“ Harry, thư của Pansy ngươi có muốn đọc không?” Malfoy nhìn lại đây.

Đẩy hắn ra, giữ một khoảng cách an toàn, “ Ta sao phải đọc? Còn nữa, ngươi từ khi nào gọi ta là Harry hả?”

Cười khẽ, Malfoy mở thư ra, “ Từ sáng nay khi nghe thấy ngươi gọi ta là Draco thì bắt đầu.”

“ Câm miệng!” Kỳ thực hắn không tốt, ở trong mơ khiến mình gọi như vậy, ở hiện thực giọng điệu lại nhẹ như vậy, nói không chừng là đang trêu chọc mình. Thật lâu không thấy Malfoy lên tiếng, Harry nhìn hắn, mím môi không nói lời nào, chẳng lẽ tức giận? Được rồi, có lẽ chính mình quá mức, vì mình nằm mơ mà giận hắn.

“ Pansy nói gì?”

“ Ngươi đọc rồi sẽ tức giận, muốn đọc?”

Kỳ quái, cô ấy viết thư cho ngươi tại sao ta phải tức giận? Cậu đoạt lấy tấm da dê kia, phía trên là bút tích xinh đẹp của Pansy. Không có gì kỳ quái a, hỏi Malfoy đã khỏe chưa, hơn nữa thao thao bất tuyệt nói cô đối Malfoy rất thâm tình, Harry cảm thấy có chút không thoải mái, trực tiếp bỏ qua, cuối cùng Pansy nói như vậy: Draco, Blaise nói anh yêu cái tên Potter bẩn thỉu kia, có thật không vậy? Em không tin, hắn đang nói đùa đúng không, trước kia cũng có người nói anh thích con nhỏ Máu Bùn Granger kia, đều là giả đúng không? Trả lời cho em biết.

“ Đây là nguyên nhân ngươi nghĩ ta sẽ tức giận sao?” Cậu chỉ vào mấy câu cuối.

Malfoy nhún nhún vai, tiếp nhận thư, khoác tay lên vai Harry, “ Ngươi nghe ta nói, ta cho là ta có nghĩa vụ bảo vệ ngươi, bất kể là loại thương tổn nào.”

“ Ngươi đang nói cái gì a?” Harry tìm cách thoát khỏi hắn, hắn lúc nào trở nên cảm tính rồi. “ Ta hỏi vì sao ngươi tức giận?”

Nhưng Malfoy đè vai cậu lại, đẩy cậu vào bức tường phía sau.

“ Làm gì?” Harry phản kháng, chuyện như vậy đột nhiên bổ lên đầu cậu, sẽ khiến cậu miên man suy nghĩ.

“ Áo tàng hình, nhanh, cha ta tới.” Malfoy lấy áo khoác tàng hình từ tay Harry phủ lên bọn họ. Trước kia khi ba người bọn cậu còn nhỏ nó có thể được tất cả, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng che hai người, Malfoy còn tận lực dán sát vào cậu để đảm bảo chân họ không lộ ra ngoài.

Mặc dù không quen, nhưng trong vòng tay của Malfoy, cậu cảm thấy một loại cảm giác an toàn.

Lucius đẩy cửa đi vào, trong tay cầm con rồng đồ chơi vừa bay ra ngoài đang không ngừng giãy dụa, hắn rút đũa phép từ trong quyền trượng điểm một cái, con rồng trở về trạng thái mô hình, nhưng Lucius không hề rời đi, mà đang dò xét trong tòa tháp, giơ cao đũa phép của hắn.

Không tốt, Harry căng thẳng, cậu cần dùng thần chú rồi. Nếu thật sự trong tình huống này bị Lucius phát hiện mình và Malfoy cùng một chỗ, hắn nhất định không bỏ qua cho mình.

Cầm chặt đũa phép, cậu chuẩn bị đánh cược một ván, cậu cố gắng sử dụng thần chú không tiếng động, chính là đã thất bại, chỉ thoáng hiện một điểm sáng nhỏ rồi lập tức tắt.

Tiến tới, Malfop lấy đũa phép, vung một cái, thành công sử dụng thần chú quấy nhiễu không tiếng động, khiến hắn và Harry thoát khỏi thần chú tìm kiếm.

Lucius hướng bọn họ đi tới, Harry rất khẩn trương, Draco ôm chặt cậu, hai người cẩn thận di chuyển không để Lucius đụng phải, Lucius vươn tay ra, bọn họ không còn đường lui nữa rồi, Harry cảm thấy Draco chấn động, chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương