Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Quyển 2 - Chương 23: Con nối dõi

Mùng 7 tháng 6, thời tiết nóng bức, Huyền Lăng và Hoàng hậu xuất cung cầu mưa, mọi người đưa tiễn đến ngoài cửa cung, mắt thấy cả đoàn đi. Hoa phu nhân bỗng cười lên tiếng : “Lần này cả hậu cung chỉ có Hoàng hậu và Hoàng thượng đi cầu phúc, có lẽ không những phải cầu được ông trời đổ mưa mà còn phải cầu một vị hoàng tử thì Hoàng hậu mới vừa lòng đẹp ý.”

Trước mắt bao người, Hoa phu nhân nói bất kính như vậy, mọi người không dám nhiều lời. Ban ngày sáng choang, đều im lặng thì thào.

Bỗng nhiên cô ta quay đầu lại nhìn tôi, dung nhan xinh đẹp dưới ánh mặt trời chói chang không có nửa phần tì vết nào. Công nhận cô ta rất đẹp, hơn nữa lại uy lực mạnh mẽ. Cô ta cười như không cười nhìn tôi, tiếp tục nói : “Hoàn quý tần, cô nói phải không?”

Tâm tư của tôi hơi đờ đẫn, không tự ti cũng không hống hách nói : “Nếu như Hoàng hậu có thai, Hoa phu nhân không phải cũng vui mừng sao?”

Cô ta mỉm cười : “Đương nhiên. Bản cung nghĩ Quý tần cũng sẽ vui mừng chứ?”

Tôi chăm chú nhìn cô ta : “Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, chỉ có những người mưu mô mới đương nhiên không vui vì chuyện này.”

Cô ra giơ tay áo che nắng mặt trời, hai mắt nheo lại, lẩm bẩm : “Mồm miệng của ngươi ngày càng khéo.” Cô ta không nói gì thêm nữa, nhưng tầm nhìn sắc bén thổi qua gò má tôi, bén nhọn và đau đớn. Sau đó, ánh mắt của cô ta rơi vào bụng dưới tôi, vẻ mặt phức tạp mơ màng.

Huyền Lăng và Hoàng hậu rời cung, sự khiêu khích cũng im hơi lặng tiếng mà biến mất.

Mà Hoa phu nhân có địch ý với tôi, mọi người đều biết.

Cho rằng thế lực ngang nhau cứ như vậy sẽ được bình yên, ai ngờ mưa gió lại mau tới như vậy.

Sáng sớm nay lúc ngồi trang điểm, bỗng nhiên có cảm giác bụng dưới đau xót, bên hông cũng bủn rủn không chịu nổi, nhìn qua gương thấy sắc mặt mình trắng xanh thật khó coi, bất giác ngẩn ra.

Hoán Bích có chút hoảng hốt, vội vàng đỡ tôi nằm xuống, nói : “ Tiểu thư làm sao vậy?”

Tôi sợ cô ấy lo lắng, tuy trong lòng có chút kích động, vẫn miễn cưỡng nói : “ Không đáng ngại đâu, chẳng qua suốt ngày đối phó với Hoa phu nhân, để tâm quá mức nên mới bị vậy.”

Hoán Bích hốt hoảng, Cận Tịch vội vàng đến : “ Mấy ngày nay nương nương đều mệt mỏi, hay uống chút nước ấm ghỉ ngơi đi, nô tỳ lập tức mời Chương thái y tới.”

Tôi cố gắng gật đầu một cái.

Cận Tịch vừa mới ra cửa, thái giám bên cạnh Hoa phu nhân truyền lời, hắn lễ phép kính cẩn, trên mặt lại không có chút biểu tình, ngây ra nói : “ Truyền lời của Hoa phu nhân, mời Hoàn quý tần đến Mật Tú cung cùng bàn chuyện chính sự.”

Tôi kinh ngạc chuyển mắt : “ Chuyện chính sự gì?”

Hắn ta ở ngoài cười như không cười : “ Bây giờ Hoa phu nhân thay Hoàng hậu quản lý công việc lớn nhỏ trong lục cung, có việc dặn dò, các vị nương nương cũng phải đi.”

Lưu Chu ở bên cạnh trợn mắt nói : “ Không thấy tiểu thư nhà ta không khỏe à? Mấy ngày trước Hoàng hậu nương nương nói, tiểu thư nhà ta có thai, miễn thỉnh an, bây giờ Hoa phu nhân chuyện gì có lẽ cũng phải nghe à?”

Lời Lưu Chu còn chưa xong, bên ngoài lại có người đi vào, đó là thái giám Chu Ninh Hải – trợ thủ đắc lực bên cạnh Hoa phu nhân. Hắn tới thỉnh an, sau đó đã khẽ trách mắng tên thái giám kia : “ Vô tích sự! Để ngươi tới mời Hoàn quý tần cũng lề mề như thế, chỉ biết làm mất thời gian, còn không mau đi Thận Hình Tư lĩnh 30 cái tát!”

Tôi làm sao không rõ, hắn mắng tên thái giám kia ngầm chỉ nói bóng nói gió. Nhất thời tức giận, chỉ biết ngăn cơn tức giận lại, liếc mắt nhìn Lưu Chu một cái

Lưu Chu định mở miệng, Chu Ninh Hải lại cười cung kính với tôi nói : “ Phu nhân chúng tôi biết Quý tần nương nương không khỏe, đặc biệt để nô tài tới mời người đi, sợ tên nô tài này làm nương nương khó chịu. Vả lại, người không đi cũng không được, tuy án theo chức thì người chỉ xếp sau Hân quý tần, nhưng chỉ sợ vài vị nương nương khác nghĩ không được tôn trọng, người không đi, làm sao Hoa phu nhân chỉnh đốn hậu cung đây? Hoa phu nhân quản lý lục cung là ý của Hoàng hậu nương nương, người cũng không thể làm trái ý Hoàng hậu nương nương!”

Hắn nói rất đưa đẩy, lại có lý. Nhất thời tôi cũng không thể phản bác, đang lúc do dự, hắn lại nói thêm rất nhanh : “ Điềm tần tiểu chủ và Đoan phi nương nương không khỏe nên không đi được, các phi tần khác đều đã đến, có An mỹ nhân ở đó, chỉ chờ mình nương nương thôi!”

Như vậy, tự nhiên tôi không thể từ chối được, biết rõ sẽ bị cô ta quở trách, nhưng lễ không thể bỏ. Huống hồ, Hoàng hậu trước khi đi cũng nói qua, bảo tôi dù sao đi chăng nữa tôi cũng cần phải chịu đựng. Vật lộn đứng dậy thay xong quần áo, chỉnh lại dung nhan cho khí sắc thật tốt, không thể để bệnh trạng lộ ra trước mặt cô ta, sao tôi chịu yếu thế cơ chứ?”

Cứ thế này, cũng đã muộn rồi.

Mật Tú cung của Hoa phu nhân thật lộng lẫy, cột nhà đều vẽ thanh loan bay lượn trên trời, thanh loan kia trông rất sống động, dung mạo khí thế không thua kém phượng hoàng.

Tôi được Cận Tịch dìu đi, hành lễ quỳ lạy trước mặt Hoa phu nhân.

Tảng băng trong cung thật to, mát rượi như nước. Cạnh chính điện là lư hương màu tím không biết đốt hương liệu gì, hương khí ngọt ngào, mềm mại, người đứng ở đó chỉ muốn say, nội tâm muốn tan chảy ra, thoải mái nói không nên lời.

Hoa phu nhân ngồi ngay ngắn ở đó, viên ngọc trai thật dài rủ xuống cạnh hai gò má, chiếc quạt lụa cây thược dược trong tay từng chút từng chút ngoe nguẩy. Đôi mắt mở to, lông mày viễn sơn dị thường chói mắt. Chắc do tôi đến chậm nên bầu không khí có chút ngưng trệ càng thêm cứng nhắc, nghe tôi giải thích, cô ta cũng không khiến tôi khó xử mà bảo tôi ngồi xuống nghế. Buông tha dễ dàng như vậy, tôi có chút nghi ngờ trong lòng.

Nói vài câu, cũng là lúc điểm tâm được mang đến, mọi người cùng ăn điểm tâm, bỗng nhiên Lăng Dung lên tiếng hỏi : “Trong cung phu nhân thơm quá, không biết dùng hương liệu gì?”

Chân mày khóe mắt Hoa phu nhân giương lên đắc ý : “Mũi An mỹ nhân nhạy thật! Đây là hương liệu Hoàng thượng sai người vì bản cung mà điều chế, có tên là Hoan Nghi Hương, ở hậu cung chỉ có duy nhất bản cung được dùng, cho nên các người chưa từng thấy qua.”

Nói như vậy trước mặt mọi người, ít nhiều cũng có phần ghen tị, nhưng địa vị tôn quý như cô ta, tất nhiên là không nên tranh cãi.

Lăng Dung cười nhẹ, cúi đầu nói : “ Thần thiếp kiến thức nông cạn, không bằng phu nhân kiến thức rộng rãi.”

Sau đó nhàn thoại vài câu, phi tần lục cung làm vẻ nghiêm nghị không tiếng động, chỉ im lặng nghe cô ta kể công việc trong cung.

Cả người tôi bủn rủn từ từ chuyển biến tốt đẹp, lời của cô ta cuối cùng cũng nói đến chuyện cung đình cần xử lý : “Chuyện Thành phi của Điềm tần Tiểu Nguyệt đã sợ tội tự sát, bản cung cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa. Nhưng bởi vậy chuyện có thể thấy được, trong cung tâm thuật bất chính. Mà gần đây cung nữ quan thái giám cãi nhau ẩu đả không ít, đúng là một đám vô pháp vô thiên. Trong cung cũng nên xử lý xử lý rồi.”

Tuy Kính phi cũng có quyền giải quyết lục cung, nhưng một mình Hoa phu nhân thao thao bất tuyệt cứ nói, mà cô ấy lại không nói nửa lời. Mọi người cứ dạ dạ nghe, Hoa phu nhân cũng chỉ vuốt ve ngón tay giáp bóng loáng thon dài, thản nhiên chuyển chủ đề : “ Đang có thai quả nhiên ỷ thế sủng mà có chút kiêu căng.” Nói xong bèn liếc tôi một cái, giọng nói cũng cất cao lên, trở nên lợi hại mà gay gắt : “ Hoàn quý tần, ngươi có biết tội không?”

Tôi vốn vô tâm nghe cô ta nói chuyện, bỗng nhiên một lời nói mau lẹ như vậy, thần sắc nghiêm nghị, có chút kinh ngạc. Đứng dậy cúi đầu nói : “Phu nhân tức giận như vậy, không biết thần thiếp sai ở chỗ nào? Xin phu nhân cho biết.”

Giữa lông mày hiện tia ác độc, quát : “ Hôm nay phi tử trong cung tần tụ tập ở Mật tú cung giải quyết công việc, Hoàn quý tần Chân thị vô cớ đến chậm, không coi bản cung vào mắt, còn không mau quỳ xuống.”

Nói như vậy chỉ muốn tôi hạ mã uy, để làm lục cung khiếp sợ. Kì tất phải làm vậy, Hoàng hậu ở đây hay không, tất cả mọi người đều biết ai là người được sủng ái nhất, cô ta có gia thế, không cần phải làm điều thừa, ngược lại chỉ mất lòng người mà thôi.

Chẳng qua tôi có thai, trong thời gian ngắn không thể thường xuyên hầu hạ Huyền Lăng, hà tất gì cô ta phải tranh giành thời gian ngắn ngủi đó.

Nhưng Hoàng hậu và Huyền Lặng dặn, tôi đều nhớ rõ, tạm thời nhịn nhục, từ từ quỳ xuống.

Cơn tức giận của cô ta vẫn chưa hết, càng lúc càng nghiêm khắc : “ Bây giờ trong mắt đã không có tôn ti, nếu như sau này sinh hạ hoàng tử không biết cô sẽ thế nào? Chẳng lẽ cả cái hậu cung này phải mang họ Chân nhà người à?”

Tôi cũng không thể không im lặng chịu đựng, nếu cứ nhường nhịn càng khiến cô ta thêm kiêu ngạo, huống chi còn có Thuần Nhi, muội ấy chết oan uổng. Chỉ thế thôi, làm sao tôi có thể nhượng bộ đối phương?

Tôi hơi cúi đầu, duy trì tư thế nhũn nhặn : “ Tuy phu nhân tức giận, nhưng thần thiếp không thể không nói. Nói vậy khi Điềm tần có thai, Hoàng hậu và Hoàng thượng đều quan tâm hơn, điều này không phải vì Điềm tần, mà là vì tống miêu xã tắc. Hôm nay thần thiếp không phải vô cớ tới trễ. Cho dù thần thiếp có chỗ mạo phạm, nhưng trên có Thái hậu và Hoàng thượng, Hoàng hậu là đích mẫu của hoàng tự, nếu theo lời phu nhân nói hậu cung đều mang họ Chân, quả thật làm thần thiếp hốt hoảng sợ hãi.”

Tóc mây búi cao được xiết chặt bằng trang sức rủ xuống dung nhân cô ta, lông mi như viễn sơn hàm đại ( là một loại phẩm xanh đen của phụ nữ thời xưa dùng để vẽ lông mày ), càng làm nổi bật đôi mắt phượng thế khinh người, không giận tự uy. Hô hấp cô ta càng nhanh, quạt lụa trong tay Lạch cạch, thi nhau đập vào tay vịn trên ghế ngồi, mọi người sợ tới mức đưa mắt nhìn nhau, căng thẳng ngồi ngăn ngắn.

Kính phi vội vàng hòa giải : “Phu nhân nói lâu chắc cũng khát rồi, chi bằng uống tách trà nhỏ nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp. Còn Hoàn quý tần, để cho muội í đứng lên rồi nói đi.”

Mi Trang tỷ ra sức nhìn tôi chằm chằm, rồi lại nhìn Hoa phu nhân bằng ánh mắt âm u đầy hận thù. Hoa phu nhân không thể tỉnh giấc, một mực nhìn gần tôi, gằn từng chữ : “ Nữ tử lấy phụ đức vì trên, Hoàn quý tần thị xảo ngôn lệnh sắc, dĩ hạ phạm thượng, bất kính bản cung….” Đôi môi đỏ tươi được cô ta bĩu một cái, cả giận nói : “ Phạt quỳ ở ngoài Mật tú cung đọc Nữ giới, lấy đó làm giáo huấn.”

*xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân : Trong những người có lời nói khéo léo, đáng mặt hiền lành, thì ít có kẻ nhân.

Kính phi vội hỏi : “Phu nhân, bên ngoài nắng lớn, đá hoa cương lại cứng, sao có thể để quý tần quỳ gối ở đó được?”

Phía sau xa xa đã thấy Lăng Dung cũng lên tiếng xin xỏ cho : “Phu nhân bớt giận, Quý tần tỷ tỷ có thai trong người, nếu có gì sơ xuất thì khi Hoàng thượng và Hoàng hậu trở về nhất định trách phu nhân.” Cổ họng Lăng Dung bị thương, cầu xin thương xót như vậy lại càng có thể đau khổ xót thương.

Song, Hoa phu nhân giận tím mặt : “ Cung quy không nghiêm nên phải tăng cương chỉnh đón, cho dù Hoàng thượng và Hoàng hậu có ở đây thì cũng vậy thôi, Thành phi là ví dụ điển hình, chẳng lẽ ngươi lấy Hoàng thượng và Hoàng hậu ra uy hiếp bổn cung sao?

Lăng Dung sợ tới mức lệ rơi đầy mặt , không dám mở miệng, đành phải Bang bang dập đầu không thôi.

Hoa phu nhân nhìn tôi chằm chằm nói : “ Ngươi tự mình đi ra ngoài hay để ta sai người đỡ người đi?”

Bụng dưới hơi đau nhói, tôi nhíu mày, ngang nhiên nói : “ Không cần phải làm phiền nương nương.”

Chu Ninh Hải mỉm cười, rũ mắt xuống hướng về tôi nói : “ Mời quý tần đi!”

Tôi cứ thế mà ra ngoài cửa Mật tú cung, quỳ thẳng xuống, nói : “Thần thiếp nhận phạt, vì nương nương là nhất phẩm phu nhân, vị phân chỉ dưới Hoàng hậu, lại phụng mệnh Đế hậu chưởng chấp lục cung.” Tôi không để ý Kính phi ra sức nháy mắt tôi, cũng không muốn ánh mắt người xung quanh phải bận tâm hoặc đồng tình hoặc vui sướng khi người gặp họa, khẽ ngẩng đầu: “Điều không phải là thần thiếp đối với nương nương trách cứ vui lòng phục tùng, công đạo tự ở trong lòng người , không phải hình phạt dã man có thể định đoạt.”

Cô ta giận quá hóa cười : “ Được, bản cung sẽ cho ngươi biết, công đạo ở trong tay Mộ Dung Thế Lan ta, hay là cái ngươi gọi là lòng người!” Cô ta ném quyển sách dưới đầu gối tôi : “Tự đọc đi ! Đọc đến khi bản cung hài lòng mới thôi.”

Mi Trang bất chấp kiêng dè và tôn nghiêm, quỳ gối đến trước mặt Hoa phu nhân, nói : “ Hoàn quý tần mang thai, thật sự không nên ?”

Đôi lông mày Hoa phu nhân nhíu lại, cắt ngang lời Mi Trang tỷ : “ Bản cung thấy ngươi lành vết thương thì quên đau. Ngươi đã cầu xin cho cô ta, chi bằng cùng quỳ với cô ta luôn cùng nghe giáo huấn.”

Tôi không muốn việc này liên lụy đến Mi Trang tỷ, thân thể tỷ ấy mới khỏe lại, đâu thể quỳ dưới ánh mặt trời cùng tôi, ra hiệu Mi Trang tỷ đừng nói gì nữa, mềm lời nói Hoa phu nhân : “Thẩm dung hoa không phải cầu xin cho thần thiếp, xin phu nhân đừng giận lây sang tỷ ấy.”

Trang dung cô ta phá lên cười, tràn đầy trêu tức: “Nếu bản cung cứ muốn giận chó đánh mèo thì ngươi tính sao đây?!” Rồi cô ta đột nhiên ngưng cười, nói với Mi Trang: “Không phải tỷ muội thâm tình sao? Ngươi cầm sách quỳ bên cạnh Hoàn quý tần cho nàng ta đọc kỹ quy củ đi!”

Mi Trang biết bây giờ có cầu xin cách mấy cũng vô vọng, càng tiếp tục chỉ càng thêm nhục nhã. Tỷ ấy không nói thêm lời nào và nhặt cuốn sách lên, nhẹ nhàng nói rất nhanh vào tai tôi: “Ta sẽ quỳ với muội.”

Lòng tôi tràn đầy cảm kích không thể diễn tả bằng lời, nhanh chóng gật gật đầu, rồi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ.

Sắp tới chính ngọ, ánh nắng nóng bức người, chợt có luồng gió mắt thổi ra từ Mật Tú cung, chỉ cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn đảo qua, hướng toàn thân sở hữu lỗ chân lông khỏa tập mà đến.

Lúc này tôi mới hiểu được vì sao Hoa phu nhân sáng sớm không có phát tác không nên chịu đựng được đến phía sau, sáng sớm trời lạnh, đối với cô ta cũng không thoải mái cho lắm.

Làn váy mỏng do trời nóng mà dán trên đùi, để lộ ra bụng bầu, tôi chỉ cảm thấy từ đầu gối tới mũi bàn chân tê lại, thập phần khó chịu.

Hoa phu nhân an tọa ngay giữa điện, bên cạnh còn để đầy đá. Trời nóng nên cô ta đã ra lệnh cho bốn thị nữ ở sau người quạt gió cho cô ta, lại nói với nội giam bên cạnh: “Trời nắng quá, chuyển ghế của các nương nương tiểu chủ ra hành lang đi, để cho các nàng thấy được hậu quả của việc không tuân thủ cung quy và coi rẻ bản cung là như thế nào!”

Nữ tử trong cung coi trọng nhất là làn da nên không ai dám phơi làn da mềm mại trắng như tuyết của mình dưới trời nắng chói chang, điều đó chẳng khác gì lấy mạng các nàng. Huống hồ, các nàng đã quen sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể ngồi phơi nắng cùng với tôi. Và cũng vì mệnh lệnh của Hoa phu nhân đâu ai dám trái, chỉ sợ kết cục cũng sẽ phải quỳ như tôi, thế nên mọi người cũng chỉ dám mang vẻ mặt thống khổ cầu xin, giận mà không dám nói gì.

Tôi bất giác cười khổ trong lòng. Hoa phu nhân cũng coi như khổ sở trong việc dụng tâm. Được sủng ái như thế mà còn ngại không đủ, nên để cho các mỹ nhân khác phơi nắng cho làn da đen đi, chỉ còn chính mình là còn làn da trắng như tuyết. Đến khi Huyền lăng trở về, trong mắt chàng đương nhiên sẽ chỉ có cô ta là bạch ngọc mỹ nhân.

Xung quanh dần dần yên tĩnh, ánh nắng mặt trời phản chiếu lên nền đá hoa cương, vốn đen bóng một màu giờ thêm ánh nắng mặt trời thì giống như nghiêm bản đọng lại ô mặc.

Biết là không thể nên tôi cùng Mi Trang quỳ dưới trời nắng. Tỷ ấy giơ sách lên trước mặt cho tôi đọc. Do phản ánh sáng với sách đã cũ nát, tôi phải cố gắng lắm mới đọc được từng chữ.

Kính phi không đành lòng định khuyên giải, Tích Hoa phu nhân đã hung hăng liếc cô ấy một cái: “Quỳ nửa canh giờ đọc [nữ giới] không chết người được đâu! Ngươi còn lắm lời, bản cung sẽ cho ngươi quỳ nốt.” Kính phi bất đắc dĩ đành không lên tiếng nữa.

Đọc qua một lần mà Hoa phu nhân vẫn không chịu bỏ qua, phun ra hai chữ: “Đọc lại lần nữa.”

Tôi đọc lại thật kỹ lần nữa, lo lắng cho sự an nguy của Mi Trang với đứa con trong bụng. Tôi cứ tưởng niệm một chút thời gian sẽ qua mau thôi, nhưng mà Hoa phu nhân đâu có dễ dàng bỏ qua. Tôi vừa nhanh chóng đọc một hai chữ thì Mi Trang liền đã trúng mạnh một đòn—vốn là chiếc gậy để phu tử trách đánh ngoan đồng, không ngờ trong cung Hoa phu nhân lại thành dụng cụ tra tấn. Tiếng thước đập lên da thịt giòn tan, lưu lại vết thương trên người tỷ ấy. Mi Trang cố gắng nhịn xuống, chịu đau mà không hé nửa lời. Tôi biết, trời nắng nóng thế này mồ hôi chảy lên miệng vết thương lại càng đau.

Hoa phu nhân rốt cuộc là không dám động thủ đánh tôi, nhưng mà nhìn Mi Trang thay tôi chịu đau như vậy, trong lòng thấy khó chịu, còn hơn cả khi tôi bị đánh. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy, chỉ có thể chậm rãi đọc từng chữ từng chữ cho thời gian trôi qua nhanh.

Không biết đã qua bao lâu, chân đã muốn tê cứng lại, chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng theo khuôn mặt, dính lại trên tóc mai, đến ngực cùng cổ tay áo đều có vệt nước.

Tôi một lần lại một lần đọc:

“Bỉ nhân ngu ám, chịu tính khờ, mông tiên quân chi đồ sủng, lại mẫu sư chi điển huấn… Thánh ân hoành thêm, hèn ban thưởng kim tử, thực phi bỉ nhân thứ mấy sở vọng dã. Nam có thể tự mưu hĩ, ngô không còn nữa nghĩ đến ưu dã. Nhưng thương chư nhà gái làm thích nhân, mà không tiệm dạy bảo, không nghe thấy phụ lễ, e ngại thất dung nó môn, thủ sỉ dòng họ.”

“Ti nhược thứ nhất: Cổ giả sinh nữ ba ngày, nằm chi 黙 hạ, lộng chi ngõa chuyên, mà trai cáo yên. Nằm chi 黙 hạ, minh này ti nhược, chủ hạ nhân cũng… Vợ chồng thứ hai: Phu phụ chi đạo, tham phối âm dương, thông đạt thần minh, tín thiên địa chi huyền nghĩa, nhân luân chi đại tiết dã…”

Vẫn là tiếng Lăng Dung dập đầu từ nãy đến giờ, đầu óc tôi quay cuồng như muốn ngất đi, còn lỗ tai bắt đầu thấy ong ong.

“Kính thận đệ tam: Âm dương thù tính, nam nữ dị đi. Dương lấy vừa vì đức, âm lấy nhu vì dùng, nam lấy cường vì quý, nữ lấy nhược vì mỹ…”

Hình như là ánh sáng quá lớn, nhìn đống chữ ra thành đàn kiến đang nối nhau đi.

“Phụ đi thứ bốn: Nữ có tứ hạnh tứ hạnh, nhất viết phụ đức, nhị viết phụ ngôn, tam viết phụ dung, tứ viết phụ công…”

Bụng nặng nề trụy xuống, miệng khô lưỡi khô, thân thể vừa chua xót lại nhuyễn, như thể khí lực đều theo hơi nước trong thân thể dần dần chưng phát rồi.

Mi Trang lo lắng nhìn tôi, còn Kính phi lo lắng nhắc nhở: “Nửa canh giờ rồi.”

“Chuyên tâm thứ năm: Lễ, phu có tái thú chi nghĩa, phụ vô nhị thích chi văn, cố viết phu giả thiên cũng… Khúc theo thứ sáu: Phu đắc ý một người, là vị vĩnh tất; Thất ý một người, là vị vĩnh cật…”

Những cục đá đang tan trong bát của Hoa phu nhân lung linh phản chiếu như thể đang muốn dụ hoặc tôi. Hoa phu nhân cho một cục đá vào miệng, hàm hồ đạm mạc nói: “Không vội, đọc thêm một khắc rồi nói sau.”

“Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao đây? Chỉ sợ phu nhân cũng gánh vác không nổi. Ai nha, Hoàn muội muội mặt mũi trắng bệch rồi! Phu nhân!”

Hoa phu nhân khinh thường: “Cô ta muốn ra vẻ yếu đuối cho bản cung xem sao? Bản cung thấy cô ta vẫn còn chống đỡ được!”

“Cùng thúc muội thứ bảy: Phụ nhân chi đắc ý cho phu chủ, từ cữu cô yêu mình cũng; Cữu cô yêu mình, từ thúc muội chi dự mình cũng… Khiêm tắc đức chi bính, thuận tắc phụ hành. Phàm tư hai người, đủ để cùng hĩ. Thi vân:‘Ở bỉ vô ác, lúc này vô bắn.’ này tư chi vị cũng.”

Thân thể tôi dần trở nên ê ẩm, bắt đầu cảm thấy vừa run rẩy vừa đau đớn, giống có cái gì đó từ từ xói mòn trong cơ thể. Ngày lớn như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy lạnh, ánh nắng mặt trời chiếu vào đối với tôi bây giờ lại như tuyết rơi, rét lạnh thấu xương.

Tôi dần dần lả đi, là Mi Trang đang nói với tôi sao: “Huyên nhi?! Huyên nhi? Muội làm sao vậy?!”

Thật xin lỗi, Mi Trang, không phải muội không muốn trả lời tỷ, nhưng thật sự là muội không còn sức nữa.

Sao lại có góc áo của nam nhân xuất hiện bên cạnh? Huyền Lăng, chàng đã trở lại sao? Tứ lang! Tứ lang! Mau cứu thiếp! … Không phải, trên người chàng không có màu rồng, phục trang kia cũng không phải phục trang của đế vương. Tôi cố hết sức ngẩng đầu thì thấy con giao long màu đỏ đơn đọc, thắt lưng bạch ngọc… là, là thường phục của thân vương. Là hắn, Huyền Thanh! Tôi nhớ ra rồi, vì thái hậu đang ốm nên hắn đến hỏi han chăm sóc, cũng là vì hắn chưa thành hôn, nên kiêng kị không nên gặp các phi tần hậu cung. Nhưng mà nếu tới cung của thái hậu thì phải đi qua nơi của Hoa phu nhân .

Hắn đột nhiên xuất hiện, làm cho đám phi tần phát hoảng và tản ra, đi vào viện.

Thanh Hà vương, huynh đã cùng Hoa phu nhân tranh chấp sao?Đồ ngốc, nơi có nhiều nữ quyến như vậy, huynh không biết là nên kiêng kị sao? Huynh nhất định là điên rồi, tự tiện xông vào hậu cung. Phía sau Hoa phu nhân là Nhữ Nam vương cường thế, mà có nhiều huynh đệ, người mà Nhữ Nam vương chán ghét nhất chính là huynh sao huynh lại làm vậy?!

Ai! Đành phải vậy! Trong bụng đau quá, như thể có ai đang đảo loạn ngũ tạng của tôi rồi qua đó mà có gì cứ ồ ạt chảy ra.

Trước mắt tôi như đám sương mù trắng, lông mi thành tầng tầng mơ hồ như màn lụa. Huyền Thanh, biểu tình của huynh phẫn nộ với vội vàng như vậy, huynh với cô ta đã tranh chấp sao? Ai! Huynh luôn luôn ôn hòa vậy mà.

Mi Trang, Lăng Dung? Sao hai người lại sợ hãi như vậy? Mi Trang, tỷ còn khóc nữa. Vì sao? Muội chỉ là mệt mà thôi, có hơi đau nhưng tỷ đừng sợ. Tứ lang, tứ lang mau trở lại đi!

Tỷ xem, tứ lang đang ôm muội, quần áo chàng dính sát vào mặt muội. Chàng ôm lấy muội, tại một ngày hạnh hoa rơi đầy như mưa kia, chàng ôm muội rất lâu ở vĩnh hạng. Tay chàng ghì chặt lấy muội, đem muội rời khỏi Mật Tú cung. Hoa phu nhân tức giận đến cười lạnh, nhưng sao sắc mặt của cô ta cũng sợ hãi như vậy?… A! Là tứ lang quở trách cô ta… Mi Trang, tỷ vẫn khóc, tỷ phải đuổi theo sao? Muội vẫn ổn, muội muốn ngủ một chút.

Nhưng mà… Nhưng mà… Tứ lang, sao hôm nay chàng lại giống Huyền Thanh như vậy? Tôi cười không nổi… Nhất định là tôi hoa mắt.

“Quý tần!……” Cuối cùng tri giác mất đi, tứ lang, tôi chỉ nghe thấy chàng gọi tôi như vậy, thanh âm của chàng thâm tình như vậy, có chút đau đớn mà ẩn nhẫn. Có chất lỏng nóng rực rơi trên gò má tôi, đó là giọt nước mắt của chàng sao? Đây là lần đầu tiên chàng rơi lệ vì tôi.

Cũng có thể chính là do lúc này, tôi không còn thấy gì nữa…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương