[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội
-
Quyển 3 - Chương 183: Phiên ngoại 3
Draco mở to hai mắt, không đúng, đây không phải là phòng ngủ của mình. Theo bản năng hắn sờ sờ nơi đặt gậy rắn, lại không thấy gì.
Lúc này hắn tỉnh táo hoàn toàn, ngồi bật dậy, mái tóc dài bạch kim hơi rối.
Hắn nheo lại đôi mắt lam xám, rèm xanh lục, gia huy quen thuộc, mọi thứ trước mắt đều nhắc nhở hắn không rời khỏi biệt thự Malfoy, nhưng kỳ lạ ở chỗ đây là một gian phòng cho khách, mà biệt thự Malfoy đã rất nhiều năm rồi chưa từng giữ khách ở lại.
“Bụp”, tiếng động thình lình khiến Draco híp mắt lại, giờ đây hắn không chần chừ nữa, trực tiếp ném ra một Crucio không tiếng động không đũa phép ra ngoài.
“Rara phục… A!” Tiếng gia tinh vốn đã cao vút giờ càng trở nên chói tai.
“Silencio.” Draco lạnh lùng phun ra thần chú tiếp theo, kể cả là ai, dám tự tiện vào gia tộc Malfoy thì phải có can đảm gánh vác trách nhiệm.
Nhưng Draco nhăn mày, xem nhẹ gia tinh đang biểu diễn “kịch câm”, hắn nhớ rõ hắn đang ngủ trên giường mình, vì sao khi mở mắt hắn lại không ở phòng gia chủ mà ở phòng cho khách chứ?
Hơn nữa Scorpio đâu rồi? Nếu mình còn bị lấy đi gậy rắn một cách im lặng thì Scorpio sẽ ra sao?
Nghĩ đến con trai, trái tim Draco co lại, tuy tối hôm qua lần đầu tiên sau dạ hội xã giao hắn bị con trai tỏ tình, nhưng Draco chỉ cảm thấy đó là một sự ỷ lại của trẻ con mà thôi.
Dù rằng… dù rằng đứa bé kia vì chứng minh mình đã trưởng thành mà hôn hắn một cách gấp gáp.
“Ai?” Ngay khi Draco đang chìm trong suy nghĩ thì cửa chợt mở, rồi theo bản năng hắn sử dụng thần chú tước khí giới, thần chú áo giáp, thần chú hôn mê và cả Crucio.
“Cha, thật đúng là một đứa trẻ nhiệt tình.” Thấy thần chú của mình đều bị ngăn lại, Draco mím miệng, pháp lực đối phương cực mạnh, hơn nữa kỹ thuật cũng là số một số hai.
“Tôi cho rằng tự tiện xông vào biệt thự quý tộc sẽ không là người hiếu khách gì.” Giọng Draco hơi khàn khàn, nếu không cẩn thận nghe sẽ không hiểu được sự khẩn trương và kiêng kị bên trong.
Một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt lam đi tới, Draco nhanh chóng nhớ lại những kẻ thù mình quen, không có… căn bản hắn chưa từng gặp người trước mắt.
“Ai phái ông tới? Bộ Pháp thuật? Hay là… Tử thần Thực tử?” Draco lùi về sau, hắn không thể hỗn loạn được.
Người nọ nhíu mày, nhìn Draco từ trên xuống dưới, Draco nhíu nhíu mày, hắn không thích người khác đánh giá hắn như vậy, lúc đầu chiến tranh chấm dứt, không phải không có kẻ nào muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hòng lấy lợi ích từ gia chủ bạch kim trẻ tuổi cả.
Nhìn phản ứng của Draco, mắt người nọ xẹt qua một sự tức giận, nhưng nhanh chóng đè nén xuống, “Ta là Gellert Grindelwald, hoan nghênh đi vào thời không chúng ta.”
Gellert… Grindelwald?! Draco lập tức choáng váng, dù chưa gặp nhưng hắn biết – Chúa tể Hắc ám nước Đức, rồi bị Chúa tể Hắc ám giết vì bảo vệ phần mộ cho Dumbledore, đây không còn là bí mật gì trong giới phù thủy.
Nhưng giờ hắn nhìn thấy gì, rõ ràng là Chúa tể Hắc ám đời trước, còn cả “thời không chúng ta”, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Tim Draco đập mạnh và loạn nhịp, nhưng cũng vì hắn không cảm nhận được ác ý từ người nọ, sau chiến trong quãng thời gian gian nan ấy, cảm quan sắc bén nhận biết người được khai phá cực kỳ nhiều.
“Draco.” Nếu như nói Gellert xuất hiện khiến Draco ngẩn ngơ, thì giọng nói nhẹ nhàng và khẽ khàng như tơ lụa này lại khiến hắn mơ hồ.
Phía sau Gellert, một người có mái tóc dài bạch kim, cầm gậy rắn đi tới, giọng điệu quen thuộc từ linh hồn khiến mắt Draco lập tức đỏ lên, “Cha…” Hắn thì thào, rồi hắn chợt cắn đầu lưỡi mình, cho đến khi cảm nhận được mùi máu tươi hắn mới nhận ra mình không nằm mơ.
“Cha!” Draco đi lên vài bước, Lucius đứng im tại chỗ, chờ con trai một thời không khác của y.
“Hoan nghênh về nhà, Dra của cha.” Lucius cười kiểu Malfoy, dù là khác thời không nhưng cảm giác linh hồn không sai, đây là con y, Draco, Draco Malfoy.
Có Lucius, chuyện phía sau dễ nói hơn nhiều, vì không để Draco bị kích thích quá nhiều, Chúa tể Hắc ám đời trước rời khỏi, để Lucius phụ trách giải thích với Draco.
Thật ra Chúa tể Hắc ám đời trước còn có mục đích khác, theo sự quan sát của ông, những ngày tháng sau chiến của Draco còn khó khăn hơn cả những gì Severus biết tới. Ông đến để cùng Abra hít thở không khí, nếu không gia chủ bạch kim đời trước bùng nổ thì ông cũng không chống đỡ nổi.
“Cha, người sao rồi?” Draco có rất nhiều lời muốn nói với Lucius, hắn muốn hỏi vì sao Lucius còn sống, vì sao không trở về nhà? Hắn muốn hỏi rốt cuộc Narcissa đã đi đâu? Hắn muốn hỏi Lucius có biết chuyện của ba đỡ đầu sau đó không.
Nhưng hàng ngàn lời muốn nói ấy hắn lại không dám mở miệng, thậm chí không dám chạm vào Lucius, là gia chủ Malfoy một mình chống đỡ sau chiến, Draco đã độc lập từ lâu, đôi khi hắn không dám ôm hy vọng, vì bất cứ một tia hy vọng nào cũng có thể trở thành sơ hở của hắn, cho tới giờ đều mang tính hủy diệt.
“Dra.” Mắt Lucius càng trở nên hiền hòa, y ngồi trên ghế salon, vỗ vỗ bên cạnh mình, Draco như đứa trẻ, chỉ một động tác đã ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Con biết, cha là cha con.” Lucius nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Draco.
Chỉ vậy thôi, rốt cuộc Draco ấm ức khóc lên, sự khủng hoảng khi tiếp nhận Malfoy đột ngột, nỗi đau khi cha mẹ qua đời, sự bấp bênh sau chiến, và gian khổ khi một mình nuôi nấng Scorpio… vào giờ phút này đều ào ra. Lucius là người cha hắn tin tưởng nhất, Narcissa cũng không thể so sánh. Nhất là sau khi hắn vất vả một mình chống đỡ gia tộc thì càng hiểu được Lucius nuông chiều mình lúc nhỏ là không hề dễ dàng.
“Cha, cha… ô ô ô…” Draco khóc thút thít không có hình tượng quý tộc, Lucius ôm Malfoy gần như cao bằng mình vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng hắn, y có thể cảm nhận được sự chua xót và đau đớn của Draco.
“Ba đỡ đầu mất, mẹ cũng đi, người không có ở đó, họ… họ muốn chiếm gia tộc Malfoy, con không còn cách nào, chỉ có thể phân ra một phần rồi khóa biệt thự lại,” Draco được vờn quanh mùi hương hoa nguyệt quang trên người Lucius, nhớ tới mình khi còn bé, những chuyện mấy năm nay như được trút ra, “Nhưng không được, họ không cho bác sĩ tới biệt thự Malfoy, nên Alsha chết vì khó sinh, con và Scorpio sống cùng nhau. Con không phải là một người cha tốt, Scorpio còn lỡ tay giết người.”
Draco không nhận ra, theo lời kể của hắn, sắc mặt của Lucius trở nên rất khó coi, y đã nghe bạn đời nhà mình miêu tả, cũng suy đoán một ít về tình cảnh của Draco, nhưng y không ngờ, sự thật còn thảm hại hơn cả những gì y nghĩ.
“Con rất sợ, thật sự, cha à, con rất sợ, hoàn cảnh này khác xa khi còn bé. Nhưng con không còn cách nào, con biết thằng bé không cố ý, thằng bé là một đứa trẻ ngoan, thằng bé chỉ sợ hãi mà thôi.” Đúng vậy, Draco hiểu con mình, con trai từ nhỏ đã cùng mình ở biệt thự Malfoy, nếu không khủng hoảng thì thằng bé sẽ không lỡ tay giết chết con trai út của Ron. Nhưng Draco không có lựa chọn nào khác, hắn là một Slytherin ích kỷ, giữa việc làm hại con trai mình và giấu con trai Ron đi thì hắn không do dự lựa chọn cái sau.
“Cha biết, Dra, con làm tốt lắm.” Lucius cũng sẽ lựa chọn như vậy, nên y lặp lại Draco không làm sai, “Cha cảm thấy kiêu ngạo vì con.”
Đây mới là phần thưởng cao nhất mà Draco muốn nhận, vừa khóc khiến cảm xúc tiêu cực Draco đè ép nhiều năm như được giải tỏa, sau đó thì cảm thấy hơi mỏi mệt, hắn hơi xấu hổ đẩy Lucius ra, nghiêng người dựa vào ghế salon.
Lucius cũng không để ý áo choàng mình bị nhăn y bảo gia tinh chuẩn bị ít sữa rồi để Draco uống lấy lại bình tĩnh. “Ta nghĩ, trước khi ta bắt đầu giải thích thì có một người con muốn gặp.”
Draco thả lỏng, bên cạnh Lucius, hắn xác định mình được an toàn, “Cha, là ai ạ?”
Lucius búng tay một cái, cửa lại mở, một người đàn ông mặc áo chùng đen bình tĩnh đứng đó. Trong đôi mắt đen huyền chỉ có trống rỗng, đó không phải là cảm xúc mà là do Bế quan Bí thuật.
“Ba… ba đỡ đầu?!” Draco bật dậy từ ghế salon, nhưng vì tay chân nhũn ra mà ngã xuống, trong chớp mắt, sắc mặt Draco tái nhợt, “Các người là ai, vì sao phải giả mạo cha và ba đỡ đầu của ta?” Ba đỡ đầu đã chết, đó là sự thật, hơn nữa Snape xuất hiện cũng chọc thủng giấc mộng Draco không muốn tỉnh lại – Lucius cũng đã sớm chết, căn bản không thể nào còn sống, hắn chỉ tham lam cái cảm giác an toàn mà cha cho hắn thôi.
Lucius bất đắc dĩ nhìn bạn đời nhà mình đang áy náy, tự chán ghét, đau xót, sợ hãi… từ trong linh hồn, khi đối diện với Draco đang đề phòng rồi lên tiếng, “Đây chính là việc ta cần giải thích, Dra, chúng ta sống ở một thời không khác. Xin tự giới thiệu, Lucius Malfoy.” Y cúi đầu một cái, Draco chú ý tới, cúi đầu lại theo phản xạ, “Và bạn đời ta, Severus Prince Malfoy, có lẽ con quen thuộc tên trước đây của cậu ấy hơn – Severus Snape, ba đỡ đầu của con.”
Lúc này hắn tỉnh táo hoàn toàn, ngồi bật dậy, mái tóc dài bạch kim hơi rối.
Hắn nheo lại đôi mắt lam xám, rèm xanh lục, gia huy quen thuộc, mọi thứ trước mắt đều nhắc nhở hắn không rời khỏi biệt thự Malfoy, nhưng kỳ lạ ở chỗ đây là một gian phòng cho khách, mà biệt thự Malfoy đã rất nhiều năm rồi chưa từng giữ khách ở lại.
“Bụp”, tiếng động thình lình khiến Draco híp mắt lại, giờ đây hắn không chần chừ nữa, trực tiếp ném ra một Crucio không tiếng động không đũa phép ra ngoài.
“Rara phục… A!” Tiếng gia tinh vốn đã cao vút giờ càng trở nên chói tai.
“Silencio.” Draco lạnh lùng phun ra thần chú tiếp theo, kể cả là ai, dám tự tiện vào gia tộc Malfoy thì phải có can đảm gánh vác trách nhiệm.
Nhưng Draco nhăn mày, xem nhẹ gia tinh đang biểu diễn “kịch câm”, hắn nhớ rõ hắn đang ngủ trên giường mình, vì sao khi mở mắt hắn lại không ở phòng gia chủ mà ở phòng cho khách chứ?
Hơn nữa Scorpio đâu rồi? Nếu mình còn bị lấy đi gậy rắn một cách im lặng thì Scorpio sẽ ra sao?
Nghĩ đến con trai, trái tim Draco co lại, tuy tối hôm qua lần đầu tiên sau dạ hội xã giao hắn bị con trai tỏ tình, nhưng Draco chỉ cảm thấy đó là một sự ỷ lại của trẻ con mà thôi.
Dù rằng… dù rằng đứa bé kia vì chứng minh mình đã trưởng thành mà hôn hắn một cách gấp gáp.
“Ai?” Ngay khi Draco đang chìm trong suy nghĩ thì cửa chợt mở, rồi theo bản năng hắn sử dụng thần chú tước khí giới, thần chú áo giáp, thần chú hôn mê và cả Crucio.
“Cha, thật đúng là một đứa trẻ nhiệt tình.” Thấy thần chú của mình đều bị ngăn lại, Draco mím miệng, pháp lực đối phương cực mạnh, hơn nữa kỹ thuật cũng là số một số hai.
“Tôi cho rằng tự tiện xông vào biệt thự quý tộc sẽ không là người hiếu khách gì.” Giọng Draco hơi khàn khàn, nếu không cẩn thận nghe sẽ không hiểu được sự khẩn trương và kiêng kị bên trong.
Một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt lam đi tới, Draco nhanh chóng nhớ lại những kẻ thù mình quen, không có… căn bản hắn chưa từng gặp người trước mắt.
“Ai phái ông tới? Bộ Pháp thuật? Hay là… Tử thần Thực tử?” Draco lùi về sau, hắn không thể hỗn loạn được.
Người nọ nhíu mày, nhìn Draco từ trên xuống dưới, Draco nhíu nhíu mày, hắn không thích người khác đánh giá hắn như vậy, lúc đầu chiến tranh chấm dứt, không phải không có kẻ nào muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hòng lấy lợi ích từ gia chủ bạch kim trẻ tuổi cả.
Nhìn phản ứng của Draco, mắt người nọ xẹt qua một sự tức giận, nhưng nhanh chóng đè nén xuống, “Ta là Gellert Grindelwald, hoan nghênh đi vào thời không chúng ta.”
Gellert… Grindelwald?! Draco lập tức choáng váng, dù chưa gặp nhưng hắn biết – Chúa tể Hắc ám nước Đức, rồi bị Chúa tể Hắc ám giết vì bảo vệ phần mộ cho Dumbledore, đây không còn là bí mật gì trong giới phù thủy.
Nhưng giờ hắn nhìn thấy gì, rõ ràng là Chúa tể Hắc ám đời trước, còn cả “thời không chúng ta”, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Tim Draco đập mạnh và loạn nhịp, nhưng cũng vì hắn không cảm nhận được ác ý từ người nọ, sau chiến trong quãng thời gian gian nan ấy, cảm quan sắc bén nhận biết người được khai phá cực kỳ nhiều.
“Draco.” Nếu như nói Gellert xuất hiện khiến Draco ngẩn ngơ, thì giọng nói nhẹ nhàng và khẽ khàng như tơ lụa này lại khiến hắn mơ hồ.
Phía sau Gellert, một người có mái tóc dài bạch kim, cầm gậy rắn đi tới, giọng điệu quen thuộc từ linh hồn khiến mắt Draco lập tức đỏ lên, “Cha…” Hắn thì thào, rồi hắn chợt cắn đầu lưỡi mình, cho đến khi cảm nhận được mùi máu tươi hắn mới nhận ra mình không nằm mơ.
“Cha!” Draco đi lên vài bước, Lucius đứng im tại chỗ, chờ con trai một thời không khác của y.
“Hoan nghênh về nhà, Dra của cha.” Lucius cười kiểu Malfoy, dù là khác thời không nhưng cảm giác linh hồn không sai, đây là con y, Draco, Draco Malfoy.
Có Lucius, chuyện phía sau dễ nói hơn nhiều, vì không để Draco bị kích thích quá nhiều, Chúa tể Hắc ám đời trước rời khỏi, để Lucius phụ trách giải thích với Draco.
Thật ra Chúa tể Hắc ám đời trước còn có mục đích khác, theo sự quan sát của ông, những ngày tháng sau chiến của Draco còn khó khăn hơn cả những gì Severus biết tới. Ông đến để cùng Abra hít thở không khí, nếu không gia chủ bạch kim đời trước bùng nổ thì ông cũng không chống đỡ nổi.
“Cha, người sao rồi?” Draco có rất nhiều lời muốn nói với Lucius, hắn muốn hỏi vì sao Lucius còn sống, vì sao không trở về nhà? Hắn muốn hỏi rốt cuộc Narcissa đã đi đâu? Hắn muốn hỏi Lucius có biết chuyện của ba đỡ đầu sau đó không.
Nhưng hàng ngàn lời muốn nói ấy hắn lại không dám mở miệng, thậm chí không dám chạm vào Lucius, là gia chủ Malfoy một mình chống đỡ sau chiến, Draco đã độc lập từ lâu, đôi khi hắn không dám ôm hy vọng, vì bất cứ một tia hy vọng nào cũng có thể trở thành sơ hở của hắn, cho tới giờ đều mang tính hủy diệt.
“Dra.” Mắt Lucius càng trở nên hiền hòa, y ngồi trên ghế salon, vỗ vỗ bên cạnh mình, Draco như đứa trẻ, chỉ một động tác đã ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Con biết, cha là cha con.” Lucius nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Draco.
Chỉ vậy thôi, rốt cuộc Draco ấm ức khóc lên, sự khủng hoảng khi tiếp nhận Malfoy đột ngột, nỗi đau khi cha mẹ qua đời, sự bấp bênh sau chiến, và gian khổ khi một mình nuôi nấng Scorpio… vào giờ phút này đều ào ra. Lucius là người cha hắn tin tưởng nhất, Narcissa cũng không thể so sánh. Nhất là sau khi hắn vất vả một mình chống đỡ gia tộc thì càng hiểu được Lucius nuông chiều mình lúc nhỏ là không hề dễ dàng.
“Cha, cha… ô ô ô…” Draco khóc thút thít không có hình tượng quý tộc, Lucius ôm Malfoy gần như cao bằng mình vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng hắn, y có thể cảm nhận được sự chua xót và đau đớn của Draco.
“Ba đỡ đầu mất, mẹ cũng đi, người không có ở đó, họ… họ muốn chiếm gia tộc Malfoy, con không còn cách nào, chỉ có thể phân ra một phần rồi khóa biệt thự lại,” Draco được vờn quanh mùi hương hoa nguyệt quang trên người Lucius, nhớ tới mình khi còn bé, những chuyện mấy năm nay như được trút ra, “Nhưng không được, họ không cho bác sĩ tới biệt thự Malfoy, nên Alsha chết vì khó sinh, con và Scorpio sống cùng nhau. Con không phải là một người cha tốt, Scorpio còn lỡ tay giết người.”
Draco không nhận ra, theo lời kể của hắn, sắc mặt của Lucius trở nên rất khó coi, y đã nghe bạn đời nhà mình miêu tả, cũng suy đoán một ít về tình cảnh của Draco, nhưng y không ngờ, sự thật còn thảm hại hơn cả những gì y nghĩ.
“Con rất sợ, thật sự, cha à, con rất sợ, hoàn cảnh này khác xa khi còn bé. Nhưng con không còn cách nào, con biết thằng bé không cố ý, thằng bé là một đứa trẻ ngoan, thằng bé chỉ sợ hãi mà thôi.” Đúng vậy, Draco hiểu con mình, con trai từ nhỏ đã cùng mình ở biệt thự Malfoy, nếu không khủng hoảng thì thằng bé sẽ không lỡ tay giết chết con trai út của Ron. Nhưng Draco không có lựa chọn nào khác, hắn là một Slytherin ích kỷ, giữa việc làm hại con trai mình và giấu con trai Ron đi thì hắn không do dự lựa chọn cái sau.
“Cha biết, Dra, con làm tốt lắm.” Lucius cũng sẽ lựa chọn như vậy, nên y lặp lại Draco không làm sai, “Cha cảm thấy kiêu ngạo vì con.”
Đây mới là phần thưởng cao nhất mà Draco muốn nhận, vừa khóc khiến cảm xúc tiêu cực Draco đè ép nhiều năm như được giải tỏa, sau đó thì cảm thấy hơi mỏi mệt, hắn hơi xấu hổ đẩy Lucius ra, nghiêng người dựa vào ghế salon.
Lucius cũng không để ý áo choàng mình bị nhăn y bảo gia tinh chuẩn bị ít sữa rồi để Draco uống lấy lại bình tĩnh. “Ta nghĩ, trước khi ta bắt đầu giải thích thì có một người con muốn gặp.”
Draco thả lỏng, bên cạnh Lucius, hắn xác định mình được an toàn, “Cha, là ai ạ?”
Lucius búng tay một cái, cửa lại mở, một người đàn ông mặc áo chùng đen bình tĩnh đứng đó. Trong đôi mắt đen huyền chỉ có trống rỗng, đó không phải là cảm xúc mà là do Bế quan Bí thuật.
“Ba… ba đỡ đầu?!” Draco bật dậy từ ghế salon, nhưng vì tay chân nhũn ra mà ngã xuống, trong chớp mắt, sắc mặt Draco tái nhợt, “Các người là ai, vì sao phải giả mạo cha và ba đỡ đầu của ta?” Ba đỡ đầu đã chết, đó là sự thật, hơn nữa Snape xuất hiện cũng chọc thủng giấc mộng Draco không muốn tỉnh lại – Lucius cũng đã sớm chết, căn bản không thể nào còn sống, hắn chỉ tham lam cái cảm giác an toàn mà cha cho hắn thôi.
Lucius bất đắc dĩ nhìn bạn đời nhà mình đang áy náy, tự chán ghét, đau xót, sợ hãi… từ trong linh hồn, khi đối diện với Draco đang đề phòng rồi lên tiếng, “Đây chính là việc ta cần giải thích, Dra, chúng ta sống ở một thời không khác. Xin tự giới thiệu, Lucius Malfoy.” Y cúi đầu một cái, Draco chú ý tới, cúi đầu lại theo phản xạ, “Và bạn đời ta, Severus Prince Malfoy, có lẽ con quen thuộc tên trước đây của cậu ấy hơn – Severus Snape, ba đỡ đầu của con.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook