[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội
-
Quyển 3 - Chương 156: Bên cạnh làng Little Hangleton
Sirius cẩn thận khóa kỹ cửa, rồi ngồi trên ghế dựa, lò sưởi vang lên tiếng tí tách nhưng anh hoàn toàn không để ý.
Không thể nói rõ là lần thứ mấy, dường như sau khi anh trở về từ Hogwarts tinh thần anh kém đi nhiều, không nói tới việc thường xuyên mệt mỏi muốn ngủ, sau khi tỉnh lại thì luôn mơ hồ không có ấn tượng, chỉ như mơ một giấc mơ mà không có gì xảy ra vậy.
Sirius vừa dùng tay xoay chiếc nhẫn bên tay kia vừa theo thói quen thì thào, “Cha, nếu ngài còn sống…”
“Sirius,” Một linh hồn màu trắng đục đột nhiên xông ra khỏi nhẫn, lờ mờ không rõ lắm, “Cha nghe thấy con.”
“Cha,” Bất ngờ là, Sirius không hề do dự chấp nhận linh hồn này là cha mình, “Dường như con có chút vấn đề.”
“Đừng lo lắng, con trai của cha, con chỉ quá mệt mỏi thôi.” Linh hồn màu trắng đục mang theo sự an ủi, “Nghỉ ngơi một lát đi, cha ở đây.”
Được linh hồn an ủi, Sirius lại khép mắt, “Đừng rời bỏ con, cha à.” Anh yếu ớt nói, Sirius biết, không phải mỗi lần gọi về đều có thể gọi được cha của mình.
“Đương nhiên rồi, con trai của cha.” Tuy không thấy rõ hình dáng nhưng dao động đến từ trong huyết mạch khiến Sirius yên lòng. Anh ép mình nhắm mắt lại, anh đã quá có lỗi với cha, hiện tại trong hoàn cảnh sống khó khăn này cũng chỉ có cha bằng lòng làm bạn với anh, anh thật sự không thể yêu cầu quá nhiều.
Ngay khi tiến vào Azkaban, Sirius kiêu ngạo, anh báo thù, giết chết con chuột bẩn thỉu phản bội lại tình bạn của họ, tuy James không bao giờ có thể sống lại nhưng ít ra anh đã giúp cậu ấy báo thù đúng không?
Nhưng rất nhanh, bị Giám ngục tra tấn, những ký ức tốt đẹp trong cuộc sống của anh chậm rãi bị hút ra, một ngày hai ngày, khi đó Sirius chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, vì thế anh bắt đầu liều mạng tìm kiếm mọi thứ khiến anh có thể nhớ được mình là ai.
Vào lúc đó, Sirius phát hiện trong lớp quần áo của mình có một chiếc nhẫn. Sirius cũng không biết chiếc nhẫn này là gì, anh chỉ biết Regulus đã từng nhờ Cissy mang nó tới để làm tín vật của gia chủ Black đời tiếp theo, anh chỉ biết giây cuối cùng khi cha mất thì chiếc nhẫn này vẫn ở trên tay ông, đó cũng là lý do vì sao Sirius cất nhẫn thật kỹ, không nói cho bất kỳ ai.
Trên thực tế, sau khi lấy chiếc nhẫn này thì đây vẫn là lần đầu tiên Sirius nhìn nó, Sirius không máu lạnh như anh tưởng tượng, nói đến nói đi anh cũng chỉ là một đứa nhỏ bị làm hư, giống như năm đó dù có phản nghịch nhưng anh chưa từng nghĩ không làm gia chủ Black. Thật ra Sirius chỉ theo quán tính cảm thấy cha mẹ cực kỳ cưng chiều mình sẽ thỏa hiệp lần hai. Chỉ tiếc, sau sự kiện kia thì mọi chuyện không còn giống nữa, thời niên thiếu Sirius không biết rằng, có một số việc, vào một thời điểm nào đó, chỉ có một lần lựa chọn.
Chuyện còn lại thì gần như thoát khỏi khống chế, nói Sirius phản nghịch, nhưng ngoài Hội Phượng Hoàng anh có thể đi đâu? Ai còn đón nhận anh? Vì thế anh ghét Snape, có lẽ là hâm mộ nhiều hơn, bởi cái thế giới từ chối anh hoàn toàn do Snape mở ra.
Nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ giết cha hoặc người nhà mình, giống như lần anh để Cissy cầm nhẫn đưa lại cho Regulus vậy, dưới đáy lòng Sirius vẫn cho rằng cuối cùng họ vẫn là người một nhà, rồi sau đó trên chiến trường Orion vài lần cố ý “tha” cũng chứng thật suy nghĩ của Sirius.
Nhưng dù là thế, khi tia sáng của thần chú trí mạng kia hướng thẳng về phía Orion, Sirius cứng người, trong nháy mắt đó, anh nghĩ Snape được Slytherin đón nhận, ma xui quỷ khiến mà anh không ngăn cản. Nhìn ánh mắt khó có thể tin của Orion, Sirius ép mình phải vui vẻ, vì rốt cuộc có một nơi hoàn toàn đón nhận anh, tuy cái giá của nước cờ này thật sự là quá lớn.
Tình trạng của Sirius thay đổi rất lớn, nhưng anh vui sao? Vào ban đêm, khi anh tỉnh lại mình đầy mồ hôi, chỉ có thể thấy ánh mắt khó tin của Orion nhìn mình, rốt cuộc trở thành ác mộng không thể dứt ra.
Hiện tại anh không còn gì cả, Sirius tuyệt vọng nhìn cái nhẫn đã từng đại diện cho gia tộc Black, thuộc về cha mình, vô thức mà xoay nó, miệng thì thào gọi tên Orion.
Bất ngờ thay, một linh hồn màu trắng đục xuất hiện, dưới ánh nến tù mù ở Azkaban, rõ ràng là gương mặt của Orion!
Đương nhiên Sirius không phải không sợ hãi, nhưng khi đó anh đã không còn sức để chạy, anh hoàn toàn mở rộng bản thân, thậm chí còn hy vọng Orion dẫn anh đi, sau khi Sirius nhắm mắt lại anh xem nhẹ sự sợ hãi và thay đổi trên gương mặt Orion.
Tóm lại, khi Sirius tỉnh táo thì đã thấy gương mặt “Orion” không còn rõ ràng như vừa nãy, mà sau khi anh can đảm giải thích thì cha của anh khoan dung tha thứ cho anh.
Bắt đầu từ đó, Sirius cảm thấy anh không chỉ có một mình, cũng vì được dẫn dắt, Sirius bất giác nhớ anh còn có một đứa con đỡ đầu ở bên ngoài, không biết sống thế nào.
Sau khi hỏi ý kiến của Orion – hiện tại Sirius không sợ hãi mà chia sẻ với Orion, dù sao cha của anh chỉ là một linh hồn, còn có thể làm gì?! Anh quyết định nghĩ biện pháp khiếu nại, anh biết mình vô tội, anh tin chỉ cần để anh gặp hiệu trưởng Dumbledore thì hiệu trưởng nhất định sẽ tin anh trong sạch.
Suy nghĩ này quả thật bị Orion cười nhạo một hồi, cũng là trận cãi nhau lớn nhất từ khi họ “gặp lại” tới nay, cuối cùng Orion vẫn “thỏa hiệp”, Sirius bắt đầu chậm rãi yên lặng, chờ đợi cơ hội.
Nhưng một năm, hai năm, năm năm, mười năm… Rốt cuộc đến lúc Sirius không còn hy vọng nữa thì anh chờ được một người – Lucius.
Lucius đến thị sát kích thích dây thần kinh gọi là tự tôn của Sirius, quý tộc bạch kim trước mắt dường như không hề thay đổi, thời gian chỉ để lại trên người y sự trưởng thành và thực lực.
Nhìn Lucius lịch lãm mà không mất cao ngạo nói y đại diện cho Bộ Pháp thuật tới thị sát, cũng đưa tới một tờ Nhật báo Tiên tri làm phúc lợi cho mỗi vị tù nhân, Sirius đã cảm thấy châm chọc, một tờ báo thì có thể làm gì? Nói đến nói đi không phải tỏ rõ cái dáng vẻ quý tộc kia sao?
Nhưng Sirius sai, không bao lâu sau Lucius đi Sirius phát hiện mình đã quá sai lầm, trang nhất Nhật báo Tiên tri đề một người may mắn, vì trúng giải thưởng lớn mà đi du lịch tại Ai Cập, giữa đám tóc đỏ, một con chuột ngoan ngoãn ngồi trên vai một thằng nhóc lạnh lùng, con chuột khiến Sirius không thể quên suốt cuộc đời này, bàn chân trước bên phải của nó thiếu một ngón.
Từ ngày đó, Sirius không còn muốn chờ đợi nữa, anh biết tên phản bội kia còn sống, anh biết sứ mạng của mình vẫn chưa hoàn thành.
Đánh bậy đánh bạ, Sirius biến thành Animagus rời khỏi Azkaban.
Vốn Sirius cũng không định trực tiếp đi tìm Harry như vậy, tuy Harry vào Hufflepuff nhưng dù sao đó cũng là con trai của James con đỡ đầu của anh, việc cấp bách là anh cần phải tới Gryffindor tóm con chuột kia. Nhưng Orion khuyên nhủ anh, Harry là lý do duy nhất anh còn sống, anh cần phải đi gặp thằng bé trước, cũng bởi vậy mà có một đêm kinh hoàng ở Hogwarts.
Đáng tiếc Sirius không làm gì được ngoài việc dọa sợ, điều duy nhất khiến anh vui vừng chính là linh hồn Orion có vẻ rắn chắc hơn, tuy vẫn không nhìn rõ mặt nhưng hình dáng cơ thể tốt hơn nhiều. Theo lời Orion là vì sức mạnh dư thừa của Hogwarts, dù ra sao thì Sirius vẫn có thu hoạch.
Vì thế sau khi rời khỏi Hogwarts, Orion thuyết phục Sirius thuê một biệt thự nhỏ cách làng Little Hangleton không xa, mà khi đó theo lời rao mà Mina tới làm quản gia.
Sirius rất cảnh giác với cái tên “Mina” này, năm đó cô ta cũng có góp phần trong cái kế hoạch của Bella, nhưng nhìn gương mặt hoàn toàn khác cùng cách ăn mặc áo sơ mi quần bò, Sirius không tin một Slytherin sẽ chịu mặc quần áo Muggle.
Nhìn Sirius trăn trở vô số lần rồi ngủ say, “Orion” hừ lạnh quơ quơ đũa phép của Sirius, “cách” một tiếng cửa mở rồi gương mặt hắn dần rõ ràng, hiện lên hình dáng của Voldemort.
“Lord.” Mina cung kính cúi người, dù trên người cô ta còn đang mặc quần áo Muggle phục vụ cho một tên phản bội, nhưng biết có chủ nhân nên cô ta không sợ hãi.
“Đi thăm dò xem gần đây giới phù thủy có sự kiện gì không, chúng ta yên lặng lâu như vậy cũng nên để chúng biết rồi.” Voldemort híp mắt lại, dù là linh hồn màu trắng đục cũng không che đi được sự độc ác của hắn.
“Yes, my lord.” Mina kích động run người, cô ta biết, chỉ cần chủ nhân trở về, họ sẽ giành thắng lợi, lúc đó cô ta có thể… Cô ta có thể… có thể được cái gì, cô ta hơi mờ mịt, dường như có cái gì đang chặn lại.
May mắn là Voldemort đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình cũng không chú ý ra Mina không bình thường, ngoài hắn bị ép trói buộc vào Sirius thì ngày đó ở Hogwarts hắn còn cảm nhận được hai luồng hơi thở quen thuộc. Có thể khiến hắn thấy quen thuộc thì chắc chắn là Trường Sinh Linh Giá đã thức tỉnh, vậy rốt cuộc là ai đã thức tỉnh đây?
Nhưng rất nhanh, Voldemort hoàn toàn quên bẵng cảm giác này, hiện tại cái đó không quan trọng, làm sao để có thể khiến Sirius cam lòng trở thành mình chứ? Hắn vươn lưỡi liếm đôi môi mỏng của mình, hắn đã đợi lâu rồi, lâu đến mức… hắn không muốn chờ đợi thêm nữa.
Không thể nói rõ là lần thứ mấy, dường như sau khi anh trở về từ Hogwarts tinh thần anh kém đi nhiều, không nói tới việc thường xuyên mệt mỏi muốn ngủ, sau khi tỉnh lại thì luôn mơ hồ không có ấn tượng, chỉ như mơ một giấc mơ mà không có gì xảy ra vậy.
Sirius vừa dùng tay xoay chiếc nhẫn bên tay kia vừa theo thói quen thì thào, “Cha, nếu ngài còn sống…”
“Sirius,” Một linh hồn màu trắng đục đột nhiên xông ra khỏi nhẫn, lờ mờ không rõ lắm, “Cha nghe thấy con.”
“Cha,” Bất ngờ là, Sirius không hề do dự chấp nhận linh hồn này là cha mình, “Dường như con có chút vấn đề.”
“Đừng lo lắng, con trai của cha, con chỉ quá mệt mỏi thôi.” Linh hồn màu trắng đục mang theo sự an ủi, “Nghỉ ngơi một lát đi, cha ở đây.”
Được linh hồn an ủi, Sirius lại khép mắt, “Đừng rời bỏ con, cha à.” Anh yếu ớt nói, Sirius biết, không phải mỗi lần gọi về đều có thể gọi được cha của mình.
“Đương nhiên rồi, con trai của cha.” Tuy không thấy rõ hình dáng nhưng dao động đến từ trong huyết mạch khiến Sirius yên lòng. Anh ép mình nhắm mắt lại, anh đã quá có lỗi với cha, hiện tại trong hoàn cảnh sống khó khăn này cũng chỉ có cha bằng lòng làm bạn với anh, anh thật sự không thể yêu cầu quá nhiều.
Ngay khi tiến vào Azkaban, Sirius kiêu ngạo, anh báo thù, giết chết con chuột bẩn thỉu phản bội lại tình bạn của họ, tuy James không bao giờ có thể sống lại nhưng ít ra anh đã giúp cậu ấy báo thù đúng không?
Nhưng rất nhanh, bị Giám ngục tra tấn, những ký ức tốt đẹp trong cuộc sống của anh chậm rãi bị hút ra, một ngày hai ngày, khi đó Sirius chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, vì thế anh bắt đầu liều mạng tìm kiếm mọi thứ khiến anh có thể nhớ được mình là ai.
Vào lúc đó, Sirius phát hiện trong lớp quần áo của mình có một chiếc nhẫn. Sirius cũng không biết chiếc nhẫn này là gì, anh chỉ biết Regulus đã từng nhờ Cissy mang nó tới để làm tín vật của gia chủ Black đời tiếp theo, anh chỉ biết giây cuối cùng khi cha mất thì chiếc nhẫn này vẫn ở trên tay ông, đó cũng là lý do vì sao Sirius cất nhẫn thật kỹ, không nói cho bất kỳ ai.
Trên thực tế, sau khi lấy chiếc nhẫn này thì đây vẫn là lần đầu tiên Sirius nhìn nó, Sirius không máu lạnh như anh tưởng tượng, nói đến nói đi anh cũng chỉ là một đứa nhỏ bị làm hư, giống như năm đó dù có phản nghịch nhưng anh chưa từng nghĩ không làm gia chủ Black. Thật ra Sirius chỉ theo quán tính cảm thấy cha mẹ cực kỳ cưng chiều mình sẽ thỏa hiệp lần hai. Chỉ tiếc, sau sự kiện kia thì mọi chuyện không còn giống nữa, thời niên thiếu Sirius không biết rằng, có một số việc, vào một thời điểm nào đó, chỉ có một lần lựa chọn.
Chuyện còn lại thì gần như thoát khỏi khống chế, nói Sirius phản nghịch, nhưng ngoài Hội Phượng Hoàng anh có thể đi đâu? Ai còn đón nhận anh? Vì thế anh ghét Snape, có lẽ là hâm mộ nhiều hơn, bởi cái thế giới từ chối anh hoàn toàn do Snape mở ra.
Nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ giết cha hoặc người nhà mình, giống như lần anh để Cissy cầm nhẫn đưa lại cho Regulus vậy, dưới đáy lòng Sirius vẫn cho rằng cuối cùng họ vẫn là người một nhà, rồi sau đó trên chiến trường Orion vài lần cố ý “tha” cũng chứng thật suy nghĩ của Sirius.
Nhưng dù là thế, khi tia sáng của thần chú trí mạng kia hướng thẳng về phía Orion, Sirius cứng người, trong nháy mắt đó, anh nghĩ Snape được Slytherin đón nhận, ma xui quỷ khiến mà anh không ngăn cản. Nhìn ánh mắt khó có thể tin của Orion, Sirius ép mình phải vui vẻ, vì rốt cuộc có một nơi hoàn toàn đón nhận anh, tuy cái giá của nước cờ này thật sự là quá lớn.
Tình trạng của Sirius thay đổi rất lớn, nhưng anh vui sao? Vào ban đêm, khi anh tỉnh lại mình đầy mồ hôi, chỉ có thể thấy ánh mắt khó tin của Orion nhìn mình, rốt cuộc trở thành ác mộng không thể dứt ra.
Hiện tại anh không còn gì cả, Sirius tuyệt vọng nhìn cái nhẫn đã từng đại diện cho gia tộc Black, thuộc về cha mình, vô thức mà xoay nó, miệng thì thào gọi tên Orion.
Bất ngờ thay, một linh hồn màu trắng đục xuất hiện, dưới ánh nến tù mù ở Azkaban, rõ ràng là gương mặt của Orion!
Đương nhiên Sirius không phải không sợ hãi, nhưng khi đó anh đã không còn sức để chạy, anh hoàn toàn mở rộng bản thân, thậm chí còn hy vọng Orion dẫn anh đi, sau khi Sirius nhắm mắt lại anh xem nhẹ sự sợ hãi và thay đổi trên gương mặt Orion.
Tóm lại, khi Sirius tỉnh táo thì đã thấy gương mặt “Orion” không còn rõ ràng như vừa nãy, mà sau khi anh can đảm giải thích thì cha của anh khoan dung tha thứ cho anh.
Bắt đầu từ đó, Sirius cảm thấy anh không chỉ có một mình, cũng vì được dẫn dắt, Sirius bất giác nhớ anh còn có một đứa con đỡ đầu ở bên ngoài, không biết sống thế nào.
Sau khi hỏi ý kiến của Orion – hiện tại Sirius không sợ hãi mà chia sẻ với Orion, dù sao cha của anh chỉ là một linh hồn, còn có thể làm gì?! Anh quyết định nghĩ biện pháp khiếu nại, anh biết mình vô tội, anh tin chỉ cần để anh gặp hiệu trưởng Dumbledore thì hiệu trưởng nhất định sẽ tin anh trong sạch.
Suy nghĩ này quả thật bị Orion cười nhạo một hồi, cũng là trận cãi nhau lớn nhất từ khi họ “gặp lại” tới nay, cuối cùng Orion vẫn “thỏa hiệp”, Sirius bắt đầu chậm rãi yên lặng, chờ đợi cơ hội.
Nhưng một năm, hai năm, năm năm, mười năm… Rốt cuộc đến lúc Sirius không còn hy vọng nữa thì anh chờ được một người – Lucius.
Lucius đến thị sát kích thích dây thần kinh gọi là tự tôn của Sirius, quý tộc bạch kim trước mắt dường như không hề thay đổi, thời gian chỉ để lại trên người y sự trưởng thành và thực lực.
Nhìn Lucius lịch lãm mà không mất cao ngạo nói y đại diện cho Bộ Pháp thuật tới thị sát, cũng đưa tới một tờ Nhật báo Tiên tri làm phúc lợi cho mỗi vị tù nhân, Sirius đã cảm thấy châm chọc, một tờ báo thì có thể làm gì? Nói đến nói đi không phải tỏ rõ cái dáng vẻ quý tộc kia sao?
Nhưng Sirius sai, không bao lâu sau Lucius đi Sirius phát hiện mình đã quá sai lầm, trang nhất Nhật báo Tiên tri đề một người may mắn, vì trúng giải thưởng lớn mà đi du lịch tại Ai Cập, giữa đám tóc đỏ, một con chuột ngoan ngoãn ngồi trên vai một thằng nhóc lạnh lùng, con chuột khiến Sirius không thể quên suốt cuộc đời này, bàn chân trước bên phải của nó thiếu một ngón.
Từ ngày đó, Sirius không còn muốn chờ đợi nữa, anh biết tên phản bội kia còn sống, anh biết sứ mạng của mình vẫn chưa hoàn thành.
Đánh bậy đánh bạ, Sirius biến thành Animagus rời khỏi Azkaban.
Vốn Sirius cũng không định trực tiếp đi tìm Harry như vậy, tuy Harry vào Hufflepuff nhưng dù sao đó cũng là con trai của James con đỡ đầu của anh, việc cấp bách là anh cần phải tới Gryffindor tóm con chuột kia. Nhưng Orion khuyên nhủ anh, Harry là lý do duy nhất anh còn sống, anh cần phải đi gặp thằng bé trước, cũng bởi vậy mà có một đêm kinh hoàng ở Hogwarts.
Đáng tiếc Sirius không làm gì được ngoài việc dọa sợ, điều duy nhất khiến anh vui vừng chính là linh hồn Orion có vẻ rắn chắc hơn, tuy vẫn không nhìn rõ mặt nhưng hình dáng cơ thể tốt hơn nhiều. Theo lời Orion là vì sức mạnh dư thừa của Hogwarts, dù ra sao thì Sirius vẫn có thu hoạch.
Vì thế sau khi rời khỏi Hogwarts, Orion thuyết phục Sirius thuê một biệt thự nhỏ cách làng Little Hangleton không xa, mà khi đó theo lời rao mà Mina tới làm quản gia.
Sirius rất cảnh giác với cái tên “Mina” này, năm đó cô ta cũng có góp phần trong cái kế hoạch của Bella, nhưng nhìn gương mặt hoàn toàn khác cùng cách ăn mặc áo sơ mi quần bò, Sirius không tin một Slytherin sẽ chịu mặc quần áo Muggle.
Nhìn Sirius trăn trở vô số lần rồi ngủ say, “Orion” hừ lạnh quơ quơ đũa phép của Sirius, “cách” một tiếng cửa mở rồi gương mặt hắn dần rõ ràng, hiện lên hình dáng của Voldemort.
“Lord.” Mina cung kính cúi người, dù trên người cô ta còn đang mặc quần áo Muggle phục vụ cho một tên phản bội, nhưng biết có chủ nhân nên cô ta không sợ hãi.
“Đi thăm dò xem gần đây giới phù thủy có sự kiện gì không, chúng ta yên lặng lâu như vậy cũng nên để chúng biết rồi.” Voldemort híp mắt lại, dù là linh hồn màu trắng đục cũng không che đi được sự độc ác của hắn.
“Yes, my lord.” Mina kích động run người, cô ta biết, chỉ cần chủ nhân trở về, họ sẽ giành thắng lợi, lúc đó cô ta có thể… Cô ta có thể… có thể được cái gì, cô ta hơi mờ mịt, dường như có cái gì đang chặn lại.
May mắn là Voldemort đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình cũng không chú ý ra Mina không bình thường, ngoài hắn bị ép trói buộc vào Sirius thì ngày đó ở Hogwarts hắn còn cảm nhận được hai luồng hơi thở quen thuộc. Có thể khiến hắn thấy quen thuộc thì chắc chắn là Trường Sinh Linh Giá đã thức tỉnh, vậy rốt cuộc là ai đã thức tỉnh đây?
Nhưng rất nhanh, Voldemort hoàn toàn quên bẵng cảm giác này, hiện tại cái đó không quan trọng, làm sao để có thể khiến Sirius cam lòng trở thành mình chứ? Hắn vươn lưỡi liếm đôi môi mỏng của mình, hắn đã đợi lâu rồi, lâu đến mức… hắn không muốn chờ đợi thêm nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook