Draco ngồi trong văn phòng tràn ngập vị thuốc của Snape, trù tính kế hoạch vĩ đại của hắn.

“ Giáo thụ, con có thể nói chuyện với ngài không?” Mặc dù giáo thụ của hắn rất lãnh đạm, nhưng Draco biết rõ ông vẫn một mực yên lặng chú ý mình, tùy thời sẽ ra tay bảo vệ mình.

Snape ngừng việc trong tay, nhìn Draco – con nuôi của mình, mặc dù bây giờ chỉ là con thỏ màu vàng nhạt mà thôi, hắn nhìn thật lâu, nhìn đến mắc Draco bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

“ Giáo thụ?”

“ Là chuyện của ngươi với Potter?”

Draco kinh hãi, “ Giáo thụ, ngài, sao lại biết chuyện này?”

Hừ, từ lần đầu thấy ánh mắt của ngươi ta đã biết chuyện gì rồi. (Không nghĩ tới giáo thụ bái quái như vậy a!)

“ Hừ.” Snape dùng tiếng hừ lạnh thay câu trả lời.

“ Như vậy, ngài hiểu được..?”

“ Ta chỉ có thể nói, là một người nhà Malfoy, cho tới giờ đều không cần quan tâm cái nhìn của người khác.”

Ừm, nói đến đây, không phải quá rõ ràng sao.

Được rồi.

“ Giáo thụ, có một việc ngài nhất định có thể giúp con.”

Vài ngày sau, Harry không thể thoát khỏi Draco, đương nhiên, dưới tình huống chỉ có hai người, hơn nữa là trong kế hoạch của Draco, thiên thời địa lợi nhân hòa.

Harry rất sợ, cậu biết rõ mấy ngày trước Draco đã khôi phục, vẫn không gặp hắn nên lo lắng, nhưng khi nhìn thấy hắn thì cảm thấy sợ hãi, tâm sẽ loạn, hận không thể lập tức xoay người bỏ chay.

“Potter, Chúng ta lại gặp mặt!” Draco vẫn một bộ cao cao tại thượng chặn đường Harry.

Harry vài lần muốn từ bên cạnh hắn chạy đi nhưng đều bị tốc độ và kỹ xảo của hắn chặn lại, rõ ràng bắt nạt ta nha, Harry đột nhiên cảm thấy muốn khóc, hơn nữa cậu chú ý vừa rồi Draco không gọi mình là Harry.

Cái gì chưa, lúc trước còn nói yêu mình.

Vài lần thử cũng không phá được vòng vây, hơn nữa Draco còn cười đắc ý, Harry phát hỏa.

“ Tránh ra, ta không có thời gian đùa với ngươi!” Cậu đẩy Draco.

“ Không phải a, Harry, rời đi sớm quá nha,” Draco bắt được cái tay cậu giơ lên, “ Chúng ra sẽ có rất nhiều thời gian.”

“ Cái gì? Buông tay!” Chán ghét bản thân chỉ vì hắn gọi tên mình mà cảm thấy vui vẻ, chán ghét chình mình vì tiếp xúc với hắn mà tim đập rộn lên, càng chán ghét cái mặt đỏ bừng sẽ tiết lộ bí mật tận đáy lòng.

Draco không trả lời, nắm tay cậu càng chặt hơn, kéo đến bên người, sau đó từ trong áo chùng lấy ra một cái bình nhỏ, lắc lắc, dùng ngón cái bật nắp bình, “ Harry, không cần lo lắng, ta sẽ đối tốt với ngươi.” Nói xong, hắn đem dược trong bình đổ lên tay Harry.

” Đây là? Đây là cái gì à?” Harry có dự cảm xấu, thật không tốt.

“ Ngươi hẳn là rất quen thuộc a, phát minh của ngươi.” Khóe miệng khẽ nhếch, Draco rút đũa phép, “ Ex…”

Không thể nào, chẳng lẽ là…

” Expelliarmus!” Darco niệm xong rồi toàn bộ thần chú.

“ Đùng.” Một tiếng, Harry biến mất, còn lại một bộ quần áo Gryffindor đang giãy dụa.

Draco ngồi xổm xuống, từ trong đống quần áo lôi ra một con thỏ màu đen, đôi mắt xanh biếc tỏa sáng, “ Ha ha” Hắn hài lòng ôm con thỏ đang không ngừng giãy dụa vào lòng, “ Đã quên nói với cậu, tôi thêm ít dược Riga vào trong thuốc, cho nên, cậu không thể nói chuyện rồi,” Con thỏ ngây dại, trong mắt tràn đầy thất kinh, “ Hơn nữa, miệng của cậu không phải dùng để nói chuyện, tôi sẽ để nó có tác dụng khác, cậu chỉ cần dùng tai để nghe là tốt rồi. Bây giờ, chúng ta trở về đi! Ha ha!”

Hogwarts xem ra sẽ không bình yên rồi.

~ Hoàn ~

*tung bông* hoàn rồi XD~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương