[Harry Potter/TomHar] Turn Back The Clock
-
Chương 27: Phiên Ngoại
[HP] TURN BACK THE CLOCK – PHIÊN NGOẠI
Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
PHIÊN NGOẠI 1
Cậu nghe thấy âm thanh la hét lờ mờ như cách một tầng sương dày, dần dần càng rõ ràng, bốn phía dần trở nên ầm ĩ, có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng cậu không tài nào nghe hiểu dù chỉ một chữ, những âm thanh lọt vào trong tai chỉ là những tiếng vang ù ù không rõ ràng.
Cuối cùng không thể chịu nổi những âm thanh hỗn loạn đó, cậu nhíu chặt lông mày, chậm rãi mở mắt.
Trong tầm mắt là... là một mái tóc quăn màu rám nắng, dài và xõa tung – như là bộ bờm của một con sư tử, cậu còn nhớ kỹ, màu sắc đó.
"Ôi! Harry... Harry... Đừng bỏ lại bọn mình..." Tiếng khóc cũng quen thuộc như vậy, bên trong mang đầy sự xót xa và bi thương, cậu nghe giọng nói ấy đã bảy năm, lần đầu tiên thấy trong đó xuất hiện tâm tình như vậy.
Cậu bật cười nhẹ.
"Mione..." Cậu ho một tiếng nặng nhọc, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên cái đầu đang úp sấp trên ngực mình, "Tớ không sao."
Thiếu nữ khựng lại, rồi ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu, sau đó là một tiếng la thất thanh, rồi lại một lần nữa nhào lên người cậu tạo thành một cú chấn thương lần hai.
"Hự!" Cậu nhíu mày, cảm nhận cơn đau tràn ra lồng ngực, dường như còn lan tới tận gan bàn chân, cả cơ thể dường như không có chỗ nào là không đau đớn, nhưng cậu lại cảm thấy một niềm vui sướng vô cùng.
Cậu đã trở về.
Harry trở về trong thế giới của cậu, tất cả cũng không có gì thay đổi, thời gian tựa hồ mới chỉ qua có nửa tiếng đồng hồ, Hermione nói, sắc mặt cô nàng ửng đỏ nói mình đã khóc một lúc lâu như vậy rồi.
Cậu còn nằm trên nền đất ẩm ướt ở Rừng Cấm, trong khoang mũi tràn ngập mùi khói lửa chiến tranh, bốn phía đầy những âm thanh nhốn nháo. Harry chật vật ngó ra từ một khe hở nhìn về phía không xa, nơi đó hẳn là nơi kẻ địch của cậu đã nằm xuống, cậu nghĩ sẽ nhìn thấy một cỗ thi thể, nhưng thực tế thì ở đó chẳng có gì cả.
"Harry," Hermione cố giữ cho mình khỏi nghẹn ngào, quẹt sạch nước mắt – nhưng cũng khiến cho cả gương mặt đều lem nhem cả, "Ôi! Đừng lo lắng, hắn chết, hắn chết rồi! Chiến tranh cuối cùng đã kết thúc!"
"Chết..." Giọng Harry nghe xa xôi mà mờ mịt.
"Đúng vậy, tớ nhìn thấy Lời nguyền Chết Chóc của hai bên đồng thời bắn vào người nhau, ôi! Tớ còn tưởng rằng cậu cũng chết..." Nói đến đây, lại một tiếng khóc nức nở, "Lúc kẻ đó bị lời nguyền Chết Chóc bắn trúng, hắn đã biến thành tro tàn, bị gió thổi tan rồi."
"Gió trong Rừng Cấm đúng là khá to." Harry gật đầu, mờ mịt đáp lại một câu.
Hermione phì cười một tiếng, hiển nhiên vẫn nghĩ rằng Harry còn đang chưa tỉnh hẳn. Cô nàng dùng đũa phép làm mấy bùa trị liệu nho nhỏ, giúp cái chân trật của Harry phục hồi như cũ.
Bọn họ rời khỏi nơi đó, tìm được Ron té xỉu cách đó không xa, trong cái thời khắc cuối cùng đầy hỗn loạn, Hermione không thể làm gì khác hơn mà chỉ có thể đem cậu ta giấu sau một cái cây.
Xung quanh hầu như chỉ còn người của Hội Phượng Hoàng và các giáo sư, Hermione nói, Voldemort vừa chết thì tất cả đám Tử Thần Thực Tử đều chạy trốn tán loạn cả, vứt bỏ lại vị chủ nhân đã hóa thành một đống tro của bọn họ.
Bellatrix chết dưới đũa phép của Molly Weasley, con rắn thì bị Neville rút được thanh kiếm Gryffindor chém chết, tất cả đều đã kết thúc.
Harry cùng Hermione mỗi người một bên đỡ lấy vai Ron trở lại lâu đài, Bùa Trôi Nổi dường như đã bị bọn họ đồng thời làm bộ quên mất ráo.
Chiến tranh đã kết thúc.
Gió trong Rừng Cấm rất to, mang theo mùi cháy khét nhàn nhạt, bụi bậm vẫn còn bốc lên, xa xa bên ngoài tòa lâu đài Hogwarts đều là những mảng tường vách đổ liêu xiêu, lộn xộn không tả nổi. Nhưng giữa mảnh đất bùn ướt át bị dẫm đạp đó, đã có những chồi non vươn lên đầy mạnh mẽ.
Trong khoảng thời gian đó, Harry hầu như không tìm được chút cơ hội để dừng lại nghỉ ngơi một chút nào.
Sau khi cả đám trở về lâu đài, mọi người dường như đều muốn tìm thứ gì đó để tìm cậu hỏi chuyện này kia, Harry và Hermione không thể làm gì khác hơn là đem Ron ra làm bia đỡ, rời khỏi sảnh đường chạy về phía phòng bệnh xá né tạm.
Bọn họ có chào hỏi qua tất cả những thành viên D.A một lượt, may là phần lớn mọi người đều may mắn không gặp chuyện gì cả, trừ một vài người đã chết đi.
Hogwarts tạm thời cho nghỉ học, đây là chuyện mà mấy trăm năm qua chưa bao giờ từng xảy ra, nhưng thực sự cũng chẳng có cách nào khác, đã có khoảng hơn phân nửa tòa lâu đài đã bị hư hại, thời gian để sửa chữa cũng không chỉ nói tốn mấy giờ là xong.
Các học sinh có thể lựa chọn trở về nhà hoặc ở lại trường học, phần lớn mọi người đều trở về, trở về ôm lấy những người thân của mình, hưởng thụ sự ấm áp và hạnh phúc, chiến tranh khiến bọn họ khắc sâu cảm nhận được những thứ thực sự quan trọng. Mà một phần ít người, như Harry, thì chọn ở lại trường.
Những thành viên nhóm D.A phần lớn cũng lựa chọn ở lại, có lẽ vì đã trải qua một trận đánh nên cả đám dường như đã càng trở nên trưởng thành hơn, càng nguyện ý ở lại gánh lấy trách nhiệm – cũng là niềm vinh quang, giúp đỡ xây dựng lại Hogwarts.
Tuy vậy, Hermione vẫn quyết định về nhà tìm cha mẹ mình một lần, sau khi tham gia lễ tang của Fred, và còn nhiều người nữa.
Mỗi ngày Harry đều ở trường học, đi theo hỗ trợ hiệu trưởng McGonagall, tấm bản đồ trong tay của cậu có thể giúp đỡ sửa chữa cho rất nhiều nơi trong tòa lâu đài.
Harry cũng ít chạm mặt với những người khác, trừ Ron và Neville, bọn họ dù sao vẫn là bạn cùng phòng. Cậu cũng rất ít khi ăn cơm trên bàn ăn chung, những lúc rảnh rỗi thì lập tức chạy tới thư viện, giấy xin phép vào khu cấm cũng được giáo sư đồng ý rất dễ dàng. Bây giờ còn ai có lý do gì mà không "cho phép" Cậu Bé Cứu Thế cơ chứ?
Với hành vi này của cậu, Hermione vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cô nàng còn nghi ngờ liệu có phải Harry từng bị dính lời nguyền hay phép thuật đen nào đó mà còn để lại di chứng hay không nữa, đương nhiên, điểm đó đã bị bà Pomfrey chứng thực là không có khả năng.
Kỳ thực Harry chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh thôi, dù sao sau khi kết thúc chiến tranh, tựa hồ cũng chẳng có ai có tâm trí nào tiếp tục học tập, ngay cả Hermione cũng chỉ cùng lắm là duy trì ba ngày vào thư viện một lần. Thời gian này, thư viện luôn là một nơi yên tĩnh, như vậy cũng giúp Harry có thể một mình suy ngẫm.
Cậu và Ginny đã chia tay. Lúc cậu nói ra, vẻ mặt Ginny trông có vẻ là hoàn toàn không thể tin nổi. Hai người đã từng chia tay một lần, nhưng đó là vì để Ginny không phải chịu tổn thương, điểm đó cả hai đều biết.
Bây giờ lý do đã không chỉ có là vậy.
Harry đã không thể đối diện với Ginny mà nói ra lời yêu thương, những lúc đó, trong đầu cậu luôn hiện lên một gương mặt, tóc đen mắt đen, một cậu bé vô cùng anh tuấn.
Harry không quên thế giới kia, hết thảy còn chân thật như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, từng chi tiết vẫn như còn khắc sâu trong đầu cậu.
Cậu nhớ kỹ căn nhà ở trại trẻ, nhớ cái phòng bé tẹo mà cậu đã từng bị giam trong đó, nhớ phòng sách nho nhỏ bí mật của cả hai. Cậu nhớ những ngày cả bọn họ ở Hogwarts, nhắm mắt cũng có thể nói ra vị trí bày biện của phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff, thậm chí vẫn còn nhớ như in phòng ngủ của Ravenclaw là hình dáng gì nữa.
Cậu tự giam mình trong Khu Cấm, càng không ngừng nhớ lại từng chi tiết đã xảy ra. Mỗi lần mở mắt, lại phát hiện, thì ra nơi này đã là một thế giới khác.
Cậu không thể tìm được cách nào... để có thể trở lại, trên thế giới này, sẽ không có một Tom Riddle thuộc về cậu nữa.
- -
Chẳng mấy đã tới buổi lễ tốt nghiệp ở Hogwarts, trước đó, bọn họ đã miễn cưỡng sửa chữa xong toàn bộ lâu đài, để các học sinh có thể hoàn thành nốt chương trình học và cả cuộc thi, bao quát cả ba người trong Tam Giác Vàng.
Toàn bộ học sinh Hogwarts đều tụ tập ở đây, học sinh năm bảy ôm ấp lẫn nhau nói lời từ biệt, bước lên chuyến tàu tốc hành cuối cùng của họ.
Chỉ có một học sinh không lên xe lửa, ngay trước khi tốt nghiệp thì cậu đã lựa chọn ở lại Hogwarts làm một trợ giảng, đồng thời cũng thông qua cuộc thi kiểm tra, điều này khiến tất cả bạn bè của cậu ta đều ngạc nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sau bao lâu, cậu biểu hiện tích cực với học tập như vậy.
"Tớ sẽ nhớ cậu đấy, người anh em!" Cậu thanh niên tóc đỏ cho người bạn thân thiết nhất của mình một cái ôm ghì thật chặt, nhếch môi cười, "Nhớ thỉnh thoảng tới nhà tớ chơi đấy, mẹ cũng rất nhớ cậu."
Cậu cười cười, cố ý nói: "Hang Sóc hả? Tớ nghĩ cậu với Hermione chẳng mấy chốc sẽ tìm được ngôi nhà nào đó mới cho cả hai thôi."
Mặt cậu thanh niên tóc đỏ lập tức đỏ lựng lên như chính mái tóc của cậu ta, thiếu nữ đứng bên cạnh vốn cũng đang định nói gì đó cũng á khẩu không thể nói gì được, chỉ có thể hung dữ trừng cậu một cái che đi sự xấu hổ.
"Được rồi! Harry, đừng có đánh trống lảng," thiếu nữ khụ khụ hai tiếng, tiến lên ôm cậu, ánh mắt dịu dàng nhìn bạn thân, "Cậu biết đó, lúc cậu cần tới, bọn mình vĩnh viễn đều ở đây. Vậy nên, đừng có giấu diếm với bọn mình quá lâu đấy, nhé?"
Cậu nao nao, đành chịu thua trước sự mẫn cảm thường trực của cô bạn thân, mỉm cười: "Đừng lo lắng quá, sẽ không quá lâu đâu."
Thiếu nữ hài lòng vỗ vỗ vai cậu, nhìn mái tóc đen đầy bất mãn: "Không phải tớ nói đâu, nhưng Harry à, sau này cậu cũng là một thầy giáo rồi, hẳn là nên chăm chút tí cho bề ngoài của mình chút đi, đi cắt tóc đi chứ! Còn có cái cặp kiếng kia, trời ạ! Cậu thật sự chẳng cần giữ nó lại để người khác dễ dàng nhận diện thân phận của mình hơn nữa đâu..."
Cậu lướt qua vai cô bé nháy nháy mắt với cậu thiếu niên tóc đỏ phía sau, đằng ấy cũng lộ ra một nụ cười khổ đầy đồng cảm, thế nhưng đều không ai cắt đứt sự dong dài của cô bé.
Bọn họ hưởng thụ mỗi một giây phút cuối cùng còn có thể làm bạn bên nhau này.
Những học sinh khác đi qua vui vẻ chào hỏi đám bọn họ, mấy người bạn trong nhóm D.A thân thuộc hơn lúc ngang qua đều nhiệt tình trao cho họ những cái ôm đầy nồng nhiệt. Luna tặng Harry phiếu đặt hàng nguyên một kỳ của tờ báo Kẻ Lý Sự, Neville lắp bắp nói vài lời, cuối cùng còn bật khóc, xem ra dù có tỏa sáng kỳ dị một hồi trong trận chiến cuối cùng đó thì cá tính của thằng bé cũng chẳng có gì thay đổi cả.
Lúc Ginny đi tới, cả Hermione và Ron đều ăn ý nói tạm biệt với Harry, lấy cớ lên trước xe lửa bỏ hành lý. Đối với sự thể thiếp của đám bạn tốt, Harry chỉ có thể cười khổ nhận lấy.
Cậu nhìn cô bé tóc đỏ thong thả nhưng kiên định đi tới, dừng trước mặt mình. Đầu tóc đỏ nhìn còn chói mắt hơn so với trong ấn tượng của Harry, bớt đi một phần ngây ngô, phát ra phong thái trưởng thành đầy quyến rũ.
"Chào, Harry."
"Chào, Ginny."
Sau đó cả hai nhìn nhau bật cười, như những người bạn lâu năm vậy.
"Tuy rằng năm sau còn gặp lại, nhưng em vẫn muốn nói câu này với anh," thiếu nữ nhún nhún vai, cười đến tự nhiên, "Không biết vì sao, nhưng luôn có cảm giác như chỉ cần bước lên chuyến xe lửa này xong, thì sau đó sẽ không còn được gặp lại anh nữa ấy."
Harry cười cười, không nói gì.
Ginny dịu dàng nhìn cậu, nhìn cậu bé mà nó rất yêu, bọn họ đều đã trưởng thành và thay đổi thật nhiều, nhưng nó vẫn luôn kiên định yêu người này, có thể bởi tình yêu đó đã tốn quá nhiều thời gian để chờ đợi, nên càng khó để người ta có thể lựa chọn buông tay.
"Em chỉ muốn biết, vì sao thế? Chúng ta đã không còn cơ hội nào nữa ư?"
Nó muốn tìm kiếm, chỉ là một đáp án – có thể khiến nó triệt để hết hy vọng.
"Em rất tốt, Ginny." Cậu nhìn cô bé trước mắt, cậu quả thực đã từng thích cô bé ấy. Từ năm thứ hai cô nhóc vẫn luôn đi theo cậu, bất tri bất giác mà đã cùng nhau vượt qua thật nhiều chuyện, khi trận chiến này bùng nổ, cũng vẫn kiên định đứng bên cạnh cậu.
Cô nhóc đã không còn luôn luôn mắc cỡ đỏ mặt như những ngày ban sơ đó, trốn sau lưng anh trai len lén nhìn cậu, cô nhóc đó đã học được cách dũng cảm tiến lên phía trước, dũng cảm đối mặt với tất cả.
Harry ngẫm nghĩ, chậm rãi mỉm cười.
"Anh vẫn luôn coi em là em gái, có thể bởi vì anh luôn khát vọng thứ tình cảm gia đình ấm áp của bọn em, nên anh đã lựa chọn nó. Đương nhiên không phải chỉ vì vậy, trong lúc chúng ta hẹn hò với nhau, anh quả thực đã từng thích em, em là một cô gái rất tốt."
Ginny nhìn nét mặt nghiêm túc của Harry đang giãi bày, khóe mắt dần dần ươn ướt. Nó biết Harry sẽ nói gì, nhưng đó không phải điều mà nó muốn nghe, lúc này nó chỉ muốn bịt chặt lỗ tai lại rồi chạy trốn, nhưng nó biết nó sẽ không làm như vậy. Nó là một Gryffindor đầy dũng cảm, còn là một Weasley không sợ trời không sợ đất, nó hít một hơi thật sâu, tiếp tục duy trì bóng lưng thẳng tắp.
"Anh không thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra với anh, nhưng mà, có thể là anh đã tìm được người thích hợp với mình hơn." Nghe giọng Harry chậm rãi nhưng kiên định, nhìn vẻ hấp háy trong đôi mắt xanh biếc kia, Ginny biết, nó đã thua rồi, thua dưới tay một người trong-lúc-nó-không-biết đã chiếm giữ trái tim của Harry.
Ánh mắt liều lĩnh của anh ấy, Ginny chưa từng thấy qua.
Nó hít sâu một hơi, bình ổn trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, cùng với một cảm giác chua sót nhàn nhạt lan tràn. Nó mỉm cười: "Em có vinh hạnh được biết ai là người đã cướp đi trái tim của Chúa Cứu Thế không thế?"
Harry nháy mắt mấy cái, cười thần bí: "Cậu ấy...là một Ravenclaw-tựa-như-Slytherin."
Có thể bởi tâm tình quá kích động, nên Ginny cũng không kịp phản ứng về ý nghĩa của chữ "cậu ấy" ("he") kia, cô bé chỉ gật đầu, bình tĩnh nói tạm biệt với Harry rồi quay người rời khỏi.
Nó chỉ biết mình đã bại bởi một Ravenclaw, khiến một thời gian dài sau đó nó vẫn còn căm ghét mấy người xuất thân từ cái Nhà đó. Mặc dù cực kỳ lâu sau đó, chính một cậu bé từ Nhà Ưng đó đã xuất hiện gánh lấy toàn bộ bầu trời của cô bé, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
Harry đứng trên Tháp Chiêm Tinh, nhìn xe lửa từ từ rời đi. Hình ảnh này cho cậu một loại cảm giác kỳ dị, cho tới bây giờ, cậu vẫn là người ngồi trên chiếc xe lửa đó rời đi, nhưng lần này, cậu đã lựa chọn ở lại.
Cho tận tới khi cái đuôi của tàu tốc hành cũng đã bị che khuất, Harry mới xoay người, đối diện với Hồ Đen và phong cảnh tráng lệ của Hogwarts. Bầu trời rất sáng sủa, không một gợn mây, mùi hương nhàn nhạt thoảng theo cơn gió thổi tới khiến người ta có cảm giác mùa xuân đang sắp tràn về.
Đó là một ngày lành, thích hợp bắt đầu... một tràng mạo hiểm mới. Harry cười, lặng lẽ cổ vũ bản thân trong lòng.
Mục tiêu, Thư viện Hogwarts, sâu trong tận cùng của Khu Cấm.
Qua một quãng thời gian sa sút lúc đầu, Harry rất nhanh đã tỉnh lại. Cậu muốn tới thế giới có Tom kia, thì phải tự nghĩ ra biện pháp. Ở lại trường học chỉ là một lý do, cậu không muốn trở lại thế giới phép thuật để một đám người vây xung quanh, ở Hogwarts, cậu càng có thể chuyên tâm làm chuyện của mình.
Chuyện Harry dự định tiến hành Chuyến lữ hành Thời gian chỉ có mấy bức họa trong phòng Hiệu trưởng biết, cụ Dumbledore chỉ là cười cười đầy thâm ý một cách khó hiểu với cậu, và dùng ánh mắt thương tiếc biểu thị sự duy trì của cụ, cũng là cụ đã thuyết phục cô McGonagall để Harry ở lại. Khoảnh khắc đó Harry cực kỳ cảm ơn cụ Dumbledore, cảm ơn cụ vì đã không hề dò hỏi bất cứ điều gì.
Từ trước lúc tốt nghiệp Harry đã bắt đầu ra vào Khu Cấm, lật coi tất cả mấy bộ sách liên quan tới Ma pháp trận, những chữ cổ ngữ với cậu vẫn tối nghĩa khó hiểu, nhưng nhờ sự trợ giúp của toàn bộ bức họa trong phòng hiệu trưởng cậu đã có một sự tiến bộ thần tốc.
Harry cuối cùng cũng biết ý nghĩa của tòa thần miếu kia là gì. Tòa thần điện đó nguyên bản vốn không phải thuộc sở hữu của đám quỷ hút máu, mà là do phù thủy xây dựng lên, chỉ là phù thủy bản địa nơi đó sau này đã chuyển đi nơi khác, nên thần điện đã bị đám quỷ hút máu ở đó chiếm làm của riêng.
Đám quỷ hút máu tự ý vận dụng sức mạnh phép thuật đen tăng cường năng lực của bọn chúng, còn ma pháp trận bên dưới thần điện thì là căn cơ chịu tải toàn bộ những pháp thuật ấy.
Nhưng kỳ thực đó là một chú ngữ về thời gian, tác dụng trên một linh hồn sống, dùng nguyên rủa đẩy nhanh thời gian sống trôi qua, khiến tính mạng của con người bị rút ngắn lại. Đồng thời nó cũng có thể bị di dời đi, mà mỗi lần di dời thì toàn bộ những nguyền rủa phía trước đều sẽ theo nó yếm lên trên vật thể mới, ngôi thần điện đó sập sau khi ma pháp trận biến mất cũng là bởi vì nó đã chịu tải rất nhiều "thời gian".
Ma pháp trận lần đầu bị chuyển dời lên người Tom cũng không có bị kích hoạt phản phệ, bởi lúc đó quỷ hút máu vận dụng phép thuật hắc ám đó vừa vặn triệt tiêu với nguyên lý vận hành của ma pháp trận. Cho nên khi ma pháp trận lần nữa chuyển dời lên người Harry thì mới bị kích hoạt tiêu hao toàn bộ sức sống nhanh như vậy.
May là linh hồn của cậu vốn cũng không thuộc về thế giới đó, ở thời gian điểm đó, linh hồn của cậu đã hao hết, nhưng do linh hồn không cùng thế giới, nên cậu lại lần nữa thức tỉnh. Nói đơn giản là, cậu chỉ trải qua một lần lữ hành thời gian khá dài mà thôi.
Nghiên cứu xong toàn bộ tư liệu, Harry đã quyết định rời khỏi, thế nhưng cụ Dumbledore khuyên cậu ở lại tham gia buổi lễ tốt nghiệp, nói lời từ biệt với mọi người, đồng thời lấy lý do trở thành giáo sư dạy học để tiếp tục ở lại trường học nghiên cứu.
Harry viết mấy lá thư cho những người thân nhất bên này giải thích hướng đi của mình, cậu ghi trong thư nói rằng sẽ bước lên một chuyến lữ hành dài tìm kiếm người yêu của mình, sẽ là một khoảng thời gian rất lâu, hi vọng mọi người đừng tìm cậu, mà hãy trân trọng hưởng thụ những hạnh phúc mà họ nên được... Cuối thư, cậu viết, cậu tin tưởng bọn họ cuối cùng sẽ có ngày tái ngộ. Mà, đó cũng không phải là một lời nói dối.
Chuẩn bị xong tất cả, Harry lặng lẽ chào từ biệt vào một buổi tối, cậu đem thư giao cho gia tinh ở Hogwarts, để bọn chúng sau mấy tuần hẵng gửi ra ngoài. Harry không chào tạm biệt ai, cậu khoác áo tàng hình rời khỏi Hogwarts bằng một mật đạo, đi tới cánh rừng bên ngoài thôn Hogsmeade, xài độn thổ.
Bóng đêm rất yên lặng, tất cả mọi người đều đang say giấc nồng, một đôi mắt lóe sáng trong rừng rậm, chỉ có những ngôi sao và vầng trăng trên bầu trời là thanh tỉnh, chứng kiến tất thảy bên dưới.
Mấy tuần sau, một thiếu niên với mái tóc đen lộn xộn và một cái mắt kiếng tròn tròn, một mình bước lên trên mảnh đất nước Pháp, theo dòng ký ức rời khỏi thành thị ven biển, dọc theo những thôn trang quen thuộc mà xa lạ đi về hướng rừng rậm. Những con đường đất bùn nhỏ hẹp ngày đó đều đã biến thành những con đường nhựa sạch sẽ, nhưng cậu có thể dễ dàng tìm ra mục đích của mình trên sổ tay ngắm cảnh.
Tòa lâu đài cũ kỹ mà đám quỷ hút máu ngày trước sinh sống ngày nay đã trở thành tài sản của một phú hào, ông ta hùng hồn đem cả tòa thành biến thành một nơi tham quan ngắm cảnh, để du khách tới thăm thú. Harry đoán rằng đã qua nhiều năm vậy, có lẽ đám quỷ hút máu kia không thể chịu nổi sự xâm chiếm của đám người thường, nên đã chuyển tới một nơi nào đó xa xôi khác. Sở dĩ, ai nói Muggle chả có gì đáng coi trọng? Bọn họ chẳng phải đã thành công đuổi đi rất nhiều sinh vật mà ngay cả họ cũng chưa từng phát hiện đó hay sao.
Sau khi vòng qua một vòng tòa lâu đài – tha thứ cậu đã chẳng có tí tâm tình nào để tỉ mỉ thưởng thức nơi mà mình đã từng bị nhốt, cậu thoát ly đoàn người du lịch, một mình chạy vào trong rừng rậm. Vì không để tên mình treo lên bảng những kẻ đi lạc bất hạnh, cậu còn đặc biệt nói với người đi bên cạnh là cậu khó chịu quá, dự định trực tiếp về nước luôn đây, còn đổi lại nhận được một vẻ mặt đầy quan tâm từ một người xa lạ.
- -
Harry làm phép điều chỉnh phương hướng vài lần trong rừng rậm, hướng về vị trí phía tòa thần điện đi tới, rừng rậm này khác hoàn toàn so với trong trí nhớ của Harry, qua hơn năm mươi năm, cây nhỏ đã biến thành đại thụ, đại thụ lại càng cao chót vót lên tận mây xanh.
Đi trong rừng một ngày một đêm, Harry cuối cùng đã tìm được tòa thần điện kia, giống như lần đầu tiên mà cậu nhìn thấy nó. Tòa kiến trúc như bị xé ra từ trong lòng đất, nhưng bởi bốn phía cây cối quá rậm rạp, hầu như có phân nửa phần công trình đều bị chìm trong bóng tối.
Harry hít sâu một hơi, thắp sáng đũa phép đi xuống cầu thang. Tất cả như quay ngược lại thời gian, tiếng nước mơ hồ, cùng cảm xúc như là động vật nhỏ cọ dưới mắt cá chân, đều rõ ràng như mới ngày hôm qua.
Cậu đi qua hành lang dài, đi vào sảnh điện tròn có những vòm cong, cậu dùng diêm mang theo trong túi thắp sáng những ngọn đuốc, ánh lửa bập bùng sáng rọi chiếu rõ cả một không gian vốn đang chìm trong bóng tối.
Ở đây cổ xưa như đã rất nhiều năm chưa từng có người thăm viếng, ma pháp trận bị giấu kín dưới lớp bụi đất dày cộp, bốn phía còn rải rác thi thể của một ít động vật nhỏ, chứng tỏ rằng nơi này đã từng trở thành sào huyệt của loài động vật nào đó.
Cậu xài vô số bùa vệ sinh mới có thể để những đường văn lộ của ma pháp trận hiện ra rõ ràng.
Harry rút ra một ít công cụ, giống như Tom đã từng làm, hoàn thiện ma pháp trận này. Nhưng khác là, cậu sửa chữa một vài phù chú phía trên đó, những chú văn đó cậu đã từng đem cầm đi hỏi bộ tộc Nhân Mã, nên chắc hẳn tuyệt đối không có sai.
Cậu vẽ rất tỉ mỉ rát cẩn thận, hầu như mất cả buổi sáng, bởi vì đang ở trong thần điện, nên Harry cũng không biết rằng thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Cuối cùng sau khi hoàn thành, cậu đem toàn bộ công cụ thu hồi lại vào trong túi đeo lưng, giơ đũa phép trên tay, đứng giữa ma pháp trận. Lúc này cậu đã nhớ kỹ cho cái mắt kính của mình một cái bùa cố định trước.
Harry mỉm cười với khoảng không, "Hey! Tom, tui đã chuẩn bị xong để tới tìm cậu rồi đây."
Cậu cắt ngón tay, để máu mình rơi lên trên ma pháp trận, sau đó bắt đầu ngâm nga một chú ngữ dài. Ma pháp trận bắt đầu phát sáng, khác với lúc trước, lần này ánh sáng phát ra là một màu trắng nhu hòa mà ấm áp.
Harry cảm thấy tầm nhìn chao đảo, phía trước bị những điểm trắng che mờ, hết thảy chung quanh từ từ trở nên không rõ ràng, mà cậu uể oải chỉ có thể nhắm mắt lại. Cảm giác như có một dòng nước ấm vây quanh cậu, khiến cậu thở dài một tiếng nhẹ nhàng.
Ánh sáng ma pháp trận từ từ vây kín cậu, càng ngày càng mãnh liệt, cho tới khi cả ngôi thần điện đều bị bạch quang bao phủ. Tia sáng kỳ dị phát ra từ trong rừng rậm trong mắt người dân xung quanh chỉ đơn giản là biểu thị của thần tích, không ai bảo ai bắt đầu hô thần kỳ.
Mấy phút sau, ánh sáng tán đi, thần điện vẫn như cũ, không thiếu đi thứ gì, chỉ có thiếu niên đứng trên đó, biến mất.
***
"Để em xem con một chút nào, thân ái." Đó là một giọng nữ dịu dàng mà yếu ớt.
"Lily, em nên nghỉ trước đi đã." Người đàn ông không đồng ý đáp.
"Đừng có nghe bác sỹ nói, James. Em muốn nhìn bảo bối của em chút thôi mà."
Cậu nghĩ rằng mình đang bay, loại cảm giác bay lên không trung đó khiến cậu cảm thấy hết hồn, cậu mở mắt, dùng hết sức lực mới phát hiện tầm nhìn trước mặt vẫn mơ hồ không rõ như cũ, nhận ra điều đó khiến cậu sợ muốn khóc.
"Oh! Đừng khóc, bảo bối nhỏ của mẹ," Cậu cả giác mình được một lực đạo mềm nhẹ ôm vào ngực, giọng nữ dịu dàng ấm áp đó ở ngay bên cạnh, "Đừng khóc, đừng khóc... Harry đáng yêu."
Cậu nghĩ cậu biết thanh âm quen thuộc đó là của ai, nhưng nó chỉ càng khiến cậu khóc khỏe hơn, trong trí nhớ cậu chưa từng khóc không nể nang gì ai như thế, bởi chưa từng có người nào toàn tâm toàn ý che chở cậu như vậy, để cậu có thể chuyên tâm mà khóc lóc nỉ non.
"Đừng lo lắng, bảo bối, mẹ và cha con đang ở đây rồi." Giọng người đàn ông cũng tới gần, cậu cảm giác được có một bàn tay vụng về đang vỗ về cậu.
Quá tốt rồi, cậu nghĩ. Lúc này, cha mẹ cậu đều đang ở đây.
Cuối cùng cậu dần dừng khóc, lộ ra một nụ cười hồn nhiên, và một cảm giác mệt mỏi vô cùng, rơi vào trong mộng đẹp.
***
Vài ngày qua đi, Harry cuối cùng cũng biết rõ tình hình của mình, cậu biến thành một đứa con nít, không, có thể phải nói rằng, cậu được mẹ của mình một lần nữa sinh ra.
Bởi vì Harry bé nhỏ rất khỏe mạnh, nên một tuần lễ sau khi sinh cậu đã thuận lợi ra khỏi Thánh Mungo, cùng James, Lily trở lại nhà của bọn họ ở tại Thung lũng Godric.
Harry nhìn đông nhìn tây vẫn là mờ mờ không rõ, nhưng với tình huống này cậu cũng chẳng lo mấy, bởi vì nghe được y sư giải thích với cha mẹ mình rằng trẻ nhỏ khi vừa ra đời một tháng đều nhìn không rõ lắm. Tuy vậy, James vân rất thích đưa quả đầu bù xù của mình tới trước mặt Harry, thử dạy cho thằng bé nhận thức, điều này làm cho Harry thường thường cảm thấy dở khóc dở cười.
Harry có tất cả ký ức của mình, nhưng có thể do thân thể chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, cậu nhận ra mình không thể nào tự hỏi một vấn đề quá phức tạp, một ngày mà nghĩ quá nhiều, là sẽ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Vậy nên mãi cho tới ba tháng sau, cậu mới lấy lại được tinh thần nghĩ tới cái việc cực kỳ quan trọng kia.
Trong khoảng thời gian này, cậu đã quen với việc được James và Lily dùng giọng dỗ dành trẻ con để nói chuyện với mình, đã quen với thân thể hễ đói bụng hay có gì khó chịu là lập tức khóc nhè, đã quen với việc Lily cho bú, quen với việc mình bị cả nhà nhìn trống trơn, còn bị chụp vô số tấm hình nữa.
Cho tới khi thích ứng với...tất cả, Harry mới nghĩ đến, mục đích mà cậu tới nơi này.
Cậu cần phải tới đây tìm Tom, nhưng mà, Merlin chết tiệt, vậy mà cậu lại trở lại quá khứ...! Nếu James và Lily vẫn đang sống, thì có thể nói rõ rằng nơi này là quá khứ, rằng sự kiện Halloween năm cậu một tuổi đó, tất cả đều có thể tái diễn, mà Voldemort sẽ lần nữa đem cha mẹ cậu giết chết ư?
Quan trọng nhất là, thế giới này vẫn không có Tom của cậu... Cậu thất bại sao?
Sự thật này khiến Harry cảm giác đả kích cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn vì thế mà bị bệnh một hồi không nhẹ, lăn qua lăn lại tận hai tháng trời mới khang phục, mà sau khi khỏi bệnh, đã không còn thần thái sáng láng như hồi đầu nữa. Điều này làm cho Lily và James buồn rầu mất không ít tóc.
Trong lúc đó, ngay cả cha đỡ đầu Sirius Black và bạn tốt Remus Lupin tới chơi cũng không thể giúp tâm tình của Harry khá hơn chút nào, thằng bé vẫn luôn luôn rất phối hợp đùa vui với đám cha đỡ đầu của nó, nhưng chỉ cần qua đi là lại khôi phục vẻ phiền muộn khổ sở kia, nhìn hoài khiến trái tim Lily đều sắp treo ngược lên.
Cũng bởi vậy, khi James hết cách đành tới hỏi xin dự giúp đỡ của vị Phù thủy vĩ đại nhất bấy giờ - cụ Dumbledore, rồi tình cờ sai sót mà ngẫu nhiên biết được cái tiên đoán đó.
James sau này tỏ vẻ, anh vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại cái ngày thảm thống đó.
***
"Thân ái à, em thực sự không biết Harry bảo bối là bị làm sao, thế nhưng em lo thằng bé sẽ cứ tiếp tục như vậy mất, thậm chí gần đây nó ăn uống cùng càng ngày càng ít đi." Lily ưu sầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry đang ngủ say sưa, trong lòng lặng lẽ so so với hồi trước dường như gương mặt đó đã hơi gầy đi so với trước, ghé vào bên tai James thủ thỉ.
"Anh cũng không biết phải làm sao bây giờ, anh đã lật tung đống sách vở trong nhà nhưng đều không tìm thấy chút nào đả động tới vấn đề tương tự thế này cả, tựa hồ chẳng có một đứa trẻ nít nào sẽ như Harry như vậy." James vò vò tóc thở dài.
Nghe vậy, ánh mắt xanh biếc của Lily lại ươn ướt, làm James hốt hoảng an ủi.
"Đừng lo lắng, Lily à, sẽ có cách nào đó giải quyết thôi." Anh ôm vợ mình nhỏ nhẹ khuyên nhủ, đột nhiên trong lòng khẽ động, ánh mắt sáng lên, "Anh nghĩ ra rồi! Em yêu, chúng ta đi tìm Dumbledore đi, cụ ấy nhất định sẽ có biện pháp phải không?"
Lily sững lại, cuối cùng rưng rưng nở nụ cười.
Ba ngày sau khi quyết định việc này, James và Dumbledore hẹn nhau ở Quán Đầu Heo (Hog"s Head), bởi James viết trong thư không tỉ mỉ gì hết khiến cụ Dumbledore cũng có chút lo lo, nên đã sảng khoái nhận lời hẹn gặp lần này.
"Lily gần đây có khỏe không? Trường học dạo này cũng bận quá, xin lỗi không có dành thời gian qua thăm mấy trò được." Dumbledore nháy nháy cặp mắt xanh lơ của cụ, đầy từ ái.
"Đừng nói thế ạ, thầy Dumbledore, thầy dù sao cũng là hiệu trưởng mà, làm sao mà tới thăm tất cả đám học sinh đã tốt nghiệp khi bọn họ sinh con được chứ!" James ngược lại cười cười đầy hào hiệp.
Dumbledore nhẹ nhàng than một hơi.
"Tôi đã từng nghĩ rằng mỗi học sinh đều nên có không gian phát triển riêng của mình, bởi vậy luôn dung túng cho các trò mặc sức giương cánh bay lượn, thế nhưng trong quá khứ tôi đã nhận được một bài học. Đối với những đứa trẻ cần được bảo vệ, chúng ta cần phải tùy thời cho chúng sự giúp đỡ lúc cần thiết, ở trước khi một truyện tồi tệ hơn có thể xảy ra."
"Thầy Dumbledore?" James lo âu nhìn sắc mặt có chút sa sút của cụ, Dumbledore như vậy trông như già thêm vài tuổi.
"Đừng để ý lời nói của tôi, James ạ, chỉ là vài câu than thở cằn nhằn thôi, mong cậu có thể thông cảm cho cho một lão già lớn tuổi này chút." Dumbledore cười ha hả, ăn một miếng bánh quy trên bàn, cau mày, "Tôi nghĩ tôi vẫn tương đối thích khẩu vị trong trường hơn, tôi thường làm phiền mấy gia tinh có thể bỏ thêm một ít đường vào trỏng."
James cười to.
"Như vậy, chủ đề của ngày hôm nay," Dumbledore thu lại vẻ tươi cười, ánh mắt sau thấu kính mang lên vẻ nghiêm túc, "Về Harry, thằng bé thế nào rồi?"
"Trò không biết, trò và Lily không tìm ra được do nguyên nhân gì! Harry quả thực giống như là... giống như là... Thật giống như không thích ứng môi trường vậy! Đúng rồi, nhưng nó vẫn là một đứa con nít thôi mà? Trẻ con không phải đều ăn ăn ngủ ngủ ăn no rồi cười khúc khích cả ngày hay sao chứ?" James khổ não vò đầu.
Dumbledore nháy nháy mắt mấy cái: "Có thể nó là một đứa bé tương đối thông minh, nên đã bắt đầu có những phiền não riêng của mình chăng."
James mang theo chút bi phẫn nhìn cụ: "....Ngài xác định ngài đã từng đọc qua sổ tay giáo dục trẻ nhỏ rồi chứ hả?"
Ông cụ lúng túng ho vài tiếng, khó được cảm thấy chột dạ, dù sao đây cũng không phải lĩnh vực chuyên nghiệp của cụ mà, cụ chỉ có quen thuộc với bọn nhỏ trong thời kỳ thanh thiếu niên mà thôi, "Được rồi, James à, nếu như cậu lo lắng, tôi sẽ nhờ Poppy tới thăm khám một chút, được chứ?"
James thở phào, gật đầu: "Trò tin vào bà Pomfrey."
Bọn họ lại trò chuyện thêm vài câu, đang xác định xem thời gian tới thăm là khi nào xong, chuẩn bị rời khỏi quán Đầu Heo.
Khi họ vừa đứng dậy, lại bị ngăn cản. Đó là một người phụ nữ ăn mặc kỳ dị, ánh mắt sau lớp kính trợn tròn to như một con cóc, mái tóc bù xù màu xám khoát trên bả vai, thỉnh thoảng lại ợ lên một cái nấc rượu, thoạt nhìn như là đã uống say.
"Dumbledore...! Tôi cuối cùng, đã nhìn, thấy cụ!" Cô nàng hung hăng xông lại, như sắp sụp đổ, đứng trước mặt bọn họ, bắt đầu khóc. Tình huống kinh khủng khiến khách hàng xung quanh nhận ra và bắt đầu tránh xa nơi đó, khiến ông chủ tiệm hung hăng trừng về phía bên này.
James không hiểu gì cả nhìn về phía cụ Dumbledore, nhận ra vẻ mặt đầy bất đắc dĩ của cụ.
"Sybill, tôi biết việc này với cô là rất shock, nhưng tôi thực sự cho rằng Hogwarts không còn cần môn Bói toán nữa."
"Không! Dumbledore, tôi biết cụ khinh thường tôi, tôi biết cụ cho rằng tôi không có năng lực... Thế nhưng, thế nhưng, đừng bởi vậy mà dừng hẳn môn Bói toán mà, còn rất nhiều rất nhiều người có tiềm lực có thể gánh vác được..."
"Sybill..."
"Tôi có thể giới thiệu, tôi quen rất nhiều bạn bè, bọn họ đều rất giỏi đó, thầy Dumbledore à..."
"Sybill Trelawney!" Dumbledore hạ giọng, sắc mặt cụ rất nghiêm túc, "Cô là người cuối cùng tôi phỏng vấn vào chức vị giáo sư môn Bói Toán, cũng là người cuối cùng của gia tộc mà tôi biết rằng có thiên phú về bói toán nhứt. Thế nhưng, có lẽ đã tới lúc Hogwarts cần có sự thay đổi rồi."
Người phụ nữ sững sờ vài giây, cuối cùng sắc mặt trắng bệch ngã xuống trên chiếc ghế tay vịn bên cạnh, trên mặt hai hàng nước mắt chảy dài.
"Không, Dumbledore, thầy không thể..."
Dumbledore thở dài, như là không đành lòng nhìn nữa quay người đi. James đồng tình nhìn bọn họ, nhưng cậu cũng không thể nói gì, dù sao cậu cũng chẳng phải hiệu trưởng Hogwarts, Dumbledore mới là.
Bọn họ bắt chuyện với ông chủ quán, chuẩn bị rời khỏi.
"Chúa Cứu Thế trở về..."
Nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn thô ráp, không giống nhịp điệu nói chuyện, mà càng giống như là đang niệm chú vậy. Dumbledore lập tức quay ngoắt lại, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm người phụ nữ đang như mất hồn mất vía lầm bầm cái gì đó, nhanh chóng xài một bùa cách âm, chỉ để ba người bọn họ còn ở bên trong.
"Chúa Cứu Thế trở về, mang theo bánh răng xoay chuyển... Xuất thân từ bậc phụ mẫu dũng cảm quả quyết, sinh ra vào thời điểm tháng bảy biến mất... Kẻ mệnh định sẽ đánh dấu người đó, kết thúc thời gian chờ đợi đằng đẵng... Ánh sáng và bóng tối nắm giữ cả hai, cùng chìa khóa nằm trong tay chúa cứu thế, số phận làm bạn... Hai kẻ chắc chắn thuộc về lẫn nhau..."
Sybill Trelawney đem những lời đó lặp lại hai lần, mới chậm rãi nhỏ giọng xuống, cuối cùng biến mất. Dumbledore và James đều căng thằng trừng mắt cô ta, cho tới tận khi cô ta ngẩng đầu, chớp chớp mắt mờ mịt.
"Thế nào sao? Các người không phải đã đi rồi ư?"
Dumbledore hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, lấy mắt kính xuống dùng tay xoa xoa khóe mắt, lộ ra mỉm cười: "Không có việc gì, Sybill, chỉ là tôi đang suy nghĩ, có lẽ thực sự không nên bỏ đi môn Bói Toán để nó biến mất. Vậy nên, tôi dự định chọn cô làm giáo sư môn Bói Toán."
"Đó, đó là thật sao?" Cô ta hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, không hiểu vì sao mà mình chỉ vừa mới thất thần một lúc, thế giới này đã thay đổi như vậy, "Thực sự sao?"
"Đương nhiên là thật, cô Sybill." Dumbledore đem kính mắt đội lại chỗ cũ, "Cô có thể đi thu dọn hành lý của cô, Hogwarts bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô tới."
Sybill Trelawney nức nở một tiếng, hai vai run rẩy chôn mặt trong lòng bàn tay khóc rưng rức.
Dumbledore bỏ đi bùa cách âm, đem tay khoát lên vai James, sắc mặt nặng nề, "Tôi nghĩ là, chúng ta cần một không gian riêng tư cẩn thận nói về chuyện này thôi."
Dumbledore mướn ông chủ một gian phòng trống trên lầu hai của quán Đầu Heo, triệu hồi Thần hộ mệnh Phượng hoàng của mình truyền tin, mang theo James với vẻ mặt khó hiểu đi lên lầu hai.
Đó là một gian phòng chật hẹp, chỉ có một chiếc sofa cũ kỹ, và một cái bàn tròn. Dumbledore vẫy vẫy đũa phép, đem chiếc ghế biến thành đủ bốn chỗ ngồi, sau đó đem chiếc bàn tròn biến thành một chiếc sofa đơn tinh xảo mà sạch sẽ.
Dumbledore kéo James ngồi xuống chiếc ghế dài, cười ha hả nói: "Tuy tôi cũng không ngại đâu, nhưng người chút nữa tới thì có chút soi mói mấy thứ này lắm."
James vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, cậu chỉ đại khái đoán được tình huống vừa rồi một chút, tựa hồ là một lời tiên tri thực sự.
"Được rồi, tôi nghĩ đại khái cậu cũng đang hoang mang lắm, James ạ, nhưng chuyện mà tôi sắp nói đây, sẽ giúp cậu có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của lời tiên đoán kia đó." Dumbledore than nhẹ, "Đồng thời, cái đó với Ha... có liên quan với nhà cậu nữa."
Những lời này để James lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt chuyên chú nhìn Dumbledore.
"Nhưng trước hết chúng ta cần chờ một chút..." Dumbledore nháy nháy mắt mấy cái, cười cười, "Tôi nghĩ, cậu ta đến rồi đó, tốc độ thật nhanh không phải sao?"
Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc trường bào đen thùi đi vào, bước đi đầy ưu nhã, nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng hơi hơi nhướn mi, tùy ý vẫy vẫy đũa phép, khiến cả gian phòng đều thay đổi. Sàn nhà gỗ thô ráp biến thành một loại gỗ thượng đẳng, cửa sổ phủ thêm một tấm rèm nhung đỏ, bóng đèn treo giữa phòng biến thành một loại đèn thủy tinh đầy tinh xảo, chiếc sofa đơn thì biến đổi càng hoa lệ thoải mái hơn.
"Chào thầy ạ!" James đứng bật dậy chào hỏi như một phản xạ.
Ánh mắt của người đàn ông dời qua, đó là một gương mặt anh tuấn nhưng tái nhợt, độ cong khóe miệng nội liễm mà ưu nhã.
"Đây là... James Potter?" Người đàn ông đi qua gian phòng, tới chiếc sofa đơn duy nhất ngồi xuống, tiện tay ném một vật dụng gì đó hình tròn bằng bạc về phía Dumbledore, nhìn cụ bắt được nó, "Được rồi, Dumbledore, nói một chút xem tại sao chúng ta "đều" ở đây thế?"
Dumbledore đem đũa phép chỉ vào huyệt thái dương rút ra một luồng vật chất màu bạc, nhẹ nhàng bỏ vào cái chậu bạc tròn, dùng đũa phép đảo đảo một chút, "Chuyện này là trùng hợp thôi, Tom, nhưng tôi cho rằng nó hẳn là do số phận sắp đặt cả. Bây giờ, trực tiếp xem ký ức của tôi có thể khiến cậu tương đối hiểu rõ hơn."
"Không cần làm như vậy, có một phương pháp càng đơn giản mà cũng mau chóng hơn nhiều." Ánh mắt đen của người đàn ông dừng trên người Dumbledore, khóe miệng mang theo một nét cười.
"Phải làm như vậy," Dumbledore đan chéo hai tay, lẳng lặng nói: "Tuy rằng tôi nguyện ý, nhưng tư tưởng của tôi cũng không đồng ý mở rộng của với cậu, Tom ạ. Tin tưởng tôi, cái này sẽ đáng để làm đấy."
James hoàn toàn nghe không hiểu cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng cậu ta biết người vừa đến là ai, người đàn ông đó hiện tại đang giữ chức giáo sư của môn Phòng Chống Nghệ thuật Hắc Ám tại Hogwarts, ngay từ thời cậu ta đi học người đó đã dạy ở đó rồi. Không có học sinh nào không vừa kính vừa sợ người đó, thầy ấy có học thức uyên bác đủ để sánh ngang với cả cụ Dumbledore, mà tuổi thì còn chưa tới phân nửa của cụ.
Khác với Dumbledore, Tom Riddle quen duy trì vẻ bề ngoài trẻ tuổi mà tràn ngập lực lượng, cũng bởi vậy dù tới hiện tại, vẫn có vô số bà đồng, thậm chí là học sinh khuynh đảo vì ổng. Ngay cả Lily cũng từng biểu thị tán thán với bề ngoài của thầy Riddle, tuy rằng điều đó có khiến James ghen tỵ, nhưng chỉ cần đối mặt với vị giáo sư đồng thời là chủ nhiệm nhà Ravenclaw này, cậu ta đều chưa bao giờ dám bày ra vẻ nghịch ngợm tùy tiện của mình.
Như là nghĩ tới vài chuyện hồi còn đi học, James bất giác lại rùng mình.
Người đàn ông trầm mặc một lát, nhận lấy cái chậu bạc, nhẹ nhàng vẫy đũa phép, cả người đã biến mất vào trong. Bên trong gian phòng nhất thời không có ai mở miệng, Dumbledore lẳng lặng cầm chén trà, cặm mắt lóe ra phảng phất như đang có điều gì suy nghĩ, James không dám ồn ào làm phiền đến cụ.
Qua không lâu sau, người đàn ông đi ra, hai tay đỡ lấy chiếc bồn tròn, ánh mắt thâm thúy.
"Đây là..."
"Từ Sybill Trelawney, mấy phút trước đã làm một lời tiên tri." Dumbledore phẩy đũa khiến chiếc bồn bằng bạc quay về trong ngực cụ.
"Học phái đổi danh về bói toán đó à?" Người đàn ông xoay người, nhìn ra ô cửa sổ duy nhất, "Tôi nhớ là lần trước cụ nói, cô ta chẳng có di truyền lấy nửa điểm thiên phú tiên đoán cơ mà."
"Rất hiển nhiên, tôi sai. Tom ạ." Dumbledore thở dài, "Hơn nữa, chúng ta đều biết là, cổ đúng."
Người đàn ông nắm chặt bàn tay, không quay đầu lại, nhưng mọi người đều nhìn ra được sự kích động của hắn. "Cậu ấy trở về..."
"Đúng vậy, Tom."
"Cậu ấy thực sự, không có gạt tôi..."
Dumbledore không nói gì thêm, cụ chờ người đàn ông bình tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, Tom quay trở lại chiếc ghế salon ngồi xuống, nhìn Dumbledore và James.
"Tôi nghĩ, lời tiên toán đó đã nói rất rõ ràng, "xuất thân từ bậc phụ mẫu dũng cảm quả quyết", y theo thuộc tính phân chia Nhà mà xem, thì là Gryffindor, "sinh ra vào thời điểm tháng bảy biến mất", sinh vào cuối tháng bảy, cha mẹ đồng thời đều là Gryffindor, ở năm nay, chỉ có nhà Potter và nhà Longbottom..."
"Chờ một chút!" James như là vừa bị sặc tới, "Cụ đang nói, Harry?"
"Đúng vậy, James, tôi nói tới đúng là thằng bé đó." Dumbledore trấn an James – hiển nhiên lúc này đang đầy nóng nảy, khóe mắt đảo qua đối diện, vẻ mặt người đàn ông khi nghe thấy cái tên đó thì trông như có điều suy nghĩ.
"Kẻ mệnh định sẽ đánh dấu người đó, kết thúc thời gian chờ đời đằng đẵng." Tom Riddle chậm rãi nói, cặp mắt đen lóe ra, "Hai người bọn họ, chắc chắn thuộc về lẫn nhau."
"Cái gì? Ai?" James hoàn toàn không theo kịp trạng huống, vẻ mặt mờ mịt.
"Cậu chính là người mệnh định của cậu bé đó, Tom." Ngón tay Dumbledore vuốt lên khớp xương của chính cụ, chậm rãi nói.
"Đương nhiên, tôi biết!" Người đàn ông nhếch khóe miệng, "Dù cho không có lời tiên đoán này, Harry cũng sẽ thuộc về tôi."
"Cái gì!" Tới đây thì James tựa như bị châm ngòi nổ, nhảy dựng lên, lông mày cũng dựng ngược lên nhìn thẳng vào vị giáo sư đó giờ cậu ta vẫn luôn tôn kính, "Giáo sư Riddle, ngài nói là có ý gì? Harry... là Harry nhà tôi đấy à?"
Dumbledore đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai James, "Đây là một câu chuyện rất dài rất dài, James ạ. Tôi mong cậu có thể nghe xong toàn bộ mới quyết định. Thế nhưng tôi phải nói rằng, dù là cậu có quyết định thế nào, có lẽ cũng không thể ảnh hưởng đến Tom và Harry, bọn họ chắc chắn thuộc về lẫn nhau."
Dumbledore giữ James ngồi xuống ghế salon, bắt đầu kể ra một câu chuyện từ thật lâu trước đây, một câu chuyện khiến người ta phải tiếc hận. Cố sự xảy ra giữa một Hufflepuff và một Ravenclaw, vị Hufflepuff kia thực tế đến từ một thời không ở tương lai, ở năm thứ tư thì vì một việc ngoài ý muốn nên đã biến mất, đồng thời, tên của vị Hufflepuff đó, lại đúng là Harry Potter.
Cuối cùng Dumbledore cũng không có cưỡng chế giữ James ở lại, mà để cậu ta về nhà suy nghĩ thật kỹ. Trước khi James thẫn thờ rời đi, rơi vào mắt cậu ta chính là đôi mắt lam nặng nề của cụ Dumbledore và đường nhìn đầy phức tạp từ Tom Riddle.
James rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào như vậy từ thầy Riddle, như vậy... tràn ngập tâm tình, chờ đợi, sợ hãi, thống khổ, tất cả đều hoàn mỹ dung hợp trong đó.
***
Đêm hôm đó, James và Lily thức trắng đêm để thảo luận chuyện này.
Lily nghe xong cố sự, đầu tiên là bị cảm động, nhưng cô còn rất do dự, cô suy nghĩ nhiều hơn James, cô còn phải xác nhận xem rằng Harry này liệu có phải Harry trong câu chuyện kia hay không, nếu Harry của cô chỉ là một đứa trẻ bình thường hết sức, chẳng lẽ lại phải để nó mang theo số phận nặng nề như vậy hay sao?
Huống hồ, cái vụ thầy Tom Riddle là người mệnh định của Harry này... Bọn họ cách nhau những năm mươi tuổi cơ đấy!
Thế là, tại buổi đêm hôm đó, vợ chồng Potter đầy khổ não.
Cuối cùng, bọn họ quyết định để mọi việc thuận theo tự nhiên tiếp diễn, nhưng một vài ngăn cản thích hợp là hợp lý, bọn họ tìm một người bảo mật cho ngôi nhà mới, mong muốn giáo sư Riddle có thể đừng có tùy ý tới chơi, đồng thời cũng không để bất cứ tin tức nào của ổng có thể bay vào trong.
Khi làm xong tất cả những thứ này thì bọn họ cũng sớm đem chuyện Harry còn đắm chìm trong bi thương chưa hồi phục quên đến chín tầng mây rồi, ngược lại cũng càng dành sự chú ý của mình tới quan tâm một vài tin tức của người đàn ông nào đó.
Bọn họ vẫn che giấu việc này rất tốt, cho tới tận ngày đó - sinh nhật một tuổi của Harry. Tom Riddle vẫn xông qua được lớp phòng tuyến cuối cùng của bọn họ.
Sau đó, bọn họ mới biết được, đáng nhẽ người bảo mật được đám James quyết định là Peter Pettingrew đêm đó không có tới, người tới chính là Tom Riddle đã cải trang, bởi vì James vội vã về nhà, nên cũng không phát hiện ra "Peter" đó là hàng giả. Không có ai biết vì sao mà Peter lại mang tin tức này bán cho Tom.
Sự kiện kia tính tới giờ là việc mà James hối hận nhất đời, còn đệ nhị thì là ngày mà cậu ta cùng Dumbledore nghe được lời tiên đoán kia.
James ba ba đáng thương thật không ngờ, nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải đem Harry bé bỏng trở thành "nữ nhi" gả ra ngoài, dù cậu ta có đấm ngực dậm chân cũng không thể nào thay đổi được kết cục đó.
- --
Fin.
======
Tâm hự cuối truyện:
Phiên ngoại dài thật dài gần 1w chữ trời ạ ಠ_ಠ
(Tác giả có nói có PN khác, nhưng chắc chỉ dành cho bản định chế bán thôi. Không có phần nào nữa đâu.)
Cuối cùng cũng kết thúc bộ này, cũng là bộ đầu tiên mình hoàn thành dịch/ edit luôn m/ dịch xong phần chính cũng có chút nuối tiếc, xong rồi thì nhây ra phiên ngoại... Nay thì xong rồi. ༼ಢ_ಢ༽ Tạm biệt Turn Back The Clock ở đây.
Cám ơn mọi người đã đọc và ủng hộ tới đây. *cúi chào* ("-﹏-";)
- -
Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
PHIÊN NGOẠI 1
Cậu nghe thấy âm thanh la hét lờ mờ như cách một tầng sương dày, dần dần càng rõ ràng, bốn phía dần trở nên ầm ĩ, có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng cậu không tài nào nghe hiểu dù chỉ một chữ, những âm thanh lọt vào trong tai chỉ là những tiếng vang ù ù không rõ ràng.
Cuối cùng không thể chịu nổi những âm thanh hỗn loạn đó, cậu nhíu chặt lông mày, chậm rãi mở mắt.
Trong tầm mắt là... là một mái tóc quăn màu rám nắng, dài và xõa tung – như là bộ bờm của một con sư tử, cậu còn nhớ kỹ, màu sắc đó.
"Ôi! Harry... Harry... Đừng bỏ lại bọn mình..." Tiếng khóc cũng quen thuộc như vậy, bên trong mang đầy sự xót xa và bi thương, cậu nghe giọng nói ấy đã bảy năm, lần đầu tiên thấy trong đó xuất hiện tâm tình như vậy.
Cậu bật cười nhẹ.
"Mione..." Cậu ho một tiếng nặng nhọc, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên cái đầu đang úp sấp trên ngực mình, "Tớ không sao."
Thiếu nữ khựng lại, rồi ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu, sau đó là một tiếng la thất thanh, rồi lại một lần nữa nhào lên người cậu tạo thành một cú chấn thương lần hai.
"Hự!" Cậu nhíu mày, cảm nhận cơn đau tràn ra lồng ngực, dường như còn lan tới tận gan bàn chân, cả cơ thể dường như không có chỗ nào là không đau đớn, nhưng cậu lại cảm thấy một niềm vui sướng vô cùng.
Cậu đã trở về.
Harry trở về trong thế giới của cậu, tất cả cũng không có gì thay đổi, thời gian tựa hồ mới chỉ qua có nửa tiếng đồng hồ, Hermione nói, sắc mặt cô nàng ửng đỏ nói mình đã khóc một lúc lâu như vậy rồi.
Cậu còn nằm trên nền đất ẩm ướt ở Rừng Cấm, trong khoang mũi tràn ngập mùi khói lửa chiến tranh, bốn phía đầy những âm thanh nhốn nháo. Harry chật vật ngó ra từ một khe hở nhìn về phía không xa, nơi đó hẳn là nơi kẻ địch của cậu đã nằm xuống, cậu nghĩ sẽ nhìn thấy một cỗ thi thể, nhưng thực tế thì ở đó chẳng có gì cả.
"Harry," Hermione cố giữ cho mình khỏi nghẹn ngào, quẹt sạch nước mắt – nhưng cũng khiến cho cả gương mặt đều lem nhem cả, "Ôi! Đừng lo lắng, hắn chết, hắn chết rồi! Chiến tranh cuối cùng đã kết thúc!"
"Chết..." Giọng Harry nghe xa xôi mà mờ mịt.
"Đúng vậy, tớ nhìn thấy Lời nguyền Chết Chóc của hai bên đồng thời bắn vào người nhau, ôi! Tớ còn tưởng rằng cậu cũng chết..." Nói đến đây, lại một tiếng khóc nức nở, "Lúc kẻ đó bị lời nguyền Chết Chóc bắn trúng, hắn đã biến thành tro tàn, bị gió thổi tan rồi."
"Gió trong Rừng Cấm đúng là khá to." Harry gật đầu, mờ mịt đáp lại một câu.
Hermione phì cười một tiếng, hiển nhiên vẫn nghĩ rằng Harry còn đang chưa tỉnh hẳn. Cô nàng dùng đũa phép làm mấy bùa trị liệu nho nhỏ, giúp cái chân trật của Harry phục hồi như cũ.
Bọn họ rời khỏi nơi đó, tìm được Ron té xỉu cách đó không xa, trong cái thời khắc cuối cùng đầy hỗn loạn, Hermione không thể làm gì khác hơn mà chỉ có thể đem cậu ta giấu sau một cái cây.
Xung quanh hầu như chỉ còn người của Hội Phượng Hoàng và các giáo sư, Hermione nói, Voldemort vừa chết thì tất cả đám Tử Thần Thực Tử đều chạy trốn tán loạn cả, vứt bỏ lại vị chủ nhân đã hóa thành một đống tro của bọn họ.
Bellatrix chết dưới đũa phép của Molly Weasley, con rắn thì bị Neville rút được thanh kiếm Gryffindor chém chết, tất cả đều đã kết thúc.
Harry cùng Hermione mỗi người một bên đỡ lấy vai Ron trở lại lâu đài, Bùa Trôi Nổi dường như đã bị bọn họ đồng thời làm bộ quên mất ráo.
Chiến tranh đã kết thúc.
Gió trong Rừng Cấm rất to, mang theo mùi cháy khét nhàn nhạt, bụi bậm vẫn còn bốc lên, xa xa bên ngoài tòa lâu đài Hogwarts đều là những mảng tường vách đổ liêu xiêu, lộn xộn không tả nổi. Nhưng giữa mảnh đất bùn ướt át bị dẫm đạp đó, đã có những chồi non vươn lên đầy mạnh mẽ.
Trong khoảng thời gian đó, Harry hầu như không tìm được chút cơ hội để dừng lại nghỉ ngơi một chút nào.
Sau khi cả đám trở về lâu đài, mọi người dường như đều muốn tìm thứ gì đó để tìm cậu hỏi chuyện này kia, Harry và Hermione không thể làm gì khác hơn là đem Ron ra làm bia đỡ, rời khỏi sảnh đường chạy về phía phòng bệnh xá né tạm.
Bọn họ có chào hỏi qua tất cả những thành viên D.A một lượt, may là phần lớn mọi người đều may mắn không gặp chuyện gì cả, trừ một vài người đã chết đi.
Hogwarts tạm thời cho nghỉ học, đây là chuyện mà mấy trăm năm qua chưa bao giờ từng xảy ra, nhưng thực sự cũng chẳng có cách nào khác, đã có khoảng hơn phân nửa tòa lâu đài đã bị hư hại, thời gian để sửa chữa cũng không chỉ nói tốn mấy giờ là xong.
Các học sinh có thể lựa chọn trở về nhà hoặc ở lại trường học, phần lớn mọi người đều trở về, trở về ôm lấy những người thân của mình, hưởng thụ sự ấm áp và hạnh phúc, chiến tranh khiến bọn họ khắc sâu cảm nhận được những thứ thực sự quan trọng. Mà một phần ít người, như Harry, thì chọn ở lại trường.
Những thành viên nhóm D.A phần lớn cũng lựa chọn ở lại, có lẽ vì đã trải qua một trận đánh nên cả đám dường như đã càng trở nên trưởng thành hơn, càng nguyện ý ở lại gánh lấy trách nhiệm – cũng là niềm vinh quang, giúp đỡ xây dựng lại Hogwarts.
Tuy vậy, Hermione vẫn quyết định về nhà tìm cha mẹ mình một lần, sau khi tham gia lễ tang của Fred, và còn nhiều người nữa.
Mỗi ngày Harry đều ở trường học, đi theo hỗ trợ hiệu trưởng McGonagall, tấm bản đồ trong tay của cậu có thể giúp đỡ sửa chữa cho rất nhiều nơi trong tòa lâu đài.
Harry cũng ít chạm mặt với những người khác, trừ Ron và Neville, bọn họ dù sao vẫn là bạn cùng phòng. Cậu cũng rất ít khi ăn cơm trên bàn ăn chung, những lúc rảnh rỗi thì lập tức chạy tới thư viện, giấy xin phép vào khu cấm cũng được giáo sư đồng ý rất dễ dàng. Bây giờ còn ai có lý do gì mà không "cho phép" Cậu Bé Cứu Thế cơ chứ?
Với hành vi này của cậu, Hermione vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cô nàng còn nghi ngờ liệu có phải Harry từng bị dính lời nguyền hay phép thuật đen nào đó mà còn để lại di chứng hay không nữa, đương nhiên, điểm đó đã bị bà Pomfrey chứng thực là không có khả năng.
Kỳ thực Harry chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh thôi, dù sao sau khi kết thúc chiến tranh, tựa hồ cũng chẳng có ai có tâm trí nào tiếp tục học tập, ngay cả Hermione cũng chỉ cùng lắm là duy trì ba ngày vào thư viện một lần. Thời gian này, thư viện luôn là một nơi yên tĩnh, như vậy cũng giúp Harry có thể một mình suy ngẫm.
Cậu và Ginny đã chia tay. Lúc cậu nói ra, vẻ mặt Ginny trông có vẻ là hoàn toàn không thể tin nổi. Hai người đã từng chia tay một lần, nhưng đó là vì để Ginny không phải chịu tổn thương, điểm đó cả hai đều biết.
Bây giờ lý do đã không chỉ có là vậy.
Harry đã không thể đối diện với Ginny mà nói ra lời yêu thương, những lúc đó, trong đầu cậu luôn hiện lên một gương mặt, tóc đen mắt đen, một cậu bé vô cùng anh tuấn.
Harry không quên thế giới kia, hết thảy còn chân thật như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, từng chi tiết vẫn như còn khắc sâu trong đầu cậu.
Cậu nhớ kỹ căn nhà ở trại trẻ, nhớ cái phòng bé tẹo mà cậu đã từng bị giam trong đó, nhớ phòng sách nho nhỏ bí mật của cả hai. Cậu nhớ những ngày cả bọn họ ở Hogwarts, nhắm mắt cũng có thể nói ra vị trí bày biện của phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff, thậm chí vẫn còn nhớ như in phòng ngủ của Ravenclaw là hình dáng gì nữa.
Cậu tự giam mình trong Khu Cấm, càng không ngừng nhớ lại từng chi tiết đã xảy ra. Mỗi lần mở mắt, lại phát hiện, thì ra nơi này đã là một thế giới khác.
Cậu không thể tìm được cách nào... để có thể trở lại, trên thế giới này, sẽ không có một Tom Riddle thuộc về cậu nữa.
- -
Chẳng mấy đã tới buổi lễ tốt nghiệp ở Hogwarts, trước đó, bọn họ đã miễn cưỡng sửa chữa xong toàn bộ lâu đài, để các học sinh có thể hoàn thành nốt chương trình học và cả cuộc thi, bao quát cả ba người trong Tam Giác Vàng.
Toàn bộ học sinh Hogwarts đều tụ tập ở đây, học sinh năm bảy ôm ấp lẫn nhau nói lời từ biệt, bước lên chuyến tàu tốc hành cuối cùng của họ.
Chỉ có một học sinh không lên xe lửa, ngay trước khi tốt nghiệp thì cậu đã lựa chọn ở lại Hogwarts làm một trợ giảng, đồng thời cũng thông qua cuộc thi kiểm tra, điều này khiến tất cả bạn bè của cậu ta đều ngạc nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sau bao lâu, cậu biểu hiện tích cực với học tập như vậy.
"Tớ sẽ nhớ cậu đấy, người anh em!" Cậu thanh niên tóc đỏ cho người bạn thân thiết nhất của mình một cái ôm ghì thật chặt, nhếch môi cười, "Nhớ thỉnh thoảng tới nhà tớ chơi đấy, mẹ cũng rất nhớ cậu."
Cậu cười cười, cố ý nói: "Hang Sóc hả? Tớ nghĩ cậu với Hermione chẳng mấy chốc sẽ tìm được ngôi nhà nào đó mới cho cả hai thôi."
Mặt cậu thanh niên tóc đỏ lập tức đỏ lựng lên như chính mái tóc của cậu ta, thiếu nữ đứng bên cạnh vốn cũng đang định nói gì đó cũng á khẩu không thể nói gì được, chỉ có thể hung dữ trừng cậu một cái che đi sự xấu hổ.
"Được rồi! Harry, đừng có đánh trống lảng," thiếu nữ khụ khụ hai tiếng, tiến lên ôm cậu, ánh mắt dịu dàng nhìn bạn thân, "Cậu biết đó, lúc cậu cần tới, bọn mình vĩnh viễn đều ở đây. Vậy nên, đừng có giấu diếm với bọn mình quá lâu đấy, nhé?"
Cậu nao nao, đành chịu thua trước sự mẫn cảm thường trực của cô bạn thân, mỉm cười: "Đừng lo lắng quá, sẽ không quá lâu đâu."
Thiếu nữ hài lòng vỗ vỗ vai cậu, nhìn mái tóc đen đầy bất mãn: "Không phải tớ nói đâu, nhưng Harry à, sau này cậu cũng là một thầy giáo rồi, hẳn là nên chăm chút tí cho bề ngoài của mình chút đi, đi cắt tóc đi chứ! Còn có cái cặp kiếng kia, trời ạ! Cậu thật sự chẳng cần giữ nó lại để người khác dễ dàng nhận diện thân phận của mình hơn nữa đâu..."
Cậu lướt qua vai cô bé nháy nháy mắt với cậu thiếu niên tóc đỏ phía sau, đằng ấy cũng lộ ra một nụ cười khổ đầy đồng cảm, thế nhưng đều không ai cắt đứt sự dong dài của cô bé.
Bọn họ hưởng thụ mỗi một giây phút cuối cùng còn có thể làm bạn bên nhau này.
Những học sinh khác đi qua vui vẻ chào hỏi đám bọn họ, mấy người bạn trong nhóm D.A thân thuộc hơn lúc ngang qua đều nhiệt tình trao cho họ những cái ôm đầy nồng nhiệt. Luna tặng Harry phiếu đặt hàng nguyên một kỳ của tờ báo Kẻ Lý Sự, Neville lắp bắp nói vài lời, cuối cùng còn bật khóc, xem ra dù có tỏa sáng kỳ dị một hồi trong trận chiến cuối cùng đó thì cá tính của thằng bé cũng chẳng có gì thay đổi cả.
Lúc Ginny đi tới, cả Hermione và Ron đều ăn ý nói tạm biệt với Harry, lấy cớ lên trước xe lửa bỏ hành lý. Đối với sự thể thiếp của đám bạn tốt, Harry chỉ có thể cười khổ nhận lấy.
Cậu nhìn cô bé tóc đỏ thong thả nhưng kiên định đi tới, dừng trước mặt mình. Đầu tóc đỏ nhìn còn chói mắt hơn so với trong ấn tượng của Harry, bớt đi một phần ngây ngô, phát ra phong thái trưởng thành đầy quyến rũ.
"Chào, Harry."
"Chào, Ginny."
Sau đó cả hai nhìn nhau bật cười, như những người bạn lâu năm vậy.
"Tuy rằng năm sau còn gặp lại, nhưng em vẫn muốn nói câu này với anh," thiếu nữ nhún nhún vai, cười đến tự nhiên, "Không biết vì sao, nhưng luôn có cảm giác như chỉ cần bước lên chuyến xe lửa này xong, thì sau đó sẽ không còn được gặp lại anh nữa ấy."
Harry cười cười, không nói gì.
Ginny dịu dàng nhìn cậu, nhìn cậu bé mà nó rất yêu, bọn họ đều đã trưởng thành và thay đổi thật nhiều, nhưng nó vẫn luôn kiên định yêu người này, có thể bởi tình yêu đó đã tốn quá nhiều thời gian để chờ đợi, nên càng khó để người ta có thể lựa chọn buông tay.
"Em chỉ muốn biết, vì sao thế? Chúng ta đã không còn cơ hội nào nữa ư?"
Nó muốn tìm kiếm, chỉ là một đáp án – có thể khiến nó triệt để hết hy vọng.
"Em rất tốt, Ginny." Cậu nhìn cô bé trước mắt, cậu quả thực đã từng thích cô bé ấy. Từ năm thứ hai cô nhóc vẫn luôn đi theo cậu, bất tri bất giác mà đã cùng nhau vượt qua thật nhiều chuyện, khi trận chiến này bùng nổ, cũng vẫn kiên định đứng bên cạnh cậu.
Cô nhóc đã không còn luôn luôn mắc cỡ đỏ mặt như những ngày ban sơ đó, trốn sau lưng anh trai len lén nhìn cậu, cô nhóc đó đã học được cách dũng cảm tiến lên phía trước, dũng cảm đối mặt với tất cả.
Harry ngẫm nghĩ, chậm rãi mỉm cười.
"Anh vẫn luôn coi em là em gái, có thể bởi vì anh luôn khát vọng thứ tình cảm gia đình ấm áp của bọn em, nên anh đã lựa chọn nó. Đương nhiên không phải chỉ vì vậy, trong lúc chúng ta hẹn hò với nhau, anh quả thực đã từng thích em, em là một cô gái rất tốt."
Ginny nhìn nét mặt nghiêm túc của Harry đang giãi bày, khóe mắt dần dần ươn ướt. Nó biết Harry sẽ nói gì, nhưng đó không phải điều mà nó muốn nghe, lúc này nó chỉ muốn bịt chặt lỗ tai lại rồi chạy trốn, nhưng nó biết nó sẽ không làm như vậy. Nó là một Gryffindor đầy dũng cảm, còn là một Weasley không sợ trời không sợ đất, nó hít một hơi thật sâu, tiếp tục duy trì bóng lưng thẳng tắp.
"Anh không thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra với anh, nhưng mà, có thể là anh đã tìm được người thích hợp với mình hơn." Nghe giọng Harry chậm rãi nhưng kiên định, nhìn vẻ hấp háy trong đôi mắt xanh biếc kia, Ginny biết, nó đã thua rồi, thua dưới tay một người trong-lúc-nó-không-biết đã chiếm giữ trái tim của Harry.
Ánh mắt liều lĩnh của anh ấy, Ginny chưa từng thấy qua.
Nó hít sâu một hơi, bình ổn trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, cùng với một cảm giác chua sót nhàn nhạt lan tràn. Nó mỉm cười: "Em có vinh hạnh được biết ai là người đã cướp đi trái tim của Chúa Cứu Thế không thế?"
Harry nháy mắt mấy cái, cười thần bí: "Cậu ấy...là một Ravenclaw-tựa-như-Slytherin."
Có thể bởi tâm tình quá kích động, nên Ginny cũng không kịp phản ứng về ý nghĩa của chữ "cậu ấy" ("he") kia, cô bé chỉ gật đầu, bình tĩnh nói tạm biệt với Harry rồi quay người rời khỏi.
Nó chỉ biết mình đã bại bởi một Ravenclaw, khiến một thời gian dài sau đó nó vẫn còn căm ghét mấy người xuất thân từ cái Nhà đó. Mặc dù cực kỳ lâu sau đó, chính một cậu bé từ Nhà Ưng đó đã xuất hiện gánh lấy toàn bộ bầu trời của cô bé, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
Harry đứng trên Tháp Chiêm Tinh, nhìn xe lửa từ từ rời đi. Hình ảnh này cho cậu một loại cảm giác kỳ dị, cho tới bây giờ, cậu vẫn là người ngồi trên chiếc xe lửa đó rời đi, nhưng lần này, cậu đã lựa chọn ở lại.
Cho tận tới khi cái đuôi của tàu tốc hành cũng đã bị che khuất, Harry mới xoay người, đối diện với Hồ Đen và phong cảnh tráng lệ của Hogwarts. Bầu trời rất sáng sủa, không một gợn mây, mùi hương nhàn nhạt thoảng theo cơn gió thổi tới khiến người ta có cảm giác mùa xuân đang sắp tràn về.
Đó là một ngày lành, thích hợp bắt đầu... một tràng mạo hiểm mới. Harry cười, lặng lẽ cổ vũ bản thân trong lòng.
Mục tiêu, Thư viện Hogwarts, sâu trong tận cùng của Khu Cấm.
Qua một quãng thời gian sa sút lúc đầu, Harry rất nhanh đã tỉnh lại. Cậu muốn tới thế giới có Tom kia, thì phải tự nghĩ ra biện pháp. Ở lại trường học chỉ là một lý do, cậu không muốn trở lại thế giới phép thuật để một đám người vây xung quanh, ở Hogwarts, cậu càng có thể chuyên tâm làm chuyện của mình.
Chuyện Harry dự định tiến hành Chuyến lữ hành Thời gian chỉ có mấy bức họa trong phòng Hiệu trưởng biết, cụ Dumbledore chỉ là cười cười đầy thâm ý một cách khó hiểu với cậu, và dùng ánh mắt thương tiếc biểu thị sự duy trì của cụ, cũng là cụ đã thuyết phục cô McGonagall để Harry ở lại. Khoảnh khắc đó Harry cực kỳ cảm ơn cụ Dumbledore, cảm ơn cụ vì đã không hề dò hỏi bất cứ điều gì.
Từ trước lúc tốt nghiệp Harry đã bắt đầu ra vào Khu Cấm, lật coi tất cả mấy bộ sách liên quan tới Ma pháp trận, những chữ cổ ngữ với cậu vẫn tối nghĩa khó hiểu, nhưng nhờ sự trợ giúp của toàn bộ bức họa trong phòng hiệu trưởng cậu đã có một sự tiến bộ thần tốc.
Harry cuối cùng cũng biết ý nghĩa của tòa thần miếu kia là gì. Tòa thần điện đó nguyên bản vốn không phải thuộc sở hữu của đám quỷ hút máu, mà là do phù thủy xây dựng lên, chỉ là phù thủy bản địa nơi đó sau này đã chuyển đi nơi khác, nên thần điện đã bị đám quỷ hút máu ở đó chiếm làm của riêng.
Đám quỷ hút máu tự ý vận dụng sức mạnh phép thuật đen tăng cường năng lực của bọn chúng, còn ma pháp trận bên dưới thần điện thì là căn cơ chịu tải toàn bộ những pháp thuật ấy.
Nhưng kỳ thực đó là một chú ngữ về thời gian, tác dụng trên một linh hồn sống, dùng nguyên rủa đẩy nhanh thời gian sống trôi qua, khiến tính mạng của con người bị rút ngắn lại. Đồng thời nó cũng có thể bị di dời đi, mà mỗi lần di dời thì toàn bộ những nguyền rủa phía trước đều sẽ theo nó yếm lên trên vật thể mới, ngôi thần điện đó sập sau khi ma pháp trận biến mất cũng là bởi vì nó đã chịu tải rất nhiều "thời gian".
Ma pháp trận lần đầu bị chuyển dời lên người Tom cũng không có bị kích hoạt phản phệ, bởi lúc đó quỷ hút máu vận dụng phép thuật hắc ám đó vừa vặn triệt tiêu với nguyên lý vận hành của ma pháp trận. Cho nên khi ma pháp trận lần nữa chuyển dời lên người Harry thì mới bị kích hoạt tiêu hao toàn bộ sức sống nhanh như vậy.
May là linh hồn của cậu vốn cũng không thuộc về thế giới đó, ở thời gian điểm đó, linh hồn của cậu đã hao hết, nhưng do linh hồn không cùng thế giới, nên cậu lại lần nữa thức tỉnh. Nói đơn giản là, cậu chỉ trải qua một lần lữ hành thời gian khá dài mà thôi.
Nghiên cứu xong toàn bộ tư liệu, Harry đã quyết định rời khỏi, thế nhưng cụ Dumbledore khuyên cậu ở lại tham gia buổi lễ tốt nghiệp, nói lời từ biệt với mọi người, đồng thời lấy lý do trở thành giáo sư dạy học để tiếp tục ở lại trường học nghiên cứu.
Harry viết mấy lá thư cho những người thân nhất bên này giải thích hướng đi của mình, cậu ghi trong thư nói rằng sẽ bước lên một chuyến lữ hành dài tìm kiếm người yêu của mình, sẽ là một khoảng thời gian rất lâu, hi vọng mọi người đừng tìm cậu, mà hãy trân trọng hưởng thụ những hạnh phúc mà họ nên được... Cuối thư, cậu viết, cậu tin tưởng bọn họ cuối cùng sẽ có ngày tái ngộ. Mà, đó cũng không phải là một lời nói dối.
Chuẩn bị xong tất cả, Harry lặng lẽ chào từ biệt vào một buổi tối, cậu đem thư giao cho gia tinh ở Hogwarts, để bọn chúng sau mấy tuần hẵng gửi ra ngoài. Harry không chào tạm biệt ai, cậu khoác áo tàng hình rời khỏi Hogwarts bằng một mật đạo, đi tới cánh rừng bên ngoài thôn Hogsmeade, xài độn thổ.
Bóng đêm rất yên lặng, tất cả mọi người đều đang say giấc nồng, một đôi mắt lóe sáng trong rừng rậm, chỉ có những ngôi sao và vầng trăng trên bầu trời là thanh tỉnh, chứng kiến tất thảy bên dưới.
Mấy tuần sau, một thiếu niên với mái tóc đen lộn xộn và một cái mắt kiếng tròn tròn, một mình bước lên trên mảnh đất nước Pháp, theo dòng ký ức rời khỏi thành thị ven biển, dọc theo những thôn trang quen thuộc mà xa lạ đi về hướng rừng rậm. Những con đường đất bùn nhỏ hẹp ngày đó đều đã biến thành những con đường nhựa sạch sẽ, nhưng cậu có thể dễ dàng tìm ra mục đích của mình trên sổ tay ngắm cảnh.
Tòa lâu đài cũ kỹ mà đám quỷ hút máu ngày trước sinh sống ngày nay đã trở thành tài sản của một phú hào, ông ta hùng hồn đem cả tòa thành biến thành một nơi tham quan ngắm cảnh, để du khách tới thăm thú. Harry đoán rằng đã qua nhiều năm vậy, có lẽ đám quỷ hút máu kia không thể chịu nổi sự xâm chiếm của đám người thường, nên đã chuyển tới một nơi nào đó xa xôi khác. Sở dĩ, ai nói Muggle chả có gì đáng coi trọng? Bọn họ chẳng phải đã thành công đuổi đi rất nhiều sinh vật mà ngay cả họ cũng chưa từng phát hiện đó hay sao.
Sau khi vòng qua một vòng tòa lâu đài – tha thứ cậu đã chẳng có tí tâm tình nào để tỉ mỉ thưởng thức nơi mà mình đã từng bị nhốt, cậu thoát ly đoàn người du lịch, một mình chạy vào trong rừng rậm. Vì không để tên mình treo lên bảng những kẻ đi lạc bất hạnh, cậu còn đặc biệt nói với người đi bên cạnh là cậu khó chịu quá, dự định trực tiếp về nước luôn đây, còn đổi lại nhận được một vẻ mặt đầy quan tâm từ một người xa lạ.
- -
Harry làm phép điều chỉnh phương hướng vài lần trong rừng rậm, hướng về vị trí phía tòa thần điện đi tới, rừng rậm này khác hoàn toàn so với trong trí nhớ của Harry, qua hơn năm mươi năm, cây nhỏ đã biến thành đại thụ, đại thụ lại càng cao chót vót lên tận mây xanh.
Đi trong rừng một ngày một đêm, Harry cuối cùng đã tìm được tòa thần điện kia, giống như lần đầu tiên mà cậu nhìn thấy nó. Tòa kiến trúc như bị xé ra từ trong lòng đất, nhưng bởi bốn phía cây cối quá rậm rạp, hầu như có phân nửa phần công trình đều bị chìm trong bóng tối.
Harry hít sâu một hơi, thắp sáng đũa phép đi xuống cầu thang. Tất cả như quay ngược lại thời gian, tiếng nước mơ hồ, cùng cảm xúc như là động vật nhỏ cọ dưới mắt cá chân, đều rõ ràng như mới ngày hôm qua.
Cậu đi qua hành lang dài, đi vào sảnh điện tròn có những vòm cong, cậu dùng diêm mang theo trong túi thắp sáng những ngọn đuốc, ánh lửa bập bùng sáng rọi chiếu rõ cả một không gian vốn đang chìm trong bóng tối.
Ở đây cổ xưa như đã rất nhiều năm chưa từng có người thăm viếng, ma pháp trận bị giấu kín dưới lớp bụi đất dày cộp, bốn phía còn rải rác thi thể của một ít động vật nhỏ, chứng tỏ rằng nơi này đã từng trở thành sào huyệt của loài động vật nào đó.
Cậu xài vô số bùa vệ sinh mới có thể để những đường văn lộ của ma pháp trận hiện ra rõ ràng.
Harry rút ra một ít công cụ, giống như Tom đã từng làm, hoàn thiện ma pháp trận này. Nhưng khác là, cậu sửa chữa một vài phù chú phía trên đó, những chú văn đó cậu đã từng đem cầm đi hỏi bộ tộc Nhân Mã, nên chắc hẳn tuyệt đối không có sai.
Cậu vẽ rất tỉ mỉ rát cẩn thận, hầu như mất cả buổi sáng, bởi vì đang ở trong thần điện, nên Harry cũng không biết rằng thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Cuối cùng sau khi hoàn thành, cậu đem toàn bộ công cụ thu hồi lại vào trong túi đeo lưng, giơ đũa phép trên tay, đứng giữa ma pháp trận. Lúc này cậu đã nhớ kỹ cho cái mắt kính của mình một cái bùa cố định trước.
Harry mỉm cười với khoảng không, "Hey! Tom, tui đã chuẩn bị xong để tới tìm cậu rồi đây."
Cậu cắt ngón tay, để máu mình rơi lên trên ma pháp trận, sau đó bắt đầu ngâm nga một chú ngữ dài. Ma pháp trận bắt đầu phát sáng, khác với lúc trước, lần này ánh sáng phát ra là một màu trắng nhu hòa mà ấm áp.
Harry cảm thấy tầm nhìn chao đảo, phía trước bị những điểm trắng che mờ, hết thảy chung quanh từ từ trở nên không rõ ràng, mà cậu uể oải chỉ có thể nhắm mắt lại. Cảm giác như có một dòng nước ấm vây quanh cậu, khiến cậu thở dài một tiếng nhẹ nhàng.
Ánh sáng ma pháp trận từ từ vây kín cậu, càng ngày càng mãnh liệt, cho tới khi cả ngôi thần điện đều bị bạch quang bao phủ. Tia sáng kỳ dị phát ra từ trong rừng rậm trong mắt người dân xung quanh chỉ đơn giản là biểu thị của thần tích, không ai bảo ai bắt đầu hô thần kỳ.
Mấy phút sau, ánh sáng tán đi, thần điện vẫn như cũ, không thiếu đi thứ gì, chỉ có thiếu niên đứng trên đó, biến mất.
***
"Để em xem con một chút nào, thân ái." Đó là một giọng nữ dịu dàng mà yếu ớt.
"Lily, em nên nghỉ trước đi đã." Người đàn ông không đồng ý đáp.
"Đừng có nghe bác sỹ nói, James. Em muốn nhìn bảo bối của em chút thôi mà."
Cậu nghĩ rằng mình đang bay, loại cảm giác bay lên không trung đó khiến cậu cảm thấy hết hồn, cậu mở mắt, dùng hết sức lực mới phát hiện tầm nhìn trước mặt vẫn mơ hồ không rõ như cũ, nhận ra điều đó khiến cậu sợ muốn khóc.
"Oh! Đừng khóc, bảo bối nhỏ của mẹ," Cậu cả giác mình được một lực đạo mềm nhẹ ôm vào ngực, giọng nữ dịu dàng ấm áp đó ở ngay bên cạnh, "Đừng khóc, đừng khóc... Harry đáng yêu."
Cậu nghĩ cậu biết thanh âm quen thuộc đó là của ai, nhưng nó chỉ càng khiến cậu khóc khỏe hơn, trong trí nhớ cậu chưa từng khóc không nể nang gì ai như thế, bởi chưa từng có người nào toàn tâm toàn ý che chở cậu như vậy, để cậu có thể chuyên tâm mà khóc lóc nỉ non.
"Đừng lo lắng, bảo bối, mẹ và cha con đang ở đây rồi." Giọng người đàn ông cũng tới gần, cậu cảm giác được có một bàn tay vụng về đang vỗ về cậu.
Quá tốt rồi, cậu nghĩ. Lúc này, cha mẹ cậu đều đang ở đây.
Cuối cùng cậu dần dừng khóc, lộ ra một nụ cười hồn nhiên, và một cảm giác mệt mỏi vô cùng, rơi vào trong mộng đẹp.
***
Vài ngày qua đi, Harry cuối cùng cũng biết rõ tình hình của mình, cậu biến thành một đứa con nít, không, có thể phải nói rằng, cậu được mẹ của mình một lần nữa sinh ra.
Bởi vì Harry bé nhỏ rất khỏe mạnh, nên một tuần lễ sau khi sinh cậu đã thuận lợi ra khỏi Thánh Mungo, cùng James, Lily trở lại nhà của bọn họ ở tại Thung lũng Godric.
Harry nhìn đông nhìn tây vẫn là mờ mờ không rõ, nhưng với tình huống này cậu cũng chẳng lo mấy, bởi vì nghe được y sư giải thích với cha mẹ mình rằng trẻ nhỏ khi vừa ra đời một tháng đều nhìn không rõ lắm. Tuy vậy, James vân rất thích đưa quả đầu bù xù của mình tới trước mặt Harry, thử dạy cho thằng bé nhận thức, điều này làm cho Harry thường thường cảm thấy dở khóc dở cười.
Harry có tất cả ký ức của mình, nhưng có thể do thân thể chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, cậu nhận ra mình không thể nào tự hỏi một vấn đề quá phức tạp, một ngày mà nghĩ quá nhiều, là sẽ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Vậy nên mãi cho tới ba tháng sau, cậu mới lấy lại được tinh thần nghĩ tới cái việc cực kỳ quan trọng kia.
Trong khoảng thời gian này, cậu đã quen với việc được James và Lily dùng giọng dỗ dành trẻ con để nói chuyện với mình, đã quen với thân thể hễ đói bụng hay có gì khó chịu là lập tức khóc nhè, đã quen với việc Lily cho bú, quen với việc mình bị cả nhà nhìn trống trơn, còn bị chụp vô số tấm hình nữa.
Cho tới khi thích ứng với...tất cả, Harry mới nghĩ đến, mục đích mà cậu tới nơi này.
Cậu cần phải tới đây tìm Tom, nhưng mà, Merlin chết tiệt, vậy mà cậu lại trở lại quá khứ...! Nếu James và Lily vẫn đang sống, thì có thể nói rõ rằng nơi này là quá khứ, rằng sự kiện Halloween năm cậu một tuổi đó, tất cả đều có thể tái diễn, mà Voldemort sẽ lần nữa đem cha mẹ cậu giết chết ư?
Quan trọng nhất là, thế giới này vẫn không có Tom của cậu... Cậu thất bại sao?
Sự thật này khiến Harry cảm giác đả kích cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn vì thế mà bị bệnh một hồi không nhẹ, lăn qua lăn lại tận hai tháng trời mới khang phục, mà sau khi khỏi bệnh, đã không còn thần thái sáng láng như hồi đầu nữa. Điều này làm cho Lily và James buồn rầu mất không ít tóc.
Trong lúc đó, ngay cả cha đỡ đầu Sirius Black và bạn tốt Remus Lupin tới chơi cũng không thể giúp tâm tình của Harry khá hơn chút nào, thằng bé vẫn luôn luôn rất phối hợp đùa vui với đám cha đỡ đầu của nó, nhưng chỉ cần qua đi là lại khôi phục vẻ phiền muộn khổ sở kia, nhìn hoài khiến trái tim Lily đều sắp treo ngược lên.
Cũng bởi vậy, khi James hết cách đành tới hỏi xin dự giúp đỡ của vị Phù thủy vĩ đại nhất bấy giờ - cụ Dumbledore, rồi tình cờ sai sót mà ngẫu nhiên biết được cái tiên đoán đó.
James sau này tỏ vẻ, anh vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại cái ngày thảm thống đó.
***
"Thân ái à, em thực sự không biết Harry bảo bối là bị làm sao, thế nhưng em lo thằng bé sẽ cứ tiếp tục như vậy mất, thậm chí gần đây nó ăn uống cùng càng ngày càng ít đi." Lily ưu sầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry đang ngủ say sưa, trong lòng lặng lẽ so so với hồi trước dường như gương mặt đó đã hơi gầy đi so với trước, ghé vào bên tai James thủ thỉ.
"Anh cũng không biết phải làm sao bây giờ, anh đã lật tung đống sách vở trong nhà nhưng đều không tìm thấy chút nào đả động tới vấn đề tương tự thế này cả, tựa hồ chẳng có một đứa trẻ nít nào sẽ như Harry như vậy." James vò vò tóc thở dài.
Nghe vậy, ánh mắt xanh biếc của Lily lại ươn ướt, làm James hốt hoảng an ủi.
"Đừng lo lắng, Lily à, sẽ có cách nào đó giải quyết thôi." Anh ôm vợ mình nhỏ nhẹ khuyên nhủ, đột nhiên trong lòng khẽ động, ánh mắt sáng lên, "Anh nghĩ ra rồi! Em yêu, chúng ta đi tìm Dumbledore đi, cụ ấy nhất định sẽ có biện pháp phải không?"
Lily sững lại, cuối cùng rưng rưng nở nụ cười.
Ba ngày sau khi quyết định việc này, James và Dumbledore hẹn nhau ở Quán Đầu Heo (Hog"s Head), bởi James viết trong thư không tỉ mỉ gì hết khiến cụ Dumbledore cũng có chút lo lo, nên đã sảng khoái nhận lời hẹn gặp lần này.
"Lily gần đây có khỏe không? Trường học dạo này cũng bận quá, xin lỗi không có dành thời gian qua thăm mấy trò được." Dumbledore nháy nháy cặp mắt xanh lơ của cụ, đầy từ ái.
"Đừng nói thế ạ, thầy Dumbledore, thầy dù sao cũng là hiệu trưởng mà, làm sao mà tới thăm tất cả đám học sinh đã tốt nghiệp khi bọn họ sinh con được chứ!" James ngược lại cười cười đầy hào hiệp.
Dumbledore nhẹ nhàng than một hơi.
"Tôi đã từng nghĩ rằng mỗi học sinh đều nên có không gian phát triển riêng của mình, bởi vậy luôn dung túng cho các trò mặc sức giương cánh bay lượn, thế nhưng trong quá khứ tôi đã nhận được một bài học. Đối với những đứa trẻ cần được bảo vệ, chúng ta cần phải tùy thời cho chúng sự giúp đỡ lúc cần thiết, ở trước khi một truyện tồi tệ hơn có thể xảy ra."
"Thầy Dumbledore?" James lo âu nhìn sắc mặt có chút sa sút của cụ, Dumbledore như vậy trông như già thêm vài tuổi.
"Đừng để ý lời nói của tôi, James ạ, chỉ là vài câu than thở cằn nhằn thôi, mong cậu có thể thông cảm cho cho một lão già lớn tuổi này chút." Dumbledore cười ha hả, ăn một miếng bánh quy trên bàn, cau mày, "Tôi nghĩ tôi vẫn tương đối thích khẩu vị trong trường hơn, tôi thường làm phiền mấy gia tinh có thể bỏ thêm một ít đường vào trỏng."
James cười to.
"Như vậy, chủ đề của ngày hôm nay," Dumbledore thu lại vẻ tươi cười, ánh mắt sau thấu kính mang lên vẻ nghiêm túc, "Về Harry, thằng bé thế nào rồi?"
"Trò không biết, trò và Lily không tìm ra được do nguyên nhân gì! Harry quả thực giống như là... giống như là... Thật giống như không thích ứng môi trường vậy! Đúng rồi, nhưng nó vẫn là một đứa con nít thôi mà? Trẻ con không phải đều ăn ăn ngủ ngủ ăn no rồi cười khúc khích cả ngày hay sao chứ?" James khổ não vò đầu.
Dumbledore nháy nháy mắt mấy cái: "Có thể nó là một đứa bé tương đối thông minh, nên đã bắt đầu có những phiền não riêng của mình chăng."
James mang theo chút bi phẫn nhìn cụ: "....Ngài xác định ngài đã từng đọc qua sổ tay giáo dục trẻ nhỏ rồi chứ hả?"
Ông cụ lúng túng ho vài tiếng, khó được cảm thấy chột dạ, dù sao đây cũng không phải lĩnh vực chuyên nghiệp của cụ mà, cụ chỉ có quen thuộc với bọn nhỏ trong thời kỳ thanh thiếu niên mà thôi, "Được rồi, James à, nếu như cậu lo lắng, tôi sẽ nhờ Poppy tới thăm khám một chút, được chứ?"
James thở phào, gật đầu: "Trò tin vào bà Pomfrey."
Bọn họ lại trò chuyện thêm vài câu, đang xác định xem thời gian tới thăm là khi nào xong, chuẩn bị rời khỏi quán Đầu Heo.
Khi họ vừa đứng dậy, lại bị ngăn cản. Đó là một người phụ nữ ăn mặc kỳ dị, ánh mắt sau lớp kính trợn tròn to như một con cóc, mái tóc bù xù màu xám khoát trên bả vai, thỉnh thoảng lại ợ lên một cái nấc rượu, thoạt nhìn như là đã uống say.
"Dumbledore...! Tôi cuối cùng, đã nhìn, thấy cụ!" Cô nàng hung hăng xông lại, như sắp sụp đổ, đứng trước mặt bọn họ, bắt đầu khóc. Tình huống kinh khủng khiến khách hàng xung quanh nhận ra và bắt đầu tránh xa nơi đó, khiến ông chủ tiệm hung hăng trừng về phía bên này.
James không hiểu gì cả nhìn về phía cụ Dumbledore, nhận ra vẻ mặt đầy bất đắc dĩ của cụ.
"Sybill, tôi biết việc này với cô là rất shock, nhưng tôi thực sự cho rằng Hogwarts không còn cần môn Bói toán nữa."
"Không! Dumbledore, tôi biết cụ khinh thường tôi, tôi biết cụ cho rằng tôi không có năng lực... Thế nhưng, thế nhưng, đừng bởi vậy mà dừng hẳn môn Bói toán mà, còn rất nhiều rất nhiều người có tiềm lực có thể gánh vác được..."
"Sybill..."
"Tôi có thể giới thiệu, tôi quen rất nhiều bạn bè, bọn họ đều rất giỏi đó, thầy Dumbledore à..."
"Sybill Trelawney!" Dumbledore hạ giọng, sắc mặt cụ rất nghiêm túc, "Cô là người cuối cùng tôi phỏng vấn vào chức vị giáo sư môn Bói Toán, cũng là người cuối cùng của gia tộc mà tôi biết rằng có thiên phú về bói toán nhứt. Thế nhưng, có lẽ đã tới lúc Hogwarts cần có sự thay đổi rồi."
Người phụ nữ sững sờ vài giây, cuối cùng sắc mặt trắng bệch ngã xuống trên chiếc ghế tay vịn bên cạnh, trên mặt hai hàng nước mắt chảy dài.
"Không, Dumbledore, thầy không thể..."
Dumbledore thở dài, như là không đành lòng nhìn nữa quay người đi. James đồng tình nhìn bọn họ, nhưng cậu cũng không thể nói gì, dù sao cậu cũng chẳng phải hiệu trưởng Hogwarts, Dumbledore mới là.
Bọn họ bắt chuyện với ông chủ quán, chuẩn bị rời khỏi.
"Chúa Cứu Thế trở về..."
Nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn thô ráp, không giống nhịp điệu nói chuyện, mà càng giống như là đang niệm chú vậy. Dumbledore lập tức quay ngoắt lại, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm người phụ nữ đang như mất hồn mất vía lầm bầm cái gì đó, nhanh chóng xài một bùa cách âm, chỉ để ba người bọn họ còn ở bên trong.
"Chúa Cứu Thế trở về, mang theo bánh răng xoay chuyển... Xuất thân từ bậc phụ mẫu dũng cảm quả quyết, sinh ra vào thời điểm tháng bảy biến mất... Kẻ mệnh định sẽ đánh dấu người đó, kết thúc thời gian chờ đợi đằng đẵng... Ánh sáng và bóng tối nắm giữ cả hai, cùng chìa khóa nằm trong tay chúa cứu thế, số phận làm bạn... Hai kẻ chắc chắn thuộc về lẫn nhau..."
Sybill Trelawney đem những lời đó lặp lại hai lần, mới chậm rãi nhỏ giọng xuống, cuối cùng biến mất. Dumbledore và James đều căng thằng trừng mắt cô ta, cho tới tận khi cô ta ngẩng đầu, chớp chớp mắt mờ mịt.
"Thế nào sao? Các người không phải đã đi rồi ư?"
Dumbledore hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, lấy mắt kính xuống dùng tay xoa xoa khóe mắt, lộ ra mỉm cười: "Không có việc gì, Sybill, chỉ là tôi đang suy nghĩ, có lẽ thực sự không nên bỏ đi môn Bói Toán để nó biến mất. Vậy nên, tôi dự định chọn cô làm giáo sư môn Bói Toán."
"Đó, đó là thật sao?" Cô ta hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, không hiểu vì sao mà mình chỉ vừa mới thất thần một lúc, thế giới này đã thay đổi như vậy, "Thực sự sao?"
"Đương nhiên là thật, cô Sybill." Dumbledore đem kính mắt đội lại chỗ cũ, "Cô có thể đi thu dọn hành lý của cô, Hogwarts bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô tới."
Sybill Trelawney nức nở một tiếng, hai vai run rẩy chôn mặt trong lòng bàn tay khóc rưng rức.
Dumbledore bỏ đi bùa cách âm, đem tay khoát lên vai James, sắc mặt nặng nề, "Tôi nghĩ là, chúng ta cần một không gian riêng tư cẩn thận nói về chuyện này thôi."
Dumbledore mướn ông chủ một gian phòng trống trên lầu hai của quán Đầu Heo, triệu hồi Thần hộ mệnh Phượng hoàng của mình truyền tin, mang theo James với vẻ mặt khó hiểu đi lên lầu hai.
Đó là một gian phòng chật hẹp, chỉ có một chiếc sofa cũ kỹ, và một cái bàn tròn. Dumbledore vẫy vẫy đũa phép, đem chiếc ghế biến thành đủ bốn chỗ ngồi, sau đó đem chiếc bàn tròn biến thành một chiếc sofa đơn tinh xảo mà sạch sẽ.
Dumbledore kéo James ngồi xuống chiếc ghế dài, cười ha hả nói: "Tuy tôi cũng không ngại đâu, nhưng người chút nữa tới thì có chút soi mói mấy thứ này lắm."
James vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, cậu chỉ đại khái đoán được tình huống vừa rồi một chút, tựa hồ là một lời tiên tri thực sự.
"Được rồi, tôi nghĩ đại khái cậu cũng đang hoang mang lắm, James ạ, nhưng chuyện mà tôi sắp nói đây, sẽ giúp cậu có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của lời tiên đoán kia đó." Dumbledore than nhẹ, "Đồng thời, cái đó với Ha... có liên quan với nhà cậu nữa."
Những lời này để James lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt chuyên chú nhìn Dumbledore.
"Nhưng trước hết chúng ta cần chờ một chút..." Dumbledore nháy nháy mắt mấy cái, cười cười, "Tôi nghĩ, cậu ta đến rồi đó, tốc độ thật nhanh không phải sao?"
Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc trường bào đen thùi đi vào, bước đi đầy ưu nhã, nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng hơi hơi nhướn mi, tùy ý vẫy vẫy đũa phép, khiến cả gian phòng đều thay đổi. Sàn nhà gỗ thô ráp biến thành một loại gỗ thượng đẳng, cửa sổ phủ thêm một tấm rèm nhung đỏ, bóng đèn treo giữa phòng biến thành một loại đèn thủy tinh đầy tinh xảo, chiếc sofa đơn thì biến đổi càng hoa lệ thoải mái hơn.
"Chào thầy ạ!" James đứng bật dậy chào hỏi như một phản xạ.
Ánh mắt của người đàn ông dời qua, đó là một gương mặt anh tuấn nhưng tái nhợt, độ cong khóe miệng nội liễm mà ưu nhã.
"Đây là... James Potter?" Người đàn ông đi qua gian phòng, tới chiếc sofa đơn duy nhất ngồi xuống, tiện tay ném một vật dụng gì đó hình tròn bằng bạc về phía Dumbledore, nhìn cụ bắt được nó, "Được rồi, Dumbledore, nói một chút xem tại sao chúng ta "đều" ở đây thế?"
Dumbledore đem đũa phép chỉ vào huyệt thái dương rút ra một luồng vật chất màu bạc, nhẹ nhàng bỏ vào cái chậu bạc tròn, dùng đũa phép đảo đảo một chút, "Chuyện này là trùng hợp thôi, Tom, nhưng tôi cho rằng nó hẳn là do số phận sắp đặt cả. Bây giờ, trực tiếp xem ký ức của tôi có thể khiến cậu tương đối hiểu rõ hơn."
"Không cần làm như vậy, có một phương pháp càng đơn giản mà cũng mau chóng hơn nhiều." Ánh mắt đen của người đàn ông dừng trên người Dumbledore, khóe miệng mang theo một nét cười.
"Phải làm như vậy," Dumbledore đan chéo hai tay, lẳng lặng nói: "Tuy rằng tôi nguyện ý, nhưng tư tưởng của tôi cũng không đồng ý mở rộng của với cậu, Tom ạ. Tin tưởng tôi, cái này sẽ đáng để làm đấy."
James hoàn toàn nghe không hiểu cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng cậu ta biết người vừa đến là ai, người đàn ông đó hiện tại đang giữ chức giáo sư của môn Phòng Chống Nghệ thuật Hắc Ám tại Hogwarts, ngay từ thời cậu ta đi học người đó đã dạy ở đó rồi. Không có học sinh nào không vừa kính vừa sợ người đó, thầy ấy có học thức uyên bác đủ để sánh ngang với cả cụ Dumbledore, mà tuổi thì còn chưa tới phân nửa của cụ.
Khác với Dumbledore, Tom Riddle quen duy trì vẻ bề ngoài trẻ tuổi mà tràn ngập lực lượng, cũng bởi vậy dù tới hiện tại, vẫn có vô số bà đồng, thậm chí là học sinh khuynh đảo vì ổng. Ngay cả Lily cũng từng biểu thị tán thán với bề ngoài của thầy Riddle, tuy rằng điều đó có khiến James ghen tỵ, nhưng chỉ cần đối mặt với vị giáo sư đồng thời là chủ nhiệm nhà Ravenclaw này, cậu ta đều chưa bao giờ dám bày ra vẻ nghịch ngợm tùy tiện của mình.
Như là nghĩ tới vài chuyện hồi còn đi học, James bất giác lại rùng mình.
Người đàn ông trầm mặc một lát, nhận lấy cái chậu bạc, nhẹ nhàng vẫy đũa phép, cả người đã biến mất vào trong. Bên trong gian phòng nhất thời không có ai mở miệng, Dumbledore lẳng lặng cầm chén trà, cặm mắt lóe ra phảng phất như đang có điều gì suy nghĩ, James không dám ồn ào làm phiền đến cụ.
Qua không lâu sau, người đàn ông đi ra, hai tay đỡ lấy chiếc bồn tròn, ánh mắt thâm thúy.
"Đây là..."
"Từ Sybill Trelawney, mấy phút trước đã làm một lời tiên tri." Dumbledore phẩy đũa khiến chiếc bồn bằng bạc quay về trong ngực cụ.
"Học phái đổi danh về bói toán đó à?" Người đàn ông xoay người, nhìn ra ô cửa sổ duy nhất, "Tôi nhớ là lần trước cụ nói, cô ta chẳng có di truyền lấy nửa điểm thiên phú tiên đoán cơ mà."
"Rất hiển nhiên, tôi sai. Tom ạ." Dumbledore thở dài, "Hơn nữa, chúng ta đều biết là, cổ đúng."
Người đàn ông nắm chặt bàn tay, không quay đầu lại, nhưng mọi người đều nhìn ra được sự kích động của hắn. "Cậu ấy trở về..."
"Đúng vậy, Tom."
"Cậu ấy thực sự, không có gạt tôi..."
Dumbledore không nói gì thêm, cụ chờ người đàn ông bình tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, Tom quay trở lại chiếc ghế salon ngồi xuống, nhìn Dumbledore và James.
"Tôi nghĩ, lời tiên toán đó đã nói rất rõ ràng, "xuất thân từ bậc phụ mẫu dũng cảm quả quyết", y theo thuộc tính phân chia Nhà mà xem, thì là Gryffindor, "sinh ra vào thời điểm tháng bảy biến mất", sinh vào cuối tháng bảy, cha mẹ đồng thời đều là Gryffindor, ở năm nay, chỉ có nhà Potter và nhà Longbottom..."
"Chờ một chút!" James như là vừa bị sặc tới, "Cụ đang nói, Harry?"
"Đúng vậy, James, tôi nói tới đúng là thằng bé đó." Dumbledore trấn an James – hiển nhiên lúc này đang đầy nóng nảy, khóe mắt đảo qua đối diện, vẻ mặt người đàn ông khi nghe thấy cái tên đó thì trông như có điều suy nghĩ.
"Kẻ mệnh định sẽ đánh dấu người đó, kết thúc thời gian chờ đời đằng đẵng." Tom Riddle chậm rãi nói, cặp mắt đen lóe ra, "Hai người bọn họ, chắc chắn thuộc về lẫn nhau."
"Cái gì? Ai?" James hoàn toàn không theo kịp trạng huống, vẻ mặt mờ mịt.
"Cậu chính là người mệnh định của cậu bé đó, Tom." Ngón tay Dumbledore vuốt lên khớp xương của chính cụ, chậm rãi nói.
"Đương nhiên, tôi biết!" Người đàn ông nhếch khóe miệng, "Dù cho không có lời tiên đoán này, Harry cũng sẽ thuộc về tôi."
"Cái gì!" Tới đây thì James tựa như bị châm ngòi nổ, nhảy dựng lên, lông mày cũng dựng ngược lên nhìn thẳng vào vị giáo sư đó giờ cậu ta vẫn luôn tôn kính, "Giáo sư Riddle, ngài nói là có ý gì? Harry... là Harry nhà tôi đấy à?"
Dumbledore đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai James, "Đây là một câu chuyện rất dài rất dài, James ạ. Tôi mong cậu có thể nghe xong toàn bộ mới quyết định. Thế nhưng tôi phải nói rằng, dù là cậu có quyết định thế nào, có lẽ cũng không thể ảnh hưởng đến Tom và Harry, bọn họ chắc chắn thuộc về lẫn nhau."
Dumbledore giữ James ngồi xuống ghế salon, bắt đầu kể ra một câu chuyện từ thật lâu trước đây, một câu chuyện khiến người ta phải tiếc hận. Cố sự xảy ra giữa một Hufflepuff và một Ravenclaw, vị Hufflepuff kia thực tế đến từ một thời không ở tương lai, ở năm thứ tư thì vì một việc ngoài ý muốn nên đã biến mất, đồng thời, tên của vị Hufflepuff đó, lại đúng là Harry Potter.
Cuối cùng Dumbledore cũng không có cưỡng chế giữ James ở lại, mà để cậu ta về nhà suy nghĩ thật kỹ. Trước khi James thẫn thờ rời đi, rơi vào mắt cậu ta chính là đôi mắt lam nặng nề của cụ Dumbledore và đường nhìn đầy phức tạp từ Tom Riddle.
James rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào như vậy từ thầy Riddle, như vậy... tràn ngập tâm tình, chờ đợi, sợ hãi, thống khổ, tất cả đều hoàn mỹ dung hợp trong đó.
***
Đêm hôm đó, James và Lily thức trắng đêm để thảo luận chuyện này.
Lily nghe xong cố sự, đầu tiên là bị cảm động, nhưng cô còn rất do dự, cô suy nghĩ nhiều hơn James, cô còn phải xác nhận xem rằng Harry này liệu có phải Harry trong câu chuyện kia hay không, nếu Harry của cô chỉ là một đứa trẻ bình thường hết sức, chẳng lẽ lại phải để nó mang theo số phận nặng nề như vậy hay sao?
Huống hồ, cái vụ thầy Tom Riddle là người mệnh định của Harry này... Bọn họ cách nhau những năm mươi tuổi cơ đấy!
Thế là, tại buổi đêm hôm đó, vợ chồng Potter đầy khổ não.
Cuối cùng, bọn họ quyết định để mọi việc thuận theo tự nhiên tiếp diễn, nhưng một vài ngăn cản thích hợp là hợp lý, bọn họ tìm một người bảo mật cho ngôi nhà mới, mong muốn giáo sư Riddle có thể đừng có tùy ý tới chơi, đồng thời cũng không để bất cứ tin tức nào của ổng có thể bay vào trong.
Khi làm xong tất cả những thứ này thì bọn họ cũng sớm đem chuyện Harry còn đắm chìm trong bi thương chưa hồi phục quên đến chín tầng mây rồi, ngược lại cũng càng dành sự chú ý của mình tới quan tâm một vài tin tức của người đàn ông nào đó.
Bọn họ vẫn che giấu việc này rất tốt, cho tới tận ngày đó - sinh nhật một tuổi của Harry. Tom Riddle vẫn xông qua được lớp phòng tuyến cuối cùng của bọn họ.
Sau đó, bọn họ mới biết được, đáng nhẽ người bảo mật được đám James quyết định là Peter Pettingrew đêm đó không có tới, người tới chính là Tom Riddle đã cải trang, bởi vì James vội vã về nhà, nên cũng không phát hiện ra "Peter" đó là hàng giả. Không có ai biết vì sao mà Peter lại mang tin tức này bán cho Tom.
Sự kiện kia tính tới giờ là việc mà James hối hận nhất đời, còn đệ nhị thì là ngày mà cậu ta cùng Dumbledore nghe được lời tiên đoán kia.
James ba ba đáng thương thật không ngờ, nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải đem Harry bé bỏng trở thành "nữ nhi" gả ra ngoài, dù cậu ta có đấm ngực dậm chân cũng không thể nào thay đổi được kết cục đó.
- --
Fin.
======
Tâm hự cuối truyện:
Phiên ngoại dài thật dài gần 1w chữ trời ạ ಠ_ಠ
(Tác giả có nói có PN khác, nhưng chắc chỉ dành cho bản định chế bán thôi. Không có phần nào nữa đâu.)
Cuối cùng cũng kết thúc bộ này, cũng là bộ đầu tiên mình hoàn thành dịch/ edit luôn m/ dịch xong phần chính cũng có chút nuối tiếc, xong rồi thì nhây ra phiên ngoại... Nay thì xong rồi. ༼ಢ_ಢ༽ Tạm biệt Turn Back The Clock ở đây.
Cám ơn mọi người đã đọc và ủng hộ tới đây. *cúi chào* ("-﹏-";)
- -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook