"Vậy, trò muốn ta dạy cho quý cô Lodge đây cách dùng bùa hộ mệnh sao Harry?"

Lupin cười nhạt đáp lại, trong khi Jessica đứng cạnh Harry chỉ biết cười thật tươi.

"Vâng thưa giáo sư". Harry gật đầu. "Jessy thật sự rất muốn học, xin thầy hãy giúp em ấy"

"Trò Lodge là một học sinh thông minh". Lupin đặt tách trà trên tay xuống bàn làm việc, thong thả bước về phía họ. "Nhưng ở tuổi này thì học những bùa chú cấp cao như thế là chưa cần thiết lắm đâu"

"Vậy sao thầy lại dạy cho Potter?". Jessica hỏi.

"Giám ngục đã để ý đến thằng bé trò Lodge". Lupin giải thích. "Ta dạy thằng bé câu chú đó là muốn để nó có thể tự vệ. Về phần trò, trò Lodge, trò chỉ cần đừng ra khỏi trường vào giờ giới nghiêm là được. Chỉ cần trò ở yên trong trường thì những sinh vật xấu xa đó sẽ không làm gì trò được đâu. Vậy nên trò cũng không cần phải phí thời gian vào chuyện này, học một loại bùa chú cấp cao như vậy ở thời gian này đối với trò là không cần thiết đâu trò Lodge"

Jessica nhướng mày, liền rũ mắt liếc Harry một cái để ra hiệu cho cậu hỗ trợ.

"Jessy là bạn gái em thầy ơi". Thiếu niên đột nhiên thốt lên khiến Jessica không khỏi đau đầu mà đỡ trán.

Quả nhiên bố cô nói đúng, không nên trông cậy quá nhiều vào bộ não của tụi Gryffindor.

Nhưng bằng một cách nào đó, dường như Lupin đã bị câu này tác động. Jessica đoán có lẽ là do ông cũng là một Gryffindor.

Thầy khẽ nhướng mày, rồi hỏi lại. "Con bé là bạn gái em thật sao?"

"Vâng". Harry đáp. "Trong kỳ nghỉ đông, em và cô ấy đã lẻn ra ngoài vào buổi tối để, ừm, hẹn hò. Nhưng lũ giám ngục đã tìm thấy bọn em, nếu không phải khi đó cụ Dumbledore đến kịp thì bọn em đã gặp nguy hiểm rồi. Jessy giờ rất sợ giám ngục, và em nghĩ lũ đó cũng đã chú ý đến cậu ấy rồi. Thành ra Jessy cũng cần phải tự vệ, thưa giáo sư"

Lupin nhíu mày nhìn chàng thiếu niên nói dối đến trơn tru kia, sau đó lại đảo mắt nhìn sang Jessica.


"Có đúng không trò Lodge?". Thầy hỏi, giọng hoài nghi.

"Vâng". Jessica liền gật đầu, ra vẻ hoảng sợ như những gì Harry nói đang thật sự ùa về trong cô vậy. "Thầy không biết đâu, cảm giác đó đáng sợ lắm. Cứ như toàn bộ mọi niềm vui của em đều bị rút hết vậy, sau đó chỉ còn lại ác mộng và đau đớn thôi. Nghĩ mà rùng mình"

Này là lời Harry đã miêu tả khi cậu bị giám ngục tấn công hồi khai giảng. Jessica chưa từng bị lần nào, nhưng dựa vào trình độ văn miêu tả đạt điểm O hồi tiểu học thì dăm ba cái này cô vẫn dư sức cân được.

"Gia đình của trò hẳn đã phải lo lắm". Lupin tấm tắc nói. "Khi con gái của họ ở lại trường vào kỳ nghỉ đông nhưng lại xui xẻo bị giám ngục tấn công"

"Em đoán thế". Jessica mờ mịt nói. "Nên giáo sư làm ơn giúp em nhé, giờ mỗi khi đi ngủ, em chỉ toàn mơ thấy lũ giám ngục thôi"

"Được rồi". Thầy Lupin mỉm cười thỏa hiệp khiến đôi bạn nhỏ đều hết sức vui mừng.

Ải thứ nhất xem như đã qua.

"Trước hết thì trò Lodge, trò biết gì về phép triệu hồi Thần hộ mệnh nào?". Thầy hỏi.

"Phép triệu hồi Thần hộ mệnh là một bùa chú phòng vệ nổi tiếng và vô cùng khó thực hiện". Jessica liền trả lời. "Mục đích của nó là gọi ra một hộ thần màu trắng bạc, mang dáng hình một loài vật nào đó. Chỉ đến khi nào thần chú được thực thi thành công thì Thần hộ hệnh mới hiện nguyên hình chính xác. Ngoài được biết đến là một trong những phép tự vệ mạnh nhất của giới pháp thuật, Thần hộ mệnh còn có thể được sử dụng làm sứ giả đưa tin giữa các phù thuỷ với nhau. Là sự kết hợp thuần nhiệm màu và mang tính che chở của hai cảm giác hạnh phúc và hy vọng nên việc hồi tưởng những ký ức tích cực mạnh mẽ là điều kiện cần để thực hiện phép, Thần hộ mệnh là bùa chú duy nhất có khả năng chống lại Giám ngục. Không nhiều pháp sư và phù thủy bình thường có đủ năng lực gọi được Thần hộ mệnh, và những ai làm được điều ấy đều cho thấy năng lực pháp thuật cao cường"

"Ấn tượng đấy". Lupin hài lòng nhìn cô. "Nghiêm túc đấy Harry, con cần học hỏi nhiều hơn ở bạn gái mình đi. Con bé xuất sắc đến một cách tuyệt vời, còn con vào lần đầu tiên ta hỏi thì chẳng biết chút gì cả"

Harry xấu hổ gãi đầu, rồi lại cười với Jessica một cái.

"Vậy bí quyết là nghĩ về niềm vui ấy ạ?". Jessica hỏi lại. "Em chỉ cần nghĩ về những điều vui nhất đời mình là có thể gọi ra được thần hộ mệnh?"


"Lý thuyết thì đúng là thế". Lupin nói. "Đọc theo ta nào trò Lodge. Expecto Patronum"

"Expecto Patronum"

"Expecto Patronum"

"Expecto Patronum"

"Đúng vậy, có lẽ chúng ta sẽ thực hành sớm hơn dự kiến một chút". Thầy có vẻ hài lòng với cách phát âm của cô. "Giờ thì rút đũa phép ra, nghĩ đến chuyện vui nhất đời trò, rồi đọc thần chú"

Jessica rút đũa ra, trong đầu cố nghĩ đến niềm vui nhất đời mình, nhưng vì cô đã sống một cuộc đời hạnh phúc và sung túc suốt những năm qua nên trong nhất thời không biết được chuyện vui nhất đời mình là gì.

Lần đầu tiên nhận được thư báo đến trường?

Lần đầu tiên sở hữu được chiếc đũa phép cho riêng mình trong tay?

Lần đầu tiên được hạng nhất toàn khối và trông thấy bố cô mỉm cười hài lòng?

Hay là lần đầu tiên gặp được Harry ở sân ga tối đen và cũ kĩ của Hogwarts?


Hay là những chuyện gần đây nhất, cuối cùng thì tình yêu thầm kín ba năm cũng được trọn vẹn và giờ cô đã là bạn gái của Harry Potter lừng danh?


Khó chọn quá.

Jessica nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn là không làm được.

Gia tộc cô là gia tộc của tình yêu, nhưng hầu hết đều là những tình yêu chưa từng được hồi đáp. Họ có rất nhiều năng lượng tình yêu, nhưng lại không thể đúc kết được tình yêu đó thành ma thuật và giải phóng ra bên ngoài.

Đó là lý do mà Casandra mẹ cô cả đời cũng không thể gọi được Thần hộ mệnh, vì những ký ức vui vẻ nhất của bà đều là tình yêu tốt đẹp dành cho bố cô.

"Sao thế?". Harry lo lắng nhìn cô. "Em không ổn à?"

"Không gọi được". Jessica rầu rĩ. "Có cách nào khác ngoài nghĩ về niềm vui không thầy?"

"Ta không rõ Lodge". Lupin nói. "Nhưng ta hơi ngạc nhiên đấy, vì trò không thể nghĩ đến niềm vui nào cả"

"Em không phải không nghĩ đến niềm vui". Jessica đáp. "Chỉ là người nhà em có chút đặc biệt, cứ là thứ gì có liên quan đến tình yêu là không thể tạo thành năng lượng ma thuật được"

"Tiếc thật ấy nhỉ?". Lupin nói. "Vì tình yêu là yếu tố quan trọng nhất của một phù thủy, nó không chỉ là những cảm xúc hay tình cảm đơn thuần đâu Lodge, nó còn là sự bảo vệ đối với những người ta yêu thương nữa. Trò có hiểu không?"

Jessica nhíu mày, rồi giơ đũa lên lần nữa.

"Expecto Patronum"

Cô đọc thần chú xong, đầu đũa liền tản ra một làn khói trắng mờ nhạt.

"Thành công rồi". Harry mừng rỡ. "Sao em làm được vậy?"

"Bí mật". Jessica đắc ý nói.


Thật ra cũng không có gì khó cả, cô chỉ là dùng những gợi ý mà giáo sư Lupin đã đưa ra thôi. Tình yêu không chỉ là một món tình cảm đơn thuần, nó còn là một sự bảo vệ và khát khao người yêu.

Cứ nghĩ đến cảnh Harry rồi sẽ có một ngày phải ngã xuống vì một tên giám ngục xấu xí nào đó, khao khát được bảo vệ và chở che cho cậu thậm chí đã lấn át được cả niềm vui trong Jessica.

Thần hộ mệnh của cô sinh ra không phải từ tình yêu và niềm hạnh phúc, nó được sinh ra là do hy vọng và khát khao được bảo vệ tín ngưỡng duy nhất trong cô.

Lupin không khỏi sửng sốt nhìn cô, ông biết là cô là người thông minh, nhưng đối với khả năng tư duy và cảm nhận phép thuật cao như vậy thì vẫn là nằm ngoài dự kiến của ông.

"Hãy thử lại lần nữa nào". Lupin mỉm cười. "Biết đâu em có thể gọi hẳn một Thần hộ mệnh luôn trong ngày đầu tiên học đấy"

Jessica háo hức gật đầu, lại tiếp tục giơ đũa lên.

Lần này là do đã có kinh nghiệm, vậy nên cũng không còn cảm giác thiếu sót phép thuật giống như lần trước nữa. Chỉ sau vài lần thử nghiệm, Jessica đã thành công gọi ra Thần hộ mệnh của mình. Mà thần hộ mệnh của cô là một con thiên nga, một trong những loài vật chung thủy nhất trong việc tìm bạn đời ở giới động vật.

Học xong bùa gọi Thần hộ mệnh thì cũng đã đến giờ ăn tối. Hai đứa lễ phép tạm biệt giáo sư Lupin, rồi mới tay trong tay ra về.

"Tối mai tao sẽ gặp mày ở đây được không?". Jessica hỏi. "Sau đó chúng ta có thể đi tìm hiểu về chuyện của Peter Pettigrew"

"Được". Harry nói. "Gặp em sau nhé Jessy"

"Chúc bữa tối ngon miệng". Jessica thân mật lên môi cậu. "Và tối nay cũng chúc mày ngủ ngon luôn"

"Em cũng thế"

Hai đứa chia tay ở cửa đại sảnh đường, Jessica nhanh chóng đi qua bàn ăn nhà Slytherin với đám bạn láu cá của mình. Trong khi đó, Harry thì tiến về dãy bàn ăn nhà Gryffindor, nơi có những người bạn thân thiết như gia đình với cậu.

Dù vậy, thỉnh thoảng, khi hai đôi mắt hai màu xanh khác nhau vô tình chạm mắt, Jessica vẫn cảm thấy Harry đang cười với mình. Điều này khiến trái tim cô nhảy múa, mà bên kia Harry cũng rân rân ngọt ngào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương