Tuần lễ đầu tiên ở Hogwarts từ từ trôi qua, bọn trẻ dần quen thuộc đường đi nước bước trong tòa lâu đài và hiếm khi bị lạc nữa. Các bài học đều rất thú vị, dù là với một đứa biết làm rất nhiều ma pháp như Chi thì việc luyện tập làm phép bằng đũa cũng đủ để nhỏ nỗ lực rất nhiều.

Harry cũng bắt đầu lấy được tự tin vì so với những đứa khác cùng niên cấp, thành tích của cậu cũng không hề kém, ít nhất là không kém hơn Thiên Kỳ và Ron. Tuy Thiên Kỳ có một bộ óc thiên tài nhưng biểu hiện lại không quá nổi bật, cậu học hành khá tản mạn, không đặt chú ý vào thành tích. Giỏi nhất trong lớp là Hermione và Chi, hai nhỏ luôn có chút ý vị cạnh tranh trong mỗi giờ học, nhưng vì Chi vẫn chưa hoàn toàn khống chế đũa phép của mình nên luôn kém hơn một chút.

Ngày thứ sáu, Harry nhận được thư của bác Hagrid mời cậu và mấy đứa bạn tới nhà chơi vì buổi chiều tụi nó trống tiết. Việc này làm Harry rất vui, bù vào giờ học độc dược mà Harry ngán ngẩm nhất tuần. Cậu biết thầy Snape không ưa mình, và lớp này còn học chúng với tụi Slytherin.

Quả nhiên, nó hỏng bét ngay từ bắt đầu. Thầy Snape điểm danh cả lớp, khi đến tên Harry, thầy nghiến răng đọc từ Potter, dừng lại một chút và lườm cậu một cái mới tiếp tục.

Harry thở dài một hơi nho nhỏ, đưa mắt nhìn qua Chi, nhận lại ánh mắt giễu cợt của nhỏ.

Điểm danh xong, thầy Snape bắt đầu bằng cách giới thiệu môn học như các thầy cô khác, và đợi thầy nói xong, cả lớp im phăng phắc. Hermione tỏ vẻ rất háo hức được chứng tỏ mình, còn Chi thì rất thoải mái mỉm cười như thể nhỏ rất chờ mong, còn đám học sinh còn lại, giống như Harry, bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

Thầy Snape đột nhiên nạt làm Harry hết cả hồn, cậu không nghe rõ hoàn toàn câu hỏi nhưng may mà trong đó có một từ cậu lại rất quen thuộc, cho nên chần chừ trả lời: "Một loại thuốc ngủ ạ."

"Một loại? Đây là cách trò trả lời câu hỏi sao?" Thầy Snape châm chọc.

Draco Malfoy và mấy đứa Slytherin cười ra tiếng. Chi và Hermione đã giơ tay xin trả lời, Thiên Kỳ chần chờ một chút cũng giơ tay lên, nhưng thầy Snape lại chỉ nhìn Harry.

Harry liếc nhìn sang Chi, thấy nhỏ cũng đang trừng mình liền nỗ lực giải thích: "Con chỉ biết dung dịch ngải tây có tác dụng an thần thôi ạ, Chi hay dùng nó để trồng hoa."

"Trồng hoa?" Thầy Snape hỏi lại.

Chi liền đáp lời: "Dạ, một vài loại hoa có hương thơm xoa dịu tinh thần ạ."

"Một cách dùng thông minh đấy." Thầy Snape mỉm cười khen ngợi Chi. Sau đó quay sang tiếp tục hỏi Harry: "Vậy Potter, nếu ta muốn một viên bezoar thì trò phải tìm nó ở đâu?"

Harry ngớ ra, cậu biết bezoar là gì, vì nó có tác dụng giải độc cấp tốc nên có lần Chi mua được mấy viên liền cho cậu một viên để dành khi cần, nhưng Harry thật là không rõ lắm nó ở đâu ra, chỉ nhớ Chi nói gì đó liên quan đến con dê. Cậu lắp bắp trả lời: "Từ.. Từ con dê ạ."

"Trò chỉ đọc một nửa sách giáo khoa của mình sao?" Thầy Snape bực mình nạt.

Tiếng cười từ đám Slytherin lại vang lên.

"Con đọc hết, thưa thầy, nhưng có nhiều môn như vậy mà chỉ có một tháng thời gian, con không nhớ hết nổi." Harry cũng tức tối cãi.

"Một tháng? Trò mới biết đọc được một tháng sao?" Thầy Snape châm chọc.

"Không phải thưa thầy, Harry mới biết mình là phù thủy được một tháng ạ. Trước đó cậu ấy biết đến ma pháp chỉ qua những gì con nói, mà con cũng không dám nói nhiều với Harry." Chi lên tiếng giải thích, nhỏ đã nhận ra thầy Snape có hiểu lầm.

Quả nhiên thầy Snape cau mày khó hiểu, hỏi lại: "Trò đi một vòng đến thành phố của phù thủy và trở về mà không biết mình là phù thủy?"


Harry nghẹn họng, Chi cũng không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này, giọng của Thiên Kỳ vang lên từ phía sau, ngữ khí chứa đầy gai: "Làm cách nào Harry biết khi chẳng có ai nói với cậu ấy, thưa giáo sư? Thầy biết Harry lớn lên trong gia đình thế nào không? Thiệt kỳ quái hén, bởi vì Harry đã hạ bệ Voldemort nên người ta cho là cậu ấy phải biết mình là phù thủy khi đang sống cùng với muggle, phải thuộc hết các quyển sách ma pháp khi mà cậu ấy bị cấm nhắc đến bất cứ gì liên quan đến phù thủy và chỉ được chạm đến chúng một tháng trước khi bắt đầu đi học. Harry, cậu chẳng phải người đâu, cậu là thần tiên đấy."

Mặt thầy Snape tái mét, mà mặt Harry cũng không thua gì. Chi quay đầu lại trừng Thiên Kỳ, và cậu ta không yếu thế trừng trở lại. Đám học trò xung quanh thì bị tên của Voldemort dọa một cú.

Lớp học rơi vào im lặng một cách quỷ dị. Thầy Snape hít thở dồn dập như đang cố đè nén gì đó, mất mười mấy giây thầy mới bình tĩnh lại, phất vạt áo chùng đi lên bục giảng và nói: "Gryffindor bị trừ ba điểm vì thái độ của trò, Bạch. Chi, trò nêu các nguyên liệu của thuốc Charmet Loar và đặc điểm của chúng, còn bọn bây, chép lại vào vở."

Chi liền từ từ đọc một loạt các loại nguyên liệu độc dược để cả lớp ghi chép trong khi thầy Snape khoanh tay đứng trên bục giảng nhìn tất cả.

Thiên Kỳ với tay lên vỗ vai Harry an ủi, và Chi thì cho cậu một ánh mắt tớ cũng bất lực. Khỏi phải nói Harry cỡ nào uất ức, nhưng cậu có thể làm thế nào đây? Nhìn thầy Snape còn có vẻ chịu uất ức nhiều hơn cậu nữa. Harry rất khó hiểu, nhưng cậu không dám hỏi.

Chép bài xong thì thầy Snape biến ra một công thức độc dược đơn giản trên bảng để đám học trò thực hành, cùng một công thức phức tạp hơn rất nhiều và chỉ định Chi thực hiện nó.

"Đừng phí thời gian với mấy thứ dành cho đám đầu bò, trò thử cái này đi, nguyên liệu ở trong kho." Thầy Snape nhẹ nhàng nói với Chi và chỉ vào cánh cửa nhỏ trong phòng học.

"Dạ." Chi háo hức gật đầu và lao vào căn phòng.

Hermione ngập ngừng nhìn hai công thức ma dược trên bảng, mím môi không nói gì bắt đầu điều chế món thuốc trị mụn nhọt đơn giản nhất.

Sau lưng nhỏ, Harry cũng cau có lôi dụng cụ và nguyên liệu trong cặp ra để thực hành độc dược một mình.

"Ghi công thức ra giấy đi Ron, và đánh dấu xem cậu đã làm tới đâu để khỏi phải nhầm các bước, cả cậu nữa, Neville." Harry nghe Thiên Kỳ nhắc nhở Ron và Neville ở phía sau, cảm thấy cách này rất hữu dụng liền làm theo.

Thầy Snape có vẻ đã hoàn toàn bình tĩnh, đi tới cạnh bàn để quan sát Chi pha chế, cùng nhỏ thảo luận về độc dược.

"Trò còn biết vỏ sò gai cần hơ qua lửa rồi mới giã nát?"

"Dạ, ông Rạng dạy ạ. Các loại nguyên liệu thuộc hệ xương như vậy hầu như đều cần hơ lửa thì mới dễ nghiền và tác dụng tốt hơn trong nồi, ừm, trừ xương của họ cá ánh trăng, chúng không thể gặp lửa." Chi đáp.

Thầy Snape mỉm cười: "Căn bản rất vững. Potter, vỏ tầm ma yêu cầu được cắt nhỏ mà không phải cắt khúc." Câu nói thứ hai bị đổi tông thành lạnh nhạt mà Harry quen thuộc.

Harry mím môi quay sang nhìn, Chi vừa liếc cậu nhưng thầy Snape vẫn chăm chú nhìn cái vạc của Chi.

Làm sao ổng biết cậu cắt vỏ tầm ma thế nào trong khi không hề liếc mắt đến cậu? Harry thầm rủa trong lòng, cẩn thận cắt lại mớ vỏ tầm ma của mình.

Harry không xa lạ với pha chế độc dược vì Chi thường xuyên luyện tập cái này ở vườn hoa, và cậu luôn ngồi bên cạnh hỗ trợ thuận tiện thắc mắc về mấy nguyên liệu nhỏ dùng. Lần đầu tiên chính mình pha chế độc dược, Chi cũng ở ngay bên cạnh nhưng Harry chẳng thể nói với nhỏ câu nào vì thầy Snape cứ đứng ngay đó. Cậu cứ có cảm giác ổng giành mất nhỏ bạn thân nhất của mình.

Harry ôm một bụng hờn dỗi làm xong nồi độc dược trong tiếng nhắc nhở thỉnh thoảng vang lên của thầy Snape và Chi. Kết quả không tệ lắm, ít nhất món thuốc cậu làm giống hệt miêu tả trong sách giáo khoa, nhưng Harry chẳng thấy chút xíu vui vẻ nào.


Ở hàng phía sau, Ron và Neville cũng an toàn làm xong món thuốc với sự trông nom của Thiên Kỳ, chỉ có món độc dược Chi làm vẫn còn chưa hoàn thành.

"Đổ thành phẩm của bọn bây ra chai và nộp lên bàn giáo viên, và đừng có để giọt độc dược nào vương vãi trong phòng đấy. Bài tập về nhà ở trên bảng." Thầy Snape nói với cả lớp.

Cả đám lặng lẽ nộp bài và chép bài tập về nhà, trong khi Chi đang khuấy độc dược theo hướng dẫn của thầy Snape.

"Tớ còn lâu lắm mới xong, các cậu về trước đi. Gặp lại ở đại sảnh đường." Chi nói như vậy khi Harry đóng nút xong chai độc dược của mình và nhìn nhỏ dò hỏi.

Harry để ý là Hermione đã lưu luyến nhìn chỗ cái vạc của Chi khi đi ra phòng học. Nói thật nếu được thầy Snape ưu ái đồng nghĩa với ở lại sau giờ học và phải làm những món độc dược cao cấp này thì Harry thà ổng cứ ghét mình còn hơn, nhưng hẳn là Hermione không nghĩ thế.

"Đừng nhìn, Hermione, cậu chưa làm được món thuốc đó đâu. Điều đó không có nghĩa là tớ thấy cậu kém cỏi, chỉ là Chi học mấy thứ này từ rất lâu rồi, cái cậu cần là thời gian thôi." Thiên Kỳ dừng lại chờ Harry, nhìn thấy cử chỉ của Hermione liền nhẹ nhàng an ủi.

"Chi đã học mất bao lâu?" Hermione hỏi lại.

"Tớ không rõ lắm, nhưng chắc là từ lúc rất nhỏ. Cậu phải biết là đến bây giờ thì kẻ thù của Chi vẫn đang săn lùng nhỏ, đâu có cách nào khác ngoài nỗ lực làm mình có khả năng tự vệ sớm một chút." Thiên Kỳ nhún vai.

"Chi có nói là gia đình cậu ấy bị giết." Hermione chậm rãi đi theo bên cạnh Thiên Kỳ, nửa tò mò nửa sợ hãi hỏi.

"Thật á?" "Cái gì?" Ron và Neville hô lên kinh hãi.

"Ừ, cho nên lúc chúng ta nói chuyện của Harry nhỏ mới tức giận như vậy, vì nhỏ cũng mất gia đình sau một đêm như thế. Tính tình của Chi không tốt lắm, nhưng nhỏ không xấu." Thiên Kỳ gật đầu.

"Tớ rất tiếc." Hermione nhỏ giọng nói.

Thiên Kỳ liếc nhìn nhỏ, cười bảo: "Cậu nên tự nói với Chi, các cậu đều là những cô nàng thông minh và tốt bụng."

Hermione miễn cưỡng cười.

Neville đi bên cạnh xen vào: "Chi hầu như chỉ ôn hòa với Harry thôi."

"Mà dù vậy thì nhỏ cũng hay cố ý bắt nạt cậu ấy." Ron thêm vào.

Thiên Kỳ cười một tiếng: "Nói vậy các cậu còn chưa nếm qua bắt nạt chân chính là gì đâu."

"Tớ đã nếm qua rồi, cho nên tớ cũng không thấy Chi đang bắt nạt mình. Tin tớ đi, nhỏ đã rất nỗ lực tử tế với mọi người rồi." Harry đi phía sau cũng nói. So với đám Dudley, Chi thật là tiểu thiên sứ.

"Nói thật ra, tớ cũng không ghét Chi, dù cậu ấy luôn cư xử.. ừm.. rất bén nhọn." Hermione nói.

"Tớ cá là Chi cũng không ghét cậu, hai cậu chỉ cần một cơ hội để làm hòa thôi, đừng ủ rủ. Buổi chiều tụi này muốn đi thăm bác Hagrid, cậu có muốn đi cùng không?" Thiên Kỳ an ủi.


"Hagrid là bác giữ khóa hôm khai giảng dẫn tụi mình đi qua hồ đấy." Ron bổ sung.

"Được, dù sao tớ cũng rảnh." Hermione cười gật đầu.

Chi rời khỏi phòng học lúc gần hai giờ chiều, mang theo hai cái bánh mì nhân thịt thầy Snape cho để làm bữa trưa muộn. Lúc về tới tháp Gryffindor, đám Harry lại để dành cho nhỏ một mâm đồ ăn khác.

"Tớ ăn thêm chén súp khoai tây, còn lại các cậu ăn đi, tớ ăn không nổi nữa đâu." Chi nói, ngồi xuống chỗ trống giữa Harry và Hermione, ngó thử bài luận văn môn biến hình của cậu. Mấy đứa còn lại liền chia nhau mâm đồ ăn.

"Cậu làm món thuốc đó thành công không?" Thiên Kỳ hỏi, lấy một miếng sườn cừu nướng trong mâm ra, một tay đưa nó vào miệng, một tay viết bài luận của mình.

"Dĩ nhiên, thầy Snape thưởng cho tớ năm điểm đấy." Chi nâng cằm đáp.

Thiên Kỳ cho nhỏ một ngón tay cái, tiếp tục cặm cụi viết bài.

"Cậu ăn được nhiều hơn trước đúng không?" Harry nhìn nhìn chén súp trên tay Chi hỏi. Lúc ở trên xe lửa Chi chỉ ăn được nửa cái bánh bí ngô, hiện tại đã ăn được hai cái bánh nhân thịt thêm một chén súp.

Thiên Kỳ cũng giật mình nhìn lên, kinh ngạc hỏi: "Đúng không? Chi, lời nguyền trên người cậu đã tiêu trừ?"

"Cậu còn biết tớ bị nguyền á?" Chi cười cười.

"Có gì khó đoán đâu. Chúc mừng cậu đã thoát được nó." Thiên Kỳ cười nói.

Lúc này mấy đứa còn lại mới phản ứng hai đứa nó nói cái gì. Hermione kêu lên: "Nguyền rủa? Chi.. Cậu?"

"Cho nên cậu luôn tái nhợt như vậy là do bị nguyền. Trời ạ!" Ron suýt nữa bị miếng khoai tây đang nhai làm nghẹn.

Neville đã sợ đến không nói nên lời, tròn mắt nhìn Chi.

Harry im lặng không nói gì. Cậu cũng từng đoán Chi bị vấn đề gì đó về ma pháp, thỉnh thoảng sẽ có vài ngày nhỏ yếu ớt hơn bình thường, đôi khi cậu còn thấy được những vằn đen nổi lên trên da nhỏ. Nghĩ đến Chi phải chịu đựng những thứ đó lâu như vậy, cậu thấy rất đau lòng.

"Thôi được rồi, tớ hiện tại đã ổn, lời nguyền đã rất yếu rồi." Chi nhún vai, không muốn nói nhiều về chuyện này.

Lúc ba giờ kém mười, tụi nó kéo nhau ra khỏi trường để đến chỗ lão Hagrid, Neville chưa làm xong bài tập nên không đi cùng.

"Chỗ này rất gần rừng." Thiên Kỳ nhìn khu rừng um tùm cách căn nhà nhỏ không xa đánh giá.

"Khoảng cách này không quá an toàn." Chi cau mày quay lại nhìn lâu đài, chỗ này cách lâu đài khá xa, sự bảo vệ của lâu đài đã rất yếu.

Lão Hagrid mở cửa chào mừng tụi nhỏ, cả đám liền chen chúc chui vào căn nhà và ngồi quanh bàn trà, may mà mấy cái ghế của Hagrid đều đủ lớn.

"Thoải mái như ở nhà nhé mấy đứa. Uống trà đi." Lão Hagrid vui vẻ nói, bày bánh và một ấm trà to ra đãi tụi nó, nhưng tách trà thì không đủ nên Harry và Thiên Kỳ uống chung một tách.

"Cám ơn bác. Đây là Hermione." Harry giới thiệu Hermione với lão Hagrid, đồng thời vươn tay lấy một cái bánh trong đĩa ra cắn một cái.

Động tác của cậu dừng lại ở đó, vì răng của cậu cảm giác nó vừa đụng độ với cục đá, còn Harry cảm giác răng của cậu hẳn là rớt hết rồi.


Harry nhìn sang Ron và đoán vẻ mặt của mình hiện tại chắc là giống hệt Ron. Cậu lấy cái bánh ra khỏi miệng và nhìn thử, trên cái bánh chỉ có một dấu răng nhợt nhạt. Cùng lúc, chỗ Thiên Kỳ vang lên một âm thanh răng rắc thật to, Harry hoảng sợ quay sang nhìn thì thấy cậu ta đang lộc cộc nhai cái gì trong miệng, cái bánh trong tay đã mất một góc.

"Bánh ngon lắm ạ." Thiên Kỳ vui sướng gặm thêm một miếng nữa, nói với Hagrid.

Hagrid khoái chí cười to: "Đủ giòn đúng không? Con thích thì lát bác cho một ít mang về trường ăn."

"Vậy cám ơn bác." Thiên Kỳ đáp, lại gặm thêm miếng nữa.

Harry nhìn xuống miếng bánh của mình, quyết đoán nhét nó vào tay Thiên Kỳ khi lão Hagrid quay lưng đi để khơi bếp lò. Ron thì lẹ tay nhét cái bánh của mình trở vào đĩa. Chi và Hermione nhìn nhau, bưng lên tách trà và giả vờ như chén trà rất thơm, tụi nó không nỡ buông ra.

Lão Hagrid hỏi tụi nó chuyện học hành, vì thế cả đám chí choé vừa kể lại các buổi học của mình vừa trêu chọc nhau.

Khi châm thêm trà cho Hermione và Ron, Harry để ý đến một mẩu báo được cắt riêng ra lót dưới ấm trà, và nhân lúc Ron đang kể cho Hagrid nghe về anh Charlie của mình, Harry lượm tờ báo lên đọc.

Cậu chú ý tới mẩu báo vì nó nhắc đến vụ cướp ngân hàng Gringotts, Harry có nghe chúng bạn bàn tán về vụ này rất xôn xao nên mới để trong lòng.

Lúc cậu đang đọc thì Thiên Kỳ cũng ghé mắt xem ké, nói nhỏ: "Vụ này rất chấn động, bác Weasley còn nói nó thật khó tin."

"Ừ, nó xảy ra đúng ngày sinh nhật tớ. Quan trọng là tớ có cùng bác Hagrid đến căn hầm bị lục lọi, mà bác Hagrid đã lấy đi món đồ duy nhất trong đó." Harry thì thầm.

"Thật à? Món đồ đó là gì?" Thiên Kỳ cau mày.

"Một cái gói nhỏ." Harry đưa tay lên biểu thị kích cỡ cái gói cho Thiên Kỳ xem.

Nhưng Thiên Kỳ không xem tay cậu mà đột ngột ngẩng đầu nhìn lên vách nhà, sau đó đứng bật dậy đi đến cửa sổ nhìn ra phía khu rừng.

"Sao thế?" Chi buông tách trà, cũng đứng dậy.

Thiên Kỳ vẫn nhìn hướng đó, nói: "Có dao động ma pháp từ hướng này, giống như một cuộc giao đấu phép thuật."

"Trong rừng sao?" Hagrid hỏi, cũng đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Thiên Kỳ vội trấn an: "Ở khá xa ạ, con chỉ có cảm giác mơ hồ thôi."

Lão Hagrid gật đầu: "Ừ, bác sẽ đi kiểm tra. Mấy đứa về lâu đài ngay đi."

"Đừng, bác Hagrid, bác đừng vào đó một mình." Harry vội ngăn, cậu đã thấy qua các phù thủy đánh nhau cỡ nào hung hiểm, tuyệt không mong lão Hagrid lại chạy đến đó lúc này.

"Harry nói đúng đó, bác nên báo với cụ Dumbledore hoặc tìm một vị giáo sư đi cùng mình." Chi cũng khuyên.

Thiên Kỳ không nói gì, vẫn chăm chú nhìn về hướng rừng, qua khoảng hai ba phút, cậu nói: "Dừng lại rồi."

"Thế, dù gì mấy đứa cũng nên về trường ngay đi." Lão Hagrid sốt ruột giục.

"Vậy bác đưa tụi con về nha, sẵn tiện bác đi tìm cụ Dumbledore luôn." Hermione đề nghị.

Hagrid nhìn mấy đứa nhỏ, đấu tranh tâm lý một chút rồi gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương