịu nổi.”
“Phúc tấn uống thuốc lâu rồi mà vẫn không thấy khởi sắc sao?” Lý thị quan tâm hỏi.
Na Lạp thị buồn bã lắc đầu: “Nếu khỏi thì đã khỏi rồi, đâu phải kéo dài tới hôm nay.” Nếu nàng không có một cơ thể yếu đuối, nêu nàng đủ sức khỏe để ứng phó xử lý mọi việc trong phủ thì quyền này đâu có dễ dàng giao lại cho Niên thị.
Lý thị cũng hiểu rõ điều này nên không đề cập tới nữa, ngược lại lại quay qua Lăng Nhã đang im lặng, cười như không cười, nói: “Sao muội muội không nói gì? Không lẽ còn bất mãn chuyện lần trước sao?”
Lăng Nhã giật mình: “Phúc tấn chịu hao tâm dạy dỗ Mặc Ngọc là phúc khí của thiếp thân và Mặc Ngọc, thiếp thân cảm kích còn không kịp, sao lại bất mãn. Có điều thấy đích phúc tấn và phúc tấn đang nói chuyện với nhau, thiếp thân không dám tự tiện xen vào.”
“Ngươi nghĩ được như vậy tất nhiên là quá tốt.” Lý thị cười nhẹ, kể chuyện đã xảy ra trước đó cho Na Lạp thị nghe, Na Lạp thị gật gật đầu: “Làm hạ nhân trung tâm hộ chủ là tốt, nhưng cũng phải biết chừng mực, nếu tính tình của nàng ta dễ bị kích động không biết tiến thoái như vậy, không chỉ làm hại bản thân mà thậm chí còn liên lụy đến chủ tử, người răn dạy nàng ta là đúng, Lăng cách cách là người hiểu lý lẽ, sẽ hiểu khổ tâm của ngươi.”
“Dạ, sau khi được phúc tấn dạy bảo, Mặc Ngọc làm việc trầm ổn hơn rất nhiều.” Lăng Nhã nhìn Lý thị thi lễ hòa nhã nói.
Lý thị vuốt vuốt cổ tay áo thêu tơ vàng, liếc Lăng Nhã: “Muội muội miệng mồm lanh lẹ, khó trách Bối lặc gia yêu thích như vậy, cả Tịnh Tư cư đều ban cho muội, thật khiến tỷ tỷ này ngưỡng mộ.”
Lăng Nhã còn đang suy nghĩ không biết đối đáp thế nào thì Na Lạp thị đã cười: “Người khác nói ngưỡng mộ thì còn nghe được chứ muội muội nói thì ai mà tin. Ai chẳng biết Linh Lung các của muội ở phủ bối lặc là hoa mỹ nhất, lịch sự tao nhã, ngay cả Niên thị cũng thích, ở trước mặt ta có nói qua vài lần.”
Lý thị nhướn mi, hờ hững nói: “Có cái gì tốt mà nàng ta không muốn đâu, tiếc là phủ bối lặc này không phải do một mình nàng ta định đoạt.”
“Bỏ đi, nàng ta còn trẻ tuổi lại được Bối lặc gia sủng ai, khó tránh có chút sinh kiêu, muội thân là tỷ tỷ cũng nên bao dung hơn một chút.” Na Lạp thị an ủi nàng, sau đó nói thêm vài câu rồi cảm thấy hơi mệt, ý bảo Lý thị cùng Lăng Nhã lui ra.
Ra khỏi chính viện, Lăng Nhã đang định chào cáo lui với Lý thị thì chợt nghe nàng ta hỏi: “Trong lúc tuyển tú, có phải Lăng cách cách có quen biết với một vị tú nữ họ Thạch hay không?”
Ngày chín tháng hai, Hoàng đế Khang Hi nam tuần lần thứ năm, Tứ a ca Dận Chân, Bát a ca Dận Tự, Thập a ca Dận Ngã, Thập Tam a ca Dận Tường cùng các đại thần đi theo hộ giá. Thái tử Dận Nhưng ở lại kinh thành giám quốc, nếu có chuyện gì trọng đại thì cho khoái mã phi tám trăm dặm tới cấp báo.
Khi Dận Chân rời phủ, đích phúc tấn dắt theo mọi người đến đưa tiễn, đây là lần đầu tiên Lăng Nhã gặp Ô Lạt Na Lạp thị, đó là một nữ nhân đoan trang hiền hậu, chỉ vì nhiền năm dưỡng bệnh, ít tiếp xúc với ánh mặt trời nên gương mặt hơi tái nhợt, trông mất tự nhiên. Bên cạnh nàng và Lý thị có hai tiểu hài tử, là trưởng tử và thứ nữ của Dận Chân, Hoằng Huy và Linh Tịch. Trưởng nữ của Dận Chân ra đời chưa được một tháng đã chết non, thứ tử cũng chết vào năm ba tuổi, cho nên hiện tại dưới gối của hắn chỉ còn lại một nữ một nhi.
Trong các vị nữ nhân, nổi bật nhất vẫn là Niên thị, nàng ta mặc một bộ cẩm y màu đỏ lựu, cố áo viền vàng, bên dưới là váy dài xếp ly, điểm trên đó là hàng trăm viên trân châu tròn trịa không tì vết, hai bên búi tóc cài trâm vàng tua ngọc, chuỗi ngọc thật dài rũ xuống tận vai, giúp cho dung nhan vốn đã diễm lệ của nàng càng trở nên chói mắt, khiến người khác nhìn không chớp. Khí thế như vầy còn giống đích phúc tấn hơn cả Na Lạp thị kia.
“Bối lặc gia, lần này ngài mang theo một mình Cẩu Nhi có đủ không, hay là gọi thêm vài người nữa đi cùng?” Na Lạp thị hơi lo lắng hỏi, sợ Dận Chân bên ngoài thiếu người hầu hạ.
“Đi cùng Hoàng a mã mà còn lo thiếu người hầu hạ sao? Có Cẩu Nhi để ta sai vặt là đủ rồi, nàng không cần lo lắng, ngược lại chính nàng phải bảo trọng thân mình, nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Dận Chân nhàn nhạt nói, từ năm Khang Hi thứ ba mươi, hắn tuân mệnh lập Na Lạp thị làm đích phúc tấn đến nay đã mười bốn năm, Dận Chân vẫn luôn đối đãi với nàng tương kính như tân, nhưng tình cảm lại không sâu đậm.
“Thiếp thân biết… khụ… khụ khụ…” Cơ thể Na Lạp thị vốn đã yếu ớt, nay đứng lâu như vậy nên chịu không nổi mà ho nhẹ. Lúc này Hoằng Huy đã tám tuổi, cực kỳ hiểu chuyện, hắn vội vàng nhón chân lên vuốt vuốt ngực cho nàng.
“Thân mình tỷ tỷ không tốt, đừng đứng ở chỗ gió to như vầy, coi chừng bệnh tình thêm nặng.” Niên thị đỡ lấy bàn tay lạnh lẽo của Na Lạp thị, vẻ mặt tỏ ra quan tâm.
“Ta không sao, vẫn còn chịu được.” Na Lạp thị nhẹ nhàng cười nói.
“Được rồi, các ngươi đều quay trở vào đi, ta phải đi rồi.” Nói xong, Dận Chân xoay người phóng lên con Hãn Huyết Bảo Mã mà Cẩu Nhi dắt tới, ánh mắt nhìn qua mọi người một lượt, khi tới Lăng Nhã thì dừng lại, Lăng Nhã kín đáo nở một nụ cười trong veo với hắn.
Hoằng Huy và Linh Tịch nhìn nhau, đồng thời bước lên trước quỳ xuống đất khấu đầu, đồng thanh nói: “Nhi tử/Nữ nhi cung tiễn a mã.”
“Đứng lên hết đi.” Khi đối mặt với cốt nhục thân sinh của mình, biểu hiện của Dận Chân cũng rất nhu hòa: “Ta không có ở trong phủ, các con phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm biết chưa? Nhất là Hoằng Huy, nếu khi trở về ta mà nghe Tống tiên sinh cáo trạng, ta sẽ phạt con sao chép ‘Luận ngữ’ một trăm lần.” Tống tiên sinh là Tây tịch tiên sinh mà Dận Chân đặc biệt mời đến để dạy Hoằng Huy.
Hoằng Huy lè lưỡi nhỏ giọng thưa: “Nhi tử không dám.”
Linh Tịch chỉ nhỏ hơn Hoằng Huy có một tháng tuổi, bọn chúng thường xuyên gây gỗ với nhau, lúc này Linh Tịch thấy Hoằng Huy bị răn dạy thì trong lòng cười trộm, nhưng trên mặt lại nghiêm túc nói: “A mã yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ trông chừng hắn, không cho hắn làm bậy.”
Dận Chân sao lại không biết Linh Tịch đang nghĩ gì cơ chứ, lập tức mắng yêu: “Con cũng đừng vội đắc ý, sau khi trở về ta sẽ kiểm tra cầm kỳ thi họa của con, chỉ cần ta thấy không có tiến bộ, thì sẽ phạt con mười ngày không được ra khỏi phòng.”
Linh Tịch vừa nghe câu này lập tức mất hứng, cái miệng nhỏ chu lên, lẩm bẩm: “A mã là người xấu.”
“Tính tình không được nhỏ mọn, còn không mau nhận lỗi với a mã.” Lý thị kéo nàng ra một bên nhỏ giọng răn dạy.
“Không sao.” Dận Chân không cho Lý thị có cơ hội nói tiếp, quay qua Linh Tịch: “Được rồi, đợi a mã trở về, nếu con có thể phá bỏ được thế cờ mà lần trước a mã lưu lại thì a mã sẽ nói Thập Tam thúc đưa bộ cờ ngọc Thất thải linh lung tới tặng cho con, chẳng phải con đã thích lâu rồi sao?”
“Thật không a mã?” Vừa nghe tên cờ ngọc, những gì không vui trước đó chỉ còn là hư không, đôi mắt mong đợi của Linh Tịch nhìn chằm chằm vào Dận Chân. Vì bộ cờ ngọc đó mà nàng đã cầu xin a mã rất nhiều lần, nhưng mà a mã nhất định không cho.
“Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy.” Thấp thoáng trong giọng nói của Dận Chân có vài phần dịu dàng, ngay sau đó hắn giật cương quay đầu giục ngựa phi về Tử Cấm Thành, Cẩu Nhi theo sát bên cạnh.
Nhìn theo bóng dáng của Dận Chân cho đến khi mất hẳn, Na Lạp thị mới quay người trở về, khi đi ngang qua Lăng Nhã thì dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi chính là Nữu Hỗ Lộc thị?”
Lăng Nhã vội nhún thân cúi đầu, giọng nói có chút khẩn trương, đáp lời: “Thiếp thân Nữu Hỗ Lộc thị gặp qua đích phúc tấn, đích phúc tấn cát tường.”
Na Lạp thị cẩn thận nhìn Lăng Nhã rồi khen một câu: “Quả nhiên là một nữ nhân xinh đẹp, khó trách Bối lặc gia coi trọng như vậy, cho phép ngươi chuyển tới Tịnh Tư cư.”
“Bối lặc gia hậu ban, thiếp thân cảm thấy hổ thẹn.” Lăng Nhã cung kính: “Được đích phúc tấn và các vị phúc tấn không những không chê bai mà còn ban thưởng, thiếp thân cảm động đến rơi nước mắt.”
“Thôi, chỉ là một chút quy tắc thôi, không phải là hậu thưởng gì, muội muội thích là được rồi.” Niên thị dùng hộ giáp khảm ba tấc vàng trong bảo khố gẩy gẩy chiếc khuyên tai ngọc, làm như vô ý nói, khi ánh mắt liếc qua Lăng Nhã thì môi đỏ cong lên, tạo ra một nụ cười lạnh thấu xương cùng… địch ý!
Lý thị đứng ở phía sau che miệng cười, tiến lên nói khẽ: “Nghe nói trong số quà ban thưởng mà muội muội nhận được, có một bức tranh Phúc thọ Như ý có giá trị liên thành. Nếu ngay cả cái này mà cũng gọi là ‘chút quy tắc’ thì những thứ chúng ta ban thưởng kia chẳng phải chỉ là rác rưởi thôi sao?”
“Muội muội chỉ thuận miệng nói một câu thôi, tỷ tỷ đừng quá để ý.” Niên thị cùng Lý thị xưa nay không hợp, bằng mặt nhưng không lằng lòng, nên nàng chỉ trả lời cho qua, sau khi nghe Na Lạp thị nói có chút mệt mỏi thì liền vịn tay thị nữ hồi phủ trước, hành động kia giống như nàng ta mới chính là đích phúc tấn của phủ bối lặc.
“Tỷ tỷ, người đã quá dung túng nàng ta rồi.” Lý thị nhìn theo bóng Niên thị đã đi xa, lo lắng sốt ruột nói với Na Lạp thị.
Na Lạp thị cười, vuốt ve mặt của Hoằng Huy, nói: “Kệ nàng ta đi, ai bảo Bối lặc gia coi trọng nàng ta chứ.” Nói tới đây nàng chuyển ánh mắt lên gương mặt khiêm tốn của Lăng Nhã, giọng nói dịu dàng: “Có đồng ý tới viện của ta ngồi một chút không?
Lăng Nhã vội vàng ‘dạ’, đỡ Na Lạp thị chậm rãi đi về chính điện. Lý thị đi theo bên cạnh, Linh Tịch đã được giao cho nhũ mẫu đưa về trước. Những người khác cũng từ từ tản đi, chỉ còn lại thứ phúc tấn Diệp thị đứng lại, hung hăng trừng mắt liếc Lăng Nhã một lúc rồi mới rời đi.
Vừa bước vào sân viện đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, Na Lạp thị giao Hoằng Huy cho nhũ mẫu dẫn đi thư phòng đọc sách, Phỉ Thúy bưng một chén thuốc đen nâu đến, nhẹ giọng nói: “Phúc tấn, tới giờ uống thuốc rồi.”
Na Lạp thị nhíu mày, nhắm mắt bưng chén thuốc lên uống một hơi, sợ rằng chậm một chút thì sẽ phun hết ra, cho đến khi Phỉ Thúy đưa cho nàng một miếng mứt hoa quả đã chuẩn bị sẵn, bỏ vào trong miệng rồi hai hàng chân mày của nàng mới từ từ giãn ra. Rất lâu sau nàng mở mắt, nhổ hạt vào trong ống sứ, thở ra, nói: “Uống lâu vậy rồi mà vẫn cảm thấy thuốc này đắng không chịu nổi.”
“Phúc tấn uống thuốc lâu rồi mà vẫn không thấy khởi sắc sao?” Lý thị quan tâm hỏi.
Na Lạp thị buồn bã lắc đầu: “Nếu khỏi thì đã khỏi rồi, đâu phải kéo dài tới hôm nay.” Nếu nàng không có một cơ thể yếu đuối, nêu nàng đủ sức khỏe để ứng phó xử lý mọi việc trong phủ thì quyền này đâu có dễ dàng giao lại cho Niên thị.
Lý thị cũng hiểu rõ điều này nên không đề cập tới nữa, ngược lại lại quay qua Lăng Nhã đang im lặng, cười như không cười, nói: “Sao muội muội không nói gì? Không lẽ còn bất mãn chuyện lần trước sao?”
Lăng Nhã giật mình: “Phúc tấn chịu hao tâm dạy dỗ Mặc Ngọc là phúc khí của thiếp thân và Mặc Ngọc, thiếp thân cảm kích còn không kịp, sao lại bất mãn. Có điều thấy đích phúc tấn và phúc tấn đang nói chuyện với nhau, thiếp thân không dám tự tiện xen vào.”
“Ngươi nghĩ được như vậy tất nhiên là quá tốt.” Lý thị cười nhẹ, kể chuyện đã xảy ra trước đó cho Na Lạp thị nghe, Na Lạp thị gật gật đầu: “Làm hạ nhân trung tâm hộ chủ là tốt, nhưng cũng phải biết chừng mực, nếu tính tình của nàng ta dễ bị kích động không biết tiến thoái như vậy, không chỉ làm hại bản thân mà thậm chí còn liên lụy đến chủ tử, người răn dạy nàng ta là đúng, Lăng cách cách là người hiểu lý lẽ, sẽ hiểu khổ tâm của ngươi.”
“Dạ, sau khi được phúc tấn dạy bảo, Mặc Ngọc làm việc trầm ổn hơn rất nhiều.” Lăng Nhã nhìn Lý thị thi lễ hòa nhã nói.
Lý thị vuốt vuốt cổ tay áo thêu tơ vàng, liếc Lăng Nhã: “Muội muội miệng mồm lanh lẹ, khó trách Bối lặc gia yêu thích như vậy, cả Tịnh Tư cư đều ban cho muội, thật khiến tỷ tỷ này ngưỡng mộ.”
Lăng Nhã còn đang suy nghĩ không biết đối đáp thế nào thì Na Lạp thị đã cười: “Người khác nói ngưỡng mộ thì còn nghe được chứ muội muội nói thì ai mà tin. Ai chẳng biết Linh Lung các của muội ở phủ bối lặc là hoa mỹ nhất, lịch sự tao nhã, ngay cả Niên thị cũng thích, ở trước mặt ta có nói qua vài lần.”
Lý thị nhướn mi, hờ hững nói: “Có cái gì tốt mà nàng ta không muốn đâu, tiếc là phủ bối lặc này không phải do một mình nàng ta định đoạt.”
“Bỏ đi, nàng ta còn trẻ tuổi lại được Bối lặc gia sủng ai, khó tránh có chút sinh kiêu, muội thân là tỷ tỷ cũng nên bao dung hơn một chút.” Na Lạp thị an ủi nàng, sau đó nói thêm vài câu rồi cảm thấy hơi mệt, ý bảo Lý thị cùng Lăng Nhã lui ra.
Ra khỏi chính viện, Lăng Nhã đang định chào cáo lui với Lý thị thì chợt nghe nàng ta hỏi: “Trong lúc tuyển tú, có phải Lăng cách cách có quen biết với một vị tú nữ họ Thạch hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook