[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again
-
Chương 1-4: Đôi Đũa Ăn Cơm Giá Hai Triệu, Có Thể Làm Phép
Sau một hồi tìm kiếm, tôi cuối cùng cũng đã tìm được tiệm Trang Phục Cho Mọi Dịp Của Phu Nhân Malkin, nơi duy nhất đàng hoàng có bán quần áo trong Hẻm Xéo. Phu nhân Malkin là một vị phù thủy mập, lùn, cười toe toét và luôn mặc đồ màu tím, một trong ba màu tôi thích nhất. Nếu bà cao hơn một chút thì sẽ đẹp hơn nhiều, nhưng lại làm mất đi sự đáng yêu của một người lùn vốn đã hợp với khuôn mặt phúc hậu vốn có
"Tới đây mua đồng phục hả cháu gái ? Vào đi, cứ thoải mái chọn theo ý cháu. Có hai quý ông đang thử đồ ở trong đó đấy!" Phu nhân mở lời với tôi một cách thân thiện. Tôi rất có thiện cảm với người phụ nữ này
"Dạ" Tôi trả lời, bước vào cửa tiệm.
Trong cửa tiệm, quần áo được xếp ngăn nắp trên kệ, vài bộ được trưng ra sau cửa sổ đầu tiệm, cuối phòng là hai tên nhóc thấp hơn tôi tới một cái đầu. Cậu nhóc tóc nâu là người mà tôi đã gặp ở quán Cái Vạc Lủng, đang nói chuyện gì đó với tên nhóc bên cạnh, tóc bạch kim vuốt ngược, làn da trắng nhưng nhợt nhạt như chưa bao giờ được phơi nắng, và đôi mắt bạc chìm hẳn vào làn da màu tuyết của cậu ta. Cả hai đều đang đứng trên bục để cho những nữ phù thủy khác lấy số đo cơ thể và thử áo choàng cho hai người. Tôi cũng làm theo họ, bước lên cái bục thứ ba nằm bên cạnh thằng bé nhợt nhạt.
"...Mà mày biết mày về nhà nào chưa ?" Tên nhợt nhạt bên cạnh tôi nói. Lại một người nữa góp công vào quá trình tối cổ hóa một con bé vốn đã tối cổ như tôi.
"Chưa" Cậu nhóc tên Harry đáp lại.
Ngay sau đó, vì số đo cơ thể của tôi quá dễ lấy hay vì một lý do điên khùng nào đó mà một nữ phù thủy đã trùm liên tục bốn cái áo chùng đen vào người tôi, làm cuộc đối thoại bị gián đoạn một lúc. Khi chiếc áo cuối cùng được trùm vào người tôi, tên nhợt nhạt quay ra nói.
"Mày thuộc gia tộc nào ? Trông mày quen lắm"
"Eilander, nhưng nghe loáng thoáng đâu đó là mẹ tôi mang họ Prince" Tôi liếc qua nhìn thằng bé nhợt nhạt. Ờm...tự nhiên bắt chuyện như vậy, có phải hơi bất lịch sự không ?
"Mày có thể là một máu lai" Thằng bé đó nói, giọng hơi khinh khỉnh. "Mẹ mày có lẽ hơi ngốc nghếch khi đâm đầu đi lấy một máu bùn, là đám người không có phép thuật ấy"
"Thực ra tôi cũng không biết cha tôi là ai" Tôi nhìn xuống đôi giày của mình "Tôi có cảm giác như ông bà ngoại của tôi đã từ mặt ông ấy"
"Vậy thì hẳn là ổng đã làm gì tồi tệ lắm. Nhưng nếu ổng là muggle thì cũng tốt. Mày mà có tham vọng là vào được Slytherin ngay, đồng nghiệp của ba tao dù là máu lai nhưng vẫn vào được đó. Nghe nói nhà Ravenclaw toàn bọn mọt sách, còn Hufflepuff thì học hành chẳng vào đâu"
"Slytherin, Huffplepuff, Ravenclaw ?" Tôi thắc mắc nhìn nó.
"Xong rồi đây, cưng ạ" Phu nhân Malkin xen ngang cuộc đối thoại, di chuyển sự chú ý của tôi về xấp quần áo. Tôi cho tạm chúng vào túi, trả tiền cho phu nhân, rồi rời khỏi tiệm.
Tôi quay lại nhìn cả hai, không định chào lấy một lời. Trẻ em phù thủy đều lô mang như vậy à ?
Tôi lăn lộn rất nhiều nơi, từ tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn, rồi vào một tiệm nguyên liệu độc dược nồng nặc mùi trứng thối, du lịch vài vòng ở tiệm Thiết Bị Phù Thủy Cho Người Biết Tuốt, tiệm của dược sĩ Mulpeeper, cuối cùng dừng chân tại tiệm đũa phép Ollivander, "nhà sản xuất đũa phép uy tín từ năm 382", là nơi tôi mua đua phép
Tiệm Ollivander có thể nói là gì nhỉ, cũ kỹ và mang hơi thở của thời gian, cửa sổ kính chỉ trưng bày duy nhất một chiếc đũa phép được đặt trên một cái gối nhung đỏ bám đầy bụi, như thể người chủ tiệm chưa bao giờ để ý tới việc làm sao để cho nó thêm nổi bật hơn, từ đó hút thêm nhiều khách hơn. Nhưng tôi nghĩ rằng cửa tiệm này không cần nổi bật nhưng vẫn thu về rất nhiều tiền, vì đây là cơ sở sản xuất đũa phép duy nhất trong toàn bộ Hẻm Xéo, do đó mà giảm tính cạnh tranh thương mại về con số 0. Dễ thấy đây là một nhãn hàng chiếm thị phần kinh tế gần như là một trăm phần trăm trong ngành sản xuất và kinh doanh đũa phép trong cộng đồng phù thủy ở London nói riêng và ở Anh nói chung.
Cửa tiệm bây giờ trông bừa bộn hết chỗ nói. Đũa phép (trông như que củi) và hộp đựng chất thành hai đống lớn, thậm chí còn có vài thứ đồ đổ vỡ, tuy nhiên chúng đều trở lại nguyên trạng sau một cái vẩy đũa của một ông cụ già nua. Đũa phép nhanh chóng được nhét vào hộp rồi bay trở lại những chỗ đang trống, tuy nhiên cách sắp xếp cẩu thả làm tôi có chút khó chịu.
Ông Ollivander đi ra từ phía sau bàn làm việc. Tóc ông bạc trắng, tạo kiểu không khác gì nhà bác học đại tài Albert Einstein, nếu có thêm bộ râu Hitler nữa thì tôi sẽ lầm tưởng đó là ông Einstein đội mồ sống dậy . Nổi bật nhất giữa khuôn mặt nhăn nheo hằn dấu vết của thời gian dường như là đôi mắt bạc như mặt trăng- nó cùng màu với đôi mắt của thằng nhóc nhợt nhạt mà tôi gặp ở tiệm áo chùng, nhưng lại lạnh lẽo hơn nhiều.
"Chào cháu" Ông cất tiếng nói, chất giọng trầm ấm của ông lại trái ngược hoàn toàn với màu mắt, làm tôi có chút an tâm."Ta cứ tưởng thằng bé đó trở lại chứ"
"Là ai ạ ?"Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám của ông
"Một thằng nhóc trẻ có màu mắt y như cháu, cư xử trưởng thành lắm. Bốn mươi năm trước, nó đến đây để mua cây đũa phép đầu tiên của mình. Gỗ bụi và lông bạch kỳ mã, dài 12 inch. Mạnh mẽ nhưng cũng mềm dẻo" Nói đoạn, ông sụt sịt vài cái " Thằng bé đó là Cygnius Shafiq, một phù thủy cường đại với tiền đồ rộng mở, kết hôn với một nữ phù thủy thuần huyết khác, sống chung tới năm bốn mươi mấy tuổi mới có được mụn con, nhưng cả hai vợ chồng lẫn đứa con gái đều bạc mệnh mà chết dưới tay đám Tử Thần Thực Tử"
"Tử Thần Thực Tử là gì ạ ?"
"Chúng ta không nên để mình bị cuốn sâu vào quá khứ" Ông lập tức đổi chủ đề một cách khá là lấp liếm, rồi lấy ra một cái thước bạc có mấu "Cháu tên là gì, thuận tay nào ?"
"Tay trái ạ" Tôi như vừa được kéo ra khỏi cơn mê, giật mình đáp lại."Quên mất, cháu là Irenne, Irenne Eilander"
"...Irenne biết đấy, người thuận tay trái rất ít" Ông Ollivander thốt lên, và bắt đầu đo đạc đủ thứ, như chiều dài cánh tay, móng tay, ngón tay, từ ngón giữa xuống sàn, chiều dài vai rồi vòng quanh đầu tôi. "Phải chọn một cây đua thật đặc biệt mới được"
Cuối cùng, ông lấy ra một cây đũa phép.
"Hãy thử cái này" Ông đưa nó cho tôi. "Làm thứ gì đó đi, như vẩy đũa phép chẳng hạn ?"
Tôi làm theo lời ông, vẩy một cái. Cái đèn bàn bên cạnh liền nứt vỡ. Tôi ái ngại đặt cây đũa lên bàn.
"Cháu đừng lo. Đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép" Ông lấy thêm một cây đũa nữa. "Một cây đũa phép khi ở trong tay người mà nó chọn sẽ luôn mạnh mẽ, thi hành phép thuật luôn trơn tru, nếu không hợp sẽ có hiệu quả không tốt, thậm chí còn làm tổn hại tới bản thân"
Chẳng mấy chốc, số đũa phép mà tôi đã thử chất thành một đống nhỏ, cửa tiệm vốn đã bừa bộn nay lại càng bừa hơn, làm tôi cảm thấy nản chí. Ông Ollivander thì ngược lại, tôi thử càng nhiều đũa, thì ông lại càng phấn khích. Có những cây đũa tôi mới chỉ chạm tay vào, ông đã nhanh chóng giật lại mà nhét thêm cây đũa khác.
"Chính xác là cây này" Ông lấy hộp đũa phép từ trên cao, đưa cho tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu thoang thoảng phát ra từ cây đũa. " Trầm hương từ Trung Quốc và gân rồng đuôi gai Hungary, 15 3/10 inch, một sự kết hợp hoàn hảo giữa Âu và Á, thanh mảnh và nữ tính, nhưng cũng rất quyền uy. Đây cũng có thể được cho là cây đũa Cơm Nguội của châu Á vì chất liệu đặc biệtcủa nó"
'Cơm Nguội với Cơm Nóng là cái gì ?' Trong đầu tôi gợi lên một câu hỏi. Tôi lặp lại quá trình cầm cây đũa phép lên, lập tức cảm nhận được sự ấm áp phát ra từ cây đũa, và từ đầu đũa bốc lên một làn khói mờ- nó không khét lẹt như mấy thanh gỗ cháy, mà mùi của nó lại thoang thoảng, dịu nhẹ, trong khi đó đầu đũa vẫn còn nguyên vẹn. Nó không phải là đến từ những nguồn năng lượng hắc ám, vì vậy mà làn khói xám lại lấp lánh như được rải một ít kim tuyến vào.
"Thực ra ta không muốn bán cây đua phép này lắm, mà muốn để lại cho con gái của Cygnius. Nhưng mà con bé có le đã có được cây đua phép của mình ở Munich rồi..." Ông vừa nói, vừa cho đũa vào hộp, rồi gói lại "Ta không lấy tiền"
"Ơ...sao lại không lấy ạ ?" Tôi nhìn cụ bỏ hộp đua vào túi đựng "Cháu đã xem báo giá, một cây đũa là 7 galleons"
"Đua của tiệm này đồng giá bảy galleons, cháu không sai" Cụ Ollivander một mực dí cái túi về phía tôi "Nhưng đua này là đặt làm và cũng có người trả tiền cho nó rồi, nên cháu không cần đâu"
Tôi không dám dùng chùa cây đua phép, cũng không muốn đôi co với cụ, bèn lén để bảy đồng vàng bên chùm đèn, mở cửa rời tiệm đua.
Bây giờ đã xế chiều, mặt trời đỏ rực lặn về phía tây, có thể lờ mờ thấy mặt trăng đang dần nhú lên từ phía đông, tạo thành hai mảng vàng tím đan xem nhau với từng gợn mây ngũ sắc hững hờ trôi, nếu loại bỏ sự ồn ào của hẻm Xéo đi thì có thể coi đây là một khung cảnh thơ mộng thích hợp cho văn chương bay bổng. Tôi tìm mua được một cái vali đã "bị" ếm một loại bùa gọi nôm na là bùa mở rộng không gian, rất hữu dụng khi muốn mang theo nhiều đồ mà sợ nặng với mức giá khá hời, những xấp giấy da và bút viết không dùng mực của một công ty lạ hoắc tên là Argentine. Ngoài ra, tôi còn mua thêm một em cú tuyết to vật vã với đôi mắt màu xanh lá để chuyển thư từ dễ hơn. Tôi quyết định đặt tên cho nó là Snowy.
Giáo sư Snape đã ở tiệm trà Rose Lee, không di chuyển đi bất kỳ nơi nào khác. Ông bình tĩnh đưa tôi một tấm vé với nét chữ lấp lánh
"Đây là vé xe lửa Hogwarts, xuất hành ở sân ga số chín-ba-phần-tư, nhà ga Ngã Tư Vua vào lúc mười một giờ trưa, ngày này tháng sau. Nếu trò không tìm thấy sân ga đó, hãy đi thẳng vào hàng rào giữa sân ga số chín và số mười. Chần chừ và trò sẽ được thưởng một vé tới bệnh viện" Ông nhấp nốt ngụm trà cuối cùng. "Tôi nghĩ người giám hộ của trò đang có vấn đề về thần kinh, thế nên tốt nhất hãy tạm nghỉ ở quán Cái Vạc Lủng ngoài kia nếu không muốn sách vở của trò bị cô ta xé vụn"
"Vì sao ạ ?"
"Cô ta đã vô tình tự phá hủy dòng thời gian của chính bản thân" Giáo sư lạnh lùng nói, trong khi đưa tôi ra khỏi Hẻm Xéo. "Rồi cũng sẽ tàn đời trong nay mai thôi"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook