*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

images 75

Tuyết tháng mười hai vốn rất lạnh.

“Chết tiệt, ngươi đang phát bệnh điên gì vậy?” Severus nghiến răng nói một câu, “Mới có vài ngày, thế nào ngươi đột nhiên lại hứng lên nói cái gì rời đi?”

“Mới có vài ngày?” Tom phẩy tay Severus trên vai, dùng loại ngữ khí trào phúng hỏi ngược lại, “Ngươi biết ta ở chỗ này từng ngày đêm chờ mang tâm tình gì không? A, nếu như ngươi tìm mọi biện pháp phải bảo trì cự ly với ta, sao lúc ấy đừng nhặt ta mang về. Hiện giờ ngươi buông bỏ chỗ ở của mình, ngược lại ném ta ở chỗ này… Ngươi không thấy hoang đường?”

Tường trong phòng không châm lò sưởi, cậu lại chỉ mặc mỗi bộ quần áo đơn bạc mỏng manh. Nhưng tư thế của thiếu niên vẫn thẳng tắp không nhúc nhích, mơ hồ lộ ra vài phần quyết tuyệt.

“Cho nên ta phải đi.” Tom ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Severus, “Ta Tom Riddle hiện giờ cả thân mình đều được ngươi cấp cho, những gì cần trả ta đều để lại.”

Ngươi đã hết mực tìm cách làm bất hòa ta.

Như vậy không bằng trực tiếp làm theo điều ngươi mong muốn.

Tuyên ngôn “trả” như vậy, khiến Severus Snape vô ý thức lùi về phía sau nửa bước.

Nếu chỉ nhìn sự tình đơn thuần, đây quả là tình cảnh hoang đường đáng cười. Một thiếu niên 11 tuổi tuyên bố cậu phải rời người giám hộ của mình, hơn nữa chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh chạy giữa trời tuyết vào lễ Giáng Sinh… Severus thật muốn nói cho cậu muốn biểu lộ quyết tâm có rất nhiều phương pháp khác a, không cần đột nhiên phát rồ cởi, quần, áo! Còn nữa, cởi quần áo là phương thức biểu lộ quyết tâm cái kiểu gì a…

Thế nhưng giờ phút này, Severus lại hoàn toàn cười không nổi. Hắn có thể cảm giác được khi Tom nói những lời này cậu phẫn nộ cùng tuyệt vọng đến cỡ nào, đó là những cảm xúc mà hắn chưa từng thấy qua trên người đứa bé này…

Tom mặc quần áo Muggle thoạt nhìn đơn bạc gầy yếu hơn bình thường, nhưng những lời cậu nói lại cho Severus cảm giác… bỗng nhiên liên tưởng đến Voldemort mặt rắn kia.

Tuy rằng là một vị quân chủ hắc ám giết người thành tính, còn thiếu niên dự định trốn nhà trước mặt…

Thế nhưng không hiểu vì sao, giờ khắc này hai bóng hình lại trùng điệp vào nhau.

Tom nói: “Những gì ngươi cho ta ta đều để lại.”

Tại sao lại có thể như vậy?

Trong đôi mắt đen của Severus nổi lên những tia lo lắng, hắn nghĩ, có thể hắn đã làm sai rồi.

Người giám hộ bỏ rơi trẻ con nhiều ngày nhất định là sai, thế nhưng hắn lại nghĩ Tom không phải trẻ con bình thường. Cho dù hắn lãnh đạm đến cỡ nào với Tom, Tom cũng có thể cười hì hì tiếp tục như kẹo kéo quấn lấy hắn.

Cho nên hắn tùy tiện từ chối, chưa từng nghĩ nhiều đã rời đi.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới, mấy ngày hắn rời đi sẽ làm Tom nảy sinh phản ứng dị dạng như vậy. Hắn thực sự đã làm thương tổn đến đứa bé này? Nói cách khác, đứa bé này cũng sẽ không đến mức quyết tuyệt và dùng thái độ thờ ơ như vậy tuyên bố muốn rời đi…

“Ngươi… cứ định hai tay trắng chạy đi làm Muggle?” Severus dùng thanh âm cứng nhắc hỏi.

“Không, ta là phù thủy.” Lần thứ hai Tom đưa ra câu trả lời khó ngờ đến.

Cậu giơ đũa phép trên tay hơi lay chuyển, đó là hành lý duy nhất mà cậu mang theo.

“Chuyện này cũng là do Severus nói cho ta biết, ngươi còn nhơ rõ không? Lúc đó ngươi nói cho ta biết ta là phù thủy, đó là bước ngoặt khắc sâu trong trí nhớ của ta.” Tom cười cười, tiếp tục nói, “Thế nhưng thân phận phù thủy này ta không có cách nào trả lại cho ngươi, đũa phép này lại là linh hồn nhận thức ta. Ta sẽ không khiến mình một lần nữa lưu lạc thành cô nhi, đũa phép là thứ duy nhất thuộc về ta.”

Cậu cất kỹ đũa phép, sau đó lưu loát thẳng tắp đi về phía cửa.

Một đứa bé vị thành niên muốn sống một mình không phải chuyện dễ, nhưng Tom lại cho người ta có cảm giác quyết định của cậu là chắc chắn, không thể hoài nghi. Cậu đi tới cửa, sau đó quay đầu bổ sung thêm một câu:

“—— ta sẽ nỗ lực dùng thân phận phù thủy để sống sót, sai đó một ngày nào đó trở thành người mà Severus ngươi tán thành.”

Severus Snape nhìn Tom dự định rời nhà trốn đi, nghĩ mình phải động tay ngăn trở.

Đứa bé Tom này đầu đều động kinh… Nếu thật để cậu một mình chạy mất, có lẽ sau đó còn làm nhiều chuyện điên rồ hơn.

Nói không chừng cậu có bản lĩnh “thu được Severus tán thành” bằng cách hồn khí các loại gì gì đó…

Nếu thật như vậy, mấy năm nỗ lực của hắn sẽ trở thành công cốc…

“Trở về…” Dường như trong cơn vô ý thức hắn buột miệng như vậy.

Tom dừng lại trước cửa, không có quau đầu lại.

Severus biết Tom đang biểu hiện quyết tuyệt nhưng thực ra cũng rất yếu đuối, cho dù thế nào, Tom vẫn chỉ là một thiếu niên 11 tuổi, Severus biết mình chỉ cần nói hai câu giữ lại, nói hai câu thoai mái, nói cho Tom “nơi này cũng là nhà của ngươi”… phỏng chừng có thể hóa giải nguy cơ lần này.

Nhưng mà Severus vẫn chỉ mim mím môi, ngoài trừ câu “trở về” kia… một chữ hắn cũng không nói ra nổi.

Hắn muốn Tom ở lại —— rốt cuộc có bao phần sợ Tom chạy mất rồi qua vài năm bỗng dưng trở thành Voldemort, hay có vài phần vì bản thân đứa bé này?

Bỗng nhiên hắn nghĩ hành động của hắn thật xấu xa… Hắn để mục đích của mình giữ chặt Tom bên người, hoàn toàn cải biến số phận của Tom… Cho dù là hiện tại, khi Tom Riddle bày ra toàn bộ sự phẫn nộ thì, trong lòng hắn lại là lý trí tính ngăn cản giữ lại…

Hắn giữ Tom ở bên người, có bao nhiêu vì tương lai có thể khống chế kia?

Tom Riddle trực tiếp biểu đạt tâm tình của cậu, mà Severus Sanpe hắn vẫn lợi dụng, dấu diếm.

Severus nhìn bóng lưng thiếu niên đứng trước cửa, đột ngột mở miệng: “Ta đáp ứng ngươi.”

“Cái gì?” Tom quay đầu lại.

“Không cần nói cái gì “rời đi” nữa…” Severus Sanpe nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở. Bỗng nhiên hắn nghĩ yêu cầu của Tom kỳ thực cũng không khó, không phải là một lời tỏ tình cùng cầu yêu lộn xộn rối tinh rối mù à?

Hắn vẫn tránh cho Tom bước lên con đường Voldemort, giữ cậu bên người, hoàn toàn cải biến số phận thiếu niên này. Nếu vậy chuyện đáp ứng biểu lộ tình cảm cũng chẳng hề gì. Hắn giữ Tom ở bên người vẫn vì mục đích cho tương lai, như vậy thì dung túng sự tùy hứng đứa bé này một chút coi như làm bồi thường vậy.

Dù sao hắn chỉ là một lão già không hề có cuộc sống ham vui, cũng không có danh dự gì đáng nói.

“Ngươi nói ngươi không có lý do tiếp tục ngốc ở bên ta, hiện tại ngươi có. Những yêu cầu trước đây của ngươi, ta đều đáp ứng… cho nên… không cần rời đi.”

Tác giả: kỳ thực lúc viết hai chương này ta chỉ muốn cho Tom thoát hết… (che mặt)

Thoát y phục là phương thức biểu lộ quyết tâm cái quỷ gì a…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương