[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội
-
Quyển 3 - Chương 153: Biện pháp xử lý Peter
“Là con chuột này?” Draco chán ghét vứt nó qua một bên, “Em không nhận ra có gì khác biệt?”
Aquila không nói gì, chỉ thật cẩn thận rót Dược ngủ cực mạnh do gia tộc Prince làm ra lên miệng con chuột, Aquila hiểu Snape, không phải chuyện nghiêm trọng thì Snape sẽ không đề phòng, cẩn thận, đây là thứ quan trọng nhất mà Aquila học được từ gia chủ Prince.
“Dra, em muốn làm gì?” Sau khi làm xong Aquila thở ra một hơi.
“Nếu là làm thực nghiệm,” Draco sờ sờ tóc mình, “Chúng ta có thể thử các loại dược.” Hai mắt cậu sáng ngời, cậu không chỉ là một Malfoy, còn là một Prince.
“Chờ anh hoàn thành kiểm tra.” Aquila cưng chiều cười cười với em trai nhà mình, chỉ đưa một thần chú dò xét vào, không biết con chuột này có gì không ổn khiến cha và papa nhà mình phải đề phòng như vậy.
Cho đến khi một thần chú biến thành màu xanh, sắc mặt Aquila mới thay đổi, “Dra, đi tìm một lý do gọi papa tới đây một chuyến, con chuột này là một Animagus.”
Draco lập tức giơ đũa phép mình lên, không hề nghĩ ngợi phóng qua thần chú hôn mê, “Dra.” Aquila dở khóc dở cười, “Anh đã dùng Dược ngủ rồi.” Dù là vậy, Aquila cực kỳ hài lòng với phản ứng của Draco.
“Thêm một đảm bảo thì tốt hơn,” Draco cười cười, rồi căng thẳng, “Anh phải cẩn thận, em lập tức quay lại.” Cậu mở cửa phòng ngủ, ném một ít thần chú xem nhẹ và “trò xiếc nhỏ” Gellert cho lên cửa, Aquila cần coi chừng Animagus đó, Draco chỉ có thể cam đoan cố gắng không để những người khác tới gần phòng ngủ này.
Khi đi vào văn phòng Snape Draco sửng sốt, rồi mang dáng vẻ làm nũng. Quả nhiên, trong đó không chỉ có mình Snape, vì Peter biến mất, Dumbledore trực tiếp nghi ngờ Snape, từ năm thứ ba, Dumbledore bắt đầu liên tiếp tới hầm, để tra xét phản ứng của Snape, đấu đá giữa cụ và Lucius đã lộ ra ngoài, có một số việc cũng không cần thiết phải ngụy trang.
“Papa,” Draco trực tiếp nhào vào lòng Snape, “Dra nhớ người.”
Snape ôm lấy Draco, tuy trên mặt vẫn không thay đổi nhưng có thể nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt đen huyền.
Dumbledore ở bên cạnh vuốt chòm râu dài, cười hiền lành, “Tôi còn không biết trò Malfoy ỷ lại thầy như vậy, Severus.”
“Hừ, tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì tới ngài hiệu trưởng vĩ đại cả, hay là quyền hạn của phù thủy trắng đã mở rộng đến mức quản lý chuyện tôi ở chung với con mình hay sao?” Snape không hề lưu tình dùng nọc độc phun phù thủy trắng từ đầu tới chân.
“A, Severus,” Dumbledore cứng một chút, nhưng chỉ lát sau khôi phục, cụ vẫn không quen thái độ không nể mặt này của Snape, “Sao thầy lại dọa bọn nhỏ như vậy.”
“Đứa nhỏ? Sao tôi chưa bao giờ biết người thừa kế Malfoy tương lai lại là đứa nhỏ của ngài?” Lồng ngực Snape rung lên, từng câu chữ như mang theo hồi âm, “Hay là đồ ngọt của ngài không chỉ làm hại răng ngài mà còn có cả chỉ số thông minh của ngài nữa, về sau tôi không chỉ cần đề nghị Poppy chuẩn bị Dược sâu răng định kỳ, còn có cả Dược bổ não định kỳ hay chăng?”
“Ưm… khụ khụ, Severus thật sự là hài hước.” Dumbledore cười gượng hai tiếng, không hiểu Snape nói gì thì cụ không còn là phù thủy trắng, dù sao hôm nay không có thu hoạch nào, Dumbledore nhanh chóng rời khỏi.
Dumbledore vừa đi khỏi, Snape ôm Draco mở miệng, “Dra, đã xảy ra chuyện gì?” Tuy Draco thích làm nũng, nhưng đây cũng là chuyện mấy năm trước, vài năm nay Draco lớn rấtnhanh.
“Papa, trong phòng ngủ chúng con có mấy thứ bẩn thỉu, Aquila muốn ngài tới nhìn giúp.” Draco trả lời không lớn, cậu không chắc nói chuyện ở đây có bị người nghe thấy hay không, giáo dục quý tộc từ Lucius giờ phút này phát huy tác dụng của nó, trong hoàn cảnh không chắc chắn thì tuyệt đối không được nói thật.
Snape nhìn Dra nhà mình thật sâu, “Lát nữa ta sẽ tới, bảo Aquila cẩn thận một chút.” Anh buông Draco ra, như người cha tốt quan tâm con mình chỉnh trang áo chùng của Draco, “Con đã trưởng thành, về sau không được làm vậy nữa.”
Hành động như vậy của Snape nói cho Draco nơi này nói chuyện không phải an toàn 100%, “Papa, con đi về trước.” Draco chớp chớp mắt, rồi nhanh chóng về phòng ngủ.
Draco đi không bao lâu, Snape đứng dậy ròi đi, một bức ảnh hẻo lánh ở trong hầm mở mắt, rồi đứng dậy rời khỏi.
— Tôi là đường ranh giới Snape đến phòng ngủ Draco —
“Đây là thứ hai đứa cho ta xem?” Snape nhìn con chuột ngủ ngon lành trong lồng, thứ khắc sâu vào cả hai kiếp, không biết nên cảm thán Aquila và Draco lớn gan hay là may mắn nữa. Dumbledore điều tra nhiều ngày vì Peter mất tích như vậy, thế nhưng không tra được hai đứa.
“Dạ, papa, con xin giải thích về hành vi bồng bột của chúng con.” Ra mặt chính là Aquila, “Đây là một Animagus, con cho hắn uống Dược ngủ cực mạnh, Dra ếm thần chú hôn mê.”
“Sao các con có được?” Snape vẫn bình tĩnh, trong lòng lại âm thầm gật đầu vì hành động của hai đứa con trai.
“Blaise nhờ người tuyên bố một tin tức ở Hogsmeade, thu vật nuôi trên mười năm kinh nghiệm phong phú làm thí nghiệm, cũng nhờ một Ravenclaw phụ trách, mỗi con vật nuôi phù hợp sẽ có 15 Galleons.” Aquila trả lời, Draco ở phía sau anh trai, chủ ý là do cậu đưa ra, chuyện cũng là cậu làm, nhưng đối diện với Snape thì Draco vấn trốn phía sau Aquila.
Snape không cần nghĩ đã biết là ý kiến của ai, nhưng, “Hai đứa muốn vật nuôi trên mười năm kinh nghiệm phong phú làm gì?” Đây mới là trọng điểm, từ mấu chốt thì nhiều, phương hướng cũng quá rõ ràng.
“Chúng con…” Aquila rõ ràng hụt hơi, đối diện với papa mình sùng bái nhất, khiến cậu áp lực vì nói dối, “Muốn thí nghiệm một chút.” Nói tới sau thì gần như không có tiếng nào.
Snape không theo đuổi miệt mài, chỉ yên lặng nhìn Aquila trong chốc lát, rồi xách lồng chuột lên, “Quên đi mọi thứ hôm nay hai đứa nhìn thấy, còn người bạn nhỏ của hai đứa ở bên kia thì đừng để người khác tóm được.” Anh nói đơn giản.
“Papa, vậy là ai ạ?” Rốt cuộc Draco lên tiếng hỏi phía sau anh, Snape dừng lại, anh nhắm mắt, có lẽ đến lúc nên để con của họ biết chúng sắp đối mặt với cái gì, “Kỳ nghỉ Giáng sinh năm nay hai đứa sẽ biết, hiện tại, như một Slytherin chân chính, nhớ kỹ, Slytherin không bao giờ làm chuyện không chắc chắn.” Nói xong anh rời khỏi.
“Anh, có phải papa giận không?” Draco nhạy cảm thấy giọng điệu khác ngày thường của Snape, cậu theo bản năng quay về phía anh trai.
Aquila kéo Draco vào lòng, “Không sao, ý của papa là chúng ta đã đủ trưởng thành.” Aquila hiểu Snape hơn Draco, cậu có một suy đoán mơ hồ rằng có lẽ sự thật hai cha lộ ra cho họ sẽ đảo điên toàn bộ nhận thức của họ.
Sau khi rời đi Snape tìm cơ hội trở về Đường Bàn Xoay, lúc anh giao Peter Pettigrew mê man cho Lucius, ytrực tiếp giam gã vào hầm nhà Malfoy, hiện tại đang là lúc Dumbledore nhìn chằm chằm họ, họ không có sức xử lý chuyện của Peter. Nhưng cũng may người đã ở trong tay, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Còn về Aquila và Draco, Snape chỉ nói mở đầu Lucius đã biết ý của bạn đời nhà mình, sau khi suy nghĩ cẩn thận Lucius đồng ý đề nghị của Snape, nên để người thừa kế của họ biết họ nên đối mặt với cái gì, “tương lai” không thể tin, biết càng nhiều, Aquila và Draco mới có thể càng an toàn.
Sau khi tìm Peter một thời gian dài không có kết quả, Dumbledore rốt cuộc tập trung lên Harry, vì thế, vào một buổi chiều sáng trong, Fawkes đưa một bức thư tới phòng ngủ Hufflepuff, Harry cẩn thận tìm từ, đồng ý lời hẹn rồi trực tiếp nói chuyện với Blaise thông qua gương hai mặt, Harry hiểu được vị trí hiện tại của mình rất mập mờ, cậu cần nhiều đề nghị hơn.
Dưới sự đề nghị của Blaise, Harry một mình tới phòng hiệu trưởng, đương nhiên là sau khi chào hỏi chủ nhiệm Hufflepuff, dù sao, một lửng nhỏ lá gan không lớn cho tới bây giờ đột nhiên bị hiệu trưởng mời uống trà chiều, có hơi sợ hãi và căng thẳng tìm chủ nhiệm mình hỏi một chút xem mình đã làm gì không đúng là không có gì đáng trách cả.
Được chủ nhiệm an ủi và Blaise ủng hộ, Harry ngại ngùng đi vào phòng hiệu trưởng, khi đi ra hai mắt cậu đỏ bừng, vừa thấy đã biết là khóc một trận.
Từ chối các lửng nhỏ an ủi, Harry vùi mình trên giường, cho đến buổi tối yên tĩnh, cậu mới lấy ra gương hai mặt nhẹ nhàng gọi tên Blaise.
“Harry, cậu sao vậy?” Quả nhiên, vừa thấy đôi mắt sưng húp vì khóc của Harry, Blaise đã nhảy dựng.
“Blaise,” Mắt Harry lại hơi đỏ, cậu nhớ tới lời hiệu trưởng Dumbledore nói với mình ở phòng hiệu trưởng hôm nay, còn cả những ký ức nhìn thấy trong Chậu Tưởng Ký, “Ký ức ở Chậu Tưởng Ký có thể làm giả không?”
“Đương nhiên là không,” Dù Blaise hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Harry, nhưng cậu vẫn trả lời, “Trừ khi ký ức của người cung cấp ký ức là giả.”
Lời của Blaise khiến Harry trực tiếp bật khóc, “Blaise, mình biết vì sao giáo sư Prince không thích mình và hay trừ điểm mình rồi.”
“Vì sao vậy?” Thật ra Snape không phải là không thể bỏ qua mà trừ điểm Harry, nhưng khả năng độc dược của Harry được di truyền thiên phú tệ của James, lúc này mới khiến cậu bị trừ điểm nhiều lần, còn thái độ, con trai của James Potter, Snape anh không soi thì không đúng, muốn thái độ tốt ư, gọi Merlin tới cũng không thể!
“Cha mình là một người xấu, người có lỗi với giáo sư Prince và ngài Malfoy.” Giọng Harry nghẹn ngào vì khóc một thời gian dài, “Blaise, mình nên làm gì bây giờ?”
Aquila không nói gì, chỉ thật cẩn thận rót Dược ngủ cực mạnh do gia tộc Prince làm ra lên miệng con chuột, Aquila hiểu Snape, không phải chuyện nghiêm trọng thì Snape sẽ không đề phòng, cẩn thận, đây là thứ quan trọng nhất mà Aquila học được từ gia chủ Prince.
“Dra, em muốn làm gì?” Sau khi làm xong Aquila thở ra một hơi.
“Nếu là làm thực nghiệm,” Draco sờ sờ tóc mình, “Chúng ta có thể thử các loại dược.” Hai mắt cậu sáng ngời, cậu không chỉ là một Malfoy, còn là một Prince.
“Chờ anh hoàn thành kiểm tra.” Aquila cưng chiều cười cười với em trai nhà mình, chỉ đưa một thần chú dò xét vào, không biết con chuột này có gì không ổn khiến cha và papa nhà mình phải đề phòng như vậy.
Cho đến khi một thần chú biến thành màu xanh, sắc mặt Aquila mới thay đổi, “Dra, đi tìm một lý do gọi papa tới đây một chuyến, con chuột này là một Animagus.”
Draco lập tức giơ đũa phép mình lên, không hề nghĩ ngợi phóng qua thần chú hôn mê, “Dra.” Aquila dở khóc dở cười, “Anh đã dùng Dược ngủ rồi.” Dù là vậy, Aquila cực kỳ hài lòng với phản ứng của Draco.
“Thêm một đảm bảo thì tốt hơn,” Draco cười cười, rồi căng thẳng, “Anh phải cẩn thận, em lập tức quay lại.” Cậu mở cửa phòng ngủ, ném một ít thần chú xem nhẹ và “trò xiếc nhỏ” Gellert cho lên cửa, Aquila cần coi chừng Animagus đó, Draco chỉ có thể cam đoan cố gắng không để những người khác tới gần phòng ngủ này.
Khi đi vào văn phòng Snape Draco sửng sốt, rồi mang dáng vẻ làm nũng. Quả nhiên, trong đó không chỉ có mình Snape, vì Peter biến mất, Dumbledore trực tiếp nghi ngờ Snape, từ năm thứ ba, Dumbledore bắt đầu liên tiếp tới hầm, để tra xét phản ứng của Snape, đấu đá giữa cụ và Lucius đã lộ ra ngoài, có một số việc cũng không cần thiết phải ngụy trang.
“Papa,” Draco trực tiếp nhào vào lòng Snape, “Dra nhớ người.”
Snape ôm lấy Draco, tuy trên mặt vẫn không thay đổi nhưng có thể nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt đen huyền.
Dumbledore ở bên cạnh vuốt chòm râu dài, cười hiền lành, “Tôi còn không biết trò Malfoy ỷ lại thầy như vậy, Severus.”
“Hừ, tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì tới ngài hiệu trưởng vĩ đại cả, hay là quyền hạn của phù thủy trắng đã mở rộng đến mức quản lý chuyện tôi ở chung với con mình hay sao?” Snape không hề lưu tình dùng nọc độc phun phù thủy trắng từ đầu tới chân.
“A, Severus,” Dumbledore cứng một chút, nhưng chỉ lát sau khôi phục, cụ vẫn không quen thái độ không nể mặt này của Snape, “Sao thầy lại dọa bọn nhỏ như vậy.”
“Đứa nhỏ? Sao tôi chưa bao giờ biết người thừa kế Malfoy tương lai lại là đứa nhỏ của ngài?” Lồng ngực Snape rung lên, từng câu chữ như mang theo hồi âm, “Hay là đồ ngọt của ngài không chỉ làm hại răng ngài mà còn có cả chỉ số thông minh của ngài nữa, về sau tôi không chỉ cần đề nghị Poppy chuẩn bị Dược sâu răng định kỳ, còn có cả Dược bổ não định kỳ hay chăng?”
“Ưm… khụ khụ, Severus thật sự là hài hước.” Dumbledore cười gượng hai tiếng, không hiểu Snape nói gì thì cụ không còn là phù thủy trắng, dù sao hôm nay không có thu hoạch nào, Dumbledore nhanh chóng rời khỏi.
Dumbledore vừa đi khỏi, Snape ôm Draco mở miệng, “Dra, đã xảy ra chuyện gì?” Tuy Draco thích làm nũng, nhưng đây cũng là chuyện mấy năm trước, vài năm nay Draco lớn rấtnhanh.
“Papa, trong phòng ngủ chúng con có mấy thứ bẩn thỉu, Aquila muốn ngài tới nhìn giúp.” Draco trả lời không lớn, cậu không chắc nói chuyện ở đây có bị người nghe thấy hay không, giáo dục quý tộc từ Lucius giờ phút này phát huy tác dụng của nó, trong hoàn cảnh không chắc chắn thì tuyệt đối không được nói thật.
Snape nhìn Dra nhà mình thật sâu, “Lát nữa ta sẽ tới, bảo Aquila cẩn thận một chút.” Anh buông Draco ra, như người cha tốt quan tâm con mình chỉnh trang áo chùng của Draco, “Con đã trưởng thành, về sau không được làm vậy nữa.”
Hành động như vậy của Snape nói cho Draco nơi này nói chuyện không phải an toàn 100%, “Papa, con đi về trước.” Draco chớp chớp mắt, rồi nhanh chóng về phòng ngủ.
Draco đi không bao lâu, Snape đứng dậy ròi đi, một bức ảnh hẻo lánh ở trong hầm mở mắt, rồi đứng dậy rời khỏi.
— Tôi là đường ranh giới Snape đến phòng ngủ Draco —
“Đây là thứ hai đứa cho ta xem?” Snape nhìn con chuột ngủ ngon lành trong lồng, thứ khắc sâu vào cả hai kiếp, không biết nên cảm thán Aquila và Draco lớn gan hay là may mắn nữa. Dumbledore điều tra nhiều ngày vì Peter mất tích như vậy, thế nhưng không tra được hai đứa.
“Dạ, papa, con xin giải thích về hành vi bồng bột của chúng con.” Ra mặt chính là Aquila, “Đây là một Animagus, con cho hắn uống Dược ngủ cực mạnh, Dra ếm thần chú hôn mê.”
“Sao các con có được?” Snape vẫn bình tĩnh, trong lòng lại âm thầm gật đầu vì hành động của hai đứa con trai.
“Blaise nhờ người tuyên bố một tin tức ở Hogsmeade, thu vật nuôi trên mười năm kinh nghiệm phong phú làm thí nghiệm, cũng nhờ một Ravenclaw phụ trách, mỗi con vật nuôi phù hợp sẽ có 15 Galleons.” Aquila trả lời, Draco ở phía sau anh trai, chủ ý là do cậu đưa ra, chuyện cũng là cậu làm, nhưng đối diện với Snape thì Draco vấn trốn phía sau Aquila.
Snape không cần nghĩ đã biết là ý kiến của ai, nhưng, “Hai đứa muốn vật nuôi trên mười năm kinh nghiệm phong phú làm gì?” Đây mới là trọng điểm, từ mấu chốt thì nhiều, phương hướng cũng quá rõ ràng.
“Chúng con…” Aquila rõ ràng hụt hơi, đối diện với papa mình sùng bái nhất, khiến cậu áp lực vì nói dối, “Muốn thí nghiệm một chút.” Nói tới sau thì gần như không có tiếng nào.
Snape không theo đuổi miệt mài, chỉ yên lặng nhìn Aquila trong chốc lát, rồi xách lồng chuột lên, “Quên đi mọi thứ hôm nay hai đứa nhìn thấy, còn người bạn nhỏ của hai đứa ở bên kia thì đừng để người khác tóm được.” Anh nói đơn giản.
“Papa, vậy là ai ạ?” Rốt cuộc Draco lên tiếng hỏi phía sau anh, Snape dừng lại, anh nhắm mắt, có lẽ đến lúc nên để con của họ biết chúng sắp đối mặt với cái gì, “Kỳ nghỉ Giáng sinh năm nay hai đứa sẽ biết, hiện tại, như một Slytherin chân chính, nhớ kỹ, Slytherin không bao giờ làm chuyện không chắc chắn.” Nói xong anh rời khỏi.
“Anh, có phải papa giận không?” Draco nhạy cảm thấy giọng điệu khác ngày thường của Snape, cậu theo bản năng quay về phía anh trai.
Aquila kéo Draco vào lòng, “Không sao, ý của papa là chúng ta đã đủ trưởng thành.” Aquila hiểu Snape hơn Draco, cậu có một suy đoán mơ hồ rằng có lẽ sự thật hai cha lộ ra cho họ sẽ đảo điên toàn bộ nhận thức của họ.
Sau khi rời đi Snape tìm cơ hội trở về Đường Bàn Xoay, lúc anh giao Peter Pettigrew mê man cho Lucius, ytrực tiếp giam gã vào hầm nhà Malfoy, hiện tại đang là lúc Dumbledore nhìn chằm chằm họ, họ không có sức xử lý chuyện của Peter. Nhưng cũng may người đã ở trong tay, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Còn về Aquila và Draco, Snape chỉ nói mở đầu Lucius đã biết ý của bạn đời nhà mình, sau khi suy nghĩ cẩn thận Lucius đồng ý đề nghị của Snape, nên để người thừa kế của họ biết họ nên đối mặt với cái gì, “tương lai” không thể tin, biết càng nhiều, Aquila và Draco mới có thể càng an toàn.
Sau khi tìm Peter một thời gian dài không có kết quả, Dumbledore rốt cuộc tập trung lên Harry, vì thế, vào một buổi chiều sáng trong, Fawkes đưa một bức thư tới phòng ngủ Hufflepuff, Harry cẩn thận tìm từ, đồng ý lời hẹn rồi trực tiếp nói chuyện với Blaise thông qua gương hai mặt, Harry hiểu được vị trí hiện tại của mình rất mập mờ, cậu cần nhiều đề nghị hơn.
Dưới sự đề nghị của Blaise, Harry một mình tới phòng hiệu trưởng, đương nhiên là sau khi chào hỏi chủ nhiệm Hufflepuff, dù sao, một lửng nhỏ lá gan không lớn cho tới bây giờ đột nhiên bị hiệu trưởng mời uống trà chiều, có hơi sợ hãi và căng thẳng tìm chủ nhiệm mình hỏi một chút xem mình đã làm gì không đúng là không có gì đáng trách cả.
Được chủ nhiệm an ủi và Blaise ủng hộ, Harry ngại ngùng đi vào phòng hiệu trưởng, khi đi ra hai mắt cậu đỏ bừng, vừa thấy đã biết là khóc một trận.
Từ chối các lửng nhỏ an ủi, Harry vùi mình trên giường, cho đến buổi tối yên tĩnh, cậu mới lấy ra gương hai mặt nhẹ nhàng gọi tên Blaise.
“Harry, cậu sao vậy?” Quả nhiên, vừa thấy đôi mắt sưng húp vì khóc của Harry, Blaise đã nhảy dựng.
“Blaise,” Mắt Harry lại hơi đỏ, cậu nhớ tới lời hiệu trưởng Dumbledore nói với mình ở phòng hiệu trưởng hôm nay, còn cả những ký ức nhìn thấy trong Chậu Tưởng Ký, “Ký ức ở Chậu Tưởng Ký có thể làm giả không?”
“Đương nhiên là không,” Dù Blaise hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Harry, nhưng cậu vẫn trả lời, “Trừ khi ký ức của người cung cấp ký ức là giả.”
Lời của Blaise khiến Harry trực tiếp bật khóc, “Blaise, mình biết vì sao giáo sư Prince không thích mình và hay trừ điểm mình rồi.”
“Vì sao vậy?” Thật ra Snape không phải là không thể bỏ qua mà trừ điểm Harry, nhưng khả năng độc dược của Harry được di truyền thiên phú tệ của James, lúc này mới khiến cậu bị trừ điểm nhiều lần, còn thái độ, con trai của James Potter, Snape anh không soi thì không đúng, muốn thái độ tốt ư, gọi Merlin tới cũng không thể!
“Cha mình là một người xấu, người có lỗi với giáo sư Prince và ngài Malfoy.” Giọng Harry nghẹn ngào vì khóc một thời gian dài, “Blaise, mình nên làm gì bây giờ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook