[Harry Potter Đồng Nhân] Thỏ Và Sói
-
Chương 18
“ Sao vậy, Harry? Còn có…” Bà nâng mắt kính, “ Cậu Malfoy?”
Đặt mạnh Draco lên bàn, Harry thở hổn hển, “ Giáo sư McGonallgall, xin lỗi, em không cách nào hoàn thành nhiệm vụ cô giao rồi, em mang hắn đến, hy vọng cô có thể chiếu cố hắn đến khi giáo sư Snape về.”
“ Đã xảy ra chuyện gì.” Giáo sư McGonallgall đi tới, “ Trò thoạt nhìn rất tức giận.”
“ Không có việc gì, chỉ là, một Gryffindor vĩnh viễn không có khả năng ở chung một chỗ với Slytherin, xin lỗi, em phải về rồi, gặp lại, giáo sư.”
Giáo sư McGonallgall muốn gọi cậu, nhưng chỉ có thể nhìn Harry dứt khoát rời đi.
“ Rốt cục làm sao vậy? Hai trò cãi nhau?” Bà quay đầu nhìn thỏ Malfoy.
“ Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi…”
….
Nghe Draco nói xong, giáo sư McGonallgall thở dài: “ Có lẽ với trò mà nó thì là chuyện nhỏ, nhưng mà, đối với Harry, Ron là bạn của cậu ấy, bạn tốt nhất của cậu ấy, có thể với Harry mà thì không chỉ là bạn, trò cũng biết, Harry từ nhỏ đã không có cha mẹ, cũng không có bạn, dượng dì của Harry đối đãi với cậu ấy như thế, trò có thể hiểu sao? Harry rất coi trọng Ron và Hermione, cho nên trước kia trò gọi bọn họ như thế Harry sẽ rất tức giận, Harry không muốn mất đi họ, mà trò, tổn thương thứ cậu ấy coi trọng.”
Draco không nói thành lời, chỉ yên lặng, còn buồn bực cực kỳ, coi trọng gì đó? Ta đây tính là cái gì, con thỏ sao?
“ Dù sao cũng đã xảy ra,” Giáo sư McGonallgall chỉnh lại quần áo, đứng lên, “ Cô dẫn trò tới phòng hiệu trưởng, hỏi cụ xem nên làm gì bây giờ.”
“ Có lẽ, Harry tức giận với trò cũng không chỉ do trò dùng thần chú với Ron, có lẽ, trò tổn thương thứ gì đó trọng yếu thì sao? So với an toàn của Ron Weasley thì càng trọng yếu hơn!”
“ Đó là cái gì?”
“ Cái này… chỉ có thể hội ý a!” Dumbledor chớp chớp mắt, “ Khả năng là gần đây mới xuất hiện một thứ gì đó? Một vài thứ mới thay đổi.” Thấy Draco vẫn không thể hiểu nổi, cụ dứt khoát nhắc nhở một chút, “ Tỷ như, cách nhìn với người nào đó?”
“ Ngươi nói là, cách nhìn của ta?”
“ Cái đó, muốn người trẻ tuổi các trò tự hiểu a, thầy lớn tuổi rồi, tự hỏi một vấn đề hảo khổ cực a, trò tự mình nghĩ đi, thầy muốn nghỉ ngơi một chút, lại uống chút chanh đường, ừ, cái này không tệ, có thể đổi mật khẩu rồi.” Cụ một bên lầm bầm lầu bầu nói quá mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo thong thả bước vào phòng trong.
Không hiểu ra sao, Draco phịch phịch nhảy khỏi phòng hiệu trưởng, ông ta có gì gì a? Cách nhìn của ta? Harry thất vọng vì ta sao? Hắn tức giận không chỉ vì Weasley trúng thần chú, mà vì ta thi chú lên người Weasley?
Một đường vừa nhảy vừa nghĩ, hắn quyết định trở về chứng thực một phen, chính là, hảo khổ cực a, cuối cùng cũng minh bạch trước kia ngồi trên đầu Harry thoải mái thế nào, thân thể con thỏ này sao lại mập như vậy a, để ta cả đi đường cũng khó như vậy!
“ Hey, George, cậu xem đó là gì?”
“ Oa Ha, tiểu Maria của tiểu Harry, lạc đường sao?”
Merlin a, Draco cảm thấy mình thật sự không thể về nhà rồi, dĩ nhiên lại gặp phải cặp sinh đôi nhà Weasley, nhảy nhanh hơn, hắn dùng lực nhảy nhảy nhảy!
Chính là…
“ Mobilarbus!” Hắn bị túm trong tay một Weasley/
Giãy dụa, “ Locomotor Mortis!” Một Weasley khác.
Được rồi, hắn chỉ có thể bị bọn họ túm về phòng sinh hoạt Gryffindor.
Cũng tốt, ta đây mệt mỏi như vậy, chỉ là tương đối mất mặt a.
Tác giả: Hô hô, cuối cùng lại hoa lệ rơi vào tay đôi song sinh à, có lẽ có thể để bọn họ giúp ngươi thay đổi a.
Đặt mạnh Draco lên bàn, Harry thở hổn hển, “ Giáo sư McGonallgall, xin lỗi, em không cách nào hoàn thành nhiệm vụ cô giao rồi, em mang hắn đến, hy vọng cô có thể chiếu cố hắn đến khi giáo sư Snape về.”
“ Đã xảy ra chuyện gì.” Giáo sư McGonallgall đi tới, “ Trò thoạt nhìn rất tức giận.”
“ Không có việc gì, chỉ là, một Gryffindor vĩnh viễn không có khả năng ở chung một chỗ với Slytherin, xin lỗi, em phải về rồi, gặp lại, giáo sư.”
Giáo sư McGonallgall muốn gọi cậu, nhưng chỉ có thể nhìn Harry dứt khoát rời đi.
“ Rốt cục làm sao vậy? Hai trò cãi nhau?” Bà quay đầu nhìn thỏ Malfoy.
“ Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi…”
….
Nghe Draco nói xong, giáo sư McGonallgall thở dài: “ Có lẽ với trò mà nó thì là chuyện nhỏ, nhưng mà, đối với Harry, Ron là bạn của cậu ấy, bạn tốt nhất của cậu ấy, có thể với Harry mà thì không chỉ là bạn, trò cũng biết, Harry từ nhỏ đã không có cha mẹ, cũng không có bạn, dượng dì của Harry đối đãi với cậu ấy như thế, trò có thể hiểu sao? Harry rất coi trọng Ron và Hermione, cho nên trước kia trò gọi bọn họ như thế Harry sẽ rất tức giận, Harry không muốn mất đi họ, mà trò, tổn thương thứ cậu ấy coi trọng.”
Draco không nói thành lời, chỉ yên lặng, còn buồn bực cực kỳ, coi trọng gì đó? Ta đây tính là cái gì, con thỏ sao?
“ Dù sao cũng đã xảy ra,” Giáo sư McGonallgall chỉnh lại quần áo, đứng lên, “ Cô dẫn trò tới phòng hiệu trưởng, hỏi cụ xem nên làm gì bây giờ.”
“ Có lẽ, Harry tức giận với trò cũng không chỉ do trò dùng thần chú với Ron, có lẽ, trò tổn thương thứ gì đó trọng yếu thì sao? So với an toàn của Ron Weasley thì càng trọng yếu hơn!”
“ Đó là cái gì?”
“ Cái này… chỉ có thể hội ý a!” Dumbledor chớp chớp mắt, “ Khả năng là gần đây mới xuất hiện một thứ gì đó? Một vài thứ mới thay đổi.” Thấy Draco vẫn không thể hiểu nổi, cụ dứt khoát nhắc nhở một chút, “ Tỷ như, cách nhìn với người nào đó?”
“ Ngươi nói là, cách nhìn của ta?”
“ Cái đó, muốn người trẻ tuổi các trò tự hiểu a, thầy lớn tuổi rồi, tự hỏi một vấn đề hảo khổ cực a, trò tự mình nghĩ đi, thầy muốn nghỉ ngơi một chút, lại uống chút chanh đường, ừ, cái này không tệ, có thể đổi mật khẩu rồi.” Cụ một bên lầm bầm lầu bầu nói quá mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo thong thả bước vào phòng trong.
Không hiểu ra sao, Draco phịch phịch nhảy khỏi phòng hiệu trưởng, ông ta có gì gì a? Cách nhìn của ta? Harry thất vọng vì ta sao? Hắn tức giận không chỉ vì Weasley trúng thần chú, mà vì ta thi chú lên người Weasley?
Một đường vừa nhảy vừa nghĩ, hắn quyết định trở về chứng thực một phen, chính là, hảo khổ cực a, cuối cùng cũng minh bạch trước kia ngồi trên đầu Harry thoải mái thế nào, thân thể con thỏ này sao lại mập như vậy a, để ta cả đi đường cũng khó như vậy!
“ Hey, George, cậu xem đó là gì?”
“ Oa Ha, tiểu Maria của tiểu Harry, lạc đường sao?”
Merlin a, Draco cảm thấy mình thật sự không thể về nhà rồi, dĩ nhiên lại gặp phải cặp sinh đôi nhà Weasley, nhảy nhanh hơn, hắn dùng lực nhảy nhảy nhảy!
Chính là…
“ Mobilarbus!” Hắn bị túm trong tay một Weasley/
Giãy dụa, “ Locomotor Mortis!” Một Weasley khác.
Được rồi, hắn chỉ có thể bị bọn họ túm về phòng sinh hoạt Gryffindor.
Cũng tốt, ta đây mệt mỏi như vậy, chỉ là tương đối mất mặt a.
Tác giả: Hô hô, cuối cùng lại hoa lệ rơi vào tay đôi song sinh à, có lẽ có thể để bọn họ giúp ngươi thay đổi a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook