Trời còn chưa tối mà thái giám ở điện Hội Anh đã đến truyền chỉ cho Đinh Anh chuẩn bị qua hầu ngủ. Kiệu đưa nàng đi đến điện Hội Anh, tự nhiên nàng lại nhớ đến Trần Tài nhân bị phế hôm nọ kia, những ngày cô ta cũng thường xuyên được truyền gọi. Ngày xưa cô ta được sủng ái mà kiêu căng, vậy mà ngay giờ phút này cô ta suốt đời này muốn gặp Hoàng thượng e là không thể nữa rồi… Mặc dù cô ta kiêu ngạo vô lễ, nhưng trong lòng nàng vẫn xuất hiện chút lòng thương hại. Ngày trước cô ta ngạo mạn ngồi lên chiếc kiệu này với lòng đầy vui mừng và chờ mong. Nhưng giờ thì người ngồi đã đổi thành nàng. Nghĩ đến đây tự nhiên nàng thấy lòng hơi chùng xuống, nghĩ cô ta quả là tấm gương cho nàng soi vào mà ghi nhớ, sau này bất cứ lúc nào cho dù là được sủng ái, cũng phải cẩn thận, tỉ mỉ để không được đi sai bước nào.

Phương Loan chờ ở ngoài điện, thấy nàng đi đến thì đỡ lấy nàng và nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng còn ở thư phòng phê duyệt tấu chương, chắc cũng sắp xong rồi. Mời người vào trong tẩm điện chờ một ngài một lát.”

Phương Loan dẫn nàng vào rồi lui xuống. Đợt một lúc mà Nguyên Long vẫn chưa đến, nàng bèn đi một mình ra ngoài thì thấy đèn đuốc ở ngự thư phòng vẫn còn sáng, bình thường các phi tần không thể vào đó. Nàng không dám liều lĩnh, đành một mình đi ra ngoài, dừng bước tại ngoài hiên ở bên cạnh ngắm cảnh.

Ngoài trời, ánh trăng sáng nghiêng mình xuống mặt đất. Đứng ở trước cửa điện dõi mắt nhìn về nơi xa, lầu gác cung điện nối liền một dãy trùng trùng điệp điệp, nhấp nhô không dứt. Dưới ánh trăng là các cung điện ngọc lưu ly ngói sáng trong vắt như ngọc bích.

Trước điện là cây ngọc lan đang nở, hình dáng thật thanh cao tao nhã. Gió đêm hơi lớn, tóc dài bị gió thổi rối. nàng gọi Thu Hằng: “Đi bẻ lấy một cành ngọc lan.”

Ngọc lan màu tím, cuống hoa cứng mà dài, nụ hoa đang tách ra, cao vút như cây sen nhỏ. nàng tiện tay ngắt một bông nhỏ gài vào búi tóc, mùi hương nhẹ nhàng mê ly tỏa ra. Gió ngày càng lớn từ đâu thổi đến khiến xiêm y của nàng bị gió thổi dính sát vào người, đành phải giơ tay áo rộng thùng thình lên để che lại.

Chợt nàng nghe thấy tiếng Nguyên Long tới gần:“Ngày xuân ban đêm còn có hơi lạnh, đừng đứng lâu ở đầu gió. Theo trẫm vào đi.” rồi cười cười: “Trẫm chuẩn bị cho nàng thứ này.”

Nàng hiếu kỳ, vào tẩm điện liền thấy trên bàn có sẵn một quả trầu sơn khảm xà cừ, bên cạnh là một ống vôi chạm bạc, điêu khắc rất tinh xảo và một ống nhổ bằng đồng thau đựng quết trầu. Nguyên Long nhìn nàng cười nói: "Trẫm nghe nói trong dân gian khi cưới con dâu về, nhìn cách têm trầu là biết ngay lấy phải dâu vụng hay khéo, để hôm nay trẫm thử xem tiểu thư nhà quan như nàng rốt cuộc sẽ là dâu vụng hay dâu khéo đây"

Nàng nghe thế, giả vờ ngồi xuống, quay mặt đi chỗ khác, làm bộ giận dỗi nói: "Hoàng Thượng cứ chọc thần thiếp. Thần thiếp ngu dốt vụng về, phen này hoàng thượng đã bị hố khi lấy thần thiếp rồi”

Nguyên Long nhìn nàng thế thì cười ha hả nói: “Được rồi, được rồi.” Chàng vỗ nhẹ lưng của nàng: “Trẫm không có ý định trêu đùa nàng. Miếng trầu tân hôn này đáng lẽ ra phải có từ tối hôm qua mới phải. Trẫm nghe nói đây là thứ không thể thiếu trong cưới gả dân gian. Trong cung có quy củ, dù trẫm không thể làm hết được cho nàng, việc gì có thể đương nhiên sẽ làm cho nàng.”

Nhớ tới căn phòng ở cung đã được sửa sang lại trong buổi sáng, nàng cảm động, xoay người nhẹ nhàng nói: “Hoàng Thượng đối tốt với thần thiếp quá…” Sâu thẳm trong lòng trở nên yếu đuối, lại không nói được nữa chỉ lẳng lặng nhìn chàng.

Giọng điệu Nguyên Long có vẻ mất đi hứng thú vui đùa, lại có ý nặng nề: “Ngày ấy, trẫm gặp nàng lần đầu ở trong ngự uyển. Nàng đứng một mình ở đó, dáng vẻ thản nhiên thanh tao, dường như thế sự hỗn loạn trong cung không liên quan tới nàng, như thể nàng là một người không bị lệ thuộc.”

Nàng cúi đầu nói: “Thần thiếp không có tốt như vậy. Trong cung có nhiều người tài sắc vẹn toàn, thần thiếp không sánh kịp.”

“Sao lại so với bọn họ! Đinh Anh là Đinh Anh, trẫm thích nàng chính là nàng.” Trước mặt nàng là một nam nhân cao lớn, một thiên tử mặt mày tuấn tú, trong mắt rất có vẻ cương quyết, trong giọng nói chân thành sâu sắc vô cùng, có một sức hấp dẫn làm cho người khác không thể chống đỡ được.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, chàng cũng nhìn nàng. Không biết nhìn nhau như vậy bao lâu, tay chàng nhẹ nhàng xoa mép tóc của nàng, chậm rãi lướt xuống đụng tới hoa ngọc lan kia và mỉm cười nói: “Đúng là rất khác biệt.” Vừa nói xong đã gỡ ngọc lan kia đặt lên bàn, tóc dài nhẹ nhàng lướt xuống như thác nước. Hơi thở ấm áp của chàng càng ngày càng gần…

Bảy đêm, liên tục bảy đêm, nàng đều là người được ân sủng. Nguyên Long đối đãi với nàng cực kỳ hòa nhã, luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng. Liên tiếp triệu hạnh bảy ngày là chuyện chưa bao giờ có. Mặc dù Nguyên phi được sủng ái như vậy nhưng hoàng đế cũng chưa bao giờ liên tục triệu hạnh cô ta quá ba ngày. Thế nên trong hậu cung ai cũng biết Anh tần hết sức được sủng ái, đã là người được hoàng thượng hết sức yêu thương, không thể làm phật ý. Vì thế tiếng nịnh bợ a dua càng nhiều, ngay cả người hầu trong cung nàng cũng được đối xử khác hẳn. Chỉ là bọn họ sớm được nàng dạy bảo nên không dám tỏ ra kiêu căng ngạo mạn.

Đến ngày thứ tám, vào lúc mặt trời đã lên cao, nàng tới thăm hỏi Hoàng phi theo thường lệ. Vì bận chuẩn bị cho Hoàng đế lên triều, nên khi nàng tới nơi thì các phi tần cũng đều đã có mặt đông đủ. Hành lễ xong, nàng ngồi xuống cùng các phi tần hàn huyên vài câu xong ra về.

Ngọc My và nàng cùng nhau đi về. Mới ra khỏi cửa cung Vĩnh Ninh, hai nàng đã gặp Nguyên phi cùng Phạm quý tần chậm rãi đi phía ở phía trước, vội tới chào hỏi. Nguyên phi bảo hai nàng đứng lên, Phạm quý tần nói: “Anh tần lúc nào cũng tới sớm để thỉnh an Hoàng phi nương nương, hôm nay sao lại đến muộn, thật hiếm thấy.”

Nàng thẹn quá, cười nói: “Các chị siêng năng, là do em lười biếng lơ là.”

Phạm quý tần lạnh lùng cười: “Không dám nói Anh tần lười biếng. Mấy ngày liền hầu hạ thánh giá khó tránh khỏi hao lực, làm sao giống được những người như chúng ta đây, nhàn rỗi ở không.”

Trong lòng nàng cảm thấy khó chịu, Phạm quý tần này nói chuyện như vậy rõ ràng là một chút ý tứ cũng không có. Nếu nàng còn nhường nhịn, cô ta lại càng thêm hung hăng, không kiêng dè. Vì thế chậm rãi đáp: “Chị hầu bên thánh giá đã lâu, chắc biết phi tần ngôn từ phải cẩn trọng, xin chớ nói bừa"

Sắc mặt Phạm quý tần trầm xuống, nàng cười nói: “Em vào cung không lâu, có nhiều việc chưa hiểu được. Lời nói có gì thất thố, mong rằng chị rộng lượng, xin đừng trách móc.” Phạm quý tần liếc mắt Nguyên phi một cái, không dám nói năng lỗ mãng quá mức trước mặt cô ta, đành phải nhẫn nhịn, miễn cưỡng cười.

Nguyên phi ở một bên làm như không nghe thấy, nói với Ngọc My: ”Gần đây Trang tần cũng khá rảnh rỗi, không biết có thể thay ta chép sổ sách hậu cung được không?.”

Ngọc My thuận theo nói: “Nương nương đã dặn dò thì sao thần thiếp lại không nghe được. Chỉ không biết khi nào nương nương cần.”

Nguyên phi lấy tay xoa nhẹ hai má, như thể đang trầm tư, sau một lúc lâu mới nói: “Cũng không gấp, nếu ta cần gấp thì sẽ sai người đến nhờ.” Nói xong nhìn Ngọc My: ”Dạo này trông Trang tần gầy hơn trước, có phải gần đây Hoàng thượng không triệu hạnh em?”

Ngọc My lúng túng: “Nguyên phi nương nương chê cười rồi, chỉ là vào mùa đông mặc nhiều xiêm y trông đẫy đà, nay mặc ít nên trông có vẻ gầy chút thôi.”

Nguyên phi nhẹ nhàng cười: “Thì ra là thế. Trang tần cùng Anh tần luôn luôn là chị em tốt. Ta còn tưởng rằng Anh tần nhận thánh ân khiến Trang tần không được thoải mái chứ!” Nói xong hướng về phía nàng: “Anh tần xinh đẹp thông minh, được Hoàng Thượng quan tâm cũng là lẽ đương nhiên.” Cô ta nói tiếp: “Người bên ngoài cũng biết Anh tần cùng Trang tần tình như chị em, dù sao cũng nên để dành chút ân sủng cho chị em của mình chứ.”

Lời nói của Nguyên phi quả thực thâm hiểm, như một lưỡi dao, nàng không biết Ngọc My có vì thế mà sinh ra bất mãn với nàng hay không? Nàng giương mắt nhìn, vừa vặn Ngọc My cũng nhìn lại phía nàng. Hai người liếc nhau một cái, biết Nguyên phi có ý định châm ngòi, nhất thời tâm ý hiểu rõ lẫn nhau nên cười.

Ngọc My thản nhiên cười nói: “Em sao không biết được ghen tị oán hận sẽ làm giảm đức hạnh của nữ nhân. Dù em bất tài ngu dốt, nhưng chuyện giữ đức hạnh không khi nào dám quên.” Nguyên phi nói: “Tuy đức hạnh ngươi không suy giảm, nhưng chắc gì người khác không phải như vậy. Ta ở trong cung nhiều năm, chuyện lòng người thay đổi đã thấy nhiều.”

Trong lời nói của cô ta đều có hàm ý, Ngọc My chưa tới kịp phản ứng, nàng cũng mỉm cười nói: “Đa tạ nương nương dạy bảo. Nương nương muốn giáo huấn mọi người trong hậu cung, vì để phòng ngừa hậu cung tranh sủng, gây chuyện thị phi. Khổ tâm của nương nương, bọn em kính cẩn tuân theo còn không kịp, sao còn chống lại ý của nương nương. Huống chi có Hoàng phi cùng Nguyên phi hiền đức, sao có thể xảy ra những chuyện không đúng trong cung được.”

Môi của Nguyên phi hơi mím lại, chốc lát cô ta lại khéo cười nói: “Nghe lời nói của em thật làm cho người nghe thấy thoải mái.” Nói xong mắt sáng như đuốc nhìn Ngọc My: “Trang tần cùng Anh tần là chỗ tình thân, mồm mép hai người đều sắc bén như nhau, hôm nay ta đã được thấy rồi."

Ngọc My môi hôi động đậy, hình như muốn nói cái gì nhưng không nói ra lời, cuối cùng đành yên lặng.

Nguyên phi day day huyệt thái dương và nói: “Mới sáng sớm đi vấn an Hoàng phi, giờ còn nói nhiều như vậy, thật sự là mệt mỏi. Về cung.” Nói xong có cung nữ đỡ lấy bả vai cô ta, đoàn người chậm rãi bỏ đi.

Ngọc My thấy Nguyên phi đi xa rồi ngẩng mặt lên, khẽ vẫy tay, mấy người đi theo bước chậm lại một chút để hai nàng nói chuyện riêng. Ngọc My thở dài một hơi: “Cô ta đúng là thâm hiểm thật.” Rồi nắm tay của nàng: “Cùng nhau ra khỏi đây nào.”

Gió xuân ấm áp, nhưng trong lòng nàng lại có chút lạnh giá, nói khẽ: “Mặc kệ Nguyên phi. Chị có trách em không?”

Ngọc My cũng nhìn nàng, sắc mặt quả thực tiều tụy đi vài phần. Lúc trước, nàng ấy cũng được Hoàng thượng sủng ái. Vì thế mà bị Nguyên phi chèn ép, người bên ngoài lại như hổ rình mồi, nếu hoàng thượng không sủng ái, Ngọc My sao sống được yên ổn trong cung. Ngọc My, nếu vì Hoàng thượng mà xa lạ với nàng… nàng không dám nghĩ. Trên tay nàng không tự chủ được nắm chặt tay Ngọc My.

Ngọc My vỗ nhẹ tay của nàng: “Không phải em thì cũng sẽ có người khác. Thà là em còn hơn người khác.” Giọng nói của nàng ấy hơi run lên: “Đừng trách ta ích kỉ. Nếu người khác được sủng hạnh thì chắc chắn sẽ hại ta. Còn em thì không.”

Lòng nàng cảm thấy ấm áp hơn, đáp: “Em sẽ tuyệt đối không bao giờ hại chị.”

“Ta tin em sẽ không hại.” Giọng điệu Ngọc My mang vẻ chân thành nói: “Em à, trong cung này nhiều người như vậy nhưng ta chỉ có thể tin em. Còn Lệ Dung mặc dù thân quen nhưng lại không phải lớn lên với nhau, tình nghĩa không thâm sâu. Nếu như em và ta cũng không thể che chở lẫn nhau thì làm sao có thể chống đỡ khoảng thời gian ở thâm cung vắng vẻ này.”

“Chị…” nàng cảm động nói. Có Ngọc My, ít nhất thì cũng còn có chị Ngọc My. “Có một số việc không phải sức em có thể tránh được. Bất luận được sủng ái hay không, tình nghĩa của chúng ta vẫn như trước đây. Cho dù Hoàng Thượng sủng ái, chị cũng chớ xa cách với em.”

Ngọc My nhìn nước ao hồ mênh mông, nắm lấy cành nhu liễu trong tay: “Lấy tư chất của chúng ta đắc sủng đã ở trong dự kiến, tuyệt không có thể mai một. Cho dù không thể đảm bảo ân sủng không giảm, nhưng cũng phải giữ tính mạng này, không liên lụy người nhà…”

Nàng cười ảm đạm nói: “Huống chi Nguyên phi đã muốn chia rẽ tình cảm chúng ta. Chúng ta là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”

Ngọc My thoáng gật đầu một cái: “Không chỉ em và ta, chỉ sợ những người bên cạnh, ngay cả Lệ Dung cùng Nguyên tài nhân cũng không thoát được can hệ.” Cô ấy vừa nói chuyện vừa bẻ cành liễu trên tay, nghe "cạch” một tiếng- cành liễu đã thành hai đoạn.

Tiếng cành liễu gãy như thức tỉnh Đinh Anh, nàng ngẩng đầu lên nhìn rất nước hồ in chiếu vòng mặt trời đỏ, nhẹ giọng nói: “Cám ơn chị.”

Ngọc My khó hiểu: “Cám ơn ta cái gì?”

Im lặng một lúc lâu, nàng lẳng lặng cùng Ngọc My chậm rãi đi bộ dọc theo rất ven hồ. Nó rất rộng, nàng bỗng nhiên cảm thấy con đường này dài vô tận, như thể không bao giờ kết thúc.

Ban đêm vẫn là nàng hầu hạ Hoàng thượng như thường lệ. Nửa đêm, tiếng mưa nhỏ nghe tí tách. Nàng trong lòng có chuyện buồn bực, nên lúc tỉnh lại là không thể nào ngủ được nữa.Sủng hạnh quá mức, tài năng lộ rõ, nàng đã làm cho Nguyên phi bất mãn. Ngay từ đầu đã thế, chỉ sợ sau này khó sống. Giống như dây đàn bị kéo căng dễ dàng bị đứt.

Nàng nhẹ nghiêng người, không nghĩ đến Nguyên Long cũng đã bừng tỉnh, giọng ngái ngủ hỏi: “Không ngủ được à?”

“Thần thiếp nghe thấy bên ngoài trời mưa.” Tiếng mưa rơi tí tách ngoài điện,véo von xào xạt: “Nàng có tâm sự?”

"Nàng khẽ lắc đầu: ” Không có.” Mông lung nhìn ánh nến, tóc dài đen nhánh còn vương trên cánh tay chàng.

“Không được nói dối trẫm.”

Xoay người sang chỗ khác tựa vào trước ngực chàng, y phục vàng sáng buộc lỏng, lộ ra một mảng da thịt mát lạnh. Nàng nâng tay lên chậm rãi buột nút cho chàng: “Hoàng Thượng, thần thiếp sợ hãi.”

Ngữ khí của Hoàng thượng thản nhiên: “Có trẫm ở đây, nàng sợ cái gì?”

“Hoàng Thượng đối đãi thần thiếp tốt như vậy. Thần thiếp…” Giọng nói nàng dần dần thấp đi, dường như không thể nghe thấy: “Hoàng Thượng chắc đã nghe qua người được sủng ái cũng là bị kết oán chưa?”

Giọng nói Nguyên Long hơi hơi lộ tia sắc bén: “Sao? Có người làm khó nàng?”

“Không ai làm khó thần thiếp cả.” Nàng khổ tâm, lời này không thể không nói, rốt cục cũng một chữ một chữ phun ra: “Mưa móc chia đều, lục cung hòa thuận, mới có thể tiếp nối huyết mạch và phúc trạch hoàng gia. Thần thiếp không dám giành hết ân sủng.”

Chàng ôm lỏng nàng, ánh mắt khinh mạn, lại nhìn gần nàng: “Nếu trẫm không chịu?”

Nàng biết chàng sẽ bằng lòng, hậu cùng và triều đường có nhiều quan hệ rắc rối khó gỡ, rút giây động rừng như vậy chàng sẽ không chịu. Vẻ mặt buồn bã, chậm rãi nàng mới mở miệng: “Hoàng Thượng là minh quân, tất nhiên sẽ đồng ý.”

“Minh quân?” Chàng hừ nhẹ một tiếng, có vẻ không thoải mái. “Đã tám ngày rồi. Hoàng Thượng đã phải bận rộn với việc triều chính, nếu lục cung trở thành nơi oán khí, nội bộ mâu thuẫn sẽ chỉ làm Hoàng Thượng phiền lòng.” Chàng lẳng lặng nghe, sự im lặng này khiến nàng có dũng cảm tiếp tục nói: “Nếu Hoàng Thượng chỉ sủng ái thần thiếp mà lạnh nhạt với phi tần khác thì sẽ khiến người bên ngoài không khỏi nghị luận Hoàng Thượng có mới nới cũ.” Hai tay nàng nắm lấy vạt áo chàng, giọng nghẹn ngào: “Thần thiếp không thể khiến Hoàng thượng phiền lòng vì thần thiếp, thần thiếp không đành lòng.” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói càng thêm chua xót.

Nguyên Long dùng tay khẽ nghiêng đầu nàng vào ngực chàng, tràn đầy một tình cảm ấm áp. Đoạn Nguyên Long nhắm hai mắt, hít một hơi thật lâu sau mới nói: “Biết rồi.” Nàng cũng nhắm mắt lại, tựa đầu vào ngực chàng không nói chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương