[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư
-
Chương 106: Quyết chiến
Tiếp theo Voldemort hướng ánh mắt sang Harry, tầm mắt lạnh lẽo như rắn, làm cho Harry nổi lên một thân nổi da gà.
“Harry Potter……” Gã dùng một loại ngữ điệu vô cùng cổ quái, làm cho da đầu người ta run lên nói xong,” A…… để cho ta xem xem, vị khách quý đặc biệt này…… Ta phải biết, một đứa nhóc tỳ làm sao có thể đả bại vĩ đại Chúa tể hắc ám……” Nói tới đây, mặt rắn vặn vẹo, giống như đang cười nhạo.
Harry trừng mắt nhìn gã, trong đôi mắt xanh biếc như bốc lửa.
Chính là tên ma quỷ này, giết chết cha mẹ nó!
Nhìn đến ánh mắt Harry, mặt Voldemort càng vặn vẹo hơn, thoạt nhìn như rất khoái trá: “A…… Thật sự là biểu tình làm cho người ta hưng phấn……” Voldemort nhìn ngón tay tái nhợt của mình, nhẹ nhàng mà nói, “Đương nhiên, ta cũng muốn mau chóng giải quyết vấn đề giữa chúng ta, nhưng mà… trước đó, ta còn phải trông thấy một vài người bạn cũ mới được.”
Một thoáng chốc, lục tục có người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ bạc độn thổ tới khu mộ, quỳ xuống.
Voldemort đứng tại chỗ nhìn bọn họ bình thường thì cao ngạo thẳng lưng, lúc này khiêm tốn cúi mình, hắn không nói gì, trầm mặc như vậy làm cho các Thực Tử đồ này lo sợ bất an.
Có một kẻ quỳ đi qua, hôn môi áo chùng Voldemort, run rẩy kêu lên: “Lord…… Lord……”
Kế tiếp một đám Thực Tử đồ cũng đi qua hôn áo chùng của gã, khẩn cầu sự khoan thứ. Voldemort lạnh lùng nhìn bọn họ, giống như bọn họ chỉ là một đám kiến hôi đê tiện.
Ngay lúc Harry hoài nghi tình hình cứ tiếp tục trầm mặc như vậy mãi thì Voldemort chậm rãi mở miệng: “Hoan nghênh các ngươi, Thực Tử đồ. Mười ba năm, lần cuối chúng ta tụ hội là mười ba năm trước…… Nay các ngươi còn hưởng ứng lời kêu gọi của ta, chứng minh các ngươi vẫn còn đoàn kết dưới dấu hiệu hắc ám…..”
Gã nói rất chậm, vui sướng khi thấy đám Thực Tử đồ bởi vì lời gã nói mà run rẩy, sợ hãi khả năng bị trừng phạt.
“Trong mười ba năm này, các ngươi có người vẫn đang đang tìm kiếm ta…… Nhưng càng nhiều kẻ bởi vì trốn tránh Azkaban mà ruồng bỏ ta……” Chúa tể hắc ám nói xong, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt màu đỏ tinh tế đảo qua mọi Thực Tử đồ. Tiếp theo giọng gã trở nên lạnh vô cùng: “Lucius đâu? Vì sao y chưa tới?”
Không ai dám trả lời, đám quý tộc ngạo mạn này hình như đang sợ hãi.
Giọng Voldemort trở nên cao v*t, gã phi thường phẫn nộ tiếp tục nói: “Còn có đại sư độc dược của ta, Severus sao cũng không đến?”
“Avery (Avery Sr.), trả lời vấn đề của ta.” Voldemort ra lệnh cho người đầu tiên đi ra hôn áo chùng của gã.
Tên Thực Tử đồ kia toàn thân run lẩy bẩy, sắp phủ phục trên đất tới nơi, “Lord, tôi không biết…… Lord…… Van cầu ngài tha thứ cho tôi……”
Sắc mặt Voldemort trở nên vô cùng khó coi, điều này làm cho cái mặt rắn của gã nhìn qua càng thêm khủng bố: “Malfoy…… Snape…… nô bộc trung thành nhất của ta…… Bọn họ cũng phản bội ta sao……”
Loại khả năng này làm cho gã cảm thấy phẫn nộ thêm bất an.
Một người là quý tộc đứng đầu giới pháp thuật Anh quốc, một người là đại sư độc dược tuổi còn trẻ, đối với gã hiện đang nguyên khí đại thương mà nói thật sự là quá quan trọng!
Gã đem tức giận trút lên người trước mắt: “Crucio!”
Avery đau đến lăn lộn, đứt quãng cầu xin tha thứ, nhưng Voldemort hề để ý tới, lãnh khốc tiếp tục trừng phạt: “Crucio! Crucio!”
Tra tấn đáng sợ giằng co hơn mười phút, Voldemort mới thu hồi đũa phép. Gã bây giờ còn cần những người này, nếu không Nagini đã thêm được một bữa ăn ngon rồi.
Avery xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt xám trắng, hô hấp mỏng manh. Nhìn thấy tình cảnh này, những Thực Tử đồ khác đều biểu đạt lòng trung thành của mình, cầu xin Voldemort khoan thứ.
Harry nhìn cảnh tượng trước mắt giống đang nhìn một trò khôi hài, vừa dùng sức ma sát dây trói với cạnh tấm bia mộ.
Một cánh tay ấm va chạm vào tay nó, Harry hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Phía sau có người thấp giọng cảnh cáo: “Câm miệng!”
Là giáo sư Snape!
Harry vội vàng khép miệng, làm bộ như không có việc gì. Giáo sư Snape sao lại đến đây, thầy ấy không sợ bị phát hiện sao? Nhưng lập tức nó nhớ tới mấy ngày hôm trước Hugh mượn Áo tàng hình đi mất, giáo sư Snape đại khái là mặc áo tàng hình đến. Nhưng sao giáo sư Snape lại biết nó ở trong này?
Harry không suy nghĩ cẩn thận, Snape đã cởi bỏ dây thừng cho nó, phân phó nói: “Lập tức rời đi nơi này! Ta biết Draco cho mi khoá cảng.”
Harry không hỏi nhiều, vì không thể nhận ra địa điểm phía dưới. Harry vẫn duy trì tư thế bị trói, một lát sau, nó xác định Snape không còn bên cạnh, tay trái nhanh chóng bắt lấy cúc áo trước ngực, trên rốn truyền đến một lực hút mạnh mẽ.
Voldemort là người trước tiên phát hiện ra chuyện bên này, gã hô to: “Ngăn nó lại! Reducto!” Nhưng đã không còn kịp rồi, Harry đã biến mất khỏi khu mộ.
Voldemort giận dữ, dồn dập thở vài hơi, giơ cao đũa phép, ném vài Crucio lên người mấy Thực Tử đồ đang quỳ trước mặt mình để trút giận.
Trong lúc nhất thời khu mộ tràn đầy tiếng kêu thảm thiết cùng cầu xin tha thứ, nghe qua phá lệ âm trầm.
Bellatrix phủ phục bò qua, thành kính mà hôn môi áo chùng Voldemort, sau đó thỉnh cầu: “My Lord, xin hãy cho phép tôi vì ngài bắt lại Harry Potter.”
Voldemort cúi thắt lưng, mặt rắn đối diện với Bellatrix, ngữ khí hơi mềm nhẹ nói: “Bella, lòng trung của ngươi ta rất rõ ràng, Harry Potter liền giao cho ngươi, nhưng ngươi không thể giết nó, nó phải để ta đích thân ra tay, ta muốn chứng minh cho những kẻ ngu xuẩn kia rằng, Chúa tể hắc ám là không thể đánh bại!”
Ánh mắt Bellatrix lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, điều này làm cho dung nhan nhiều năm chịu tra tấn mà héo tàn lại có một chút tư sắc động lòng người.
“Vâng, my Lord!”
Ở một góc sáng sủa, có người phát ra ám hiệu tiến công.
Không biết là người nào bắt đầu bằng bùa hoá đá mở màn cuộc quyết chiến cuối cùng.
Mấy chục người cũng mặc áo đen, nhưng trên vai thêu một huy chương màu bạc hầu như đồng thời xông ra, vô số ánh sáng bùa chú bắn về Thực Tử đồ đang quỳ trên mặt đất, về phía Voldemort đang đứng thẳng.
Công kích bất ngờ chiếm được hiệu quả nhất định, nhưng Thực Tử đồ cũng đều là những phù thuỷ dày dặn kinh nghiệm, nhanh chóng phản ứng lại phản kích. Mà cường đại như Voldemort thì là người phóng ra bùa chú sớm nhất, ánh sáng xanh tượng trưng cho tử vong lập tức cướp đi sinh mệnh một phù thuỷ.
“Reducto!”
“Petrificus Totalus!”
“Protego! Diffindo!”
“Stupefy! Stu……”
“Expelliarmus! Impedimenta!”
……
Chiến đấu rất nhanh đã thăng cấp, cho dù là bên nào cũng không keo kiệt sử dụng hắc ma pháp, thần chú không thể tha thứ cũng phóng ra hết cái này tới cái khác.
“Crucio! Sectumsempra!”
“Avada Kevadra! Incarcerous!”
Voldemort không hổ là phù thuỷ mạnh mẽ nhất, mỗi một thần chú của hắn hầu như đều có thể thu gặt một tính mạng hoặc là làm đối phương mất đi sức chiến đấu, tình thế nước sôi lửa bỏng.
Ở trên chiến trường hắc ám, mái tóc bạch kim dài chói mắt của Lucius có vẻ hết sức bắt mắt. Ông linh hoạt tránh đi các chú ngữ bắn về phía mình, đũa phép liên tiếp không ngừng mà phóng ra ánh sáng các màu. Thực lực của ông hiển nhiên so với đám Thực Tử đồ này mạnh hơn nhiều, chỉ trả giá rất ít đã đốn ngã được vài người.
Voldemort vừa đối phó những người khác, nhưng vẫn phân ra một tia lực chú ý lên thân ảnh tao nhã nhanh nhẹn kia.
Đó từng là thuộc hạ trung thành nhất, cũng là kẻ gã tín nhiệm nhất, gã còn nhớ rõ năm đó Lucius tuyên thệ nguyện trung thành với gã thì đáy mắt tràn đầy sùng kính cùng kiên định.
Nhưng mà lúc này, bọn họ thế nhưng lại trở thành kẻ địch chĩa mũi kiếm vào nhau.
Sự thật không rảnh cho Voldemort nghĩ nhiều thêm, thế tấn công của hắn càng thêm mãnh liệt, hầu như mỗi thần chú bắn ra là một thần chú không thể tha thứ.
Thần chú không thể tha thứ không chỉ có là lực thương tổn đáng sợ nhất, cũng tiêu hao ma lực lớn nhất, cho dù là Voldemort một phù thuỷ cường đại như vậy cũng không khả năng cứ dùng mãi mà không cạn kiệt ma lực.
Liên tục giết chết vài phù thuỷ bao vây gã, ánh mắt màu đỏ tươi của Voldemort trở nên càng thêm quỷ dị, làm người ta nhìn thấy mà sợ. Còn lại vài Auror tuy rằng vẫn đang liên tục công kích, nhưng tâm đã sinh ý lui.
Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện lực công kích của Voldemort yếu đi, lập tức nghĩ tới mặt xấu của việc dùng thần chú không thể tha thứ, nhất thời phấn chấn lên, thế công càng hung hiểm hơn.
“Sectumsempra!”
“Stupefy!”
“Incarcerous! Protego!”
……
Voldemort phát hiện mình không thích hợp, cho dù thần chú không thể tha thứ khiến gã tiêu hao không ít ma lực, nhưng không có khả năng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã làm cho sức chiến đấu của gã yếu bớt nhiều đến thế! Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
Lúc này Lucius chống lại Bellatrix, mụ đàn bà điên cuồng kia hoàn toàn không phóng ra bùa chú bảo vệ gì lên người mình, chỉ chăm chăm công kích, sau đó bằng vào động tác linh mẫn tránh đi các thần chú.
Bellatrix thuộc loại không muốn sống, chống lại mụ thật sự là làm cho người ta đau đầu. Lucius cũng là loại người quý mệnh, đánh nhau khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân. Cũng may ma lực của ông không thua cho Bellatrix, trạng thái thân thể so với mụ ở Azkaban mười mấy năm tốt hơn nhiều, không bị rơi xuống thế yếu.
Rodolphus lúc này bị năm sáu Auror đồng thời giáp công, ma lực của gã này cũng rất mạnh, nhưng hiển nhiên không lợi hại như người vợ điên cuồng của gã, ứng phó thật sự là cố hết sức. Mà Peter Pettigrew thì ngay lúc mới bắt đầu chiến đấu không lâu đã bị một thần chú không biết ai phát ra chém trúng, rất nhanh sẽ chết đi, kết thúc cuộc đời yếu đuối đáng ghê tởm của gã.
Trên người Snape khoác Áo tàng hình, thần chú khinh thân giúp hắn khi đi lại không có phát ra tiếng.
Hắn lúc này ở ngay cạnh nơi quyết chiến không đến mười feet, ở trước mặt hắn không xa, một con rắn trắng lớn đang chậm rãi trườn.
Trước khi cứu Harry, Snape dùng chút thủ đoạn nhỏ dẫn đi con rắn lớn có lực công kích cường hãn, hơn nữa có kịch độc. Sau khi Harry đào tẩu, Snape lập tức đuổi kịp con rắn nghiệp chướng nặng nề, mà ở trong nguyên tác tương lai sẽ giết chết hắn.
Con rắn này phải chết!
Không chỉ bởi vì nó là thú cưng của Chúa tể hắc ám, cũng không bởi vì nó từng cắn nuốt bao nhiêu sinh mệnh vô tội, mà là vì làm cho người yêu nhỏ của hắn bất an.
Snape rất rõ ràng, cứ việc hắn không ngừng cam đoan với Hugh rằng mình nhất định sẽ bình an, nhưng Hugh vẫn không thể chân chính an tâm. Chúa tểhắc ám không chết, Nagini không giết, người yêu nhỏ của hắn vĩnh viễn phải lo lắng đề phòng.
Hắn là một Slytherin, thủ hộ trân bảo của mình là bản năng, sao hắn có thể cho phép cuộc sống của trân bảo phải chịu bất an, lúc nào cũng không thể an bình?
Snape đứng ở một khoảng cách an toàn, nhìn chằm chằm con rắn kia, “Avada Kevadra!”
Hình thể Nagini tuy rằng khổng lồ, nhưng động tác vô cùng nhanh nhẹn, vừa nghe tiếng liền lách sang bên cạnh trốn, coi như tránh thoát thần chú lấy mạng này. Nhưng Snape hiển nhiên đã đoán trước được phương hướng động tác của nó, một cái Sectumsempra theo sát phía sau, bụng Nagini nứt toác một lỗ thật lớn.
“Xì — xì –” con rắn pháp thuật rít lên âm thanh làm người ta sợ hãi, thân thể khổng lồ bởi vì đau nhức mà quay cuồng, cái đuôi quật loạn khắp nơi, Snape nhanh nhẹn tránh né đuôi rắn đập tói, lại một cái Sectumsempra thẳng hướng bảy tấc (trái tim, điểm yếu) của nó.
Đã bị công kích lại nhìn không tới kẻ công kích làm cho Nagini vô cùng phẫn nộ, đó cũng trở thành cảm xúc cuối cùng của nó. Thần chú của Snape tinh chuẩn chém trúng bảy tấc. Thân rắn khổng lồ vặn vẹo vài cái, đuôi rắn hơi nâng lên, sau đó rơi thật mạnh trên mặt đất, con rắn pháp thuật ăn thịt vô số người rốt cục đã chết.
Giải quyết Nagini, Snape lập tức trở lại khu mộ, gia nhập chiến đấu. Áo tàng hình làm cho hắn có ưu thế thật lớn, thần chú của hắn không ngừng đánh trúng Thực Tử đồ, nhưng đối phương không cách nào phát hiện ra hành tung của hắn, ngược lại rối loạn trận tuyến.
Chiến đấu dần gay cấn, Rodolphus Lestrange đã chết dưới sự vây công của các Auror, điều này hình như đã chọc giận Bellatrix, công kích của mụ càng thêm điên cuồng, cứ việc mụ chưa từng có biểu hiện ra sự để ý tới người chồng này.
Lucius đang đối phó với mụ âm thầm mắng một tiếng, nhấc lên mười hai vạn phần tinh thần. Nhưng Snape đã đến nhanh chóng giảm bớt áp lực cho ông, Bellatrix bị Snape đánh lén trúng lưng, miệng vết thương dữ tợn chảy máu ồ ạt, điều này làm cho động tác tránh né của mụ không thể không chậm đi.
Snape xác định Lucius có thể đối phó với mụ đàn bà này thì lập tức dứt ra, đem đũa phép chỉ hướng kẻ địch lớn nhất.
Công kích của Voldemort rõ ràng không lợi hại như trước, hắn hầu như không dùng lại thần chú không thể tha thứ. Snape dưới Áo tàng hình nhìn thấy rõ ràng, biết nước cờ kia của mình đã có hiệu quả.
Ở mấy tháng trước, hắn nhiều lần tiến vào trí nhớ của Hugh về nguyên tác, lặp lại cân nhắc sửa chữa kế hoạch, sau đó hắn nghĩ tới một ý — đánh tráo tro cốt người cha mà Voldemort cần để sống lại!
Nhưng Voldemort dù sao cũng từng là phù thuỷ đứng đầu Giới phù thuỷ, đối kháng với bạch phù thuỷ vĩ địa nhất, cho dù linh hồn hắn không trọn vẹn, cũng không được khinh thường. Vì sợ bị phát hiện, hắn phải tìm được tro cốt của một người có quan hệ huyết thống gần với lão Riddle nhất đến thay thế.
Hắn nhiều lần đến Little Hangleton điều tra, cuối cùng tìm được rồi phần mộ của anh em lão Riddle, sau đó đánh tráo. Đương nhiên, vì cho chắc, hắn chỉ tráo có một nửa. Nhưng độc dược không thể sai sót dù chỉ một li, chỉ cần một nửa tro cốt bị đổi, đã đủ cho Voldemort thất bại thảm hại!
Không ngoài dự liệu, khi vừa sống lại Voldemort cũng không có biểu hiện gì khác thường, nhưng một lúc sau, hậu quả liền hiện ra. Ma lực hạ thấp, trở nên hỗn loạn, đến cuối cùng, cho dù không ai giết gã, gã cũng sẽ bị ma lực khô kiệt mà chết.
Chiến đấu đến hồi kết, phe Thực Tử đồ đã là nỏ mạnh hết đà, Bellatrix cũng chết trong tay Lucius, Voldemort thì đã gần cạn kiệt ma lực.
Lúc này có tiếng sột soạt của vải vóc vang lên, tiếp theo có mấy người độn thổ tới bên ngoài khu mộ, cầm đầu đúng là Dumbledore.
Này đã ở trong phán đoán của Snape cùng Lucius. Harry sau khi dùng khoá cảng đào tẩu nhất định sẽ chạy về báo tin, cho dù trong lòng Dumbledore có bao nhiêu hoài nghi thì cũng sẽ đuổi tới trước tiên.
Dumbledore không mang tới nhiều người, chỉ có vài giáo sư giỏi quyết đấu của Hogwarts cùng vài Auror duy trì trật tự cho Giải đấu Tam Pháp Thuật, đương nhiên, trong khoảng thời gian này hầu như là như hình với bóng cùng Dumbledore, Grindelwald cũng đến.
Những người này đến đã đẩy nhanh tiết tấu chiến đấu, cho dù trong lòng bọn họ đều vô cùng kinh dị, thậm chí có sợ hãi, nhưng tình thế không còn thời gian cho việc chần chờ, bọn họ lập tức rút đũa phép gia nhập vòng chiến.
Hơn mười phút sau, chiến đấu tuyên cáo chấm dứt. Thực Tử đồ không phải chết trận thì là hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, đũa phép của Dumbledore, Grindelwald, Lucius nhất trí nhắm ngay Voldemort, mà đũa phép đã Voldemort đã bị Experliarmus, được nắm trong tay Grinderwald.
Ánh mắt màu đỏ của Voldemort gắt gao nhìn chằm chằm lão già râu tóc bạc trắng trước mặt, thanh âm khàn khàn âm lãnh, “Dumbledore! ông cho là ông thắng sao? Chúa tể hắc ám vĩ đại là bất tử!”
Trên mặt Dumbledore không có nụ cười hoà ái ngày thường mà là vẻ nghiêm túc trịnh trọng: “Tom, không ai bất tử cả, trò cũng vậy. Ta thắng hay thua đều không sao, quan trọng là toàn bộ Giới phù thuỷ thắng lợi.”
Mặt rắn trở nên dữ tợn đáng sợ, tiếng cười khàn khàn như nứt ra từ trong cuống họcg, “Dumbledore, ông còn muốn tiếp tục tuyên dương cái thứ lí luận ‘yêu’ của ông nữa sao? Ta tuyệt đối sẽ không thua!” Gã nói đến tự tin tràn đầy, cư nhiên làm cho đám Auror bên cạnh đều bắt đầu dao động.
Bên người Lucius đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, là Snape kéo áo tàng hình xuống, đũa phép cũng chỉ vào Voldemort.
“Ngài đã hoàn toàn thua, Lor-d.” Giọng nói Trầm thấp mềm nhẵn vang lên, cái xưng hô cung kính cuối cùng sao mà châm chọc.
Tầm mắt Voldemort như dòi bọ bám xương dõi theo hắn, “Severus Snape!”
Snape cong khóe môi, thong thả niệm ra chú ngữ: “Avada Kevadra!”
Voldemort ngã xuống, ánh mắt đỏ tươi còn chưa nhắm lại, thẳng tắp nhìn bầu trời đêm u ám.
Bóng mây quẩn quanh giới phù thuỷ Anh quốc vài thập niên rốt cục tán đi.
“Severus, sao thầy lại giết gã như vậy!” Dumbledore chưa kịp ngăn cản Snape, tầm mắt sắc bén nhìn thẳng nam phù thuỷ tóc đen.
Dumbledore vốn định đem Voldemort mang về Bộ pháp thuật, thậm chí đem ảnh chụp công bố trên báo chí, mới có thể làm cho tên Fudge chuyên giả cảnh thái bình kia tỉnh táo lại về chuyện Voldemort trở về, tiến tới đề cao cảnh giác cho dân chúng. Ông phỏng đoán, Voldemort chế tác hồn khí, hơn nữa không chỉ một cái. Cho dù bọn họ hiện tại bắt được một cái này, còn khả năng có Voldemort khác xuất hiện. Mười mấy năm an nhàn, đã làm cho dân chúng giới pháp thuật hoàn toàn thả lỏng, một khi sự tình thật sự xảy ra, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Snape trầm mặc trong chốc lát, mới trả lời: “Tôi nói, gã đã hoàn toàn thất bại.”
“Có ý tứ gì?”
Snape giống như vừa hoàn hồn, một tầm mắt tử vong bắn qua, bắt đầu phun nọc độc: “Dumbledore, não ông bị đồ ngọt nhét đầy nên không thể tự hỏi sao? Ngay cả lời nói đơn giản như vậy cũng không thể lý giải, xem ra nên để cho Pomfrey kiểm tra một chút!”
Phun nọc độc xong, Snape trực tiếp độn thổ rời đi.
Dumbledore tự hỏi trong chốc lát, sau đó sờ sờ cái mũi đã được Grindelwald chỉnh thẳng, lời nói thấm thía mà cảm khái: “Hiện tại bọn trẻ thật sự là không có kiên nhẫn, ngay cả giải thích một chút cho lão già đây cũng không chịu.”
Tiếp theo ông nhìn về phía quý tộc bạch kim. Lucius lập tức quay đầu, “Ngài hiệu trưởng, cái gì tôi cũng không biết.” Nói xong đi chỉ huy bộ hạ của ông cùng Auror rửa sạch chiến trường.
“Albus, em cũng đừng quan tâm mấy việc này, nếu Voldemort đã giải quyết xong, hay là em theo ta về Đức đi.” Grindelwald tiếp tục bám riết không tha mà khuyên nhủ.
Dumbledore bị bơ hai lần giận trừng ông một cái, “Câm miệng! Tôi là người Anh, về cái gì mà Đức!”
“Harry Potter……” Gã dùng một loại ngữ điệu vô cùng cổ quái, làm cho da đầu người ta run lên nói xong,” A…… để cho ta xem xem, vị khách quý đặc biệt này…… Ta phải biết, một đứa nhóc tỳ làm sao có thể đả bại vĩ đại Chúa tể hắc ám……” Nói tới đây, mặt rắn vặn vẹo, giống như đang cười nhạo.
Harry trừng mắt nhìn gã, trong đôi mắt xanh biếc như bốc lửa.
Chính là tên ma quỷ này, giết chết cha mẹ nó!
Nhìn đến ánh mắt Harry, mặt Voldemort càng vặn vẹo hơn, thoạt nhìn như rất khoái trá: “A…… Thật sự là biểu tình làm cho người ta hưng phấn……” Voldemort nhìn ngón tay tái nhợt của mình, nhẹ nhàng mà nói, “Đương nhiên, ta cũng muốn mau chóng giải quyết vấn đề giữa chúng ta, nhưng mà… trước đó, ta còn phải trông thấy một vài người bạn cũ mới được.”
Một thoáng chốc, lục tục có người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ bạc độn thổ tới khu mộ, quỳ xuống.
Voldemort đứng tại chỗ nhìn bọn họ bình thường thì cao ngạo thẳng lưng, lúc này khiêm tốn cúi mình, hắn không nói gì, trầm mặc như vậy làm cho các Thực Tử đồ này lo sợ bất an.
Có một kẻ quỳ đi qua, hôn môi áo chùng Voldemort, run rẩy kêu lên: “Lord…… Lord……”
Kế tiếp một đám Thực Tử đồ cũng đi qua hôn áo chùng của gã, khẩn cầu sự khoan thứ. Voldemort lạnh lùng nhìn bọn họ, giống như bọn họ chỉ là một đám kiến hôi đê tiện.
Ngay lúc Harry hoài nghi tình hình cứ tiếp tục trầm mặc như vậy mãi thì Voldemort chậm rãi mở miệng: “Hoan nghênh các ngươi, Thực Tử đồ. Mười ba năm, lần cuối chúng ta tụ hội là mười ba năm trước…… Nay các ngươi còn hưởng ứng lời kêu gọi của ta, chứng minh các ngươi vẫn còn đoàn kết dưới dấu hiệu hắc ám…..”
Gã nói rất chậm, vui sướng khi thấy đám Thực Tử đồ bởi vì lời gã nói mà run rẩy, sợ hãi khả năng bị trừng phạt.
“Trong mười ba năm này, các ngươi có người vẫn đang đang tìm kiếm ta…… Nhưng càng nhiều kẻ bởi vì trốn tránh Azkaban mà ruồng bỏ ta……” Chúa tể hắc ám nói xong, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt màu đỏ tinh tế đảo qua mọi Thực Tử đồ. Tiếp theo giọng gã trở nên lạnh vô cùng: “Lucius đâu? Vì sao y chưa tới?”
Không ai dám trả lời, đám quý tộc ngạo mạn này hình như đang sợ hãi.
Giọng Voldemort trở nên cao v*t, gã phi thường phẫn nộ tiếp tục nói: “Còn có đại sư độc dược của ta, Severus sao cũng không đến?”
“Avery (Avery Sr.), trả lời vấn đề của ta.” Voldemort ra lệnh cho người đầu tiên đi ra hôn áo chùng của gã.
Tên Thực Tử đồ kia toàn thân run lẩy bẩy, sắp phủ phục trên đất tới nơi, “Lord, tôi không biết…… Lord…… Van cầu ngài tha thứ cho tôi……”
Sắc mặt Voldemort trở nên vô cùng khó coi, điều này làm cho cái mặt rắn của gã nhìn qua càng thêm khủng bố: “Malfoy…… Snape…… nô bộc trung thành nhất của ta…… Bọn họ cũng phản bội ta sao……”
Loại khả năng này làm cho gã cảm thấy phẫn nộ thêm bất an.
Một người là quý tộc đứng đầu giới pháp thuật Anh quốc, một người là đại sư độc dược tuổi còn trẻ, đối với gã hiện đang nguyên khí đại thương mà nói thật sự là quá quan trọng!
Gã đem tức giận trút lên người trước mắt: “Crucio!”
Avery đau đến lăn lộn, đứt quãng cầu xin tha thứ, nhưng Voldemort hề để ý tới, lãnh khốc tiếp tục trừng phạt: “Crucio! Crucio!”
Tra tấn đáng sợ giằng co hơn mười phút, Voldemort mới thu hồi đũa phép. Gã bây giờ còn cần những người này, nếu không Nagini đã thêm được một bữa ăn ngon rồi.
Avery xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt xám trắng, hô hấp mỏng manh. Nhìn thấy tình cảnh này, những Thực Tử đồ khác đều biểu đạt lòng trung thành của mình, cầu xin Voldemort khoan thứ.
Harry nhìn cảnh tượng trước mắt giống đang nhìn một trò khôi hài, vừa dùng sức ma sát dây trói với cạnh tấm bia mộ.
Một cánh tay ấm va chạm vào tay nó, Harry hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Phía sau có người thấp giọng cảnh cáo: “Câm miệng!”
Là giáo sư Snape!
Harry vội vàng khép miệng, làm bộ như không có việc gì. Giáo sư Snape sao lại đến đây, thầy ấy không sợ bị phát hiện sao? Nhưng lập tức nó nhớ tới mấy ngày hôm trước Hugh mượn Áo tàng hình đi mất, giáo sư Snape đại khái là mặc áo tàng hình đến. Nhưng sao giáo sư Snape lại biết nó ở trong này?
Harry không suy nghĩ cẩn thận, Snape đã cởi bỏ dây thừng cho nó, phân phó nói: “Lập tức rời đi nơi này! Ta biết Draco cho mi khoá cảng.”
Harry không hỏi nhiều, vì không thể nhận ra địa điểm phía dưới. Harry vẫn duy trì tư thế bị trói, một lát sau, nó xác định Snape không còn bên cạnh, tay trái nhanh chóng bắt lấy cúc áo trước ngực, trên rốn truyền đến một lực hút mạnh mẽ.
Voldemort là người trước tiên phát hiện ra chuyện bên này, gã hô to: “Ngăn nó lại! Reducto!” Nhưng đã không còn kịp rồi, Harry đã biến mất khỏi khu mộ.
Voldemort giận dữ, dồn dập thở vài hơi, giơ cao đũa phép, ném vài Crucio lên người mấy Thực Tử đồ đang quỳ trước mặt mình để trút giận.
Trong lúc nhất thời khu mộ tràn đầy tiếng kêu thảm thiết cùng cầu xin tha thứ, nghe qua phá lệ âm trầm.
Bellatrix phủ phục bò qua, thành kính mà hôn môi áo chùng Voldemort, sau đó thỉnh cầu: “My Lord, xin hãy cho phép tôi vì ngài bắt lại Harry Potter.”
Voldemort cúi thắt lưng, mặt rắn đối diện với Bellatrix, ngữ khí hơi mềm nhẹ nói: “Bella, lòng trung của ngươi ta rất rõ ràng, Harry Potter liền giao cho ngươi, nhưng ngươi không thể giết nó, nó phải để ta đích thân ra tay, ta muốn chứng minh cho những kẻ ngu xuẩn kia rằng, Chúa tể hắc ám là không thể đánh bại!”
Ánh mắt Bellatrix lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, điều này làm cho dung nhan nhiều năm chịu tra tấn mà héo tàn lại có một chút tư sắc động lòng người.
“Vâng, my Lord!”
Ở một góc sáng sủa, có người phát ra ám hiệu tiến công.
Không biết là người nào bắt đầu bằng bùa hoá đá mở màn cuộc quyết chiến cuối cùng.
Mấy chục người cũng mặc áo đen, nhưng trên vai thêu một huy chương màu bạc hầu như đồng thời xông ra, vô số ánh sáng bùa chú bắn về Thực Tử đồ đang quỳ trên mặt đất, về phía Voldemort đang đứng thẳng.
Công kích bất ngờ chiếm được hiệu quả nhất định, nhưng Thực Tử đồ cũng đều là những phù thuỷ dày dặn kinh nghiệm, nhanh chóng phản ứng lại phản kích. Mà cường đại như Voldemort thì là người phóng ra bùa chú sớm nhất, ánh sáng xanh tượng trưng cho tử vong lập tức cướp đi sinh mệnh một phù thuỷ.
“Reducto!”
“Petrificus Totalus!”
“Protego! Diffindo!”
“Stupefy! Stu……”
“Expelliarmus! Impedimenta!”
……
Chiến đấu rất nhanh đã thăng cấp, cho dù là bên nào cũng không keo kiệt sử dụng hắc ma pháp, thần chú không thể tha thứ cũng phóng ra hết cái này tới cái khác.
“Crucio! Sectumsempra!”
“Avada Kevadra! Incarcerous!”
Voldemort không hổ là phù thuỷ mạnh mẽ nhất, mỗi một thần chú của hắn hầu như đều có thể thu gặt một tính mạng hoặc là làm đối phương mất đi sức chiến đấu, tình thế nước sôi lửa bỏng.
Ở trên chiến trường hắc ám, mái tóc bạch kim dài chói mắt của Lucius có vẻ hết sức bắt mắt. Ông linh hoạt tránh đi các chú ngữ bắn về phía mình, đũa phép liên tiếp không ngừng mà phóng ra ánh sáng các màu. Thực lực của ông hiển nhiên so với đám Thực Tử đồ này mạnh hơn nhiều, chỉ trả giá rất ít đã đốn ngã được vài người.
Voldemort vừa đối phó những người khác, nhưng vẫn phân ra một tia lực chú ý lên thân ảnh tao nhã nhanh nhẹn kia.
Đó từng là thuộc hạ trung thành nhất, cũng là kẻ gã tín nhiệm nhất, gã còn nhớ rõ năm đó Lucius tuyên thệ nguyện trung thành với gã thì đáy mắt tràn đầy sùng kính cùng kiên định.
Nhưng mà lúc này, bọn họ thế nhưng lại trở thành kẻ địch chĩa mũi kiếm vào nhau.
Sự thật không rảnh cho Voldemort nghĩ nhiều thêm, thế tấn công của hắn càng thêm mãnh liệt, hầu như mỗi thần chú bắn ra là một thần chú không thể tha thứ.
Thần chú không thể tha thứ không chỉ có là lực thương tổn đáng sợ nhất, cũng tiêu hao ma lực lớn nhất, cho dù là Voldemort một phù thuỷ cường đại như vậy cũng không khả năng cứ dùng mãi mà không cạn kiệt ma lực.
Liên tục giết chết vài phù thuỷ bao vây gã, ánh mắt màu đỏ tươi của Voldemort trở nên càng thêm quỷ dị, làm người ta nhìn thấy mà sợ. Còn lại vài Auror tuy rằng vẫn đang liên tục công kích, nhưng tâm đã sinh ý lui.
Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện lực công kích của Voldemort yếu đi, lập tức nghĩ tới mặt xấu của việc dùng thần chú không thể tha thứ, nhất thời phấn chấn lên, thế công càng hung hiểm hơn.
“Sectumsempra!”
“Stupefy!”
“Incarcerous! Protego!”
……
Voldemort phát hiện mình không thích hợp, cho dù thần chú không thể tha thứ khiến gã tiêu hao không ít ma lực, nhưng không có khả năng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã làm cho sức chiến đấu của gã yếu bớt nhiều đến thế! Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
Lúc này Lucius chống lại Bellatrix, mụ đàn bà điên cuồng kia hoàn toàn không phóng ra bùa chú bảo vệ gì lên người mình, chỉ chăm chăm công kích, sau đó bằng vào động tác linh mẫn tránh đi các thần chú.
Bellatrix thuộc loại không muốn sống, chống lại mụ thật sự là làm cho người ta đau đầu. Lucius cũng là loại người quý mệnh, đánh nhau khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân. Cũng may ma lực của ông không thua cho Bellatrix, trạng thái thân thể so với mụ ở Azkaban mười mấy năm tốt hơn nhiều, không bị rơi xuống thế yếu.
Rodolphus lúc này bị năm sáu Auror đồng thời giáp công, ma lực của gã này cũng rất mạnh, nhưng hiển nhiên không lợi hại như người vợ điên cuồng của gã, ứng phó thật sự là cố hết sức. Mà Peter Pettigrew thì ngay lúc mới bắt đầu chiến đấu không lâu đã bị một thần chú không biết ai phát ra chém trúng, rất nhanh sẽ chết đi, kết thúc cuộc đời yếu đuối đáng ghê tởm của gã.
Trên người Snape khoác Áo tàng hình, thần chú khinh thân giúp hắn khi đi lại không có phát ra tiếng.
Hắn lúc này ở ngay cạnh nơi quyết chiến không đến mười feet, ở trước mặt hắn không xa, một con rắn trắng lớn đang chậm rãi trườn.
Trước khi cứu Harry, Snape dùng chút thủ đoạn nhỏ dẫn đi con rắn lớn có lực công kích cường hãn, hơn nữa có kịch độc. Sau khi Harry đào tẩu, Snape lập tức đuổi kịp con rắn nghiệp chướng nặng nề, mà ở trong nguyên tác tương lai sẽ giết chết hắn.
Con rắn này phải chết!
Không chỉ bởi vì nó là thú cưng của Chúa tể hắc ám, cũng không bởi vì nó từng cắn nuốt bao nhiêu sinh mệnh vô tội, mà là vì làm cho người yêu nhỏ của hắn bất an.
Snape rất rõ ràng, cứ việc hắn không ngừng cam đoan với Hugh rằng mình nhất định sẽ bình an, nhưng Hugh vẫn không thể chân chính an tâm. Chúa tểhắc ám không chết, Nagini không giết, người yêu nhỏ của hắn vĩnh viễn phải lo lắng đề phòng.
Hắn là một Slytherin, thủ hộ trân bảo của mình là bản năng, sao hắn có thể cho phép cuộc sống của trân bảo phải chịu bất an, lúc nào cũng không thể an bình?
Snape đứng ở một khoảng cách an toàn, nhìn chằm chằm con rắn kia, “Avada Kevadra!”
Hình thể Nagini tuy rằng khổng lồ, nhưng động tác vô cùng nhanh nhẹn, vừa nghe tiếng liền lách sang bên cạnh trốn, coi như tránh thoát thần chú lấy mạng này. Nhưng Snape hiển nhiên đã đoán trước được phương hướng động tác của nó, một cái Sectumsempra theo sát phía sau, bụng Nagini nứt toác một lỗ thật lớn.
“Xì — xì –” con rắn pháp thuật rít lên âm thanh làm người ta sợ hãi, thân thể khổng lồ bởi vì đau nhức mà quay cuồng, cái đuôi quật loạn khắp nơi, Snape nhanh nhẹn tránh né đuôi rắn đập tói, lại một cái Sectumsempra thẳng hướng bảy tấc (trái tim, điểm yếu) của nó.
Đã bị công kích lại nhìn không tới kẻ công kích làm cho Nagini vô cùng phẫn nộ, đó cũng trở thành cảm xúc cuối cùng của nó. Thần chú của Snape tinh chuẩn chém trúng bảy tấc. Thân rắn khổng lồ vặn vẹo vài cái, đuôi rắn hơi nâng lên, sau đó rơi thật mạnh trên mặt đất, con rắn pháp thuật ăn thịt vô số người rốt cục đã chết.
Giải quyết Nagini, Snape lập tức trở lại khu mộ, gia nhập chiến đấu. Áo tàng hình làm cho hắn có ưu thế thật lớn, thần chú của hắn không ngừng đánh trúng Thực Tử đồ, nhưng đối phương không cách nào phát hiện ra hành tung của hắn, ngược lại rối loạn trận tuyến.
Chiến đấu dần gay cấn, Rodolphus Lestrange đã chết dưới sự vây công của các Auror, điều này hình như đã chọc giận Bellatrix, công kích của mụ càng thêm điên cuồng, cứ việc mụ chưa từng có biểu hiện ra sự để ý tới người chồng này.
Lucius đang đối phó với mụ âm thầm mắng một tiếng, nhấc lên mười hai vạn phần tinh thần. Nhưng Snape đã đến nhanh chóng giảm bớt áp lực cho ông, Bellatrix bị Snape đánh lén trúng lưng, miệng vết thương dữ tợn chảy máu ồ ạt, điều này làm cho động tác tránh né của mụ không thể không chậm đi.
Snape xác định Lucius có thể đối phó với mụ đàn bà này thì lập tức dứt ra, đem đũa phép chỉ hướng kẻ địch lớn nhất.
Công kích của Voldemort rõ ràng không lợi hại như trước, hắn hầu như không dùng lại thần chú không thể tha thứ. Snape dưới Áo tàng hình nhìn thấy rõ ràng, biết nước cờ kia của mình đã có hiệu quả.
Ở mấy tháng trước, hắn nhiều lần tiến vào trí nhớ của Hugh về nguyên tác, lặp lại cân nhắc sửa chữa kế hoạch, sau đó hắn nghĩ tới một ý — đánh tráo tro cốt người cha mà Voldemort cần để sống lại!
Nhưng Voldemort dù sao cũng từng là phù thuỷ đứng đầu Giới phù thuỷ, đối kháng với bạch phù thuỷ vĩ địa nhất, cho dù linh hồn hắn không trọn vẹn, cũng không được khinh thường. Vì sợ bị phát hiện, hắn phải tìm được tro cốt của một người có quan hệ huyết thống gần với lão Riddle nhất đến thay thế.
Hắn nhiều lần đến Little Hangleton điều tra, cuối cùng tìm được rồi phần mộ của anh em lão Riddle, sau đó đánh tráo. Đương nhiên, vì cho chắc, hắn chỉ tráo có một nửa. Nhưng độc dược không thể sai sót dù chỉ một li, chỉ cần một nửa tro cốt bị đổi, đã đủ cho Voldemort thất bại thảm hại!
Không ngoài dự liệu, khi vừa sống lại Voldemort cũng không có biểu hiện gì khác thường, nhưng một lúc sau, hậu quả liền hiện ra. Ma lực hạ thấp, trở nên hỗn loạn, đến cuối cùng, cho dù không ai giết gã, gã cũng sẽ bị ma lực khô kiệt mà chết.
Chiến đấu đến hồi kết, phe Thực Tử đồ đã là nỏ mạnh hết đà, Bellatrix cũng chết trong tay Lucius, Voldemort thì đã gần cạn kiệt ma lực.
Lúc này có tiếng sột soạt của vải vóc vang lên, tiếp theo có mấy người độn thổ tới bên ngoài khu mộ, cầm đầu đúng là Dumbledore.
Này đã ở trong phán đoán của Snape cùng Lucius. Harry sau khi dùng khoá cảng đào tẩu nhất định sẽ chạy về báo tin, cho dù trong lòng Dumbledore có bao nhiêu hoài nghi thì cũng sẽ đuổi tới trước tiên.
Dumbledore không mang tới nhiều người, chỉ có vài giáo sư giỏi quyết đấu của Hogwarts cùng vài Auror duy trì trật tự cho Giải đấu Tam Pháp Thuật, đương nhiên, trong khoảng thời gian này hầu như là như hình với bóng cùng Dumbledore, Grindelwald cũng đến.
Những người này đến đã đẩy nhanh tiết tấu chiến đấu, cho dù trong lòng bọn họ đều vô cùng kinh dị, thậm chí có sợ hãi, nhưng tình thế không còn thời gian cho việc chần chờ, bọn họ lập tức rút đũa phép gia nhập vòng chiến.
Hơn mười phút sau, chiến đấu tuyên cáo chấm dứt. Thực Tử đồ không phải chết trận thì là hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, đũa phép của Dumbledore, Grindelwald, Lucius nhất trí nhắm ngay Voldemort, mà đũa phép đã Voldemort đã bị Experliarmus, được nắm trong tay Grinderwald.
Ánh mắt màu đỏ của Voldemort gắt gao nhìn chằm chằm lão già râu tóc bạc trắng trước mặt, thanh âm khàn khàn âm lãnh, “Dumbledore! ông cho là ông thắng sao? Chúa tể hắc ám vĩ đại là bất tử!”
Trên mặt Dumbledore không có nụ cười hoà ái ngày thường mà là vẻ nghiêm túc trịnh trọng: “Tom, không ai bất tử cả, trò cũng vậy. Ta thắng hay thua đều không sao, quan trọng là toàn bộ Giới phù thuỷ thắng lợi.”
Mặt rắn trở nên dữ tợn đáng sợ, tiếng cười khàn khàn như nứt ra từ trong cuống họcg, “Dumbledore, ông còn muốn tiếp tục tuyên dương cái thứ lí luận ‘yêu’ của ông nữa sao? Ta tuyệt đối sẽ không thua!” Gã nói đến tự tin tràn đầy, cư nhiên làm cho đám Auror bên cạnh đều bắt đầu dao động.
Bên người Lucius đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, là Snape kéo áo tàng hình xuống, đũa phép cũng chỉ vào Voldemort.
“Ngài đã hoàn toàn thua, Lor-d.” Giọng nói Trầm thấp mềm nhẵn vang lên, cái xưng hô cung kính cuối cùng sao mà châm chọc.
Tầm mắt Voldemort như dòi bọ bám xương dõi theo hắn, “Severus Snape!”
Snape cong khóe môi, thong thả niệm ra chú ngữ: “Avada Kevadra!”
Voldemort ngã xuống, ánh mắt đỏ tươi còn chưa nhắm lại, thẳng tắp nhìn bầu trời đêm u ám.
Bóng mây quẩn quanh giới phù thuỷ Anh quốc vài thập niên rốt cục tán đi.
“Severus, sao thầy lại giết gã như vậy!” Dumbledore chưa kịp ngăn cản Snape, tầm mắt sắc bén nhìn thẳng nam phù thuỷ tóc đen.
Dumbledore vốn định đem Voldemort mang về Bộ pháp thuật, thậm chí đem ảnh chụp công bố trên báo chí, mới có thể làm cho tên Fudge chuyên giả cảnh thái bình kia tỉnh táo lại về chuyện Voldemort trở về, tiến tới đề cao cảnh giác cho dân chúng. Ông phỏng đoán, Voldemort chế tác hồn khí, hơn nữa không chỉ một cái. Cho dù bọn họ hiện tại bắt được một cái này, còn khả năng có Voldemort khác xuất hiện. Mười mấy năm an nhàn, đã làm cho dân chúng giới pháp thuật hoàn toàn thả lỏng, một khi sự tình thật sự xảy ra, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Snape trầm mặc trong chốc lát, mới trả lời: “Tôi nói, gã đã hoàn toàn thất bại.”
“Có ý tứ gì?”
Snape giống như vừa hoàn hồn, một tầm mắt tử vong bắn qua, bắt đầu phun nọc độc: “Dumbledore, não ông bị đồ ngọt nhét đầy nên không thể tự hỏi sao? Ngay cả lời nói đơn giản như vậy cũng không thể lý giải, xem ra nên để cho Pomfrey kiểm tra một chút!”
Phun nọc độc xong, Snape trực tiếp độn thổ rời đi.
Dumbledore tự hỏi trong chốc lát, sau đó sờ sờ cái mũi đã được Grindelwald chỉnh thẳng, lời nói thấm thía mà cảm khái: “Hiện tại bọn trẻ thật sự là không có kiên nhẫn, ngay cả giải thích một chút cho lão già đây cũng không chịu.”
Tiếp theo ông nhìn về phía quý tộc bạch kim. Lucius lập tức quay đầu, “Ngài hiệu trưởng, cái gì tôi cũng không biết.” Nói xong đi chỉ huy bộ hạ của ông cùng Auror rửa sạch chiến trường.
“Albus, em cũng đừng quan tâm mấy việc này, nếu Voldemort đã giải quyết xong, hay là em theo ta về Đức đi.” Grindelwald tiếp tục bám riết không tha mà khuyên nhủ.
Dumbledore bị bơ hai lần giận trừng ông một cái, “Câm miệng! Tôi là người Anh, về cái gì mà Đức!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook