[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội
-
Quyển 3 - Chương 145: Năm nhất chấm dứt
“Papa,” Draco ngồi lên ghế salon, rồi cười lấy lòng Snape, “Bên ông nội Gellert có rất nhiều thứ không cần.” Cậu nói một nửa và che giấu một nửa, đúng là hoa xà vĩ ở nơi ông nội Gellert, phương thuốc thì cậu cũng vô tình nhìn thấy từ trong phòng làm việc ở gia tộc Prince. Draco luôn có rất nhiều ý đồ xấu, như “dược giả” có thể khiến mình suy yếu này đương nhiên là cầu còn không được, dù sao thì chỉ cần bậc thầy độc dược không ở bên cạnh thì ai cũng không biết phương thuốc này.
Tuy nhiên lần này lại khác, thật ra Draco biết papa nhà mình sẽ tới, nhưng… haizzz, chỉ có thể nói lòng tham nhất thời, ai bảo Gryffindor kia nói Hòn đá Phù thủy đó tốt như vậy chứ, lại vừa lúc dừng trong tay mình, có ai thấy Malfoy có đồ rồi lại nhả ra không?
“Nói đi.” Đã biết Draco không có việc, Snape không suy nghĩ thêm, Dra nhà mình vẫn còn chưa chín chắn, hồ nháo thì hồ nháo nhưng chuyện không nắm chắc thì sẽ không làm, rốt cuộc lần này là vì cái gì.
“Hai Gryffindor kia bắt cóc Harry, Harry cầu cứu Blaise, vừa lúc gặp con vì thế con đi cùng Blaise tới tầng bốn…” Rồi Draco kể lại làm sao họ mang theo áo tàng hình, làm sao nghe thấy Su và Ron nói linh tinh trước mặt Harry, làm sao qua được trạm kiểm soát, cuối cùng làm sao lấy được Hòn đá Phù thủy.
Trong quá trình này, đương nhiên cậu sẽ nhắc tới Tấm gương Ảo ảnh, khi nghe thấy cảnh tượng cậu thấy được trong gương, Snape không nhịn được bĩu môi – kiếp trước anh cũng thấy lạ, lão điên Dumbledore sao lại đặt một cái gương ở trạm kiểm soát cuối cùng vậy chứ, giờ nghe xong Draco kể lại Snape chỉ muốn mở đầu óc Dumbledore ra xem rốt cuộc bên trong chứa gì.
Đơn giản như vậy đã lấy được Hòn đá Phù thủy, được rồi, không liên quan đó là cái gì, tóm lại là “phần thưởng” cuối cùng dễ dàng đặt ở trong một mặt gương, hơn nữa khiến người ta có thể dễ dàng lấy được như vậy, Dumbledore cũng thật sự là…
Draco không biết Snape đang nghĩ gì, sau khi hoàn thành kể lại cậu thấy papa nhà mình không đổi sắc mặt, theo bản năng nhìn sang Aquila, “Anh…” cậu lấy ra dáng vẻ như bình thường, để anh trai nhà mình có thể giúp đỡ đào thoát tội.
Bất ngờ, Aquila chỉ bình tĩnh nhìn cậu, trong mắt không có cảm xúc gì, Draco tự nhiên thấy chột dạ, cúi đầu theo bản năng, rồi không bị khống chế nghĩ tới Aquila trưởng thành trong Tấm gương Ảo ảnh, lập tức lại cảm thấy ấm ức.
“Vậy Gryffindor kia đâu?” Draco nói nhiều như vậy, Snape còn không biết con rắn bạch kim to gan lớn mật nhà mình đã tóm người đi thì không thể nào nói nổi.
“Ông nội Gellert cho con vài Khóa Cảng, có một cái mang đi.” Draco không nhìn Aquila, trả lời câu hỏi của Snape.
Snape vô lực thở dài, Gellert yêu thương hai đứa trẻ đã không chỉ là lời đồn, hơn nữa thủ đoạn của một bậc thầy luyện kim yêu thương đứa nhỏ là ùn ùn như lũ.
Aquila thì thôi, không nghĩ nhiều như Draco. Nhưng Draco lại khác, đừng nhìn biểu hiện của thằng nhóc trước mặt người ngoài không phù hợp với một người thừa kế Malfoy, nhưng trừ vài người thân của thằng nhóc thì ai lại chưa từng bị nhóc con bạch kim này gây áp lực chứ. Xa không nói, chỉ mấy đứa nhỏ Blaise kia, ngay từ đầu đã bị Draco trêu chọc nhiều rồi.
Vài năm nay coi như trưởng thành không ít, giảm đùa dai, nhưng hứng thú của Chúa tể Hắc ám đời trước cũng càng ngày càng rộng, theo lứa tuổi thì những thứ kỳ lạ trong tay Draco cũng càng ngày càng nhiều.
Trước kia Snape và Lucius mặc kệ, một mặt, nhiều thứ sẽ trở thành một sự bảo vệ cho Draco; mặt khác, hay dùng thứ bên ngoài, cũng là một sự thể hiện thực lực bản thân. Nhưng lần này thì cần phải dạy Draco biết cách khi nào, vào trường hợp gì, có một số thủ đoạn là không thể dùng được.
“Khóa Cảng đi tới đâu?” Việc cấp bách vẫn là phải biết Gryffindor kia đi đâu.
“Một căn phòng ở Nurmengard.” Draco trả lời, đó cũng là Khóa Cảng từ chỗ Chúa tể Hắc ám đời trước, điểm rơi đều ở nước Đức.
Snape nhanh chóng động não, thái độ của Chúa tể Hắc ám đời trước khi biết còn có một người du lịch thời không vào lễ Giáng sinh vẫn còn hiện trước mặt, mà qua đủ thứ trong trí nhớ của Su, Snape âm thầm ra một quyết định. “Trước khi kỳ nghỉ chấm dứt, hai trăm bản gia quy Malfoy, hãy nghĩ xem mình sai ở chỗ nào.” Anh xoay người, vạt áo choàng vẽ lên một đường cong xinh đẹp, anh còn phải đi dọn dẹp cho đứa con ngốc nhà mình, lão ong mật thích nắm giữ tất cả, trạm kiểm soát cuối cùng nơi đó không thể nào không bị giám thị.
— Tôi là đường ranh giới Snape đi kết thúc —
Ở trong hầm Draco và Aquila im lặng một cách kỳ lạ, ngay từ đầu Draco hơi tức giận, vì Aquila lạnh nhạt, nhưng trong chốc lát, bản thân cậu liền chột dạ, dù sao cũng là do mình rời đi trước, mà cậu có suy nghĩ khác với Aquila.
“Anh,” Draco thoáng nhăn nhó, cậu cẩn thận che dấu tốt, “Em muốn trở về phòng ngủ.” “Nói chuyện yêu đương” trong phòng làm việc của papa mình, Draco không có lá gan lớn như vậy.
Aquila không nói câu nào, chỉ gật đầu, dẫn Draco về phòng ngủ của họ.
Một đường không nói chuyện, trong phòng ngủ cũng yên lặng lạ thường.
Chờ hai người nằm trên giường một lúc, Draco không nhịn được, “Anh như vậy là sao! Lại không phải lỗi của em, là Blaise…”
Câu nói tiếp theo của cậu chậm rãi biến mất trong ánh nhìn chăm chú của Aquila.
“Draco,” Rốt cuộc Aquila mở miệng, giọng cậu khàn khàn, “Em biết ngay từ đầu em có thể tìm anh.”
Đây mới là giới hạn của Aquila, có phải Draco không cần cậu, khi gặp nguy hiểm, mạo hiểm Draco không còn suy nghĩ “Em có Aquila” mà là “Em là Draco Malfoy.” hay không.
Aquila biết sớm hay muộn cũng có ngày như thế, cậu nhận rõ sự cố gắng của Draco vào Giáng sinh, sớm muộn gì cũng có một ngày họ đều sẽ lớn lên, đến lúc đó, sự bảo vệ lúc còn bé sẽ trở thành một cái cớ vụng về. Không phải cậu không biết đó mới là điều tốt nhất cho Draco, nhưng cậu không thoải mái. Có đôi khi Aquila sẽ nghĩ, cậu thà rằng Draco cả đời đều không biết pháp thuật, như vậy cậu có thể công khai mang theo danh nghĩa bảo vệ cả đời.
Nhưng Aquila hiểu, Draco là người thừa kế Malfoy, Malfoy không cần một người thừa kế không có năng lực. Hơn nữa, Draco của cậu nên ngẩng cao đầu nhìn người khác, dù là vì mình, Aquila cũng không muốn Draco bị trách móc bởi không biết thần chú.
“Anh à, em sai rồi.” Aquila vừa nói “Draco”, Draco đã hơi luống cuống, lúc ở riêng Aquila luôn gọi là “Dra”. Cậu hoang mang giơ hai tay, ôm chặt thắt lưng Aquila, vùi mặt vào, “Anh đừng bỏ em.”
Draco không thèm che dấu sự bối rối trong giọng nói, Aquila lập tức mềm lòng, cảm giác sức nặng trong lòng mình, Aquila ôm chặt Draco, “Vậy thì sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho anh trước, anh sẽ lo lắng.” Ở nơi Draco không nhìn thấy, Aquila nở một nụ cười tiêu chuẩn Malfoy, em ấy thật khờ, Dra đã đi vào, sao cậu có thể thả em ấy đi.
“Em cam đoan.” Draco vui mừng nhìn Aquila, giọng nói tràn ngập may mắn vì được tha thứ, từ khi họ sinh ra, cậu chưa từng bị Aquila đối xử lạnh nhạt như vậy, nhất là khi đã biết rõ lòng mình thế này.
“Ngủ đi, Dra của anh.” Aquila cực kỳ tự nhiên hôn chúc ngủ ngon lên trán Draco, rồi không đợi đối phương phản ứng đã nhắm hai mắt lại.
Mặt Draco đỏ bừng, không biết là vì nụ hôn chúc ngủ ngon hay là vì “Dra của anh” nữa, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Aquila, Draco cũng mỉm cười, Aquila, chắc chắn sẽ là của mình.
Con nhện giăng mạng, mà trên cái mạng nhện đó chính là một con côn trùng cam tâm tình nguyện, rốt cuộc là ai tính kế ai?
Sự kiện Hòn đá Phù thủy không giải quyết được gì, Snape “kết thúc” đúng lúc khiến Dumbledore không tìm được nhược điểm nào – đùa à, dầu gì năm đó Snape cũng đã làm hiệu trưởng.
Cuối cùng, Dumbledore cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật một phù thủy nhỏ mất tích, còn hứa hẹn sẽ làm báo cáo trong cuộc họp ban giám đốc.
Sau khi tỉnh lại Ron biết Su mất tích, đầu tiên cậu đoán chắc chắn các rắn độc Slytherin đã ra tay, vài lần chặn Draco bọn họ cũng bị cảnh cáo Ron nhanh chóng yên lặng, rồi thi thoảng lộ vẻ mặt độc ác cũng chứng minh Weasley đang trưởng thành với tốc độ mà mọi người không tưởng tượng được.
Năm nhất kết thúc một cách qua loa, sự kiện Hòn đá Phù thủy vốn phải nổi tiếng lại trở thành một trò cười.
Nhưng Chúa tể Hắc ám nước Đức rất vui vẻ suốt một thời gian, không chỉ vì ôm được người đẹp về, còn là vì Draco “tặng” quà cho mình. Merlin biết khi ông thấy Su xuất hiện tại Nurmengard đã vui sướng tới mức nào, nhất là sau này Lucius ra mặt kể lại mọi chuyện, cuối cùng “đưa” người du lịch thời không này cho ông.
Vào rất nhiều năm trước có nghiên cứu về thời không khiến Chúa tể Hắc ám đời trước lần này bị chạm phải đúng chỗ ngứa, Snape thì ông không thể động chạm, nhưng Su lại khác, Chúa tể Hắc ám đời trước cũng không cần quan tâm ý nguyện của một phù thủy nhỏ Muggle làm gì.
Tuy nhiên lần này lại khác, thật ra Draco biết papa nhà mình sẽ tới, nhưng… haizzz, chỉ có thể nói lòng tham nhất thời, ai bảo Gryffindor kia nói Hòn đá Phù thủy đó tốt như vậy chứ, lại vừa lúc dừng trong tay mình, có ai thấy Malfoy có đồ rồi lại nhả ra không?
“Nói đi.” Đã biết Draco không có việc, Snape không suy nghĩ thêm, Dra nhà mình vẫn còn chưa chín chắn, hồ nháo thì hồ nháo nhưng chuyện không nắm chắc thì sẽ không làm, rốt cuộc lần này là vì cái gì.
“Hai Gryffindor kia bắt cóc Harry, Harry cầu cứu Blaise, vừa lúc gặp con vì thế con đi cùng Blaise tới tầng bốn…” Rồi Draco kể lại làm sao họ mang theo áo tàng hình, làm sao nghe thấy Su và Ron nói linh tinh trước mặt Harry, làm sao qua được trạm kiểm soát, cuối cùng làm sao lấy được Hòn đá Phù thủy.
Trong quá trình này, đương nhiên cậu sẽ nhắc tới Tấm gương Ảo ảnh, khi nghe thấy cảnh tượng cậu thấy được trong gương, Snape không nhịn được bĩu môi – kiếp trước anh cũng thấy lạ, lão điên Dumbledore sao lại đặt một cái gương ở trạm kiểm soát cuối cùng vậy chứ, giờ nghe xong Draco kể lại Snape chỉ muốn mở đầu óc Dumbledore ra xem rốt cuộc bên trong chứa gì.
Đơn giản như vậy đã lấy được Hòn đá Phù thủy, được rồi, không liên quan đó là cái gì, tóm lại là “phần thưởng” cuối cùng dễ dàng đặt ở trong một mặt gương, hơn nữa khiến người ta có thể dễ dàng lấy được như vậy, Dumbledore cũng thật sự là…
Draco không biết Snape đang nghĩ gì, sau khi hoàn thành kể lại cậu thấy papa nhà mình không đổi sắc mặt, theo bản năng nhìn sang Aquila, “Anh…” cậu lấy ra dáng vẻ như bình thường, để anh trai nhà mình có thể giúp đỡ đào thoát tội.
Bất ngờ, Aquila chỉ bình tĩnh nhìn cậu, trong mắt không có cảm xúc gì, Draco tự nhiên thấy chột dạ, cúi đầu theo bản năng, rồi không bị khống chế nghĩ tới Aquila trưởng thành trong Tấm gương Ảo ảnh, lập tức lại cảm thấy ấm ức.
“Vậy Gryffindor kia đâu?” Draco nói nhiều như vậy, Snape còn không biết con rắn bạch kim to gan lớn mật nhà mình đã tóm người đi thì không thể nào nói nổi.
“Ông nội Gellert cho con vài Khóa Cảng, có một cái mang đi.” Draco không nhìn Aquila, trả lời câu hỏi của Snape.
Snape vô lực thở dài, Gellert yêu thương hai đứa trẻ đã không chỉ là lời đồn, hơn nữa thủ đoạn của một bậc thầy luyện kim yêu thương đứa nhỏ là ùn ùn như lũ.
Aquila thì thôi, không nghĩ nhiều như Draco. Nhưng Draco lại khác, đừng nhìn biểu hiện của thằng nhóc trước mặt người ngoài không phù hợp với một người thừa kế Malfoy, nhưng trừ vài người thân của thằng nhóc thì ai lại chưa từng bị nhóc con bạch kim này gây áp lực chứ. Xa không nói, chỉ mấy đứa nhỏ Blaise kia, ngay từ đầu đã bị Draco trêu chọc nhiều rồi.
Vài năm nay coi như trưởng thành không ít, giảm đùa dai, nhưng hứng thú của Chúa tể Hắc ám đời trước cũng càng ngày càng rộng, theo lứa tuổi thì những thứ kỳ lạ trong tay Draco cũng càng ngày càng nhiều.
Trước kia Snape và Lucius mặc kệ, một mặt, nhiều thứ sẽ trở thành một sự bảo vệ cho Draco; mặt khác, hay dùng thứ bên ngoài, cũng là một sự thể hiện thực lực bản thân. Nhưng lần này thì cần phải dạy Draco biết cách khi nào, vào trường hợp gì, có một số thủ đoạn là không thể dùng được.
“Khóa Cảng đi tới đâu?” Việc cấp bách vẫn là phải biết Gryffindor kia đi đâu.
“Một căn phòng ở Nurmengard.” Draco trả lời, đó cũng là Khóa Cảng từ chỗ Chúa tể Hắc ám đời trước, điểm rơi đều ở nước Đức.
Snape nhanh chóng động não, thái độ của Chúa tể Hắc ám đời trước khi biết còn có một người du lịch thời không vào lễ Giáng sinh vẫn còn hiện trước mặt, mà qua đủ thứ trong trí nhớ của Su, Snape âm thầm ra một quyết định. “Trước khi kỳ nghỉ chấm dứt, hai trăm bản gia quy Malfoy, hãy nghĩ xem mình sai ở chỗ nào.” Anh xoay người, vạt áo choàng vẽ lên một đường cong xinh đẹp, anh còn phải đi dọn dẹp cho đứa con ngốc nhà mình, lão ong mật thích nắm giữ tất cả, trạm kiểm soát cuối cùng nơi đó không thể nào không bị giám thị.
— Tôi là đường ranh giới Snape đi kết thúc —
Ở trong hầm Draco và Aquila im lặng một cách kỳ lạ, ngay từ đầu Draco hơi tức giận, vì Aquila lạnh nhạt, nhưng trong chốc lát, bản thân cậu liền chột dạ, dù sao cũng là do mình rời đi trước, mà cậu có suy nghĩ khác với Aquila.
“Anh,” Draco thoáng nhăn nhó, cậu cẩn thận che dấu tốt, “Em muốn trở về phòng ngủ.” “Nói chuyện yêu đương” trong phòng làm việc của papa mình, Draco không có lá gan lớn như vậy.
Aquila không nói câu nào, chỉ gật đầu, dẫn Draco về phòng ngủ của họ.
Một đường không nói chuyện, trong phòng ngủ cũng yên lặng lạ thường.
Chờ hai người nằm trên giường một lúc, Draco không nhịn được, “Anh như vậy là sao! Lại không phải lỗi của em, là Blaise…”
Câu nói tiếp theo của cậu chậm rãi biến mất trong ánh nhìn chăm chú của Aquila.
“Draco,” Rốt cuộc Aquila mở miệng, giọng cậu khàn khàn, “Em biết ngay từ đầu em có thể tìm anh.”
Đây mới là giới hạn của Aquila, có phải Draco không cần cậu, khi gặp nguy hiểm, mạo hiểm Draco không còn suy nghĩ “Em có Aquila” mà là “Em là Draco Malfoy.” hay không.
Aquila biết sớm hay muộn cũng có ngày như thế, cậu nhận rõ sự cố gắng của Draco vào Giáng sinh, sớm muộn gì cũng có một ngày họ đều sẽ lớn lên, đến lúc đó, sự bảo vệ lúc còn bé sẽ trở thành một cái cớ vụng về. Không phải cậu không biết đó mới là điều tốt nhất cho Draco, nhưng cậu không thoải mái. Có đôi khi Aquila sẽ nghĩ, cậu thà rằng Draco cả đời đều không biết pháp thuật, như vậy cậu có thể công khai mang theo danh nghĩa bảo vệ cả đời.
Nhưng Aquila hiểu, Draco là người thừa kế Malfoy, Malfoy không cần một người thừa kế không có năng lực. Hơn nữa, Draco của cậu nên ngẩng cao đầu nhìn người khác, dù là vì mình, Aquila cũng không muốn Draco bị trách móc bởi không biết thần chú.
“Anh à, em sai rồi.” Aquila vừa nói “Draco”, Draco đã hơi luống cuống, lúc ở riêng Aquila luôn gọi là “Dra”. Cậu hoang mang giơ hai tay, ôm chặt thắt lưng Aquila, vùi mặt vào, “Anh đừng bỏ em.”
Draco không thèm che dấu sự bối rối trong giọng nói, Aquila lập tức mềm lòng, cảm giác sức nặng trong lòng mình, Aquila ôm chặt Draco, “Vậy thì sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho anh trước, anh sẽ lo lắng.” Ở nơi Draco không nhìn thấy, Aquila nở một nụ cười tiêu chuẩn Malfoy, em ấy thật khờ, Dra đã đi vào, sao cậu có thể thả em ấy đi.
“Em cam đoan.” Draco vui mừng nhìn Aquila, giọng nói tràn ngập may mắn vì được tha thứ, từ khi họ sinh ra, cậu chưa từng bị Aquila đối xử lạnh nhạt như vậy, nhất là khi đã biết rõ lòng mình thế này.
“Ngủ đi, Dra của anh.” Aquila cực kỳ tự nhiên hôn chúc ngủ ngon lên trán Draco, rồi không đợi đối phương phản ứng đã nhắm hai mắt lại.
Mặt Draco đỏ bừng, không biết là vì nụ hôn chúc ngủ ngon hay là vì “Dra của anh” nữa, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Aquila, Draco cũng mỉm cười, Aquila, chắc chắn sẽ là của mình.
Con nhện giăng mạng, mà trên cái mạng nhện đó chính là một con côn trùng cam tâm tình nguyện, rốt cuộc là ai tính kế ai?
Sự kiện Hòn đá Phù thủy không giải quyết được gì, Snape “kết thúc” đúng lúc khiến Dumbledore không tìm được nhược điểm nào – đùa à, dầu gì năm đó Snape cũng đã làm hiệu trưởng.
Cuối cùng, Dumbledore cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật một phù thủy nhỏ mất tích, còn hứa hẹn sẽ làm báo cáo trong cuộc họp ban giám đốc.
Sau khi tỉnh lại Ron biết Su mất tích, đầu tiên cậu đoán chắc chắn các rắn độc Slytherin đã ra tay, vài lần chặn Draco bọn họ cũng bị cảnh cáo Ron nhanh chóng yên lặng, rồi thi thoảng lộ vẻ mặt độc ác cũng chứng minh Weasley đang trưởng thành với tốc độ mà mọi người không tưởng tượng được.
Năm nhất kết thúc một cách qua loa, sự kiện Hòn đá Phù thủy vốn phải nổi tiếng lại trở thành một trò cười.
Nhưng Chúa tể Hắc ám nước Đức rất vui vẻ suốt một thời gian, không chỉ vì ôm được người đẹp về, còn là vì Draco “tặng” quà cho mình. Merlin biết khi ông thấy Su xuất hiện tại Nurmengard đã vui sướng tới mức nào, nhất là sau này Lucius ra mặt kể lại mọi chuyện, cuối cùng “đưa” người du lịch thời không này cho ông.
Vào rất nhiều năm trước có nghiên cứu về thời không khiến Chúa tể Hắc ám đời trước lần này bị chạm phải đúng chỗ ngứa, Snape thì ông không thể động chạm, nhưng Su lại khác, Chúa tể Hắc ám đời trước cũng không cần quan tâm ý nguyện của một phù thủy nhỏ Muggle làm gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook