[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền
-
Quyển 4 - Chương 143: Trận pháp biến mất
Kỳ nghỉ Giáng sinh chấm dứt, các phù thủy nhỏ về trường học.
Hiệu trưởng McGonagall nhìn đám phù thủy nhỏ, gương mặt nghiêm túc mang theo ý cười. Có lẽ vì tuổi dần lớn, bà dần hiểu được tâm trạng mỹ mãn lúc Albus nhìn đám trẻ này rồi. Bọn trẻ ấy, là hy vọng của giới phù thủy. Bà gõ gõ cốc. “Được rồi bọn nhỏ, cô thật tiếc nuối vì các trò phải lên lớp sau một kỳ nghỉ vui vẻ.” Rất nhiều học sinh cùng ồn ào, kỳ nghỉ Giáng sinh của chúng quá ngắn, căn bản chớp mắt cái đã trôi qua rồi.
Mấy năm nay, thi thoảng giáo sư McGonagall sẽ nói đùa, ít nhất so với thời gian Harry đến trường thì sự hài hước của bà tăng lên nhiều. “Nhưng các trò chỉ cần kiên trì mấy tháng là tới nghỉ hè rồi.” Giáo sư McGonagall nói, “Giờ cô có tin tức mới, cần phải thông báo trước bữa tối.”
“Vì bận việc nên giáo sư Edwin sẽ rời đi một thời gian, cô tin là thầy ấy có nói với các trò.” Phía dưới vang lên tiếng nghị luận. Giáo sư Edwin được các học trò yêu mến, hơn nữa có thể nói nhiều năm như vậy ông ấy là một người giáo sư duy nhất phá vỡ lời nguyền “giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám giảng dạy chưa tới một năm”. Các Gryffindor cực kỳ thích ông ấy.
“Được rồi bọn nhỏ, giáo sư Edwin chỉ rời đi một thời gian ngắn, thầy ấy còn có thể trở về.” Biết rất nhiều bọn nhỏ lo lắng, giáo sư McGonagall nói, “Hiện tại để cô giới thiệu một chút trong lúc giáo sư Edwin không có ở đây, giáo sư thay thế thầy ấy, trên thực tế thầy ấy đã sớm tới đây, đang ngồi dưới cùng các trò.” Đối với chuyện Harry khăng khăng phải làm bọn nhỏ bất ngờ, giáo sư McGonall cực kỳ bất đắc dĩ.
“Ơ?” Bọn nhỏ nghi hoặc nhìn chung quanh, thế nhưng không nhìn thấy gương mặt mới nào ngoài bạn mình.
Đến khi bọn nhỏ gần như mất kiên nhẫn, bên cạnh dãy bàn Gryffindor, một con mèo đen nhỏ vẫn luôn đi giữa bọn nhỏ bỗng nhiên nhảy lên, khi rơi xuống đất thì biến thành một thanh niên điển trai.
“Oa…” Mọi người thốt lên.
“Đứa trẻ này.” Giáo sư McGonagall nhìn Harry, thật sự không biết phải nói gì. Người kia hoàn toàn học bà. Lúc trước tiết biến hình đầu tiên bà dạy người kia cũng làm vậy.
“Không khác được, tiết đầu tiên có ấn tượng quá sâu rồi.” Harry cười nói.
Lúc này đã có người nhận ra anh.
“Harry Potter!” Không ai ngờ, thanh niên dần dần biến mất bốn năm lại xuất hiện trước mặt họ bởi một hình thức khác.
“Nè, các trò.” Harry nhiệt tình cười với họ, “Lễ Giáng sinh của các trò thế nào?”
Tiếng hoan hô tràn ngập lễ đường. Tuy có hơi tiếc vì giáo sư Edwin đã tạm rời đi, nhưng người trước mắt là anh hùng chiến tranh, anh hùng chiến tranh đó!
Đối với sự xuất hiện của Harry, không ai không giật mình, sau đó hoan hô.
“Đúng vậy đúng vậy,” Giáo sư McGonagall nhìn lũ trẻ, bậtcười, “Người tạm thời thay giáo sư Edwin giảng dạy, chính là thầy Potter, đương nhiên, cô biết các trò sẽ rất vui.”
Mọi người nở nụ cười.
“Đừng vui quá sớm,” Harry nhún nhún vai, “Vào năm thứ hai thầy học cũng có một giáo sư nổi tiếng, chẳng qua ông ấy chỉ là bình hoa di động, cẩn thận về sau thầy cũng chỉ dạy các trò làm thế nào để được báo chí khen ngợi đó.” Anh thè lưỡi, chọc mọi người cười.
“Được rồi, giờ thì hưởng thụ bữa ăn thôi.” Giáo sư McGonagall gõ gõ cái chén, nháy mắt trên các đĩa ở những dãy bàn xuất hiện đồ ăn thịnh soạn.
“Thấy thế nào?” Trên dãy giáo sư, giáo sư McGonagall hỏi Harry.
“Rất ấm áp…” Harry nhìn lũ trẻ trước mặt, cười nói, “Khi con đến trường, luôn không ngờ sẽ có một ngày như vậy.”
Dù ở Hogwarts bên kia cũng từng làm giáo sư, nhưng ở bên kia và bên này là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Vì hoàn cảnh khác biệt, nên phong cách hai bên cũng không giống, ít nhất ở bên này, dù chiến tranh thắng lợi, Bộ Pháp thuật được cải cách, nhưng pháp thuật hắc ám vẫn là mục bị cấm, nên rất ít người sẽ đề cập tới lĩnh vực này. Nhưng ở bên kia, tuy pháp thuật hắc ám không được khởi xướng nhưng mọi người cũng không bài xích nó. Bên kia và bên này, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Ngồi trên dãy giáo sư, nhìn các gương mặt quen thuộc và xa lạ, Harry vô cùng cảm thán. Thật giống như chỉ cần giáo sư McGonagall còn ở trước mắt, anh vẫn là một cậu bé vì lạc đường mới khai giảng nên suýt nữa đến muộn khiến giáo sư McGonagall muốn biến họ thành bản đồ vậy. Thời học trò như còn ở ngày hôm qua, mà hôm nay mình đã trở thành giáo sư của ngôi trường này.
Harry nhìn lũ trẻ phía dưỡi, khóe miệng lộ nụ cười thản nhiên. Vài năm trước, anh vẫn là một thành viên trong đó, dù cuộc sống bắt anh trưởng thành sớm, bắt anh nhận áp lực lớn hơn bạn cùng lứa, nhưng anh cũng từng giống họ, ngây ngô, phản nghịch mà tự tin. Chỉ vài năm trôi qua, mình đã trưởng thành. Anh từng có được một đứa con, nhưng mới biết được vài phút đã mất. Tuy nhiên, có lẽ chỉ cần có con sẽ khác biệt, nhìn lũ trẻ ở dưới, khóe miệng Harry mang theo nụ cười như một người cha chú.
Giáo sư McGonagall nhìn rõ. Đứa trẻ này… vài năm nay chắc chắn đã trải qua chuyện gì khiến thằng bé trở nên trầm mặc như hiện nay. Bà nhớ tới lời Hermione nói với mình lúc ấy.
“Harry cần đổi hoàn cảnh.” Đối phương cầu xin nói, “Giáo sư, Harry cứ nhốt mình ở biệt thự Malfoy, chắc chắn cậu ấy sẽ gặp chuyện, xin cô, hãy giúp Harry.” Cứ nhốt mình lại, tuyệt đối không thể thuyết phục người khác tin rằng cậu ấy không sao cả.
Không chỉ Albus tự hào vì có học sinh như Harry, mà giáo sư McGonagall cũng vậy, nên bà đồng ý với Hermione. Nay xem ra, không phải Hermione lo lắng suông, sự sáng sủa trong mắt Harry đã tối đi vài phần, dù là lúc gian nan nhất trong chiến tranh Harry cũng không mất hy vọng, nhưng giờ… Chỉ mong… nơi được coi là “nhà” này, có thể khiến Harry đi ra khỏi bóng ma…
Bên kia:
Một tháng Harry đi, Tom hoàn toàn không biết mình đã vượt qua bằng cách nào. Y không ngừng suy đoán về cuộc sống của Harry, không biết anh ấy sống có tốt không, không biết anh ấy có gặp chuyện gì hay không, không biết anh ấy… có còn suy nghĩ luẩn quẩn nữa không. Một khi Gryffindor chui vào sừng trâu thì ai cũng phải phát điên.
Harry rời đi một tháng. Trận pháp trong tầng hầm mất dấu. Tom giật mình. Dù Ron không muốn gặp nhưng y vẫn tới đó hỏi.
Ron nhìn tầng hầm trống rỗng một lúc lâu, sau đó lấy gương hai mặt của mình ra, ếm vào nó vài cái thần chú, nhưng không hề có phản ứng nào.
“Không liên hệ được.” Ron nhìn gương, nói nhẹ.
“Có ý gì?”
“Lúc tôi và Harry đến thế giới này đã từng nghĩ rất nhiều cách để liên lạc với Hermione, nhưng không thể nào liên lạc được, sau đó có một lần, Thần Hộ mệnh của Hermione tới đây, Harry dùng mọi cách cũng chỉ có thể gửi Thần Hộ mệnh của mình về, thậm chí còn khiến Harry tiêu hao gần hết pháp lực.” Ron cau mày, “Từ đó, chúng tôi đã dùng rất nhiều biện pháp cũng không kết nối được, rồi sau đó đổi mấy cách liền, cho đến sau này chúng tôi tìm thấy khoáng vật ở bên khu rừng rậm đó, mới có thể ổn định được.”
“Ý của anh là, bây giờ ngay cả kết nối này cũng không mở được.”
“Đúng vậy,” Ron bình tĩnh, “Dù sao cũng là kết nối hai không gian, nên không thể ổn định, thậm chí còn không liên lạc được với Hermione bằng gương hai mặt, chắc nếu cần liên lạc lần nữa thì phải nghĩ cách khác.” Họ vốn còn nghĩ rằng đến cuối tháng có thể mở kết nối lần nữa, nhưng không ngờ trận pháp đã biến mất gần sạch.
“Trước đó tôi và Harry đã nghiên cứu vài biện pháp, nhưng không ổn định, vì thế tôi nghĩ trong thời gian ngắn chúng ta không thể liên lạc được với họ.” Ron xoay người rời đi, “Tự cậu giải quyết đi.” Anh không có nhiều cảm tình về Tom, nhất là sau khi Harry đi. Anh có thể cho lời khuyên này đã coi như có lòng tốt rồi.
Không đúng, Gryffindor luôn có lòng tốt mà. Ron tự kỷ nghĩ, sau đó chậm rãi đi ra.
Cách liên lạc cuối cùng với Harry cũng biến mất theo trận pháp, Tom thở dài. Y không biết tại sao mình lại như vậy. Mỗi lần nhắm mắt, y đều sẽ nhìn thấy trận pháp tỏa sáng kia, và cả thần chú phóng tới. Thậm chí y còn hy vọng có thể mơ thấy Harry, dù chỉ là trong mộng cũng được. Nhưng, dù nằm mơ thì suy nghĩ đó cũng trở nên xa xỉ.
Tom thấy mình đang yếu ớt không chịu nổi. Thế nhưng y không biết nên ngưng tình huống này thế nào. Mà hậu quả y bị ác mộng đó là tính tình y càng trở nên nóng nảy hơn. Người bên cạnh y thấy y thay đổi, nhưng không ai dám nói một câu.
“Lord,” Mulciber là người duy nhất không sợ vì thái độ của Tom, “Chúng có hành động.” Cậu đưa một tập tài liệu lên.
Rốt cuộc Voldemort đã đứng ở mặt đối lập với giới phù thủy, hắn cũng tuyên dương pháp thuật hắc ám như Chúa tể Hắc ám, chỉ khác là tôn sùng lý luận máu trong. Lý do này lại được khá nhiều gia tộc máu trong ủng hộ. Toàn bộ giới phù thủy hỗn loạn vì lực lượng của Voldemort mới xuất hiện.
Tom nhìn báo cáo trước mắt, sự tức giận trong mắt đang dâng lên.
“Đưa chúng tới,” Tom nói khẽ, “Có lẽ chúng ta có trò chơi.” Y đã nhịn quá lâu.
Bị mảnh linh hồn của mình khống chế, một lần là đủ rồi!
Hiệu trưởng McGonagall nhìn đám phù thủy nhỏ, gương mặt nghiêm túc mang theo ý cười. Có lẽ vì tuổi dần lớn, bà dần hiểu được tâm trạng mỹ mãn lúc Albus nhìn đám trẻ này rồi. Bọn trẻ ấy, là hy vọng của giới phù thủy. Bà gõ gõ cốc. “Được rồi bọn nhỏ, cô thật tiếc nuối vì các trò phải lên lớp sau một kỳ nghỉ vui vẻ.” Rất nhiều học sinh cùng ồn ào, kỳ nghỉ Giáng sinh của chúng quá ngắn, căn bản chớp mắt cái đã trôi qua rồi.
Mấy năm nay, thi thoảng giáo sư McGonagall sẽ nói đùa, ít nhất so với thời gian Harry đến trường thì sự hài hước của bà tăng lên nhiều. “Nhưng các trò chỉ cần kiên trì mấy tháng là tới nghỉ hè rồi.” Giáo sư McGonagall nói, “Giờ cô có tin tức mới, cần phải thông báo trước bữa tối.”
“Vì bận việc nên giáo sư Edwin sẽ rời đi một thời gian, cô tin là thầy ấy có nói với các trò.” Phía dưới vang lên tiếng nghị luận. Giáo sư Edwin được các học trò yêu mến, hơn nữa có thể nói nhiều năm như vậy ông ấy là một người giáo sư duy nhất phá vỡ lời nguyền “giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám giảng dạy chưa tới một năm”. Các Gryffindor cực kỳ thích ông ấy.
“Được rồi bọn nhỏ, giáo sư Edwin chỉ rời đi một thời gian ngắn, thầy ấy còn có thể trở về.” Biết rất nhiều bọn nhỏ lo lắng, giáo sư McGonagall nói, “Hiện tại để cô giới thiệu một chút trong lúc giáo sư Edwin không có ở đây, giáo sư thay thế thầy ấy, trên thực tế thầy ấy đã sớm tới đây, đang ngồi dưới cùng các trò.” Đối với chuyện Harry khăng khăng phải làm bọn nhỏ bất ngờ, giáo sư McGonall cực kỳ bất đắc dĩ.
“Ơ?” Bọn nhỏ nghi hoặc nhìn chung quanh, thế nhưng không nhìn thấy gương mặt mới nào ngoài bạn mình.
Đến khi bọn nhỏ gần như mất kiên nhẫn, bên cạnh dãy bàn Gryffindor, một con mèo đen nhỏ vẫn luôn đi giữa bọn nhỏ bỗng nhiên nhảy lên, khi rơi xuống đất thì biến thành một thanh niên điển trai.
“Oa…” Mọi người thốt lên.
“Đứa trẻ này.” Giáo sư McGonagall nhìn Harry, thật sự không biết phải nói gì. Người kia hoàn toàn học bà. Lúc trước tiết biến hình đầu tiên bà dạy người kia cũng làm vậy.
“Không khác được, tiết đầu tiên có ấn tượng quá sâu rồi.” Harry cười nói.
Lúc này đã có người nhận ra anh.
“Harry Potter!” Không ai ngờ, thanh niên dần dần biến mất bốn năm lại xuất hiện trước mặt họ bởi một hình thức khác.
“Nè, các trò.” Harry nhiệt tình cười với họ, “Lễ Giáng sinh của các trò thế nào?”
Tiếng hoan hô tràn ngập lễ đường. Tuy có hơi tiếc vì giáo sư Edwin đã tạm rời đi, nhưng người trước mắt là anh hùng chiến tranh, anh hùng chiến tranh đó!
Đối với sự xuất hiện của Harry, không ai không giật mình, sau đó hoan hô.
“Đúng vậy đúng vậy,” Giáo sư McGonagall nhìn lũ trẻ, bậtcười, “Người tạm thời thay giáo sư Edwin giảng dạy, chính là thầy Potter, đương nhiên, cô biết các trò sẽ rất vui.”
Mọi người nở nụ cười.
“Đừng vui quá sớm,” Harry nhún nhún vai, “Vào năm thứ hai thầy học cũng có một giáo sư nổi tiếng, chẳng qua ông ấy chỉ là bình hoa di động, cẩn thận về sau thầy cũng chỉ dạy các trò làm thế nào để được báo chí khen ngợi đó.” Anh thè lưỡi, chọc mọi người cười.
“Được rồi, giờ thì hưởng thụ bữa ăn thôi.” Giáo sư McGonagall gõ gõ cái chén, nháy mắt trên các đĩa ở những dãy bàn xuất hiện đồ ăn thịnh soạn.
“Thấy thế nào?” Trên dãy giáo sư, giáo sư McGonagall hỏi Harry.
“Rất ấm áp…” Harry nhìn lũ trẻ trước mặt, cười nói, “Khi con đến trường, luôn không ngờ sẽ có một ngày như vậy.”
Dù ở Hogwarts bên kia cũng từng làm giáo sư, nhưng ở bên kia và bên này là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Vì hoàn cảnh khác biệt, nên phong cách hai bên cũng không giống, ít nhất ở bên này, dù chiến tranh thắng lợi, Bộ Pháp thuật được cải cách, nhưng pháp thuật hắc ám vẫn là mục bị cấm, nên rất ít người sẽ đề cập tới lĩnh vực này. Nhưng ở bên kia, tuy pháp thuật hắc ám không được khởi xướng nhưng mọi người cũng không bài xích nó. Bên kia và bên này, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Ngồi trên dãy giáo sư, nhìn các gương mặt quen thuộc và xa lạ, Harry vô cùng cảm thán. Thật giống như chỉ cần giáo sư McGonagall còn ở trước mắt, anh vẫn là một cậu bé vì lạc đường mới khai giảng nên suýt nữa đến muộn khiến giáo sư McGonagall muốn biến họ thành bản đồ vậy. Thời học trò như còn ở ngày hôm qua, mà hôm nay mình đã trở thành giáo sư của ngôi trường này.
Harry nhìn lũ trẻ phía dưỡi, khóe miệng lộ nụ cười thản nhiên. Vài năm trước, anh vẫn là một thành viên trong đó, dù cuộc sống bắt anh trưởng thành sớm, bắt anh nhận áp lực lớn hơn bạn cùng lứa, nhưng anh cũng từng giống họ, ngây ngô, phản nghịch mà tự tin. Chỉ vài năm trôi qua, mình đã trưởng thành. Anh từng có được một đứa con, nhưng mới biết được vài phút đã mất. Tuy nhiên, có lẽ chỉ cần có con sẽ khác biệt, nhìn lũ trẻ ở dưới, khóe miệng Harry mang theo nụ cười như một người cha chú.
Giáo sư McGonagall nhìn rõ. Đứa trẻ này… vài năm nay chắc chắn đã trải qua chuyện gì khiến thằng bé trở nên trầm mặc như hiện nay. Bà nhớ tới lời Hermione nói với mình lúc ấy.
“Harry cần đổi hoàn cảnh.” Đối phương cầu xin nói, “Giáo sư, Harry cứ nhốt mình ở biệt thự Malfoy, chắc chắn cậu ấy sẽ gặp chuyện, xin cô, hãy giúp Harry.” Cứ nhốt mình lại, tuyệt đối không thể thuyết phục người khác tin rằng cậu ấy không sao cả.
Không chỉ Albus tự hào vì có học sinh như Harry, mà giáo sư McGonagall cũng vậy, nên bà đồng ý với Hermione. Nay xem ra, không phải Hermione lo lắng suông, sự sáng sủa trong mắt Harry đã tối đi vài phần, dù là lúc gian nan nhất trong chiến tranh Harry cũng không mất hy vọng, nhưng giờ… Chỉ mong… nơi được coi là “nhà” này, có thể khiến Harry đi ra khỏi bóng ma…
Bên kia:
Một tháng Harry đi, Tom hoàn toàn không biết mình đã vượt qua bằng cách nào. Y không ngừng suy đoán về cuộc sống của Harry, không biết anh ấy sống có tốt không, không biết anh ấy có gặp chuyện gì hay không, không biết anh ấy… có còn suy nghĩ luẩn quẩn nữa không. Một khi Gryffindor chui vào sừng trâu thì ai cũng phải phát điên.
Harry rời đi một tháng. Trận pháp trong tầng hầm mất dấu. Tom giật mình. Dù Ron không muốn gặp nhưng y vẫn tới đó hỏi.
Ron nhìn tầng hầm trống rỗng một lúc lâu, sau đó lấy gương hai mặt của mình ra, ếm vào nó vài cái thần chú, nhưng không hề có phản ứng nào.
“Không liên hệ được.” Ron nhìn gương, nói nhẹ.
“Có ý gì?”
“Lúc tôi và Harry đến thế giới này đã từng nghĩ rất nhiều cách để liên lạc với Hermione, nhưng không thể nào liên lạc được, sau đó có một lần, Thần Hộ mệnh của Hermione tới đây, Harry dùng mọi cách cũng chỉ có thể gửi Thần Hộ mệnh của mình về, thậm chí còn khiến Harry tiêu hao gần hết pháp lực.” Ron cau mày, “Từ đó, chúng tôi đã dùng rất nhiều biện pháp cũng không kết nối được, rồi sau đó đổi mấy cách liền, cho đến sau này chúng tôi tìm thấy khoáng vật ở bên khu rừng rậm đó, mới có thể ổn định được.”
“Ý của anh là, bây giờ ngay cả kết nối này cũng không mở được.”
“Đúng vậy,” Ron bình tĩnh, “Dù sao cũng là kết nối hai không gian, nên không thể ổn định, thậm chí còn không liên lạc được với Hermione bằng gương hai mặt, chắc nếu cần liên lạc lần nữa thì phải nghĩ cách khác.” Họ vốn còn nghĩ rằng đến cuối tháng có thể mở kết nối lần nữa, nhưng không ngờ trận pháp đã biến mất gần sạch.
“Trước đó tôi và Harry đã nghiên cứu vài biện pháp, nhưng không ổn định, vì thế tôi nghĩ trong thời gian ngắn chúng ta không thể liên lạc được với họ.” Ron xoay người rời đi, “Tự cậu giải quyết đi.” Anh không có nhiều cảm tình về Tom, nhất là sau khi Harry đi. Anh có thể cho lời khuyên này đã coi như có lòng tốt rồi.
Không đúng, Gryffindor luôn có lòng tốt mà. Ron tự kỷ nghĩ, sau đó chậm rãi đi ra.
Cách liên lạc cuối cùng với Harry cũng biến mất theo trận pháp, Tom thở dài. Y không biết tại sao mình lại như vậy. Mỗi lần nhắm mắt, y đều sẽ nhìn thấy trận pháp tỏa sáng kia, và cả thần chú phóng tới. Thậm chí y còn hy vọng có thể mơ thấy Harry, dù chỉ là trong mộng cũng được. Nhưng, dù nằm mơ thì suy nghĩ đó cũng trở nên xa xỉ.
Tom thấy mình đang yếu ớt không chịu nổi. Thế nhưng y không biết nên ngưng tình huống này thế nào. Mà hậu quả y bị ác mộng đó là tính tình y càng trở nên nóng nảy hơn. Người bên cạnh y thấy y thay đổi, nhưng không ai dám nói một câu.
“Lord,” Mulciber là người duy nhất không sợ vì thái độ của Tom, “Chúng có hành động.” Cậu đưa một tập tài liệu lên.
Rốt cuộc Voldemort đã đứng ở mặt đối lập với giới phù thủy, hắn cũng tuyên dương pháp thuật hắc ám như Chúa tể Hắc ám, chỉ khác là tôn sùng lý luận máu trong. Lý do này lại được khá nhiều gia tộc máu trong ủng hộ. Toàn bộ giới phù thủy hỗn loạn vì lực lượng của Voldemort mới xuất hiện.
Tom nhìn báo cáo trước mắt, sự tức giận trong mắt đang dâng lên.
“Đưa chúng tới,” Tom nói khẽ, “Có lẽ chúng ta có trò chơi.” Y đã nhịn quá lâu.
Bị mảnh linh hồn của mình khống chế, một lần là đủ rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook