Harry Potter Và Nàng Fanti Nhà Slytherin
-
Chương 39: C39: #36
Mặc dù bây giờ chỉ mới vào thu, xong cái nơi lạ hoắc lạ huơ này vẫn lạnh không chịu nổi với một đứa nhỏ ăn mặc phong phanh chạy vội vào rừng. Jessica niệm nhanh cho mình một cái bùa giữ ấm, sau đó mới cùng Harry đi tìm đám bạn của cậu. Ban nãy rất loạn, bọn họ đã bị tách nhau ra, giờ cũng không biết là đi đến chân trời nào rồi.
Cũng may là cô vẫn luôn nắm chặt tay ông bồ mình, nếu không e là nó lại tự chui đầu vào nguy hiểm để đi cứu thế giới nữa rồi.
"Lumos"
Harry giúp Jessica chiếu sáng xung quanh, xong nơi này chỉ là một mảnh rừng hoang, khắp nơi đều tối om không có lấy một cái gì bất thường. Vạn vật đều như đang ngủ say, chỉ có cái mùi cháy khét bên những cái lều cách đó không xa truyền đến mới khiến Jessica và Harry hiểu rõ mình vẫn còn đang trong phạm vi nguy hiểm.
"Potter". Jessica nhỏ giọng gọi. "Đừng có buông tay tao ra"
"Anh biết rồi". Thiếu niên theo sau cô liền đáp, tay theo bản năng lại siết lấy tay cô.
Jessica dùng đũa phép chiếu sáng đường đi, chân đi giày cao gót cố men theo lối mòn ẩm ướt để tìm đường thoát ra ngoài. Cô không thích đi rừng, nhất là vào những thời khắc nguy hiểm như thế này tí nào cả. Vừa không thể đi giày cao gót vừa trơn trượt vô cùng khó đi, đã vậy còn có thể bị bẩn giày nữa chứ.
Bực bội nhìn qua đôi dép lê của Harry, Jessica hậm hực ước gì mình có thể cướp luôn cái đôi bông xù thoải mái kia đi luôn cho khỏe cái thân.
"Em sao thế?". Nhận ra cô có chút bực mình, Harry liền hỏi.
"Không có gì". Jessica làu bàu đáp lại, tiếp tục hậm hực tiến về phía trước.
Giày mới mua nên đi vẫn còn đau chân lắm, đã vậy còn phải lặn lội vô tít trong rừng nữa, cứ nghĩ đến là phát quạu.
Đột nhiên, cổ họng truyền đến một cảm giác ngứa ngáy, khiến Jessica như muốn gào thét thật to cho đỡ khó chịu. Xong, khi nghĩ đến hậu quả mình có thể phải gánh sau vụ này, Jessica liền dùng bùa câm lặng ếm lên cổ họng mình.
Tiếng hét trong miệng như muốn xé toạc cổ họng cô, khiến Jessica đau đến độ phải nhíu chặt mày. Cô buông tay Harry, cố dùng tay vuốt vuốt họng mình nhằm giảm đau đớn, nhưng nỗi đau bị xé rách cả phần cổ này thật sự quá mức chịu đựng, khiến Jessica không thể nào không đổ đầy mồ hôi.
"Em sao thế?". Cảm giác được cô không ổn lắm, Harry bèn hoảng hết cả lên.
"Không có gì". Thu lại bùa câm lặng, Jessica trắng bệch mặt mũi đáp lại. "Tao hơi khó chịu"
"Chỗ nào khó chịu?". Harry vội hỏi.
"C- TRÁNH RA"
Một tia sáng màu xanh từ đâu bắn đến, cũng may là Jessica phát hiện kịp thời nên liền đẩy Harry nằm xuống mới có thể tránh khỏi một kiếp.
"Chạy đi". Cô nói vào tai cậu, rồi vội đứng dậy, cầm chắc đũa phép tung liên tục mấy cái bùa về phía bên kia.
Cả khu rừng vốn đang yên lặng giờ lại bị một màn đấu phép này làm cho nhốn nháo, những tia sáng sắc màu cứ không ngừng bay qua bay lại chói hết cả mắt.
Jessica vừa dùng phép đánh trả vừa di chuyển vào sâu trong rừng, kẻ thù không lộ mặt kia cũng không bỏ cuộc, tốc độ đuổi theo cô. Dường như hắn rất có kinh nghiệm trong đấu tay đôi, vì Jessica rõ ràng là yếu thế hơn hắn rất nhiều.
Cũng không biết chiến đến bao giờ, Jessica cuối cùng cũng kiệt sức tựa vào một thân cây, nương tựa vào bóng tối mà ẩn náu.
Trong vô thức, cô đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Bầu trời lúc này đã thay đổi, không còn một bầu trời đầy sao nhộn nhịp như lúc cúp Quidditch vừa mới kết thúc nữa, mà thay vào đó là một bầu trời tối đen như mực, nổi bật với một cái hình đầu lâu cùng một con rắn màu xanh lơ lửng giữa bầu trời.
Jessica vừa trông thấy, tay chân đã lạnh cóng hết cả ra.
Dấu Hiệu Đen.
Dấu hiệu của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai và những tên tay sai Tử Thần Thực Tử của hắn.
Nhớ lại tia sáng xanh ban nãy, Jessica không khỏi siết chặt đũa phép, đột nhiên ao ước hiện tại mình đang được kề bên một phù thủy hùng mạnh chứ không phải là lẻ loi đơn độc nơi cánh rừng này.
Tiếng chân bên kia dần đến gần, làm Jessica đang bần thần cũng vội choàng tỉnh. Cô theo bản năng siết lấy đũa phép, cố gắng giữ vững tinh thần cảnh giác trước kẻ địch không thấy mặt kia, cổ họng muốn gào thét giờ phải cố gắng đè ép xuống để không làm lộ tung tích của mình.
Chỉ là người vừa đi đến, Jessica liền bị bắt lấy và rơi vào một cái ôm thật chặt.
"Lạy Merlin". Harry ôm chặt lấy cô. "Tìm thấy em rồi"
Jessica sửng sốt trước cái ôm quen thuộc, mặc dù ban đầu cô còn nghi ngờ đây là một tên nào đó uống thuốc Đa Dịch, nhưng với cái mùi hương quen thuộc này, lại còn ma thuật nhận chủ của cái nhẫn trên tay cậu đã nhanh chóng tác động đến cô, chắc chắn là không sai đâu.
"Em không sao chứ?". Harry sốt sắng hỏi. "Có bị thương ở đâu không?"
"Có trầy một chút". Jessica đáp.
Nói tới đây, cô hơi đảo mắt nhìn quanh một chút. Chỉ thấy cánh rừng lại tối om và phẳng lặng, giống như từng có bất kì trận chiến nào diễn ra cả.
"Mày có thấy ai ở đây không?". Jessica hỏi.
"Không có, khi anh đến thì chỉ tìm thấy mình em thôi". Harry đáp. "Lumos"
Câu nâng đũa lên để chiếu sáng, nhanh chóng nương theo ánh sáng của đầu đũa để kiểm tra bạn gái mình. Quả nhiên nơi cánh tay nõn nà được che dưới lớp áo ngủ của cậu, tay của Jessica đã bị rách một mảng lớn, vẫn còn đang rươm rướm đổ máu trông vô cùng đáng sợ.
"Đau không?". Cậu tròn xoe mắt nhìn cô, đau lòng hỏi.
Thế này mà bảo là trầy một chút?
"Mày có thể đừng sỉ nhục IQ của bản thân như thế được không Potter?". Jessica trừng cậu. "Cái đầu của mày sinh ra chỉ để trang trí thôi à?"
Nhìn đôi mắt màu lục bảo được giấu sau cặp kính tròn của cậu, Jessica cuối cùng vẫn là không nỡ trách mắng gì nhiều. Thay vào đó, cô chỉ thở dài rồi nói. "Trong balo của tao có một lọ thuốc màu trắng giúp liền vết thương, lấy ra hộ tao đi"
Harry liền nhận cái balo từ tay cô, dùng đũa phép gọi đến lọ độc dược mà Jessica nhắc đến rồi mở nắp đưa cho cô.
Độc dược chưa bao giờ dễ uống cả, kể cả khi đó là do chính tay bố của Jessica chính tay điều chế. Uống xong lọ thuốc trắng này, Jessica có cảm giác như đầu lưỡi của mình bị nhúng qua chục cái vạc độc dược vậy, đắng đến tê tái cả linh hồn.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, thuốc đắng dã tật mà. Jessica chịu khó uống hết lọ đó, chỗ rướm máu trên tay cũng rất nhanh liền lại.
Vứt cái lọ rỗng vào lại trong balo, Jessica lúc này mới đi hỏi Harry. "Mày có bị sao không?"
"Không có". Harry lắc đầu. "Sau khi em đấu tay đôi với tên kia rồi đi sâu vào trong rừng, anh phải mất một lúc mới tìm được kính, nên là khi anh muốn đi tìm em thì chú Sirius đã đến rồi"
"Nghiêm túc đề nghị mày nói với cha đỡ đầu mày đến St.Mungo để hồi phục thị lực đi Potter". Jessica nhíu mày. "Nghĩ sao mà dầu sôi lửa bỏng rồi mà mày còn phải đi tìm kính? Đợi Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai đội mồ sống dậy rồi e là mày vẫn còn đang mải miết đi tìm cái cặp kính xấu hoắc này quá"
Harry cười trừ trước thái độ cáu gắt của cô, thầm nghĩ có lẽ là mình nên đi St.Mungo kiểm tra thật. Nếu tương lai phải đối đầu với Voldemort, việc mất đi cặp kính này e là sẽ khiến thị lực cậu trở thành một rào cản mất.
Nắm tay nhau ra khỏi rừng, Jessica cuối cùng cũng nhìn thấy đám chồn đã nháo loạn bỏ chạy trước đó. Nhìn đống đồ ngủ may tay của mấy người con nhà Weasley, lại nghĩ đến giờ mình chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ chôm được từ thằng bồ của mình, lại cực kì không hợp thời trang mà đi giày cao gót kèm theo, Jessica bắt đầu bực bội.
"Lột áo khoác mày ra". Cô nói. "Nhanh lên"
Harry không hiểu gì hết, nhưng cũng ngoan ngoãn cởi áo khoác của mình ra cho cô. Áo khoác này là Jessica chọn mua hồi Giáng Sinh, vậy nên nó trông hợp thời trang và Slytherin hơn hẳn, thành ra Jessica mới an tâm dùng nó để che lại cái bộ dạng sặc mùi Gryffindor lỗi mốt của mình.
"Merlin hai người đây rồi". Hermione thấy Harry và Jessica đến liền chạy qua, lo lắng ôm chầm lấy người bạn thân.
"Cậu không sao chứ Harry?". Hermione sốt sắng hỏi. "Có bị thương ở đâu không?"
"Mình ổn". Harry liền trấn an bạn mình. "Mọi người vẫn ổn hết chứ?"
Bên cạnh, Jessica liền nhíu mày.
"Một, hai". Cô trừng mắt nhìn đôi bạn thân trước mặt mình. "Đừng có để tao đếm đến ba nha mọt sách"
Hermione liền vội buông Harry ra, Harry ngoại trừ xấu hổ mà cười ra thì chẳng còn thể làm gì khác.
"Mọi người vẫn ổn Harry". Hermione đáp. "Bồ không đoán được mấy tên đó đã làm gì đâu, họ tra tấn Muggle Harry à"
"Mày còn trông mong gì ở tụi tàn dư của chúa tể hắc ám chứ mọt sách?". Jessica mỉa mai. "Đi vòng vòng quanh đây rồi hát bài Giáng Sinh để được cho tiền à?"
Hermione nhíu mày nhìn cô, có lẽ là tư tưởng Slytherin toàn tụi tay sai của Voldemort vẫn còn in đậm trong tâm trí của cô nàng nên cái nhìn của Hermione đối với Jessica cũng khắt khe hơn hẳn.
Đối với chuyện này, Jessica cũng chỉ có thể làm thinh cho qua chuyện.
"Harry, Jessica". Chú Sirius lúc này đi đến, đi cùng ông còn có kha khá thành viên của Bộ Pháp Thuật.
"Là ai trong mấy cô cậu đã gọi ra Dấu Hiệu Đen hả?". Bộ trưởng Fugde tức giận dùng đũa phép chỉ vào bọn họ.
"Tôi là học sinh thưa ngài Fudge". Jessica nhíu mày. "Tôi vẫn chưa tài giỏi đến mức có thể gọi ra Dấu Hiện Đen của chúa tể hắc ám đâu thưa ngài"
"Cháu biết Dấu Hiệu Đen sao Jessica?". Sirius sửng sốt nhìn cô.
"Bố mẹ cháu có nói chút chút về nó". Jessica đáp.
Này là nói thật, ai cũng biết bố cô là một kẻ tình nghi trong diện Tử Thần Thực Tử, vậy nên Jessica đối với vấn đề này ít nhiều cũng có biết qua.
"Nhân tiện thì có một tên ở trong rừng". Jessica nói. "Cháu đã bị hắn đuổi đến trong đó"
Fudge nhíu mày, nhanh chóng gọi người rồi lũ lượt chạy vào trong rừng.
"Mừng là hai đứa đều không sao". Sirius nói. "Mau về lều thu dọn hành lý đi, chúng ta sẽ ra khóa cảng về lại Hang Sóc"
"Cháu tự đi về cũng được ạ". Jessica liền nói.
Đùa sao?
Một Slytherin như cô mà đến Hang Sóc làm khách?
Thà tiếp tục ở nhà bị cấm túc còn sướng hơn.
"Vậy cũng được". Sirius xoa cằm. "Để chú đưa cháu về"
Dù sao đến bây giờ đối với thân phận của cô, phần lớn mọi người ở phe ánh sáng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Suy cho cùng, đây vẫn là một Slytherin, lại còn là một Slytherin quá hiểu biết và thông minh.
"Jessy". Harry vội nhìn cô.
"Gặp sau Potter". Cô hôn lên má cậu. "Sau khi xong xuôi hết thì dùng cái tinh thể của mày gọi cho tao"
"Anh nhớ rồi". Cậu cũng hôn cô một cái. "Gặp em sau"
Jessica gật đầu chào cậu, xong lại gật đầu với Sirius. Thời điểm này có là con nhỏ ngớ ngẩn Lovegood của nhà Ravenclaw cũng hiểu là tốt nhất không nên đi một mình.
"Cháu đến đâu?". Ông đưa một tay cho cô để chuẩn bị phép độn thổ ké.
"Trang viên nhà Lodge". Jessica đáp, vẫy tay tạm biệt Harry lần cuối rồi theo Sirius biến mất.
Trang viên nhà Lodge nằm ở một thung lũng vắng người qua lại, với chỗ bùa chú từ cổ xưa đến hiện đại được ếm lên khắp trang viên, có là một con ruồi cũng không thể lọt vào được, vậy nên Jessica cũng không quan ngại về vấn đề an toàn của nơi này.
"Lodge hả?". Sirius xoa cằm. "Cassandra vẫn khỏe chứ?"
Không giống như Jessica và Snape, Cassandra là một Gryffindor. Nhưng bà là một Gryffindor có tư duy sáng suốt, thậm chí còn có thể nói là còn khôn khéo hơn rất nhiều Slytherin khác.
Chỉ là quan hệ của bà và nhà Slytherin khá tốt, nên suốt những năm tháng đi học, Sirius cùng đám bạn cũng không thân thiết với Cassandra.
"Mẹ vẫn ổn". Jessica đáp.
Vì Harry chưa từng đem chuyện bố cô là ai kể với người khác, thành ra Jessica cũng không có ý định kể chuyện này cho những người không quá thân thiết với mình.
Suy cho cùng, cô chỉ có liên hệ với tụi Gryffindor vì Harry mà thôi. Những người khác thì không nhất thiết phải cân nhắc đến, dù sao cô và tụi chồn rồi con mọt sách cũng không quá hợp nhau, không cần thiết phải vì tình yêu làm bạn tốt.
"Chú nên đi đi". Jessica nói. "Potter bây giờ rất cần chú"
Về mặt tinh thần lẫn sự an toàn.
"Vậy chú đi trước". Sirius cũng không níu kéo. "Gặp sau Jessica"
Gật đầu tạm biệt rồi nhìn Sirius biến mất, Jessica lúc này mới xoay người vào trong nhà.
Cúp Quidditch năm nay, đúng là sóng gió thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook