[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư
-
Chương 17: Thỏa hiệp
Halloween sắp đến, không khí trong Hogwarts cũng bởi vậy mà náo nhiệt lên không ít, trên hành lang vẫn có thể nhìn thấy những thiếu niên ngây ngô có chút câu nệ mời những cô gái mình thích làm bạn nhảy vũ hội Halloween.
Nhưng có nơi trong Hogwarts hoàn toàn không bịảnh hưởng bởi sự vui vẻ này.
Hầm vẫn âm lãnh như trước, Hugh kiên trì mỗi tuần 2 4 6 đến cấm túc, hai người trong hầm giống như ngăn cách với thế giới náo nhiệt bên ngoài, căn phòng im lặng.
Hugh ôm hai cuốn sách vĩ đại mượn ở thư viện đi nhanh về phía tháp Ravenclaw, hôm nay cậu đã ngồi ở thư viện lâu quá, chút nữa thì quên còn phải tới hầm cấm túc, mà luận văn Snape giao cho cậu viết lại đểở ký túc xá.
“White, White, chờ một chút!”
Phía sau truyền đến tiếng gọi làm Hugh dừng bước, xoay người lại, là một cô gái không quen, tóc dài màu vàng cùng ngũ quan xinh đẹp, là một cô nàng khá xinh xắn.
Hugh dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì, cô gái đứng trước mặt cậu, đỏ mặt, có chút co quắp, “White, tôi là Gryffindor năm hai Weier Clark.”
Hugh trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn lễ phép cười với đối phương.
Weier nhìn cậu tươi cười, mặt càng đỏ hơn, “White, vũ hội Halloween cậu mời ai chưa?”
Hugh lắc đầu.
“Vậy, tôi có thể làm bạn nhảy của cậu không?” Weier có chút khẩn trương vuốt vuốt tóc, đôi mắt màu nâu nhìn cậu chăm chú.
Hugh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lại là lí do này, dù sao thì vẫn chưa có ai mời cậu, cậu cũng không muốn tham gia loại yến hội nhàm chán này.
Thấy Hugh thật lâu vẫn không trả lời, Weier sốt ruột truy hỏi: “White, thế nào? Cậu không đáp ứng sao?”
Hugh lúc này mới hoàn hồn, cười cười, lấy giấy bút viết: “Thực xin lỗi, đàn chị Clark, em không biết nhảy, cũng không muốn tham gia vũ hội Halloween.”
Weier mất mát rời đi.
Hugh xoay người chuẩn bị chạy lấy người, lại bị đôi song sinh nhà Weasley không biết từ xó nào nhảy ra một trái một phải tóm lấy vai.
“Ây! Nhìn xem ai đây?” George cười hì hì xướng.
“Ôi! Hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw của chúng ta, hoàng tử nhỏ của cả Hogwarts!” Freddy nói tiếp.
“Hoàng tử ơi, chàng thật nhẫn tâm!”
“Một cô gái xinh đẹp thế mà chàng lại!”
“Nhẫn tâm cự tuyệt!” Hợp thanh.
Hugh xem thường, tránh thoát hai anh em nhà này, quay qua nhìn bọn họ.
“Hugh, anh thật không dám tin, Weier chính là mỹ nữ nổi tiếng của Gryffindor đó, thế mà em lại từ chối lời mời của cô ấy.”
“Đúng vậy! Nếu Weier mời anh, Ôi! Thật là may mắn xiết bao!” George hai tay ôm ngực, vẻ mặt khát vọng.
Hugh cười bất đắc dĩ, loại may mắn này cậu không muốn đâu.
“Hey! Người anh em! Nói thật, mỹ nữ như Weier em cũng không muốn, con mắt của em không khỏi quá cao đấy nhé?” Freddy lại lần nữa tóm vai Hugh.
Hugh tránh không ra, đành phải để mặc, đối với câu hỏi trêu đùa này chỉ cười nhẹ đáp lại.
“Hugh White!”
Cái giọng này…… giáo sư Snape!
Thảm! Cấm túc của cậu!
Hugh quay đầu, quả nhiên thấy Snape mặt đen như mực tàu, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Snape mắt lạnh đảo qua, đôi song sinh nhà Weasley vẫn luôn chớt nhả ngay cả thở mạnh cũng không dám, Freddy lặng lẽ thu lại cái tay bám trên vai Hugh.
“Cãi nhau ầm ĩ trên hành lang, Gryffindor trừ 10đ, mỗi đứa!” Snape trực tiếp làm giảm số hồng ngọc nhà Gryffindor, chuyển ánh mắt qua Hugh, “Trò White, trên hành lang đùa giỡn, cấm túc muộn, Ravenclaw trừ 20đ!”
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Hugh nhất thời biến thành mặt nhăn như mướp đắng.
Ô cậu còn chưa bị trừ điểm lần nào mà!
Đôi song sinh nhà Gryffindor thực không có nghĩa khí chuồn mất, chỉ còn lại Hugh đáng thương một mình đối mặt với lửa giận của Snape.
Snape hiện giờ đúng là đang giận.
Thời gian cấm túc đã qua hơn mười phút, Hugh vẫn luôn đúng giờ lại chưa xuất hiện, hắn không hề bận tâm lại không hiểu sao hơi lo lắng.
Nhìn đống luận văn vớ vẩn của đám quỷ khổng lồ nhỏ này lại phiền lòng, cuối cùng bèn đi ra nhìn xem. Kết quả lại thấy thằng nhóc này đang ôm ôm ấp ấp cười đùa không thôi với đôi song sinh tóc đỏ nhà Gryffindor.
Hugh cọ đi lên vài bước, trợn đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách thật to nhìn nam nhân tóc đen sắc mặt khó coi trước mắt.
Snape híp mắt, “Cậu White, ta giả thiết, đôi chân giống quỷ khổng lồ kia của cậu vẫn còn di động được? Không được quên cấm túc của cậu!”
Hugh nhất thời tươi cười, liều mạng gật đầu, đi theo sau áo bào đen tung bay.
Về phần luận văn đểở tháp Ravenclaw, khụ khụ!
Hầm.
Hugh thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn Snape sắc mặt âm u, người sau ngay cả liếc cậu một cái cũng không làm, giống như đám được gọi là luận văn kia còn hấp dẫn hơn một đứa nhỏ tinh xảo đáng yêu vậy.
Hugh vẫn kiềm chế không được, viết mấy câu lên sổ, thật cẩn thận chìa ra trước mặt Snape.
Snape đầu tiên là lạnh lùng nhìn cậu một cái, Hugh có chút lấy lòng cười cười, Snape thấp mắt thấy cậu viết: “Giáo sư, em không phải cố ý muộn. Vừa rồi có đàn chị Gryffindor mời em làm bạn nhảy Halloween, trì hoãn chút thời gian, thực xin lỗi thầy.”
Snape nở nụ cười ác ý, “Ồ? Cậu White, có vẻ cậu khẩn cấp muốn chứng minh mị lực của mình thì phải. Có lẽ cậu không nên ở trong này cấm túc, mà nên qua sảnh đường Hogwarts mà phân phát nội tiết tố của mình.”
Hugh phồng má. Snape cứ thích vặn vẹo ý của cậu.
Hugh trực tiếp vươn tay đến trước mặt hắn, viết ngoáy trên cuốn sổ: “Em không có đáp ứng, cũng không muốn tham gia vũ hội Halloween cái gì cả.”
Snape đẩy sổ ra, “Cậu White, cậu không giải thích cái gì cả, hiện tại trở lại sô pha, nhiệm vụ hôm nay của cậu là Alomohora.”
Hugh ở trong lòng hừ một tiếng, cầm lại sổ, ngoan ngoãn trở lại sô pha chuyên dụng của cậu.
Một quyển sổ nhỏ đưa đến trước mắt, hai tay nhỏ nhắn tinh tế nắm chặt cuốn sổ bìa đen.
Snape không quan tâm cậu viết cái gì, không kiên nhẫn ngẩng đầu, “Cậu White, ta giả thiết cậu đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay? Nếu thế thì ngay lập tức cút khỏi hầm, không cần lãng phí thời gian của ta!”
Hugh bĩu môi, ý bảo hắn xem quyển sổ.
Snape hung tợn trừng cậu, liếc cuốn sổ 1 cái, sau đó nói: “Cậu White, ta nghĩ chuyện ta có tham gia vũ hội Haloween hay không không phải chuyện của cậu. Dùng cái đầu chết tiệt bị quỷ khổng lồ dẫm vào của cậu một chút, cậu nên quan tâm thần chú và biến hình của cậu có thông qua khảo nghiệm của ta hay không.”
Hugh mếu máo. Đáng ghét! Nói cho cậu một chút thì chết chắc?
Snape rất muốn đá thẳng thằng nhóc thối không biết trời cao đất rộng này ra ngoài, nhưng hắn chỉ hung hăng nhéo nhéo mi tâm co rút đau đớn, “Cậu White, chẳng lẽ cái đầu nhét đầy cỏ lác của cậu không thể để dành chút không gian chứa thứ gì có ích hơn sao? Hiện tại nói cho ta biết, cậu có muốn tiếp tục luyện tập thần chú mở khoá, sau đó xử lý rễ sồ cúc bên kia, hay là ngay lập tức cút về hả?”
Hugh dùng ánh mắt đáng thương lên án hắn, uát ức cọ về bên cạnh cái sô pha.
Con quỷ khổng lồ nhỏ chết tiệt này, được voi đòi tiên, hắn nên trực tiếp đá nó ra ngoài mới đúng!
Snape lại vì bản thân không đành lòng đối với Hugh mà tự mắng không thôi.
Chín giờ rưỡi, Hugh xử lý xong chỗ rễ cây sồ cúc, ngồi trên sô pha chuyện dụng của mình nhìn chằm chằm Snape, ánh mắt không chút nào che dấu thật sự làm Snape không thể giả bộ không phát hiện.
Quần lót Merlin ơi!
Thằng nhóc này không thể để hắn thanh tĩnh trong chốc lát hay sao?
Nhưng một đôi mắt màu hổ phách, mang theo lên án, còn có chút hơi nước xinh đẹp như vậy, mặc cho là ai bị nhìn cũng không thể không động dung, bao gồm cả Snape cũng không thể hoàn toàn miễn dịch.
Được rồi! Nhóc con chết tiệt này đoán chắc hắn không có khả năng không nhìn nó!
Xoa trán [A! Từ lúc con quỷ khổng lồ nhỏ đáng giận này xâm nhập hầm, hắn càng ngày càng thường xuyên làm động tác này], “Chết tiệt! Vũ hội Halloween ta sẽ không đi!”
Nghe được trả lời, ánh mắt Hugh nhất thời sáng ngời như đèn pha, lấy sổ ra viết: “Đến lúc đó em có thể lại đây không?” Đưa qua cho hắn xem.
Snape âm thầm mắng mình vì cái gì lại thỏa hiệp, chỉ biết người này không có chuyện tốt.
“Không được!”
Hugh lại lộ ra biểu tình “Thầy bắt nạt em, em thật đáng thương”, Snape nhìn mà khóe miệng run rẩy.
Tất Merlin hỡi! Rốt cuộc là ai nói thằng nhóc này này ôn hòa vô hại, đơn thuần đáng yêu?! Những người đó không phải bị dịch sên dính vào mắt đấy chứ?
“Học trò không thể vắng mặt trong vũ hội Halloween được.” Snape thuận miệng bịa một lý do.
Hugh thực rõ ràng mà khinh bỉ liếc hắn một cái, viết: “Giáo sư Snape, nói dối là không tốt. Em đã hỏi qua đàn anh rồi, tiệc tối cho dù là giáo sư hay học trò đều phải tham gia, mà vũ hội thì không bắt buộc.”
Snape nhịn xuống xúc động muốn quăng lên người cậu một tá ác chú, lại một lần nữa thỏa hiệp, “Được rồi, cậu White, tiệc tối xong cậu có thể lại đây.”
Thành công!
Hugh tuyệt không che dấu bản thân đắc ý cùng vui vẻ, tươi cười chói mắt khiến Snape thiếu chút nữa cho cậu một thần chú hoá đá.
Nhưng có nơi trong Hogwarts hoàn toàn không bịảnh hưởng bởi sự vui vẻ này.
Hầm vẫn âm lãnh như trước, Hugh kiên trì mỗi tuần 2 4 6 đến cấm túc, hai người trong hầm giống như ngăn cách với thế giới náo nhiệt bên ngoài, căn phòng im lặng.
Hugh ôm hai cuốn sách vĩ đại mượn ở thư viện đi nhanh về phía tháp Ravenclaw, hôm nay cậu đã ngồi ở thư viện lâu quá, chút nữa thì quên còn phải tới hầm cấm túc, mà luận văn Snape giao cho cậu viết lại đểở ký túc xá.
“White, White, chờ một chút!”
Phía sau truyền đến tiếng gọi làm Hugh dừng bước, xoay người lại, là một cô gái không quen, tóc dài màu vàng cùng ngũ quan xinh đẹp, là một cô nàng khá xinh xắn.
Hugh dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì, cô gái đứng trước mặt cậu, đỏ mặt, có chút co quắp, “White, tôi là Gryffindor năm hai Weier Clark.”
Hugh trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn lễ phép cười với đối phương.
Weier nhìn cậu tươi cười, mặt càng đỏ hơn, “White, vũ hội Halloween cậu mời ai chưa?”
Hugh lắc đầu.
“Vậy, tôi có thể làm bạn nhảy của cậu không?” Weier có chút khẩn trương vuốt vuốt tóc, đôi mắt màu nâu nhìn cậu chăm chú.
Hugh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lại là lí do này, dù sao thì vẫn chưa có ai mời cậu, cậu cũng không muốn tham gia loại yến hội nhàm chán này.
Thấy Hugh thật lâu vẫn không trả lời, Weier sốt ruột truy hỏi: “White, thế nào? Cậu không đáp ứng sao?”
Hugh lúc này mới hoàn hồn, cười cười, lấy giấy bút viết: “Thực xin lỗi, đàn chị Clark, em không biết nhảy, cũng không muốn tham gia vũ hội Halloween.”
Weier mất mát rời đi.
Hugh xoay người chuẩn bị chạy lấy người, lại bị đôi song sinh nhà Weasley không biết từ xó nào nhảy ra một trái một phải tóm lấy vai.
“Ây! Nhìn xem ai đây?” George cười hì hì xướng.
“Ôi! Hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw của chúng ta, hoàng tử nhỏ của cả Hogwarts!” Freddy nói tiếp.
“Hoàng tử ơi, chàng thật nhẫn tâm!”
“Một cô gái xinh đẹp thế mà chàng lại!”
“Nhẫn tâm cự tuyệt!” Hợp thanh.
Hugh xem thường, tránh thoát hai anh em nhà này, quay qua nhìn bọn họ.
“Hugh, anh thật không dám tin, Weier chính là mỹ nữ nổi tiếng của Gryffindor đó, thế mà em lại từ chối lời mời của cô ấy.”
“Đúng vậy! Nếu Weier mời anh, Ôi! Thật là may mắn xiết bao!” George hai tay ôm ngực, vẻ mặt khát vọng.
Hugh cười bất đắc dĩ, loại may mắn này cậu không muốn đâu.
“Hey! Người anh em! Nói thật, mỹ nữ như Weier em cũng không muốn, con mắt của em không khỏi quá cao đấy nhé?” Freddy lại lần nữa tóm vai Hugh.
Hugh tránh không ra, đành phải để mặc, đối với câu hỏi trêu đùa này chỉ cười nhẹ đáp lại.
“Hugh White!”
Cái giọng này…… giáo sư Snape!
Thảm! Cấm túc của cậu!
Hugh quay đầu, quả nhiên thấy Snape mặt đen như mực tàu, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Snape mắt lạnh đảo qua, đôi song sinh nhà Weasley vẫn luôn chớt nhả ngay cả thở mạnh cũng không dám, Freddy lặng lẽ thu lại cái tay bám trên vai Hugh.
“Cãi nhau ầm ĩ trên hành lang, Gryffindor trừ 10đ, mỗi đứa!” Snape trực tiếp làm giảm số hồng ngọc nhà Gryffindor, chuyển ánh mắt qua Hugh, “Trò White, trên hành lang đùa giỡn, cấm túc muộn, Ravenclaw trừ 20đ!”
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Hugh nhất thời biến thành mặt nhăn như mướp đắng.
Ô cậu còn chưa bị trừ điểm lần nào mà!
Đôi song sinh nhà Gryffindor thực không có nghĩa khí chuồn mất, chỉ còn lại Hugh đáng thương một mình đối mặt với lửa giận của Snape.
Snape hiện giờ đúng là đang giận.
Thời gian cấm túc đã qua hơn mười phút, Hugh vẫn luôn đúng giờ lại chưa xuất hiện, hắn không hề bận tâm lại không hiểu sao hơi lo lắng.
Nhìn đống luận văn vớ vẩn của đám quỷ khổng lồ nhỏ này lại phiền lòng, cuối cùng bèn đi ra nhìn xem. Kết quả lại thấy thằng nhóc này đang ôm ôm ấp ấp cười đùa không thôi với đôi song sinh tóc đỏ nhà Gryffindor.
Hugh cọ đi lên vài bước, trợn đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách thật to nhìn nam nhân tóc đen sắc mặt khó coi trước mắt.
Snape híp mắt, “Cậu White, ta giả thiết, đôi chân giống quỷ khổng lồ kia của cậu vẫn còn di động được? Không được quên cấm túc của cậu!”
Hugh nhất thời tươi cười, liều mạng gật đầu, đi theo sau áo bào đen tung bay.
Về phần luận văn đểở tháp Ravenclaw, khụ khụ!
Hầm.
Hugh thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn Snape sắc mặt âm u, người sau ngay cả liếc cậu một cái cũng không làm, giống như đám được gọi là luận văn kia còn hấp dẫn hơn một đứa nhỏ tinh xảo đáng yêu vậy.
Hugh vẫn kiềm chế không được, viết mấy câu lên sổ, thật cẩn thận chìa ra trước mặt Snape.
Snape đầu tiên là lạnh lùng nhìn cậu một cái, Hugh có chút lấy lòng cười cười, Snape thấp mắt thấy cậu viết: “Giáo sư, em không phải cố ý muộn. Vừa rồi có đàn chị Gryffindor mời em làm bạn nhảy Halloween, trì hoãn chút thời gian, thực xin lỗi thầy.”
Snape nở nụ cười ác ý, “Ồ? Cậu White, có vẻ cậu khẩn cấp muốn chứng minh mị lực của mình thì phải. Có lẽ cậu không nên ở trong này cấm túc, mà nên qua sảnh đường Hogwarts mà phân phát nội tiết tố của mình.”
Hugh phồng má. Snape cứ thích vặn vẹo ý của cậu.
Hugh trực tiếp vươn tay đến trước mặt hắn, viết ngoáy trên cuốn sổ: “Em không có đáp ứng, cũng không muốn tham gia vũ hội Halloween cái gì cả.”
Snape đẩy sổ ra, “Cậu White, cậu không giải thích cái gì cả, hiện tại trở lại sô pha, nhiệm vụ hôm nay của cậu là Alomohora.”
Hugh ở trong lòng hừ một tiếng, cầm lại sổ, ngoan ngoãn trở lại sô pha chuyên dụng của cậu.
Một quyển sổ nhỏ đưa đến trước mắt, hai tay nhỏ nhắn tinh tế nắm chặt cuốn sổ bìa đen.
Snape không quan tâm cậu viết cái gì, không kiên nhẫn ngẩng đầu, “Cậu White, ta giả thiết cậu đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay? Nếu thế thì ngay lập tức cút khỏi hầm, không cần lãng phí thời gian của ta!”
Hugh bĩu môi, ý bảo hắn xem quyển sổ.
Snape hung tợn trừng cậu, liếc cuốn sổ 1 cái, sau đó nói: “Cậu White, ta nghĩ chuyện ta có tham gia vũ hội Haloween hay không không phải chuyện của cậu. Dùng cái đầu chết tiệt bị quỷ khổng lồ dẫm vào của cậu một chút, cậu nên quan tâm thần chú và biến hình của cậu có thông qua khảo nghiệm của ta hay không.”
Hugh mếu máo. Đáng ghét! Nói cho cậu một chút thì chết chắc?
Snape rất muốn đá thẳng thằng nhóc thối không biết trời cao đất rộng này ra ngoài, nhưng hắn chỉ hung hăng nhéo nhéo mi tâm co rút đau đớn, “Cậu White, chẳng lẽ cái đầu nhét đầy cỏ lác của cậu không thể để dành chút không gian chứa thứ gì có ích hơn sao? Hiện tại nói cho ta biết, cậu có muốn tiếp tục luyện tập thần chú mở khoá, sau đó xử lý rễ sồ cúc bên kia, hay là ngay lập tức cút về hả?”
Hugh dùng ánh mắt đáng thương lên án hắn, uát ức cọ về bên cạnh cái sô pha.
Con quỷ khổng lồ nhỏ chết tiệt này, được voi đòi tiên, hắn nên trực tiếp đá nó ra ngoài mới đúng!
Snape lại vì bản thân không đành lòng đối với Hugh mà tự mắng không thôi.
Chín giờ rưỡi, Hugh xử lý xong chỗ rễ cây sồ cúc, ngồi trên sô pha chuyện dụng của mình nhìn chằm chằm Snape, ánh mắt không chút nào che dấu thật sự làm Snape không thể giả bộ không phát hiện.
Quần lót Merlin ơi!
Thằng nhóc này không thể để hắn thanh tĩnh trong chốc lát hay sao?
Nhưng một đôi mắt màu hổ phách, mang theo lên án, còn có chút hơi nước xinh đẹp như vậy, mặc cho là ai bị nhìn cũng không thể không động dung, bao gồm cả Snape cũng không thể hoàn toàn miễn dịch.
Được rồi! Nhóc con chết tiệt này đoán chắc hắn không có khả năng không nhìn nó!
Xoa trán [A! Từ lúc con quỷ khổng lồ nhỏ đáng giận này xâm nhập hầm, hắn càng ngày càng thường xuyên làm động tác này], “Chết tiệt! Vũ hội Halloween ta sẽ không đi!”
Nghe được trả lời, ánh mắt Hugh nhất thời sáng ngời như đèn pha, lấy sổ ra viết: “Đến lúc đó em có thể lại đây không?” Đưa qua cho hắn xem.
Snape âm thầm mắng mình vì cái gì lại thỏa hiệp, chỉ biết người này không có chuyện tốt.
“Không được!”
Hugh lại lộ ra biểu tình “Thầy bắt nạt em, em thật đáng thương”, Snape nhìn mà khóe miệng run rẩy.
Tất Merlin hỡi! Rốt cuộc là ai nói thằng nhóc này này ôn hòa vô hại, đơn thuần đáng yêu?! Những người đó không phải bị dịch sên dính vào mắt đấy chứ?
“Học trò không thể vắng mặt trong vũ hội Halloween được.” Snape thuận miệng bịa một lý do.
Hugh thực rõ ràng mà khinh bỉ liếc hắn một cái, viết: “Giáo sư Snape, nói dối là không tốt. Em đã hỏi qua đàn anh rồi, tiệc tối cho dù là giáo sư hay học trò đều phải tham gia, mà vũ hội thì không bắt buộc.”
Snape nhịn xuống xúc động muốn quăng lên người cậu một tá ác chú, lại một lần nữa thỏa hiệp, “Được rồi, cậu White, tiệc tối xong cậu có thể lại đây.”
Thành công!
Hugh tuyệt không che dấu bản thân đắc ý cùng vui vẻ, tươi cười chói mắt khiến Snape thiếu chút nữa cho cậu một thần chú hoá đá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook