Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ
-
Quyển 5 - Chương 174: Ỷ lại
Đồng hồ sinh vật luôn rất thần kỳ, nó khiến Harry cho dù là cuối tuần cũng đừng mơ ngủ nướng. Cảm giác vừa mở mắt đã thấy bạn lữ quả thật không tồi, nhớ tới hỗn loạn nho nhỏ tối qua Severus tới tìm mình tạo nên, khóe miệng y cong nhẹ nhìn anh rồi bật cười.
“Cười cái gì?” Sáng dậy đã thấy Harry cười, tâm tình cũng rất tốt Severus mang theo một chút khàn khàn vừa dậy hỏi.
“Không có gì, chỉ là nghĩ, nếu như lát nữa anh từ trong phòng em đi ra, không biết có thể khiến cho tập thể học sinh bị muộn bữa sáng không?” Harry cười hôn Severus “Morning, Sev.”
“Ta một mình ở phòng làm việc hầu như không có việc gì làm, ký túc xá của em còn lớn hơn cả phòng làm việc của ta, ta nghĩ, có lẽ ta có thể ở chỗ em một thời gian?” Severus nói, bàn tay khẽ vuốt trên phần lưng trơn bóng của Harry, “Sáng nay chúng ta không tới đại sảnh à?”
“Sợ rằng không được…” Harry nói rằng, “Bất quá, chúng ta có thể cùng soạn bài?”
Severus cười cười, tỏ vẻ đồng ý.
Hai người thay nhau dùng phòng tắm, Severus trước. Khi Harry đi ra đã là thân thể tuổi 14. Y thấy Severus ngồi đợi mình trên sô pha, giường chiếu đã bị anh dùng pháp thuật dọn gọn.
“Lời Draco nói đêm qua, em thấy thế nào?” Severus thấy Harry đi ra, cầm lược bước tới, vừa thay y chải tóc, vừa hỏi.
“Em tin tưởng phán đoán của Draco, hẳn là cô bé ấy, mà còn rất có thể là Imperius của Bellatrix • Lestrange. Em suy đoán, ả chỉ hạ lệnh làm phiền cho chúng ta cho Ravenclaw đó.” Harry lại nhớ tới gì, đột nhiên quay đầu nói, “Anh cảm thấy Loket có thể nhìn ra âm mưu của Voldemort không?”
“Tiểu cự quái này, em không thể ngồi yên được à?” Đang chải tóc cho Harry, Severus bị y đột nhiên quay đầu khiến sợi tóc đã gom vào bị lỏng ra, “Chẳng lẽ xưa nay em chưa từng nghĩ đến việc hỏi tiểu yêu của mình sao?”
“Không, có lẽ là anh cho em linh cảm?” Harry trêu.
Severus chải xong cho Harry, kế y mở ra thông đạo, nói: “Ở đây trực tiếp thông tới hành lang ngoài lễ đường.”
“Ta đi trước, lát nữa gặp.” Severus nói, khẽ hôn má bạn lữ.
…
Hôm nay là cuối tuần, thế nên Harry không thay giáo bào, mà là mặc một chiếc áo sơ-mi màu đen bình thường và một cái quần thoải mái, sau đó ra ký túc xá. Ở hành lang và thang lầu gặp được mấy Slytherin, bọn họ lập tức cung kính chào: “Thủ tịch.” Rồi nhìn ra phía sau thủ tịch, khi không thấy viện trưởng, mới thầm thở ra một hơi.Tới phòng nghỉ công cộng, Draco và Blaise đã đợi hồi hầu, đại bộ phận học sinh Slytherin đều đã có mặt.
Draco thấy Harry lập tức chạy tới, quan sát y một cái, rồi chậc lưỡi nói: “Khó được sau đêm viện trưởng ngủ lại ký túc xá của cậu, cậu còn dậy nổi.”
Harry dùng ánh mắt màu lục nhìn thoáng hảo hữu, chủ đề thuộc loại quý tộc này, y đã thói quen. Mọi người chỉ nghe y đáp trả: “Lần nào tôi không dậy nổi hả, Dragon, tôi cho rằng gia giáo của Malfoy có nói cho cậu biết thái độ đối với trưởng bối?”
“Viện trưởng thật có thể nhịn…” Blaise cười hì hì ngả ngớn nói.
“Sự thật là, tôi nên cảm ơn trong nhà có một bậc thầy độc dược.” Harry biết đối với quý tộc, chủ đề tư mật mà ngả ngớn như vậy chỉ có thể là bạn bè cực kỳ thân mật mới nói.
Nghe Harry nói thế, sắc mặt Blaise đột nhiên thay đổi, nhỏ giọng nói thầm: “Độc dược gì hữu hiệu vậy, sao tôi không biết?”
Harry nguýt Blaise một cái, rồi nhìn các Slytherin đã đông đủ, nói: “Hôm nay là cuối tuần, học sinh năm trên tới Hogsmeade phải chú ý an toàn, học sinh năm dưới ở lại trường cũng vậy. Ngoài ra, buổi tối có nghi thức châm Chiếc Cốc Lửa, khi đó cao tầng Bộ Pháp Thuật cũng sẽ trình diện, thế nên, hy vọng các vị đừng bị muộn.”
“Vâng, thưa thủ tịch.”
“Được rồi, chúng ta nên đi đút no cái bụng của mình.” Harry dẫn các Slytherin tới lễ đường.
Trên khoảng đường này, Harry nhìn các Slytherin chào Ravenclaw và Hufflepuff quen biết, thậm chí có mấy cái còn chào Gryffindor. Đối với điểm ấy, y từ trong lòng cảm thấy cao hứng. Ở cửa lễ đường, Harry gặp được học sinh Dumstrang, bọn họ thấy Harry đều ngoan ngoãn nộp luận văn lên.
Giờ cú mèo rất nhanh đã tới, rất nhiều học sinh bàn dài Ravenclaw và Hufflepuff đều ngoài ý muốn nhận được một phần quà đóng gói tinh mỹ —— một bình Felix Felicis nhỏ. Bên ngoài giấy gói Felix Felicis còn kèm theo một tấm card: “Rất cảm ơn bạn đã vươn tay giúp đỡ Slytherin.” Kí tên là: thủ tịch Slytherin —— Harry • Potter.
Các học sinh nhận được quà đều kinh ngạc nhìn bàn dài Slytherin, Harry mỉm cười giơ ly nước bí đỏ trên bàn bày tỏ kính ý của mình. Các Ravenclaw và Hufflepuff lộ ra nụ cười, những ngày này bọn họ đã nhận ra được sự ôn nhu giấu dưới không được tự nhiên, ấm áp nấp dưới rét lạnh của Slytherin, thế nên, bọn họ đều không từ chối món quà này, dù sao nó là Felix Felicis, ai không hy vọng mình có một ngày may mắn chứ? Món quà này có thể nói là cực kỳ khó được, mà còn rất vừa ý.
Harry chỉ tượng trưng ăn một tí bánh ngọt và trái cây không đầy mỡ, lại ở dưới tầm mắt nhíu mày uy hiếp của bạn mình, uống hết một ly sữa, kế ăn sạch một đĩa bacon được cắt tốt bay từ ghế giáo sư xuống, xem như kết thúc bữa sáng. Các học sinh Slytherin ở khi thấy một cái đĩa từ trước mặt một vị giáo sư mặc đồ đen bay xuống đã khiến mình gián đoạn bị mù, bọn họ kiên trì sự thật rằng mình chưa từng thấy viện trưởng và thủ tịch có một thoáng ánh mắt giằng co —— viện trưởng, có cần dùng ánh mắt “hung tàn” như vậy nhìn thủ tịch của chúng con không? Còn có, thủ tịch thân ái, ngài có cần dùng ánh mắt y hệt đáp trả viện trưởng không?Harry ăn xong rồi rời đi, mà bậc thầy Karpins thì hớn hở nói với Severus: “Severus, ta nghe nói Aragon gọi Pierres tới rồi đấy, bọn họ đang chuẩn bị chế tác thuốc mọc xương, cậu muốn đi xem không?
“Không, có thời gian đi xem hai thằng ngu chế tác thuốc mọc xương, tôi còn không bằng đi soạn bài.” Nói xong anh đứng dậy rời đi.
Karpins đành phải sờ mũi mình, tuy rằng ông bị dội tro, bất quá ông tin tưởng mình rất nhanh có trò hay để xem —— ông rất rõ Severus bao che khuyết điểm cỡ nào. Đương nhiên, bao che khuyết điểm cũng là “mỹ đức” truyền đời của Prince, mà Prince đa phần đến từ Slytherin. Tới Hogwarts rồi, ông mới hiểu người của Slytherin có bao nhiêu bao che khuyết điểm.
Ai, Pierres đáng thương, cậu đã chuẩn bị xong chưa, chiêu thức của hai bậc thầy độc dược thuộc hệ nghiên phát cũng không dễ tiếp như vậy đâu… Ai bảo cậu năm đó nợ gã khốn ấy nhân tình lớn vậy chứ?
…
Severus không hề ngoài ý muốn thấy tiểu cự quái mắt lục nhà mình xuất hiện ở phòng làm việc, anh vừa sải bước tiến về phía Harry đang ngồi trên sô pha đọc luận văn, vừa hỏi: “Ta chú ý thấy hôm nay em không ăn bao nhiêu, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là có chút không muốn ăn.” Harry nói, “Lát nữa chúng ta có thể thêm một buổi trà sáng, cũng không có gì đáng ngại.”
Severus không nghi ngờ —— khẩu vị của Harry luôn rất tệ, nhìn y một hồi, anh nói: “Vậy, buổi trưa chúng ta không tới đại sảnh?”
“Không thành vấn đề, lát nữa em sẽ tới nhà bếp?” Harry ngẩng đầu nhìn bạn lữ.
“Ta nói, em rốt cuộc muốn biến mình thành gia tinh của ta đến cỡ nào? Gia tinh Hogwarts sẽ tập thể trách cứ.” Severus nói, “Ở Hogwarts, không cho em nấu cơm.”
“Được rồi, Sev, anh là đạo sư, nghe anh.” Harry cười cười, lại cúi đầu đọc luận văn.
“Harry, Iverson nói cho ta biết, Pierres đã tới, chuẩn bị chế tác thuốc mọc xương cho gã khốn ấy.” Severus chia xẻ tình báo với bạn lữ.
“Há, này dễ làm, Sev, em biết anh không thích đôi tay đó.” Harry nói rằng, “Ừ, để em ngẫm lại xem nào, thuốc mọc xương?…” Harry do dự một hồi, rồi nói, “Có một cách, bất quá em không xác định có nên dùng không?”
“Nói nghe xem.” Severus ngồi xuống cạnh Harry, gọi về một quyển sách độc dược.
“Cỏ xuyên xương thường niên có một loại côn trùng sống trên đó, phân và nước tiểu của loại côn trùng này đa phần để lại ở mặt lá, bình thường mà nói, thầy độc dược sẽ không để ý chúng, vì phân và nước tiểu cũng không ảnh hưởng tới hiệu quả của thuốc. Thậm chí trong lúc chế tác chúng còn có sự thúc đẩy rất tốt cho việc xương mọc lại.” Harry vừa viết xuống lời bình cho bài luận văn mình đọc, vừa khẽ bật cười, “Nhưng mà, Sev, không quản thế nào, chúng vẫn là tạp chất.”
“Ừ, em định nói gì?” Severus kéo tay trái của Harry, mười ngón giao nhau.
“Sev, trải qua đại lượng nghiên cứu, em phát hiện một số vấn đề thú vị, về thuốc mọc xương, có rất nhiều. Một trong số đó, là về thuốc có tạp chất. Chỉ cần trong vòng 24 giờ dùng thuốc mọc xương có tạp chất, lại ăn món ăn dùng hương thảo làm gia vị, sẽ xảy ra một ít hậu quả làm người tiếc hận.” Harry thuận tay mở một bài luận văn khác.”Hậu quả gì?” Severus cảm thấy bạn lữ của mình là phù thuỷ ưu tú nhất thiên hạ, lúc trước mình vì sao lại buông tha em ấy?
“Các đốt xương vừa mọc ra sẽ hoàn toàn khép lại chu trình sinh trưởng, đồng thời nảy sinh ký ức xương cốt.” Harry mỉm cười, mang theo giảo hoạt và âm hiểm, “Cũng chính là nói, tay gã phế rồi.”
Severus đau lòng nhìn nụ cười của Harry, trân bảo của anh, cần phải có sự mài dũa cỡ nào mới có thể biến một con sư tử dũng cảm đơn thuần thành một con Chimera âm hiểm giảo hoạt lại không mất hào hùng như vậy? Nhưng vẻ mặt anh lại không tỏ vẻ gì, chỉ là cười cười, nói: “Em quả thật nên vào Slytherin.”
Sau đó bọn họ hưởng thụ thời gian soạn bài bên nhau, Harry thỉnh thoảng sẽ lấy vài điểm đặc sắc trong luận văn của học sinh Dumstrang ra chia xẻ với Severus. Đối với trình độ thực chiến của năm thứ bảy Dumstrang, anh bày tỏ sự kinh ngạc của mình. Song song, cũng nảy ra hứng thú nhất định với cách dạy tổng hợp pháp thuật vừa học vừa hành của Harry, ở khi anh làm u linh, từng nghe Draco nhắc tới.
“Ta có thể bàng thính chứ?” Severus hỏi.
“Đương nhiên. Phòng học Nghệ Thuật Hắc Ám của Sala rất lớn.” Harry cười nói.
“Nói thật, nếu không phải Estifan các hạ nhắc tới, ta cũng không biết Hogwarts còn có phòng học Nghệ Thuật Hắc Ám, nó ở đâu vậy?” Severus hỏi.
“Nhắc tới khá bỡn cợt, phòng học độc dược của Gody ở hầm Slytherin, mà phòng học Nghệ Thuật Hắc Ám của Sala lại ở tháp Gryffindor.” Harry khô cằn nói, y nghĩ, nếu như các Gryffindor phát hiện phòng học Nghệ Thuật Hắc Ám ở sát vách bọn họ, thật không biết bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?
“…” Đối với điều này, Severus tỏ vẻ trầm mặc.
Harry ru rú ở phòng làm việc của xà vương đến buổi chiều 2 giờ rưỡi, trong lúc đó y có một buổi trà bánh, một bữa trưa cộng thêm một giấc ngủ ngắn. Thời gian ở bên Severus y luôn cảm thấy rất phong phú, rất an tâm.
Harry không phải một người có cảm giác an toàn, đặc biệt là đã trải qua đời trước, y đối với rất nhiều người đều giữ lại một khoảng cách. Mấy năm nay Severus cũng phát hiện điều này, nhất là sau khi nghe lời khuyên Salazar cho mình, anh bắt đầu dùng ngôn ngữ tứ chi để khiến Harry cảm giác được anh có thể cho y an toàn.
Cảm ơn pháp thuật, Harry tựa hồ không bài xích nó.
Sự an toàn và tình yêu sẽ xây nên mái ấm, khiến bất kỳ con chim mệt mỏi nào cũng thấy ỷ lại.
“Cười cái gì?” Sáng dậy đã thấy Harry cười, tâm tình cũng rất tốt Severus mang theo một chút khàn khàn vừa dậy hỏi.
“Không có gì, chỉ là nghĩ, nếu như lát nữa anh từ trong phòng em đi ra, không biết có thể khiến cho tập thể học sinh bị muộn bữa sáng không?” Harry cười hôn Severus “Morning, Sev.”
“Ta một mình ở phòng làm việc hầu như không có việc gì làm, ký túc xá của em còn lớn hơn cả phòng làm việc của ta, ta nghĩ, có lẽ ta có thể ở chỗ em một thời gian?” Severus nói, bàn tay khẽ vuốt trên phần lưng trơn bóng của Harry, “Sáng nay chúng ta không tới đại sảnh à?”
“Sợ rằng không được…” Harry nói rằng, “Bất quá, chúng ta có thể cùng soạn bài?”
Severus cười cười, tỏ vẻ đồng ý.
Hai người thay nhau dùng phòng tắm, Severus trước. Khi Harry đi ra đã là thân thể tuổi 14. Y thấy Severus ngồi đợi mình trên sô pha, giường chiếu đã bị anh dùng pháp thuật dọn gọn.
“Lời Draco nói đêm qua, em thấy thế nào?” Severus thấy Harry đi ra, cầm lược bước tới, vừa thay y chải tóc, vừa hỏi.
“Em tin tưởng phán đoán của Draco, hẳn là cô bé ấy, mà còn rất có thể là Imperius của Bellatrix • Lestrange. Em suy đoán, ả chỉ hạ lệnh làm phiền cho chúng ta cho Ravenclaw đó.” Harry lại nhớ tới gì, đột nhiên quay đầu nói, “Anh cảm thấy Loket có thể nhìn ra âm mưu của Voldemort không?”
“Tiểu cự quái này, em không thể ngồi yên được à?” Đang chải tóc cho Harry, Severus bị y đột nhiên quay đầu khiến sợi tóc đã gom vào bị lỏng ra, “Chẳng lẽ xưa nay em chưa từng nghĩ đến việc hỏi tiểu yêu của mình sao?”
“Không, có lẽ là anh cho em linh cảm?” Harry trêu.
Severus chải xong cho Harry, kế y mở ra thông đạo, nói: “Ở đây trực tiếp thông tới hành lang ngoài lễ đường.”
“Ta đi trước, lát nữa gặp.” Severus nói, khẽ hôn má bạn lữ.
…
Hôm nay là cuối tuần, thế nên Harry không thay giáo bào, mà là mặc một chiếc áo sơ-mi màu đen bình thường và một cái quần thoải mái, sau đó ra ký túc xá. Ở hành lang và thang lầu gặp được mấy Slytherin, bọn họ lập tức cung kính chào: “Thủ tịch.” Rồi nhìn ra phía sau thủ tịch, khi không thấy viện trưởng, mới thầm thở ra một hơi.Tới phòng nghỉ công cộng, Draco và Blaise đã đợi hồi hầu, đại bộ phận học sinh Slytherin đều đã có mặt.
Draco thấy Harry lập tức chạy tới, quan sát y một cái, rồi chậc lưỡi nói: “Khó được sau đêm viện trưởng ngủ lại ký túc xá của cậu, cậu còn dậy nổi.”
Harry dùng ánh mắt màu lục nhìn thoáng hảo hữu, chủ đề thuộc loại quý tộc này, y đã thói quen. Mọi người chỉ nghe y đáp trả: “Lần nào tôi không dậy nổi hả, Dragon, tôi cho rằng gia giáo của Malfoy có nói cho cậu biết thái độ đối với trưởng bối?”
“Viện trưởng thật có thể nhịn…” Blaise cười hì hì ngả ngớn nói.
“Sự thật là, tôi nên cảm ơn trong nhà có một bậc thầy độc dược.” Harry biết đối với quý tộc, chủ đề tư mật mà ngả ngớn như vậy chỉ có thể là bạn bè cực kỳ thân mật mới nói.
Nghe Harry nói thế, sắc mặt Blaise đột nhiên thay đổi, nhỏ giọng nói thầm: “Độc dược gì hữu hiệu vậy, sao tôi không biết?”
Harry nguýt Blaise một cái, rồi nhìn các Slytherin đã đông đủ, nói: “Hôm nay là cuối tuần, học sinh năm trên tới Hogsmeade phải chú ý an toàn, học sinh năm dưới ở lại trường cũng vậy. Ngoài ra, buổi tối có nghi thức châm Chiếc Cốc Lửa, khi đó cao tầng Bộ Pháp Thuật cũng sẽ trình diện, thế nên, hy vọng các vị đừng bị muộn.”
“Vâng, thưa thủ tịch.”
“Được rồi, chúng ta nên đi đút no cái bụng của mình.” Harry dẫn các Slytherin tới lễ đường.
Trên khoảng đường này, Harry nhìn các Slytherin chào Ravenclaw và Hufflepuff quen biết, thậm chí có mấy cái còn chào Gryffindor. Đối với điểm ấy, y từ trong lòng cảm thấy cao hứng. Ở cửa lễ đường, Harry gặp được học sinh Dumstrang, bọn họ thấy Harry đều ngoan ngoãn nộp luận văn lên.
Giờ cú mèo rất nhanh đã tới, rất nhiều học sinh bàn dài Ravenclaw và Hufflepuff đều ngoài ý muốn nhận được một phần quà đóng gói tinh mỹ —— một bình Felix Felicis nhỏ. Bên ngoài giấy gói Felix Felicis còn kèm theo một tấm card: “Rất cảm ơn bạn đã vươn tay giúp đỡ Slytherin.” Kí tên là: thủ tịch Slytherin —— Harry • Potter.
Các học sinh nhận được quà đều kinh ngạc nhìn bàn dài Slytherin, Harry mỉm cười giơ ly nước bí đỏ trên bàn bày tỏ kính ý của mình. Các Ravenclaw và Hufflepuff lộ ra nụ cười, những ngày này bọn họ đã nhận ra được sự ôn nhu giấu dưới không được tự nhiên, ấm áp nấp dưới rét lạnh của Slytherin, thế nên, bọn họ đều không từ chối món quà này, dù sao nó là Felix Felicis, ai không hy vọng mình có một ngày may mắn chứ? Món quà này có thể nói là cực kỳ khó được, mà còn rất vừa ý.
Harry chỉ tượng trưng ăn một tí bánh ngọt và trái cây không đầy mỡ, lại ở dưới tầm mắt nhíu mày uy hiếp của bạn mình, uống hết một ly sữa, kế ăn sạch một đĩa bacon được cắt tốt bay từ ghế giáo sư xuống, xem như kết thúc bữa sáng. Các học sinh Slytherin ở khi thấy một cái đĩa từ trước mặt một vị giáo sư mặc đồ đen bay xuống đã khiến mình gián đoạn bị mù, bọn họ kiên trì sự thật rằng mình chưa từng thấy viện trưởng và thủ tịch có một thoáng ánh mắt giằng co —— viện trưởng, có cần dùng ánh mắt “hung tàn” như vậy nhìn thủ tịch của chúng con không? Còn có, thủ tịch thân ái, ngài có cần dùng ánh mắt y hệt đáp trả viện trưởng không?Harry ăn xong rồi rời đi, mà bậc thầy Karpins thì hớn hở nói với Severus: “Severus, ta nghe nói Aragon gọi Pierres tới rồi đấy, bọn họ đang chuẩn bị chế tác thuốc mọc xương, cậu muốn đi xem không?
“Không, có thời gian đi xem hai thằng ngu chế tác thuốc mọc xương, tôi còn không bằng đi soạn bài.” Nói xong anh đứng dậy rời đi.
Karpins đành phải sờ mũi mình, tuy rằng ông bị dội tro, bất quá ông tin tưởng mình rất nhanh có trò hay để xem —— ông rất rõ Severus bao che khuyết điểm cỡ nào. Đương nhiên, bao che khuyết điểm cũng là “mỹ đức” truyền đời của Prince, mà Prince đa phần đến từ Slytherin. Tới Hogwarts rồi, ông mới hiểu người của Slytherin có bao nhiêu bao che khuyết điểm.
Ai, Pierres đáng thương, cậu đã chuẩn bị xong chưa, chiêu thức của hai bậc thầy độc dược thuộc hệ nghiên phát cũng không dễ tiếp như vậy đâu… Ai bảo cậu năm đó nợ gã khốn ấy nhân tình lớn vậy chứ?
…
Severus không hề ngoài ý muốn thấy tiểu cự quái mắt lục nhà mình xuất hiện ở phòng làm việc, anh vừa sải bước tiến về phía Harry đang ngồi trên sô pha đọc luận văn, vừa hỏi: “Ta chú ý thấy hôm nay em không ăn bao nhiêu, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là có chút không muốn ăn.” Harry nói, “Lát nữa chúng ta có thể thêm một buổi trà sáng, cũng không có gì đáng ngại.”
Severus không nghi ngờ —— khẩu vị của Harry luôn rất tệ, nhìn y một hồi, anh nói: “Vậy, buổi trưa chúng ta không tới đại sảnh?”
“Không thành vấn đề, lát nữa em sẽ tới nhà bếp?” Harry ngẩng đầu nhìn bạn lữ.
“Ta nói, em rốt cuộc muốn biến mình thành gia tinh của ta đến cỡ nào? Gia tinh Hogwarts sẽ tập thể trách cứ.” Severus nói, “Ở Hogwarts, không cho em nấu cơm.”
“Được rồi, Sev, anh là đạo sư, nghe anh.” Harry cười cười, lại cúi đầu đọc luận văn.
“Harry, Iverson nói cho ta biết, Pierres đã tới, chuẩn bị chế tác thuốc mọc xương cho gã khốn ấy.” Severus chia xẻ tình báo với bạn lữ.
“Há, này dễ làm, Sev, em biết anh không thích đôi tay đó.” Harry nói rằng, “Ừ, để em ngẫm lại xem nào, thuốc mọc xương?…” Harry do dự một hồi, rồi nói, “Có một cách, bất quá em không xác định có nên dùng không?”
“Nói nghe xem.” Severus ngồi xuống cạnh Harry, gọi về một quyển sách độc dược.
“Cỏ xuyên xương thường niên có một loại côn trùng sống trên đó, phân và nước tiểu của loại côn trùng này đa phần để lại ở mặt lá, bình thường mà nói, thầy độc dược sẽ không để ý chúng, vì phân và nước tiểu cũng không ảnh hưởng tới hiệu quả của thuốc. Thậm chí trong lúc chế tác chúng còn có sự thúc đẩy rất tốt cho việc xương mọc lại.” Harry vừa viết xuống lời bình cho bài luận văn mình đọc, vừa khẽ bật cười, “Nhưng mà, Sev, không quản thế nào, chúng vẫn là tạp chất.”
“Ừ, em định nói gì?” Severus kéo tay trái của Harry, mười ngón giao nhau.
“Sev, trải qua đại lượng nghiên cứu, em phát hiện một số vấn đề thú vị, về thuốc mọc xương, có rất nhiều. Một trong số đó, là về thuốc có tạp chất. Chỉ cần trong vòng 24 giờ dùng thuốc mọc xương có tạp chất, lại ăn món ăn dùng hương thảo làm gia vị, sẽ xảy ra một ít hậu quả làm người tiếc hận.” Harry thuận tay mở một bài luận văn khác.”Hậu quả gì?” Severus cảm thấy bạn lữ của mình là phù thuỷ ưu tú nhất thiên hạ, lúc trước mình vì sao lại buông tha em ấy?
“Các đốt xương vừa mọc ra sẽ hoàn toàn khép lại chu trình sinh trưởng, đồng thời nảy sinh ký ức xương cốt.” Harry mỉm cười, mang theo giảo hoạt và âm hiểm, “Cũng chính là nói, tay gã phế rồi.”
Severus đau lòng nhìn nụ cười của Harry, trân bảo của anh, cần phải có sự mài dũa cỡ nào mới có thể biến một con sư tử dũng cảm đơn thuần thành một con Chimera âm hiểm giảo hoạt lại không mất hào hùng như vậy? Nhưng vẻ mặt anh lại không tỏ vẻ gì, chỉ là cười cười, nói: “Em quả thật nên vào Slytherin.”
Sau đó bọn họ hưởng thụ thời gian soạn bài bên nhau, Harry thỉnh thoảng sẽ lấy vài điểm đặc sắc trong luận văn của học sinh Dumstrang ra chia xẻ với Severus. Đối với trình độ thực chiến của năm thứ bảy Dumstrang, anh bày tỏ sự kinh ngạc của mình. Song song, cũng nảy ra hứng thú nhất định với cách dạy tổng hợp pháp thuật vừa học vừa hành của Harry, ở khi anh làm u linh, từng nghe Draco nhắc tới.
“Ta có thể bàng thính chứ?” Severus hỏi.
“Đương nhiên. Phòng học Nghệ Thuật Hắc Ám của Sala rất lớn.” Harry cười nói.
“Nói thật, nếu không phải Estifan các hạ nhắc tới, ta cũng không biết Hogwarts còn có phòng học Nghệ Thuật Hắc Ám, nó ở đâu vậy?” Severus hỏi.
“Nhắc tới khá bỡn cợt, phòng học độc dược của Gody ở hầm Slytherin, mà phòng học Nghệ Thuật Hắc Ám của Sala lại ở tháp Gryffindor.” Harry khô cằn nói, y nghĩ, nếu như các Gryffindor phát hiện phòng học Nghệ Thuật Hắc Ám ở sát vách bọn họ, thật không biết bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?
“…” Đối với điều này, Severus tỏ vẻ trầm mặc.
Harry ru rú ở phòng làm việc của xà vương đến buổi chiều 2 giờ rưỡi, trong lúc đó y có một buổi trà bánh, một bữa trưa cộng thêm một giấc ngủ ngắn. Thời gian ở bên Severus y luôn cảm thấy rất phong phú, rất an tâm.
Harry không phải một người có cảm giác an toàn, đặc biệt là đã trải qua đời trước, y đối với rất nhiều người đều giữ lại một khoảng cách. Mấy năm nay Severus cũng phát hiện điều này, nhất là sau khi nghe lời khuyên Salazar cho mình, anh bắt đầu dùng ngôn ngữ tứ chi để khiến Harry cảm giác được anh có thể cho y an toàn.
Cảm ơn pháp thuật, Harry tựa hồ không bài xích nó.
Sự an toàn và tình yêu sẽ xây nên mái ấm, khiến bất kỳ con chim mệt mỏi nào cũng thấy ỷ lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook