[Harry Potter Đồng Nhân][TomSev] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương
-
Chương 2: Ngươi là phù thủy
Trước khi có thể kiếm đủ tiền để thuê tiệm ở Hẻm Xéo, Severus tạm thời phải ở tạm tại một hẻm nhỏ ở thế giới Muggle London. Khí thế âm trầm, cung cách làm việc cùng tập quán nghỉ ngơi quỷ dị của hắn, trong một khoảng thời gian đã trở thành tiêu điểm cho những tin tức buôn lê của cư dân địa phương. Chủ thuê nhà của hắn có một cô nhóc hay bị hắn dọa sợ phải trốn tới bức tường: “Ô! Mẹ, mẹ, Snape tiên sinh thuê nhà cũ của chúng ta có phải quỷ hút máu hay không ạ? Thoạt nhìn hắn thật đáng sợ…”
Tháng 11 năm 1933, bầu trời London bắt đầu rơi tuyết.
Severus Snape vẫn như lúc trước là trạch nam tới lui chăm nồi, chỉ khi cần mua đồ ăn hắn mới ra khỏi cửa… Nhưng mà ngay ngày đi ra ngoài, hắn cũng bị trộm “thăm hỏi”.
Kẻ gây án là một thằng nhóc.
Một thằng nhóc quá lắm chỉ có 7 tuổi.
Trên thực tế tại thời đại này, loại trẻ con trộm cắp túi tiền tuyệt không hiếm thấy. Khủng khoảng kinh tế kéo theo mấy năm khốn khó, ngay cả bần dân trong thế giới Muggle cũng khó có thể ăn đầy bụng.
Nhưng khiến hắn bất ngờ ở chỗ, khi hắn bắt lấy tên nhóc trộm vặt này… lại có thể cảm nhận được cỗ lực mạnh mẽ đẩy tay hắn ra. Đứa bé dùng ánh mắt hung ác của loại dã thú trừng nhìn hắn, sau đó nương theo cỗ lực ấy bỏ chạy.
Đó là… ma lực bạo động?
Bỗng nhiên Severus cảm thấy nỗi tức giận trào lên từ đáy lòng, đứa bé tóc đen gầy yếu kia đã chạy tới góc hẻm khác… Dường như cậu cho rằng mình đã chạy trốn an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra tia đắc ý.Nhưng đúng lúc tên trộm nhỏ định chạy xa thêm chút nữa, đột nhiên Severus Snape xuất hiện như pho tượng Ma thần màu đen từ trong không khí xuất hiện trước mặt cậu.
Di hình đổi ảnh.
Tuy rằng dùng cự li ngắn như vậy có chút lãng phí… Nhưng dùng nó để truy tên trộm nhỏ trước mắt cũng đã đủ.
Đứa bé trước mặt vẻ tái nhợt và ốm yếu, khuôn mặt cùng hình thể không tương xứng với đống quần áo cũ lùng bùng. Thoạt nhìn cậu giống một tên nhóc Muggle lưu lạc hèn mọn, nhưng trong đôi mắt lại có tia sáng quật cường vượt quá tuổi.
“Đem cây cỏ ô đầu của ta ra đây, nó không có tác dụng gì đối với ngươi.” Severus đưa thanh âm nghiền từ hàm răng, “Làm chuyện ngu xuẩn cũng được, nhưng sao ngươi có thể khinh địch bị người khác nhìn thấy? Cha mẹ ngươi không có dạy dỗ ngươi rằng ma lực của phù thủy không được sử dụng phung phí như vậy à?”
Đứa bé khẽ sợ run: “Phù thủy?”
“Đúng vậy,” phẫn nộ của hắn còn chưa tiêu xuống, bật ra ngữ điệu trào phúng như thuở còn là giáo sư Hogwarts, “Chẵng lẽ ngay cả chuyện mình là phủ thủy ngươi cũng quên tiệt rồi?”
Đứa bé mở to mắt: “Quả thực ta có chút năng lực kỳ quái, đó là vì ta là phù thủy à? Ngươi vừa xuất hiện đột ngột như vậy cũng vì ngươi là phù thủy à?” Ngữ điệu của cậu thoáng chốc trở nên kích động, khuôn mặt tái nhợt cũng nổi lên mảnh ửng hồng. “Ta không có cha mẹ, trước đây chưa từng ai nói với ta những… điều này… Ta tự biết mình không giống người thường, thế nhưng ta chính là một phù thủy ư, tiên sinh?”
Nhưng ngay cả khi thời điểm cậu nói những lời này, một… chuyện tình không tưởng đột nhiên xảy ra.
Severus cảm thấy cánh tay trái của mình chợt thoáng đau đớn.
Nói cho chính xác, là dấu tiêu ký hắc ám trên cánh tay trái có cảm ứng.
Thiếu chút nữa hắn cho rằng mình đã trở lại thời đại Tử Thần Thực Tử của bản thân, thế nhưng tại giờ khắc này, trước mạt hắn chỉ là một tên trộm nhỏ ở thế giới Muggle ngay cả phù thủy là cái gì cũng không rõ…
Chờ một chút…
“Ta rất muốn biết,” sắc mặt của hắn thoáng chốc sa sầm: “Tên của ngươi là gì? Không lẽ là Tom Riddle?”
Đó vốn không phải là một suy đoán lạc quan, lại chiếm được chân tướng mà hắn không muốn thấy nhất.
Ngay trước mặt hắn, đứa bé dùng thanh âm không thể che dấu sự ngạc nhiên mà kêu lên: “Sao ngào biết? Đó cũng là ma pháp sao? Phù thủy thật lợi hại, loại ma pháp có thể thấy tên người khác này ngài có thể dạy cho ta được không?”
“…” Thứ trên tay của Severus “xoạch” một tiếng rơi xuống đất.
Tâm tình của hai kẻ lớn nhỏ lúc này đều vô cùng phức tạp… Severus đang suy nghĩ có phải thật là người kia hay không a, nếu tính toán niên đại thật không sai bao nhiêu, chỉ mong trùng tên chỉ trùng tên…
Riddle lại càng thêm mờ mịt nữa, cậu không biết mình có phải nói sai gì hay không… Có phải cậu đã nói gì không nên nói, nếu không vì sao người đàn ông trước mặt lại lộ ra vẻ mặt như vừa bi ong vàng châm trúng như vậy a?
Lần gặp nhau đầu tiên cả hai đều nghĩ mình đã nghĩ sai điểm nào, hiểu lầm cái gì, lại hỏi nhau những vấn đề không có câu trả lời mang tính xác thực, nhưng trong lòng lại suy đoán ra càng nhiều vấn đề. Một khoảng thời gian rất dài sau đó, trong lòng đứa trẻ Riddle vẫn thầm nghĩ rằng phù thủy phù thủy nguyên lai ta là phủ thủy, mà trong đầu Severus vẫn đầy dòng chữ chuyển động —— hắc ma vương hắc ma vương nguyên lai tên nhóc kia lại là hắc ma vương a.
Sau khi Severus phục hồi tinh thần, mới ý thức được tên trộm nhỏ mà mình bắt được chính là hắc ma vương trong tương lai, đuổi theo tên nhóc này suốt một con hẻm.
Nghĩ tới đây, tài liệu ma dược hắn vừa nhặt lên lại “xoạch” một tiếng rơi.
Trên thực tế dựa vào tính cách bình thường của hắn, cách trực tiếp nhất mà hắn dùng để lấy lại tài liệu ma dược là ma pháp, tuyệt đối sẽ không dùng di hình đổi ảnh đuổi theo tên trộm nhỏ kia giáo huấn nhóc một hồi.
Sở dĩ hôm nay hắn làm như vậy, chủ yếu vì bản thân tên nhóc kia. Thân thể gày gò, làn da tái nhợt, tóc đen ngắn nhu thuận… Tất cả hòa hợp làm hắn nhớ đến Harry Potter, đứa bé cứu thế mà hắn thủ hộ đời trước. Thời điểm hắn nghe đứa bé cứu thế ấy sống tại họ hàng Muggle, sống cuộc sống như một con gia tinh —— hắn suýt nữa rít gào với Dumbledore.
Từng sống thời thơ ấu tại Đường bàn xoay (Spinner’s End), Severus biết rõ sống cuộc sống dân nghèo Muggle tuyệt không dễ dàng.
Đó là cuộc sống mà con trai của Lily đã từng trải qua, cũng là… cuộc sống của hắn thuở nhỏ.
Hầu như trong vô thức, hắn dự định đi theo giáo huấn một chút, giúp đỡ một chút tên nhóc khốn khổ này —— lại không nghĩ rằng tên cậu là Tom Riddle.
Severus xoắn xuýt.
Hắn đang cân nhắc bản thân có đúng hay không nên giết chết Tom Riddle một kích an thân…
Không có Riddle sẽ không có Voldemort, không có Voldemort sẽ không có những sự kiện loạn thất bát tao sau này. Nói cho trúng lớn, đây là cách đơn giản nhất để giữ gìn hòa bình thế giới; nói cho trúng nhỏ, đây là cách báo thù diệt thân… Cho dù thế nào, giết chết đứa bé kia tuyệt không có chỗ hại.
Vì vậy khi cô nhóc của chủ thuê nhà trở về nhà, phát hiện người đàn ông áo đen so với trước đây càng thêm đe dọa áp lực khủng bố. Cho nên cô nhóc lại làm ra hành động rất không đáng tin lời trẻ nhỏ không chút cố kỵ: “Mẹ, mẹ, tên quỷ hút máu này sắc mặt so với trước đây càng thêm khó nhìn…” Cô nhóc dừng lời một chút, sau đó nghiêm trang hỏi thăm: “Có phải hắn đã tiến hóa thành quỷ hút máu trầm tư mất rồi?”
“… …”
Tháng 11 năm 1933, bầu trời London bắt đầu rơi tuyết.
Severus Snape vẫn như lúc trước là trạch nam tới lui chăm nồi, chỉ khi cần mua đồ ăn hắn mới ra khỏi cửa… Nhưng mà ngay ngày đi ra ngoài, hắn cũng bị trộm “thăm hỏi”.
Kẻ gây án là một thằng nhóc.
Một thằng nhóc quá lắm chỉ có 7 tuổi.
Trên thực tế tại thời đại này, loại trẻ con trộm cắp túi tiền tuyệt không hiếm thấy. Khủng khoảng kinh tế kéo theo mấy năm khốn khó, ngay cả bần dân trong thế giới Muggle cũng khó có thể ăn đầy bụng.
Nhưng khiến hắn bất ngờ ở chỗ, khi hắn bắt lấy tên nhóc trộm vặt này… lại có thể cảm nhận được cỗ lực mạnh mẽ đẩy tay hắn ra. Đứa bé dùng ánh mắt hung ác của loại dã thú trừng nhìn hắn, sau đó nương theo cỗ lực ấy bỏ chạy.
Đó là… ma lực bạo động?
Bỗng nhiên Severus cảm thấy nỗi tức giận trào lên từ đáy lòng, đứa bé tóc đen gầy yếu kia đã chạy tới góc hẻm khác… Dường như cậu cho rằng mình đã chạy trốn an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra tia đắc ý.Nhưng đúng lúc tên trộm nhỏ định chạy xa thêm chút nữa, đột nhiên Severus Snape xuất hiện như pho tượng Ma thần màu đen từ trong không khí xuất hiện trước mặt cậu.
Di hình đổi ảnh.
Tuy rằng dùng cự li ngắn như vậy có chút lãng phí… Nhưng dùng nó để truy tên trộm nhỏ trước mắt cũng đã đủ.
Đứa bé trước mặt vẻ tái nhợt và ốm yếu, khuôn mặt cùng hình thể không tương xứng với đống quần áo cũ lùng bùng. Thoạt nhìn cậu giống một tên nhóc Muggle lưu lạc hèn mọn, nhưng trong đôi mắt lại có tia sáng quật cường vượt quá tuổi.
“Đem cây cỏ ô đầu của ta ra đây, nó không có tác dụng gì đối với ngươi.” Severus đưa thanh âm nghiền từ hàm răng, “Làm chuyện ngu xuẩn cũng được, nhưng sao ngươi có thể khinh địch bị người khác nhìn thấy? Cha mẹ ngươi không có dạy dỗ ngươi rằng ma lực của phù thủy không được sử dụng phung phí như vậy à?”
Đứa bé khẽ sợ run: “Phù thủy?”
“Đúng vậy,” phẫn nộ của hắn còn chưa tiêu xuống, bật ra ngữ điệu trào phúng như thuở còn là giáo sư Hogwarts, “Chẵng lẽ ngay cả chuyện mình là phủ thủy ngươi cũng quên tiệt rồi?”
Đứa bé mở to mắt: “Quả thực ta có chút năng lực kỳ quái, đó là vì ta là phù thủy à? Ngươi vừa xuất hiện đột ngột như vậy cũng vì ngươi là phù thủy à?” Ngữ điệu của cậu thoáng chốc trở nên kích động, khuôn mặt tái nhợt cũng nổi lên mảnh ửng hồng. “Ta không có cha mẹ, trước đây chưa từng ai nói với ta những… điều này… Ta tự biết mình không giống người thường, thế nhưng ta chính là một phù thủy ư, tiên sinh?”
Nhưng ngay cả khi thời điểm cậu nói những lời này, một… chuyện tình không tưởng đột nhiên xảy ra.
Severus cảm thấy cánh tay trái của mình chợt thoáng đau đớn.
Nói cho chính xác, là dấu tiêu ký hắc ám trên cánh tay trái có cảm ứng.
Thiếu chút nữa hắn cho rằng mình đã trở lại thời đại Tử Thần Thực Tử của bản thân, thế nhưng tại giờ khắc này, trước mạt hắn chỉ là một tên trộm nhỏ ở thế giới Muggle ngay cả phù thủy là cái gì cũng không rõ…
Chờ một chút…
“Ta rất muốn biết,” sắc mặt của hắn thoáng chốc sa sầm: “Tên của ngươi là gì? Không lẽ là Tom Riddle?”
Đó vốn không phải là một suy đoán lạc quan, lại chiếm được chân tướng mà hắn không muốn thấy nhất.
Ngay trước mặt hắn, đứa bé dùng thanh âm không thể che dấu sự ngạc nhiên mà kêu lên: “Sao ngào biết? Đó cũng là ma pháp sao? Phù thủy thật lợi hại, loại ma pháp có thể thấy tên người khác này ngài có thể dạy cho ta được không?”
“…” Thứ trên tay của Severus “xoạch” một tiếng rơi xuống đất.
Tâm tình của hai kẻ lớn nhỏ lúc này đều vô cùng phức tạp… Severus đang suy nghĩ có phải thật là người kia hay không a, nếu tính toán niên đại thật không sai bao nhiêu, chỉ mong trùng tên chỉ trùng tên…
Riddle lại càng thêm mờ mịt nữa, cậu không biết mình có phải nói sai gì hay không… Có phải cậu đã nói gì không nên nói, nếu không vì sao người đàn ông trước mặt lại lộ ra vẻ mặt như vừa bi ong vàng châm trúng như vậy a?
Lần gặp nhau đầu tiên cả hai đều nghĩ mình đã nghĩ sai điểm nào, hiểu lầm cái gì, lại hỏi nhau những vấn đề không có câu trả lời mang tính xác thực, nhưng trong lòng lại suy đoán ra càng nhiều vấn đề. Một khoảng thời gian rất dài sau đó, trong lòng đứa trẻ Riddle vẫn thầm nghĩ rằng phù thủy phù thủy nguyên lai ta là phủ thủy, mà trong đầu Severus vẫn đầy dòng chữ chuyển động —— hắc ma vương hắc ma vương nguyên lai tên nhóc kia lại là hắc ma vương a.
Sau khi Severus phục hồi tinh thần, mới ý thức được tên trộm nhỏ mà mình bắt được chính là hắc ma vương trong tương lai, đuổi theo tên nhóc này suốt một con hẻm.
Nghĩ tới đây, tài liệu ma dược hắn vừa nhặt lên lại “xoạch” một tiếng rơi.
Trên thực tế dựa vào tính cách bình thường của hắn, cách trực tiếp nhất mà hắn dùng để lấy lại tài liệu ma dược là ma pháp, tuyệt đối sẽ không dùng di hình đổi ảnh đuổi theo tên trộm nhỏ kia giáo huấn nhóc một hồi.
Sở dĩ hôm nay hắn làm như vậy, chủ yếu vì bản thân tên nhóc kia. Thân thể gày gò, làn da tái nhợt, tóc đen ngắn nhu thuận… Tất cả hòa hợp làm hắn nhớ đến Harry Potter, đứa bé cứu thế mà hắn thủ hộ đời trước. Thời điểm hắn nghe đứa bé cứu thế ấy sống tại họ hàng Muggle, sống cuộc sống như một con gia tinh —— hắn suýt nữa rít gào với Dumbledore.
Từng sống thời thơ ấu tại Đường bàn xoay (Spinner’s End), Severus biết rõ sống cuộc sống dân nghèo Muggle tuyệt không dễ dàng.
Đó là cuộc sống mà con trai của Lily đã từng trải qua, cũng là… cuộc sống của hắn thuở nhỏ.
Hầu như trong vô thức, hắn dự định đi theo giáo huấn một chút, giúp đỡ một chút tên nhóc khốn khổ này —— lại không nghĩ rằng tên cậu là Tom Riddle.
Severus xoắn xuýt.
Hắn đang cân nhắc bản thân có đúng hay không nên giết chết Tom Riddle một kích an thân…
Không có Riddle sẽ không có Voldemort, không có Voldemort sẽ không có những sự kiện loạn thất bát tao sau này. Nói cho trúng lớn, đây là cách đơn giản nhất để giữ gìn hòa bình thế giới; nói cho trúng nhỏ, đây là cách báo thù diệt thân… Cho dù thế nào, giết chết đứa bé kia tuyệt không có chỗ hại.
Vì vậy khi cô nhóc của chủ thuê nhà trở về nhà, phát hiện người đàn ông áo đen so với trước đây càng thêm đe dọa áp lực khủng bố. Cho nên cô nhóc lại làm ra hành động rất không đáng tin lời trẻ nhỏ không chút cố kỵ: “Mẹ, mẹ, tên quỷ hút máu này sắc mặt so với trước đây càng thêm khó nhìn…” Cô nhóc dừng lời một chút, sau đó nghiêm trang hỏi thăm: “Có phải hắn đã tiến hóa thành quỷ hút máu trầm tư mất rồi?”
“… …”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook