[Harry Potter Đồng Nhân][TomSev] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương
-
Chương 44: Hắc Ma Vương cùng Xà Quái
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thực chính Severus cũng không biết thế giới này biến thành cái dạng hiện tại là đúng đắn hay lệch lạc.
Nhiều năm sau này, khi hắn ngồi trên ghế của quán caffe truyền kỳ nhà mình, chịu vị chủ cửa hàng trẻ tuổi kia thực hiện những động tác vô cùng thân thiết thì… Hắn vẫn như cũ không biết mình khi đó làm ra lựa chọn có đúng hay không. Có điều phải khẳng định một chút, thế giới này hiển nhiên “hòa bình” hơn rất nhiều.
Khi Voldemort có mục tiêu “Mở rộng quán caffe đến khắp thế giới”, thì thế giới phù thủy hôm nay muốn không hòa bình cũng khó…
Có điều nói lại, tiểu Tom nhà hắn kinh doanh “quán caffe Voldemort” thực không tồi. Trước đó không lâu hắn còn dễ dàng mua được một Quán Cái Vạc Lủng kinh doanh không tốt, sau đó biến quán caffe nhà mình thành con đường bắt buộc phải đi vào Hẻm Xéo. Severus đối với việc thu lợi nhuận không được mấy có chút buồn bực: “Mở cửa hàng ở ngay cửa Hẻm Xéo ngoại trừ việc mở rộng ảnh hưởng ra bên ngoài thì còn có lợi gì?” “Có, bởi vì chủ cửa hàng Quán rượu Cái Vạc Lủng chết tiệt kia tên là Tom.” Chủ cửa hàng trẻ tuổi tóc đen mắt đỏ nhún vai, giải thích vẻ đương nhiên, “Ta còn nghĩ cái tên Lord Voldemort này uy phong thêm chút nữa… Có điều Severus vẫn thích cái tên kia hơn, đương nhiên ta phải có thành kiến đối với những người có tên này. Ta không muốn giống những người khác.”
“…” Đây rốt cuộc là loại suy nghĩ logic gì, Severus lần thứ hai khắc sâu nhận thức… Có thể nói ra cái kiểu nói năng này chỉ có thể là ngốc Tom nhà hắn.
Tuy rằng lúc đó hắn cho rằng tất cả hẳn phải kết thúc…
Tuy rằng lúc đó thiếu chút nữa phải đến cái kết vạn năm không hồi lại…
Severus vĩnh viễn không quên ngày hắn “quay về” ấy…
Khi đó hắn xác thực cảm thấy tuyệt vọng, khi hắn thấy thiếu niên Riddle với con mắt biến thành sắc đỏ gai mắt. Lúc đó hắn thật sự cho rằng tiểu Tom kia đã biến mất, tất cả đã đi đến phương hướng mà hắn không muốn thấy nhất.
“Nga, ngươi không biết sao? Tom Riddle đã chết.” Lúc đó thiếu niên lắc đầu, nói với thái độ vô cùng nhẹ nhàng nói với hắn, “Không về được.”
Lúc đó hầu như hắn đã cho rằng mình thấy Công Tước Hắc Ám“vị kia”.
Hắn cho rằng dù mình có làm sao cũng phải về nhìn một cái, kết quả cư nhiên nhìn thấy đứa bé kia ngược lại nhanh chóng trở thành Hắc Ma Vương.
“Nga, Severus, không cần dùng ánh mắt nhìn trẻ nhỏ ấy nhìn ta.” Thiếu niên đổi danh mình thành Voldemort khoát tay áo, “Ngươi biết không, ngươi đã không còn tư cách này nữa. Hiện tại ngươi không còn là người giám hộ của ta, ta cũng không còn là đứa bé Tom gì của ngươi.”
“Đừng cáu kỉnh.” Severus hạ giọng quát.
Hắn biết Tom Riddle vẫn vô cùng quan tâm đến tâm tình biến hóa của mình… Có một số việc hắn chỉ cần tùy tiện nói một câu, đứa bé kia ắt sẽ hiểu được.
Hắn tha thiết nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen mắt đỏ như máu, hy vọng cậu có thể chuyển biến đối với khuyến cáo của mình.
Nhưng đối phương chỉ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói rằng: “Ai muốn đùa giỡn với ngươi, ta chỉ muốn nghiêm túc cân nhắc giết ngươi thế nào… Lại đây, Heleba.”
Lời nói cuối cùng là tiếng hô hoán rất nhẹ.
Khi “Heleba” kia xuất hiện được vài giây, Severus Snape lập tức hiểu được cậu gọi cái gì. Từ góc tối ở trần nhà, một con xà quái màu xanh lá lớn đến mức khiến người ta giận sôi hiện ra. Hình thể của nó quả thực quá lớn đối với cái phòng ngủ này, không đợi nó chiếm giữ hoàn toàn nơi này nó cũng đã chiếm nửa căn phòng.
Severus lui về phía sau hai bước, chỉ thấy thiếu niên Voldemort trước mặt “tê tê” phân phó Heleba vài câu. Đầu xà quái lập tức tiến đến trước mặt Severus, có điều đầu của nó buộc một tơ lụa màu trắng rộng, hoàn toàn che mất đôi mắt – vũ khí lợi hại nhất của nó. “Tới gặp vật nuôi Heleba của ta.” Thiếu niên tóc đen có chút tự hào giới thiệu, “Dù thân là con cháu của Slytherin, cũng khó mà thu được sự thừa nhận của nó. Có điều nó thắng ở chỗ tuyệt đối trung thành, sẽ không giống các ngươi ti tiện dễ phản bội. Chậc chậc, cả đám đều bỏ ta mà chạy mất, Severus cũng thế, mà Nagini cũng thế…”
“Không có phản bội…” Severus há miệng muốn phản bác, nhưng lúc này thân thể cao lớn của Heleba đã đứng trước mắt hắn. Hắn thấy vẻ mặt của thiếu nien, vẫn bình tĩnh, lạnh lùng như trước —— thậm chí còn mang theo ý cười khiến người ta sợ hãi.
Loại phản ứng này hoàn toàn không thuộc về tiểu Tom mà hắn quen thuộc, càng giống vị Hắc Ma Vương tàn nhẫn nắm quyền lực trong tay kia… Hắn bỗng nhiên phát hiện thiếu niên trước mặt đã lớn lên cao hơn mình. Thiếu niên hoàn toàn không muốn nghe lời giải thích của hắn, trái lại nói với giọng điệu vài phần hài hước: “Ngươi nghĩ ta sẽ để Heleba cắn ngươi à? Hoặc giúp nó tháo lụa che xuống liếc nhìn ngươi? Hoặc đem ngươi cuốn lấy, làm cho từng đầu khớp xương của ngươi bị cuốn chặt đến nát bấy? Mấy kiểu chết ấy cái nào ngươi thích hơn?”
Không hề là Tom Riddle, mà càng giống Voldemort.
Đứa bé sớm chiều ở chung nhiều năm của mình bỗng nhiên bày ra mặt quỷ dị mà tàn nhẫn như vậy… Chuyện này làm cho hắn hầu như cảm giác được dạ dày có gì đó cuồn cuộn lên.
Hắn muốn từ đôi mắt đỏ rực như máu kia tìm được cái bóng xưa, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên hắn nghe thấy một câu khiến hắn hầu như vỡ nát.
“Ngươi “từng một lần” bị rắn cắn chết đúng không? Rất hợp a.”
Severus mạnh ngẩng đầu.
“Kinh ngạc sao?” Thiếu niên Voldemort nhẹ cười ra tiếng, “Đừng đem ta thành trẻ con cái gì cũng không biết không hiểu, ta biết nhiều hơn so với ngươi nghĩ. Dù ngươi của tương lai, phản bội của ngươi, cùng những lời nói dối… Hiện tại ta biết rõ ràng.”
Nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn hiện giờ là… Vì sao đứa bé Tom năm năm này lại biến thành dạng này… Hiện tại cuối cùng hắn đã biết. Hắn nghe thiếu niên trước mặt thuật lại chuyện đã xảy ra, ngay tại Đức… Biến cố không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi biết không? Vừa nghe nói ngươi mất tích, lòng ta thầm nghĩ tìm ngươi trở về. Nhưng đến lúc ta lần theo đầu mối đuổi theo đến Đức, ta nghe nói ngươi cùng Gellert Grindelwald ngốc cùng một chỗ —— hơn nữa vài ngày trước đó, ngươi cùng hắn đồng thời biến mất khỏi thế giới này. Ta thấy Thánh Đồ của Grindelwald loạn thành một đám, kẻ duy nhất không có vấn đề chính là cô bé mà chính hắn dạy dỗ kia… Phirluty Thrye.” Thiếu niên Voldemort hơi ngừng lại một chút, tiếp tục nói, “Càng ý tứ hơn nữa là, trên người cô bé kia có một linh hồn bám vào —— hắn tự xưng là ta của tương lai.”
Kỳ thực chính Severus cũng không biết thế giới này biến thành cái dạng hiện tại là đúng đắn hay lệch lạc.
Nhiều năm sau này, khi hắn ngồi trên ghế của quán caffe truyền kỳ nhà mình, chịu vị chủ cửa hàng trẻ tuổi kia thực hiện những động tác vô cùng thân thiết thì… Hắn vẫn như cũ không biết mình khi đó làm ra lựa chọn có đúng hay không. Có điều phải khẳng định một chút, thế giới này hiển nhiên “hòa bình” hơn rất nhiều.
Khi Voldemort có mục tiêu “Mở rộng quán caffe đến khắp thế giới”, thì thế giới phù thủy hôm nay muốn không hòa bình cũng khó…
Có điều nói lại, tiểu Tom nhà hắn kinh doanh “quán caffe Voldemort” thực không tồi. Trước đó không lâu hắn còn dễ dàng mua được một Quán Cái Vạc Lủng kinh doanh không tốt, sau đó biến quán caffe nhà mình thành con đường bắt buộc phải đi vào Hẻm Xéo. Severus đối với việc thu lợi nhuận không được mấy có chút buồn bực: “Mở cửa hàng ở ngay cửa Hẻm Xéo ngoại trừ việc mở rộng ảnh hưởng ra bên ngoài thì còn có lợi gì?” “Có, bởi vì chủ cửa hàng Quán rượu Cái Vạc Lủng chết tiệt kia tên là Tom.” Chủ cửa hàng trẻ tuổi tóc đen mắt đỏ nhún vai, giải thích vẻ đương nhiên, “Ta còn nghĩ cái tên Lord Voldemort này uy phong thêm chút nữa… Có điều Severus vẫn thích cái tên kia hơn, đương nhiên ta phải có thành kiến đối với những người có tên này. Ta không muốn giống những người khác.”
“…” Đây rốt cuộc là loại suy nghĩ logic gì, Severus lần thứ hai khắc sâu nhận thức… Có thể nói ra cái kiểu nói năng này chỉ có thể là ngốc Tom nhà hắn.
Tuy rằng lúc đó hắn cho rằng tất cả hẳn phải kết thúc…
Tuy rằng lúc đó thiếu chút nữa phải đến cái kết vạn năm không hồi lại…
Severus vĩnh viễn không quên ngày hắn “quay về” ấy…
Khi đó hắn xác thực cảm thấy tuyệt vọng, khi hắn thấy thiếu niên Riddle với con mắt biến thành sắc đỏ gai mắt. Lúc đó hắn thật sự cho rằng tiểu Tom kia đã biến mất, tất cả đã đi đến phương hướng mà hắn không muốn thấy nhất.
“Nga, ngươi không biết sao? Tom Riddle đã chết.” Lúc đó thiếu niên lắc đầu, nói với thái độ vô cùng nhẹ nhàng nói với hắn, “Không về được.”
Lúc đó hầu như hắn đã cho rằng mình thấy Công Tước Hắc Ám“vị kia”.
Hắn cho rằng dù mình có làm sao cũng phải về nhìn một cái, kết quả cư nhiên nhìn thấy đứa bé kia ngược lại nhanh chóng trở thành Hắc Ma Vương.
“Nga, Severus, không cần dùng ánh mắt nhìn trẻ nhỏ ấy nhìn ta.” Thiếu niên đổi danh mình thành Voldemort khoát tay áo, “Ngươi biết không, ngươi đã không còn tư cách này nữa. Hiện tại ngươi không còn là người giám hộ của ta, ta cũng không còn là đứa bé Tom gì của ngươi.”
“Đừng cáu kỉnh.” Severus hạ giọng quát.
Hắn biết Tom Riddle vẫn vô cùng quan tâm đến tâm tình biến hóa của mình… Có một số việc hắn chỉ cần tùy tiện nói một câu, đứa bé kia ắt sẽ hiểu được.
Hắn tha thiết nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen mắt đỏ như máu, hy vọng cậu có thể chuyển biến đối với khuyến cáo của mình.
Nhưng đối phương chỉ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói rằng: “Ai muốn đùa giỡn với ngươi, ta chỉ muốn nghiêm túc cân nhắc giết ngươi thế nào… Lại đây, Heleba.”
Lời nói cuối cùng là tiếng hô hoán rất nhẹ.
Khi “Heleba” kia xuất hiện được vài giây, Severus Snape lập tức hiểu được cậu gọi cái gì. Từ góc tối ở trần nhà, một con xà quái màu xanh lá lớn đến mức khiến người ta giận sôi hiện ra. Hình thể của nó quả thực quá lớn đối với cái phòng ngủ này, không đợi nó chiếm giữ hoàn toàn nơi này nó cũng đã chiếm nửa căn phòng.
Severus lui về phía sau hai bước, chỉ thấy thiếu niên Voldemort trước mặt “tê tê” phân phó Heleba vài câu. Đầu xà quái lập tức tiến đến trước mặt Severus, có điều đầu của nó buộc một tơ lụa màu trắng rộng, hoàn toàn che mất đôi mắt – vũ khí lợi hại nhất của nó. “Tới gặp vật nuôi Heleba của ta.” Thiếu niên tóc đen có chút tự hào giới thiệu, “Dù thân là con cháu của Slytherin, cũng khó mà thu được sự thừa nhận của nó. Có điều nó thắng ở chỗ tuyệt đối trung thành, sẽ không giống các ngươi ti tiện dễ phản bội. Chậc chậc, cả đám đều bỏ ta mà chạy mất, Severus cũng thế, mà Nagini cũng thế…”
“Không có phản bội…” Severus há miệng muốn phản bác, nhưng lúc này thân thể cao lớn của Heleba đã đứng trước mắt hắn. Hắn thấy vẻ mặt của thiếu nien, vẫn bình tĩnh, lạnh lùng như trước —— thậm chí còn mang theo ý cười khiến người ta sợ hãi.
Loại phản ứng này hoàn toàn không thuộc về tiểu Tom mà hắn quen thuộc, càng giống vị Hắc Ma Vương tàn nhẫn nắm quyền lực trong tay kia… Hắn bỗng nhiên phát hiện thiếu niên trước mặt đã lớn lên cao hơn mình. Thiếu niên hoàn toàn không muốn nghe lời giải thích của hắn, trái lại nói với giọng điệu vài phần hài hước: “Ngươi nghĩ ta sẽ để Heleba cắn ngươi à? Hoặc giúp nó tháo lụa che xuống liếc nhìn ngươi? Hoặc đem ngươi cuốn lấy, làm cho từng đầu khớp xương của ngươi bị cuốn chặt đến nát bấy? Mấy kiểu chết ấy cái nào ngươi thích hơn?”
Không hề là Tom Riddle, mà càng giống Voldemort.
Đứa bé sớm chiều ở chung nhiều năm của mình bỗng nhiên bày ra mặt quỷ dị mà tàn nhẫn như vậy… Chuyện này làm cho hắn hầu như cảm giác được dạ dày có gì đó cuồn cuộn lên.
Hắn muốn từ đôi mắt đỏ rực như máu kia tìm được cái bóng xưa, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên hắn nghe thấy một câu khiến hắn hầu như vỡ nát.
“Ngươi “từng một lần” bị rắn cắn chết đúng không? Rất hợp a.”
Severus mạnh ngẩng đầu.
“Kinh ngạc sao?” Thiếu niên Voldemort nhẹ cười ra tiếng, “Đừng đem ta thành trẻ con cái gì cũng không biết không hiểu, ta biết nhiều hơn so với ngươi nghĩ. Dù ngươi của tương lai, phản bội của ngươi, cùng những lời nói dối… Hiện tại ta biết rõ ràng.”
Nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn hiện giờ là… Vì sao đứa bé Tom năm năm này lại biến thành dạng này… Hiện tại cuối cùng hắn đã biết. Hắn nghe thiếu niên trước mặt thuật lại chuyện đã xảy ra, ngay tại Đức… Biến cố không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi biết không? Vừa nghe nói ngươi mất tích, lòng ta thầm nghĩ tìm ngươi trở về. Nhưng đến lúc ta lần theo đầu mối đuổi theo đến Đức, ta nghe nói ngươi cùng Gellert Grindelwald ngốc cùng một chỗ —— hơn nữa vài ngày trước đó, ngươi cùng hắn đồng thời biến mất khỏi thế giới này. Ta thấy Thánh Đồ của Grindelwald loạn thành một đám, kẻ duy nhất không có vấn đề chính là cô bé mà chính hắn dạy dỗ kia… Phirluty Thrye.” Thiếu niên Voldemort hơi ngừng lại một chút, tiếp tục nói, “Càng ý tứ hơn nữa là, trên người cô bé kia có một linh hồn bám vào —— hắn tự xưng là ta của tương lai.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook