Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ
Quyển 2 - Chương 16: Phát biểu hoàn mỹ

Harry theo cấp trưởng băng qua thang lầu quen thuộc, càng tiếp cận địa bàn Slytherin, điêu khắc hình rắn càng nhiều, Harry có thể nghe được các bức điêu khắc đang bình luận tân sinh, cuối cùng, rốt cục tới bức tường đá ẩm ướt đóng kín của hầm, Harry biết, trên tường không phải không có gì, mà là có một bức tranh xà quái, chỉ là trực tiếp vẽ lên, nhiều năm như vậy, sớm bị rêu xanh bao phủ.”Thuần huyết!” Cấp trưởng hô khẩu lệnh với tường đá, rồi nhìn tân sinh phía sau nói, “Nhớ kỹ khẩu lệnh, đừng quên!” Một cánh cửa đá ẩn giấu chậm rãi mở ra…

Phòng ngủ của Slytherin ở hầm, có tường đá và trần nhà, trên trần nhà cảm giác lập thể treo một chiếc đèn màu ngân lục hình nửa cung tròn. Phong cách chỉnh thể cực kỳ cứng rắn. Bước xuống dọc theo hành lang và bậc thang do đá xây nên, đèn ở đoạn này xác thực rất tối, khắp nơi là trang sức hình rắn, cả đèn treo u tối cũng có một pho tượng rắn nhỏ. Harry nghĩ thầm: xem ra không lo không có ai nói chuyện.

Trải qua mấy ngã rẽ là tới phòng nghỉ công cộng. Đây là một căn phòng bán trong suốt nằm ở đáy hồ, ở cửa là hai pho tượng ngân xà thật lớn, trần nhà cao ngất. Bức tường là đá cẩm thạch màu đen, mặt đất dùng gỗ bạch dương xấp xỉ màu bạc và gỗ thường thanh quế màu lục hợp thành. Trần nhà từ thủy tinh nửa cung tròn trong suốt điêu khắc, ngẩng đầu có thể thấy sóng nước lấp lánh bên trên. Giữa trần nhà rủ xuống đèn treo hình rắn cực lớn và một vòng đèn treo rắn nhỏ xung quanh chiếu sáng cả căn phòng, rất thích hợp để đọc sách. Bên trong có một lò sưởi, nóc lò sưởi điêu khắc hình rắn tinh mỹ. Lửa trong lò hoàn toàn đuổi đi rét lạnh ở hầm, dưới mỗi cái ghế điêu khắc trước lò trải thảm lông dê thật dày, còn có rất nhiều cái đệm rải rác khắp nơi thoạt nhìn bồng bềnh mà mềm mại, đa số là màu bạc và màu lục, quả thật ấm áp mà không mất quý tộc.

Hai bên tường treo đại lượng thảm trang sức tinh mỹ, dùng là tài liệu dệt pháp thuật, thoáng qua như sợi tơ màu bạc, lại phảng phất thời khắc lưu động. Trên bức tường thủy tinh màu xám bạc đối diện cửa chính lại điêu khắc “Thủ tục Slytherin”, tổng cộng một trăm điều, đây là Salazar tự mình điêu khắc. Đương nhiên, Godric cũng có mười hai châm ngôn Gryffindor, bất quá đã thất truyền. Harry là sau nghe Godric nói, mới biết có “mười hai điều” như vậy. Rowena và Helga nói cho Harry, là Godric thấy Salazar viết một trăm điều, trong lòng giận quá, suy nghĩ thật lâu mới làm ra mười hai điều này. Đương nhiên, Ravenclaw và Hufflepuff cũng có trí tuệ xử thế của mình. Ravenclaw gọi《Mười luận trí tuệ Ravenclaw》, Hufflepuff là《Ba lời khuyên màu đen Hufflepuff》. Cả bốn Harry đều đọc qua, y nghĩ trong số bốn đầu sỏ, Salazar là người thầy tốt nhất.

Các lão sinh vào phòng nghỉ đều rất tự giác từ một trái một phải hai hành lang rời đi, thông về phía phòng ngủ, bất quá các tân sinh trước khi vào phòng, phải chờ ngài viện trưởng thường lệ phát biểu. Cấp trưởng hành lễ với một học sinh năm thứ bảy đứng trong phòng nghỉ, rồi giao tân sinh cho hắn, tự mình về phòng.

Khi tất cả tiểu xà đứng ở nơi nên đứng, cửa chính một lần nữa bị nặng nề mở ra. Tóc đen, hắc bào, Snape rất có khí thế bước vào. Hắc bào theo bước chân anh không ngừng xoay tròn, phấp phới phía sau, hình thành đường cong duyên dáng. Anh như Moses tách biển đi giữa các học sinh, ánh mắt nghiêm khắc đảo qua mỗi người, khiến vài tân sinh sợ đến run lên. Khi rơi xuống người Harry bỗng trở nên nhu hòa, nhưng chỉ dừng nhiều nửa giây, lại dời đi tầm mắt. Cuối cùng đưa lưng về phía mọi người đứng yên trước lò sưởi trong phòng nghỉ hoa lệ một hồi, bỗng nhiên xoay lại, dùng khuôn mặt nghiêm khắc đối diện mười mấy tiểu xà.Điều này khiến Harry không khỏi nhớ tới điều thứ mười một trong《Hành vi thủ tục Slytherin》: xà vương, thần thánh bất khả xâm phạm!

“Ta, Severus • Snape.” Snape chắp tay sau lưng nói, giọng rất thấp, như lời thì thầm, rồi lại khiến người nghe rõ, “Nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ là viện trưởng trong bảy năm tương lai của các trò.” Anh quét nhanh một vòng, bĩu môi, có chút không kiên nhẫn: “Các trò đã đứng đây, ta chỉ có thể nói… Hoan nghênh.” Tuy giọng anh từ tính trầm thấp hơn nữa mềm nhẹ, nhưng lúc này lại tựa con dao sắc bén nhất xẹt qua cổ nguòi… Khiến các tiểu xà kìm lòng không được nuốt nước bọt, dựng thẳng tóc gáy. Đương nhiên, ngoại trừ tiểu xà mắt xanh, đó là xà vương cậu bé yêu nhất, tự nhiên dọa không nổi.

“Ta rất vui… Các vị có đủ lý trí, gia nhập Slytherin, đây là học viện ưu tú nhất Hogwarts, tự nhiên… Các vị cũng sẽ là những học sinh ưu tú nhất…” Hai tay ôm ngực, ánh mắt lần thứ hai đảo qua mỗi gương mặt, đặc biệt tiểu xà mắt xanh, đúng vậy, anh vì sự lựa chọn của y cảm thấy vui vẻ, “Cho nên… Ta phải nhắc nhở các vị, ta không thích lãng phí tinh lực một cách vô vị! Hy vọng mọi người hiểu rõ, ở Hogwarts các vị có thể gặp đủ mọi loại… ngộ giải. Nhưng kể cả như vậy, từ ban đầu thành lập Slytherin đã đặt vinh dự ở đầu tiên. Chúng ta hưởng thụ kiêu ngạo, danh vọng, tôn trọng, đố kỵ và kính ngưỡng Slytherin ban cho, chúng ta phải dùng hành động thực tế hồi báo học viện vĩ đại này —— đây là ưu tú và tôn quý kéo dài ngàn năm của Slytherin.” Snape dùng đôi mắt hắc diệu thạch lần lượt khoét lấy mười mấy tiểu xà, thế nhưng khi nhìn Harry, ôn hòa hơn không ít. Sau khi bảo đảm mỗi người đều nghiêm túc nghe rõ từng chữ kế tiếp anh nói, anh nhấc cao thanh âm, “Cho nên, nhớ kỹ! Ở Slytherin, không có lỗ mãng cuồng vọng! Không có ăn hại ngu ngốc! Không có qua loa xong việc! Cũng không có hèn nhát và lùi bước! Không có!!!” Sau một chuỗi không có, giọng Snape khôi phục đến mềm nhẹ, “Ở đây, các trò có thể tìm được đồng bọn thân mật nhất, tín nhiệm vững chắc nhất, các trò có thể có được quyền lực, địa vị, thậm chí tất cả, chỉ cần chân chính hiểu được cái gì là vinh quang của Slytherin! Đương nhiên, ta không xa cầu các trò chung sống hoà bình với ai. Thế nhưng, nhớ kỹ, chúng ta là Slytherin! Chúng ta đến từ bùn lầy, chúng ta khát vọng quyền lực, chúng ta tràn ngập dã tâm, chúng ta cường đại lãnh tĩnh, chúng ta ưu nhã tự giữ, chúng ta không hối hận, chúng ta là Slytherin. Slytherin, cẩn thận mưu kế, nghĩ kỹ mới làm. Đương nhiên, ở đây, các trò cũng có thể tiếp tục chơi mấy cái trò xiếc nhỏ màu đen của mình, thế nhưng, đừng để ta biết vinh quang của Slytherin hủy trong tay ai! Làm một Slytherin, phải thời khắc nhớ kỹ các trò cộng đồng vinh quang với Salazar • Slytherin vĩ đại! Tất cả vì Slytherin!”

Các tiểu xà bị trấn trụ, Harry nghĩ bài phát biểu này của Severus cực kỳ xinh đẹp, hẳn không kém bài phát biểu chính bản của Salazar bao nhiêu. Y cười thầm, phát biểu của mình tựa hồ cũng không sai, chỉ là khi đó có chút bi tráng. Kế Snape dùng đũa phép điểm về phía Slytherin thủ tục, nhất thời chữ viết vốn dĩ không thấy bắn ra ánh sáng màu mặc lục, “Hành vi thủ tục Slytherin, nhớ kỹ!”

Cả một mặt tường, sắc mặt các tiểu xà lúc này có chút xanh.

Cuối cùng, anh tới trước mặt Harry nói với vị học sinh năm thứ bảy: “Cậu Silver, ta nghĩ, ta cần trò chuyện riêng với đối tượng phục vụ của trò, có lẽ thời gian sẽ dài một tí.””Không thành vấn đề, giáo sư, ngài cứ tự nhiên.” Học sinh năm thứ bảy rất trấn định đáp lại.

“A, được rồi, cậu Malfoy, xét thấy cha trò yêu cầu, trước giờ giới nghiêm ban đêm ngày mai, 10 lần 《Hành vi thủ tục Slytherin》, để đầu óc trò có chút công dụng.” Snape dùng chất giọng trầm thấp dễ nghe nói xong yêu cầu với Draco, rồi không một lời giải thích bắt lấy tiểu xà mắt xanh, cấp tốc xoay người, góc bào màu đen cuồn cuộn hoa lệ cuối cùng hóa thành gợn sóng màu mực biến mất ở cửa chính phòng nghỉ công cộng.

“Ách, Draco, Harry không sao chứ?” Nhìn Snape kéo Harry đi, Zabini hỏi.

“Hẳn là không?” Draco tự an ủi mình nói, “Bất quá, tôi có sao.”

“Tôi đồng tình cậu, Draco…” Blaise e sợ thiên hạ bất loạn cười nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương