Không còn cách nào, Harry chỉ có thể nổ lực kéo Hermione chạy về hướng lầu một.

Cậu biết rằng sau khi các giáo sư khác đến nơi thì chính mình mới lết tới, cho nên không thể trông cậy vào chính mình.

"Harry...... Tớ có thể tự đi được." Hermione ngượng ngùng, ý nói cậu buông tay.

Harry gật đầu.

Cũng may là chỉ mới chạy được nửa đường, họ đã bắt gặp giáo sư McGonagall và Quirrell.

Không nói nhiều lời, giáo sư McGonagall liền thở ra một hơi, đi đến đón.

Mà Quirrell thì nói chuyện lắp bắp với Harry: "Hức, thật là quá --- đáng sợ! Po --- Potter. Trò --- trò không có, có sao chứ?"

Harry hiện giờ giống như mới ý thức được những việc mình vừa trải qua, mặt lập tức trắng bệt.

Harry lập tức cuối đầu, bất an cắn môi.

"Harry, cậu không sao chứ?" Hermione lập tức nhớ ra Harry là "cậu bé Gryffindor thẹn thùng", liền lo lắng hỏi.

"Nghĩ đến có chút sợ." Harry cười nhẹ với cô.

- -- Cậu thấy chính mình đến rồi.

Giáo sư Snape không có làm áo choáng tung bay, mà là khập khiễng đi tới. Sắc mặt của ông ấy không tốt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Harry.



"Nhìn xem ai đây? Ồ, Potter. Trò đây là gấp đến không đợi được nên mới đi tìm Quỷ khổng lồ, muốn đưa cái mạng nhỏ cho nó đúng không?"

Harry cúi đầu không nói.

Cậu biết rõ là lúc này mình vì bị tên Quirrell hại dẫn đến bị thương nên tức giận. Cũng ngay lúc đó nhận được tin thằng nhóc Potter lại xảy ra chuyện.

- -- cậu đã hao tâm tổn sức bảo vệ đứa bé kia, chỉ cần một tí nữa thôi là tên nhóc đó sẽ bị Quỷ khổng lồ xé nát. Sao mà không tức giận cho được.

Nên hiện tại cậu cũng không có cách nào tốt cả.

Sanpe bởi vì nhìn thấy cậu bé cúi đầu, bộ dạng như không còn gì để nói nên càng phẫn nộ.

Giống như đấm một cái vào gối.

Giáo sư McGonagall thấy con Quỷ khổng lồ đã được giải quyết, vẻ mặt cũng yêu cầu một lời giải thích.

"Không phải vậy đâu...... thưa giáo sư Snape." Hermione lấy hết can đảm nói.

Hermione nháy đôi mắt, nói ra lời nói dối mà cô đã soạn sẵn.

"Thật ra...... nếu Harry không bảo vệ con, thì lúc đó con có thể là đã --- " Hermione đến đây đã không thể nói thêm được nữa.

Ánh mắt của giáo sư McGonagall vì vậy nhìn Harry càng thêm nhu hòa, vui mừng.



Ánh mắt Harry quét tới đùi chính mình, sau đó thì thấy một vết máu.

Ngày mai cậu biết mình sẽ không ở trong văn phòng, có nên đến đó để quậy một nồi độc dược trị thương cho mình không? Cậu cũng không thể để cho bản thân đang bị thương ở chân, còn phải đi chế thuốc trị thương được.

- -- Snape lập tức hung hăng trừng tên nhóc tên nhóc đang liếc nhìn kia, đột nhiên kéo áo choàng che kỹ chính mình.

Hắn chắc rằng Dumbledore sẽ lại khen ngợi tên nhóc Potter dũng cảm --- thằng nhóc kia cũng không phải thật sự thẹn thùng mềm yếu, trong lúc nguy hiểm vẫn còn nhớ bảo vệ bạn học.

Lý do hiện tại để thoái thoát càng làm hắn thêm đau đầu, chán ghét.

......

Buổi sáng hôm sau, ngay khi dạy xong một lớp, giáo sư Snape trở về phòng chế độc dược của mình, quên hết mệt mỏi, cảnh giác giơ đũa phép kiểm tra phòng lại một lần.

- -- căn phòng vẫn hoàn hảo như trước khi hắn rời đi. Nhưng lại cố tình có người tốn thời gian quậy một nồi độc dược giảm đau Murtlap Essence cho hắn, vài bình độc dược hắn quậy để trị thương cho bản thân nay trở thành một hàng ngay ngắn, nhiêu đây cũng đủ cho hắn dùng đến khi chân khỏi hẳn.

Sự cảnh giác của Snape đạt tới đỉnh điểm, lại cẩn thận kiểm tra lại vài lần, trong phòng trừ việc thiếu dược liệu chế độc dược trị thương, thì không còn gì khác.

Những bình đọc dược đó cũng dùng được, không có một chút bất thường. Rất giống như có người tốt bụng thấy hắn không ở đây, nên lặng lẽ điều chế độc dược cho hắn trị thương.

Tuy hắn sẽ không tin vào chuyện như vậy, nhưng mà......

Snape nhìn đống độc dược kia, dôi mắt đen nhánh không biết đang nghĩ gì.

- ------------------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương