Hạt Mưa Ngày Ấy
-
Chương 27: Chương 3 .7
Hạt mưa ngày ấy - Chương 03.07
(8) Mầm mống của những việc xấu xa
“Thiên Duy!” – Tùng Lâm bỗng hét lên khi nhìn thấy Thiên Duy từ xa.
Hương Ly hoảng hốt chạy đến chỗ cậu, gương mặt cậu tỏ rõ vẻ đau đớn, tay cậu ôm lấy bụng, vậy mà cậu vẫn cố gắng để đi tìm cô, vết đau này làm sao bằng việc cậu đã để tuột mất cô vào tay kẻ ác.
“Thiên Duy, cậu có sao không?” – Hương Ly thực sự hoảng sợ khi thấy máu loang khắp chiếc áo trắng của Thiên Duy ở phần bụng, tên Tuấn Hiệp này đạp mạnh đến mức đó sao?
“Tớ không sao, cậu…cậu không sao chứ…? Tuấn Hiệp đâu?” – Giọng Thiên Duy run run yếu ớt.
“Tớ chạy thoát được, không có chuyện gì cả. Thiên Duy, cậu đau lắm không?”
“Tớ không sao mà, cậu không xảy ra chuyện là may rồi.” – Thiên Duy mỉm cười – “Mình về đi…”
Chưa kịp nói hết câu thì cậu đã gục ngất, đầu cậu dựa vào vai Hương Ly. Thân hình cậu không phải cao to nhưng cũng đủ nặng để Hương Ly không đỡ được cậu nên ngồi sụp xuống. Bất lực, cô đành gọi mọi người:
“Giúp tớ với, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện đi!”
Cả lớp xúm lại, Bảo Nam hoảng hốt định xốc Thiên Duy lên chạy đi ngay nhưng Hoàng Vũ đã ngăn lại:
“Mau cầm máu cho cậu ấy đi đã!”
Hoàng Vũ xé một mảnh áo của mình quấn vào vết thương của Thiên Duy, rồi cậu làm động tác cầm máu rất chuyên nghiệp như một bác sĩ vậy. Lúc này tự dưng Hoàng Vũ độc ác là thế lại rất bình tĩnh để cứu chữa cho Thiên Duy.
Có lẽ không chỉ BOD, mà cả lớp 10E, hư đốn đến đâu thì vẫn có tình bạn chân thành…
Bảo Nam, Tùng Lâm, Hoàng Vũ và Hương Ly tức tốc đưa Thiên Duy vào bệnh viện. Các bác sĩ chẩn đoán vết thương của Thiên Duy không quá tổn hại đến các bộ phận bên trong cơ thể nhưng cũng phải ở lại bệnh viện vì vết thương này không phải là nhẹ. Cú đạp của Tuấn Hiệp khéo chỉ kém cú đá của Tú Phong một tí, cái đế giày to đùng cộng với sức khoẻ của anh ta nếu mà đạp ai nhỏ con như Hương Ly chẳng hạn thì chắc thủng ruột cũng nên, Thiên Duy thế vẫn còn may chán.
Thiên Duy được chuyển về phòng bệnh, cậu vẫn chưa tỉnh lại có lẽ do quá mệt mỏi và đau nữa. Hương Ly có thể thấy cậu không mở mắt nhưng vẫn đang đau đớn, răng cậu nghiến chặt lại, cứ chỉ một cử động nhẹ lại khiến vết thương nhói lên hơn, dù nó được băng bó rồi mà cậu vẫn cảm thấy đau, chốc lại rên lên. Hương Ly vô thức nắm tay cậu:
“Thiên Duy, tớ xin lỗi, là tại tớ…”
“Đừng tự trách mình như vậy, Hương Ly à!” – Tùng Lâm an ủi.
“Phải đó, Thiên Duy khoẻ mạnh lắm, khỏi ngay ấy mà.” – Bảo Nam cũng nói.
Nhưng trái với lời của Tùng Lâm và Bảo Nam, trông Thiên Duy càng mất sức nhiều đi, mồ hôi cậu đầm đìa trên trán và cậu còn nói mê, tay vẫn nắm lấy tay Hương Ly:
“Đừng, cho tôi về đi, tôi không muốn xa mẹ,…”
“Thiên Duy, cậu nói gì vậy? Mau tỉnh lại đi!” – Hương Ly ngạc nhiên vào mấy lời nói mê ngủ của Thiên Duy.
Hoàng Vũ đang đứng im một chỗ nghe nói vậy thì giật mình bước tới kéo tay Hương Ly:
“Đi với tôi!”
“Bỏ ra!” – Hương Ly tức giận – “Thiên Duy như thế này cũng vì cậu đấy, cậu hại chúng tôi đủ chưa mà còn muốn đi đâu?”
“Tôi muốn cậu gặp một người, người này liên quan đến ký ức của cậu!” – Hoàng Vũ giọng vẫn sắc lạnh.
Hương Ly tròn mắt. Một người liên quan đến ký ức của cô ư?
“Tùng Lâm, Bảo Nam, ở lại với Thiên Duy chút nhé, tớ sẽ về liền!”
Hoàng Vũ cũng chẳng mang theo xe nên hai người đành đi bộ. Không khí lúc này rất im lặng, chẳng ai muốn nói với ai câu nào. Gió thổi mạnh, con phố vắng lại càng vắng hơn, chỉ nghe thấy tiếng thở của gió và cây lá rung. Tự dưng lòng người có một cảm giác xuyến xao theo gió.
“Rốt cuộc là đi gặp ai?” – Hương Ly lên tiếng phá tan sự im lặng.
Hoàng Vũ thở dài một cái rồi cũng nói cho cô nghe:
“Mẹ Thiên Duy!”
“Mẹ Thiên Duy?” – Hương Ly ngạc nhiên.
“Tôi biết về quá khứ của cậu rất nhiều, có rất nhiều người đã từng xuất hiện trong ký ức cậu.”
“Vậy có nghĩa…mẹ Thiên Duy cũng là…”
“Có những thứ tôi phải giữ bí mật, nhưng tôi nghĩ cậu nên nhớ ra mọi thứ, và tôi nghĩ cậu có thể nhớ ra cô ấy.”
“Cô ấy là ai?”
“Cô Thảo – giáo viên mỹ thuật dạy bọn mình ngày xưa!”
Cái tên “cô Thảo” như một luồng sáng vụt qua ký ức đang bị chìm vào bóng tối của Hương Ly. Ánh sáng đó loé lên nhanh quá, nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy mờ mờ một hình bóng ai dịu dàng thân quen, với giọng nói hiền từ nhân hậu và bàn tay mềm mại đang khẽ vuốt tóc cô:
“Hương Ly xinh quá, tự hào là học sinh tương lai của cô mà!”
Một chút gì đó nghẹn ngào, một chút gì đó ấm áp tự dưng trở lại trong con tim này…
Hoàng Vũ và Hương Ly phải đi qua mấy con phố mới dừng lại trước một bệnh viện nhìn rất to và khang trang. Nhưng khi nhìn lên cái biển của bệnh viện thì ai cũng phải giật mình: BỆNH VIỆN TÂM THẦN.
Hoàng Vũ lặng lẽ đi vào trong, Hương Ly chần chừ mãi nhưng nghĩ không thể đứng ngoài này được nên đành đi vào. Cô nép vào sau mình Hoàng Vũ vì cứ đi đến đâu lại có tiếng la hét, tiếng nói của bệnh nhân tâm thần và người nhà cũng vất vả vì họ. Chỉ có Hoàng Vũ là coi như không, cậu đến nói chuyện gì đó với một cô y tá rồi lên thẳng tầng trên, Hương Ly chỉ đành bám theo.
Họ đứng trước cửa một phòng bệnh, trong phòng có tận mấy bệnh nhân liền, có bệnh nhân thì nằm yên một chỗ còn có người thì la hét, gào khóc inh ỏi. Hương Ly thoáng thất kinh khi thấy cảnh đó, nhưng cô cũng bình tĩnh lại ngay và nhanh chóng để ý tới một giường bệnh. Trên chiếc giường đó, một người phụ nữ chỉ khoảng hơn 40 tuổi mặc áo bệnh nhân đang ngồi, nhưng gương mặt cô già hơn tuổi vì đã có chút nếp nhăn và đôi mắt thì buồn bã như đang nhìn vào hư vô chứ không phải nhìn xung quanh căn phòng hỗn loạn này. Cô chẳng để ý đến ai, cũng không quan tâm những bệnh nhân đang làm ầm ĩ kia, đôi mắt cô thỉnh thoảng có những giọt lệ rơi…
“Là cô ấy sao?” – Hương Ly hỏi.
“Nhìn thấy mà cậu vẫn không nhớ?”
“Tôi…”
“Có lẽ cũng do cô ấy thay đổi quá nhiều thôi.” – Ngừng một lát, Hoàng Vũ nói tiếp – “Nhưng cũng vẫn là vì cậu.”
“Tôi không hiểu…”
“Tôi không biết ở nhà cô Thảo thế nào với cậu nhưng tôi cũng được biết rằng cậu với cô ấy từng là hàng xóm, và cô ấy đặc biệt yêu quý cậu như một đứa con gái ruột thịt vậy. Bi kịch của gia đình cậu đã khiến cho cô ấy đang là một người phụ nữ sống yên bình, hạnh phúc trở thành một bệnh nhân tâm thần, mới đầu cô ấy còn phát điên, gào thét, đập phá mọi thứ, giờ có vẻ như cô ấy lại bị trầm cảm, sống tách biệt với mọi người, đến gia đình cũng không nhận là ai. Chồng cô ấy phải đi làm xa mới kiếm tiền chạy chữa cho vợ, ông bà nội ngoại già yếu rồi ít lên đây được, có mỗi Thiên Duy và mấy cô y tá chăm sóc cho cô Thảo, gia đình Thiên Duy giờ đang rất vất vả.”
“Bi kịch của gia đình tôi là sao? Cho tôi biết đi!”
“Nếu biết có ích gì không?”
“…”
“Nếu biết thì cậu đâu có nhớ ra chứ? Cậu lại nghĩ là tôi bịa chuyện với cậu mà thôi!”
“Tôi…”
“Nhưng điều này tôi không hề bịa với cậu: từ năm lớp 5 đến giờ đã là năm năm, cô ấy dù không nhận ra ai nhưng dường như vẫn luôn nhớ và chờ đợi cậu.” – Hoàng Vũ chỉ vào cô Thảo.
Nước mắt Hương Ly tự dưng tuôn trào, sống mũi cay xè, cứ như cô đang nghe một câu chuyện nào đó rất buồn vậy.
“Tôi…vào thăm cô ấy được không…?”
“Hãy vào nếu như cậu xác định sẽ nhớ được cô ấy, còn nếu không, thì tốt hơn hết đừng để cô ấy đau khổ nữa.”
Hương Ly lưỡng lự, nhưng người phụ nữ kia có cái gì đó khiến cô không cầm lòng được. Cô vẫn bước vào trong ánh mắt ngạc nhiên của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân khác, nhưng cô không để ý vì lúc này cô chỉ nhìn người mà cô nhìn từ ban nãy mà thôi.
Cô Thảo đang ngồi nhìn quanh quẩn đâu đó thấy tiếng động thì quay ra nhìn cô nữ sinh trẻ xinh đẹp có mái tóc dài che cả một nửa mặt. Cô nữ sinh ấy nắm lấy tay cô:
“Cô…” – Hương Ly run run không biết nói gì.
Cô cũng lo có thể cô đang làm cô Thảo sợ, người bệnh tâm thần thì luôn sợ người lạ mà, nhưng không ngờ cô Thảo không hề rút tay ra mà lại cứ nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm mà rất đỗi thân thương.
“Cô, cháu là Hương Ly…” – Không hiểu sao cô lại nói ra được như thế nữa.
Hai tiếng Hương Ly vang lên khiến cô Thảo bỗng dưng giật bắn mình, cô vội vã bỏ tay ra, không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên và có phần hoảng sợ. Hương Ly càng lúng túng:
“Cô, cháu xin lỗi, cháu không cố tình làm cho cô sợ đâu…”
“Hương…” – Bỗng cô Thảo cất tiếng nói làm Hương Ly im bặt – “Hương…Hương…Ly….”
Giọng nói nhát gừng như đánh vần đó lại khiến cho Hương Ly quặn thắt tim, cô nhận ra đúng là người phụ nữ này đã từng biết cô, nhưng cô không thể nhớ ra. Cô cảm thấy mình thật có lỗi, cô bất lực không biết làm thế nào, nước mắt lại tuôn ra trên con mắt long lanh rất đẹp.
Hoàng Vũ đứng ngoài thấy vậy vội chạy vào trấn tĩnh cô Thảo:
“Cô, cháu Hoàng Vũ này, cô nhận ra cháu phải không? Cháu đưa Hương Ly đến gặp cô đó. Cô biết Hương Ly mà, đúng chứ? Là người mà cô chờ đợi, người mà trong mơ cô vẫn gọi, người mà cô vẫn cứ nghĩ là cô bé con đang cần cô chải tóc, cô dạy vẽ đó cô.”
Dù Hoàng Vũ chỉ nhắc lại mấy lời nhưng cũng đủ cho Hương Ly suýt nữa thì oà khóc, cô cứ tưởng mình đã bị bỏ rơi, hoá ra còn bao nhiêu người yêu thương cô đến vậy sao? Thậm chí là một người tâm thần, cũng yêu thương cô đến thế sao? Cứ ngỡ rằng mình không còn ai nữa, mình đã bị cuộc đời ruồng bỏ, cảm thấy đau khổ, muốn buông xuôi, nhưng vào một ngày vẫn có người ở bên mình, yêu thương mình, kể cả là yêu thương thầm lặng chỉ trong giấc mơ như người phụ nữ bị căn bệnh tâm thần đó.
Cô Thảo ngơ ngác nhìn theo hướng của Hoàng Vũ chỉ thì thấy Hương Ly mắt đỏ hoe. Tự dưng cô đưa tay lên, khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp của Hương Ly khiến chính Hương Ly cũng ngạc nhiên ngẩng lên. Cô Thảo dường như nhớ ra cái gì đó, nhận ra điều gì đó, cứ thế lau nước mắt đang chực chảy thành dòng trên gương mặt cô nữ sinh trẻ, và ngạc nhiên hơn nữa cô bỗng cười – một nụ cười cũng “nhát gừng” nhưng cứ như là một tia nắng rọi lên trong màn mưa giông bão:
“Hương…Hương Ly…” – Cứ ngỡ cô không gọi tên cô gái trước mặt, mà là gọi tên cô bé con năm nào mà trong tâm trí cô vẫn luôn nhớ đến.
Hương Ly lại muốn bật khóc, nhưng lần này cô lại cười, nắm lấy bàn tay gầy đang vuốt má mình:
“Cô Thảo…” – Không nhớ ra cô, nhưng tên của cô thì vẫn gọi được đầy yêu thương như ngày nào.
“Hương…Ly…Lược…” – Cô Thảo lắp bắp.
“Cô nói gì vậy ạ?” – Hương Ly không hiểu.
“Lược…lược…” – Cô chỉ vào cái lược để trên nóc tủ.
Hoàng Vũ hiểu ý nhanh hơn cả Hương Ly, cậu cầm lấy cái lược đưa cho cô Thảo rồi ra hiệu cho Hương Ly “để cô Thảo làm gì thì làm”. Cô Thảo run rẩy cầm chiếc lược rồi nhẹ nhàng chải lên mái tóc của Hương Ly. Hương Ly hiểu ra, cô mỉm cười đưa tay tháo luôn cái dây buộc tóc của mình, để xoã mái tóc dài mượt mà óng ả đẹp mê hồn như làn mây, rồi ngồi quay lưng lại cô Thảo. Cô Thảo lại cười tiếp, đưa lược chải tóc của Hương Ly. Dù tóc Hương Ly rất dài nhưng chẳng bao giờ rối nên chải rất dễ, chải mạnh chút cũng không sợ đau nhưng tâm trí của cô Thảo vẫn là hình ảnh của cô bé ngây ngô học tiểu học, lúc nào cũng phải nhẹ nhàng nếu không cô bé ấy sẽ đau.
Hoàng Vũ nhìn cảnh đó, bất giác nở nụ cười…
“Cô cứ chải mạnh lên cũng được cô ạ!” – Hương Ly nói.
“Hương Ly…nhỏ…sợ đau…Phải…chải nhẹ…”- Cô Thảo lắp bắp nói từng chữ một.
“Cháu không đau đâu, cô cứ chải đi!” – Hương Ly vẫn động viên.
“Nếu…Hương Ly đau…thì…Vũ Ngọc…không chịu…sẽ…mắng…cô Thảo…”
“Vũ Ngọc?” – Hương Ly giật mình quay lại – “Vũ Ngọc là ai vậy cô?”
“Vũ Ngọc…” – Cô Thảo ngạc nhiên khi thấy Hương Ly quay lại hỏi tới tấp như vậy.
“Cô nói đi, đó có phải mẹ cháu không? Cô nói đi! Cô nói cháu nghe đi!” – Hương Ly mất bình tĩnh lay hỏi cô Thảo.
Cô Thảo đang từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ. Cô bỗng oà khóc như một đứa con nít khi Hương Ly vẫn đang cố hỏi cô. Hoàng Vũ vội vàng chạy tới:
“Hương Ly, đừng có hỏi nữa!”
“Không, tránh ra! Cô Thảo, rốt cuộc Vũ Ngọc là ai vậy? Vũ Ngọc…”
Câu hỏi của Hương Ly bị cắt ngang bởi tiếng hét của cô Thảo. Sự sợ hãi đã đánh thức điên loạn, tức giận, cô Thảo không nhận ra Hương Ly nữa. Cô hét lên:
“Ma nữ, ma nữ, cút cút!!!”
Hương Ly nhận ra lỗi của mình thì đã quá muộn, cô Thảo lấy hết sức đẩy Hương Ly ra, vừa đẩy vừa la hét om sòm khiến cho những bệnh nhân khác cũng sợ hãi. Người nhà các bệnh nhân hoảng hốt gọi bác sĩ. Mấy bác sĩ chạy ngay vào tiêm cho cô Thảo mũi thuốc an thần thì căn phòng mới im nhưng các bệnh nhân khác vẫn đang rất hoảng sợ, họ nép vào sau người nhà họ. Một bác sĩ bất bình nói với Hương Ly:
“Cháu không biết cháu làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới người bệnh thế nào à? Đề nghị cháu đi ra khỏi đây và đừng có lên chỗ này làm phiền người khác nữa!”
“Cháu xin lỗi…” – Hương Ly cúi gằm mặt rồi đành cùng Hoàng Vũ đi ra.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Hương Ly đã chạy đến một cái cây gần đó dựa vào thân cây oà khóc, bật tuôn ra những cảm xúc vừa bị ghìm nén. Hoàng Vũ đi tới, chưa kịp làm gì thì cô quay lại, nức nở:
“Đều là lỗi của tôi! Cô ấy bị bệnh là do tôi! Thiên Duy bị thương cũng là do tôi! Tôi đều là mầm mống của những việc xấu xa, đều là tôi!!!”
Hoàng Vũ tiến tới ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt cậu tự dưng có tia lửa:
“Đừng khóc, cậu không phải mầm mống của những việc xấu xa đâu.”
Hương Ly định nói gì đó thì có tiếng điện thoại. Là Bảo Nam.
“Alo Hương Ly cậu về ngay được không, Thiên Duy…”
“Thiên Duy? Thiên Duy làm sao?” – Hương Ly hốt hoảng.
“Vết thương của cậu ấy….” – Giọng Bảo Nam hoảng không kém.
“Đợi tớ ở đó, tớ sẽ về ngay!”
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến Hương Ly hoảng tột độ, cô chạy vù về phía bệnh viện chỗ Thiên Duy. Hoàng Vũ vất vả chạy theo cô, sao hôm nay cô chạy nhanh vậy chứ? Cô là thế, cứ mỗi lần sợ là cô luôn cố để níu kéo lại hy vọng ình, vì thế cô chạy rất nhanh. Đến bệnh viện, cô lên thẳng tầng trên thì đứng sững lại khi nghe thấy giọng nói thân quen:
“Đỡ hơn xíu rồi thì chốc nữa anh sẽ đưa em xuống kia chơi.”
“Thật ạ? Xuống kia là xuống đâu thế anh?”
“Thì loanh quanh bệnh viện thôi, còn khi nào em đỡ hẳn thì ra ngoài sau.”
“Ôi chán thế, nhưng không sao, có anh Tú Phong đi cùng em thì em chẳng lo cái gì sất, chờ lâu cũng được.”
Tiếng nói cười vô tư đó đã khiến Hương Ly giật mình nhận ra bệnh viện này cũng là bệnh viện mà cô bé đó cũng ở tại đây. Cô run run nhìn vào căn phòng ấy. Trong căn phòng bệnh khang trang, rộng rãi, Ngọc Thuỷ và Tú Phong vẫn vô tư cười nói, cô bé ấy đã khoẻ hơn nên tất nhiên là họ rất vui. Thế nhưng, tâm trạng của Hương Ly lúc này thật sự trái ngược với niềm vui đó.
“Tớ thích Ngọc Thuỷ, tớ phải bảo vệ em ấy!”
“Đủ rồi đấy, trong lòng tao chỉ có Ngọc Thuỷ, chúng mày đừng có mà xé ảnh của người ta ra vậy nữa!”
Những lời của Tú Phong lại ùa về và lần này nó gặm nhấm trái tim cô đang đau lại càng đau hơn. Lý trí của cô mất dần, cô cảm thấy ghét hai con người đó, sao lúc cô đang rối bời thế này họ lại cười nói thế kia, họ ở bên nhau thế kia? Vì họ thích nhau? Vì họ luôn dành cho nhau những tình cảm đẹp nhất? Họ cười được, họ có thể cười được mà không quan tâm người khác có cười được như thế không….
Hương Ly không đủ tỉnh táo nữa, cô xông thẳng vào trong phòng bệnh đó:
“Hai người còn cười được à, vui quá nhỉ!?”
Tiếng hét to của cô làm cho Tú Phong và Ngọc Thuỷ giật mình. Ngọc Thuỷ ngơ ngác không hiểu gì:
“Chị Hương Ly, sao hôm nay chị lạ thế?”
Tú Phong vẫn còn nhớ đến cái lúc Hoàng Vũ ôm Hương Ly ban nãy nên vẫn tức giận, cậu lạnh lùng:
“Đi ra đi, còn nếu không lịch sự cho cái.”
“Lịch sự? Cậu nghĩ tôi còn hơi mà lịch sự à? Tôi làm sao đủ bình tĩnh mà lịch sự, mà vui vẻ như cậu?” – Hương Ly tuôn hết những lời đang bị nén lại mà chẳng cần biết lời đó như thế nào.
“Hương Ly, cậu bị làm sao thế?” – Tú Phong khó chịu.
“Làm sao à? Đang phát điên đây! Đang nổ tung đầu đây, sao tôi có thể nhớ ra cậu nhỉ? Tôi ngu ngốc khi phải nhớ ra con người như cậu, trong khi cậu thì bỏ mặc tôi đi cười nói với người khác thế à? Cậu chẳng thèm đoái hoài đến bạn bè, còn Thiên Duy thì vì tôi mà bị thương, lẽ ra tôi phải nhớ ra ký ức về cậu ấy mới đúng!”
“Cái gì? Thiên Duy làm sao?” – Tú Phong giật mình đứng lên – “Cậu ấy bị thương ư?”
Hương Ly muốn hét lên vài câu nữa nhưng có cái gì đó ngăn lại, cô bật khóc chạy thẳng ra ngoài. Tú Phong vội chạy theo cô thì đụng ngay Hoàng Vũ đứng đó, gườm gườm nhìn cậu như địch thủ. Nhưng Tú Phong chẳng quan tâm, cậu quan tâm người bạn của cậu kia.
“Thiên Duy làm sao thế?”
“Lo mỗi Thiên Duy thôi à? Hương Ly như thế mà không đoái hoài gì sao?” – Hoàng Vũ hầm hầm.
“Trời ơi rốt cuộc là hai người đó bị làm sao? Nói nhanh lên sốt ruột quá!” – Tú Phong không kiềm chế được.
“Tú Phong, đừng để tôi giáng một cú đấm vào mặt cậu!” – Hoàng Vũ bỗng buông một câu nặng như chì rồi chạy ngay theo Hương Ly.
Tú Phong nghe câu đó chỉ nóng mặt chứ chẳng hiểu gì, nhưng cậu cũng vẫn chạy theo Hoàng Vũ đến phòng bệnh của Thiên Duy. Đến nơi thì cậu thấy Hương Ly ngồi xuống bên giường của Thiên Duy, còn Thiên Duy thì nằm trên giường dù đã tỉnh nhưng vẫn kêu lên đau đớn.
“Tớ đây, Thiên Duy, cậu còn đau không?”
“Tớ…không còn đau đâu. Cho tớ về đi!” – Cậu nói vậy nhưng gương mặt biểu cảm khác.
“Cậu phải ở lại đây, cậu chưa khỏi đâu.” – Hương Ly nắm chặt tay Thiên Duy cố gắng khuyên nhủ cậu.
“Không, tớ không ở lại đây được, mẹ tớ, mẹ…A a!” – Thiên Duy vừa ôm bụng vừa gọi mẹ.
Hương Ly cắn răng cố nín khóc nhưng nước mắt cứ trào ra, cô thực sự thương gia đình của Thiên Duy, nếu cậu biết mẹ cậu vừa điên loạn thì chắc cậu không chịu nổi mất. Tú Phong thấy cảnh đó, hiểu ra mọi chuyện, nhưng cậu không biết làm thế nào ngoài việc đứng lặng đó. Nếu không có Hương Ly cậu đã chạy vào với bạn nhưng có cô sao cậu cứ không dám, tưởng như cậu có tội lỗi lớn vậy.
Chỉ có Hoàng Vũ là không thể đứng yên nổi khi nhìn cảnh đó, không chỉ là vì Thiên Duy đau đớn mà cũng là vì Hương Ly cũng đang bất lực vì nỗi đau giằng xé trong tim.
“Tùng Lâm, Bảo Nam, hai người đi cùng tôi! Gọi thêm lũ đệ tử của hai người nữa.”
“Làm gì vậy?”
“Thanh toán mầm mống của những việc xấu xa.”
Tùng Lâm và Bảo Nam nghe vậy cũng ồ lên một tiếng rồi đi theo, để lại Thiên Duy, Hương Ly và Tú Phong. Cuối cùng thì Thiên Duy do quá mệt và vết thương bớt đau cũng đã ngủ say, Hương Ly vẫn sụt sịt khóc, mắt sưng đỏ lên. Tú Phong đành ngồi xuống cạnh cô, vỗ vai an ủi. Cô nghẹn ngào:
“Cậu ấy không hẳn đau vì vết thương đó, vết thương bên ngoài quá nhẹ nhưng vết thương trong lòng thì lúc nào cũng đau đớn vào lúc này.”
“Lúc này…?”
“Lúc cậu ấy không đến chỗ mẹ…”
“Cậu đã gặp mẹ Thiên Duy rồi?”
Hương Ly gật đầu. Tú Phong cắn môi:
“Cậu…có nhớ được cô ấy không?”
“Tớ thật sự muốn nhớ tất cả mọi người, nhưng tớ vẫn là người có lỗi, tớ chẳng nhớ được.”
“Đừng tự giày vò bản thân mình như thế, cậu đâu phải là người như thế này chứ.”
“Tú Phong, xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì?”
“Ban nãy tớ…hơi mất bình tĩnh…”
“À không sao đâu, tớ không để ý đâu mà, chắc Ngọc Thuỷ cũng vậy thôi. Em ấy biết cậu là bạn thân của tớ, cậu có thể nói tớ thế này thế kia nhưng cậu vẫn luôn là bạn tốt.” – Tú Phong cười trấn an.
“…”
“Tớ và em ấy sẽ luôn tôn trọng cậu, cậu không hề ghét tụi tớ như lũ con gái lớp mình, cám ơn vì điều đó.” – Tú Phong vẫn rất vô tư.
“Tớ rất ghét là đằng khác!” – Bỗng Hương Ly hét lên một tiếng làm Tú Phong im bặt tại chỗ.
Sòng bạc.
BỐP BỐP! BỊCH BỊCH!
Gã đàn ông bị một lũ thanh niên mặt thì trẻ nhưng mặc áo ba lỗ quần bò rách, người xăm trổ đầy mình lôi ra ngoài sân sòng bạc sau khi bị chàng trai trẻ cho vài quả đấm gãy hết răng và chảy máu mũi. Ông ta hốt hoảng quỳ xuống van xin khi thấy cậu lừ lừ tiến đến định nhăm nhe thêm mấy cú nữa:
“Hoàng Vũ, xin cậu, tôi có làm gì đâu? Tôi vẫn đến đây chơi bài bình thường lâu rồi mà, đừng đánh nữa, tôi xin cậu! Tôi thề là chưa làm gì có lỗi cả!”
Ngay lập tức một chàng trai béo ú – Bảo Nam bồi cho lão ta thêm cú đá:
“Lại còn chưa làm gì? Đừng có già mồm!”
“Thật mà, sao các cậu lại đánh tôi? Cho tôi lý do đi! Tiền ư? Tôi đâu còn nợ ai đâu? Dạo này có thua bài tôi cũng vẫn trả tiền đủ còn gì?”
Hoàng Vũ điên tiết lao đến tóm cổ áo hắn:
“Cái đồng tiền bẩn thỉu có từ việc bán con mình đi của mày thì tao không cần!”
“Vậy…vậy cậu muốn gì? Cậu cứ nói, tôi sẽ đáp ứng…”
“Muốn gì à? Muốn mày cút khỏi sòng bạc của tao, lão già thối tha!”
“Được được, tôi sẽ không chơi ở sòng bạc chỗ cậu nữa.”
“Còn!”
“Còn việc gì?”
Hoàng Vũ nhìn lão ta bằng ánh mắt sắc như dao đâm:
“Giờ tao tạm tha chưa truy ra xem cái lí lịch của mày là người như thế nào, nhưng tao thừa biết mày là cái loại đáng để xã hội này lên án vì cái bản tính bất nhân của mày. Vì thế mày đừng có mà động đến Hương Ly nữa, tụi tao không khiến mày phải làm ơn làm phúc mà trở thành bố của cô ấy, và cả Hương Anh nữa, đừng có lợi dụng cô ấy vào cái việc bẩn thỉu của mày. Tao chưa tra xét vì sao mày lại không chịu để cho Hương Ly được biết bố mẹ thật của cô ấy là may lắm rồi đấy, nhưng còn mấy thằng thám tử quèn của mày đang giám sát gia đình Hương Anh thì lũ đệ tử của tao xử lý xong rồi, mày và bà vợ mày cút về quê làm nông đi may ra còn được hơn đấy lão già!”
“Vâng vâng tôi sẽ làm như vậy…” – Gã đàn ông sợ quá van xin rối rít.
“Tao đánh quả này cũng vì mẹ của bạn tao thôi, mày tưởng là cô ấy vì việc Hương Ly mất trí nhớ nên mới sinh ra tâm thần à? Này tao nói ày biết một điều mà chưa ai được biết: cô ấy vì quá tin tưởng mày nên mới giao Hương Ly ày và khi nghe Hương Anh mách về con người thật của mày thì cô ấy mới shock và dẫn đến tồi tệ như thế, cô ấy cảm thấy mình có lỗi nhưng lỗi vẫn là mày! Mày vẫn may mắn chán là sau đó Hương Anh quá sợ không dám mách ai nữa đấy chứ nếu không mày ăn đòn nhừ tử từ lâu rồi chứ không phải hôm nay!”
“Tôi…tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ để yên cho Hương Ly, tôi hứa…”
“Về thôi!” – Hoàng Vũ bực bội đứng dậy, ai nấy đi về hết.
Còn lại gã đàn ông ngồi đó, gương mặt van xin đau khổ lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười tàn ác:
“Tao tưởng mày là thiên tài kia mà, nhưng đánh thì đánh mà lại tha cho tao không điều tra xem tao là con người như thế nào thì mày quá ngu xuẩn rồi Hoàng Vũ ạ! Mày sẽ phải trả giá đắt, kể cả những đứa xung quanh mày, haha!!!”
Trời bỗng dưng nổi cơn giông, có những hạt mưa bắt đầu rơi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook