[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội
Quyển 3 - Chương 150: Bắt đầu năm thứ ba

Tin tức Remus Lupin từ chối trở thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nhanh chóng rơi vào tai Snape và Lucius, “Coi như người sói kia thức thời.” Đây là phản ứng duy nhất của Lucius.

“Luci,” Snape vỗ vỗ cánh tay Lucius, đương nhiên anh biết tại sao chồng mình lại phản ứng như vậy, chỉ suýt một chút nữa thôi thì gia tộc bạch kim sẽ có người thừa kế là người sói, “Chuyện năm đó…” Anh chưa từng hỏi qua.

“Là tôi làm, kẻ làm hại Malfoy sẽ phải trả giá.” Lucius không hề giấu diếm, y híp mắt lại suy nghĩ, cằm ngẩng cao, như là một vị vua.

“Nếu Lupin không đến…” Snape cũng chỉ hỏi một chút, thù mới hận cũ ở cùng một chỗ, anh cũng không độ lượng đến mức tha thứ người sói kia, “Vậy chuyện năm thứ ba…” Anh suy nghĩ về tương lai.

“Đại khái nên xảy ra sẽ xảy ra,” Lucius sờ sờ cằm mình, “Dù sao điểm xuất phát Peter còn ở Hogwarts.”

“Peter Pettigrew…” Snape khẽ nhắc lại cái tên này, người hầu bé nhỏ nhất trong Nhóm Đạo tặc năm đó, cuối cùng vào buổi tối kia đi theo Chúa tể Hắc ám giết cả nhà Potter. Dù là ở phương diện nào Snape cũng không thích cậu ta được, “Nếu chúng ta giải quyết cậu ta, thì sẽ ảnh hưởng gì tới tương lai không?”

“Sev, sợ là chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, đừng quên, Hogwarts chính là địa bàn của phù thủy trắng.” Lucius nhíu mày, ván cờ giữa y và Dumbledore đã bị lộ ra theo quá trình tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá, vì hai bên gần như đều có ký ức của Su nên họ cũng không có lợi thế nào trong “tương lai”, càng khó khăn hơn là hai bên cứ có thứ nào quan trọng liên quan tới “tương lai” thôi cũng sẽ khiến đối phương cảnh giác.

“Nếu không chúng ta ra tay…” Snape vẫn không thích cảm giác này, anh thích chủ động nắm giữ vài thứ chứ không phải chờ đợi một cách bị động.

“Bác Gellert nghiên cứu thế nào rồi?” Lucius nói sang chuyện khác, nhắc tới một việc khiến tất cả mọi người đều vô cùng hứng thú.

Từ khi Draco dùng Khóa Cảng “đưa” Su tới Nurmengard Chúa tể Hắc ám đời trước hoàn toàn say mê thời không, rót độc dược giam cầm sức mạnh, Chúa tể Hắc ám đời trước trực tiếp giam Su vào một gian phòng thí nghiệm ở Nurmengard. Vốn cần nghiên cứu phương pháp giải quyết Trường Sinh Linh Giá thì đã tìm thấy từ trong trí nhớ Su, liên hệ giữa các Trường Sinh Linh Giá – không có; cách tiêu hủy – kiếm Gryffindor, ngọn lửa quỷ, và nọc Tử Xà.

Khi mà Tử Xà và kiếm Gryffindor đều ở Hogwarts, nên vào hè này, Snape và Lucius trực tiếp tới Nurmengard cùng Chúa tể Hắc ám đời trước đốt mọi Trường Sinh Linh Giá, trong đó còn có chủ hồn.

Vốn Lucius vẫn đau lòng mấy vật chứa, Cúp Vàng Hufflepuff, vương miện Ravenclaw… đều là di vật của bốn nhà sáng lập năm đó, nhưng một câu của Gellert khiến y từ bỏ, “Giờ thay đổi đã có, nếu không thừa dịp còn chưa thay đổi nhiều mà hủy chúng đi, chẳng may một ngày xảy ra sự cố, ngay cả ngọn lửa quỷ cũng không giải quyết được thì cháu định làm gì?”

Không thể không nói, Chúa tể Hắc ám đời trước là người mang chủ nghĩa thực dụng tỉnh táo nhất, giống như khi ông không chăm sóc được Draco và Aquila cho tốt thì ông sẽ đọc sách Muggle, trong mắt ông, căn bản là không có giới hạn nào cả.

Vì thế, sau ngọn lửa quỷ hừng hực xanh mơn mởn, quyển nhật ký, vương miện, Cúp Vàng, hộp dây chuyền Gellert đưa cho đều biến thành tro tàn, khi bị cháy, chúng nó gào thét, rốt cuộc rồi yên lặng.

“Còn cả hộp dây chuyền Slytherin trong tay Dumbledore, mảnh linh hồn trên trán Kẻ Được Chọn,” Lucius sờ sờ gậy rắn, “Rồi còn cái nhẫn và con rắn kia nữa.”

“Luci, Sev, cẩn thận, Malfoy muốn thì Malfoy sẽ đạt được.” Abraxas lịch thiệp chỉnh trang áo choàng rồi xoay người rời đi, Chúa tể Hắc ám đời trước theo sát sau đó, hiện tại họ cảm thấy hứng thú hơn về ngăn cách giữa các thời không.

Hiện tại Su đã hoàn toàn không còn kiêu ngạo như năm đó, tóc cô trở lại màu bình thường vì Dược nhuộm tóc hết hiệu lực, kính sát tròng đã rớt từ rất sớm, thế nên khi lần đầu tiên Lucius và Snape thấy Su thì hoàn toàn không nhận ra – Merlin biết tóc đỏ mắt xanh cực kỳ gây ấn tượng với hai Malfoy.

Sau khi phổ cập một chút kiến thức giới Muggle, Chúa tể Hắc ám đời trước rất thoải mái nhìn Lucius vẻ mặt khó coi và Snape thẹn quá thành giận, cũng không lạ hai người kia, là ai biết một con nhóc chỉ vì muốn quyến rũ bạn đời nhà mình, còn mượn vẻ bề ngoài của Lily thì đều thấy cực kỳ khó chịu.

Tuy Chúa tể Hắc ám đời trước suy nghĩ rất nhiều cách nhưng thành quả của ông về thời không lại vô cùng nhỏ, nhưng ví dụ Su còn tồn tại, Chúa tể Hắc ám đời trước cũng có hứng thú chậm rãi nghiên cứu, dù sao thì ngoài Abra thì cũng chỉ có nghiên cứu khiến ông quan tâm mà thôi.

Vốn cuộc đối thoại giữa vợ chồng Malfoy và Chúa tể Hắc ám đời trước cùng Abra là hoàn toàn bí mật, đáng tiếc họ quên ở Nurmengard, còn có hai người được mở quyền hạn – Aquila và Draco. Dựa vào đủ loại “xiếc nhỏ” của Chúa tể Hắc ám đời trước, thú vui lớn nhất của Draco vào nghỉ hè chính là kéo Aquila “thám hiểm” Nurmengard. Nurmengard năm đó được xây dựng làm sở chỉ huy Thánh Đồ nên không thiếu bẫy pháp thuật và trận pháp, mà phá giải chúng là một cơ hội thực tiễn rất tốt.

Vì thế, khi Draco mơ hồ nghe thấy người lớn nói chuyện thông qua trang bị nghe trộm nho nhỏ, người thừa kế Malfoy trực tiếp kéo lại người thừa kế Prince. Tuy vì khoảng cách họ chỉ có thể nghe thấy một phần đơn giản, như “tương lai”, “năm thứ ba”, “chuột nhà Weasley”, “điểm xuất phát”… cũng đủ để họ liên tưởng.

“Anh,” Draco nuốt nuốt nước miếng, “Chúng ta cùng làm đi.”

“Làm cái gì?” Aquila nhướn mày, cậu bé 13 tuổi đã bắt đầu thay đổi, chiếc mũi to di truyền từ Snape có vẻ cao hơn, gương mặt trở nên góc cạnh, giọng nói cũng trầm hơn.

Giọng mũi hoàn toàn khác với cha khiến lỗ tai Draco đỏ lên, cậu luôn mê muội giọng nói của Aquila, “Nghe cha nói, nhà Weasley có một con chuột không bình thường đấy.” Draco ngân dài.

“Dra, em có thể sẽ làm ảnh hưởng tới kế hoạch của hai người.” Aquila không quá đồng ý.

“Anh, không đâu, nếu thật sự nghiêm trọng như vậy thì hai cha đã sớm giải quyết rồi.” Draco làm nũng, ở một mức độ nào đó thì suy đoán của cậu đúng, nếu chuyện của Peter thật sự không thể thay đổi thì Lucius bọn họ chắc chắn sẽ thương lượng chuyện này ở mật thất. “Anh~~~”

“Được rồi,” Aquila hơi bất đắc dĩ nói, “Nhưng đừng lộ ra em, Ron Weasley kia có vấn đề.” Cũng không phải là không thích hợp, nhưng khi mà các Gryffindor càng ngày càng sáng sủa hào phóng, dù hơi lỗ mãng nhưng ở trường cũng sẽ không lạnh nhạt. Còn Ron Weasley, sau khi Gryffindor nữ kia mất tích vào năm nhất thì cậu ta lạnh lùng hơn, cuối cùng rõ ràng biến thành “Baron trong Gryffindor”. Thấy danh hiệu này cũng có thể hiểu Ron khiến các động vật nhỏ chung quanh cậu ta không thoải mái, nhất là ánh mắt cậu ta nhìn Draco, vài lần Aquila đều thấy Ron nhìn Dra tràn ngập hận ý.

“Anh yên tâm đi!” Draco rất hài lòng vì được Aquila quan tâm, cậu trực tiếp nhào vào ngực anh trai, “Anh là tốt nhất!”

Sau khi trở về từ Đức, Draco và Aquila cũng biết tin Sirius vượt ngục, biết rõ đoạn lịch sử kia Draco và Aquila không nói gì, nhưng vào buổi tối Draco viết cho Blaise một bức thư, tạo nên bức đệm trước cho Blaise.

Ngoài mấy chuyện này thì trước khai giảng, Snape còn tự dạy hai đứa làm sao để sử dụng thần chú Hộ mệnh.

“Thần chú Hộ mệnh là một thần chú khá là chuyên môn, vì Thần Hộ mệnh được gọi ra chỉ có thể dùng để đối phó với Giám ngục, tuy Thần Hộ mệnh cũng có thể truyền tin nhưng phù thủy cũng không phải không có cách truyền tin khác, vì thế rất ít người biết thần chú này.” Đây là khúc dạo đầu của Snape về thần chú này.

“Papa, chúng con cần cẩn thận Giám ngục ạ?” Draco suy nghĩ rất nhanh, “Giám ngục Azkaban đi ra ngoài?” Toàn bộ giới phù thủy cũng chỉ có Azkaban mới có Giám ngục.

“Sức quan sát không tồi, phương hướng phân tích rất đúng, Slytherin thêm 10 điểm.” Snape hài lòng gật đầu, “Vì Sirius vượt ngục, Azkaban có thể sẽ phái phù thủy dẫn Giám ngục ra ngoài đi tuần tra, hơn nữa…” Anh nặng nề hừ một tiếng, “Có người đề nghị đặt vài Giám ngục vào Hogwarts, khi mà Kẻ Được Chọn đang ở đây.”

“Merlin ơi! Người Bộ Pháp thuật muốn phá hủy danh dự của họ sao?!” Draco gần như không duy trì được dáng vẻ quý tộc của mình.

“Dra, chú ý lễ nghi của con.” Snape nhìn con lớn nhất không có phản ứng gì, “Cha các con đang cố gắng, nhưng Slytherin vĩnh viễn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

“Dạ, papa.” Aquila đi tới cạnh Draco rồi đứng lại.

“Thần chú rất đơn giản, chỉ là phải nghĩ về ký ức vui vẻ nhất trong lòng mình.” Snape nói ít ý nhiều.

“Chỉ là vui vẻ thôi ạ?” Aquila nhếch môi, cậu nghiên cứu thần chú xa hơn Draco, sức mạnh của thần chú càng lớn thì sẽ càng hạn chế, thần chú có thể xua đuổi Giám ngục quả thật rất mạnh, nhưng còn chưa tới mức hạn chế thế này.

Snape hơi hơi nâng khóe miệng, đúng là con lớn nhất của anh, “Đương nhiên không hoàn toàn là vậy, thần chú Hộ mệnh quan trọng hơn là bảo vệ, suy nghĩ bảo vệ kiên định nhất từ bản thân phù thủy mới là quan trọng nhất.”

Bảo vệ sao? Draco và Aquila cùng yên lặng lặp lại từ này, rồi hai người liếc nhau, cảm ứng giữa đôi song sinh lần đầu tiên truyền đạt rõ ràng – mình phải bảo vệ em ấy/ anh ấy.

Rồi, sau khi đơn giản tập luyện, Thần Hộ mệnh của Aquila và Draco rốt cuộc thành hình, nhìn Thần Hộ mệnh rồng nhỏ của con lớn đang đuổi theo Thần Hộ mệnh ưng nhỏ của con thứ, Snape hiểu rất sâu về nội dung Thần Hộ mệnh lần đầu tiên cảm thấy nghi hoặc, Aquila và Draco… có phải tình cảm quá thân thiết hay không…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương