Trong nháy mắt, cậu nhớ tới việc Harry Potter được đặc biệt chiêu mộ vào đội bóng Quidditch ngay năm nhất. Hình như người đề cử chính là Giáo sư McGonagall.

Nhưng tại sao Giáo sư McGonagall có thể phát hiện tài năng bay lượn của tên nhóc Potter......

Nếu cậu vẫn tiếp tục bay xuống, cậu chắc chắn sẽ chụp được quả cầu ký ức mà không mất một cọng tóc --- cảm giác này giống như vận mệnh đã được sắp đặt.

Quả cầu ký ức bay lên không trung tạo một vòng cung, rồi bắt đầu rơi xuống. Giống như có một sợi dây vô hình, xâu lại thành một chuỗi ký ức.

......

Nếu cậu diễn trò trước mặt Giáo sư McGonagall, lao xuống ở độ cao gần 50 thước Anh*, không những không bị thương mà còn chụp được quả cầu ký ức, không thể nghi ngờ, chắc chắn cậu sẽ gia nhập đội bóng.

(* 50yd ~ 46m)

Merlin ơi --- đó là đội Quidditch của Gryffindor!

Harry sợ đến mức tái mặt luôn rồi.

Cậu đang lao xuống. Giáo sư McGonagall thì nắm chặt tà áo ngay ngực, lộ ra biểu cảm khó thở. Còn quả cầu ký ức thì vẫn đang rơi.

Cậu nên làm gì bây giờ.

Để quả cầu ký ức rơi xuống đất?

Cùng rơi xuống đất với quả cầu?

Hay mặc kệ quả cầu, quay lại đánh Malfoy một trận, thể hiện dũng khí còn sót lại của cậu?

Chỉ trong một giây này, đầu Harry nhảy số liên tục.

"Potter!" Một giọng nói đầy tức giận gào lên.

Harry ngẩn người, ánh mắt quét tới hướng khác của lâu đài, ngay ngã rẽ, áo choàng đen tung bay, sải bước, người đang nổi giận đùng đi tới là Giáo sư Snape.

Tốt rồi --- không cần suy nghĩ nữa. Cảm ơn chính mình, nhưng tại sao bản thân lại xuất hiện ở chỗ này?

Trên mặt Harry lộ vẻ thấp thỏm cùng sợ hãi, giảm tốc độ của chổi, rơi xuống.



- -- Quả cầu ký ức đáng thương đó thì rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, một đi không trở lại.

"Potter! Sao trò dám ----! Trong đầu trò nhét đầy cỏ lác nên mới quên rằng bản thân chỉ mới học năm nhất?"

"Nếu sự sợ hãi trên mặt trò phát huy tác dụng, thì trò phải biết đây không phải là năm tất Anh, hay một thước Anh, mà chết tiệt, 50 thước Anh! Ta không muốn tốn thời gian tham dự đám tang của tên Potter ngạo mạn, tự cao tự đại!"

Snape gào thét một cách đáng sợ.

Harry bị chính mình dọa cho ngu rồi.

......

Harry cuối đầu, cắn răng nghe bản thân răn dạy, trong lòng thì nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng nhìn từ góc độ của Snape, đó là tên nhóc con Potter lại biến thành bộ dạng thẹn thùng đến luống cuống tay chân.

- -- Thậm chí là rất khiếp đảm.

Snape phẫn nộ trừng mắt nhìn tên nhóc tóc đen có vóc dáng nhỏ con, miễn cưỡng nhịn không tiếp tục phun nọc độc.

"Harry!" "Harry Potter!"

Cả đám Ron và Hermione chạy lại đây, khi nhìn thấy có Giáo sư Snape đứng cạnh, ánh mắt đều trở nên đồng tình.

"Giáo sư Snape, chờ đã." Giáo sư McGonagall cũng mở của sổ, khuyên một câu.

Snape chỉ lạnh lùng trừng Harry.

Ron, Hermione cùng mấy đứa nhỏ Gryffindor bị tầm mắt muốn giết người của hắn nhìn mà lặng lẽ run rẩy, cố gắng đứng bên cạnh Harry để an ủi cậu.

Không lâu sau, Giáo sư McGonagall rốt cuộc cũng vội vàng chạy tới.

Nghe xong đầu đuôi sự việc, cô cũng không nhịn được nhăn mặt với Harry: "Giáo sư Snape nói rất đúng, độ cao này có thể khiến trò ngã gãy cổ thêm mấy lần!"

Harry cuối đầu không lộ thần sắc, dường như càng thêm uể oải. Ron nhịn không được lo lắng nhìn cậu.

"Nhưng mà --- "Giáo sư McGonagall thay đổi tông giọng,"Trò có thể vì bạn học mà xả thân giúp đỡ, thể hiện sự dũng cảm của chính mình."



(Snape ở bên cạnh khịt mũi coi thường.)

"Tuy hành động của trò là không đúng, nhưng vì lòng tốt và sự dũng cảm. Ta sẽ cộng thêm điểm cho Gryffindor."

Thần sắc của cô dần hòa hoãn, từ ái nhìn Harry. Nét mặt của Ron và Hermione bên cạnh cũng trở nên kinh hỉ.

"Giáo sư McGonagall...... Con......" Harry ngẩn đầu, mấp mày đôi môi run rẩy, cảm động đến không thể tả " Con...... Không biết phải làm sao bây giờ...... Con cảm ơn người!"

- -- A ha! Cậu thế mà lại kiếm thêm điểm cho Gryffindor!

"Không, con của ta, con qua khiêm tốn rồi." McGonagall vui mừng nhìn cậu.

- -- Đứa bé này rất giống Lily, dều rất thiện lương khiêm tốn, mà lại không mất đi dũng khí của Gryffindor.

Xem ra cô phải đi nói cho Albus, làm cho ông ấy yên tâm.

......

Sau khi tiết học bay đầu tiên của Harry Potter kết thúc, Snape cùng Giáo sư McGonagall đều đi tìm Dumbledore. Khác với đang vui mừng, Snape và Dumbledore như đang muốn cãi nhau một trận.

"Yếu đuối, lỗ mãng! Dùng sự khiếp đảm và sợ hãi để che giấu hành vi sai trái khỏi sự trừng phạt!" Snape rít gào, " Khiến bản thân bay cao lên trời và tí nữa thì ngã gãy cổ! Đây mà là dũng cảm của ông sao?"

Dumbledor không khỏi mở miệng trấn an: "Bình tĩnh nào, Severus, chúng ta hãy nghĩ về mặt tích cực. Tính cách của Harry hình thành như vậy là do sống ở thế giới Muggle, hiện tại nó đang từng chút một thay đổi, chúng ta phải vui mới phải."

"Hơn nữa chúng ta đều thấy được rằng kỹ năng bay của trò ấy rất khá tốt, còn dũng cảm giúp đỡ bạn học, không phải sao?"

Snape tức giận bật cười: " Vì vậy nên luôn mang nguy hiểm đến cho bản thân? Ta hy sinh thời gian cá nhân của mình, không phải để giúp ông nhìn nó lần lượt tự sát!"

"Severus, cậu bị sao vậy?" Biểu tình Dumbledore trở nên nghiêm túc, trong đôi mắt xanh thẫm hiện lên sự mệt mỏi.

Biểu tình của Snape như vừa bị ai đó đánh một cái, tất cả sự tức giận đều nói ra hết. Một tia yếu ớt xuất hiện trên mặt nhưng không ai thấy.

Trầm mặc nhìn Dumbledore, Snape thong thả gật đầu.

"Sverus, hãy vứt bỏ thành kiến, nhìn Harry đi. Trò ấy không như cậu tưởng...... Trò ấy rất giống Lily."

Rất lâu sau, âm thanh trầm thấp của đàn cello mới nhẹ nhàng vang lên: "...... Ta hiểu rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương