Theodore gặp Jessica lần đầu tiên ở bữa tiệc sinh nhật bảy tuổi của Draco.

Khi đó hai đứa đều chỉ là những đứa nhỏ hơn sáu, gần bảy tuổi đầu. Nhưng kể từ ngày đầu tiên gặp nhau, Theodore đã cảm thấy mình bị cô kéo vào lưới tình không có lấy một chỗ thưa để thoát ra.

Jessica tìm thấy Theodore vào đêm đó, khi mà cậu vừa bị người cha xảo quyệt hèn nhát chỉ biết nịnh nọt để được lợi của mình nguyền cho một cái Crucio vì khiến thằng con quý tử của lão Malfoy bật khóc.

Theodore biết cha mình là một lão khốn, vậy nên sau khi trải qua sự đau đớn do Lời Nguyền Tra Tấn mang lại, cậu nhóc cũng chẳng còn hứng thú dự tiệc, thay vào đó chỉ có thể cô đơn ngồi một mình ở sau vườn, bên cạnh cái hồ nước đầy thiên nga của thái ấp Malfoy.

Màn đêm khi đó rất tĩnh lặng, chỉ có những vì sao cùng đám thiên nga cùng Theodore làm bạn. Nhưng rồi Jessica đã đến, trong một bộ váy lụa màu đen, với nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh trăng, như một biển cả nhận lấy sự phản chiếu của những vì sao lấp lánh của màn đêm luôn tĩnh lặng, khiến sóng biển của nó đánh đến tận bầu trời cô độc ngàn năm của Theodore.

Theodore yêu Jessica Lodge từ năm bọn họ mới bảy tuổi, mặc kệ sự lai tạp trong dòng máu không thuần chủng mà cậu luôn chán ghét nhất của cô, Theodore vẫn yêu cô điên dại.

Như một màn đêm luôn khát khao được chạm vào biển cả, suốt những năm tháng qua, Theodore đã luôn bên Jessica như một người bạn, một người anh trai, một người bảo vệ. Nhưng thật đau lòng làm sao, vì sau tất cả mọi chuyện cậu đã cùng cô trải qua, Jessica vẫn vô tư mà xem cậu như một người bạn tốt.

Mỗi khi cô gọi mình là bạn tốt, Theodore luôn cảm thấy đau lòng. Cậu thật sự rất muốn hét lên cho cô biết rằng mình yêu cậu Jessy, làm ơn nhìn mình và thử yêu thương mình một chút đi Jessy. Nhưng rồi, cứ mỗi khi nhìn thấy sự rạng rỡ trong mắt của cô, Theodore lại mỉm cười cho qua cơn sóng không ngừng cuộn trào trong mình.

Kể cả khi biết về tình yêu thầm kín của cô với cậu bé cứu thế, Theodore vẫn có thể tìm thấy một điều hài hước cho sự đau đớn trong trái tim rỉ máu của mình.

Ít nhất thì cô cũng phải giống mình mà trải qua nỗi đau khi yêu đơn phương một ai đó.

Mỗi khi nghe Jessica kể về sự tốt đẹp của Cứu Thế Chủ, Theodore đã luôn động viên bản thân như vậy. Thậm chí, cậu còn mỉm cười trêu chọc cô, mặc cho trái tim thì cứ không ngừng nứt ra thành mảnh.

Và sự cười đùa giả dối này vẫn cứ thế tiếp tục, kể cả khi mà Jessica hẹn hò thành công với Harry Potter.


Hằng ngày nhìn cô có bao nhiêu ngọt ngào và hạnh phúc bên cạnh tên đầu sẹo quê mùa Potter, Theodore vẫn có thể động viên mình cố lên và chúc phúc cho cô gái mình yêu thương nhất.

Bởi lẽ sau tất cả, Theodore nào phải một Gryffindor dũng cảm như tên khốn bốn mắt đã cướp mất tình yêu của đời cậu. Theodore chỉ là một Slytheirn, kể cả Jessica có phần thừa hưởng sự dũng cảm của Gryffindor từ mẹ cũng không thể công khai tình cảm của mình trong suốt mấy năm trời, vậy thì Theodore có thể lấy đâu ra thứ gan dạ đó chứ?

Nhưng cuối cùng Theodore cũng không thể làm được, vì kể cả khi có là một pháp sư thừa kế của một gia đình quý tộc thuần chủng lâu đời, Theodore cũng không phải là một vị thần thánh quyền năng gì cả, nên là sự đau đớn nơi trái tim của cậu cũng chỉ có thể chịu đựng đến một giới hạn nhất định mà thôi.

Càng nhìn cô yêu đương hạnh phúc, Theodore càng thống khổ, như việc màn đêm từ nay đã vĩnh viễn mất đi ánh trăng và sao sáng của nó, từ nay chỉ còn là một cái bóng tối nhàm chán mà thôi.

Vì vậy, để tránh làm tổn thương tình yêu của cô và thứ tình bạn họ đã vất vả xây dựng bao năm nay, Theodore chỉ còn có thể lùi về sau và cố gắng tránh xa Jessica mà cậu yêu nhất càng xa càng tốt.

Kể cả khi đã ép buộc bản thân hẹn hò với nàng tiểu thư nhà Greengrass, cố gắng chìm đắm trong thứ tình yêu giả tạo đó, Theodore cũng không thể ngăn được ánh mắt của mình mà nhìn về phía cô.

Vậy nên khi Jessica đã chia tay, con quỷ tham lam trong Theodore lại trỗi dậy. Nó khiến cậu phải chia tay với Daphne, để có thể lần nữa tiếp cậu cô và chiếm lấy cô là người con gái của mình.

Theodore biết mình sai, cậu biết mình phải ngăn chặn con quỷ đó thoát ra ngoài, nhưng cậu lại không thể ngăn được nó, vậy nên Theodore chỉ có thể thuận theo nó mà lần nữa tiến đến gần cô gái mình thương nhất một lần nữa.

Cũng không cần phải thuộc về riêng mình, chỉ cần có thể nhìn thấy cô và được thân mật với cô như trước, bấy nhiêu đó cũng đã đủ rồi.

Hôm nay là đêm thứ sáu của tuần thứ hai kể từ khi chia tay với Harry, Jessica lại lặp lại cuộc sống buông thả khi chẳng được người yêu chú ý đến như lúc trước.

Mới ban đầu, đám bạn biết cô đang rất buồn bực nên không nói gì hết, cứ hùa theo để Jessica có thể uống trong vui vẻ. Nhưng khi nàng tiểu thư nhà Lodge uống đến cốc thứ ba mươi thì chẳng còn ai có đủ tỉnh táo để hùa theo được nữa rồi.


"Đừng uống nữa". Crabbe tri kỷ ngăn cô lại trước khi Jessica kịp uống cốc thứ ba mươi mốt. "Mày say quá rồi"

"Bố mày vẫn còn tỉnh táo chán". Jessica hậm hực đáp lại, trong khi khuôn mặt thì đỏ ửng, hai mắt thì cứ không ngừng nhíp lại vì hơi men.

"Nếu không phải cha nó là bậc thầy pha chế độc dược của giới phù thủy nước Anh thì e là với cái tốc độ uống rượu này của nó, con Jessica e là đã sớm bị xơ gan xơ thận mà hẻo rồi". Blaise trêu chọc nói, trong khi nâng cốc rượu Gin trên tay.

Draco nhún vai từ chối cho ý kiến, rồi lại lần thứ ba mươi lăm ngăn cốc rượu trên tay của Forever trước khi cô nàng tóc trắng kịp uống nó.

Theodore hôm nay vậy mà lại chẳng uống nhiều như bình thường, từ đầu đến giờ cậu ta chỉ nhấp môi một chút rồi thôi.

Thay vì uống cho say xỉn đến hồ đồ như đám bạn của mình, cậu thiếu gia nhà Nott hôm nay lại chỉ ngồi yên đó, tri kỷ rót rượu cho Jessica mỗi khi cô cần đến một cốc mới. Thỉnh thoảng Theodore cũng có uống, nhưng cũng chỉ một hai ngụm rồi thôi. Còn toàn bộ chỗ thời gian còn lại, cậu chỉ toàn tâm toàn ý trông nom Jessica.

Pansy, người cũng có khả năng nhìn thấu hồng trần như Hermione, người mà đã biết từ lâu về mối tình đơn phương của cậu bạn thân, giờ chỉ có thể âm thầm tặc lưỡi.

Mặc dù họ là bạn rất thân của nhau, nhưng những chuyện tình cảm tốt nhất chỉ nên có người trong cuộc giải quyết cùng nhau. Huống hồ, ai cũng biết Jessica yêu Harry Potter nhiều đến nhường nào, Theodore mà nói ra cũng chẳng thể giành được tình cảm của cô nàng, đã vậy còn sẽ khiến tình bạn của bọn họ dần xuất hiện vết nứt rồi bị phá hủy vĩnh viễn mà thôi.

"Đưa nó về đi". Pansy nói với Theodore. "Tao thấy thằng Carrot đã nhìn ngắm Jess nãy giờ rồi đấy. Mày đưa nó về trước đi Theo"

Theodore lẳng lặng nhìn cô một lúc, rồi gật đầu.

Jessica đã sớm chẳng còn bao nhiêu tỉnh táo, đối với rượu cũng chẳng còn hứng thú nữa. Cô nàng trong trạng thái say đến không biết trời trăng mây nước gì hết, được Theodore đỡ dậy và cõng trên vai, cả người cứ như con rắn không xương tựa vào tấm lưng vững chãi của cậu thiếu gia nhà Nott, thỉnh thoảng còn nấc lên mấy tiếng bất mãn vì cái thói thánh mẫu của người bạn trai cũ.


Rời khỏi căn hầm bí mật được nhà Slytherin dùng làm sàn quẩy party trong suốt mười năm qua, Theodore chầm chậm cất bước trong khi cõng cô gái mình thầm thương trộm nhớ bao lâu nay trên vai.

Đôi lúc cậu nghe thấy cô lầm bầm, toàn là những lời chửi rủa đầy cay nghiệt, nhưng Theodore vẫn cảm thấy cô thật đáng yêu.

Phải chi người trong mộng của cô là mình thì tốt biết mấy.

Cậu thầm nghĩ.

Nếu như Jessica cũng yêu mình, Theodore sẽ luôn bảo vệ cho cô. Cậu sẽ không giống thằng đầu thẹo kia mà suốt ngày đi lo chuyện thiên hạ. Thay vào đó, Theodore sẽ chỉ biết có mỗi Jessica, cậu sẽ nguyện đem hết tất cả những ngôi sao đẹp nhất của màn đêm trong mắt cho biển cả hay động sóng trong mắt cô, nhất định sẽ biến cô thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời này.

Nhưng buồn thay, đời này thì cái gì cũng có, chỉ là không có nếu như.

Màn đêm chỉ có thể dõi theo biển cả từ phía xa, cũng như Theodore chỉ có thể mãi mãi nhìn ngắm và chăm lo cho Jessica từ đằng sau.

"Theo?"

Jessica lầm bầm, dường như lại rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

"Sao vậy?"

Theodore đáp lại, tốc độ cũng chậm dần để có thể đắm chìm trong thời khắc riêng tư chỉ có hai đứa này thêm một lúc.

"Thằng khỉ Potter, có phải nó không còn yêu tao nữa không?"

Jessica rầm rì hỏi lại, chất giọng cũng mè nheo vì hơi men đã ngấm quá sâu vào trong người.


Trái tim Theodore lại râm rỉ nhói lên, vì kể cả khi đã trong mơ thì Jessica cũng chỉ có mỗi mình Harry Potter mà thôi.

Nén lại cơn đau đến khó thở nơi trái tim, Theodore bật cười, nói. "Sao có thể? Dám cá với mày là giờ nó đang khóc lóc vì không đã ngu ngốc chia tay mày đấy Jessy à"

"Vậy thì tốt". Jessica lầm bầm. "Nếu nó không khóc, mày có thể giúp tao nguyền nó không Theo? Tao rất muốn nguyền chết con chó rách đó, nhưng yêu nó quá nên là tao làm không được"

Theodore mỉm cười, nhưng mắt lại thấm đẫm một màu buồn tênh.

"Được thôi". Cậu nói, xốc lại cô trên lưng để Jessica không thể trượt xuống. "Tao sẽ nguyền nó cho mày"

"Nhưng phải nhẹ tay nhé". Jessica nói. "Nếu không tao sẽ đau lòng"

"Dĩ nhiên rồi". Theodore đáp.

Vì nếu em đau lòng, lòng tôi cũng sẽ vì em mà quặn thắt.

"Cảm ơn". Có tiếng Jessica cười ngốc nghếch. "Mày đúng là bạn tốt"

Đôi tay của Theodore liền siết lại thật chặt, nhưng kể cả khi cõi lòng đang nát tan thành từng cơn, cậu vẫn mỉm cười mà trêu chọc đáp lại. "Quá khen rồi"






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương