[Harry Potter] Tình Yêu Nhỏ Của Chúa Tể
-
Chương 19: Dấu hôn
Năm thứ sáu, cả bầu không khí ở Hogwarts đều thay đổi. Hiện tại nơi này tràn ngập tiếng cười đùa, đi đâu cũng thấy bốn nhà hòa thuận vui vẻ.
Có lẽ đôi lúc sẽ có tranh chấp, nhưng thay vì bàng quang đứng xem như trước kia, hiện tại sẽ có người can ngăn.
Trong bầu không khí đầy mĩ lệ và ấm áp này, có một tin đồn đang âm thầm bùng nổ.
"Cái gì! Cậu nói thật không? Cậu chính mắt nhìn thấy?" Học sinh Ravenclaw trợn mắt, cậu ta nhìn quanh, xác định không có ai mới hỏi.
"Thật sự. Chính mắt tôi nhìn thấy, Harry Potter quần áo không chỉnh tề từ phòng viện trưởng ra tới. Lúc đó, môi cậu ta sưng đỏ, cả gương mặt đều hồng thấu, thậm chí, ở ngực cũng có những vết hồng nhìn như dấu hôn!"
Học sinh Slytherin nhỏ giọng thì thầm, vẻ mặt của cậu ta cũng cực kỳ kinh ngạc. Không thể tin được, viện trưởng lại ôm tâm tư như vậy với Cứu Thế Chủ!
Không chỉ hai người này, ở trong các góc tối, có khá nhiều học sinh đang âm thầm bàn tán về chuyện này.
Mà lúc này, ở tháp Gryffindor. Hermione nhăn chặt mày nhìn Harry.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ừm... mình vô tình bước vào Chậu Tưởng Ký của thầy Snape. Sau đó phát hiện thầy yêu thầm mẹ mình một thời gian rất lâu."
"Sau đó cậu lập tức đi chất vấn thầy ấy? Kết quả là... cậu như thế này đi ra ngoài? Cậu đã nói gì?"
"Ừm... Thì... Mình nói, thầy ấy chỉ xem mình là thế thân của mẹ, sau đó thầy Snape liền tức giận đè mình lên ghế sô pha rồi xé... khụ."
Harry mặt đỏ lên, cậu phát hiện mình nói lố rồi liền ho nhẹ một tiếng. Nhưng mà, thật ra cậu không cần giấu làm gì, chỉ cần nhìn thôi là biết chuyện gì đã xảy ra rồi.
"Sau đó cậu liền vùng vẫy chạy ra ngoài? Với hình dáng này?"
Hermione nhướng mày nhìn Harry từ đầu đến chân, xác thật, nhìn như vừa bị cưỡng xxx xong.
"Mình chỉ có thể nói, Harry, từ hầm đến tháp Gryffindor không phải quãng đường ngắn. Cho dù cậu chọn hành lang vắng người, thì cũng sẽ có ít nhất một người nhìn thấy. Mà chỉ cần có người thấy, chuyện này liền sẽ truyền khắp trường."
"Mione cậu nói mình nên làm gì bây giờ? Thầy Snape đột nhiên đối xử tốt với mình làm mình rất bất ngờ, chỉ là, ừm, mình chỉ là muốn hỏi, có phải thầy thông qua mình để nhìn mẹ mình hay không. Mình không ngờ... Thầy Snape lại đột nhiên... như vậy."
"Có lẽ Snape cảm thấy giải thích cho cậu hiểu là một việc tốn thời gian lại không có kết quả, nên anh ta trực tiếp hành động." Alva từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ngồi lên bàn trà nói.
"Alva, sao cậu có thể chắc chắn như vậy? Mình đâu phải người làm trước nghĩ sau." Harry đáng thương nhìn Alva.
"Cậu là. Harry, cho dù cậu đã thông qua khảo nghiệm, nhưng cậu cũng chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi. Vẫn còn trẻ lắm, hành động nông nỗi cũng không là gì, nhưng Snape khác."
Alva dừng một chút, nhìn Harry nói.
"Snape đã hơn ba mươi, làm hơn mười năm gián điệp hai mang, trải qua trận chiến thứ nhất của Voldemort. Anh ta trưởng thành hơn cậu, sức phán đoán tốt hơn cậu, và suy nghĩ tỉnh táo hơn cậu. Một hành động nhìn như vô lý, đặt ở trên người cậu có lẽ là trẻ tuổi nông nỗi, nhưng đặt ở trên người anh ta, lại là đã suy tính cẩn thận."
"Hành động của Snape, chính là câu trả lời của anh ta đối với câu hỏi của cậu, Harry."
Harry yên lặng lắng nghe, cậu suy tư một lúc rồi đứng lên, cảm ơn hai người liền chạy ra ngoài.
"Thật là, không làm người khác bớt lo được." Hermione bất đắc dĩ cười nhìn bóng dáng Harry.
Alva híp mắt liếm móng vuốt. Nhân loại chính là như vậy, luôn suy nghĩ nhiều.
- -----------------
Một thời gian sau, lời đồn được chứng thực. Snape và Harry Potter thực sự ở bên nhau!
Cả Hogwarts chấn kinh rồi! Nhưng sau đó mọi người liền cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất hiện tại có người kiềm chế được vị xà vương khủng bố này.
Alva nếu biết được việc này, cậu ta nhất định sẽ cười khinh bỉ các ngươi. Cái gì gọi là kiềm chế? Đừng quên, Harry là Gryffindor, mà Gryffindor mới không có kiềm chế người khác, bọn họ chỉ có thêm dầu vào lửa mà thôi!
Có lẽ đôi lúc sẽ có tranh chấp, nhưng thay vì bàng quang đứng xem như trước kia, hiện tại sẽ có người can ngăn.
Trong bầu không khí đầy mĩ lệ và ấm áp này, có một tin đồn đang âm thầm bùng nổ.
"Cái gì! Cậu nói thật không? Cậu chính mắt nhìn thấy?" Học sinh Ravenclaw trợn mắt, cậu ta nhìn quanh, xác định không có ai mới hỏi.
"Thật sự. Chính mắt tôi nhìn thấy, Harry Potter quần áo không chỉnh tề từ phòng viện trưởng ra tới. Lúc đó, môi cậu ta sưng đỏ, cả gương mặt đều hồng thấu, thậm chí, ở ngực cũng có những vết hồng nhìn như dấu hôn!"
Học sinh Slytherin nhỏ giọng thì thầm, vẻ mặt của cậu ta cũng cực kỳ kinh ngạc. Không thể tin được, viện trưởng lại ôm tâm tư như vậy với Cứu Thế Chủ!
Không chỉ hai người này, ở trong các góc tối, có khá nhiều học sinh đang âm thầm bàn tán về chuyện này.
Mà lúc này, ở tháp Gryffindor. Hermione nhăn chặt mày nhìn Harry.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ừm... mình vô tình bước vào Chậu Tưởng Ký của thầy Snape. Sau đó phát hiện thầy yêu thầm mẹ mình một thời gian rất lâu."
"Sau đó cậu lập tức đi chất vấn thầy ấy? Kết quả là... cậu như thế này đi ra ngoài? Cậu đã nói gì?"
"Ừm... Thì... Mình nói, thầy ấy chỉ xem mình là thế thân của mẹ, sau đó thầy Snape liền tức giận đè mình lên ghế sô pha rồi xé... khụ."
Harry mặt đỏ lên, cậu phát hiện mình nói lố rồi liền ho nhẹ một tiếng. Nhưng mà, thật ra cậu không cần giấu làm gì, chỉ cần nhìn thôi là biết chuyện gì đã xảy ra rồi.
"Sau đó cậu liền vùng vẫy chạy ra ngoài? Với hình dáng này?"
Hermione nhướng mày nhìn Harry từ đầu đến chân, xác thật, nhìn như vừa bị cưỡng xxx xong.
"Mình chỉ có thể nói, Harry, từ hầm đến tháp Gryffindor không phải quãng đường ngắn. Cho dù cậu chọn hành lang vắng người, thì cũng sẽ có ít nhất một người nhìn thấy. Mà chỉ cần có người thấy, chuyện này liền sẽ truyền khắp trường."
"Mione cậu nói mình nên làm gì bây giờ? Thầy Snape đột nhiên đối xử tốt với mình làm mình rất bất ngờ, chỉ là, ừm, mình chỉ là muốn hỏi, có phải thầy thông qua mình để nhìn mẹ mình hay không. Mình không ngờ... Thầy Snape lại đột nhiên... như vậy."
"Có lẽ Snape cảm thấy giải thích cho cậu hiểu là một việc tốn thời gian lại không có kết quả, nên anh ta trực tiếp hành động." Alva từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ngồi lên bàn trà nói.
"Alva, sao cậu có thể chắc chắn như vậy? Mình đâu phải người làm trước nghĩ sau." Harry đáng thương nhìn Alva.
"Cậu là. Harry, cho dù cậu đã thông qua khảo nghiệm, nhưng cậu cũng chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi. Vẫn còn trẻ lắm, hành động nông nỗi cũng không là gì, nhưng Snape khác."
Alva dừng một chút, nhìn Harry nói.
"Snape đã hơn ba mươi, làm hơn mười năm gián điệp hai mang, trải qua trận chiến thứ nhất của Voldemort. Anh ta trưởng thành hơn cậu, sức phán đoán tốt hơn cậu, và suy nghĩ tỉnh táo hơn cậu. Một hành động nhìn như vô lý, đặt ở trên người cậu có lẽ là trẻ tuổi nông nỗi, nhưng đặt ở trên người anh ta, lại là đã suy tính cẩn thận."
"Hành động của Snape, chính là câu trả lời của anh ta đối với câu hỏi của cậu, Harry."
Harry yên lặng lắng nghe, cậu suy tư một lúc rồi đứng lên, cảm ơn hai người liền chạy ra ngoài.
"Thật là, không làm người khác bớt lo được." Hermione bất đắc dĩ cười nhìn bóng dáng Harry.
Alva híp mắt liếm móng vuốt. Nhân loại chính là như vậy, luôn suy nghĩ nhiều.
- -----------------
Một thời gian sau, lời đồn được chứng thực. Snape và Harry Potter thực sự ở bên nhau!
Cả Hogwarts chấn kinh rồi! Nhưng sau đó mọi người liền cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất hiện tại có người kiềm chế được vị xà vương khủng bố này.
Alva nếu biết được việc này, cậu ta nhất định sẽ cười khinh bỉ các ngươi. Cái gì gọi là kiềm chế? Đừng quên, Harry là Gryffindor, mà Gryffindor mới không có kiềm chế người khác, bọn họ chỉ có thêm dầu vào lửa mà thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook