*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

images

Severus Snape thở dài thật sâu dưới đáy lòng.

Hắn thử vươn tay, đặt lên vai thoáng run của tiểu Tom. Tuy rằng chính hắn không quá thích ứng tiếp xúc thân thể thân mật như vậy, nhưng hắn nghĩ làm như vậy có thể giúp đứa bé này an tâm một chút.

Tom trầm mặc một lúc, lại ngẩng đầu hỏi: “Vậy còn ta? Severus ngươi cũng có tình cảm thân nhân với ta sao?”

Cái này… Hắn nghĩ mình thật khó giải thích cho Tom…

Tom rất khiếm khuyết giao lưu với người ngoài, vì vậy đã đem tất cả tình thân nhân cha mẹ, tình bạn cùng tình yêu đặt lên người hắn. Trước đây Severus đã bị biểu lộ kinh tủng của Tom làm cho chấn động một lần, nhưng hiện tại hắn đã rõ ràng, đứa bé này đã trực tiếp đem những gì liên quan đến tình cảm mà cậu có thể tưởng tượng gắn chặt vào nhau!

“Không phải vấn đề huyết thống dạng này.” Hắn suy nghĩ một lúc mới mở miệng trả lời.

“Thế nhưng Hogwarts nói xà ngữ giả là tiêu chí của hậu nhân Slyhtherin.” Tom có chút nghi hoặc hỏi thăm, “Ta là xà ngữ giả, ta cũng từng thấy Severus nói chuyện với rắn nhỏ thật nhiều lần… đấy chẳng lẽ không thể chứng minh điều gì ư?”

Severus tuy rằng tự nhận mình là một Slytherin tiêu chuẩn, nhưng chưa hề có tâm tư giả mạo xà ngữ giả.

Hắn cùng Merlin nói chuyện không tính là xà ngữ a, hắn chỉ có thể nghe hiểu một con rắn nhỏ đó thôi… thay vào đó một con rắn thường khác hắn lại làm không được nữa.

“Ta không phải, ngươi là.” Hắn đơn giản rõ ràng nói: “Tom, máu của ngươi đến từ gia tộc Gaunt, đó là truyền nhân cuối cùng của Slytherin.”

Nguyên bản hắn cũng không rõ ràng xuất thân của Tom, có vài thứ Dumbledore chỉ nói cho Kẻ được chọn trẻ tuổi.

Hiện giờ Severus đã biết đến chuyện gia tộc Gaunt, là bởi vì sau khi đến thế giới này nhặt được tiểu Tom, hắn đã lặng lẽ theo hành trình cũ của Dumbledore thăm viếng các nơi một lần. Vì vậy hắn đã thấy kẻ điên cuồng cuối cùng của gia tộc Slytherin kia, thấy con rắn đã chết ở trên cửa đong đưa mục rữa, thấy Merope cùng Tom Muggle được đồn đãi như truyện cười ở thôn nhỏ Muggle tại đó.

Chuyến lữ trình đó hắn chưa kể cho tiểu Tom nghe, thế nhưng hiện tại nếu Tom đã muốn hỏi, hắn nghĩ đã đến lúc nói cho đứa bé này. Tuy hắn không rõ, Tom nghe xong thân thế của mình sau đó sẽ có phản ứng gì.

Nhưng vấn đề Tom quan tâm lại chạy đến hướng khác, cậu cau mày hỏi: “Vậy Severus, ngươi cùng gia tộc Gaunt kia có quan hệ gì?”

“Không có gì cả.”

“Vậy ngươi khi đó làm thế nào…” Tom chần chờ một lúc, tiếp tục nói: “Ngươi thế nào có thể lần đầu tiên đã nhận ra ta? Nếu như ngươi không biết trưởng bối của ta, từ đâu ngươi biết đến tên của ta? Có đôi khi ta nghĩ ngươi rất thần bí… trong lòng ngươi ẩn dấu rất nhiều chuyện.”

“Hoặc có một ngày ta sẽ nói cho ngươi, nhưng không phải bây giờ. Nếu như ngươi muốn biết thân thế của mình, có thể đến hầm của ta xem vài thứ. Còn về chuyện của ta… thật khó có thể giải thích.” Lần thứ hai Severus thở dài, nói với thái độ mà hắn tận lực ôn hòa nhất, “Hiện tại trời đã muộn, quay về phòng ngủ ngủ đi.”

Từ trước đến nay Severus đã nói là làm. Vào ngày thứ hai sau cuộc nói chuyện, hắn thoải mái lấy từ ngăn cấm trong phòng tài liệu thu được khi thăm viếng gia tộc Gaunt.

“Ngươi có một ông ngoại tổ là Marvolo, có một cậu ruột gọi Morfin…” Severus châm chước dùng từ, hắn hết cách điểm tô cho đẹp cái gia tộc Gaunt điên cuồng kia. Hơn nữa hắn không biết Tom sẽ có phản ứng thế nào, thậm chí không biết có hay không nên thẳng thắn đưa mấy thứ này cho cậu. Hoặc có thể sau khi biết được những chuyện của gia tộc Gaunt, nó sẽ mang đến cho Tom những phẫn nộ cùng kích động không đáng có.

Nhưng Tom chỉ nghiêng đầu đánh giá phong thư ghi thân thế của mình, không mở ra. Cậu bất cần lấy ra đũa phép, nhẹ giọng nói rằng: “Xé nát”.

Giấy tờ biến thành từng nắm nhỏ, sau đó Tom tiện tay “Xóa sạch” làm chúng biến mất.

Thấy Severus lộ ra vẻ kinh ngạc, thiếu niên Tom mỉm cười: “Ta không cần.”

“Nhưng thứ gia tộc này nọ đều giả, ta không muốn mấy thứ đó tạo cho ta phức tạp. Ta chỉ muốn nắm giữ những gì ta có là đủ.” Tom Riddle thoáng ngẩng đầu, mỗi một câu một chữ nói rằng: “Ta chỉ muốn Severus Snape, những thứ khác ta không cần.”

Trên đời này tình cảm có rất nhiều loại, có bạn bè, có người yêu, có trẻ nhỏ với cha mẹ.

Tom lại không cảm thấy… mình cần biết rõ những thứ đó.

Severus nói cậu làm rối tung trộn chúng vào nhau, nhưng cậu nghĩ như thế rất tốt. Trên đời này những mối quan hệ gì đó Tom căn bản không quan tâm, cậu chỉ cần một mình Severus là đủ.

Chí ít giờ này khắc này, Tom Riddle vẫn tin tưởng như thế.

Chí ít giờ này khắc này, Tom Riddle vẫn hi vọng như thế.



Màn đêm buông xuống.

Toàn bộ tòa tháp Ravenclaw đều im ắng.

Trên đỉnh tháp nồng đặc bóng đêm, thiếu nữ cẩn thận lấy ra một cái gương.

“Tiên sinh… tiên sinh, Phirluty đã tìm thấy quỷ hút máu kia rồi.” Nàng nói với giọng hô hoán nhỏ nhẹ, “quỷ hút máu đang ở Hogwarts, hơn nữa đứa trẻ hắn nuôi dưỡng cũng ở chỗ này. Chuyện ngài giao phó đều vận hành hoàn mỹ không sai sót, tiên sinh.”

Cái gương kia vang lên âm thanh hàm hồ ‘ân”.

Thiếu nữ thông qua gương nhắn nhủ tin tức… Rõ ràng, gương mà nàng cầm trong tay là kính hai mặt cực kỳ hiếm thấy.

Chỉ là không biết vì sao, người đối diện trong kính không xuất hiện, ngay cả giọng nói cũng đến từ nơi thật xa xôi truyền tới, có khi không nghe rõ.

“Quỷ hút máu vẫn giống hệt trước đây, một chút cũng không khác… Đứa bé mà hắn dưỡng dục rất thú vị, ta rất thích.” Thái độ của Phirluty khác hẳn với ban ngày, nàng mỉm cười nhợt nhạt nhẹ nhàng trong đêm. Thiếu nữ tóc vàng nhạt thoạt nhìn như búp bê người, trong bóng đêm có vẻ tàn khốc mà nguy hiểm.

“Chỉ tiếc sống trong hoàn cảnh an nhàn, có thể học được cái gì đây?… Tên Riddle kia rất thú vị, chỉ là bị người giám hộ của hắn không công lãng phí thiên phú tốt như vậy.”

Thiếu nữ nâng má, thì thào trước gương: “Tiên sinh a… Ngài dạy dỗ Phirluty dạy mạnh hơn tên Riddle đó nhiều… Có vài thứ chỉ có thể dưới uy hiếp của thống khổ, sợ hãi cùng tử vong… mới có thể học được a…”

“Ân, trẻ nhỏ tốt.”

Thật lâu sau, bên kia mới vang lên âm thanh trầm thấp nam tính.

Nghe tán dương này, ý trào phúng trên gương mặt non nớt của thiếu nữ mất đi, thay vào đó là vẻ được ngợi khen sung sướng. Thần thái này đối với tuổi nhỏ của nàng tương đối bình thường, nhưng giờ khắc này lại có điểm quỷ dị. Nàng dường như nóng bỏng nói với cái gương: “Phirluty đã biết! Tiên sinh ngài nhất định phải tin tưởng, Phiruty sẽ làm tốt mọi việc…”

“Phirluty có thể từ năm tuổi năm đó nhớ kỹ mọi chuyện… cho dù nhiều năm qua cũng có thể liếc mắt nhận ra quỷ hút máu kia, đúng không ạ?” Thiếu nữ hài lòng nói.

“Chuyện tiên sinh căn dặn, Phirluty đều có thể làm tốt.”

Thiếu nữ đã bị số phận triệt để cải biến này… đang ngồi trên đỉnh tháp Ravenclaw đối thoại với một người khác.

Mà âm thanh từ kính hai mặt phát ra, dần dần tiêu tán trong gió đêm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương