[Harry Potter Đồng Nhân] Thỏ Và Sói
-
Chương 10
Khoác áo tàng hình, cẩn thận che kín hai người, trước kia cậu từng cùng Ron và Hermione khoác chung áo tàng hình, khi đó đều không cảm thấy nhỏ, nhưng hôm nay, cậu rất muốn giữ khoảng cách với Malfoy, trải qua chuyện ngày đó, muốn cậu điềm nhiên coi Malfoy như một con thỏ bình thường để ôm thật sự là rất khó khăn, chính là không có biện pháp, Malfoy vừa dán lại cạnh cậu rồi, hơn nữa còn là gắt gao bám chặt, không biết hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập của cậu không nữa?
Vì hắn mà trái tim đập dồn dập.“ Đi theo họ.” Thấy Goyle và Crabbe đang chuẩn bị tiến vào phòng sinh họa, Malfoy giục Harry.
“ Ngươi xem, là Gryffindor ngu xuẩn!”
“ Đồ ngốc, đó là mật khẩu của chúng ra,” Malfoy kịp thời kéo Harry, “ Mau cùng vào!”
Bị phát hiện rồi hả? Harry chuẩn bị lòng bàn chân bôi mỡ.
Mắt thấy bức họa sẽ đóng lại, Harry vội vàng chạy theo, cuối cùng chỉ có thể bổ nhào về phía trước, xong hết rồi, nếu đúng là ngã xuống đất sẽ phát ra tiếng, chính là…
Trong nháy mắt suýt chạm đất, Malfoy vỗ hai chân vào người Harry, pháp thuật không tiếng động làm hai người lơ lửng, hai người gần chạm đất thì dừng lại, Harry giãy dụa bò lên, cẩn thận tránh khỏi cửa Slytherin, đi về phía hành lang thông lên phòng ngủ.
Trên hành lang không có bóng người, người bên cạnh vẫn không lên tiếng, Malfoy cảm thấy hắn tức giận, về phần tại sao, hắn có thể đoán được.
“ Ngươi không sao chứ?” Hắn ngẩng đầu nhìn Harry, người nào đó giấu đôi mắt dưới bóng tối.
Harry lắc đầu
Mình thật sự rất ngu xuẩn sao. Mặc dù vừa rồi rất tức giận nhưng khi hắn hỏi một câu như vậy lại cảm thấy được an ủi. “ Không có gì, chúng ta tiếp theo nên làm gì?”
Vào phòng ngủ, bên trong đặc biệt sạch sẽ, hoàn toàn không giống bọn cậu – phòng ngủ dán đầy logo quảng cáo cùng quần áo vứt lung tung, mặc dù nơi này không có ánh sáng, nhưng một chút cũng không tối tăm phiền muộn, là ánh sáng trong veo mát dịu.
“ Bọn họ tạm thời sẽ không vào, nhanh, mở rương của ta ra, bên trong có một cái hộp nhỏ màu xanh lá cây, lấy nó ra.”
Harry nghe lời lấy cái hộp ra, thứ đó khôi phục nguyên dạng.
“ Đây là cái gì?” Harry mở hộp, đó là một cái nhẫn bạch kim bao quanh một viên bảo thạch hắc sắc. Bảo thạch hắc sắc cũng không phải lấp lánh ánh sáng, thật sâu thật tối, phảng phất trí nhớ nói tiếp vô tận, có thể hút người vào trong.
“ Đây là Hắc Mã Não, cha ta vì ta mà tìm, đặc biệt đặt một ít ma pháp lên nó, đeo nó vào trước đi.” Draco đem cái nhẫn đeo vào ngón tay Harry.
Loại cảm giác này, Harry đột nhiên nghĩ đến một nghi thức, cậu rút tay về.
Malfoy tựa hồ cũng cảm thấy không ổn, “ Ngươi tự mình đeo đi.” Hắn đẩy đẩy Harry.
Harry xấu hổ đeo nhẫn lên tay, Malfoy nìn cậu, phát hiện cậu không biết hữu ý hay vô tình mà đeo lên ngón giữa tay trái, Malfoy cười trộm, Harry không hiểu tại sao liền liếc hắn một cái, chuẩn bị rời đi.
“ Hư,” Malfoy kéo cậu. “ Có người đến.”
Tác giả: Ai, tiểu Har, ngươi xong rồi, thời điểm tâm tình ngươi bị Malfoy ảnh hưởng, ngươi chính là vạn kiếp bất phục rồi.
Vì hắn mà trái tim đập dồn dập.“ Đi theo họ.” Thấy Goyle và Crabbe đang chuẩn bị tiến vào phòng sinh họa, Malfoy giục Harry.
“ Ngươi xem, là Gryffindor ngu xuẩn!”
“ Đồ ngốc, đó là mật khẩu của chúng ra,” Malfoy kịp thời kéo Harry, “ Mau cùng vào!”
Bị phát hiện rồi hả? Harry chuẩn bị lòng bàn chân bôi mỡ.
Mắt thấy bức họa sẽ đóng lại, Harry vội vàng chạy theo, cuối cùng chỉ có thể bổ nhào về phía trước, xong hết rồi, nếu đúng là ngã xuống đất sẽ phát ra tiếng, chính là…
Trong nháy mắt suýt chạm đất, Malfoy vỗ hai chân vào người Harry, pháp thuật không tiếng động làm hai người lơ lửng, hai người gần chạm đất thì dừng lại, Harry giãy dụa bò lên, cẩn thận tránh khỏi cửa Slytherin, đi về phía hành lang thông lên phòng ngủ.
Trên hành lang không có bóng người, người bên cạnh vẫn không lên tiếng, Malfoy cảm thấy hắn tức giận, về phần tại sao, hắn có thể đoán được.
“ Ngươi không sao chứ?” Hắn ngẩng đầu nhìn Harry, người nào đó giấu đôi mắt dưới bóng tối.
Harry lắc đầu
Mình thật sự rất ngu xuẩn sao. Mặc dù vừa rồi rất tức giận nhưng khi hắn hỏi một câu như vậy lại cảm thấy được an ủi. “ Không có gì, chúng ta tiếp theo nên làm gì?”
Vào phòng ngủ, bên trong đặc biệt sạch sẽ, hoàn toàn không giống bọn cậu – phòng ngủ dán đầy logo quảng cáo cùng quần áo vứt lung tung, mặc dù nơi này không có ánh sáng, nhưng một chút cũng không tối tăm phiền muộn, là ánh sáng trong veo mát dịu.
“ Bọn họ tạm thời sẽ không vào, nhanh, mở rương của ta ra, bên trong có một cái hộp nhỏ màu xanh lá cây, lấy nó ra.”
Harry nghe lời lấy cái hộp ra, thứ đó khôi phục nguyên dạng.
“ Đây là cái gì?” Harry mở hộp, đó là một cái nhẫn bạch kim bao quanh một viên bảo thạch hắc sắc. Bảo thạch hắc sắc cũng không phải lấp lánh ánh sáng, thật sâu thật tối, phảng phất trí nhớ nói tiếp vô tận, có thể hút người vào trong.
“ Đây là Hắc Mã Não, cha ta vì ta mà tìm, đặc biệt đặt một ít ma pháp lên nó, đeo nó vào trước đi.” Draco đem cái nhẫn đeo vào ngón tay Harry.
Loại cảm giác này, Harry đột nhiên nghĩ đến một nghi thức, cậu rút tay về.
Malfoy tựa hồ cũng cảm thấy không ổn, “ Ngươi tự mình đeo đi.” Hắn đẩy đẩy Harry.
Harry xấu hổ đeo nhẫn lên tay, Malfoy nìn cậu, phát hiện cậu không biết hữu ý hay vô tình mà đeo lên ngón giữa tay trái, Malfoy cười trộm, Harry không hiểu tại sao liền liếc hắn một cái, chuẩn bị rời đi.
“ Hư,” Malfoy kéo cậu. “ Có người đến.”
Tác giả: Ai, tiểu Har, ngươi xong rồi, thời điểm tâm tình ngươi bị Malfoy ảnh hưởng, ngươi chính là vạn kiếp bất phục rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook